Cuối cùng Bảo Lam nhớ đến cái gì đó, nhân lúc thời gian quý giá này vội vàng đặt câu hỏi: "Nhị ca, huynh có biện pháp gì tìm được Tiểu Ngọc Nhi không?"
Rốt cục Thạch Thiên từ giữa hoàn cảnh vui mừng cũng tỉnh táo lại, hướng về phía ánh mắt Bảo Lam vội vàng nói: "Ta biết!"
Quả nhiên trong mắt Bảo Lam tràn đầy vui sướng, Bảo Lam tỏa ra sức sống sáng chói mắt Thạch Thiên!
"Ở đâu a? Ở đẩu a? Tiểu Ngọc Nhi như thế nào? Có bị thương không?"
"Nàng rất tốt, đã được người của chúng ta cứu lên, người của chúng ta không tiện ra mặt đưa nàng trở về, không thể làm gì khác hơn là tạm thời đem nàng an bài trong một hộ nông gia."
"Vậy chúng ta mau mau đi xem một chút đi!"
Thạch Thiên sẽ không cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của Bảo Lam, lập tức không do dự, liền cùng Bảo Lam hai người hướng về hộ nông gia đi tới.
Hai người vẫn đắm chìm trong vui sướng, không chút nào chú ý tới núi giả ở bên kia, Hoa Chi đem đối thoại của bọn họ nghe được một lúc, đây có lẽ là may mắn, lúc đầu Hoa Chi cũng không dám tiếp cận quá gần, cho nên không nghe được đối thoại lúc đầu của bọn họ, chẳng qua là chỉ nghe được bọn họ muốn đi tìm Tiểu Ngọc Nhi, bất quá, điều này cũng đủ cho Hoa Chi ở trước mặt Lý Như Yên biểu hiện thật tốt một phen.
Bởi vì lúc trước Thái tử hạ lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào tùy tiện ra vào, lúc ở cửa Bảo Lam gặp phải ngăn cản, chỉ có điều Bảo Lam cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng phải tìm được Tiểu Ngọc Nhi, cho nên liền hướng về phía thị vệ canh phòng nói: "Các ngươi đi thông báo Phong Điện Hạ một tiếng, nói lại Bảo Lam có việc gấp yêu cầu Điện Hạ đến cửa hàng thôn nhỏ mười dặm ở Thành Đông!"
"Bảo Lam cô nương cứ yên tâm đi đi, ta nhất định sẽ thông báo kịp thời."
Bảo Lam nói cảm tạ, liền cùng Thạch Thiên ăn mặc Ngự Lâm quân ra khỏi Hoàng Gia Lâm Viên hướng Thành Đông mà đi!
Thị vệ mặt chính trực cũng gấp gáp hướng đại sảnh đi, bất quá hắn cũng không có đi tìm Băng Phong, mà len lén gọi thị nữ Hoa Chi thiếp thân của Lý Như Yên ra!
Hoa Chi sau khi nghe xong, hướng về phía Ngự Lâm quân hài lòng nói: "Chuyện này làm phải vô cùng tốt, đây là tiền thưởng, trước tiên ngươi đi nghỉ ngơi thật tốt, ngươi yên tâm, đi theo Thừa Tướng, đi theo tiểu thư, sẽ không bạc đãi ngươi!"
"Dạ, có thể làm việc vì Thừa Tướng cùng tiểu thư, đây là vinh hạnh của tiểu nhân!"
Tất nhiên Lý Như Yên không thể để cho Tiểu Ngọc Nhi an toàn trở lại, cho nên gọi một thái giám ở Hoàng Gia Lâm Viên, thấp giọng ở bên tai hắn nói gì đó!
Người nào cũng không biết thế lực của Thừa Tướng bao trùm khắp nơi như vậy, dù cho là Hoàng Gia Lâm Viên ít có người tới cũng có người của mình!
Lý Như Yên nhìn tâm phúc đi xa, phát ra một tiếng cười lạnh: Trương Kim Ngọc, từ trên thuyền té xuống ngươi không chết là ngươi mạng lớn, lần này xem ngươi cùng cái tiểu tiện nhân nha hoàn Bảo Lam của ngươi làm thế nào còn sống mà trở lại? Cùng ta đấu, hừ, kiếp sau đi!
Ôm tâm tình thấp thỏm khẩn thiết, Bảo Lam cùng Thạch Thiên một đường chạy như điên, rốt cục đến hộ ẩn náu, trách không được ngay cả Ngự Lâm quân cũng không tìm thấy, chỗ này thật là đủ bí mật!
Bảo Lam đẩy cửa đi vào, nhưng lại bị tình huống trước mắt cả kinh nói không ra lời!
