Lục Vi gọi điện thoại cho Sở Mộ Thành, quả nhiên chính hắn ta là người tấn công Coca.
Lục Vi vô cùng tức giận: “Chỉ là một con chó thôi anh xuống tay với nó làm gì, con chó chết ấy bây giờ nhìn thấy tôi liền sủa ầm ĩ, rất khó xử lý.”
Chỉ nghe thấy tiếng cười của Sở Mộ Thành bên kia.
Lục Vi như hét lên: “Anh cười cái gì?”
“Em nói xem vì sao tôi lại cười.” - Giọng cười của Sở Mộ Thành ngày càng vui vẻ: “Con chó đó bị tôi đánh, nhưng nó lại sủa em. Đó chẳng phải trên người của em có mùi vị của tôi sao?”
Trong lòng Lục Vi nhảy lộp bộp, theo bản năng ngửi mùi trên người mình, thật sự có mùi của Sở Mộ Thành sao?
Cả một đêm không ngủ, buổi sáng cô ta liền đi xông hơi massage bằng tinh dầu hoa cỏ.
Sau khi xong, cô bước ra liền nhớ đến nụ hôn đêm qua của Mạc Thiên và Kiều An Hạ, không được, cô ta phải ra tay sớm.
Cô nhanh chóng gọi điện cho Sở Mộ Thành, nhưng bên kia một mực không có người nghe điện thoại, Lục Vi vừa sợ vừa tức giận gọi xe đến chổ ở của Sở Mộ Thành.
Vừa đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Sở Mộ Thành ngồi dựa lên ghế sô pha, bên cạnh là một cô gái đã cởi hết nút áo sơ mi, dán ngực vào người hắn, bàn tay xoa nắn bờ ngực trần của hắn.
Nhìn thấy Lục Vi đi vào, hai người cũng không có phản ứng, tiếp tục chơi tiếp.
Lục Vi cau mày nhìn cô gái kia nói: “Ra ngoài.”
Cô gái kia bĩu môi, ngả vào lòng ngực Sở Mộ Thành: “Cô ta bảo em ra ngoài, cô ta là ai vậy?”
Sở Mộ Thành nhếch môi xoa lên bờ ngực trần một lúc mới nói: “Em ra ngoài trước đi, buổi tối anh sẽ lại tìm em.”
Cô gái lúc này mới cài lại nút áo đi ra ngoài.
Sở Mộ Thành liền ôm lấy Lục Vi nói: “Sao vậy, đến đây đuổi người của tôi đi, em muốn tôi à?”
Vừa nói hắn vừa cúi đầu, cắn vào dái tai Lục Vi.
Lục Vi vội vàng đẩy hắn ra: “Tôi muốn hỏi anh, không phải anh đáp ứng sẽ giết Kiều An Hạ sao, sao cô ta lại xuất hiện bên cạnh Mạc Thiên.”
Bàn tay của hắn xuyên vào áo của Lục Vi, Sở Mộ Thành nhún vai: “Vậy thì sao, cô là hôn thê của Mạc Thiên, sợ cái gì?”
“A…. Hôn thê cái gì? Đã năm năm rồi, đến con chó còn không giải quyết được thì làm sao kết hôn.”
Sở Mộ Thành hừ lạnh, bàn tay trên cơ thể Lục Vi siết chặt: “Vậy cô vẫn còn muốn kết hôn với hắn ta.”
Trong lòng Lục Vi tức giận: “Liên quan gì tới anh.”
Ánh mắt Sở Mộ Thành trầm xuống: “Lục Vi, ai cho cô lá gan dám nói chuyện kiểu đó với tôi.”
Lục Vi cắn răng: “Tôi nói sai sao?”
Sở Mộ Thành đẩy Lục Vi xuống ghế sô pha: “Xem ra đã lâu rồi tôi không huấn luyện cô.”
Hắn ta bắt đầu xé quần áo của Lục Vi.
Lục Vi không biết lấy đâu ta sức, vung tay tát vào mặt Sở Mộ Thành.
CHÁT một tiếng, vang lên dữ dội.
Sở Mộ Thành dừng lại, ánh mắt âm trầm trừng Lục Vi.
“Ha…cô dám đánh tôi?”
Lục Vi cắn răng: “Tôi vì sao không thể đánh anh. Rõ ràng chính là anh làm việc không tốt, Kiều An Hạ đã gặp được Mạc Thiên, cô ta đã đến rồi anh có biết không…”
Nhưng Lục Vi chưa nói hết câu đã cảm thấy da đầu tê dại, Sở Mộ Thành trực tiếp nắm đầu cô ta ném xuống ghế sô pha.
“Cút đi, cô đã quan tâm đến Mạc Thiên như vậy. Về sau còn dám đến tìm tôi, tôi sẽ giết cô.”
Lục Vi bị đánh đến ngơ ngác, sau đó liền đứng lên bỏ chạy ra khỏi nhà hắn ta, nhưng mà cô ta lúc này mới phát hiện, mình đã không còn người chống lưng.
