Phía sau chuồng ngựa ở ngoại viện Bùi phủ có một khu nhà nhỏ thấp bé vuông vức, chính là chỗ cho quản sự và bà vú của Bùi gia ở.
Lâm ma ma cũng có một sân nhỏ, bên trong là nơi ở của vợ chồng già, còn có con trai và con dâu, tiểu nữ nhi, hiện thời tăng thêm một đại nữ nhi Phù Dung.
Kể từ khi Nhị nãi nãi Điền thị chuyển nhập Thu Minh Cư, vốn dĩ đầy tớ Thu Minh Cư đều bị đuổi ra ngoài, mà sự tình quá mức đột nhiên, không có chủ tử nào an bài chỗ ở và chỗ đi cho bọn họ, chỉ có thể có nhà mẹ đẻ thì về nhà mẹ đẻ, không có thì tìm hảo tỷ muội chen lấn chung một chỗ.
Còn có những người vốn là đầy tớ hồi môn của Lý gia, Lý Diệu Quỳnh đi quá đột ngột không mang đi, không phải tự mình ra Bùi phủ đi Lý gia thì là ở Bùi gia chờ người tới đón.
Phù Dung là lúng túng nhất, nàng thân là thông phòng của Bùi Hành, theo lý thuyết nên đi theo Bùi Hành. Lúc ấy một mảnh hỗn loạn, cũng không có người hỏi nàng để ý nàng, chính nàng cũng đần độn u mê không quyết đoán, cuối cùng bị ma quỷ ám ảnh lặng lẽ trốn, nhìn Bùi Hành mang theo Nguyệt Thược và Minh Kỳ rời đi.
Mấy ngày nay nàng ở nhà không ngủ thì khóc, không để ý đầu bù tóc rối, Lâm ma ma chiếu cố nhị phu nhân về nhà còn phải đối mặt nữ nhi như thế, trong lòng một bụng nước đắng không có người đổ.
Hôm nay Lâm ma ma đổi phiên ban ngày, dò xét không có người, để trống cổng trong rồi về nhà.
Phù Dung mới vừa ăn một chút, sắc mặt vàng như nến tiều tụy, ngồi trên ghế bên ngoài cửa sổ sâu kín thở dài.
Lâm ma ma vào cửa, nhìn thấy bộ dáng này của nàng, lập tức trong lòng cảm thấy đau đớn nói không nên lời, làm cho bà ta rơi nước mắt.
"Nữ nhi số khổ của ta, là nương hại ngươi..."
Bà ta đi tới ngồi bên cạnh Phù Dung, cầm lấy khăn lau nước mắt.
Phù Dung thấy bà ta khóc, lập tức cũng rơi nước mắt theo, buồn bã khóc không ra tiếng: "Nương, về sau nữ nhi đã không còn gì trông cậy vào, uổng công ngài những năm này yêu thương ta."
Lâm ma ma lòng tràn đầy hối hận, khóc lớn nói: "Sớm biết thì, năm ấy nhị gia hướng phu nhân muốn ngươi, ta không nên ngăn cản, nói không chừng hiện thời ngươi đã có hài tử và danh phận. Là ta không có nhãn lực, không nhìn trúng nhị gia do di nương dưỡng. Bây giờ thì nhìn đi, di nương dưỡng còn tốt hơn so với bên ngoài ôm về, dù sao vẫn là nam nhân Bùi gia, là ta lầm ngươi, đều là do nương có lỗi với ngươi..."
Phù Dung không khỏi cũng khóc rống lên.
Nàng nghĩ tới khi đó nhị gia trong hậu hoa viên ngăn đón nàng nói chuyện, kỳ thật lúc ấy nàng cùng lứa với nhị gia, cũng có chuyện để nói. Chỉ là trong tư tâm nàng không nhìn trúng xuất thân thứ xuất của nhị gia, cộng thêm Bùi Hành mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã nhìn ra là thiếu niên tuấn tú phi phàm, so sánh với tứ gia (Bùi Minh) tướng mạo bình thường lại còn béo, như mây so với bùn. Nàng đương nhiên chọn Tứ gia (Bùi Hành).
Hiện tại hối hận làm sao còn kịp, tám năm qua đi, năm đó nàng mười tám thanh xuân kiều mỵ, hiện thời còn lại được những gì.
