Chương 59 : TẬP THƠ
Tôi chưa bao giờ cảm thấy đêm hè cô tịch, dế gáy thê lương như thế.
Không biết ngồi ngây như đã mấy canh giờ, Tử Thần lặng lẽ đến vài lần, cũng vẫn nhìn nhau không nói lời nào, càng thêm sầu não.
Tôi từ từ tỉnh táo trở lại, tuy oán trách Tử Thần mềm yếu, nhưng lại hiểu rõ nỗi khổ tâm của anh, chỉ có thể oán trách ý trời trêu người, nếu tôi và anh thành thân sớm mấy ngày, thì nay đã là cảnh khác. Tiếc thay, dẫu có là thần tiên cũng không thể khiến thời gian quay ngược, tôi há có thể xoay chuyển càn khôn. Chẳng lẽ tôi chỉ đành cam chịu số phận?
Tử Thần bưng một chén cháo bách hợp tới, vốn là món tôi thích nhất. Bách hợp, bách hợp, hòa hợp trăm năm. Tử Thần chầm chậm ngồi xuống trước tôi, múc một muỗng cháo đưa đến môi, tôi không có khẩu vị, chỉ cảm thấy đắng chát. Tử Thần than thở, bảo: “Hợp Hoan, phủ công chúa vẫn chưa xây xong, chúng ta từ từ bàn lại kĩ hơn được không? Tôi biết em thương tâm, sao tôi có thể dễ chịu.”
Lại là bàn bạc kĩ hơn, tiếc là bàn bạc kĩ hơn với tôi thì cách biệt một trời. Tôi thở dài một hơi, cười khổ bào: “Chàng chẳng phải trạng nguyên, thám hoa gì cả, tại sao lại chọn chàng làm phò mã?”
“Tôi cũng không hề biết, thình lình xảy ra, như sét giữa trời quang.”
Tôi đẩy bát cháo bách hợp ra, nói: “Em muốn yên lặng một chút.” Tử Thần đặt chén xuống, trên mặt hiện vẻ lo lắng, bảo: “Đợi chút nữa đói bụng, tôi lại hâm cho em.”
Anh đến bên cửa ngừng lại một chút, thấp giọng bảo: “Hợp Hoan, dù thân thể không tự do, nhưng trái tim này là của tôi, không ai có thể quản được.”
Tôi nhìn bóng lưng của anh, áo xanh lạnh lẽo, đau lòng vô hạn. Em chẳng những muốn lòng chàng có mình, còn muốn nắm tay nhau đến bạc đầu, sớm sớm chiều chiều bên chàng. Chẳng lẽ trời cao cảm thấy em đã quá tham lam nên mới bày ra chướng ngại chất chồng này, nhưng mà người có tình trong thiên hạ, ai lại không muốn bên nhau đến thiên trường địa cửa? Cuối cùng tôi không thể kiềm nén nỗi lo lắng trong lòng, đứng dậy cưỡi gió, đến hoàng cung. Tôi muốn nhìn xem, Thụy Dương công chúa kia, là người thế nào?
Tôi đã từng đến hoàng cung này một lần, ngày đó tôi thỏa mãn, vui mừng xiết bao, kiêu hãnh vì Tử Thần. Thế mà tối nay, cõi lòng tan nát oán trách. Tôi đứng dưới bậc thang trước điện Thụy Dương, trong đêm cung điện nguy nga, một vẻ oai phong trang trọng. Tôi bước từng bước, từ từ tiến vào tẩm cung của công chúa Thụy Dương.
Nến đỏ chập chờn phát làn khói trắng trên màn, giữa tấm lụa mỏng có vài cung tì xinh đẹp uyển chuyển tháo trang sức cho một thiếu nữ. Trâm vàng thoa ngọc hạ xuống lộ ra khuôn mặt như đẹp như vẽ. Tôi nhìn chăm chú, kiều diễm như thế, lộng lẫy hoa lệ như thế, trong lòng tôi đau xót, không phải cô ấy mới là thân tiên quyến lữ của Tử Thần sao? Tôi nhắm mắt, nuốt lệ vào lòng. Lại nhìn quanh, phát hiện trên bàn trang điểm của cô là một quyển sách nho nhỏ. Tôi đi đến, quyển sách kia, quen thuộc làm sao. Từng câu từng chữ bên trong đều nằm trọn trong lòng. Bìa ngoài là một miếng lụa màu xanh lục, tôi đưa tay lật, trên đó là ba chữ tôi dùng tóc thêu lên: Hướng Tử Thần. Tôi khẽ khàng đưa tay chạm lên ba chữ kia, chuyện cũ như thủy triều nháy mắt phủ lên người. Những bài thơ ở chùa Trữ Hòa, đêm hội Nguyên Tiêu, nhân sinh tứ hỉ ở Đồng viện, càng nghĩ càng đau, tôi gắng gượng cắt hết mọi hồi ức, không biết vì sao tập thơ này lại ở trong tay cô ta? Chẳng lẽ Tử Thần mang tặng? Chắc chắn là không phải. Tôi kiên quyết gạt đi.
