Bảo Lam đến từ thế kỷ hai mươi mốt, ở trong thế giới này, Bảo Lam không ít lần cùng các bằng hữu đi KTV, mặc kệ là Rock and roll, lãng mạn, vẫn là ôn nhu trữ tình, đều hát được!
Bảo Lam suy nghĩ lựa chọn đã nghĩ xong hát ca khúc:
"Không có một chút phòng bị
Cũng không có một tia băn khoăn
Ngươi cứ như vậy xuất hiện ở trong thế giới của ta
Tình cảm dâng trào không thể kiềm chế
Nhưng ngươi vẫn luôn như vậy vào lúc ta không hề hay biết
Lặng lẽ biến mất
Trong thế giới của ta
Không có tin tức chỉ còn lại những kỉ niệm
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta, trong lòng của ta, trong tiếng ca của ta
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta, trong lòng của ta, trong tiếng ca của ta
Còn nhớ rõ chúng ta đã từng
Vai kề vai cùng đi qua quãng thời gian nơi phồn hoa ấy
Mặc dù ngươi là người xa lạ, là người qua đường
Nhưng đối phương vẫn cảm nhận được nhau
Từng ánh mắt
Từng nhịp đập
Một niềm hạnh phúc không tưởng
Giống như
Một giấc chiêm bao
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta, trong lòng của ta, trong tiếng ca của ta
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta, trong lòng của ta, trong tiếng ca của ta
Thế giới rất to lớn vì sao chúng ta gặp nhau
Chẳng lẽ là duyên phận
Chẳng lẽ là ý trời
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta, trong lòng của ta, trong tiếng ca của ta
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta
Trong lòng của ta
Trong tiếng ca của ta
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta
Trong lòng của ta
Trong tiếng ca của ta"
Giọng nói Bảo Lam vốn thanh thúy uyển chuyển, nhưng vẫn đem ca khúc của Khúc Uyển Đình hơi khàn khàn biểu hiện vô cùng tinh tế, vốn là tuyệt sắc mỹ nữ, đứng ở đầu thuyền, hai cánh tay giang ra, đón gió mà đứng, tay áo nhẹ bay, sợi tóc bay lên, thiên hồi bách chuyển đem nội tâm tình cảm cùng bướng bỉnh hoàn toàn thả ra ngoài!
Giờ khắc này Bảo Lam giống như duy nhất trên thuyền!
Tất cả mọi người hoàn toàn chìm đắm trong tiếng ca đẹp đẽ, chìm đắm trong bức họa tuyệt đẹp này, không đành lòng tỉnh lại!
Một khúc hoàn thành, nhìn Bảo Lam vẫn như cũ đón gió mà đứng, tất cả mọi người cảm thấy đây chính là tiên nữ hạ phàm, thế gian vạn vật không sánh bằng một phần vẻ đẹp của nàng!
Băng Tịch trước hết tìm về âm thanh của mình, cũng là khàn khàn, triền miên: "Lam Lam. . . . . ."
Lam Lam vì sao giờ khắc này ta như có cảm giác sắp mất đi của ngươi? Lam Lam ngươi có thể hay không nói cho ta biết sẽ không rời khỏi ta, được không? Ta nguyện ý dốc hết tất cả, chỉ vì ngươi giữ ở bên người!
Bảo Lam xoay đầu lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, biểu đạt giờ phút này tâm tình vui vẻ! Chỉ là, nụ cười này quá mê người, thừa dịp kim quang, vì quanh thân Bảo lam dát lên một tầng vầng sáng, càng thêm lộ ra vẻ không chân thật, giống như là từ trong họa bỗng dưng bước ra!
"Thế nào? Có phải ta hát không hay?" Bảo Lam thật sự không hiểu tại sao tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng?
Bài hát này không dễ nghe sao? Cảm giác cũng không tệ lắm nha!
Mình hát không tốt sao? Không có kém quá nhiều đi!
Vẫn là Băng Tịch hiểu rõ nhất nội tâm của mình, dẫn đầu đứng lên vỗ tay!
Mọi người lúc này mới phản ứng được, vội vàng vỗ tay phụ họa!
"Lam Lam, ngươi hát thật tốt quá, thật là nữ thần của ta!"
