Tiểu Tình Nhân

Chương 57 - “Chúng là làm hòa được không?”

/78


“Cô không phải luôn muốn rời khỏi Mạc Thiên sao? Vừa rồi trước mặt tôi muốn diễn cái gì?” - Lục Vi hừ lạnh.

Kiều An Hạ khóe môi hơi nhếch lên: “Tôi có nói là tôi muốn rời xa Mạc Thiên sao?”

“Cô…” - Lục Vi cắn răng: “Không phải cô không tiếp nhận được mối quan hệ giữa tôi và Mạc Thiên sao? Vì cái gì không tách ra.”

“Trước đây là tôi không tiếp nhận được, nhưng sau khi thân thiết với anh ấy mấy ngày nay, tôi mới cảm thấy Mạc Thiên đối xử với tôi rất tốt nha. Tôi ngay trước mặt anh ấy đá cô một cước, anh ấy vẫn đứng về phía tôi. Cô nghĩ xem tôi đi nơi nào tìm được người tốt như vậy?”

“Cô” - Lục Vi giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Cô không biết xấu hổ.”

“Tôi không biết xấu hổ?” - Kiều An Hạ cười lớn: “Trước khi cô xuất hiện tôi và Mạc Thiên đã bàn tới chuyện kết hôn. Chính sự xuất hiện của cô đã hủy hoại chúng tôi. Cô thừa biết anh ấy không thích cô, nhiều lần giả ngây giả dại, cô cho rằng tôi không biết sao? Tôi chỉ không muốn vạch trần cô mà thôi.”

Lục Vi ngơ ngác nhìn Kiều An Hạ, rõ ràng trước kia cô ta không tranh không cướp, tại sao lại như biến thành một người khác.

Hung hăng như vậy, chẳng lẽ cô ta nhớ ra được cái gì?

Nghĩ vậy, Lục Vi toàn thân run lên: “Cô biết rồi?”

“Cái gì?” - Kiều An Hạ giả vờ ngây ngô: “Chẳng lẽ Lục tiểu thư còn có bí mật gì không thể nói ra được sao?”

Lục Vi sắc mặt trắng nhợt: “Tôi làm gì có bí mật gì? Tôi không phải là cô, cô đã từng kết hôn, muốn có bí mật chính là cô.”

Kiều An Hạ hất cằm: “Tôi đã kết hôn thì sao, Mạc Thiên không ngại.”

Một câu Mạc Thiên không ngại, khiến Lục Vi tức muốn học máu.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, toàn thân như đang thay đổi, nhìn không được nữa mà rống lên: “Anh ấy không ngại là chuyện của anh ấy, còn chính cô không rõ sao, cô chính là một đôi giày rách, Mạc Thiên bây giờ chính là chưa chơi chán nên mới có thể âu yếm cô. Chờ chơi chán, cô cũng sẽ như trước kia, bị ném đi như giày rách.”

Nhìn thấy Lục Vi tức giận, Kiều An Hạ càng vui vẻ hơn.

“Tức giận? Lục tiểu thư, tôi còn tưởng cô chỉ biết té xỉu cùng chỉ điểm thôi, không ngờ cô cũng biết tức giận nửa?”

Nghe vậy Lục Vi sắc mặt trắng nhợt: “Cô nói cái gì, cái gì chỉ điểm.”

“Lục tiểu thư không nhớ những gì mình đã làm sao? Trơ mắt hại chết người khác, sao có thể như Bạch liên hoa sống sót. Tôi thật rất ngưỡng mộ cô.”

Lời nói của Kiều An Hạ khiến Lục Vi có phần chắc chắn về suy nghĩ của mình, cô ta cảm thấy khó thở, không thể đứng yên, ngã phịch xuống đất.

“Cô đã biết, cô còn biết cái gì?”

Nhưng Kiều An Hạ lại không định nói nữa, những thứ quá rõ ràng sẽ khiến cuộc chơi không còn vui nữa, để có bóng ma trong lòng hù dọa chính mình mới thú vị.