Mái tóc dài xõa trên vai, Thụy Dương tiện tay cầm lấy tập thơ, đến bên giường. Một cung nữ bên cạnh cười nói: “Công chúa, tập thơ này chẳng ngày nào rời tay người, cẩn thận bị phát hiện.” Thụy Dương quay lại gõ lên đầu cô bé kia, mặt thoáng hồng, nói: “Chàng là phò mã của ta, đồ của chàng cũng của ta. Nếu không phải chàng có tài văn chương thế này, sao ta có thể gả cho chàng được?” Cung nữ nọ cười: “Đúng thế, đúng thế, bây giờ kinh thành đang truyền nhau câu chuyện về cuộc hôn nhân được ông trời tác hợp của công chúa đấy.” Thụy Dương nghe xong, cười ngọt ngào: “Thật không, tiếc là không thấy bóng dáng con chim hoàng tước kia đâu hết, cũng nhờ nó làm mai cho đấy.” Cung nữ lại tiếp: “Đấy là sứ giả trời cao, mang đoạn nhân duyên tốt này cho công chúa.”
Hoàng tước! Trong lòng tôi cả kinh, chẳng lẽ là nó! Ngày đó hối hận mà nó bảo là chỉ kết cục hôm nay sao? Tôi đã vô tâm không truy vấn quá trình, khi biết kết quả rồi thì không thể thay đổi.
Thụy Dương nghiêng người tựa vào đầu giường, khóe miệng mỉm cười cẩn thận cầm tập thơ lật xem. Tôi muốn lấy lại, nhưng nghĩ, người không còn lại của mình nữa, muốn tập thơ kia làm gì. Tôi nản lòng thoái chí rời khỏi cửa cung, như đã thất hồn lạc phách.
Một trận gió nổi lên, mưa ào ào rơi, trong ầm ĩ quét hết bụi bặm trên đường. Tiếc thay đau xót lại không thể trôi theo con mưa, chỉ có thể đọng thành hồ sâu trong lòng.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy đêm hè cô tịch, dế gáy thê lương như thế.
Không biết ngồi ngây như đã mấy canh giờ, Tử Thần lặng lẽ đến vài lần, cũng vẫn nhìn nhau không nói lời nào, càng thêm sầu não.
Tôi từ từ tỉnh táo trở lại, tuy oán trách Tử Thần mềm yếu, nhưng lại hiểu rõ nỗi khổ tâm của anh, chỉ có thể oán trách ý trời trêu người, nếu tôi và anh thành thân sớm mấy ngày, thì nay đã là cảnh khác. Tiếc thay, dẫu có là thần tiên cũng không thể khiến thời gian quay ngược, tôi há có thể xoay chuyển càn khôn. Chẳng lẽ tôi chỉ đành cam chịu số phận?
Tử Thần bưng một chén cháo bách hợp tới, vốn là món tôi thích nhất. Bách hợp, bách hợp, hòa hợp trăm năm. Tử Thần chầm chậm ngồi xuống trước tôi, múc một muỗng cháo đưa đến môi, tôi không có khẩu vị, chỉ cảm thấy đắng chát. Tử Thần than thở, bảo: “Hợp Hoan, phủ công chúa vẫn chưa xây xong, chúng ta từ từ bàn lại kĩ hơn được không? Tôi biết em thương tâm, sao tôi có thể dễ chịu.”
Lại là bàn bạc kĩ hơn, tiếc là bàn bạc kĩ hơn với tôi thì cách biệt một trời. Tôi thở dài một hơi, cười khổ bào: “Chàng chẳng phải trạng nguyên, thám hoa gì cả, tại sao lại chọn chàng làm phò mã?”
“Tôi cũng không hề biết, thình lình xảy ra, như sét giữa trời quang.”
Tôi đẩy bát cháo bách hợp ra, nói: “Em muốn yên lặng một chút.” Tử Thần đặt chén xuống, trên mặt hiện vẻ lo lắng, bảo: “Đợi chút nữa đói bụng, tôi lại hâm cho em.”
Anh đến bên cửa ngừng lại một chút, thấp giọng bảo: “Hợp Hoan, dù thân thể không tự do, nhưng trái tim này là của tôi, không ai có thể quản được.”