Băng Tịch đi qua giống như ca ca tốt ôm lấy vai Bảo Lam, ngoài mặt tỏ ra hết sức bình thường, thật ra thì không có ai hiểu rõ tim đập bịch bịch lòng của Băng Tịch!
Cuối cùng nhìn thấy Bảo Lam không có để ý, lúc này mới yên lòng lại!
Vì vậy cứ như vậy ôm vai Bảo Lam đi về phía bàn!
"Lam tỷ tỷ, ngươi hát đây là ca khúc gì nha? Ta chưa từng nghe qua! Thật là dễ nghe!" Tiểu Ngọc Nhi là phái thuần túy thưởng thức, nghĩ như thế nào liền nói thế đó.
Đây là ca khúc thế kỷ hai mươi mốt, ta có thể nói như vậy sao? Hiển nhiên không thể, không có biện pháp, Bảo Lam chỉ có thể nói dối là được rồi !
"Đây là dân ca ở chỗ ta, thật là nhiều người cũng sẽ hát được vài câu."
Lúc này, Băng Phong đột nhiên đứng lên, tất cả mọi người kinh hãi sững sờ nhìn hắn, Băng Phong ý thức được mình quá vọng động rồi, "Quần áo của ta bị bẩn, đi về trước đổi bộ y phục." Nói xong, cũng không quản mọi người phản ứng gì rồi rời đi.
Mấy người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cũng phát ra nghi vấn: y phục rõ ràng rất sạch sẽ a!
Băng Tịch vẫn phải là thay nhị ca thân ái giải thích một chút: "Nhị ca của ta ưa sạch sẽ!"
Mọi người: ". . . . . ."
Một lát sau, nhốn nháo nói chuyện một chút, thật là khát nha, Tiểu Ngọc Nhi liền ngoắc: "Bưng trà tới đây!" Bên cạnh hầu hạ tiểu nha hoàn vội vàng bưng Bích Loa Xuân tới đây, nghĩ thầm nhất định phải biểu hiện tốt một chút, hôm nay nhưng bôi son phấn đắt tiền nhất nha, nhất định phải đưa tới chú ý mới được!
Vì vậy, cái tiểu nha đầu này thả chậm bước, bày ra tư thái mình tốt nhất, tự nhận là ưu nhã đi tới, "A!" Cả bình trà toàn bộ hắc lên trên người của Tiểu Ngọc Nhi cùng Bảo Lam!
Tiểu nha hoàn hoàn toàn sợ choáng váng, tại sao sẽ như vậy chứ, làm thế nào a, lần này chết chắc!
Chung quanh tùy tùng chờ đợi lập tức rối thành một đoàn, trong lòng gấp nhưng căn bản không biết rốt cuộc nên làm gì bây giờ, vì vậy liền trực tiếp va vào nhau.
Thái tử Trị, Băng Trạch cùng Băng Tịch vội vàng đứng lên, thái tử Trị nhìn Tiểu Ngọc Nhi y phục đều ướt, vội vàng nâng lên cánh tay điên cuồng phủi; Băng Tịch trực tiếp đem Bảo Lam ôm vào trong lòng, thận trọng vuốt nơi Bảo Lam bị phỏng.
Này nước trà mới vừa rót quả nhiên rất nóng, trên lưng của Tiểu Ngọc Nhi, trên cánh tay Bảo Lam rất nhanh sưng đỏ lên, Băng Trạch tương đối là người tỉnh táo, lúc này tỉnh táo phát hiệu lệnh: "Tiểu Ngọc Nhi cùng Bảo Lam về phòng trước đi, Mạc Ngôn đi tìm thái y trực tiếp đi gian phòng xem bệnh, mấy nha hoàn các ngươi đi tìm vài bộ quần áo mới !"
Những người còn lại giống như là tìm được người tâm phúc, vội vàng chia ra hành động, chỉ có sắc mặt của thái tử Trị âm trầm.
Đợi người đều đi, Lý Như Yên cười nhạt một tiếng: "Làm tốt lắm." (mún đem kon nì bằm thay ghê)
Hoa Chi hết sức mừng rỡ: "Cám ơn tiểu thư!"
"Tất cả theo kế hoạch làm việc! Nhớ đem tiểu nha hoàn đó giải quyết."
