Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Q.2 - Chương 35 - Ta Đá Ngươi Đó.

/285


Phi ưng chở mọi người bay 9 ngày, tới Philadelphia trước tỷ thí 3 ngày.

Philadelphia nằm ở trung tâm của đế quốc Thương Khung, bởi vì tài nguyên của đế quốc Thương Khung thiếu thốn, cho nên kinh tế cũng không phát đạt, Philadelphia không phồn hoa bằng Bồ thành.

Phi ưng dừng lại ở ngoài Philadelphia, sau khi mọi người đi xuống, lão sư kia mang phi ưng bay về phía núi rừng gần nhất.

Thanh thế lớn như vậy, hấp dẫn ánh mắt của người ra vào Philadelphia lại đây.

"Những người này là tới tham gia tứ quốc tỷ thí sao ?"

"Chắc vậy, cũng không biết là quốc gia nào."

"Chậc chậc, thực lực không tồi, là đế quốc Cách Thụy sao ?"

"Không phải, người của đế quốc Cách Thụy đã tới ngày hôm qua rồi, Uông tướng quân tự mình tới đón . Ta nhìn thấy ."

"Vậy đó rốt cuộc là đế quốc nào ?"

Lúc này một người ở cửa thành đi một mình đến trước mặt họ, lấy tay ngón tay ngoáy lỗ tai, chậm rì rì đi tới trước mặt mọi người, lười biếng nói: "Các ngươi là người của đế quốc Mạc Nhĩ Tư ?"

"Đúng vậy." Tạ Bình mang bộ dáng tất cả không liên quan tới ta mà nhìn trời cao, một lão sư lên tiếng trả lời.

"Ta tới đón các ngươi ." Người nọ lấy ngón tay đã ngoáy lỗ tai tới trước mặt, bắn một chút, nói, "Đi theo ta."

Người nọ nói xong thì xoay người rời đi, bộ dáng không coi ai ra gì kia chọc giận các đệ tử khí huyết phương cương, mọi người định đi lên lý luận, bị lão sư dùng ánh mắt ngăn lại .

"Đi thôi. Còn thất thần cái gì ?" Người nọ thấy mọi người không động, xoay người thúc giục nói.

"Đi thôi." Một lão sư mở miệng nói.

"Đợi khi lên đài tỷ thí thì hãy phóng thích không cam lòng của các ngươi là được." Tạ Bình đạm mạc nói một tiếng, đi về trước.

Những người khác thấy Tạ Bình đi thì cũng đi theo. Vào thành thì nhìn thấy một hàng xe ngựa, là loại bình thường nhất.

Xe ngựa đi đại khái một giờ, cuối cùng bọn họ bị đưa đến phía trước một loạt nhà trệt.

"Là nơi này ."Người tiếp đãi xuống xe rồi nói, " Mấy ngày nay các ngươi ở nơi này. Bên cạnh là đế quốc Nhĩ Bỉ Tư, đối diện là đế quốc Cách Thụy. Đi ra ngoài quẹo phải là nhà ăn. Chúng ta rất bận, không rảnh đưa cơm tới phòng các ngươi đâu. Xong rồi, ta đi trước."

Người tiếp đãi nói xong lập tức rời khỏi.

"Phó hiệu trưởng, bọn họ thật quá đáng !" Đan Kinh Thiên tức giận nói.

Đối diện là nơi đế quốc Cách Thụy ở thoạt nhìn rất tráng lệ, nơi ở của đế quốc Nhĩ Bỉ Tư bên cạnh nhìn cũng không tệ lắm, nhưng nơi bọn họ ở lại là một loạt nhà trệt, trong phòng trừ bỏ giường thì cái gì cũng không có.

Những người khác cũng có vẻ mặt giận dữ nhìn Tạ Bình.

"Hơn 100 năm nay chúng ta đều đứng hạng cuối, các quốc gia khác tự nhiên khinh thường. Các ngươi nếu cảm thấy tức giận, vậy lấy hạng nhất tới tay đi." Tạ Bình nói xong sẽ theo liền tìm một gian phòng ở nghỉ ngơi đi.

