Chương 20 :
". . . . . ." Tiểu Ngọc nhi, thái tử? !
". . . . . ." Bảo Lam, thái tử? ! Chính là hắn? !
". . . . . ." Tiểu Ngọc nhi và Bảo Lam nhìn nhau, thái tử? ! Nguy rồi!
Nhất Băng Trì đứng một bên nhìn thấy toàn bộ biểu cảm viết trên mặt hai tiểu nha đầu này, tâm trạng tốt không gì sánh bằng a!
Thái tử điện hạ, ngài đã hoàn toàn quên vừa rồi bị người nào đó xem thường, bị người nào đó đạp một cái sao?
Hả? Sao ta lại không nhớ rõ? Lui ra!
Được rồi, thực ra thái tử điện hạ cũng rất hiền lành!
Lý Như Yên nhìn thái tử điện hạ dịu dàng, còn tưởng rằng là mình xuất hiện đã hấp dẫn thái tử, phải biết rằng bình thường thì thái tử cực kỳ nghiêm túc!
Vì thế, một nữ nhân nào đó không biết xấu hổ liền bắt đầu tru lên tiếng làm nũng: "Thái tử ca ca..., ngài phải phán xử cho người ta a! Không biết nha đầu quê mùa này từ đâu tới vậy mà dám ở trước mặt mọi đá người ta xuống ngựa! Thái tử ca ca...ngài phải báo thù cho người ta"
Bảo Lam vừa nghe này lời này thì mặt liền đen, Đây là con nhà ai a, bọn ta muốn đi hỏi một chút, dạy dỗ như thế nào liền ra người không biết xấu hổ như vậy chứ?
Tiểu Ngọc nhi vừa nghe lời này, thật sự rất tức giận : "Thái tử ca ca, ngài cũng không biết, không phải Lam tỷ tỷ đá nàng ta ! Là chính nàng ta sợ hãi tự ngã xuống ngựa, ngài cũng không nên trách tội Lam tỷ tỷ !"
Lúc đầu thái tử Nhất Băng Trì nghe lời nói của Lý Như Yên thì toàn thân nổi da gà, bỗng nhiên nghe đến thấy tiếng gọi "thái tử ca ca" như tiếng chim hoàng oanh, trong lòng liền như có gió xuân êm dịu thổi qua!
Người này so với người kia, thật sự là có thể khác nhau như vậy!
Tiểu Ngọc nhi không chút ý thức mà gọi theo Lý Như Yên một tiếng "thái tử ca ca", bây giờ vẫn còn đang như con thỏ nhỏ giương to mắt nhìn Nhất Băng Trì, sợ Nhất Băng Trì sẽ tức giận gán tội cho Bảo Lam!
Thái tử cũng hiểu chuyện gì xảy ra, liền khụ khụ một tiếng, làm bộ như đứng đắn mở miệng: "Không biết hai người các nàng là ai? Bản thái tử cũng không nhớ là đã gặp qua các nàng!"
Những lời này vừa nói ra, giống như là tát vào mặt Lý Như Yên một cái!
Mọi người ở đây cũng nghe rất rõ ràng, Lý Như Yên này vừa vào cửa đã bắt đầu kêu "thái tử ca ca, thái tử ca ca" không ngừng rồi ! Kết quả, thái tử nói không biết nàng, vậy không phải rõ ràng là Lý Như Yên tự mình đa tình sao!
Đặc biệt là người đi theo Lý Như Yên, ở ngoài mặt thì nghiêm trang nhưng ở trong lòng cũng sớm đã cười to rồi! Các nàng chính là sợ hãi quyền thế của Lý gia mới nịnh bợ Lý Như Yên, nhưng căn bản là Lý Như Yên này thường xuyên nhục mạ các nàng, các nàng cũng là thiên chi kiêu nữ trong mắt người khác, làm sao có thể thật lòng tin phục, cho nên, trong lòng đã sớm hận không thể làm Lý Như Yên gặp xui xẻo rồi!
Bây giờ Lý Như Yên tự vả vào miệng mình, làm sao các nàng có thể không mừng thầm được chứ!