“Kiều An Hạ…” - Lục Vi nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao cô lại trở về, chính cô tìm đường chết.”
Mấy ngày sau…
Sau khi từ chối Mạc Thiên, cuộc sống của Kiều An Hạ lại đi vào quỹ đạo, Mạc Thiên cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Nghỉ trưa xong, Kiều An Hạ đang định đi công trường thì nhận được một cuộc điện thoại.
“Cô giáo?”
“Mẹ của Kiều Thiên An phải không? Kiều Thiên An đột nhiên không nhìn thấy…”
Sau đó cô giáo nói điều gì Kiều An Hạ cũng không nghe rõ, chỉ biết Tiểu Bối Bối đã không tìm thấy ở trường học.
Cô lao ra ngoài, bắt taxi đi đến trường học của con gái.
Mạc Thiên như thói quen, buổi trưa sẽ lặng lẽ đến nhìn Kiều An Hạ, sau khi bị cô từ chối, hiện tại Mạc Thiên không muốn dọa cô đến bỏ chạy.
Nhưng không nhìn thấy Kiều An Hạ đâu, cho người đi hỏi mới biết Kiều An Hạ có việc gì gấp không nói một lời đã chạy đi, túi xách và áo khoác vẫn còn để lại.
Chuyện gì khiến cô ấy gấp như vậy?
“Tiểu Bối Bối.”
Mạc Thiên nghĩ vậy liền cho xe lái đến trường học của Tiểu Bối Bối.
Bên này, Kiều An Hạ chạy đến trường học tìm khắp nơi đều không tìm thấy con gái, trái tim đau nhói, lo lắng đến bật khóc, cô thần thờ ngồi gục mặt liền có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Bên kia là giọng nói rất lạ, không phải là giọng điệu mà chính là đã được thay đổi bằng công nghệ nên nghe như tiếng robot.
“Kiều An Hạ đúng không?” - Người bên kia nói.
“Anh là ai?”- Kiều An Hạ rung rẩy.
“Cô không cần để ý đến tôi là ai, cô chỉ cần biết rằng, con gái của cô đang nằm trong tay tôi. Không được báo cảnh sát, nếu không tôi sẽ giết con gái cô.”
Kiều An Hạ hô hấp không đều: “Tại sao tôi phải tin anh.”
Vứt dứt lời, bên kia đã vang lên tiếng Tiểu Bối Bối gọi: “Mẹ ơi…”
Trái tim Kiều An Hạ đau xót: “Tôi sẽ không gọi cảnh sát, tôi sẽ nghe anh trong mọi việc, xin đừng làm tổn hại con gái tôi.”
“Vậy thì tốt.” - Đối phương cười hả hê: “Mang theo 10 tỷ, một mình cô mang đến tòa nhà cao nhất Hải Thành vào 11h đêm nay, không gặp không về.”
Nói xong, bên kia liền ngắt máy, Kiều An Hạ có gọi lại cũng không thể gọi được.
Kiều An Hạ nhìn đồng hồ, thời điểm vẫn còn giờ làm việc, lại đón taxi lao đến ngân hàng.
Kiều Thiên An chính là cuộc sống của cô, chỉ cần người bên kia thả người, muốn cái gì cũng được.
Khi Mạc Thiên tới nơi, Kiều An Hạ đã lên xe taxi một mình. Anh cho xe lái theo chiếc taxi của cô, điện thoại của Thang Duy cũng gọi lại: “Mạc tổng, con gái cô Kiều mất tích ở trường học.”
Mạc Thiên chấn động, nghĩ đến một tiểu công chúa đáng yêu xinh đẹp, trái tim đột nhiên nhảy loạn lên, không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức gọi cho Lương Ân.
“Có ở Hải Thành không?”
“Có.” - Lương Ân đang ngồi ở phòng làm việc, nhàn nhã coi hồ sơ vụ án.
“Con gái của Kiều An Hạ mất tích, giúp tôi kiểm tra.”
Lương Ân bật người dậy: “Cái gì, anh đang ở đâu, tôi sẽ đến ngay.”
Mạc Thiên gửi định vị cho Lương Ân, lúc này đã nhìn thấy Kiều An Hạ đi vào ngân hàng.
Con gái mất tích, cô ấy lại đi ngân hàng chứ không phải đồn cảnh sát. Cô gái ngốc này muốn tự mình đối mặt với bọn bắt cóc tống tiền sao?
Sắc mặt Mạc Thiên lạnh lùng, bất kể là kẻ nào, muốn động vào người của Mạc Thiên anh, xem ra chính là chán sống.
Vì rút số tiền lớn, Kiều An Hạ đã ngồi ở ngân hàng cả buổi chiều. Cô ở nước ngoài làm việc và dành dụm được một khoảng tiền, nghĩ sẽ cho Tiểu Bối Bối lớn lên sẽ dùng, ước tính sơ bộ thì có thể là đủ.
Khi cô đi ra khỏi ngân hàng, sắc trời đã tối, Kiều An Hạ không đi về nhà mà đi thẳng đến tòa nhà cao nhất Hải Thành như đã hẹn.