Tiểu muội Phù Vân nghe được, từ bên ngoài đi tới, cau mày nói: "Nương hai người cả ngày khóc lóc có ích lợi gì, như ta nói, ngày đó đại tỷ nên đi cùng Tứ gia. Lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó, dù là Tứ gia không còn là chủ tử Bùi gia, hắn cũng có cái tú tài, lại thi Hương, nói không chừng có thể trúng cử, tỷ tỷ đi theo hắn chẳng lẽ còn khiến cho ngươi bị bôi nhọ sao? Dù là Tứ gia không có gì cả, tài mạo kia thế gian tìm được mấy người? Dù là gả lại cũng đáng được, huống chi cũng không đến mức phải gả lại. Tỷ tỷ ngươi ngày đó nếu là dằn lòng, thời khắc nguy nan không rời Tứ gia, không chừng tương lai còn có tiền đồ không thể ngờ tới. Nhưng ngươi do dự đến do dự đi, chỉ sợ đi theo Tứ gia sẽ chịu khổ, giờ còn trách ai, đều là tự tìm!"
Phù Dung nghe, trong nội tâm vừa giận dữ vừa đau thương, đau khổ nói: "Ta trôi qua ngày như thế nào, người bên ngoài chê cười ta coi như thôi, thân muội muội cũng xem thường ta, ngươi nhìn không quen thì đi xa một chút, ta khóc là việc của ta, mắc mớ gì tới ngươi, không cần ngươi tới chê cười, chế nhạo ta."
Lâm ma ma cũng quát lớn Phù Vân, "Tỷ tỷ của ngươi thương tâm ngươi còn đắc ý? Ngươi còn nhắc lại những chuyện này, dù là nuôi tỷ tỷ của ngươi ở nhà, cũng tốt hơn ra ngoài chịu khổ, một cái tú tài thì là cái gì, không có thấy bên ngoài có bao nhiêu tú tài cơm không đủ ăn sao, cử nhân? Cử nhân là dễ khảo như vậy sao, Tứ gia muốn thi đậu không phải đã sớm thi đậu rồi sao, còn nói lần này có thể thượng hoàng bảng? Tiểu nha đầu không có kiến thức..."
Phù Vân nghe không vui, nàng nói là lời thật lòng, cũng không muốn thương tổn đại tỷ, vì sao hai người đều oán nàng.
"Ta không có kiến thức, các ngươi mới tầm mắt thiển cận..." Nàng tức giận thì thầm, đi ra ngoài.
*****
Bên trong Thu Minh Cư.
Nhị nãi nãi Điền thị đeo vàng đội bạc, một thân tơ lụa đỏ thêu chỉ vàng, váy xanh lục thêu hoa, thay đổi bộ dạng sợ hãi rụt rè trầm mặc chất phác ngày thường, lông mày nâng lên, sắc mặt đỏ thắm, gặp người thường có ba phần cười.
Bên trong phòng ấm của Thu Minh Cư, gối đầu, đệm dựa, đệm da trên giường Lý Diệu Quỳnh trước kia thích đều được đổi, toàn là hồng tím, bài trí cũng từ trong kho một lần nữa chuyển ra xếp lại.
Lúc này một phụ nhân trung niên gầy gò đang ngồi trên giường, là mẹ đẻ Bùi Minh Tiền di nương, người còn lại là Bùi Tâm Nhu. Điền thị ngồi trên ghế lưng cao.
Tiền di nương mới vừa được Điền thị mang vào nhìn Thu Minh Cư một vòng, hài lòng gật đầu.
"Đây mới đúng là sân nhỏ chủ tử nên ở, như khóa viện của các ngươi trước kia, người làm sao có thể ở." Tiền di nương kỳ thật cũng không xinh đẹp, lúc tuổi còn trẻ cũng chỉ được thanh tú mà thôi, so không được với Bùi nhị phu nhân, những năm này bị ép càng trở nên rụt rè, sợ hãi. Vốn tưởng rằng đời này cứ trôi qua như vậy, không nghĩ tới lại có một ngày như vậy.
Bà lúc tuổi còn trẻ sinh hạ được con trai duy nhất Bùi Minh cho nhị phòng, lúc ấy có một chút kiêu căng, chỉ là khi "Con trai trưởng" Bùi Hành được sinh ra, nhuệ khí kia cũng không còn. Sau Bùi nhị phu nhân liên tiêu đái đả*, sửa trị bà ta khổ mà không nói được, bất lực hèn nhát núp ở dãy nhà sau cùng với nhị nữ nhi Bùi Tâm Nhu, cũng không có hi vọng gì.
Bùi Tâm Nhu cũng bị một loạt sự tình kinh hãi nhiều ngày mà phản ứng không kịp, dù là hiện thời Nhị ca Nhị tẩu vào ở Thu Minh Cư, nàng vẫn cảm thấy có chút không thực tế, nhịn không được lại hỏi Điền thị, "Nhị tẩu, Tứ ca... Hắn thật sự là phu nhân bên ngoài ôm trở về?"
Tại sao có thể có chuyện ly kỳ hoang đường như vậy, giống như truyền kỳ kịch bản nàng từng xem qua.
