Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Q.6 - Chương 56 - Chương 4: Thân Tử Hồn Lưu, Trùng Tu Khí Lực*

/285




* Thân tử hồn lưu, trùng tu khí lực: ý nói chết nhưng hồn vẫn giữ lại, phục hồi thực lực.

Edit + Beta: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

Động tác của Niệm Vân làm cho Hác Bằng Du và Bạch Đồng hét lớn lên.

"Sư tổ!"

"Sư phụ!"

Niệm vân nhìn thẳng Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Ngươi có chuyện gì?"

Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới bạch quang Lưu Vân truyền vào người mình lại phản ứng vào lúc này, nàng nhớ rõ lúc trước Lưu Vân nói bạch quang này khi gặp được chủ nhân của nó nó sẽ phản ứng, nhưng nàng nhìn thế nào, Niệm Vân cũng không giống như lời Lưu Vân nói là một người uy phong hiển hách.

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp không nói lời nào, ngược lại vẻ mặt kỳ quái nhìn mình, Lưu Vân chế trụ tay nàng càng thêm dùng sức, nói: "Trả lời ta, bạch quang trong thân thể ngươi làm sao có được?"

Độc Cô Thiên Diệp bị nắm đau, nhưng không giãy. Tiểu Bạch Cầu nhìn Niệm Vân nắm chặt tay Độc Cô Thiên Diệp tới đau, muốn đi cắn Niệm Vân, bị nàng gọi lại: "Cầu cầu không cần." Chờ Tiểu Bạch Cầu an tĩnh lại, nhìn Niệm Vân, nói: "Lưu Vân truyền vào thân thể ta, nói nếu lúc gặp được chủ nhân của hắn, thay hắn nói một tiếng: nó đang đợi hắn!"

"Lưu Vân... Lưu Vân..." Niệm vân buông tay Độc Cô Thiên Diệp ra, nàng cầm sách nhỏ lui về chỗ cũ, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Niệm Vân tưởng niệm tên Lưu Vân.

"Ngươi là chủ nhân của Lưu Vân sao? Lưu Vân đang chịu khổ, rất thống khổ, ngươi nhanh đi cứu đi." Tiểu Bạch Cầu đột nhiên mở miệng nói.

Niệm vân nghe lời Tiểu Bạch Cầu, phục hồi tinh thần, nói: "Đây là sư thúc các ngươi Gia Cát Tiêu Tiêu. Bạch Đồng con đi sắp xếp chỗ ở cho Hác Bằng Du và Thiên Diệp, Thiên Diệp con ở lại, những người khác lui xuống đi."

"Rõ, sư phụ."

"Rõ, sư công."

Bạch Đồng, Gia Cát Tiêu Tiêu và Hác Bằng Du hành lễ lui ra, trước khi đi đều liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái.

"Mặt khác ra lệnh, không cho bất luận kẻ nào tiến vào." Niệm Vân phân phó nói.

"Rõ, sư phụ." Bạch Đồng trả lời.

Sau khi ba người rời khỏi đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại Niệm Vân và Độc Cô Thiên Diệp, cộng thêm Tiểu Bạch Cầu.

"Con có thể nói cho ta nghe tình huống của Lưu Vân không? Con nhìn thấy nó ở đâu?" Niệm vân trầm mặc trong chốc lát, mở miệng hỏi nói, "Con ngồi xuống nói đi."

Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống cạnh ghế trên, nói: "Ta nhìn thấy nó ở Huyễn Hải trên đại lục Huyền Nguyệt, nó bị trận pháp trấn áp, tình trạng thật không tốt, Cầu Cầu truyền cho nó chút tinh thần lực, mới tốt hơn."

"Thật sự ở Huyễn Hải." Niệm Vân nói: "Lúc trước ta đi Huyễn Hải cũng ẩn ẩn cảm ứng được hơi thở Lưu Vân dao động, nhưng thời gian rất ngắn. Nhưng lúc ấy ta chỉ nghe thấy được hương vị của Hoạt Về. Con nói cho ta biết chuyện lúc trước đi."

Độc Cô Thiên Diệp nghĩ, có lẽ hết thảy bên trong đều được sắp xếp sẵn.

Lúc trước chuyện thần điện, thời điểm nàng tìm kiếm ngoại công và mẫu thân gặp Đồng Đồng và Tiểu Bạch Cầu. Bởi vì Tiểu Bạch Cầu, các nàng gặp được Lưu Vân. Vì để cho các nàng đi ra, Lưu Vân vận dụng lực lượng của mình, làm cho Niệm Vân cảm ứng được, vì vậy hắn mới đi Huyễn Hải, gặp Bạch Đồng, dẫn cậu tới đại lục Phượng Vũ. Cũng vì Bạch Đồng đến đại lục Phượng Vũ, các nàng mới có thể gặp được Niệm Vân, hoàn thành lời hứa với Lưu Vân lúc trước.

Nàng thở dài, nói hết chuyện xảy ra ở Huyễn Hãi.

Niệm Vân nghe xong cảm thán một phen, thì ra bản thân từng cách nó gần như vậy, vẫn không có tìm được nó. Nhìn thần sắc Độc Cô Thiên Diệp có chút cổ quái, nói: "Có vấn đề gì, muốn hỏi liền hỏi đi."

"Sư tổ, cái kia, người thật sự là Đậu Khấu ư? Có phải người đã sống trăm vạn năm? Vậy tại sao bây giờ người lại tên là Niệm Vân??" Độc Cô Thiên Diệp nói ra nghi vấn trong lòng.

"Vấn đề cuối cùng này người ta biết. Niệm Vân Niệm Vân, có phải tưởng niệm Lưu Vân hay không?" Tiểu Bạch Cầu từ vai trái nhảy đến vai phải Độc Cô Thiên Diệp, chớp mắt to hỏi.

Niệm Vân bị bộ dáng Tiểu Bạch Cầu chọc cười, nói: "Đúng vậy, Niệm Vân chính là tưởng niệm Lưu Vân. Có thể nói ta là Đậu Khấu, cũng có thể nói không phải."

"Có ý tứ gì?" Độc Cô Thiên Diệp không rõ.

"Ngươi thật sự tin một người có thể sống trăm vạn năm?" Niệm Vân buồn cười hỏi.

"Ách, không phải sao?"

"Đương nhiên không phải." Niệm Vân nghĩ nghĩ, nói, "Trừ thần sáng thế, thế giới này không ai có thể sống lâu như vậy, bởi vì nàng cùng tồn tại với trời đất. Những người khác, đều không được."

