Tiểu Vương Phi Điêu Ngoa Kiêu Ngạo

Chương 2: Sự tích vẻ vang.

/107


Chương 2 :

Mọi nhà đều chịu đựng một vài kỷ niệm khó khăn.

Là bảo bối của kỹ sư phần mềm cao cấp thế kỷ 21, dựa vào vẻ ngoài xuất sắc và tài ăn nói tốt, cuối cùng đóa hoa của bệnh viện Liễu gia được gã đi. Thật sự là trai tài gái sắc bản hiện đại, là duyên trời tác thành!

Một năm sau, sinh được một đứa con, tên là Bảo Mã, cả nhà không lo áo cơm, cuộc sống đầy đủ hạnh phúc , khiến người ca ngợi!

Mãi đến ba năm sau -- Bảo Lam ra đời!

Đứa con gái duy nhất của Bảo gia -- Bảo Lam xuất hiện khiến cho gia đình nhỏ ấm áp này bắt đầu trở nên gà chó không yên!

Lúc ba tuổi, tiểu Bảo Lam vui chơi mệt mỏi trong công viên, không quan tâm đến ba mẹ ở bên cạnh phản đối, muốn gọi điện thoại đến 110, để cho chú cảnh sát đưa về nhà."Con chỉ muốn ngồi xe oe oe hu ú thôi!"

"Bảo bối Lam Lam ngoan ngoãn, không được quậy phá! Xe oe oe hu ú không phải người bình thường có thể ngồi được?"

"Không được không được! Người ta muốn ngồi xe đó, bằng không, ừm, bằng không, người ta không về nhà a!"

"Ông xã, anh xem này?"

“Thôi, bảo bối của chúng ta vui vẻ là được! Không phải là ngồi xe cảnh sát thôi sao? Ai không ngồi được chứ?"

"Chỉ có ba ba là tốt nhất a ~ ba ba hôn nhẹ ~"

Mười phút sau ~

"Thân ái ~ các chú cảnh sát , bảo bối Lam Lam lạc đường a ~, người ta tuyệt đối tin tưởng chú cảnh sát ~, chú cảnh sát nhất định phải đưa người ta về nhà an toàn a ~ hôn một cái ~" ai có thể tin được một cô bé ba tuổi non nớt lại có tư thế dịu dàng?

"Em gái nhỏ, nhà em ở đây? Tới đây! Để anh ôm em đi!"

"Cám ơn anh a, nhà em ở đường số mười hai. Anh trai, lại hôn một cái a ~"

Vì thế nửa tiếng sau, ba mẹ Bảo gia bởi vì giám hộ không hiệu quả, để cho tiểu bảo bảo đáng yêu như vậy, ngây thơ như vậy đi một mình trong công viên mà bị "anh cảnh sát" dạy bảo nghiêm khác một tiếng đồng hồ!

Khi năm tuổi , tiểu bảo bối theo cha mẹ và anh hai trở về quê của bà ngoại.

Đôi mắt nhỏ đen sẫm như ngọc trai xoay trái chuyển phải, bàn tay nhỏ ác ma liền duỗi xuống một góc để trứng ngỗng của mấy con ngỗng, sau đó là một loạt ngỗng bay ngỗng nhảy ngỗng kêu, chỉ thấy trước sân tung bay đầy lông ngỗng , mấy con ngỗng bị nhổ hết lông ủ rũ cụp đuôi mà ôm lại với nhau, ánh mắt ai oán nhìn về phía tiểu Bảo Lam, giống như là con dâu nhỏ nhà lành bị đùa giỡn!

Sau khi người trong nhà nhìn thấy loại tình huống này, mẹ đi tới muốn đá vào mông nhỏ của Bảo Lam, tiểu Bảo Lam nói như thế này:

"Mẹ thân mến? Sao mẹ không hỏi ai là kẻ đầu sỏ gây nên chứ?" Mắt to chớp nháy, dáng vẻ ngây thơ.

"Không cần hỏi cũng biết là con làm."

"Xin hỏi mẹ, mẹ đang sỉ nhục chỉ số thông mình của bảo bối nhà mẹ sao?" Nói xong làm ra dáng vẻ tan nát cỏi lòng!