Tôi nhìn bóng lưng của anh, áo xanh lạnh lẽo, đau lòng vô hạn. Em chẳng những muốn lòng chàng có mình, còn muốn nắm tay nhau đến bạc đầu, sớm sớm chiều chiều bên chàng. Chẳng lẽ trời cao cảm thấy em đã quá tham lam nên mới bày ra chướng ngại chất chồng này, nhưng mà người có tình trong thiên hạ, ai lại không muốn bên nhau đến thiên trường địa cửa? Cuối cùng tôi không thể kiềm nén nỗi lo lắng trong lòng, đứng dậy cưỡi gió, đến hoàng cung. Tôi muốn nhìn xem, Thụy Dương công chúa kia, là người thế nào?
Tôi đã từng đến hoàng cung này một lần, ngày đó tôi thỏa mãn, vui mừng xiết bao, kiêu hãnh vì Tử Thần. Thế mà tối nay, cõi lòng tan nát oán trách. Tôi đứng dưới bậc thang trước điện Thụy Dương, trong đêm cung điện nguy nga, một vẻ oai phong trang trọng. Tôi bước từng bước, từ từ tiến vào tẩm cung của công chúa Thụy Dương.
Nến đỏ chập chờn phát làn khói trắng trên màn, giữa tấm lụa mỏng có vài cung tì xinh đẹp uyển chuyển tháo trang sức cho một thiếu nữ. Trâm vàng thoa ngọc hạ xuống lộ ra khuôn mặt như đẹp như vẽ. Tôi nhìn chăm chú, kiều diễm như thế, lộng lẫy hoa lệ như thế, trong lòng tôi đau xót, không phải cô ấy mới là thân tiên quyến lữ của Tử Thần sao? Tôi nhắm mắt, nuốt lệ vào lòng. Lại nhìn quanh, phát hiện trên bàn trang điểm của cô là một quyển sách nho nhỏ. Tôi đi đến, quyển sách kia, quen thuộc làm sao. Từng câu từng chữ bên trong đều nằm trọn trong lòng. Bìa ngoài là một miếng lụa màu xanh lục, tôi đưa tay lật, trên đó là ba chữ tôi dùng tóc thêu lên: Hướng Tử Thần. Tôi khẽ khàng đưa tay chạm lên ba chữ kia, chuyện cũ như thủy triều nháy mắt phủ lên người. Những bài thơ ở chùa Trữ Hòa, đêm hội Nguyên Tiêu, nhân sinh tứ hỉ ở Đồng viện, càng nghĩ càng đau, tôi gắng gượng cắt hết mọi hồi ức, không biết vì sao tập thơ này lại ở trong tay cô ta? Chẳng lẽ Tử Thần mang tặng? Chắc chắn là không phải. Tôi kiên quyết gạt đi.
Mái tóc dài xõa trên vai, Thụy Dương tiện tay cầm lấy tập thơ, đến bên giường. Một cung nữ bên cạnh cười nói: “Công chúa, tập thơ này chẳng ngày nào rời tay người, cẩn thận bị phát hiện.” Thụy Dương quay lại gõ lên đầu cô bé kia, mặt thoáng hồng, nói: “Chàng là phò mã của ta, đồ của chàng cũng của ta. Nếu không phải chàng có tài văn chương thế này, sao ta có thể gả cho chàng được?” Cung nữ nọ cười: “Đúng thế, đúng thế, bây giờ kinh thành đang truyền nhau câu chuyện về cuộc hôn nhân được ông trời tác hợp của công chúa đấy.” Thụy Dương nghe xong, cười ngọt ngào: “Thật không, tiếc là không thấy bóng dáng con chim hoàng tước kia đâu hết, cũng nhờ nó làm mai cho đấy.” Cung nữ lại tiếp: “Đấy là sứ giả trời cao, mang đoạn nhân duyên tốt này cho công chúa.”
Hoàng tước! Trong lòng tôi cả kinh, chẳng lẽ là nó! Ngày đó hối hận mà nó bảo là chỉ kết cục hôm nay sao? Tôi đã vô tâm không truy vấn quá trình, khi biết kết quả rồi thì không thể thay đổi.
Thụy Dương nghiêng người tựa vào đầu giường, khóe miệng mỉm cười cẩn thận cầm tập thơ lật xem. Tôi muốn lấy lại, nhưng nghĩ, người không còn lại của mình nữa, muốn tập thơ kia làm gì. Tôi nản lòng thoái chí rời khỏi cửa cung, như đã thất hồn lạc phách.
Một trận gió nổi lên, mưa ào ào rơi, trong ầm ĩ quét hết bụi bặm trên đường. Tiếc thay đau xót lại không thể trôi theo con mưa, chỉ có thể đọng thành hồ sâu trong lòng.
/74
|