Lời nói của Tạ Bình nặng nề đập vào trong lòng mỗi người. Bọn họ âm thầm thề ở trong lòng, nhất định phải lấy được hạng nhất, rửa sạch sỉ nhục nhiều năm qua.

Một vị lão sư vỗ vỗ bả vai của Đan Kinh Thiên, nói: "Hết thảy đều nhờ vào các ngươi. Hai ngày này các ngươi phải chú ý an toàn, không được phát sinh xung đột với người của quốc gia khác. Được rồi, mọi người tìm phòng nghỉ ngơi đi."

"Đã biết, lão sư."

"Dạ, lão sư."

Mấy người Đan Kinh Thiên vào phòng, trước tiên quét tước cả phòng một lần.

"Dựa vào, không biết đã mấy trăm năm không có người ở !" Đan Kinh Thiên vừa làm vừa oán giận.

"Thương Khung đế quốc thật sự khinh người quá đáng!" Long Tường cũng không nhịn được , căm giận nói.

"Vậy vào lúc tỷ thí chúng ta đánh bọn họ tới phải nằm cho người ta khiêng xuống, khiến cho bọn họ cả đời cũng không ngóc đầu lên được." Hạ Nham sâu kín mở miệng nói.

"Tử Khanh, huynh đệ của ta khi nào mới đến vậy ?" Đan Kinh Thiên hỏi.

" Sao ta biết được. Lúc nên đến tự nhiên nàng sẽ đến."

"Nàng không được bỏ lỡ tỷ thí đâu đó!"

"Sẽ không ." Mạc Tử Khanh nói.

Nàng không có khả năng bỏ qua , nàng nhất định sẽ đến, mang theo mọi người thắng tỷ thí!

Lúc này, Tiểu Ngân và Tiểu Cửu đang ghé vào đầu giường ngủ đồng thời mở mắt một chút, nhìn nhau một lát rồi lại nhắm lại .

Lúc này, trong Luyện Yêu Hồ , Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi mở to mắt, trong mắt toát ra ánh sáng hưng phấn.

"Chủ nhân."

"Chủ nhân."

"Chủ nhân."

"Chủ nhân."

Bốn giọng nói vang lên cùng lúc. Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy vẻ mặt bọn Lam Mân cũng là hưng phấn.

"Chủ nhân, thành công ?" Lam Mân không xác định hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, ý niệm vừa động, một ngọn lửa xuất hiện ở ngón tay bên phải của nàng. Tay trái mở ra, một đạo băng nhận xuất hiện trong lòng bàn tay bên trái.

"Oa! Chủ nhân, ngươi thật lợi hại !" Liệt Hỏa định chạy tới, lại sợ nhiệt độ của băng nhận, không dám tiến lên.

"Bây giờ nó đã bị ta luyện hóa , là khế ước thú của ta, nó sẽ không tổn thương các ngươi ." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, Liệt Hỏa điên cuồng chạy qua.

"Thời gian đã qua bao lâu ?" Độc Cô Thiên Diệp ôm lấy hình dáng tự vệ của Liệt Hỏa, hỏi.

"16 ngày. Bây giờ còn cách ngày tỷ thí có 3 ngày." Lam Mân đáp.

"Ta đi xem Tiểu Hỏa, sau đó chúng ta xuất phát đi Philadelphia. Lam Mân, đến lúc đó phải làm ngươi vất vả rồi." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Đô Đô, mang ta đi đi."

Đô Đô đưa Độc Cô Thiên Diệp tới không gian độc lập nó tạo ra cho Tiểu Hỏa. Bản thể của Tiểu Hỏa đã rất lớn , bộ lông màu sắc rực rỡ mất đi sáng rọi trong dĩ vãng, đầu lui về dưới cánh, tản ra hơi thở uể oải. Độc Cô Thiên Diệp đi qua đó, đầu dán vào Tiểu Hỏa, tay nhẹ nhàng vuốt ve lông của nó.

"Tiểu Hỏa, bình phục nhanh lên, chúng ta đều nhớ ngươi ."

Ngây người trong chốc lát, Độc Cô Thiên Diệp và Lam Mân cùng nhau rời khỏi Luyện Yêu Hồ. Trở lại sơn động, phát hiện băng xung quanh đều đã tan hết. Mà cái trứng kia vẫn còn ở chỗ cũ.