Lúc này Mạc Thiên và Lương Ân ngồi trong xe âm thầm đi theo Kiều An Hạ.
“Đại ca, tôi báo án là được, chỉ là một vụ bắt cóc tống tiền thôi mà.”
Mạc Thiên lắc đầu: “Không đơn giản như vậy đâu, nếu thật sự là bắt cóc tống tiền, tại sao không chọn nơi xa hơn để giao dịch mà chọn ngay trung tâm. Chẳng phải là rất nguy hiểm sao? An toàn của Tiểu Bối Bối là quan trọng nhất, đừng bốc đồng.”
Cả hai ngồi trong xe, đến khoảng gần 11h vẫn không thấy Kiều An Hạ nhuc nhích.
Lương Ân nói: “Đại ca, tôi đi giải quyết một chút…có động tinh gì phải gọi tôi ngay.”
Mạc Thiên gật đầu không nói gì.
Bên này, Kiều An Hạ ngồi một chỗ nhìn vào đồng hồ trong điện thoại.
Đã gần đến giờ hẹn, trung tâm thương mại phía dưới cũng đã đóng cửa tắt đèn, toàn bộ yên tĩnh đến kỳ lạ.
Kiều An Hạ chậm rãi đứng lên, theo lối đi cầu thang phía sau, từng bước đi lên.
Cô hôm nay phải cứu được Tiểu Bối Bối bằng mọi cách, dù là phải trả giá bằng mạng sống của cô.
11h đêm, Kiều An Hạ cuối cùng cũng đã đi đến sân thượng.
Nhìn xung quanh, ở đây không có người, gió thổi mạnh, tóc cô rối tung, tâm tình cố gắng bình tĩnh của Kiều An Hạ thả xuống, trở nên hỗn loạn vì nơi này không có người.
Lúc này điện thoại cô vang lên, tiếng nhạc chuông đặc biệt sắc bén vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.
“Alo?”
“Rất tốt, cô rất tuân thủ lời hẹn, bây giờ bước lên phía trước mười bước.”
Kiều An Hạ không biết đối phương muốn cái gì, nhưng cô muốn biết Tiểu Bối Bối hiện ra sao liền nói: “Con tôi đâu, nếu không nhìn thấy con gái tôi, tôi sẽ không làm theo anh.”
Đối phương cười lạnh: “Ở đây.”
Kiều An Hạ theo bản năng liếc nhìn xung quanh, phía khoảng không ở một góc tường, một tấm màn đột nhiên vén lên, Tiểu Bối Bối bị bịt miệng, tay chân bị trói, treo trên một cây cột phía sau.
Thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy giữa bóng đêm, trong lòng Kiều An Ha run rẩy hét lớn: “Tiểu Bối Bối.”
“Ô…ô…ư…” - Tiểu Bối Bối muốn gọi mẹ nhưng miệng bị bịt chặt, chỉ có thể tạo thành tiếng ô ô.
Tiểu Bối Bối tuy cô nghiêm khắc dạy dỗ nhưng luôn được cưng chiều từ bé, chưa bao giờ phải trải qua uy khuất lớn như vậy, Kiều An Hạ cảm thấy tim mình như ngàn nhát dao đâm vào, dường như đã cắt thành từng mảnh.
“Nhìn thấy chưa?” - Giọng nói bên kia lại vang lên.
“Thả con tôi ra.” - Kiều An Hạ cắn răng cắn lợi: “Anh muốn tôi làm gì cũng được.”
“Bước tới phía trước mười bước.”
Kiều An Hạ không thể làm gì khác hơn là làm theo yêu cầu của đối phương, bước về phía trước mười bước.
“Tới rồi.” - Kiều An Hạ đứng vững.
“Rất tốt.” - Đối phương mỉm cười: “Rẽ trái, bảy bước.”
Kiều An Hạ cau mày, mặc dù đối phương chưa xuất hiện nhưng cô cảm giác hắn ta đang ở rất gần và đang nhìn cô chằm chằm.
Cô quay về bên trái, nhìn phía trước đã thấy rìa của tòa nhà, cô cắn răng: “Phía trước còn không quá bảy bước.”
“Đừng nhiều lời, tôi bảo cô bước, cô phải bước.”
Bên phía góc tường, Tiểu Bối Bối liền kêu rên lên một tiếng, Kiều An Hạ vội vàng nhìn sang, chỉ thấy sợi dây trói Tiểu Bối Bối bỗng lắc lư, siết chặt cổ tay nhỏ nhắn của con gái.
Kiều An Hạ nhìn theo sợi dây kéo, nó bắt đầu từ căn phòng nhỏ phía sau.
Kiều An Hạ vội vàng nói: “Đừng động vào con tôi, tôi sẽ đi.”
“Biết điều như vậy sớm hơn không phải tốt sao, đi mau.”
Kiều An Hạ bước lên phía trước, cố tình bước nhỏ lại, vừa vặn đến ngay mép chính là bảy bước.