"Còn Ngu Hành? Người đâu? Nếu người không phải là Đậu Khấu, sao có thể nhớ rõ Lưu Vân, hơn nữa nếu người đã chết, vì sao nó còn sống? Hơn nữa Ngu Hành vẫn là Ngu Hành." Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Đây là nhờ một loại bí pháp." Niệm Vân nói.

"Bí pháp?" Độc Cô Thiên Diệp hưng trí, đến tột cùng là thần kỳ cỡ nào, có thể cho nhân tồn tại trăm vạn năm?!

Niệm Vân nhìn ra suy nghĩ của Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Cũng không phải sống mấy trăm vạn năm, mà là vô số lần luân hồi."

"Luân hồi? Là chết rồi đầu thai sao?" Tiểu Bạch Cầu hỏi.

Niệm Vân lắc lắc đầu, nói: "Thân tử hồn lưu, trùng tu khí lực."

Thân tử hồn lưu, trùng tu khí lực?!

Độc Cô Thiên Diệp nghe thế, xoay quá mạnh, hoảng hốt như nàng nhìn thấy một cảnh tượng, một cái tiểu hài tử và một nữ nhân đối thoại.

"Ngươi khóc cái gì?" Nữ tử ôn nhu lau nước mắt trên mặt tiểu nam hài.

"Ngươi vẫn còn sống, mà ta sẽ chết đi." Tiểu nam hài khóc nói.

"Sinh tử là chuyện bình thường." Nữ tử khuyên bảo tiểu nam hài.

"Ta không cần, ta muốn giống ngươi sống thật lâu." Tiểu nam hài khóc càng thêm lợi hại.

Nữ tử như không còn biện pháp với tiểu nam hài, bất đắc dĩ nói: "Ta sáng tạo phương pháp thân tử hồn lưu, trọng tu khí lực cho ngươi được không?"

Tiểu nam hài nghe vậy mới ngẩng mặt nở nụ cười, khuôn mặt non nớt đã có thể thấy được dung mạo khuynh quốc khuynh thành.

"Thiên Diệp, con làm sao vậy?" Niệm Nân nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp hoảng hốt, hỏi.

"A? Ta làm sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp lấy lại tinh thần, nói: "Ta cũng không biết, thất thần một chút. Sư tổ, có phương pháp này, là có thể trường sinh bất tử sao?"

Niệm Nân cười khổ, nói: "Làm gì có trường sinh bất tử. Phương pháp này sẽ ở lúc sinh mệnh sắp chấm dứt làm cho linh hồn không tiêu tan, sau đó lại tạo thành thân thể lần nữa. Đây là một quá trình thống khổ lại dài dòng, thời gian tạo thành một thân thể so với tưởng tượng của con còn lâu hơn, hơn nữa thực lực cũng sẽ biến mất, phải tu luyện từ đầu. Chỗ tốt duy nhất là giữ lại trí nhớ và thân phận. Tựa như Ngu Hành, sống càng lâu, lại càng cô độc. Trong lòng không có gì không bỏ xuống được, không biết dùng phương pháp như vậy mà sống."

"Còn có chuyện thần kỳ như vậy!" Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc, "Bí pháp này có nhiều người biết không?"

"Không nhiều lắm. Chỉ có người được sáng thế thần chỉ mới có thể." Niệm Vân nói: "Ta cũng vì không bỏ xuống được Lưu Vân. Lúc ấy ta trọng thương, mất liên hệ với Lưu Vân, từ đó về sau không có tin tức của nó. Chính là khế ước lực vẫn còn, cho ta biết nó còn sống. Mấy năm nay ta tìm kiếm rất nhiều nơi, nhưng đều không tìm được nó."

"Bây giờ sư tổ đã biết Lưu Vân bị trấn áp ở đâu, có thể đi cứu nó ra." Độc Cô Thiên Diệp nói: "Nó đã chờ người thật lâu."

"Ta chuẩn bị một chút rồi sẽ đi." Niệm Vân gật đầu nói.

"Sư tổ, người có biết Ngô Đồng Lâm phải đi như thế nào không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Con muốn tới tộc phượng hoàng?" Niệm Vân hỏi.

"Đúng vậy. Có một số việc muốn đi một chuyến." Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu.

"Ta biết đường tới đó, nhưng phượng hoàng tộc mấy ngàn năm gần đây không còn như trước, hơn nữa Kim loan làm việc tàn nhẫn, con phải cẩn thận chút." Niệm Vân nói.

"Ta biết rồi." Độc Cô Thiên Diệp cam đoan nói.

Sau đó, Niệm Vân nói cho Độc Cô Thiên Diệp biết đường đi tới Ngô Đồng Lâm, mà Độc Cô Thiên Diệp lúc nhìn thấy trận pháp, nói Niệm Vân vẽ xuống.

Đệ tử Châu Ngọc Môn sau khi nhìn thấy bọn Bạch Đồng đi ra, hắn cùng Hác Bằng Du còn có Gia Cát Tiêu Tiêu liền đi khỏi, để Độc Cô Thiên Diệp và Niệm Vân ở trong phòng ngây người thật lâu. Người bên ngoài không khỏi bàn tán, đoán Độc Cô Thiên Diệp có bị Niệm Vân trách phạt hay không. Nghĩ tới tính tình Niệm Vân vốn không tốt, sau khi bọn Bạch Đồng đi ra trên mặt đều là lo lắng, như đã khẳng định phán đoán của mình. Cho nên, khi mọi người nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp thần sắc tươi tốt đi ra, mọi người phi thường kinh ngạc.

"Khả khả, chúng ta phải đi Ngô Đồng Lâm sao?" Tiểu Bạch Cầu đang cầm một quả hạch, ở trên vai Độc Cô Thiên Diệp ăn vui đứng lên.

"Ừ, theo lời sư tổ, bộ tộc phượng hoàng thực loạn, chúng ta phải mau chóng đi. Trễ 1 phút, mẫu thân Lam Mân càng nguy hiểm một phần." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Ừ, người khác có thể mặc kệ, nhưng mẫu thân Lam Mân, nhất định không thể có việc gì. Nếu ai dám khi dễ mẫu thân Lam Mân, người ta sẽ giết chết hắn! Răng rắc!" Tiểu Bạch Cầu nói xong, cắn một ngụm trên quả hạch, phát ra tạp âm. (đoạn này ta cũng kh hiểu s tác giả lại viết vậy? Để là mẹ của Lam Mân tỷ tỷ? Nhưng Lam Mân là nam mà? Chã lẽ nói mẹ của Thanh Loan? Chã hiểu bà tác giả? Mấy nàng có nhớ nd quyển trc, mẹ của LM hay TL thì ns ta biết nha! Ta sửa!)