"Dạ, tiểu thư yên tâm đi! Đã chuẩn bị tốt lắm!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Băng Phong cũng không biết mình đây là thế nào, nghe được tiếng hát của Bảo Lam, vẫn không cách nào phục hồi tinh thần lại, trong đầu câu kia :
"Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta
Trong lòng của ta
Trong tiếng ca của ta" vẫn quanh quẩn, thế nào cũng biến mất không đi!
Tâm Băng Phong loạn rồi !
Băng Phong cường đại tuyệt đối không cho phép mình có một chút nhược, nếu không, sai một bước chính là vạn kiếp bất phục, cho nên vội vàng tìm viện cớ rút lui.
Băng Phong ngồi ở trước bàn đọc sách, cầm lên sách binh pháp yêu thích nhất, tuy nhiên nửa chữ cũng xem không vào, chỉ có Bảo Lam, âm thanh Bảo Lam, bóng lưng Bảo Lam, tóc dài Bảo Lam, Bảo Lam thon thả, tất cả của Bảo Lam, Bảo Lam, chỉ có Bảo Lam!
Băng Phong rốt cuộc nặng nề thở dài một cái, có lẽ là có chút thích đi! Có lẽ so có chút thật nhiều đi, có lẽ rất ưa thích đi! (oy a ngây ngốc thật)
Nhưng vậy thì có thể như thế nào đây, đứa ngốc cũng nhìn ra được căn bản là Băng Tịch không có cách nào rời khỏi Bảo Lam nửa bước, thân là ca ca, cho dù thích thì có thể như thế nào chứ ? Huống chi, là tự mình hạ lệnh nói, Bảo Lam cả đời vì nữ tỳ của Tịch! Nàng nhất định là hận chết mình đi?
Thôi thôi, mình chính là người bị vứt bỏ, cả đời này chỉ xứng quanh quẩn tại địa ngục, nhất định không cách nào có được hạnh phúc!
Chỉ cần nàng có thể hạnh phúc là đủ rồi! Tịch sẽ cho nàng hạnh phúc!
"Báo cáo chủ tử, Bảo Lam cô nương bị thương!"
Cái gì!
Bảo Lam suy nghĩ lựa chọn đã nghĩ xong hát ca khúc:
"Không có một chút phòng bị
Cũng không có một tia băn khoăn
Ngươi cứ như vậy xuất hiện ở trong thế giới của ta
Tình cảm dâng trào không thể kiềm chế
Nhưng ngươi vẫn luôn như vậy vào lúc ta không hề hay biết
Lặng lẽ biến mất
Trong thế giới của ta
Không có tin tức chỉ còn lại những kỉ niệm
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta, trong lòng của ta, trong tiếng ca của ta
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta, trong lòng của ta, trong tiếng ca của ta
Còn nhớ rõ chúng ta đã từng
Vai kề vai cùng đi qua quãng thời gian nơi phồn hoa ấy
Mặc dù ngươi là người xa lạ, là người qua đường
Nhưng đối phương vẫn cảm nhận được nhau
Từng ánh mắt
Từng nhịp đập
Một niềm hạnh phúc không tưởng
Giống như
Một giấc chiêm bao
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta, trong lòng của ta, trong tiếng ca của ta
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta, trong lòng của ta, trong tiếng ca của ta
Thế giới rất to lớn vì sao chúng ta gặp nhau
Chẳng lẽ là duyên phận
Chẳng lẽ là ý trời
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta, trong lòng của ta, trong tiếng ca của ta
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta
Trong lòng của ta
Trong tiếng ca của ta
Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta
Trong lòng của ta
Trong tiếng ca của ta"
Giọng nói Bảo Lam vốn thanh thúy uyển chuyển, nhưng vẫn đem ca khúc của Khúc Uyển Đình hơi khàn khàn biểu hiện vô cùng tinh tế, vốn là tuyệt sắc mỹ nữ, đứng ở đầu thuyền, hai cánh tay giang ra, đón gió mà đứng, tay áo nhẹ bay, sợi tóc bay lên, thiên hồi bách chuyển đem nội tâm tình cảm cùng bướng bỉnh hoàn toàn thả ra ngoài!