Kiều An Hạ nở một nụ cười rạng rỡ, ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai Lục Vi nói thêm: “Kẹo mút có ngon không?”

Lần này cuối cùng Lục Vi cũng không chịu nổi nữa, ôm ngực thở dốc. Bệnh tình của cô ta vừa khỏi chưa bao lâu, sao có thể chịu nổi sự uy hiếp này.

Kiều An Hạ thấy thế, bình tĩnh đứng dậy, lấy khăn giấy trên bồn rửa mặt ra lau tay.

Lục Vi thấy Kiều An Hạ căn bản không muốn cứu cô ta, lập tức sợ hãi, lớn tiếng gọi: “Cứu mạng…cứu…”

Có người nghe thấy tiếng kêu cứu, từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy Lục Vi sắc mặt tái nhợt ngồi dưới đất, bên cạnh là Kiều An Hạ đang lau tay với khuôn mặt vô tội.

Nhân viên bế Lục Vi ra ngoài, Lục Vi nhìn thấy Mạc Thiên và Lương Ân đang đứng bên ngoài, cô tuyệt vọng đưa tay về phía Mạc Thiên: “Mạc Thiên, em…”

Không ngờ, Kiều An Hạ từ bên trong chạy ra, nhào vào lòng ngực Mạc Thiên.

“Mạc Thiên, Lục tiểu thư không hiểu vì sao đột nhiên phát bệnh, thật là đáng sợ, làm em sợ muốn chết.”

Mạc Thiên kinh ngạc một lát, đưa tay ra vỗ nhẹ lưng cô: “Không sao, không sao…”

Lục Vi trợn mắt tức giận sau đó ngất đi…

Lương Ân một mặt kinh ngạc: “Chị dâu, chị thật lợi hại.”

Hắn vốn tưởng Kiều An Hạ là nhân vật dễ dàng bị bắt nạt, xem ra hắn đã sai rồi. Cô gái nhỏ kia khi yếu đuối liền giống một bông hoa màu trắng, khi mạnh mẽ có thể giết người.

Lục Vi được nhân viên đưa đến phòng y tế của khu nghĩ dưỡng, họ nói không có gì nghiêm trọng.

Sau khi trở về, dọc đường đi Mạc Thiên và Kiều An Hạ cũng không nói chuyện.

Đến phòng, Kiều An Hạ vội kiếm cớ: “Tôi đi tắm.”



Nhưng bị Mạc Thiên trực tiếp nắm lấy cánh tay: “Tại sao?”

Kiều An Hạ giật mình, nhưng sau đó liền thất vọng, cười khổ: “Cho nên anh là đang vì ân nhân của mình đòi một lời giải thích?”

Mạc Thiên cau mày: “Đừng có đổi chủ đề với anh, đã xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên em lại nhắm vào cô ấy?”

“Cô ta…” - Kiều An Hạ mở miệng, nhưng khi cô nghĩ đến những gì Lục Vi đã làm, cô ta chỉ là một người chỉ điểm, cho dù có đưa ra pháp luật, nó cũng không ảnh hưởng vì khi đó cô ta chỉ là một đứa trẻ.

Và tất nhiên cũng sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng ân nhân của cô ta trong lòng Mạc Thiên, vậy nên Kiều An Hạ không muốn nói ra.

“Không có gì, chỉ là tôi không thích cô ta.”

“Chỉ có vậy?”

“Đúng vậy.” - Kiều An Hạ nhẹ giọng nói.

Mạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng dạo gần đây Kiều An Hạ trở nên kỳ lạ đã xảy ra chuyện gì rất lớn.

“Không có chuyện gì thì tốt.” - Nói xong, anh ôm Kiều An Hạ vào lòng, sau đó đưa tay cởi cúc áo của cô.

Kiều An Hạ theo bản năng vùng ra, nhưng Mạc Thiên lại thì thầm: “Đừng động, để anh xem em có bị thương không?”