Người trong nhà trợn mắt tập thể.

"Không cần chỉ số thông minh cũng biết là em!" Anh hai Bảo Mã ghét bỏ nói.

"Hừ! Chán ghét nhất là anh hai Thần Mã!" Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, dân chúng chết rồi !

"Lúc ăn cơm là ai nói ‘Cho ăn thịt hôn nhẹ, anh hai là tốt nhất a?’."

"Người đi đường!" ‘ không phải mình không phải mình, dù sao cũng không phải mình! ’ Lam Lam tự thôi miên bản thân .

"Hơn nửa, người ta không phải là tốt bụng thôi sao! Hiện tại không phải đang thịnh hành một từ ‘trần trụi’ hay sao? Em thấy mấy con ngỗng còn trắng hơn vôi, thật sự là quá rồi, con cũng nhìn không được, liền giúp nó đuổi theo thịnh hành của mọi người thôi!"

Trời ạ! Sét tới đánh vào bọn nó đi, sao quần thể nhỏ yếu này phải chịu những thứ khổ cực này chứ!

Tập thể vôi trắng không nói gì chỉ hỏi ông trời!

Lúc mười tuổi, Lam Lam không nhận ra đã ảnh hưởng ba ba sâu sắc, bắt đầu tự học hệ thống phần mềm máy tính, lúc cảm thấy được có chút thành tựu, mượn bộ phận bức tường lửa làm thí nghiệm nhỏ, tiếc rằng người mới không có kinh nghiệm, ngược lại bị một đám cao thủ truy ra được ID, trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Đợi lúc cảnh sát nhanh chóng bố trí nhân sự, tuyên thệ tróc nã phần tử tội phạm về quy án, lúc tới cửa bắt tội phạm, nhìn thấy là tiểu Bảo Lam ngồi ngay ngắn ở trước máy tính, còn đang vì màn hình đen mà thất vọng không thôi!

Đại đội trưởng đội cảnh sát kiên nhẫn hỏi Liễu Tình, tiểu Bảo Lam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ như thế này: "Ba ba nói phải dùng trí!

Ba ba nói quen tay hay việc!

Ba ba nói so chiêu với cao thủ tiến bộ nhanh nhất!

Ba ba nói phải có tinh thần người nằm vùng, chỗ nào cứng rắn liền chui vào trong đó!

Ba ba còn nói muốn từng giờ từng phút đều tìm kiếm sai lầm của mình trong thực tiễn!

Không phải em giúp các anh truy tìm lỗ hổng của hệ thống sao? Các anh tới cảm ơn em sao? Giữ gìn an toàn quốc gia là nhiệm cùng nghĩa vụ của chúng ta a! Miễn phí a! Không cần cảm ơn a!"

Tập thể một đội cảnh sát đều co giật khóe mắt, em xác định là chúng tôi tới cám ơn em sao? Xác định sao? Xác định sao? Xác định sao?

Lúc mười lăm tuổi, ở hiện trường trận đấu chung kết đấu vật người máy. Một cô bé người máy mặc váy hoa xinh đẹp, tóc xoăn ngang vai cười cười gian trá, vươn bàn tay máy móc không chút lưu tình nào liên tiếp nhổ đường dây của một người máy khác, sau đó đi đến người máy thứ hai. Từ từ bước đến sau lưng người máy thứ hai, vươn mạnh chân hướng về cái mông đít kim loại. Người máy không khống chế được trọng tâm liền nằm úp sấp lên trước, đến khi hiện trường thành chó ngã sấp!

"Tiểu Lại uy vũ! Tiểu Lại tất thắng!

Tiểu Lại uy vũ! Tiểu Lại tất thắng!"

Một thiếu nữ tuyển thủ người máy xinh đẹp mặc váy hoa trên chỗ ngồi hưng phấn la hét!

Ngay sau đó, tiểu Lại đi về phía người máy thứ ba, lần này vươn cánh tay ta nhắm ngay ra đa của đối thủ trước mặt, đập bể nhịp nhàng, chỉ nghe tiếng ‘loảng xoảng, rắc rắc rầm rầm ’, đối thủ thứ ba over rồi !