"Lam Mân, ngươi có biết đây là trứng gì không ?" Độc Cô Thiên Diệp đi qua nhìn, hỏi.

Lúc trước không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện cái trứng này có màu xanh , ước chừng có cao hơn một thước.

Lam Mân nghĩ nghĩ, nói: "Không biết, bên trong trí nhớ truyền thừa không có. Ta cũng chưa từng thấy qua."

Nhớ tới lúc trước gặp Tiểu Hỏa, mình bởi vì tò mò mà sờ soạng trứng của nó một chút, không ngờ lại vô tình ký kết khế ước.

"Cái trứng thô ráp như vậy, không biết sờ lên sẽ thế nào." Độc Cô Thiên Diệp thì thào nói, cũng sờ sờ thử. Thật sự rất thô ráp, hoàn toàn không có xúc cảm.

"Sờ không thoải mái như lúc trước sờ trứng của Tiểu Hỏa."

Độc Cô Thiên Diệp xem xét xong, chuẩn bị thu tay về, đột nhiên đầu ngón tay tê rần, một giọt máu tươi nhỏ trên cái trứng, thấm vào trong rất nhanh. Nàng muốn lấy ngón tay về, lại phát hiện ngón tay giống như bị dính vào trên đó. Một tia lực lượng thông qua đầu ngón tay tiến vào thân thể của nàng, ép buộc linh hồn của nàng. Sắc mặt Độc Cô Thiên Diệp trở nên tái nhợt trong phút chốc.

"Chủ nhân." Lam Mân bị bộ dáng của Độc Cô Thiên Diệp dọa đến, vội vàng hô.

"Di ?" Một tiếng nói kinh ngạc như có như không.

Độc Cô Thiên Diệp không vội hỏi là ai, chợt nghe thấy một thanh âm vang lên trong đầu: "Lấy máu làm khế, dung nhập linh hồn, từ nay về sau sinh mệnh tương giao, linh hồn tướng khế, người có bằng lòng hay không ?"

"Ngô." Đau đớn trong linh hồn khiến Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được phát ra âm thanh.

"Ngươi có bằng lòng hay không ?" Đợi không được đáp án, kia nói thanh âm lại vang lên.

"Ta, nguyện, ý." Độc Cô Thiên Diệp gian nan nói ra ba chữ.

Sau khi nàng dứt lời, một đạo ánh sáng khế ước nàng chưa từng thấy qua xuất hiện, bao vây nàng và quả trứng bên trong. Cuối cùng ẩn vào mi tâm không thấy. Sau đó là hào quang thăng cấp hoa lệ, 3 ngôi sao xuất hiện, biểu hiện bây giờ nàng đạt tới huyễn tông cấp 7. Mà kia quả trứng kia lại không phản ứng gì.

Chờ khi bình tĩnh trở lại, Lam Mân đi đến bên người Độc Cô Thiên Diệp, thân thiết hỏi: "Chủ nhân, ngươi không sao chứ ?"

Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, nói: "Không có việc gì."

Sau đó xoay người nhìn tên vừa mới làm cho mình khó chịu không thôi này. Nàng biết mình lại "Bị khế ước" rồi.

"Lam Mân, ngươi có biết vừa nãy là cái trận văn khế ước gì không?"

"Đó chắc là khế ước linh hồn."

"Khế ước linh hồn?"

"Đây là loại khế ước có từ xa xưa, là khế ước linh hồn của hai người lại thành một, chỉ cần linh hồn một bên bất diệt, thì linh hồn của bên kia cũng đồng dạng bất diệt. Nhân loại tu luyện đến thần cấp là có thể tách linh hồn ra, tức là có được hai sinh mệnh. Bây giờ con người cũng không biết khế ước bằng phương thức này, ngay cả bộ tộc phượng hoàng của chúng ta cũng không biết. Trong của chúng ta truyền thừa cũng chỉ đơn giản nói như vậy thội."

Thú tộc Phượng hoàng có từ xa xưa cũng không biết à? Vậy quả trứng này rốt cục có lai lịch như thế nào?