Lý Như Yên vừa thấy thái tử nghiêm mặt, trong lòng cũng hận đến không được, nàng không xem xét lại mình trước mà nhìn nét mặt của năm người theo nàn, nếu để cho nàng phát hiện có người vui vẻ khi người khác gặp họa thì nàng tuyệt đối sẽ tha thứ!
Vừa thấy nét mặt của mấy người này không có thay đổi gì, lúc này Lý Như Yên mới yên lòng!
Nữ nhân dối trá thì bất cứ lúc nào cũng chỉ lo ngại ánh mắt của người khác, sống ở trong mắt người khác!
"Thái tử ca ca, ta là Trương Kim Ngọc, bọn họ đều đã gọi ta là tiểu Ngọc nhi, bây giờ ngài đã biết tên của ta, ngài có thể không truy cứu Lam tỷ tỷ không?"
Khuôn mặt Nhất Băng Trì không thể nói rõ là nét mặt gì, nghĩ thầm rằng, sao đứa nhỏ này lại đơn thuần như vậy chứ? Ai nói báo tên ra thì liền không truy cứu trách nhiệm rồi hả ?
Nhưng mà, Nhất Băng Trì có dự tính của mình, cho nên liền giả bộ hồ đồ, liền hứa hẹn với tiểu Ngọc nhi!
"Bản thái tử biết rõ, bản thái tử nói lời giữ lờii, không truy cứu trách nhiệm các nàng nửa!"
Đám tùy tùng liền đổ mồ hôi, thái tử điện hạ anh minh của ta! Ngài nói những lời này khi nào?
"Thái tử ca ca, tuyệt đối không được!" Lý Như Yên vừa thấy tình huống này, khẩn trương lên tiếng ngăn cản, nhưng mà làm sao cản được thái tử cố tình làm thế chứ!
Thái tử nghiêm túc nhìn Lý Như Yên: "Dân nữ to gan! Thái tử ca ca là để cho loại người như người có thể tùy tiện gọi sao? Ngươi là ai, cũng dám nghi ngờ lời nói của bản thái tử hả ? Ngươi liền không để bản thái tử vào mắt như vậy sao?"
Lúc này tiểu Ngọc nhi mới nghĩ thầm, vừa rồi có phải ta cũng gọi thái tử ca ca hay không a?
Lý Như Yên vừa thấy thái tử tức giận, sợ tới mức khẽ run rẩy, có ủy khuất lớn thế nào cũng không dám nói.
"Bẩm thái tử điện hạ, muội là Lý Như Yên, là nữ nhi của thừa tướng đương triều Lý Nghiêu. Chúng ta thật sự đã gặp qua, lần trước là ngài đã tới đại thọ 50 của cha muội, ngài không nhớ rõ sao?"
Sao thái tử không nhớ rõ chứ, căn bản chính là đang giả bộ không nhớ rõ!
"A...! Bản thái tử đã nhớ! Thì ra ngươi chính là Như Yên nha? Cũng đã lâu như vậy, bản thái tử thật sự là không nhớ rõ ! Thế nào. sao hôm nay các ngươi không đến đây dạo chơi?"
Lý Như Yên vừa thấy thái tử nhớ ra, huống chi mình đã biểu lộ mình là nữ nhi của thừa tướng, dù thế nào thái tử cũng phải cho vài phần mặt mũi chứ? Như thế cũng to gan hơn!
"Thái tử ca. . . Điện hạ, người cũng không biết, Trương Kim Ngọc và Bảo Lam này cùng tới khi dễ bọn muội, ngài phải phán xử cho bọn muội a? Các ngươi nói đúng không đúng?"
Năm người phía sau khẩn trương phụ họa nói: "Đúng vậy a, Đúng vậy a, thái tử điện hạ, ngài phải phán xử cho chúng tôi!"
Tiểu Ngọc nhi vừa nghe không đúng : "Không được nghe bọn họ nói bậy, rõ ràng chính là bọn họ tới khi dễ bọm ta, bọn ta chỉ có hai người, bọn họ là sáu người! Làm sao bọn ta có thể khi dễ bọn họ?"
Thái tử vẫn ở ngay đây, vẫn không biết rõ chuyện gì xảy ra sao?