Nhưng là kịch bản dù sao cũng chỉ là kịch bản, trong kịch bản tiểu thư ở lầu cao nhìn thấy thư sinh nghèo đi ngang qua sau ngõ hẻm sẽ tư xuân, lại bởi vì không được gặp mặt mà bệnh tương tư, cuối cùng hương tan ngọc nát. Trên thực tế phần lớn tiểu thư đều đầu óc rõ ràng, muốn gả cho lang quân tuấn tú, nhưng phải là lang quân mang gia bạc triệu tài hoặc là gia thế thanh quý phi phàm tuấn tú mới được.
Mà nhị phu nhân làm sao lại lớn mật như thế, ôm một đứa trẻ bên ngoài làm con trai dưỡng nhiều năm như vậy, nếu không phải lần này Nhị tẩu thận trọng, có phải điều bí mật này sẽ phải chôn giấu cả đời hay không?
Điền thị lạnh nhạt điềm nhiên, trả lời Bùi Tâm Nhu, "Bà đỡ hiện thời còn dưỡng ở nhà, lão đại phu trước kia bắt mạch kê đơn cho nhị phu nhân cũng mời tới, giằng co như thế, bà ta muốn không thừa nhận cũng không được. Nhị ca ngươi còn phái người đi tìm dưỡng nương và nha hoàn trước kia bên cạnh nhị phu nhân, làm ra sự việc này, trừ phi một chút dấu vết để lại cũng không lộ, bây giờ lộ ra một chút manh mối, thì chuyện như vậy phải cân nhắc cho kỹ."
Tiền di nương cười lạnh, phụ họa nói: "Đúng, ta cứ nói cổ quái ở chỗ nào, ca nhi sinh non bảy tháng làm sao cường tráng được như vậy? Hơn nữa nhìn Hành ca nhi tướng mạo thân cao, đâu có giống như người Bùi gia, nhị phu nhân coi người trong phủ đều là người ngốc sao, ta xem lão gia trở lại thì bà ta giao đãi như thế nào cùng lão gia đây."
Bùi nhị phu nhân làm ra chuyện lẫn lộn dòng dõi huyết thống, chờ lão phu nhân lấy lại tinh thần, Nhị lão gia từ bên ngoài trở lại, còn không biết sẽ có kết cục gì đây.
Mấy đêm nay, Tiền di nương nghĩ đến dáng vẻ Bùi Nhị lão gia thất vọng, phẫn nộ với Bùi nhị phu nhân, ngủ mơ cũng cười.
Bùi Tâm Nhu thở dài, mặc dù huynh trưởng đồng bào trở thành con trai độc nhất nhị phòng đối với nàng có chỗ tốt, nhưng là nghĩ đến Tứ ca lưu lạc bên ngoài không biết tâm tình ảm đạm đến thế nào, lại cảm giác không được tự nhiên.
Bùi nhị phu nhân người đang được thảo luận hiện tại ở trong phòng.
Đại tiểu thư Bùi Tâm Tuệ đã xuất gả hơn mười năm từ kinh sư chạy về, ngồi ở bên giường ép nhị phu nhân húp cháo, nhị phu nhân ăn ba bốn miếng, đưa tay đẩy chén ra quay đầu đi.
Bùi Tâm Tuệ cõi lòng đầy oán giận, nhưng nương nàng đã thành như vậy, khiến cho nàng đầy bụng chỉ trích chất vấn nói không nên lời, lại lo lắng nương nàng thực bệnh đến hư, mấy ngày nay đều dốc lòng hầu hạ, lúc này vẫn nhẫn nại khuyên, "Nương, một ngày một đêm ngươi chỉ ăn một chút như vậy, làm sao chịu nổi."
Phương Ngọc Dung đang cầm khăn tay lau trán cho Bùi nhị phu nhân, con mắt hồng hồng, thanh âm nghẹn ngào, "Dì, ngươi nghe đại biểu tỷ ăn cháo đi, dù là đại sự cũng sẽ qua, thân thể nếu hư thì sẽ không tốt."
Bùi nhị phu nhân nằm ở trên giường, gương mặt trắng nõn mới mấy ngày trước được bảo dưỡng phú quý giờ vàng như nến khô héo, môi của bà khô ráo, hôm đó nhìn thấy bà đỡ liền bắt đầu co thắt cơ tim, về sau lại thấy lão đại phu xuất hiện, Bùi lão phu nhân phẫn nộ chống quải trượng đánh tới, cứ từng chút như vậy, cả người cũng nhịn không được mà ngã xuống.
Bà ta cố hết sức nói: "Ăn không vô..." Bà ta xoay đầu vào trong, không chịu nhìn hai người.
Bùi Tâm Tuệ bất đắc dĩ, đem chén gọi nha hoàn lấy đi, chính mình tự tay dịch chăn mền cho nhị phu nhân.