Bình thường nơi này sẽ có lan can, nhưng không hiểu sao nơi này lại không có.
Chỉ cần vươn đầu ra, sẽ nhìn thấy phía dưới tòa nhà xe cô tấp nập qua lại, gió thổi tới, thổi bay tóc Kiều An Hạ, che tầm mắt của cô.
Kiều An Hạ ớn lạnh cả người, vội rụt đầu lại, không dám nhìn nữa.
“Anh muốn cái gì?”
Đối phương cười lạnh: “Nhảy xuống.”
Kiều An Hạ không ngờ đối phương hóa ra không muốn tiền mà chính là muốn mạng sống của cô.
Cô cắn răng, giả vờ không nghe: “Anh nói cái gì?”
Đối phương nghe vậy nhếch môi, một lần nữa tấn công Tiểu Bối Bối.
Tiểu Bối Bối dường như nhận ra cái gì đó, liều mạng lắc đầu: “Ô…ô…”
Trái tim Kiều An Hạ đau đớn như rỉ máu khi nhìn thấy Tiểu Bối Bối nhỏ bé của cô bị hành hạ như vậy.
Không, cô không thể chỉ ngồi đó và chờ chết.
Kiều An Hạ nhìn xung quanh vừa suy nghĩ và nói: “Tôi sẽ nhảy, anh phải hứa với tôi không làm hại con gái tôi, tôi sẽ nghe lời anh.”
“Hừ, đáng ra cô nên biết điều một chút, con gái đáng yêu như vậy, sao tôi có thể làm hại nó chứ?”
Đối phương nói xong liền cười haha, Kiều An Hạ lợi dụng người đó đang cười đột nhiên nhảy về phía trước, phát ra một tiếng rầm.
Cùng lúc đó, Tiểu Bối Bối kịch liệt giãy giụa.
Trong lòng đối phương trở nên kích động, vội vàng từ phía sau chạy tới. Không ngờ một bóng đen lao tới, giật lấy sợi dây trong tay đối phương, sau đó chĩa con dao vào cổ họng đối phương.
“Đứng im.”
Kẻ bắt cóc kinh ngạc, sau đó nghiên răng nghiến lời: “Cô dám lừa tôi.”
Kiều An Hạ không có nhảy, bởi vì cô biết nếu hắn ta nhất định muốn cô chết, thì chắc chắn sẽ không tha cho con gái cô, cho nên cô sẽ càng không thể chết.
“Vì con của tôi, tôi cái gì cũng làm được.”
Sau đó, cô đang định ra tay thì đối phương đột nhiên lùi lại trong lúc cô không để ý, Kiều An Hạ kinh ngạc, đối phương cười lớn: “Kiều An Hạ, để cô phải chết cái gì tôi cũng làm được.”
Sau đó, tiếng gió rít vang lên bên tai, Kiều An Hạ cảm thấy mình như rơi thẳng xuống phía dưới.
Trong nháy mắt, người trước mặt bị đá văng ra xa, một bóng người phía sau nhảy ra nắm chặt lấy tay cô.
“An Hạ, nắm chặt.”
Kiều An Hạ kinh hãi, thân thể lơ lửng trên không trung.
Phía trên là khuôn mặt quen thuộc của Mạc Thiên, nửa người trên đã bị kéo xuống, suýt thì lao xuống với cô.
“Mạc Thiên…”
“Đừng nói gì cả… nắm chặt lấy anh.”
Bóng đen phía sau kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc và oán hận.
Đối phương đứng lên, đi về phía Tiểu Bối Bối bị trói cách đó không xa đang khóc ô ô, đưa tay bóp chặt cổ của con bé.
“Muốn đứa trẻ này sống, hãy buông cô ta ra.”
Mạc thiên sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn về phía người mặc áo đen che kín gương mặt, anh hét lên: “Thả con bé ra.”
Đối phương có dùng máy biến âm, nghe vậy liền cười haha.
“Con bé và cô ta, chỉ có thể chọn một. Nếu anh muốn cô ta, vậy chính là anh muốn giết đứa bé này.”
“Không.” - Kiều An Hạ đột nhiên nói: “Mạc Thiên, buông ra.”
Mạc Thiên lắc đầu: "Không, An Hạ…”
"Mạc Thiên.” - Kiều An Hạ nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bối Bối thì trong lòng đã quyết định: "Anh nghe tôi nói, Mạc Thiên, Tiểu Bối Bối là mạng sống của tôi, anh hãy cứu lấy con bé, thả tôi ra.”
“Không, An Hạ, đừng như vậy…”
"Mạc Thiên… Tiểu Bối Bối… là con của chúng ta… hứa với em… hãy chăm sóc con chúng ta thật tốt, đừng để con bé phải chịu bất cứ ủy khuất nào.” - Nói xong, cô đưa tay muốn bẽ ngón tay của Mạc Thiên, ánh mắt nhìn Mạc Thiên mỉm cười.