Độc Cô Thiên Diệp lập tức nở nụ cười, nói: "Ai dạy ngươi vậy?"

"Bọn Tiểu hỏa tỷ tỷ nha! Bọn họ nói mọi người là người một nhà, phải trân trọng lẫn nhau, khi dễ gì người mình đều là người xấu, phải cắn chết hắn!" Tiểu Bạch Cầu vẻ mặt còn vô cùng chính trực nói.

"Ngươi..." Độc Cô Thiên Diệp vừa mới nói một chữ, đột nhiên nhảy qua một bên.

"Ba!" Một nhuyễn tiên* xé nát không khí, phát ra âm thanh chói tai, đánh vào chỗ Độc Cô Thiên Diệp vừa đứng.

*nhuyễn tiên: roi dây dài

Gia Cát Tiêu Tiêu!

Độc Cô Thiên Diệp còn không kịp nói chuyện, nhuyễn tiên của Gia Cát Tiêu Tiêu lại đánh tới. Độc Cô Thiên Diệp cũng không tiếp tục né tránh, cầm Tiểu Đằng trong tay, Tiểu Đằng biến dài rất nhanh, đón roi của Gia Cát Tiêu Tiêu, một roi một Đằng ở không trung quấn vài vòng mói dừng lại.

"Sư thúc làm cái gì vậy?" Độc Cô Thiên Diệp lạnh nghiêm mặt hỏi. Dù là ai vừa ra tới đã bị người ta đánh lén, tâm tình cũng không tốt được.

"Nói, ngươi cùng Đồng Đồng có quan hệ gì? Không nói, đừng trách ta không khách khí!" Gia Cát Tiêu Tiêu không ngờ thân thủ rất tốt Độc Cô Thiên Diệp, nhớ tới Bạch Đồng ở trong viện thay Độc Cô Thiên Diệp lo lắng sốt ruột, hai mắt hàm chứa ghen tỵ trừng nàng.

"Ta và Đồng Đồng có quan hệ gì, liên quan gì ngươi?" Độc Cô Thiên Diệp nghe Gia Cát Tiêu Tiên nói, cười lạnh đáp: "Hay là, ngươi ỷ mình là sư thúc, muốn làm gì thì làm?"

"Liên quan gì với ta?" Gia Cát Tiêu Tiêu bị Độc Cô Thiên Diệp xỏ, hung hăng nói: "Không có sự cho phép của ta, ai cũng đừng hòng tới gần Đồng Đồng!"

"Không có sự cho phép của ngươi? Ha ha, ta cũng không thể cho ngươi đề nghị gì?" Độc Cô Thiên Diệp cười hỏi.

"Cái gì?"

"Người khác dễ dàng tha thứ cho ngươi, ngươi liền trở thành tư bản không biết xấu hổ!" Độc Cô Thiên Diệp nói xong, tay nắm Đằng Hoàng vừa động, Đằng Hoàng hiểu ý tiếp tục thả dài dây, đến trước mặt Gia Cát Tiêu Tiêu, sau đó đột nhiên mở một đóa thực nhân hoa, hướng tới trên mặt Gia Cát Tiêu Tiêu táp.

"A!" Gia Cát Tiêu Tiêu nhìn đóa bạch hoa răng nanh dày đặc, sợ tới mức lập tức vứt bỏ roi trên tay, thét chói tai.

"Thực nhát gan." Đằng Hoàng khinh bỉ nói một câu, sau đó lui trong tay về Độc Cô Thiên Diệp.

"Ngươi, sao ngươi có thể có thứ đáng sợ?!" Gia Cát Tiêu Tiêu kinh hách nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

"Đáng sợ sao?" Độc Cô Thiên Diệp vỗ về hoa nhỏ trên tay, nói: "Tiểu Đằng nhà chúng ta đáng yêu như vậy, mắt ngươi nhìn thế nào mà nói nó đáng sợ? Nói ra, ta giúp ngươi chữa trị."

"Ngươi, ngươi muốn trị như thế nào?" Gia Cát Tiêu Tiêu nhìn đóa hoa trên tay Độc Cô Thiên Diệp, hỏi.

"Còn có thể trị như thế nào? Đương nhiên là móc ra! Tiểu Đằng nhà chúng ta đáng yêu như vậy mà lại bị ngươi nói thành đáng sợ, để lại mắt ngươi làm cảnh, không bằng trực tiếp móc xuống." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Gia Cát Tiêu Tiêu, vẻ mặt thị huyết, làm Gia Cát Tiêu Tiêu sợ tới mức thét chói tai chạy đi.

"Tính khí lớn mà lá gan nhỏ như vậy." Đằng Hoàng nhìn Gia Cát Tiêu Tiêu hốt hoảng đào tẩu nói.

Bạch Đồng và Hác Bằng Du đã chạy tới, nhìn roi rơi trên mặt đất còn có bóng dáng chưa chạy xa, nhặt roi của Gia Cát Tiêu Tiêu lên, có chút xin lỗi nói: "Thiên Diệp, sư tỷ bị các sư huynh làm hư, bản tính không xấu ."

Độc Cô Thiên Diệp nhìn Bạch Đồng, nói: "Ta chỉ là muốn dọa nàng thôi." Nhìn Bạch Đồng thở dài nhẹ nhõm, cười nói: "Ta nghĩ là vì ngươi mới xảy ra chuyện như vậy."

Bạch Đồng bị Độc Cô Thiên Diệp nói trúng tâm sự, có chút ngượng ngùng nhìn nàng, hắc hắc cười hai tiếng.

Gia Cát Tiêu Tiêu thích hắn, nhưng hắn nhưng vẫn lảng tránh nàng. Nhưng mà nàng không nổi giận, vẫn gắt gao theo đuổi hắn. Nhưng hôm nay nhìn thấy hắn lo lắng sốt ruột vì Độc Cô Thiên Diệp, nàng hoàn toàn bạo phát, cho nên mới tìm Độc Cô Thiên Diệp hỏi rõ.

"Các ngươi vì chuyện như vậy mới đánh nhau?!" Hác Bằng Du nói.