Nhị phu nhân chỉ đưa lưng về phía ngoài mà nhắm mắt, một bộ dạng mệt mỏi, làm cho Bùi Tâm Tuệ dù có lời gì, cũng không thể nói ra.
Nàng thở dài, ý bảo Phương Ngọc Dung đi ra.
Nha hoàn ma ma ở gian ngoài thấy các nàng đi ra, gấp rút đứng lên hành lễ, lại vén rèm lại mở cửa đưa hai người đi phòng khách phía đông.
Trong phòng khách, Bùi Tâm Tuệ chờ nha hoàn dâng trà xong liền cho người lui.
Còn dư lại hai người, Bùi Tâm Tuệ mới lộ ra tâm tình, bộ dạng nàng là dáng vẻ của người Bùi gia, lông mi thanh tú thuôn dài, mắt to sáng ngời, làm người hấp tấp, nói chuyện lại cởi mở, cực kỳ anh khí. Không giống với Bùi nhị phu nhân, Lý Diệu Quỳnh có tướng mạo đặc biệt diễm lệ của người Lý gia.
"Nương làm sao lại làm loại chuyện này, chờ cha trở lại, chuyện như vậy phải giải quyết sao đây." Bùi Tâm Tuệ vỗ bàn, vừa tức vừa giận.
"Dì đã...đã như vậy, đại biểu tỷ đừng trách dì." Phương Ngọc Dung có chút chột dạ cúi đầu.
Chuyện xảy ra như vậy, nàng liên tục hoài nghi là có phải do mình để cho Châu nhi đi tìm Mã Tiên Cô, bởi vậy lộ ra dấu vết, làm hại dì chật vật như vậy, mà mưu đồ của nàng cũng chết non. Mặc dù thành công để cho biểu tỷ Lý Diệu Quỳnh cùng cách với Bùi Hành, nhưng là cũng khiến cho Bùi Hành bị đuổi ra khỏi Bùi gia, cũng không biết là tốt hay xấu. Nàng vốn là chỉ muốn dọa lùi Lý Diệu Quỳnh, chính mình lại mềm giọng an ủi Bùi Hành, đến lúc đó thoáng lộ ra một chút ý nguyện với dì, hai người kết thành uyên minh dĩ nhiên là nước chảy thành sông. Hiện thời dì bệnh thành như vậy, địa vị ở Bùi gia rớt xuống ngàn trượng, khiến nàng cũng chịu ảnh hưởng. Này cũng thôi, chỉ cần nhị phu nhân bệnh một ngày không tốt lên, thì nàng một ngày không thể phân thân đi tìm Bùi Hành, làm cho nàng bận tâm không thôi.
Bùi Hành rời đi Bùi gia, cũng không biết đặt chân ở đâu, nếu là vẫn còn ở Kỳ Châu thì tốt, rồi cũng sẽ có biện pháp mưu đồ tương lai. Chỉ sợ hắn như diều bị đứt dây, rời đi Kỳ Châu, đến lúc đó thiên hạ rộng lớn, nàng một khuê các nữ tử dù có thủ đoạn mưu kế, cũng không có biện pháp tìm được hắn, không nói đến gả cho hắn làm vợ.
Bùi Tâm Tuệ lại không có chú ý nét mặt không được tự nhiên của Phương Ngọc Dung, nàng đang nghĩ tới Bùi Hành.
Nàng lớn hơn Bùi Hành bảy tuổi, tuổi đó đã biết có bào đệ quan trọng thế nào, bởi vậy nàng đặc biệt yêu thương người đệ đệ này, đồ ăn ngon, đồ chơi tốt đều để cho hắn, kiện nữ công đầu tiên chính là làm tất cho Bùi Hành, về sau là thích làm các loại y phục linh kiện cho hắn.
Lúc nàng xuất giá, Bùi Hành mới mười một tuổi, thiếu niên lang nho nhỏ anh tuấn, trong lòng nàng kiêu ngạo biết bao nhiêu.
Nàng mỗi một năm mang lễ trở về Bùi gia, có gần một nửa là cho Bùi Hành, luôn luôn mong đợi đệ đệ có một ngày tên đề tam bảng, lưu ở kinh sư làm quan.
Nhưng là trong một đêm, mọi người nói cho nàng biết đệ đệ không phải là người Bùi gia, đã gọi Bùi lão phu nhân làm chủ, tộc lão Bùi gia công chứng, xóa tên khỏi Bùi gia.
Quá nhanh, nàng không cách nào tiếp nhận.
Ngay cả nàng còn không thể tiếp nhận, Hành ca hắn làm sao có thể tiếp nhận?
* Liên tiêu đái đả = Một cách đánh của quyền thuật, vừa ngăn chặn vừa hóa giải thế đánh của đối phương (tiêu: hóa giải), vừa ra đòn phản kích (đả: công kích).