Giờ khắc này Bảo Lam giống như duy nhất trên thuyền!
Tất cả mọi người hoàn toàn chìm đắm trong tiếng ca đẹp đẽ, chìm đắm trong bức họa tuyệt đẹp này, không đành lòng tỉnh lại!
Một khúc hoàn thành, nhìn Bảo Lam vẫn như cũ đón gió mà đứng, tất cả mọi người cảm thấy đây chính là tiên nữ hạ phàm, thế gian vạn vật không sánh bằng một phần vẻ đẹp của nàng!
Băng Tịch trước hết tìm về âm thanh của mình, cũng là khàn khàn, triền miên: "Lam Lam. . . . . ."
Lam Lam vì sao giờ khắc này ta như có cảm giác sắp mất đi của ngươi? Lam Lam ngươi có thể hay không nói cho ta biết sẽ không rời khỏi ta, được không? Ta nguyện ý dốc hết tất cả, chỉ vì ngươi giữ ở bên người!
Bảo Lam xoay đầu lại, nhẹ nhàng cười một tiếng, biểu đạt giờ phút này tâm tình vui vẻ! Chỉ là, nụ cười này quá mê người, thừa dịp kim quang, vì quanh thân Bảo lam dát lên một tầng vầng sáng, càng thêm lộ ra vẻ không chân thật, giống như là từ trong họa bỗng dưng bước ra!
"Thế nào? Có phải ta hát không hay?" Bảo Lam thật sự không hiểu tại sao tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng?
Bài hát này không dễ nghe sao? Cảm giác cũng không tệ lắm nha!
Mình hát không tốt sao? Không có kém quá nhiều đi!
Vẫn là Băng Tịch hiểu rõ nhất nội tâm của mình, dẫn đầu đứng lên vỗ tay!
Mọi người lúc này mới phản ứng được, vội vàng vỗ tay phụ họa!
"Lam Lam, ngươi hát thật tốt quá, thật là nữ thần của ta!"
Băng Tịch đi qua giống như ca ca tốt ôm lấy vai Bảo Lam, ngoài mặt tỏ ra hết sức bình thường, thật ra thì không có ai hiểu rõ tim đập bịch bịch lòng của Băng Tịch!
Cuối cùng nhìn thấy Bảo Lam không có để ý, lúc này mới yên lòng lại!
Vì vậy cứ như vậy ôm vai Bảo Lam đi về phía bàn!
"Lam tỷ tỷ, ngươi hát đây là ca khúc gì nha? Ta chưa từng nghe qua! Thật là dễ nghe!" Tiểu Ngọc Nhi là phái thuần túy thưởng thức, nghĩ như thế nào liền nói thế đó.
Đây là ca khúc thế kỷ hai mươi mốt, ta có thể nói như vậy sao? Hiển nhiên không thể, không có biện pháp, Bảo Lam chỉ có thể nói dối là được rồi !
"Đây là dân ca ở chỗ ta, thật là nhiều người cũng sẽ hát được vài câu."
Lúc này, Băng Phong đột nhiên đứng lên, tất cả mọi người kinh hãi sững sờ nhìn hắn, Băng Phong ý thức được mình quá vọng động rồi, "Quần áo của ta bị bẩn, đi về trước đổi bộ y phục." Nói xong, cũng không quản mọi người phản ứng gì rồi rời đi.
Mấy người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cũng phát ra nghi vấn: y phục rõ ràng rất sạch sẽ a!
Băng Tịch vẫn phải là thay nhị ca thân ái giải thích một chút: "Nhị ca của ta ưa sạch sẽ!"
Mọi người: ". . . . . ."
Một lát sau, nhốn nháo nói chuyện một chút, thật là khát nha, Tiểu Ngọc Nhi liền ngoắc: "Bưng trà tới đây!" Bên cạnh hầu hạ tiểu nha hoàn vội vàng bưng Bích Loa Xuân tới đây, nghĩ thầm nhất định phải biểu hiện tốt một chút, hôm nay nhưng bôi son phấn đắt tiền nhất nha, nhất định phải đưa tới chú ý mới được!
Vì vậy, cái tiểu nha đầu này thả chậm bước, bày ra tư thái mình tốt nhất, tự nhận là ưu nhã đi tới, "A!" Cả bình trà toàn bộ hắc lên trên người của Tiểu Ngọc Nhi cùng Bảo Lam!