Kiều An Hạ ngạc nhiên, lúc này anh lại quan tâm xem cô có bị thương không? Trong lòng có chút buồn bã: “Không phải anh còn vừa với vì ân nhân mình mà hỏi tội tôi sao? Làm sao lại đi quan tâm đến tôi, uống nhầm thuốc à?”

Cô vừa dứt lời, Mạc Thiên đã đưa tay vỗ mông cô.

“Tiểu hồ ly không có lương tâm này, anh hỏi tội em khi nào?” - Rõ ràng là đang quan tâm cô, sợ cô xảy ra chuyện gì.

Cái vỗ mông này giống như mang theo sự cưng chiều bất đắc dĩ, giống như là hồi nhỏ phạm lỗi sai, bị mẹ đánh vào mông một cái. Chỉ là từ khi mẹ cô qua đời, cô không có bị đánh kiểu này.

Hai mắt cô đột ngột đỏ lên.

Mạc Thiên kiểm tra cơ thể cô không có bị thương gì, cô cũng không có chuyện gì xảy ra mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ngước mắt lên, thấy cô gái nhỏ không có phản ứng gì, anh mới nhanh chóng xoay cô lại đối diện với mình, lúc này mới nhận ra mắt cô đã đỏ ửng.

Tưởng rằng do mình đánh quá mạnh, anh vội vàng giúp cô xoa xoa: “Xin lỗi, anh đánh mạnh quá, anh…”.

Kiều An Hạ lúc này như gặp phải ủy khuất nào đó, nhào vào lòng ngực Mạc Thiên khóc lớn.

Anh ôm cô, nắm lấy tay cô, vuốt ve tóc cô, hôn lên nước mắt của cô. Nhưng mà cô gái nhỏ này không hề ngừng lại mà còn khóc to hơn.

Cuối cùng không biết phải làm sao, chỉ còn cách cởi nút quần của cô: “Để anh xem, có phải đánh quá mạnh tay không?”

Cô gái nhỏ lại không chút do dự ôm lấy mặt anh hôn lên, Mạc Thiên toàn thân chấn động, căng cứng, không dám cử động.

Sau khi được anh huấn luyện, tiểu hồ ly này đã không còn ngây thơ như trước nữa. Gần đây cô luôn lảng tránh anh, đã lâu rồi anh không chạm vào cô.

Mãi đến khi bàn tay nhỏ bé của cô xuyên vào trong quần áo anh, anh mới cảm thấy như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đốt lửa khắp nơi, anh trầm giọng nhìn cô: “Chúng là làm hòa được không?”

Kiều An Hạ bị Mạc Thiên hỏi một câu liền giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện mình đang treo cả người trên người anh.

Cô xấu hổ đến mức không nhịn được vội rụt tay lại: “Tôi… tôi… tôi đi tắm…”

“Không cho phép em đi.” - Tay Mạc Thiên vẫn nắm tay cô: “Em còn chưa nói với anh, chúng ta làm hòa được không?”

Thanh âm của anh khàn khàn, Kiều An Hạ thấp giọng ừ một tiếng.

Cô cảm thấy ngón tay của anh ngừng lại mấy giây, sau đó thế giới quay cuồng, cô lại bị anh kéo lại, đè lên ghế sô pha.

Hai người đều thở dốc, anh áp đầu mũi mình vào mũi cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Kiều An Hạ cảm thấy căng thẳng vô thức nhắm mắt lại.

Nhưng chờ một lúc, bên trên vẫn không có động tĩnh, cô cau mày lại.

Bên tai vang lên một tiếng cười trầm trầm của Mạc Thiên: “Tiểu hồ ly.”

Kiều An Hạ sửng sốt: “Không phải.”



“Em chính là tiểu hồ ly, cố ý câu dẫn anh.” - Nói xong, anh dụi dụi vào mũi cô, dùng giọng nói mê hoăc::”Hôn anh đi.”