"Ngươi nghĩ thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi, "Loại chuyện này, kéo dài là không có biện pháp giải quyết."

"Ta biết. Nhưng nàng so với ta lớn hơn nhiều như vậy..." Bạch Đồng trả lời nói.

"Nói vậy ngươi cũng thích nàng?" Hác Bằng Du hỏi.

Bạch Đồng gật gật đầu.

"Nếu hai bên đều thích, để ý cái đó làm gì? Phải biết rằng, tình yêu không có khoảng cách, tuổi tác không phải vấn đề. Nhưng mà nếu ngươi làm không được, nói lên ngươi không đủ yêu nàng, vì thế mới chưa đủ để ngươi khiêu chiến quan điểm thế tục. Chính ngươi cẩn thận suy nghĩ đi." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó nhìn Hác Bằng Du nói: "Sư tổ nói cho ta biết đường tới Ngô Đồng Lâm, ta tính đi ngay, ngươi..."

Độc Cô Thiên Diệp còn chưa nói hết, Hác Bằng Du nói: "Tất nhiên ta sẽ đi cùng!"

"Vậy chúng ta đi thôi." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Các ngươi không ở lại vài ngày sao?" Bạch Đồng hỏi.

"Không được, tình huống khẩn cấp. Giải quyết mọi chuyện rồi trở về đi." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Hy vọng lúc ta trở về, ngươi đã quyết định tốt. Đi thôi, sư huynh."

Bạch Đồng dẫn Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du ra sơn cốc, nhìn bọn họ ngồi trên Tiểu Ngũ rời đi. Lúc về rừng cây nhỏ nhìn thấy Gia Cát Tiêu Tiêu tựa vào thân cây trợn mắt nhìn hắn. Hắn đi qua, từ không gian giới chỉ lấy roi, đưa cho nàng, nói: "Chúng ta nói chuyện đi..."

Độc Cô Thiên Diệp, Hác Bằng Du ở trên lưng Tiểu Ngũ hướng phía nam bay đi. Hác Bằng Du nằm hỏi Độc Cô Thiên Diệp: "Sư thúc đối với muội như vậy, muội còn tác hợp bọn họ? Không phải là muội trêu cợt bọn họ chứ?"

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Như Đồng Đồng nói, sư thúc bản chất không xấu, mắt nàng nhìn ta không có sát ý, nhìn thấy Tiểu Đằng thì sợ hãi, chứng tỏ nàng cũng là một người thiện lương. Đồng Đồng trước đây chịu không ít khổ, hiện tại có người thay cha mẹ và gia gia hắn yêu thương hắn, vì sao ta không tác hợp bọn họ?"

"Hành vi của nàng hôm nay muội sẽ không so đo sao?"

"Ta không so đo. Là vì lúc ấy đã giáo huấn nàng, răng nanh của Tiểu Đằng sẽ làm nàng ghi nhớ trong lòng." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Hác Bằng Du đem hai tay gác sau đầu, nói: "Ta nhìn thấy, lúc ấy chúng ta thấy muội. Biểu tình của muội như một người thị huyết tàn bạo nhân."

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, nói: "Ta vốn không phải một người lương thiện! Tiểu Đằng thích ăn thịt người, có cơ hội ta sẽ để cho nó ăn đủ. Chẳng qua ta sẽ không chủ động đi giết người thôi."

"Hừ hừ." Hác Bằng Du hừ hừ hai tiếng ngủ.

Nhìn thấy Hác Bằng Du lại ngủ, Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới chuyện lúc trước của hắn. Không biết nữ tử hắn thích ở địa ngục khăng khít hiện tại thế nào, còn sống hay không.

Cửu thiên huyền giới, Tử Tiêu đang cùng Thất Nguyệt Hắc Tử thương lượng, Tiểu Đậu đỏ đi tới.

"Chủ thượng, Mộng Vương đưa tới thiếp mời, mời ngươi tới địa ngục khăng khít làm khách." Tiểu Đậu đỏ nói, cầm một thiếp mời màu đen.

Tử Tiêu tiếp nhận, mở thiếp mời ra, thì thầm: "Trở về lâu như vậy cũng không đến địa ngục khăng khít của ta ngồi một chút, đáng đánh a! Ta có rượu ngon, chạy nhanh lại đây uống. Dẫn theo hai tiểu tử kia!"

"Phốc, đây là thiếp mời gì!" Thất Nguyệt lập tức nở nụ cười.

"Chấp nhận đi, muốn Mộng Thiên Quân viết ra thiếp mời nho nhã, phỏng chừng đời này là không có khả năng." Hắc tử nói.

"Mỗi lần nghe được bốn chữ địa ngục khăng khít, cả người ta liền nổi da gà. Lâu như vậy cũng không quen a!" Thất Nguyệt nói, "Khăng khít địa ngục như vậy, Mộng Thiên Quân từ đâu tới đây? Sẽ không phải là hắn là quỷ quái huyết nhục đi?"

"Ngươi có thể không nói không?" Hắc tử hắc nghiêm mặt hỏi.

"Ta chỉ tò mò thôi." Thất Nguyệt trả lời nói.

"Ta nhất định sẽ nói cho Thiên Quân, ngươi đối với nơi đó của hắn thật là tò mò, cho ngươi ở nơi đó thể nghiệm thật tốt một phen." Tử Tiêu ném thiếp mời lên người Thất Nguyệt, "Thứ Hồn đâu rồi? Sau khi trở về ta không nhìn thấy hắn."

"Hắc hắc, ta nói, Thứ Hồn giống như xuân tâm nảy mầm." Thất Nguyệt vẻ mặt thần bí nói.

"Hắn vẫn xuân tâm nhộn nhạo." Hắc tử nói tiếp nói.

"Hắc hắc." Thất Nguyệt cũng không nói rõ, chính là nói với Tử Tiêu, "Lần này nhất định phải mang Thứ Hồn theo."

"Đi, không thành vấn đề." Tử Tiêu nói, "Ta cũng sẽ nói cho hắn ngươi đang chờ xem hắn diễn."

"Ta cũng không tin các ngươi không có ý tưởng này! Hừ hừ." Thất Nguyệt cũng không sợ bọn họ nói với Thứ Hồn, dù sao bọn họ có đức hạnh gì, lẫn nhau đã cực kỳ quen thuộc.