". . . . . ." Tiểu Ngọc nhi, thái tử? !
". . . . . ." Bảo Lam, thái tử? ! Chính là hắn? !
". . . . . ." Tiểu Ngọc nhi và Bảo Lam nhìn nhau, thái tử? ! Nguy rồi!
Nhất Băng Trì đứng một bên nhìn thấy toàn bộ biểu cảm viết trên mặt hai tiểu nha đầu này, tâm trạng tốt không gì sánh bằng a!
Thái tử điện hạ, ngài đã hoàn toàn quên vừa rồi bị người nào đó xem thường, bị người nào đó đạp một cái sao?
Hả? Sao ta lại không nhớ rõ? Lui ra!
Được rồi, thực ra thái tử điện hạ cũng rất hiền lành!
Lý Như Yên nhìn thái tử điện hạ dịu dàng, còn tưởng rằng là mình xuất hiện đã hấp dẫn thái tử, phải biết rằng bình thường thì thái tử cực kỳ nghiêm túc!
Vì thế, một nữ nhân nào đó không biết xấu hổ liền bắt đầu tru lên tiếng làm nũng: "Thái tử ca ca..., ngài phải phán xử cho người ta a! Không biết nha đầu quê mùa này từ đâu tới vậy mà dám ở trước mặt mọi đá người ta xuống ngựa! Thái tử ca ca...ngài phải báo thù cho người ta"
Bảo Lam vừa nghe này lời này thì mặt liền đen, Đây là con nhà ai a, bọn ta muốn đi hỏi một chút, dạy dỗ như thế nào liền ra người không biết xấu hổ như vậy chứ?
Tiểu Ngọc nhi vừa nghe lời này, thật sự rất tức giận : "Thái tử ca ca, ngài cũng không biết, không phải Lam tỷ tỷ đá nàng ta ! Là chính nàng ta sợ hãi tự ngã xuống ngựa, ngài cũng không nên trách tội Lam tỷ tỷ !"
Lúc đầu thái tử Nhất Băng Trì nghe lời nói của Lý Như Yên thì toàn thân nổi da gà, bỗng nhiên nghe đến thấy tiếng gọi "thái tử ca ca" như tiếng chim hoàng oanh, trong lòng liền như có gió xuân êm dịu thổi qua!
Người này so với người kia, thật sự là có thể khác nhau như vậy!
Tiểu Ngọc nhi không chút ý thức mà gọi theo Lý Như Yên một tiếng "thái tử ca ca", bây giờ vẫn còn đang như con thỏ nhỏ giương to mắt nhìn Nhất Băng Trì, sợ Nhất Băng Trì sẽ tức giận gán tội cho Bảo Lam!
Thái tử cũng hiểu chuyện gì xảy ra, liền khụ khụ một tiếng, làm bộ như đứng đắn mở miệng: "Không biết hai người các nàng là ai? Bản thái tử cũng không nhớ là đã gặp qua các nàng!"
Những lời này vừa nói ra, giống như là tát vào mặt Lý Như Yên một cái!
Mọi người ở đây cũng nghe rất rõ ràng, Lý Như Yên này vừa vào cửa đã bắt đầu kêu "thái tử ca ca, thái tử ca ca" không ngừng rồi ! Kết quả, thái tử nói không biết nàng, vậy không phải rõ ràng là Lý Như Yên tự mình đa tình sao!
Đặc biệt là người đi theo Lý Như Yên, ở ngoài mặt thì nghiêm trang nhưng ở trong lòng cũng sớm đã cười to rồi! Các nàng chính là sợ hãi quyền thế của Lý gia mới nịnh bợ Lý Như Yên, nhưng căn bản là Lý Như Yên này thường xuyên nhục mạ các nàng, các nàng cũng là thiên chi kiêu nữ trong mắt người khác, làm sao có thể thật lòng tin phục, cho nên, trong lòng đã sớm hận không thể làm Lý Như Yên gặp xui xẻo rồi!
Bây giờ Lý Như Yên tự vả vào miệng mình, làm sao các nàng có thể không mừng thầm được chứ!