"Uy, ngươi là trứng của loài gì vậy ?" Độc Cô Thiên Diệp lấy tay chọc chọc vào quả trứng, ai biết người ta căn bản không để ý nàng nàng, biến thành một đạo bạch quang trực tiếp chạy vào trong thân thể của nàng.

Được rồi, nàng buồn bực .

"Tỷ tỷ."

Ngay lúc nàng bị quả trứng này làm buồn bực thì đột nhiên nghe thấy thanh âm của Tiểu Hỏa. Nàng nhanh chóng mang Lam Mân đi vào trong Luyện Yêu Hồ, nhìn thấy Tiểu Hỏa đã tỉnh lại.

"Tiểu hỏa, ngươi tỉnh ?" Độc Cô Thiên Diệp kích động chạy tới, ôm đầu của nó.

Màu quang chợt lóe, Tiểu Hoả biến thành hình người. Lúc này nàng thoạt nhìn giống như cô bé 10 vậy.

"Lúc nãy tỷ tỷ thăng cấp, muội hấp thu được rất nhiều năng lượng. Lần khế ước này, tỷ tỷ vốn có thể lấy được càng nhiều năng lượng , nhưng có một bộ phân rất lớn bị muội hấp thu , cho nên muội mới tỉnh lại , còn trưởng thành nữa." Tiểu Hỏa áy náy nói.

"Ha ha, không sao hết, chỉ cần muội tỉnh lại là được rồi." Độc Cô Thiên Diệp sa vào vuốt đầu Tiểu Hỏa nói.

"Tỷ tỷ, bây giờ muội là thần thú cấp 8 nha ! Tỷ lại khế ước huyễn thú lợi hại nào vậy ?" Tiểu Hỏa hỏi.

"Ta cũng không biết nó là." Cái gì. Độc Cô Thiên Diệp nói còn chưa dứt lời, một đạo bạch quang lóe ra từ trong thân thể của nàng, dạo qua một vòng trong Luyện Yêu Hồ, sau đó dừng lại ở trên một đỉnh núi.

"Đây là huyễn thú mà tỷ tỷ mới khế ước sao ?" Tiểu Hỏa hỏi.

"Đúng vậy. Muội có biết nó là huyễn thú gì không ?"

"Có chút quen thuộc, nhưng muội nghĩ không ra."

"Nghĩ không ra thì thôi . Bây giờ tỷ phải lập tức chạy đi, chúng ta có chuyện gì nói ở trên đường."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong thì mang theo Tiểu Hỏa và Lam Mân ra ngoài, sau đó Lam Mân hóa thành bản thể, mang theo các nàng bay về phía Philadelphia.

"Tỷ tỷ, đây là đế đô của đế quốc Thương Khung ? Thoạt nhìn quá kém so với Bồ thành đó ?"

Ba người Độc Cô Thiên Diệp đứng ở ngoài tường thành của Philadelphia, nhìn cái tường thành có chút rách nát kia, Tiểu Hỏa bĩu môi nói.

" Đế quốc Thương Khung phần lớn là nơi cằn cỗi, tài nguyên rất thưa thớt. Tự nhiên không thể so sánh với Bồ thành." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Hơn nữa bởi vì bần cùng, cho nên người của đế quốc Thương Khung phần lớn thực hiện chủ nghĩa cường đạo, tính cách có vẻ bá đạo."

Tiểu Hỏa nhìn người ra vào, quả nhiên đều là bộ dạng hung thần ác sát, lệ khí đầy người.

"Cút ngay !"

Đột nhiên một đạo thanh âm thô cuồng truyền đến từ chỗ cửa thành, đám người Độc Cô Thiên Diệp nhìn qua, thì thấy một hán tử lưng hùm vai gấu một cước đá văng một người tương đối văn nhược. Người nọ bị đá ngã xuống đất, ôm bụng lăn lộn.