"Tiểu Lại uy vũ! Tiểu Lại tất thắng!

Tiểu Lại là tuyệt nhất, cố lên, còn có hai người!"

Nghe thấy tiếng nói hai thiếu niên còn lại đã rơi nước mắt rồi !‘Bây giờ chịu thua có còn kịp không?' Lúc bọn họ ra sức do dự vùng vẫy, đã xảy ra việc ngoài ý muốn.

Chỉ thấy tiểu Lại bị người máy thứ ba móc ở váy, sau đó hệ thống bắt đầu chấp hành trình tự phá hủy, một cái tay nhỏ bốc lên một ngọn lửa, cánh tay kim loại bay về phía đối thủ, nhưng không may, tiếp đó váy cũng bị đốt, vì thế bộ phận đường bộ củaTiểu Lại bị hư hao, chỉ thấy nó bị mất phương hướng đi về phía giám khảo ngồi.

Vì thế, khăn trải bàn, cái bàn, dây điện, đèn màu dập tắt, đại sảnh, đám người chạy, trận đấu hoàn toàn bị phá hỏng! (⊙o⊙). . . . . .

Hai mươi tuổi, tiểu Bảo Lam của chúng ta lấy thành tích xuất sắc thi vào trường đại học nổi tiếng, lúc đó cha mẹ trong nhà cám ơn trời đất, cám ơn chúa Giê Su và cám ơn Phật Tổ, cuối cùng tiểu ma nữ cũng rời khỏi nhà a!

Tuy trưởng thành duyên dáng yêu kiều, nhưng bản tính của Bảo Lam vẫn không đổi, không biết thục nữ là gì, hôm qua đi lang thang, hôm nay đi leo núi, ngày mai đi dạo hồ, ngày kia lại đi leo núi.

Tóm lại là không chịu ngồi yên một chỗ!

Vào ngày nghĩ lễ quốc tế lao động, trước mười ngày Lam Lam liền đi khiêu chiến hẹn bạn bè đi nhảy dù mạo hiểm.

Lúc chờ ở trên đỉnh núi, nghe từng tiếng thét chói tai, nhiệt huyết của Bảo Lam đã sôi trào, thật sự là hận không thể lập tức tự mình trải nghiệm một chút. Rốt cuộc tới lúc nàng nhảy, lá gan của bạn tốt bị dọa, rốt cục quyết định bỏ đi. Lúc nhìn xuống dưới, luôn khuyên Bảo Lam quá nguy hiểm, không nên chơi.

Nhưng mà Bảo Lam nhìn thấy người chơi mạo hiểm phía trước cũng không có nguy hiểm gì mà chạm đất an toàn, căn bản là không đè nén được rung động trong lòng, đã phóng lao thì phải theo lao không theo không được, liền nói với bạn tốt: "Yên tâm, không có việc gì! Cậu xác định cậu không chơi sao? Một lát cậu cũng đừng hối hận!"

Sau đó để cho nhân viên trang bị cho mình, Bảo Lam đứng ở bên cạnh vách núi đen lắc lắc động động, còn thỉnh thoảng thúc giục : "Nhanh lên! Nhanh lên a!"

Sau khi sắp xếp xong tất cả, liền đứng vững vào vị trí, hai tay dang ra, giống một con chim sắp bay lượn tìm kiếm tự do, hài lòng vui vẻ nhảy xuống rồi. Lực đàn hồi của dây thừng đưa Bảo Lam tới tới lui lui ở giữa núi rừng, từ trên xuống dưới, cùng tiếng hét lớn lanh lảnh của Bảo Lam, rất sảng khoái!

Đột nhiên, dây thừng giữa hai chân buông lỏng, Bảo Lam bị ném lên cao liền cảm nhận được thế giới đảo lộn, thân thể mềm mai như vật rơi ở trạng thái tự do, đột nhiên cắm vào giữa sông lớn lạnh lẽo!

Vì thế, kết cục của bi kịch là như thế!

Kết thúc bi kịch cuối cùng của tuổi trẻ, nghênh đón nàng là một thế giới như thế nào?

/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status