Lý Như Yên vừa thấy thái tử nghiêm mặt, trong lòng cũng hận đến không được, nàng không xem xét lại mình trước mà nhìn nét mặt của năm người theo nàn, nếu để cho nàng phát hiện có người vui vẻ khi người khác gặp họa thì nàng tuyệt đối sẽ tha thứ!
Vừa thấy nét mặt của mấy người này không có thay đổi gì, lúc này Lý Như Yên mới yên lòng!
Nữ nhân dối trá thì bất cứ lúc nào cũng chỉ lo ngại ánh mắt của người khác, sống ở trong mắt người khác!
"Thái tử ca ca, ta là Trương Kim Ngọc, bọn họ đều đã gọi ta là tiểu Ngọc nhi, bây giờ ngài đã biết tên của ta, ngài có thể không truy cứu Lam tỷ tỷ không?"
Khuôn mặt Nhất Băng Trì không thể nói rõ là nét mặt gì, nghĩ thầm rằng, sao đứa nhỏ này lại đơn thuần như vậy chứ? Ai nói báo tên ra thì liền không truy cứu trách nhiệm rồi hả ?
Nhưng mà, Nhất Băng Trì có dự tính của mình, cho nên liền giả bộ hồ đồ, liền hứa hẹn với tiểu Ngọc nhi!
"Bản thái tử biết rõ, bản thái tử nói lời giữ lờii, không truy cứu trách nhiệm các nàng nửa!"
Đám tùy tùng liền đổ mồ hôi, thái tử điện hạ anh minh của ta! Ngài nói những lời này khi nào?
"Thái tử ca ca, tuyệt đối không được!" Lý Như Yên vừa thấy tình huống này, khẩn trương lên tiếng ngăn cản, nhưng mà làm sao cản được thái tử cố tình làm thế chứ!
Thái tử nghiêm túc nhìn Lý Như Yên: "Dân nữ to gan! Thái tử ca ca là để cho loại người như người có thể tùy tiện gọi sao? Ngươi là ai, cũng dám nghi ngờ lời nói của bản thái tử hả ? Ngươi liền không để bản thái tử vào mắt như vậy sao?"
Lúc này tiểu Ngọc nhi mới nghĩ thầm, vừa rồi có phải ta cũng gọi thái tử ca ca hay không a?
Lý Như Yên vừa thấy thái tử tức giận, sợ tới mức khẽ run rẩy, có ủy khuất lớn thế nào cũng không dám nói.
"Bẩm thái tử điện hạ, muội là Lý Như Yên, là nữ nhi của thừa tướng đương triều Lý Nghiêu. Chúng ta thật sự đã gặp qua, lần trước là ngài đã tới đại thọ 50 của cha muội, ngài không nhớ rõ sao?"
Sao thái tử không nhớ rõ chứ, căn bản chính là đang giả bộ không nhớ rõ!
"A...! Bản thái tử đã nhớ! Thì ra ngươi chính là Như Yên nha? Cũng đã lâu như vậy, bản thái tử thật sự là không nhớ rõ ! Thế nào. sao hôm nay các ngươi không đến đây dạo chơi?"
Lý Như Yên vừa thấy thái tử nhớ ra, huống chi mình đã biểu lộ mình là nữ nhi của thừa tướng, dù thế nào thái tử cũng phải cho vài phần mặt mũi chứ? Như thế cũng to gan hơn!
"Thái tử ca. . . Điện hạ, người cũng không biết, Trương Kim Ngọc và Bảo Lam này cùng tới khi dễ bọn muội, ngài phải phán xử cho bọn muội a? Các ngươi nói đúng không đúng?"
Năm người phía sau khẩn trương phụ họa nói: "Đúng vậy a, Đúng vậy a, thái tử điện hạ, ngài phải phán xử cho chúng tôi!"
Tiểu Ngọc nhi vừa nghe không đúng : "Không được nghe bọn họ nói bậy, rõ ràng chính là bọn họ tới khi dễ bọm ta, bọn ta chỉ có hai người, bọn họ là sáu người! Làm sao bọn ta có thể khi dễ bọn họ?"
Thái tử vẫn ở ngay đây, vẫn không biết rõ chuyện gì xảy ra sao?
/107
|