"Tiểu Đậu đỏ, đi tìm thứ hồn về, nói chúng ta muốn tới địa ngục khăng khít, hỏi hắn có đi hay không." Tử Tiêu phân phó Tiểu Đậu đỏ nói, sau đó cả người nằm xuống ghế quý phi, thở dài nói: "Ai, thật tưởng niệm Tiểu Diệp Nhi nhà taa!"

"Xứng đáng!" Thất Nguyệt cũng nằm lên ghế của mình, nói: "Lúc trước ta nói ngươi giải quyết Ngu Hành, ngươi không nghe, nói cái gì còn sớm, không nên thể nghiệm cuộc sống của những người đó. Hiện tại tốt rồi, hắn khôi phục thế lực, con mãnh thú này mấy năm qua, hiện tại ngươi muốn động thủ cũng không dễ dàng, còn phải đề phòng hắn biết sự tồn tại của Thiên Diệp."

"Sao ta lại thấy ngươi vui sướng khi người gặp họa hả? Là ta nghe lầm sao?" Tử Tiêu sâu kín nói.

"Không có, ta chính là vui sướng khi người gặp họa, hắc hắc..." Thất Nguyệt tuyệt không sợ Tử Tiêu tức giận, cười đến xinh đẹp.

"Nếu lúc trước không đi đại lục Huyền Nguyệt, sao ta gặp được Tiểu Diệp Nhi nhà ta đây? Aiz, người này không có thể trãi nghiệm tình yêu nha, ngươi sẽ không biết tâm trạng của ta." Tử Tiêu nói.

"Thối thí, ta mới sẽ không đi tìm nữ nhân tới trói buộc mình đâu!" Thất Nguyệt không cho là đúng nói.

"Trước kia tới địa ngục khăng khít Thứ Hồn đều không đi, lần này không phải ngươi tính ép hắn đi chứ?" Hắc tử hỏi.

"Chúng ta chỉ hỏi ý hắn, nếu hắn không muốn đi, chúng ta cũng không miễn cưỡng." Thất Nguyệt nói.

Chỉ chốc lát sau, Thứ Hồn đã trở lại, vừa vào cửa đã nói: "Các ngươi muốn đi địa ngục khăng khít?"

"Đúng vậy." Tử Tiêu gật gật đầu, "Ngươi muốn đi cùng không?"

Thứ hồn nghĩ tới địa ngục khăng khít đều là vật dơ bẩn, vẻ mặt chán ghét nói: "Không đi."

"Ôi chao, ngươi nói không đi hả." Thất Nguyệt từ trên ghế đứng lên, nói: "Chúng ta đi thôi. Nghe nói lần này muội muội Mộng Thiên Quân sẽ chuẩn bị lễ vật cho chúng ta, cũng không biết có thật hay không. Là cô Bách Lý Như Yên chúng ta gặp lần trước? Nói, đó là một muội tử nóng bỏng a, không biết người theo đuổi nàng nhiều không, ta có nên đến trước một bước, đạp cho bọn họ một cước?"

Thất Nguyệt vừa nói vừa nhìn Thứ Hồn, phát hiện sắc mặt hắn phi thường khó coi, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Ta chỉ biết nhắc tới những người ở địa ngục khăng khít sắc mặt Thứ Hồn sẽ không tốt, aizz, ai biểu ngươi là thụy thú, trời sinh đã nhìn bọn họ không vừa mắt. Nếu ta theo đuổi Bách Lý Như Yên, nhất định sẽ rời khỏi tầm mắt của ngươi, sẽ không cho ngươi nhìn thấy phản cảm."

Sắc mặt Thứ hồn càng thêm khó coi, liếc Thất Nguyệt một cái, nói: "Ta và các ngươi cùng đi."

"Ngươi thật sự muốn đi?" Tử Tiêu hỏi, nhìn thấy Thứ Hồn gật đầu, từ ghế quý phi đứng lên, nói: "Chúng ta đi thôi."

Bốn người ra phòng, Tiểu Đậu đỏ nhặt thiếp mời lên, nhìn phía dưới gấp còn có một hàng chữ, vừa thấy dọa nhảy dựng, chạy nhanh đuổi theo, miệng hô: "Chủ thượng, chủ thượng, Mộng Vương nói thiên tôn cũng sẽ đến, hắn đã mời thiên tôn!"

Bởi vì tốc độ của bọn hắn quá nhanh, còn hắn tay chân cụt lủn làm sao đuổi kịp hả, chờ hắn chạy ra, bọn Tử Tiêu sớm đã không thấy bóng dáng.

"Mộng Vương này thật sự là rất xấu!" Tiểu Đậu đỏ nhìn chân mình chân nói.

Đại lục Phượng Vũ.

Tiểu Ngũ chỡ Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du một đường đi về phía nam, cuối cùng dừng lại ở bờ sông.

Độc Cô Thiên Diệp đánh thức Hác Bằng Du ngủ một đường: "Sư huynh, chúng ta đến Nam Hà."

Hác Bằng Du ngáp tỉnh lại, không nhìn thấy Ngô Đồng, nói: "Không có nhìn thấy Ngô Đồng Lâm mà?"

"Ngô Đồng Lâm ở sông đối diện."

"Chúng ta đây vì sao không tiếp tục bay?"

Độc Cô Thiên Diệp nhảy từ trên lưng Tiểu Ngũ xuống, nói: "Sư tổ nói nơi này là không gian có nếp uốn, chúng ta nếu bay trên không trung, sẽ càng bay càng xa."

Hác Bằng Du cũng nhảy xuống, thu hồi Tiểu Ngũ, nói: "Chúng ta làm sao tìm Ngô Đồng Lâm."

"Từ trong nước đi qua." Độc Cô Thiên Diệp nói xong, nhìn thấy trên mặt Hác Bằng Du có chút quái dị, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ta không biết bơi." Hác Bằng Du cười cười.

"Ách... Vậy huynh vào Luyện Yêu Hồ đi, đến ta sẽ gọi huynh ra." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Tốt."

Độc Cô Thiên Diệp đưa Hác Bằng Du vào Luyện Yêu Hồ, sau đó xuống nước bơi đi. Bởi vì khế ước với cục cưng Lam Nguyệt, nàng có thể tự do hô hấp trong nước, cho nên nàng lặn xuống đáy nước, chậm rãi bơi qua bờ bên kia.