Lâm ma ma cũng có một sân nhỏ, bên trong là nơi ở của vợ chồng già, còn có con trai và con dâu, tiểu nữ nhi, hiện thời tăng thêm một đại nữ nhi Phù Dung.
Kể từ khi Nhị nãi nãi Điền thị chuyển nhập Thu Minh Cư, vốn dĩ đầy tớ Thu Minh Cư đều bị đuổi ra ngoài, mà sự tình quá mức đột nhiên, không có chủ tử nào an bài chỗ ở và chỗ đi cho bọn họ, chỉ có thể có nhà mẹ đẻ thì về nhà mẹ đẻ, không có thì tìm hảo tỷ muội chen lấn chung một chỗ.
Còn có những người vốn là đầy tớ hồi môn của Lý gia, Lý Diệu Quỳnh đi quá đột ngột không mang đi, không phải tự mình ra Bùi phủ đi Lý gia thì là ở Bùi gia chờ người tới đón.
Phù Dung là lúng túng nhất, nàng thân là thông phòng của Bùi Hành, theo lý thuyết nên đi theo Bùi Hành. Lúc ấy một mảnh hỗn loạn, cũng không có người hỏi nàng để ý nàng, chính nàng cũng đần độn u mê không quyết đoán, cuối cùng bị ma quỷ ám ảnh lặng lẽ trốn, nhìn Bùi Hành mang theo Nguyệt Thược và Minh Kỳ rời đi.
Mấy ngày nay nàng ở nhà không ngủ thì khóc, không để ý đầu bù tóc rối, Lâm ma ma chiếu cố nhị phu nhân về nhà còn phải đối mặt nữ nhi như thế, trong lòng một bụng nước đắng không có người đổ.
Hôm nay Lâm ma ma đổi phiên ban ngày, dò xét không có người, để trống cổng trong rồi về nhà.
Phù Dung mới vừa ăn một chút, sắc mặt vàng như nến tiều tụy, ngồi trên ghế bên ngoài cửa sổ sâu kín thở dài.
Lâm ma ma vào cửa, nhìn thấy bộ dáng này của nàng, lập tức trong lòng cảm thấy đau đớn nói không nên lời, làm cho bà ta rơi nước mắt.
"Nữ nhi số khổ của ta, là nương hại ngươi..."
Bà ta đi tới ngồi bên cạnh Phù Dung, cầm lấy khăn lau nước mắt.
Phù Dung thấy bà ta khóc, lập tức cũng rơi nước mắt theo, buồn bã khóc không ra tiếng: "Nương, về sau nữ nhi đã không còn gì trông cậy vào, uổng công ngài những năm này yêu thương ta."
Lâm ma ma lòng tràn đầy hối hận, khóc lớn nói: "Sớm biết thì, năm ấy nhị gia hướng phu nhân muốn ngươi, ta không nên ngăn cản, nói không chừng hiện thời ngươi đã có hài tử và danh phận. Là ta không có nhãn lực, không nhìn trúng nhị gia do di nương dưỡng. Bây giờ thì nhìn đi, di nương dưỡng còn tốt hơn so với bên ngoài ôm về, dù sao vẫn là nam nhân Bùi gia, là ta lầm ngươi, đều là do nương có lỗi với ngươi..."
Phù Dung không khỏi cũng khóc rống lên.
Nàng nghĩ tới khi đó nhị gia trong hậu hoa viên ngăn đón nàng nói chuyện, kỳ thật lúc ấy nàng cùng lứa với nhị gia, cũng có chuyện để nói. Chỉ là trong tư tâm nàng không nhìn trúng xuất thân thứ xuất của nhị gia, cộng thêm Bùi Hành mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã nhìn ra là thiếu niên tuấn tú phi phàm, so sánh với tứ gia (Bùi Minh) tướng mạo bình thường lại còn béo, như mây so với bùn. Nàng đương nhiên chọn Tứ gia (Bùi Hành).
Hiện tại hối hận làm sao còn kịp, tám năm qua đi, năm đó nàng mười tám thanh xuân kiều mỵ, hiện thời còn lại được những gì.
Tiểu muội Phù Vân nghe được, từ bên ngoài đi tới, cau mày nói: "Nương hai người cả ngày khóc lóc có ích lợi gì, như ta nói, ngày đó đại tỷ nên đi cùng Tứ gia. Lấy chồng theo chồng gả cho chó thì theo chó, dù là Tứ gia không còn là chủ tử Bùi gia, hắn cũng có cái tú tài, lại thi Hương, nói không chừng có thể trúng cử, tỷ tỷ đi theo hắn chẳng lẽ còn khiến cho ngươi bị bôi nhọ sao? Dù là Tứ gia không có gì cả, tài mạo kia thế gian tìm được mấy người? Dù là gả lại cũng đáng được, huống chi cũng không đến mức phải gả lại. Tỷ tỷ ngươi ngày đó nếu là dằn lòng, thời khắc nguy nan không rời Tứ gia, không chừng tương lai còn có tiền đồ không thể ngờ tới. Nhưng ngươi do dự đến do dự đi, chỉ sợ đi theo Tứ gia sẽ chịu khổ, giờ còn trách ai, đều là tự tìm!"