Trong căn phòng nhỏ rách nát xấu xí, đặt một cái giường thường, trên giường là Tiểu Ngọc Nhi với sắc mặt tái nhợt đang nằm, trên lưng Tiểu Ngọc Nhi đang đắp một tằng băng gạt mỏng manh, trên băng gạt còn dính vết máu, Tiểu Ngọc Nhi cứ như vậy lẳng lặng ngủ, không biết còn tưởng rằng đã không còn sức sống!
Hốc mắt Bảo Lam đỏ lên, trong mắt không che giấu được đau lòng, đây là người từ khi xuống núi mình tiếp xúc tốt nhất thân thiết nhất. Thực sự mình coi nàng là muội muội ruột thịt, nhìn Tiểu Ngọc Nhi trước kia vui vẻ mà hôm nay bộ dáng yếu đuối, Bảo Lam cực kỳ đau lòng!
Bảo Lam từ từ đi qua, đứng ở mép giường nhẹ nhàng gọi tên của nàng: "Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi..."
Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy mệt mỏi, liền muốn ngủ một giấc thật ngon, tuy nhiên cũng là ngủ không được yên ổn, sau lưng một mực mơ hồ phát đau, muốn đưa tay bắt một cái nhưng lại không có khí lực, chỉ có thể như thế ngủ không thoải mái, giống như nghe được có người gọi mình, nhưng là mệt quá, ánh mắt căn bản không mở ra được, ai có thể tới giúp mình một chút a?
Bảo Lam đưa tay nắm hai tay lạnh như băng của Tiểu Ngọc Nhi, trong mắt vẫn đảo quanh nước mắt rốt cục không nhịn được rơi trên mặt Tiểu Ngọc Nhi, trong lòng âm thầm thề: Tiểu Ngọc Nhi, ngươi yên tâm, loại sự tình này sẽ không bao giờ phát sinh nữa, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!
Thạch Thiên không đành lòng quấy rầy Bảo Lam, chỉ có thể ở cửa lẳng lặng chờ đợi! Bất quá nhìn nước mắt Bảo Lam, trong lòng Thạch Thiên vẫn hung hăng cháy, nếu như có thể, thật hi vọng có thể đem đau thương của nàng chuyển dời đến trên người mình!
Đột nhiên, Thạch Thiên nhanh chóng di chuyển đến bên người Bảo Lam, sắc mặt nghiêm túc nói với Bảo Lam: "Lam Lam, có nhóm lớn người hướng bên này tới, nghe thanh âm là một quân đội chỉnh tề, nhân số khoảng chừng năm mươi!"
Bảo Lam không thể không coi trọng, đầu óc nhanh chóng chuyển động phân tích cân nhắc: "Huynh nói có phải Băng Phong phái người đến?"
Mặc dù Thạch Thiên nghe rất là không vui, nhưng mà vẫn chân thành nói: "Cũng có thể! Nhưng cũng có thể nói là quân đội kẻ địch, phải biết rằng có vài người không cho Tiểu Ngọc Nhi an toàn trở về!"
Thông minh như Bảo Lam, làm sao không hiểu ngụ ý trong lời nói của Thạch Thiên, bất quá, nhiều người như vậy, một khi phán đoán sai lầm, đúng là vạn kiếp bất phục! Bảo Lam bình tĩnh hạ lệnh: " Trước để cho người của chúng ta ẩn núp ở xung quanh, không phải vạn bất đắc dĩ không cần đả thảo kinh xà! Mặt khác thân phận của Tiểu Ngọc Nhi tôn quý, người còn bị thương nặng, không chịu nổi giày vò, nhị ca, huynh trước mang người hộ tống Tiểu Ngọc Nhi từ đường phía nam trở về, chỉ cần tìm được Ngự Lâm quân ở phụ cận lền an toàn!"
"Vậy còn muội?"
"Muội muốn lưu lại, nơi này không thể một người chỉ huy cũng không có, nói như vậy huynh muội chúng ta sẽ có nguy hiểm tính mạng!"
"Không được! Muội mang theo Tiểu Ngọc Nhi mà đi, huynh lưu lại!"
"Nhị ca, muội không có việc gì! Huynh không thể hành động theo cảm tình a, là muội không có cách nào tìm được đường ra, như vậy sẽ càng thêm nguy hiểm! Huynh nhẫn tâm đẩy muội vào trong nguy hiểm sao?"
"Huynh..." đúng vậy a, hiện tại địch ta chưa rõ, tùy tiện đẩy Bảo Lam ra ngoài, nguy hiểm lớn hơn!
"Muội phải bảo trọng!" Thạch Thiên nói xong, đưa tay dùng chăn bọc Tiểu Ngọc Nhi lại, vác lên trên vai từ phía nam đi ra ngoài!"
Rốt cục Bảo Lam thở phào nhẹ nhõm: Nhị ca, huynh cùng Tiểu Ngọc Nhi nhất định phải bình an nha!