Kiều An Hạ mở mắt ra, nhìn đôi mắt sáng ngời của Mạc Thiên, khuôn mặt cô cũng ở trong đôi mắt đó.

“Hôn anh đi, có được không?” - Anh lại nói, giống như một đứa trẻ đòi kẹo.

Kiều An Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chạm vào môi anh. Mạc Thiên mỉm cười, trực tiếp ôm eo cô, nâng cô lên, hôn sâu xuống môi cô.

Kiều An Hạ thầm nghĩ, chắc chắn là cô bị điên rồi, sự tự do đã bị quăng ở sau ót…

Nụ hôn nóng bỏng kéo dài trên môi cô từ từ tiến xuống chiếc cổ xinh đẹp tinh tế. Một bàn tay chống đỡ chính mình trên sô pha, một tay kia duỗi xuống phía dưới, kéo chiếc quần của cô xuống tận cùng, ngón tay trực tiếp chạm trên hoa h.uyệt đã sớm trơn ướt, bên ngoài nhẹ nhàng xoa nắn.

Môi lưỡi liếm láp từng thớ thịt cũng một mạch đi xuống phía dưới, trực tiếp ngậm lấy phần đỉnh hồng cao vút, dùng lực hút trọn một hơi, giống như một đứa trẻ thèm sữa mẹ.

“A…ưm…” - Tiếng thở gấp khó nhịn vang lên, Kiều An Hạ bị anh kích thích đến vặn vẹo cơ thể, cảm giác tê dại toàn thân, cũng đã lâu rồi cô và anh không thân mật, cơ thể chính là thành thật nhất, chỉ mới kích thích nhẹ nhàng mật ngọt đã tuôn ra ướt sũng: “Mạc Thiên…không cần…em muốn của anh.”

“A…tiểu hồ ly.” - Mạc Thiên như muốn nổ tung ngay lúc này, rất lâu không được c.ắm vào tiểu h.uyệt của cô, nghe thanh âm này liền nhanh nhất kéo khóa quần, lấy ra gậy sắt căng sưng đến nổi lên gân xanh tím, đỉnh đầu đã rỉ ra một ít trơn ướt.

Gậy sắt thô to và hang động xinh đẹp giống như có lục hút nam châm, chỉ c.ắm vào liền bị lớp thịt nóng ấm bao lấy chặt chẽ, Mạc Thiên lập tức sướng đến điên đảo.

Tiếng rên rỉ vang lên, Mạc Thiên đưa gậy sắt hướng đến đỉnh điểm, cuối cùng dập mạnh vào tận cùng, khiến mông cô nâng lên, ôm chặt lấy anh, khoái cảm đến mức rên lớn.

“A…Ưm… Mạc Thiên…thật lớn…nhẹ một chút…” - Sự va chạm đầu tiên đã quá mạnh mẽ khiến Kiều An Hạ kêu lên như mất hồn, thân thể tuyết trắng ửng hồng một màu d.ục vọng.

Nhìn bộ dạng tiểu hồ ly dưới thân đang rên rỉ van xin, Mạc Thiên càng muốn mãnh liệt hơn, để cô rên rỉ lớn hơn, mang tiểu h.uyệt của cô c.ắm đến điên cuồng.

Bị gậy sắt thật lớn thật cứng xỏ xuyên khoái cảm vô cùng mãnh liệt, Kiều An Hạ liền được đưa đến cao trào.

Cảm nhận được tầng tầng lớp thịt đang co rút nhưng anh xấu xa không có ý định dừng lại, vẫn ưỡn hông liều mạng c.ắm thật mạnh.

“Aaaaa…Mạc Thiên…em không được rồi… em muốn…muốn phun rồi…”

Cao trào liên tục khiến cả người Kiều An Hạ mềm nhũn, mật d.ịch phun ra ướt một mảng chiếc sô pha. Bên kia gậy sắt vẫn hung hăng tách hai cánh hoa hồng nhạt, đâm thẳng vào hang động, c.ắm đến cho cô cả người vô lực, tùy ý anh muốn làm gì thì làm.