Phù Dung nghe, trong nội tâm vừa giận dữ vừa đau thương, đau khổ nói: "Ta trôi qua ngày như thế nào, người bên ngoài chê cười ta coi như thôi, thân muội muội cũng xem thường ta, ngươi nhìn không quen thì đi xa một chút, ta khóc là việc của ta, mắc mớ gì tới ngươi, không cần ngươi tới chê cười, chế nhạo ta."
Lâm ma ma cũng quát lớn Phù Vân, "Tỷ tỷ của ngươi thương tâm ngươi còn đắc ý? Ngươi còn nhắc lại những chuyện này, dù là nuôi tỷ tỷ của ngươi ở nhà, cũng tốt hơn ra ngoài chịu khổ, một cái tú tài thì là cái gì, không có thấy bên ngoài có bao nhiêu tú tài cơm không đủ ăn sao, cử nhân? Cử nhân là dễ khảo như vậy sao, Tứ gia muốn thi đậu không phải đã sớm thi đậu rồi sao, còn nói lần này có thể thượng hoàng bảng? Tiểu nha đầu không có kiến thức..."
Phù Vân nghe không vui, nàng nói là lời thật lòng, cũng không muốn thương tổn đại tỷ, vì sao hai người đều oán nàng.
"Ta không có kiến thức, các ngươi mới tầm mắt thiển cận..." Nàng tức giận thì thầm, đi ra ngoài.
*****
Bên trong Thu Minh Cư.
Nhị nãi nãi Điền thị đeo vàng đội bạc, một thân tơ lụa đỏ thêu chỉ vàng, váy xanh lục thêu hoa, thay đổi bộ dạng sợ hãi rụt rè trầm mặc chất phác ngày thường, lông mày nâng lên, sắc mặt đỏ thắm, gặp người thường có ba phần cười.
Bên trong phòng ấm của Thu Minh Cư, gối đầu, đệm dựa, đệm da trên giường Lý Diệu Quỳnh trước kia thích đều được đổi, toàn là hồng tím, bài trí cũng từ trong kho một lần nữa chuyển ra xếp lại.
Lúc này một phụ nhân trung niên gầy gò đang ngồi trên giường, là mẹ đẻ Bùi Minh Tiền di nương, người còn lại là Bùi Tâm Nhu. Điền thị ngồi trên ghế lưng cao.
Tiền di nương mới vừa được Điền thị mang vào nhìn Thu Minh Cư một vòng, hài lòng gật đầu.
"Đây mới đúng là sân nhỏ chủ tử nên ở, như khóa viện của các ngươi trước kia, người làm sao có thể ở." Tiền di nương kỳ thật cũng không xinh đẹp, lúc tuổi còn trẻ cũng chỉ được thanh tú mà thôi, so không được với Bùi nhị phu nhân, những năm này bị ép càng trở nên rụt rè, sợ hãi. Vốn tưởng rằng đời này cứ trôi qua như vậy, không nghĩ tới lại có một ngày như vậy.
Bà lúc tuổi còn trẻ sinh hạ được con trai duy nhất Bùi Minh cho nhị phòng, lúc ấy có một chút kiêu căng, chỉ là khi "Con trai trưởng" Bùi Hành được sinh ra, nhuệ khí kia cũng không còn. Sau Bùi nhị phu nhân liên tiêu đái đả*, sửa trị bà ta khổ mà không nói được, bất lực hèn nhát núp ở dãy nhà sau cùng với nhị nữ nhi Bùi Tâm Nhu, cũng không có hi vọng gì.
Bùi Tâm Nhu cũng bị một loạt sự tình kinh hãi nhiều ngày mà phản ứng không kịp, dù là hiện thời Nhị ca Nhị tẩu vào ở Thu Minh Cư, nàng vẫn cảm thấy có chút không thực tế, nhịn không được lại hỏi Điền thị, "Nhị tẩu, Tứ ca... Hắn thật sự là phu nhân bên ngoài ôm trở về?"
Tại sao có thể có chuyện ly kỳ hoang đường như vậy, giống như truyền kỳ kịch bản nàng từng xem qua.