Hán tử kia vẫn chưa hết giận, đi đến bên cạnh người nọ, bắt đầu quyền đấm cước đá hắn, một tiếng kêu rên vang lên, người qua đường lại chẳng quan tâm cảnh này, giống như là đã nhìn quen lắm rồi. Ngay cả thị vệ trông coi cửa thành cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục thu phí vào thành của những người đi vào thành. Chỉ chốc lát sau, người nọ đã bị đại hán đánh chết . Không lâu sau có hai người từ trong thành đi ra, mang thi thể đi.

"Nghiệp chướng !" Một đạo thanh âm thương lão vang lên.

"Cha, đừng nói lung tung, coi chừng chuốc vạ vào thân." Người trẻ tuổi bên cạnh đỡ tay của lão nhân, thấp giọng nói.

"Tỷ tỷ, người của nơi này thật là dã man." Tiểu Hỏa xem xong mọi chuyện, nghiêm mặt nói.

"Ừ. Nhược nhục cường thực mà. Để tỷ liên hệ với Tạ gia gia trước, xem bọn họ đang ở đâu."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong, lấy thông tin thạch từ trong nhẫn không gian ra, nói hai câu với tảng đá.

"Thiên Diệp ? Ngươi còn biết đến sao ? Ngày mai là bắt đầu tỷ thí !" thanh âm thầm oán của Tạ Bình vang lên.

"Ha ha, lúc trước con bị chút chuyện quấn thân mà. Tạ gia gia, bây giờ con ở cửa thành Philadelphia, mọi người đang ở đâu? Con đi qua tìm mọi người!" Độc Cô Thiên Diệp cười nói.

"Hừ hừ." Tạ Bình bị một tiếng kêu gia gia của Độc Cô Thiên Diệp làm vơi đi ba phần cơn tức, "Chúng ta ở khu dừng chân ở thành tây bên cạnh đài tỷ thí, con vào thành hỏi là biết."

"Dạ. Bây giờ con đi qua."

Độc Cô Thiên Diệp thu hồi thông tin thạch, dắt tay của Tiểu Hỏa vào thành. Lam Mân cũng ở bên cạnh.

"Một người 300 kim tệ." Thị vệ nói.

"Ừ." Độc Cô Thiên Diệp lấy ra 900 kim tệ, giao cho thị vệ, sau đó thuận tiện hỏi đường đến nơi tỷ thí.

"Tỷ tỷ, chúng ta đi dạo trung tâm thành một lát đi." Tiểu Hỏa kéo kéo tay của Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Được. Dù sao thời gian còn sớm, vậy đi dạo một lát. Lam Mân, ngươi có mệt không ? Muốn đi nghỉ ngơi trước hay không?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Lam Mân chở nàng và Tiểu Hỏa bay hai ngày, còn chưa được nghỉ ngơi.

"Chủ nhân, ta không sao." Lam Mân nói

"Vậy chúng ta đi thôi."

Ba người đi về phía trung tâm thành, dọc theo đường đi Tiểu Hỏa đông xem xét tây nhìn ngắm, lôi kéo Độc Cô Thiên Diệp chạy nơi nơi.

Độc Cô Thiên Diệp bị Tiểu Hỏa lôi kéo, nhìn bộ dáng vui vẻ của Tiểu Hỏa, khóe miệng khẽ cười.

Không biết bọn Tiểu Ngân thế nào , nàng nghĩ nghĩ, dụng ý niệm trong lòng liên hệ chúng nó.

"Chủ nhân?" Tiểu Ngân cao hứng nói.

"Ừ. Chúng ta đã đến Philadelphia . Bây giờ các ngươi ở đâu ?"

"Chúng ta ở đường cái phía tây, chủ nhân muốn lại đây không ?" Tiểu Cửu hỏi.

"Tỷ tỷ, chúng ta đi tìm bọn Tiểu Ngân hả ?" Tiểu Hỏa nghe thấy bọn họ nói chuyện, nhanh chóng chạy tới hỏi.

"Ân. Tiểu Ngân, các ngươi ở đàng kia chờ chúng ta đi, chúng ta lập tức lại đây." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Oa oa, sắp gặp Tiểu Ngân rồi ! Không biết nó nhìn thấy muội sẽ có biểu tình gì." Tiểu Hỏa cao hứng nói.

"Mạc Tử Khanh, dừng lại."