Lục Vi vô cùng tức giận: “Chỉ là một con chó thôi anh xuống tay với nó làm gì, con chó chết ấy bây giờ nhìn thấy tôi liền sủa ầm ĩ, rất khó xử lý.”
Chỉ nghe thấy tiếng cười của Sở Mộ Thành bên kia.
Lục Vi như hét lên: “Anh cười cái gì?”
“Em nói xem vì sao tôi lại cười.” - Giọng cười của Sở Mộ Thành ngày càng vui vẻ: “Con chó đó bị tôi đánh, nhưng nó lại sủa em. Đó chẳng phải trên người của em có mùi vị của tôi sao?”
Trong lòng Lục Vi nhảy lộp bộp, theo bản năng ngửi mùi trên người mình, thật sự có mùi của Sở Mộ Thành sao?
Cả một đêm không ngủ, buổi sáng cô ta liền đi xông hơi massage bằng tinh dầu hoa cỏ.
Sau khi xong, cô bước ra liền nhớ đến nụ hôn đêm qua của Mạc Thiên và Kiều An Hạ, không được, cô ta phải ra tay sớm.
Cô nhanh chóng gọi điện cho Sở Mộ Thành, nhưng bên kia một mực không có người nghe điện thoại, Lục Vi vừa sợ vừa tức giận gọi xe đến chổ ở của Sở Mộ Thành.
Vừa đẩy cửa vào, liền nhìn thấy Sở Mộ Thành ngồi dựa lên ghế sô pha, bên cạnh là một cô gái đã cởi hết nút áo sơ mi, dán ngực vào người hắn, bàn tay xoa nắn bờ ngực trần của hắn.
Nhìn thấy Lục Vi đi vào, hai người cũng không có phản ứng, tiếp tục chơi tiếp.
Lục Vi cau mày nhìn cô gái kia nói: “Ra ngoài.”
Cô gái kia bĩu môi, ngả vào lòng ngực Sở Mộ Thành: “Cô ta bảo em ra ngoài, cô ta là ai vậy?”
Sở Mộ Thành nhếch môi xoa lên bờ ngực trần một lúc mới nói: “Em ra ngoài trước đi, buổi tối anh sẽ lại tìm em.”
Cô gái lúc này mới cài lại nút áo đi ra ngoài.
Sở Mộ Thành liền ôm lấy Lục Vi nói: “Sao vậy, đến đây đuổi người của tôi đi, em muốn tôi à?”
Vừa nói hắn vừa cúi đầu, cắn vào dái tai Lục Vi.
Lục Vi vội vàng đẩy hắn ra: “Tôi muốn hỏi anh, không phải anh đáp ứng sẽ giết Kiều An Hạ sao, sao cô ta lại xuất hiện bên cạnh Mạc Thiên.”
Bàn tay của hắn xuyên vào áo của Lục Vi, Sở Mộ Thành nhún vai: “Vậy thì sao, cô là hôn thê của Mạc Thiên, sợ cái gì?”
“A…. Hôn thê cái gì? Đã năm năm rồi, đến con chó còn không giải quyết được thì làm sao kết hôn.”
Sở Mộ Thành hừ lạnh, bàn tay trên cơ thể Lục Vi siết chặt: “Vậy cô vẫn còn muốn kết hôn với hắn ta.”
Trong lòng Lục Vi tức giận: “Liên quan gì tới anh.”
Ánh mắt Sở Mộ Thành trầm xuống: “Lục Vi, ai cho cô lá gan dám nói chuyện kiểu đó với tôi.”
Lục Vi cắn răng: “Tôi nói sai sao?”
Sở Mộ Thành đẩy Lục Vi xuống ghế sô pha: “Xem ra đã lâu rồi tôi không huấn luyện cô.”
Hắn ta bắt đầu xé quần áo của Lục Vi.
Lục Vi không biết lấy đâu ta sức, vung tay tát vào mặt Sở Mộ Thành.
CHÁT một tiếng, vang lên dữ dội.
Sở Mộ Thành dừng lại, ánh mắt âm trầm trừng Lục Vi.
“Ha…cô dám đánh tôi?”
Lục Vi cắn răng: “Tôi vì sao không thể đánh anh. Rõ ràng chính là anh làm việc không tốt, Kiều An Hạ đã gặp được Mạc Thiên, cô ta đã đến rồi anh có biết không…”
Nhưng Lục Vi chưa nói hết câu đã cảm thấy da đầu tê dại, Sở Mộ Thành trực tiếp nắm đầu cô ta ném xuống ghế sô pha.
“Cút đi, cô đã quan tâm đến Mạc Thiên như vậy. Về sau còn dám đến tìm tôi, tôi sẽ giết cô.”
Lục Vi bị đánh đến ngơ ngác, sau đó liền đứng lên bỏ chạy ra khỏi nhà hắn ta, nhưng mà cô ta lúc này mới phát hiện, mình đã không còn người chống lưng.
“Kiều An Hạ…” - Lục Vi nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao cô lại trở về, chính cô tìm đường chết.”