Nam Hà là con sông sâu nhất ở đại lục Phượng Vũ. Độ sâu tương đương với Nam Hải, độ rộng dài đến mấy ngàn thước, chiều dài cơ hồ ngang toàn bộ đại lục Phượng Vũ. Bên trong có rất nhiều linh thú, nhưng đều có nhà của mình, mọi người đều nghỉ ngơi trong nhà của mình, Hà Vực cũng coi như bình an vô sự.

Độc Cô Thiên Diệp hướng tới bờ bên kia bơi đi, tận lực không kinh động linh thú trong nước, hy vọng có thể thuận lợi tới đối diện. Nhưng bơi được một nửa, nàng gặp một con rắn nước bơi tới. Dưới tình thế cấp bách, nàng chạy nhanh lắc mình vào Luyện Yêu Hồ.

Rắn nước đến nhà của một linh thú thân thiết làm khách, lúc trở về thấy một bóng người, nhưng nó nhìn lại lần hai, phía trước cái gì cũng không có.

"Chẳng lẽ là ta hoa mắt?" Rắn nước trừng mắt nhìn, hoảng hốt đi khỏi.

Sau khi rắn nước rời đi, Độc Cô Thiên Diệp từ Luyện Yêu Hồ đi ra, thở phào nhẹ nhõm. Nếu ở trong nước chiến đấu, để cho tộc phượng hoàng biết liền thảm. Vỗ vỗ ngực, nàng tiếp tục bơi về phía trước, nếu gặp được tình huống như vậy nàng đều lắc mình tiến vào Luyện Yêu Hồ, chờ đối phương đi rồi, nàng mới đi ra.

Rốt cục đến bờ bên kia, Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi hướng lên bơi lên, ngay lúc trồi lên khỏi mặt nước, phía sau nàng xuất hiện một linh thú, đối với Độc Cô Thiên Diệp hô: "Ngươi là ai? Sao ta chưa từng có gặp ngươi?"

Độc Cô Thiên Diệp vừa nghe đằng sau có âm thanh, xoay người lại, làm ra một bộ dáng hoảng sợ, lấy tay chỉ vào mặt nó, giống như phía sau nó có một quái vật, sau đó thừa dịp linh thú này quay ra sau xem xét, lên bờ, vận khởi phiêu miểu bộ pháp rất nhanh đã rời khỏi. Chờ đến lúc linh thú kia quay đầu lại, nàng đã sớm biến mất.

"Vù vù ——" Độc Cô Thiên Diệp chạy đến một gốc cây ngô đồng ngừng lại dưới tàng cây. Nếu thật sự cùng bọn họ chiến đấu, nhất định sẽ khiến cho tộc phượng hoàng chú ý.

Nàng nhìn bốn phía, phát hiện đều là Ngô Đồng Lâm. Mà ở đối diện, là một sơn mạch phập phồng. Nếu từ bay tới được không trung, chỉ có thể bay đến sơn mạch đó đi. Nhưng mà nếu không biết đó là sơn mạch thì làm sao đây.

Đột nhiên nàng phát hiện có người đi tới chỗ của mình, nàng nhanh chống lắc mình vào Luyện Yêu Hồ. Thông qua Luyện Yêu Hồ nhìn ra bên ngoài thấy hai người mặc quân áo Kim hoàng chạy tới.

"Như thế nào không có người đâu?" Một người ngửi chỗ Độc Cô Thiên Diệp vừa mới đứng, nói.

"Đúng vậy, rõ ràng ngửi được hương vị của con người, tại sao bây giờ lại không thấy ai hết?" Một người trong đó nói.

"Có phải là có người tiềm vào được hay không? Chúng ta nhanh đi báo cáo Đội trưởng tăng cường phòng bị."

"Tốt. Ôi..."

Ngay lúc bọn họ muốn rời đi, đột nhiên từ trên cây rớt một cái túi hương nhỏ xuống, vừa vặn đụng trúng đầu của một tên trong đó.

"Đây là cái gì?" Bị đụng đầu người nọ nhặt túi hương lên, ngửi một chút, nói: "Đây là mùi hương chúng ta ngửi được lúc nảy."

"Ở đây sao có thể xuất hiện một túi hương?"

"Hi, túi hương này rất lạnh, khẳng định đã bị dính thật lâu trên cây. Chắc chắn là của nhân loại đem tới. Đi một chút, chạy nhanh tuần tra đi, bằng không trong chốc lát lại bị Đội trưởng mắng." Người nọ nói xong, xoay người đi.

Mà người kia thấy người nọ đã đi rồi, cầm túi hương lên, nói: "Trở lại đưa cho Tiểu Mễ đi." Ngẩng đầu nhìn người nọ đi ở phía xa, hô: "Ôi chao, ngươi đợi ta với a!" Kết quả chạy không được hai bước bóng dáng đã biến mất ở trên Ngô Đồng Lâm.

Trong Luyện Yêu Hồ, người vừa biến mất trong cánh rừng Ngô Đồng, vẻ mặt kinh khủng nhìn những người đang vây quanh mình, nhất là Tiểu Hỏa và Độc Cô Thiên Diệp đối diện hắn, còn có Lam Mân ở một bên. Uy áp của huyết mạch trên người Tiểu Hỏa làm cho hắn sợ hãi. Nhưng mà hắn khôi phục lại rất nhanh, đứng lên nhìn bọn họ, hai tay chống nạnh, hỏi: "Các ngươi là ai? Như thế nào chạy đến Ngô Đồng Lâm ta?"

Hắn cảm thấy biểu hiện của mình thật bá khí, nhưng bọn Độc Cô Thiên Diệp không thèm nhìn hắn, mà chỉ di chuyển vây quanh hắn, một bên chuyển còn một bên thảo luận: "Chúng ta từ nơi này xuống tay có vẻ rất tốt?"

Vừa mới nghe được bọn họ nói đi báo cáo với cấp trên, dưới tình thế cấp bách Độc Cô Thiên Diệp lấy một túi hương ném ra ngoài, lừa bọn chúng một phen.

"Chặt chân đi, thế nào?" Tiểu hỏa nói.

"Không tốt, ta thấy vẫn là chặt hai tay có vẻ tốt hơn." Lam Mân đề ra ý kiến bản thân.

"Trực tiếp chặt đầu!" Tiểu Bạch Cầu ôm linh quả cắn một cái, làm người nọ sợ tới mức rụt cổ của mình lại.

"Theo ý ta, chặt hết toàn bộ, làm thành nhân côn, ừ, không biết có thể hiện ra nguyên hình hay không? Nếu hiện ra nguyên hình thì không thể làm nhân côn được." Hác Bằng Du vuốt cằm nói, rất có ý tứ động thủ thử một lần.