“An Hạ…An Hạ…anh yêu em…Hạ Hạ của anh…” - Âm thanh của Mạc Thiên khàn khàn cực kỳ ôn nhu, nhưng động tác dưới hạ thân hoàn toàn khác biệt, rất hung hăng.

Thắt lưng anh dường như không biết mỏi, gậy sắt to dài cứng rắn không ngừng ra vào khe thịt mềm mại của cô gái nhỏ.

Kiều An Hạ bị anh làm đến tan ra, hai mắt không có tâm điểm, mơ màng nhìn anh. Tiểu h.uyệt bị gậy sắt giã, bị đè ép chất lỏng trong suốt, từ từ trở nên đục ngầu từ bên trong hang động, mỗi khi gậy sắt rút ra liền có cơ hội chảy ra ngoài.

Mạc Thiên đã bắn tinh túy vào bên trong cô một lần, nhưng không có dấu hiệu dừng lại.

Anh cúi người hôn lên môi cô, vòng hai tay nhấc cô lên, đổi tư thế.

Hai tay Kiều An Hạ bám lấy cổ anh, đôi môi hai người vẫn dán vào nhau, đầu lưỡi chạm đầu lưỡi chơi đùa.

Tấm lưng cô ép vào bờ tường, hai chân bám lấy hông anh, bàn tay Mạc Thiên bóp lấy bờ mông trắng nõn, thắt lưng gia tăng tốc độ, gậy sắt căng cứng liều mạng c.ắm sâu vào tiểu h.uyệt.

“Ưm… Mạc Thiên…dừng…quá sâu rồi…”

Kiều An Hạ liên tục bị cảm giác sung sướng kéo đến, không thể kìm nén, buông lỏng bờ môi anh ra, ngửa người ra phía sau lắc đầu, thanh âm bị đâm rên rỉ đứt quảng, trong mũi ẩn ẩn tiếng nức nở.

“Tiểu hồ ly, gọi chồng ơi…rên rỉ gọi chồng.”

Mạc Thiên quá quen thuộc cơ thể của Kiều An Hạ, biết đây là điềm báo cô lại sắp lên đỉnh, liền một khắc cũng không ngừng liên lục c.ắm đút, một lần so với một lần càng sâu hơn, càng mạnh hơn.

Kiều An Hạ đã bị anh làm cho thất hồn phách lạc, tiểu h.uyệt bị gậy sắt dụ dỗ mà hùa theo sự động chạm của anh, lỗ nhỏ ham muốn bao mút lấy gậy sắt lớn cực đại căng ra, muốn tới cực đỉnh khoái cảm.

“Aaaaaa…chồng…chồng ơi…muốn phun…đừng c.ắm nữa…thật sự quá lớn…”

Đến cuối cùng Mạc Thiên không biết rút ra c.ắm vào đến bao nhiêu lần, Kiều An Hạ hét lên trực tiếp lên đỉnh điểm, t.iểu huyệt co rút lại, miết lấy gậy sắt chặt chẽ. Mạc Thiên cũng không nhịn được nữa, một lần nữa đem tinh d.ịch bắn trực tiếp vào tận sâu thẳm bên trong.

Cả hai cùng đạt cơn khoái cảm, Mạc Thiên bế cô xuống giường, đè lên cơ thể mềm mại, cả hai cùng thở dốc, tận hưởng dư vị cao trào vừa rồi.

“Vợ yêu, cảm ơn em đã tha lỗi cho anh.”

Thanh âm của Mạc Thiên ôn nhu bên tai, cao trào quá nhiều, cô mệt đến không còn hơi sức.

Sau đó Mạc Thiên bế cô vào nhà tắm, tắm sạch sẽ lại bế cô lên giường, tiếng máy sấy tóc quen thuộc lại vang lên bên tại…

Thật giống những ngày tươi đẹp trước kia…

/78

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status