Tiểu nha hoàn hoàn toàn sợ choáng váng, tại sao sẽ như vậy chứ, làm thế nào a, lần này chết chắc!
Chung quanh tùy tùng chờ đợi lập tức rối thành một đoàn, trong lòng gấp nhưng căn bản không biết rốt cuộc nên làm gì bây giờ, vì vậy liền trực tiếp va vào nhau.
Thái tử Trị, Băng Trạch cùng Băng Tịch vội vàng đứng lên, thái tử Trị nhìn Tiểu Ngọc Nhi y phục đều ướt, vội vàng nâng lên cánh tay điên cuồng phủi; Băng Tịch trực tiếp đem Bảo Lam ôm vào trong lòng, thận trọng vuốt nơi Bảo Lam bị phỏng.
Này nước trà mới vừa rót quả nhiên rất nóng, trên lưng của Tiểu Ngọc Nhi, trên cánh tay Bảo Lam rất nhanh sưng đỏ lên, Băng Trạch tương đối là người tỉnh táo, lúc này tỉnh táo phát hiệu lệnh: "Tiểu Ngọc Nhi cùng Bảo Lam về phòng trước đi, Mạc Ngôn đi tìm thái y trực tiếp đi gian phòng xem bệnh, mấy nha hoàn các ngươi đi tìm vài bộ quần áo mới !"
Những người còn lại giống như là tìm được người tâm phúc, vội vàng chia ra hành động, chỉ có sắc mặt của thái tử Trị âm trầm.
Đợi người đều đi, Lý Như Yên cười nhạt một tiếng: "Làm tốt lắm." (mún đem kon nì bằm thay ghê)
Hoa Chi hết sức mừng rỡ: "Cám ơn tiểu thư!"
"Tất cả theo kế hoạch làm việc! Nhớ đem tiểu nha hoàn đó giải quyết."
"Dạ, tiểu thư yên tâm đi! Đã chuẩn bị tốt lắm!"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Băng Phong cũng không biết mình đây là thế nào, nghe được tiếng hát của Bảo Lam, vẫn không cách nào phục hồi tinh thần lại, trong đầu câu kia :
"Ngươi tồn tại
Thật sâu trong tâm trí ta
Trong giấc mơ của ta
Trong lòng của ta
Trong tiếng ca của ta" vẫn quanh quẩn, thế nào cũng biến mất không đi!
Tâm Băng Phong loạn rồi !
Băng Phong cường đại tuyệt đối không cho phép mình có một chút nhược, nếu không, sai một bước chính là vạn kiếp bất phục, cho nên vội vàng tìm viện cớ rút lui.
Băng Phong ngồi ở trước bàn đọc sách, cầm lên sách binh pháp yêu thích nhất, tuy nhiên nửa chữ cũng xem không vào, chỉ có Bảo Lam, âm thanh Bảo Lam, bóng lưng Bảo Lam, tóc dài Bảo Lam, Bảo Lam thon thả, tất cả của Bảo Lam, Bảo Lam, chỉ có Bảo Lam!
Băng Phong rốt cuộc nặng nề thở dài một cái, có lẽ là có chút thích đi! Có lẽ so có chút thật nhiều đi, có lẽ rất ưa thích đi! (oy a ngây ngốc thật)
Nhưng vậy thì có thể như thế nào đây, đứa ngốc cũng nhìn ra được căn bản là Băng Tịch không có cách nào rời khỏi Bảo Lam nửa bước, thân là ca ca, cho dù thích thì có thể như thế nào chứ ? Huống chi, là tự mình hạ lệnh nói, Bảo Lam cả đời vì nữ tỳ của Tịch! Nàng nhất định là hận chết mình đi?
Thôi thôi, mình chính là người bị vứt bỏ, cả đời này chỉ xứng quanh quẩn tại địa ngục, nhất định không cách nào có được hạnh phúc!
Chỉ cần nàng có thể hạnh phúc là đủ rồi! Tịch sẽ cho nàng hạnh phúc!
"Báo cáo chủ tử, Bảo Lam cô nương bị thương!"
Cái gì!
/107
|