Mấy ngày sau…
Sau khi từ chối Mạc Thiên, cuộc sống của Kiều An Hạ lại đi vào quỹ đạo, Mạc Thiên cũng không xuất hiện trước mặt cô nữa.
Nghỉ trưa xong, Kiều An Hạ đang định đi công trường thì nhận được một cuộc điện thoại.
“Cô giáo?”
“Mẹ của Kiều Thiên An phải không? Kiều Thiên An đột nhiên không nhìn thấy…”
Sau đó cô giáo nói điều gì Kiều An Hạ cũng không nghe rõ, chỉ biết Tiểu Bối Bối đã không tìm thấy ở trường học.
Cô lao ra ngoài, bắt taxi đi đến trường học của con gái.
Mạc Thiên như thói quen, buổi trưa sẽ lặng lẽ đến nhìn Kiều An Hạ, sau khi bị cô từ chối, hiện tại Mạc Thiên không muốn dọa cô đến bỏ chạy.
Nhưng không nhìn thấy Kiều An Hạ đâu, cho người đi hỏi mới biết Kiều An Hạ có việc gì gấp không nói một lời đã chạy đi, túi xách và áo khoác vẫn còn để lại.
Chuyện gì khiến cô ấy gấp như vậy?
“Tiểu Bối Bối.”
Mạc Thiên nghĩ vậy liền cho xe lái đến trường học của Tiểu Bối Bối.
Bên này, Kiều An Hạ chạy đến trường học tìm khắp nơi đều không tìm thấy con gái, trái tim đau nhói, lo lắng đến bật khóc, cô thần thờ ngồi gục mặt liền có tiếng chuông điện thoại vang lên.
Bên kia là giọng nói rất lạ, không phải là giọng điệu mà chính là đã được thay đổi bằng công nghệ nên nghe như tiếng robot.
“Kiều An Hạ đúng không?” - Người bên kia nói.
“Anh là ai?”- Kiều An Hạ rung rẩy.
“Cô không cần để ý đến tôi là ai, cô chỉ cần biết rằng, con gái của cô đang nằm trong tay tôi. Không được báo cảnh sát, nếu không tôi sẽ giết con gái cô.”
Kiều An Hạ hô hấp không đều: “Tại sao tôi phải tin anh.”
Vứt dứt lời, bên kia đã vang lên tiếng Tiểu Bối Bối gọi: “Mẹ ơi…”
Trái tim Kiều An Hạ đau xót: “Tôi sẽ không gọi cảnh sát, tôi sẽ nghe anh trong mọi việc, xin đừng làm tổn hại con gái tôi.”
“Vậy thì tốt.” - Đối phương cười hả hê: “Mang theo 10 tỷ, một mình cô mang đến tòa nhà cao nhất Hải Thành vào 11h đêm nay, không gặp không về.”
Nói xong, bên kia liền ngắt máy, Kiều An Hạ có gọi lại cũng không thể gọi được.
Kiều An Hạ nhìn đồng hồ, thời điểm vẫn còn giờ làm việc, lại đón taxi lao đến ngân hàng.
Kiều Thiên An chính là cuộc sống của cô, chỉ cần người bên kia thả người, muốn cái gì cũng được.
Khi Mạc Thiên tới nơi, Kiều An Hạ đã lên xe taxi một mình. Anh cho xe lái theo chiếc taxi của cô, điện thoại của Thang Duy cũng gọi lại: “Mạc tổng, con gái cô Kiều mất tích ở trường học.”
Mạc Thiên chấn động, nghĩ đến một tiểu công chúa đáng yêu xinh đẹp, trái tim đột nhiên nhảy loạn lên, không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức gọi cho Lương Ân.
“Có ở Hải Thành không?”
“Có.” - Lương Ân đang ngồi ở phòng làm việc, nhàn nhã coi hồ sơ vụ án.
“Con gái của Kiều An Hạ mất tích, giúp tôi kiểm tra.”
Lương Ân bật người dậy: “Cái gì, anh đang ở đâu, tôi sẽ đến ngay.”
Mạc Thiên gửi định vị cho Lương Ân, lúc này đã nhìn thấy Kiều An Hạ đi vào ngân hàng.
Con gái mất tích, cô ấy lại đi ngân hàng chứ không phải đồn cảnh sát. Cô gái ngốc này muốn tự mình đối mặt với bọn bắt cóc tống tiền sao?
Sắc mặt Mạc Thiên lạnh lùng, bất kể là kẻ nào, muốn động vào người của Mạc Thiên anh, xem ra chính là chán sống.
Vì rút số tiền lớn, Kiều An Hạ đã ngồi ở ngân hàng cả buổi chiều. Cô ở nước ngoài làm việc và dành dụm được một khoảng tiền, nghĩ sẽ cho Tiểu Bối Bối lớn lên sẽ dùng, ước tính sơ bộ thì có thể là đủ.
Khi cô đi ra khỏi ngân hàng, sắc trời đã tối, Kiều An Hạ không đi về nhà mà đi thẳng đến tòa nhà cao nhất Hải Thành như đã hẹn.