Nghĩ đến ngày mai là ngày tỷ thí, mọi người đều có chút khẩn trương, đám người Mạc Tử Khanh mang theo mọi người đi dạo. Ngay lúc mọi người chuẩn bị trở về thì Tiểu Ngân trong lòng hắn mở miệng nói.

"Tiểu Ngân đại nhân, có chuyện gì vậy ?" Tần Hạo mở miệng hỏi.

"Chờ là được, vấn đề đến từ đâu mà nhiều như vậy ? Có phải hai ngày này rất nhàn hay không, muốn đêm nay trở về huấn luyện phải không?" Tiểu Cửu trong lòng Tang Vũ mở miệng nói.

"Ha ha, không có. Hai vị đại nhân nói chờ thì sẽ chờ." Tần Hạo cười gượng hai tiếng, nói.

Mạc Tử Khanh và Dạ Thương Lan hai người liếc nhau, trong mắt đều có phỏng đoán. Có thể khiến Tiểu Ngân và Tiểu Cửu biến thành như vậy , trừ bỏ Độc Cô Thiên Diệp thì không có người khác.

Vì thế, một hàng mười mấy người tìm một quán trà nghỉ ngơi.

"A, đây không phải tuyển thủ của đế quốc Mạc Nhĩ Tư sao ? Các ngươi không ngốc ở trong phòng nhỏ của mình, ra ngoài làm gì vậy ?"

Đám người Mạc Tử Khanh vừa mới ngồi xuống ở trong đại sảnh thì nghe thấy một thanh âm bén nhọn. Ngẩng đầu, nhìn thấy mấy người đi từ trên lầu xuống.

"Là tuyển thủ của đế quốc Thương Khung. Mấy người khác là ai ?" Dạ Thương Lan nhìn người đi tới, nhỏ giọng nói cho mọi người.

"Là tuyển thủ của đế quốc Cách Thụy." Mạc Tử Khanh nói.

"A, sao vậy? Những người của đế quốc Mạc Nhĩ Tư đều là kẻ câm điếc sao ?" Một kẻ thô tráng cười nói, nhìn thấy bọn Mạc Tử Khanh không để ý tới hắn, thét to với người trong đại sảnh nói: "Mọi người mau đến xem, đây là tuyển thủ của đế quốc Mạc Nhĩ Tư, một đám bộ dạng như đàn bà vậy."

Trong đại sảnh nhất thời truyền ra một trận cười vang. đám người Mạc Tử Khanh nhất thời thay đổi sắc mặt, tuyển thủ của đế quốc Thương Khung và đế quốc Cách Thụy đắc ý nở nụ cười.

"Xin hỏi vị lớn lên giống hùng này là ai vậy?" Tang Vũ giả ý thiên chân hỏi.

Thanh âm thanh thúy như dòng nước chảy qua sa mạc, ngọt vào trong lòng người. Người nói chuyện lúc nãy nhìn qua, nhìn đến một vị mỹ nhân nũng nịu, trong lòng ôm một con huyễn sủng giống Kiều Hồ, tay vuốt ve qua lại trên lưng hồ ly, nhất thời tâm viên ý mã.

"Ca ca gọi là Thương Phi, là tiểu hầu gia của đế quốc Thương Khung. Tiểu mỹ nhân, theo ca ca, ca ca sẽ cho ngươi cuộc sống ăn sung mặc sướng." hai mắt Thương Phi biến thành màu hồng nói.

"Tiểu hầu gia nha, chưa từng nghe qua. Ngươi là tuyển thủ của trận đấu sao ?" Tang Vũ hỏi.

"Ta không phải, nhưng ca ca của ta là hạt giống tuyển thủ của trận đấu đó." Thương Phi đắc ý nói.

"Nga, không phải a ~" Tang Vũ cố ý kéo thanh âm ra thật dài, sau đó đột nhiên chuyển giọng, "Không phải ngươi kiêu ngạo cái gì ! Tục ngữ nói, bộ dạng xấu không phải lỗi của ngươi, nhưng đi ra dọa người thì là ngươi không đúng ."

"Ha ha!"