"Ngươi, các ngươi muốn làm gì?" Người nọ bị dọa đến hoàn toàn bá khí mất đi vừa rồi, lắp bắp nói.

Độc Cô Thiên Diệp đi ra phía sau hắn, tay đặt lên cổ hắn, làm hắn hét to một tiếng.

"A —— không nên!"

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, tây bốp cổ hắn đổi thành nắm đầu của hắn, sau đó tay kia thì ngưng ra linh khí, vung tay lên, tóc rơi vào tay nàng, lập tức biến thành một đám lông chim kim sắc.

"Giáng Vực!" Độc Cô Thiên Diệp hô một câu, Giáng Vực từ khô lâu trong giới chỉ đi ra, nhìn Độc Cô Thiên Diệp."Giao cho ngươi."

Độc Cô Thiên Diệp nói với Giáng Vực một câu, sau đó đi tới phòng luyện đan. Mà Giáng Vực đi vào trước mặt người nọ, cái gì cũng không nói, trực tiếp đưa tay đặt trên trán người nọ, linh vụ màu trắng ngà từ hắn trong tay đi ra, chui vào trong óc người nọ.

Độc Cô Thiên Diệp đi vào luyện đan thất, xuất ra đan lô, để cho đô đô lấy một ít dược liệu, lấy đám lông chim và dược liệu cùng nhau luyện thành mấy viên đan dược. Thời điểm mở cửa đi ra, nhìn thấy người nọ như trước bị bọn Tiểu Cửu dọa cho hôn mê. Nàng đi qua, đi tới bên người Giáng Vực, hỏi: "Thế nào?"

Giáng Vực gật gật đầu, đem trí nhớ mình mới vừa thu hoạch được của người nọ truyền vào đầu Độc Cô Thiên Diệp, thân phận người này và trí nhớ của hắn đã bị Độc Cô Thiên Diệp biết hết. Sau khi nàng đọc xong trí nhớ người nọ, nhìn thoáng qua cái người bị tra tấn chỉ còn một hơi thở, nói: "Thật ra có thể ác hơn một chút nữa."

Tiếp theo nàng ăn luôn đan dược vừa mới luyện chế, để cho Giáng Vực thay đỏi hình dạng của mình, Độc Cô Thiên Diệp liền biến thành bộ dáng người nọ, thân hình lớn nhỏ giống nhau như đúc, mà đang dược vừa mới ăn làm cho mùi hương trên người nàng biến thành hương vị của người nọ.

Sau làm xong tất cả, Giáng Vực trở về khô lâu, Độc Cô Thiên Diệp lắc mình ra Luyện Yêu Hồ.

Luyện Yêu Hồ trãi qua thời gian rất dài, nhưng đối với bên ngoài chỉ là thời gian trong nháy mắt. Cái người đi ở phía trước nghe được tiếng la, vòng lại đây, trong một thời gian ngắn ngủn, Độc Cô Thiên Diệp cũng đã làm xong chuyện treo đầu dê bán thịt chó.

"An Tử, nhanh lên đi, ngươi làm gì mà lâu vậy!" Người nọ hô một câu với Độc Cô Thiên Diệp.

"Đến đây đến đây! Ta đây không phải là đang quan sát cái túi hương kia thôi sao." Độc Cô Thiên Diệp học khẩu khí nói chuyện của Kim An đáp.

"Nhìn xem xem, nhìn cái gì vậy, trong chốc lát chậm trễ tuần tra, Đội trưởng trách tội xuống, một mình ngươi chịu trách nhiệm!" Người nọ đối với Độc Cô Thiên Diệp quát.

"Dạ dạ dạ." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.

Độc Cô Thiên Diệp đi theo người nọ, vừa đi, vừa quan sát tình huống chung quanh.

Giống như Lam Mân nói vậy, trăm vạn hecta quang đây tất cả đều là ngô đồng thụ, hơn nữa sinh trưởng thật lâu năm, rất cao, cái loại chạc cây này thật tươi tốt. Một gốc cây ngô đồng chỉ có một chim phượng hoàng ở phía trên xây nhà.

Có lẽ là hơi thở nơi này quá mức tinh thuần, chỉ có hương vị của cây ngô đồng và phượng hoàng, cho nên có một chút quái dị, bọn họ có thể đoán được. Tuần tra một vòng, người nọ đối Độc Cô Thiên Diệp nói: "An Tử, ngươi lại đi dò xét một vòng, ta ở chỗ này chờ ngươi."

Độc Cô Thiên Diệp từ trí nhớ của An Tử biết được, khi cùng hắn tuần tra, ngày thường ỷ vào cấp bậc của mình cao một ít so với Kim An, thường xuyên sai khiến một người đi tuần tra, mà chính hắn lại trốn đi nghỉ ngơi. Mà Kim An này cũng không phải cái thứ tốt gì, thừa dịp tuần tra phạm không ít chuyện xấu.

"Lại là một mình ta đi..." Độc Cô Thiên Diệp oán giận nói.

"Như thế nào, ta cho ngươi đi ngươi còn không đồng ý muốn chống đối ta?" Người nọ mắng to với Độc Cô Thiên Diệp tấn công nàng, nàng mượn cơ hội chạy, lúc chạy còn nghe được âm thanh chữi bậy của người nọ: "Lão tử cho ngươi đi là vinh hạnh của ngươi, tức tức giận giận, cái cọng lông ấy!"

Độc Cô Thiên Diệp đi vào nương tuần tra, dạo khắp nơi nơi, ý đồ tìm một ít địa phương khác. Thân phạn bảo an của Kim An thật quá thấp, chỉ có thể tuần tra ở một ít nơi bên ngoài, đối với chuyện bên trong hoàn toàn không biết, cho nên tin tức hữu dụng cũng không nhiều. Chỉ biết là trung gian cũng không phải ở trên cây làm ổ, mà là có cung điện.

Nhưng mà dựa vào thân phận của một kim hoàng, nàng hành động thuận tiện hơn nhiều. Cân nhắc tất cả này phượng hoàng lúc này đều đang tu luyện, Độc Cô Thiên Diệp dùng thân phận Kim bảo an đi lại nghênh ngang ở Ngô Đồng Lâm. Nàng đi theo một con đường hẻo lánh, xa xa thấy được một tòa cung điện kim bích huy hoàng.