Nhưng là kịch bản dù sao cũng chỉ là kịch bản, trong kịch bản tiểu thư ở lầu cao nhìn thấy thư sinh nghèo đi ngang qua sau ngõ hẻm sẽ tư xuân, lại bởi vì không được gặp mặt mà bệnh tương tư, cuối cùng hương tan ngọc nát. Trên thực tế phần lớn tiểu thư đều đầu óc rõ ràng, muốn gả cho lang quân tuấn tú, nhưng phải là lang quân mang gia bạc triệu tài hoặc là gia thế thanh quý phi phàm tuấn tú mới được.
Mà nhị phu nhân làm sao lại lớn mật như thế, ôm một đứa trẻ bên ngoài làm con trai dưỡng nhiều năm như vậy, nếu không phải lần này Nhị tẩu thận trọng, có phải điều bí mật này sẽ phải chôn giấu cả đời hay không?
Điền thị lạnh nhạt điềm nhiên, trả lời Bùi Tâm Nhu, "Bà đỡ hiện thời còn dưỡng ở nhà, lão đại phu trước kia bắt mạch kê đơn cho nhị phu nhân cũng mời tới, giằng co như thế, bà ta muốn không thừa nhận cũng không được. Nhị ca ngươi còn phái người đi tìm dưỡng nương và nha hoàn trước kia bên cạnh nhị phu nhân, làm ra sự việc này, trừ phi một chút dấu vết để lại cũng không lộ, bây giờ lộ ra một chút manh mối, thì chuyện như vậy phải cân nhắc cho kỹ."
Tiền di nương cười lạnh, phụ họa nói: "Đúng, ta cứ nói cổ quái ở chỗ nào, ca nhi sinh non bảy tháng làm sao cường tráng được như vậy? Hơn nữa nhìn Hành ca nhi tướng mạo thân cao, đâu có giống như người Bùi gia, nhị phu nhân coi người trong phủ đều là người ngốc sao, ta xem lão gia trở lại thì bà ta giao đãi như thế nào cùng lão gia đây."
Bùi nhị phu nhân làm ra chuyện lẫn lộn dòng dõi huyết thống, chờ lão phu nhân lấy lại tinh thần, Nhị lão gia từ bên ngoài trở lại, còn không biết sẽ có kết cục gì đây.
Mấy đêm nay, Tiền di nương nghĩ đến dáng vẻ Bùi Nhị lão gia thất vọng, phẫn nộ với Bùi nhị phu nhân, ngủ mơ cũng cười.
Bùi Tâm Nhu thở dài, mặc dù huynh trưởng đồng bào trở thành con trai độc nhất nhị phòng đối với nàng có chỗ tốt, nhưng là nghĩ đến Tứ ca lưu lạc bên ngoài không biết tâm tình ảm đạm đến thế nào, lại cảm giác không được tự nhiên.
Bùi nhị phu nhân người đang được thảo luận hiện tại ở trong phòng.
Đại tiểu thư Bùi Tâm Tuệ đã xuất gả hơn mười năm từ kinh sư chạy về, ngồi ở bên giường ép nhị phu nhân húp cháo, nhị phu nhân ăn ba bốn miếng, đưa tay đẩy chén ra quay đầu đi.
Bùi Tâm Tuệ cõi lòng đầy oán giận, nhưng nương nàng đã thành như vậy, khiến cho nàng đầy bụng chỉ trích chất vấn nói không nên lời, lại lo lắng nương nàng thực bệnh đến hư, mấy ngày nay đều dốc lòng hầu hạ, lúc này vẫn nhẫn nại khuyên, "Nương, một ngày một đêm ngươi chỉ ăn một chút như vậy, làm sao chịu nổi."
Phương Ngọc Dung đang cầm khăn tay lau trán cho Bùi nhị phu nhân, con mắt hồng hồng, thanh âm nghẹn ngào, "Dì, ngươi nghe đại biểu tỷ ăn cháo đi, dù là đại sự cũng sẽ qua, thân thể nếu hư thì sẽ không tốt."
Bùi nhị phu nhân nằm ở trên giường, gương mặt trắng nõn mới mấy ngày trước được bảo dưỡng phú quý giờ vàng như nến khô héo, môi của bà khô ráo, hôm đó nhìn thấy bà đỡ liền bắt đầu co thắt cơ tim, về sau lại thấy lão đại phu xuất hiện, Bùi lão phu nhân phẫn nộ chống quải trượng đánh tới, cứ từng chút như vậy, cả người cũng nhịn không được mà ngã xuống.
Bà ta cố hết sức nói: "Ăn không vô..." Bà ta xoay đầu vào trong, không chịu nhìn hai người.
Bùi Tâm Tuệ bất đắc dĩ, đem chén gọi nha hoàn lấy đi, chính mình tự tay dịch chăn mền cho nhị phu nhân.