Đám người Mạc Tử Khanh cười rộ lên, mà mặt của nhóm người đế quốc Thương Khung biến thành màu đen. Ngay cả mặt người của đế quốc Cách Thụy cũng trầm xuống, dù sao bây giờ bọn họ cũng đi cùng nhau.

"Ngu ngốc." Đầu lĩnh của nhóm người đế quốc Cách Thụy mắng một câu.

"Hừ, người của đế quốc Mạc Nhĩ Tư nhiều lần đứng hạng cuối, biết không thắng được, nhưng thật ra công phu ở mồm mép cao, đây là công lực sở trường đó sao." Đầu lĩnh nhóm người đế quốc Thương Khung cười lạnh nói, "Ma bệnh như các ngươi, cũng chỉ xứng ở phòng nhỏ. Phụ vương ta an bài như vậy, thật sự rất thích hợp."

Một câu ma bệnh, khơi lên cơn tức của mọi người, hơn nữa còn nói đến nơi đế quốc Thương Khung cung cấp cho bọn họ dừng chân, đây là xem bọn họ như quả hồng mềm mà vũ nhục. Những người có tính tình vội vàng nóng nảy đã muốn đứng lên, định xông lên đánh một trận.

"Kinh Thiên, không thể xúc động." Mạc Tử Khanh một phen giữ chặt Đan Kinh Thiên.

"Tử Khanh, đế quốc Thương Khung bọn họ khinh người quá đáng !" Đan Kinh Thiên oán hận nói.

"Chớ quên quy củ, tuyển thủ của các quốc gia không thể đánh nhau trước tỷ thí, nếu không sẽ hủy bỏ tư cách tỷ thí."

Mạc Tử Khanh trong lời nói làm cho bọn họ đều tỉnh táo lại.

"Hừ!" Đan Kinh Thiên nặng nề ngồi xuống.

"Như vậy cũng có thể nhẫn xuống được, xem ra người của đế quốc Mạc Nhĩ Tư là người nhu nhược không có cốt khí, ha ha." lục hoàng tử Thương Khung cười ha hả.

"Đường ca, ngươi nói quá đúng." Thương Phi phụ họa. Nói xong, hắn nhìn Tang Vũ, phẫn hận nói, "Tiện nhân, ngươi không phải nói rất hay sao? Chờ trận đấu chấm dứt, ta xin bệ hạ hạ chỉ cho ngươi làm tiểu thiếp thứ mười ba của ta, đến lúc đó ta cho ngươi thưởng thức tư vị bị ta kỵ, sau đó sẽ thưởng ngươi cho huynh đệ của ta, tiểu mỹ nhân nũng nịu như vậy, bọn họ nhất định sẽ thích, ha ha !"

"Hỗn đản!" Tang Vũ giận đến đỏ mặt, đứng lên từ chỗ ngồi. Những người khác cũng đứng lên, muốn động thủ, lại sợ khơi mào thị phi.

"Sao nào ? Các ngươi muốn động thủ với chúng ta?" Thương Phi nói, liệu định bọn họ không dám động thủ, nhìn thấy bộ dáng ẩn nhẫn của bọn họ, đắc ý cười rộ lên.

"Phanh!"

Một đạo huyễn lực đánh tới từ cửa, đánh bay Thương Phi vách tường.

Tất cả mọi người bị biến đổi này làm kinh sợ . Dám đánh hầu gia được sủng ái nhất trong hoàng thất!

"Người nào ?" Lục hoàng tử xoay người nhìn về phía cửa.

Những người khác cũng nhìn theo, sau khi thấy rõ người tới, những người của đế quốc Mạc Nhĩ Tư bắt đầu kích động.

"Ngươi là ai, cư nhiên dám đánh tiểu hầu gia ta." Lúc này Thương Phi đứng lên từ trên đất, chạy tới.

"Tiểu hầu gia ? Không biết. Nhưng mà, ta đánh ngươi đó!" Hắc y nam tử từ cửa đi vào, nắm tay một tiểu cô nương, nhìn thấy đám người Mạc Tử Khanh, nói: "Người khác đã cưỡi đến trên đầu các ngươi còn không biết phản kháng, ta dạy các ngươi như vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/285

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status