Lúc này Mạc Thiên và Lương Ân ngồi trong xe âm thầm đi theo Kiều An Hạ.
“Đại ca, tôi báo án là được, chỉ là một vụ bắt cóc tống tiền thôi mà.”
Mạc Thiên lắc đầu: “Không đơn giản như vậy đâu, nếu thật sự là bắt cóc tống tiền, tại sao không chọn nơi xa hơn để giao dịch mà chọn ngay trung tâm. Chẳng phải là rất nguy hiểm sao? An toàn của Tiểu Bối Bối là quan trọng nhất, đừng bốc đồng.”
Cả hai ngồi trong xe, đến khoảng gần 11h vẫn không thấy Kiều An Hạ nhuc nhích.
Lương Ân nói: “Đại ca, tôi đi giải quyết một chút…có động tinh gì phải gọi tôi ngay.”
Mạc Thiên gật đầu không nói gì.
Bên này, Kiều An Hạ ngồi một chỗ nhìn vào đồng hồ trong điện thoại.
Đã gần đến giờ hẹn, trung tâm thương mại phía dưới cũng đã đóng cửa tắt đèn, toàn bộ yên tĩnh đến kỳ lạ.
Kiều An Hạ chậm rãi đứng lên, theo lối đi cầu thang phía sau, từng bước đi lên.
Cô hôm nay phải cứu được Tiểu Bối Bối bằng mọi cách, dù là phải trả giá bằng mạng sống của cô.
11h đêm, Kiều An Hạ cuối cùng cũng đã đi đến sân thượng.
Nhìn xung quanh, ở đây không có người, gió thổi mạnh, tóc cô rối tung, tâm tình cố gắng bình tĩnh của Kiều An Hạ thả xuống, trở nên hỗn loạn vì nơi này không có người.
Lúc này điện thoại cô vang lên, tiếng nhạc chuông đặc biệt sắc bén vang lên trong đêm tối tĩnh mịch.
“Alo?”
“Rất tốt, cô rất tuân thủ lời hẹn, bây giờ bước lên phía trước mười bước.”
Kiều An Hạ không biết đối phương muốn cái gì, nhưng cô muốn biết Tiểu Bối Bối hiện ra sao liền nói: “Con tôi đâu, nếu không nhìn thấy con gái tôi, tôi sẽ không làm theo anh.”
Đối phương cười lạnh: “Ở đây.”
Kiều An Hạ theo bản năng liếc nhìn xung quanh, phía khoảng không ở một góc tường, một tấm màn đột nhiên vén lên, Tiểu Bối Bối bị bịt miệng, tay chân bị trói, treo trên một cây cột phía sau.
Thân thể nhỏ bé run lẩy bẩy giữa bóng đêm, trong lòng Kiều An Ha run rẩy hét lớn: “Tiểu Bối Bối.”
“Ô…ô…ư…” - Tiểu Bối Bối muốn gọi mẹ nhưng miệng bị bịt chặt, chỉ có thể tạo thành tiếng ô ô.
Tiểu Bối Bối tuy cô nghiêm khắc dạy dỗ nhưng luôn được cưng chiều từ bé, chưa bao giờ phải trải qua uy khuất lớn như vậy, Kiều An Hạ cảm thấy tim mình như ngàn nhát dao đâm vào, dường như đã cắt thành từng mảnh.
“Nhìn thấy chưa?” - Giọng nói bên kia lại vang lên.
“Thả con tôi ra.” - Kiều An Hạ cắn răng cắn lợi: “Anh muốn tôi làm gì cũng được.”
“Bước tới phía trước mười bước.”
Kiều An Hạ không thể làm gì khác hơn là làm theo yêu cầu của đối phương, bước về phía trước mười bước.
“Tới rồi.” - Kiều An Hạ đứng vững.
“Rất tốt.” - Đối phương mỉm cười: “Rẽ trái, bảy bước.”
Kiều An Hạ cau mày, mặc dù đối phương chưa xuất hiện nhưng cô cảm giác hắn ta đang ở rất gần và đang nhìn cô chằm chằm.
Cô quay về bên trái, nhìn phía trước đã thấy rìa của tòa nhà, cô cắn răng: “Phía trước còn không quá bảy bước.”
“Đừng nhiều lời, tôi bảo cô bước, cô phải bước.”
Bên phía góc tường, Tiểu Bối Bối liền kêu rên lên một tiếng, Kiều An Hạ vội vàng nhìn sang, chỉ thấy sợi dây trói Tiểu Bối Bối bỗng lắc lư, siết chặt cổ tay nhỏ nhắn của con gái.
Kiều An Hạ nhìn theo sợi dây kéo, nó bắt đầu từ căn phòng nhỏ phía sau.
Kiều An Hạ vội vàng nói: “Đừng động vào con tôi, tôi sẽ đi.”
“Biết điều như vậy sớm hơn không phải tốt sao, đi mau.”