Nhị phu nhân chỉ đưa lưng về phía ngoài mà nhắm mắt, một bộ dạng mệt mỏi, làm cho Bùi Tâm Tuệ dù có lời gì, cũng không thể nói ra.
Nàng thở dài, ý bảo Phương Ngọc Dung đi ra.
Nha hoàn ma ma ở gian ngoài thấy các nàng đi ra, gấp rút đứng lên hành lễ, lại vén rèm lại mở cửa đưa hai người đi phòng khách phía đông.
Trong phòng khách, Bùi Tâm Tuệ chờ nha hoàn dâng trà xong liền cho người lui.
Còn dư lại hai người, Bùi Tâm Tuệ mới lộ ra tâm tình, bộ dạng nàng là dáng vẻ của người Bùi gia, lông mi thanh tú thuôn dài, mắt to sáng ngời, làm người hấp tấp, nói chuyện lại cởi mở, cực kỳ anh khí. Không giống với Bùi nhị phu nhân, Lý Diệu Quỳnh có tướng mạo đặc biệt diễm lệ của người Lý gia.
"Nương làm sao lại làm loại chuyện này, chờ cha trở lại, chuyện như vậy phải giải quyết sao đây." Bùi Tâm Tuệ vỗ bàn, vừa tức vừa giận.
"Dì đã...đã như vậy, đại biểu tỷ đừng trách dì." Phương Ngọc Dung có chút chột dạ cúi đầu.
Chuyện xảy ra như vậy, nàng liên tục hoài nghi là có phải do mình để cho Châu nhi đi tìm Mã Tiên Cô, bởi vậy lộ ra dấu vết, làm hại dì chật vật như vậy, mà mưu đồ của nàng cũng chết non. Mặc dù thành công để cho biểu tỷ Lý Diệu Quỳnh cùng cách với Bùi Hành, nhưng là cũng khiến cho Bùi Hành bị đuổi ra khỏi Bùi gia, cũng không biết là tốt hay xấu. Nàng vốn là chỉ muốn dọa lùi Lý Diệu Quỳnh, chính mình lại mềm giọng an ủi Bùi Hành, đến lúc đó thoáng lộ ra một chút ý nguyện với dì, hai người kết thành uyên minh dĩ nhiên là nước chảy thành sông. Hiện thời dì bệnh thành như vậy, địa vị ở Bùi gia rớt xuống ngàn trượng, khiến nàng cũng chịu ảnh hưởng. Này cũng thôi, chỉ cần nhị phu nhân bệnh một ngày không tốt lên, thì nàng một ngày không thể phân thân đi tìm Bùi Hành, làm cho nàng bận tâm không thôi.
Bùi Hành rời đi Bùi gia, cũng không biết đặt chân ở đâu, nếu là vẫn còn ở Kỳ Châu thì tốt, rồi cũng sẽ có biện pháp mưu đồ tương lai. Chỉ sợ hắn như diều bị đứt dây, rời đi Kỳ Châu, đến lúc đó thiên hạ rộng lớn, nàng một khuê các nữ tử dù có thủ đoạn mưu kế, cũng không có biện pháp tìm được hắn, không nói đến gả cho hắn làm vợ.
Bùi Tâm Tuệ lại không có chú ý nét mặt không được tự nhiên của Phương Ngọc Dung, nàng đang nghĩ tới Bùi Hành.
Nàng lớn hơn Bùi Hành bảy tuổi, tuổi đó đã biết có bào đệ quan trọng thế nào, bởi vậy nàng đặc biệt yêu thương người đệ đệ này, đồ ăn ngon, đồ chơi tốt đều để cho hắn, kiện nữ công đầu tiên chính là làm tất cho Bùi Hành, về sau là thích làm các loại y phục linh kiện cho hắn.
Lúc nàng xuất giá, Bùi Hành mới mười một tuổi, thiếu niên lang nho nhỏ anh tuấn, trong lòng nàng kiêu ngạo biết bao nhiêu.
Nàng mỗi một năm mang lễ trở về Bùi gia, có gần một nửa là cho Bùi Hành, luôn luôn mong đợi đệ đệ có một ngày tên đề tam bảng, lưu ở kinh sư làm quan.
Nhưng là trong một đêm, mọi người nói cho nàng biết đệ đệ không phải là người Bùi gia, đã gọi Bùi lão phu nhân làm chủ, tộc lão Bùi gia công chứng, xóa tên khỏi Bùi gia.
Quá nhanh, nàng không cách nào tiếp nhận.
Ngay cả nàng còn không thể tiếp nhận, Hành ca hắn làm sao có thể tiếp nhận?
* Liên tiêu đái đả = Một cách đánh của quyền thuật, vừa ngăn chặn vừa hóa giải thế đánh của đối phương (tiêu: hóa giải), vừa ra đòn phản kích (đả: công kích).
/46
|