"Nơi đó chính là cung điện sao?" Độc Cô Thiên Diệp đứng ở dưới tàng cây của một gốc cây ngô đồng, vỗ về thân cây nói.

Ngay tại lúc nàng muốn tiếp tục đi lên, tiếng gầm giận giữ từ sau lưng nàng truyền tới: "Ngươi là ai? Vì sao lại ở chỗ này?"

...

Địa ngục khăng khít.

Bầu trời vĩnh viễn âm u mông lung, một nơi vĩnh viễn không được ánh mặt trời chiếu rọi, không thấy được cây to trụ trời, nhiều nhất chỉ có thiếu đất đáng thương.

Lại có sinh vật xấu xí đi lại trên mặt đất, trưng ra một cặp mắt như đèn lồng, giống đốt trọi làn da, có địa phương còn có nước mủ, một đường đi, nước mủ chảy ra.

Bọn Tử Tiêu bay qua trên không, nhìn tình cảnh phía dưới, đều nhịn không được muốn nôn.

"Mộng Thiên Quân ở một nơi như vậy cũng có thể tiêu dao khoái hoạt hả?" Thất Nguyệt nhìn các loại sinh vật xấu xí phía dưới, cảm thán nói.

"Ngươi không thấy cả ngày hắn đều chạy ra bên ngoài sao?" Hắc Tử nói.

Thứ Hồn nhìn thấy những thứ đó cau mày, nói: "Ta muốn trở vào không gian linh thú."

"Nghe nói Bách Lý Như Yên này chính là ở hoàn cảnh như vậy tu luyện." Thất Nguyệt tự nhủ nói, "Thực muốn đi xem, nghe nói bọn hắn kêu nàng là tu la mỹ nữ, oa cạc cạc."

Đang muốn trở về không gian linh thú thứ hồn nghe được Thất Nguyệt nói, dừng lại động tác, nói: "Ta khó có khi đến địa ngục khăng khít một lần, vẫn nhìn xem thật tốt một lần đi."

Nghe được lời Thứ Hồn nói, Thất Nguyệt, Hắc Tử còn có Tử Tiêu trong lòng đều nghẹn cười, nhưng bọn hắn lần đầu làm người tốt không nói gì thêm.

Mấy người tiếp tục phi hành một thời gian ngắn, đi tới một tòa thành thị.

"Ha ha ha, chí tôn đại nhân quang lâm, Thiên Quân vinh hạnh được đón tiếp!" Bọn Tử Tiêu vừa mới hạ xuống ngoài của thành, hai đạo nhân ảnh xuất hiện ở cửa thành.

"Mộng vương mời, Tiêu tất nhiên sẽ đến." Tử Tiêu đáp, sau đó cùng Mộng Thiên Quân nhìn nhau cười.

"Chí tôn đại nhân." Leng Keng phía sau Mộng Thiên Quân hành lễ với Tử Tiêu.

"Leng Keng, chúng ta lại gặp nhau." Tử Tiêu nhìn Leng Keng nói.

"Đúng vậy, đại nhân." Leng Keng nói.

Mộng Thiên Quân nhìn Tử Tiêu, nói: "Chí tôn đại nhân đợi chút, Thiên tôn đại nhân lập tức đi ra, chúng ta chờ một chút đi." Mộng Thiên Quân vẻ mặt chỉ sợ thiên hạ không loạn, cười đến thật là xán lạn.

Tử Tiêu nhìn gương mặt đáng đánh đòn kia, cười đến tà mị: "Ngươi không phải vì ghen tị ta lớn lên đẹp hơn ngươi, cố ý tìm chút chuyện cho ta hả?"

"Làm sao có thể?!" Mộng Thiên Quân nói, "Nói về quan hệ của muội muội ta và nha đầu nhà các ngươi, tâm của ta cũng là hướng về các ngươi. Lại càng không nói giao tình nhiều năm như vậy của chúng ta, thì sao ta có thể làm vậy, đúng không?"

"Tiểu công chúa nhà các ngươi đâu?" Tử Tiêu nhớ tới hắc sa nữ tử kia, cùng Tiểu Diệp Nhi nhà bọn họ cùng nhau chiến đấu, thật là một phong cảnh vô cùng đẹp mắt! Nhưng mà vẫn kém một chút so với Tiểu Diệp Nhi!

"Lần trước nha đầu kia trở về, sau khi hồi phục đã đi tần thứ bảy huấn luyện." Mộng Thiên Quân vẻ mặt bất đắc dĩ nói, "Cái bộ dáng liều mạng kia làm cho ta vô cùng đau lòng!"

"Không thích?" Tử Tiêu hỏi.

"Thích, trước sau hai cái tính tình ta đều thích, ta chỉ là đau lòng thôi. Nhưng mà còn không phải là vì sớm ngày đi gặp nha đầu nhà các ngươi sao! Ca ca như ta cũng không biết bị nàng quang đến nơi nào." Mộng Thiên Quân tràn ngập dấm chua nói.

"Chỉ có thể nói sức quyến rũ của ngươi không bằng Tiểu Diệp Nhi nhà ta thôi." Tử Tiêu tự hào nói, nghĩ đến bên người Thất Nguyệt bọn họ, nhìn Leng Keng không rõ thần sắc, hắn nói: "Tiểu Kỳ Lân nhà của ta lần đầu đến, có thể để Leng Keng dẫn hắn và bọn Thất Nguyệt đi mở mang kiến thức hay không? "

"Đương nhiên không thành vấn đề." Mộng Thiên Quân cười to, Phất phất tay với Leng Keng.

"Đến lúc đi tự nhiên ta sẽ liên hệ với các ngươi. Cho nên hôm nay các ngươi có thể yên tâm mà chơi." Tử Tiêu nói.

"Được rồi!" Thất Nguyệt cao hứng trả lời, đưa tay khoát lên trên người Leng Keng đi tới, nói: "Leng Keng a, chúng ta đi tầng thứ năm của các ngươi nhìn xem đi? Ta rất ngạc nhiên tiểu công chúa nhà các ngươi huấn luyện như thế nào?"

Mấy người nói xong đi khỏi, Mộng Thiên Quân nhìn mấy người đi xa, nói: "Mọi người đã đi rồi, ta nghĩ ngươi tuyệt đối sẽ không vì chút chuyện mà gọi ta, muốn một mình nói với ta đúng không?! Nói đi, lần này lại xảy ra chuyện gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/285

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status