Kiều An Hạ bước lên phía trước, cố tình bước nhỏ lại, vừa vặn đến ngay mép chính là bảy bước.
Bình thường nơi này sẽ có lan can, nhưng không hiểu sao nơi này lại không có.
Chỉ cần vươn đầu ra, sẽ nhìn thấy phía dưới tòa nhà xe cô tấp nập qua lại, gió thổi tới, thổi bay tóc Kiều An Hạ, che tầm mắt của cô.
Kiều An Hạ ớn lạnh cả người, vội rụt đầu lại, không dám nhìn nữa.
“Anh muốn cái gì?”
Đối phương cười lạnh: “Nhảy xuống.”
Kiều An Hạ không ngờ đối phương hóa ra không muốn tiền mà chính là muốn mạng sống của cô.
Cô cắn răng, giả vờ không nghe: “Anh nói cái gì?”
Đối phương nghe vậy nhếch môi, một lần nữa tấn công Tiểu Bối Bối.
Tiểu Bối Bối dường như nhận ra cái gì đó, liều mạng lắc đầu: “Ô…ô…”
Trái tim Kiều An Hạ đau đớn như rỉ máu khi nhìn thấy Tiểu Bối Bối nhỏ bé của cô bị hành hạ như vậy.
Không, cô không thể chỉ ngồi đó và chờ chết.
Kiều An Hạ nhìn xung quanh vừa suy nghĩ và nói: “Tôi sẽ nhảy, anh phải hứa với tôi không làm hại con gái tôi, tôi sẽ nghe lời anh.”
“Hừ, đáng ra cô nên biết điều một chút, con gái đáng yêu như vậy, sao tôi có thể làm hại nó chứ?”
Đối phương nói xong liền cười haha, Kiều An Hạ lợi dụng người đó đang cười đột nhiên nhảy về phía trước, phát ra một tiếng rầm.
Cùng lúc đó, Tiểu Bối Bối kịch liệt giãy giụa.
Trong lòng đối phương trở nên kích động, vội vàng từ phía sau chạy tới. Không ngờ một bóng đen lao tới, giật lấy sợi dây trong tay đối phương, sau đó chĩa con dao vào cổ họng đối phương.
“Đứng im.”
Kẻ bắt cóc kinh ngạc, sau đó nghiên răng nghiến lời: “Cô dám lừa tôi.”
Kiều An Hạ không có nhảy, bởi vì cô biết nếu hắn ta nhất định muốn cô chết, thì chắc chắn sẽ không tha cho con gái cô, cho nên cô sẽ càng không thể chết.
“Vì con của tôi, tôi cái gì cũng làm được.”
Sau đó, cô đang định ra tay thì đối phương đột nhiên lùi lại trong lúc cô không để ý, Kiều An Hạ kinh ngạc, đối phương cười lớn: “Kiều An Hạ, để cô phải chết cái gì tôi cũng làm được.”
Sau đó, tiếng gió rít vang lên bên tai, Kiều An Hạ cảm thấy mình như rơi thẳng xuống phía dưới.
Trong nháy mắt, người trước mặt bị đá văng ra xa, một bóng người phía sau nhảy ra nắm chặt lấy tay cô.
“An Hạ, nắm chặt.”
Kiều An Hạ kinh hãi, thân thể lơ lửng trên không trung.
Phía trên là khuôn mặt quen thuộc của Mạc Thiên, nửa người trên đã bị kéo xuống, suýt thì lao xuống với cô.
“Mạc Thiên…”
“Đừng nói gì cả… nắm chặt lấy anh.”
Bóng đen phía sau kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc và oán hận.
Đối phương đứng lên, đi về phía Tiểu Bối Bối bị trói cách đó không xa đang khóc ô ô, đưa tay bóp chặt cổ của con bé.
“Muốn đứa trẻ này sống, hãy buông cô ta ra.”
Mạc thiên sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn về phía người mặc áo đen che kín gương mặt, anh hét lên: “Thả con bé ra.”
Đối phương có dùng máy biến âm, nghe vậy liền cười haha.
“Con bé và cô ta, chỉ có thể chọn một. Nếu anh muốn cô ta, vậy chính là anh muốn giết đứa bé này.”
“Không.” - Kiều An Hạ đột nhiên nói: “Mạc Thiên, buông ra.”
Mạc Thiên lắc đầu: "Không, An Hạ…”
"Mạc Thiên.” - Kiều An Hạ nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bối Bối thì trong lòng đã quyết định: "Anh nghe tôi nói, Mạc Thiên, Tiểu Bối Bối là mạng sống của tôi, anh hãy cứu lấy con bé, thả tôi ra.”
“Không, An Hạ, đừng như vậy…”
"Mạc Thiên… Tiểu Bối Bối… là con của chúng ta… hứa với em… hãy chăm sóc con chúng ta thật tốt, đừng để con bé phải chịu bất cứ ủy khuất nào.” - Nói xong, cô đưa tay muốn bẽ ngón tay của Mạc Thiên, ánh mắt nhìn Mạc Thiên mỉm cười.
/78
|