Những người lai lịch bất minh rất nhanh bao vây xông tới, Bảo Lam vừa nhìn liền biết đây là đội quân đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, khẳng định lực chiến đấu cũng không kém, nếu lấy cứng đối cừng, sợ rằng...
Bảo Lam còn đang tìm cách làm thế nào cùng bọn họ đàm phán, ai ngờ những người này căn bản cái gì cũng không nói, trực tiếp quơ múa đao kiếm xông lên!
Phòng thủ bốn phía nhanh chóng xuất hiện, cùng những người lai lịch bất minh mặc đồng phục Ngự Lâm quân đồng thời chiến đấu!
Tình thế vô cùng cấp bách, Bảo Lam cũng không nói nhảm, trực tiếp nhận lấy bảo kiếm mà một thủ hạ ném tới, hướng tới đám người kia chém giết!
Người Bảo Lam nhẹ như chim én, phản ứng hết sức nhạy bén, cứ như vậy quanh quẩn giữa ba Ngự Lâm quân, cũng không có biểu hiện cố hết sức. Đâm, đá, xoay, nhảy, tránh, phòng, đều là động tác tiêu chuẩn nhất, chỉ có lúc này Bảo Lam mới hiểu được cha mình yêu cầu nghiêm khắc mình khổ luyện! Nếu không phải Thạch Tôn từ nhỏ yêu cầu nghiêm khắc, giờ phút này sợ rằng Bảo Lam đã sớm là thịt vụn rồi!
Rốt cục Thạch Thiên từ giữa hoàn cảnh vui mừng cũng tỉnh táo lại, hướng về phía ánh mắt Bảo Lam vội vàng nói: "Ta biết!"
Quả nhiên trong mắt Bảo Lam tràn đầy vui sướng, Bảo Lam tỏa ra sức sống sáng chói mắt Thạch Thiên!
"Ở đâu a? Ở đẩu a? Tiểu Ngọc Nhi như thế nào? Có bị thương không?"
"Nàng rất tốt, đã được người của chúng ta cứu lên, người của chúng ta không tiện ra mặt đưa nàng trở về, không thể làm gì khác hơn là tạm thời đem nàng an bài trong một hộ nông gia."
"Vậy chúng ta mau mau đi xem một chút đi!"
Thạch Thiên sẽ không cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của Bảo Lam, lập tức không do dự, liền cùng Bảo Lam hai người hướng về hộ nông gia đi tới.
Hai người vẫn đắm chìm trong vui sướng, không chút nào chú ý tới núi giả ở bên kia, Hoa Chi đem đối thoại của bọn họ nghe được một lúc, đây có lẽ là may mắn, lúc đầu Hoa Chi cũng không dám tiếp cận quá gần, cho nên không nghe được đối thoại lúc đầu của bọn họ, chẳng qua là chỉ nghe được bọn họ muốn đi tìm Tiểu Ngọc Nhi, bất quá, điều này cũng đủ cho Hoa Chi ở trước mặt Lý Như Yên biểu hiện thật tốt một phen.
Bởi vì lúc trước Thái tử hạ lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào tùy tiện ra vào, lúc ở cửa Bảo Lam gặp phải ngăn cản, chỉ có điều Bảo Lam cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng phải tìm được Tiểu Ngọc Nhi, cho nên liền hướng về phía thị vệ canh phòng nói: "Các ngươi đi thông báo Phong Điện Hạ một tiếng, nói lại Bảo Lam có việc gấp yêu cầu Điện Hạ đến cửa hàng thôn nhỏ mười dặm ở Thành Đông!"
"Bảo Lam cô nương cứ yên tâm đi đi, ta nhất định sẽ thông báo kịp thời."
Bảo Lam nói cảm tạ, liền cùng Thạch Thiên ăn mặc Ngự Lâm quân ra khỏi Hoàng Gia Lâm Viên hướng Thành Đông mà đi!
Thị vệ mặt chính trực cũng gấp gáp hướng đại sảnh đi, bất quá hắn cũng không có đi tìm Băng Phong, mà len lén gọi thị nữ Hoa Chi thiếp thân của Lý Như Yên ra!
Hoa Chi sau khi nghe xong, hướng về phía Ngự Lâm quân hài lòng nói: "Chuyện này làm phải vô cùng tốt, đây là tiền thưởng, trước tiên ngươi đi nghỉ ngơi thật tốt, ngươi yên tâm, đi theo Thừa Tướng, đi theo tiểu thư, sẽ không bạc đãi ngươi!"
"Dạ, có thể làm việc vì Thừa Tướng cùng tiểu thư, đây là vinh hạnh của tiểu nhân!"
Tất nhiên Lý Như Yên không thể để cho Tiểu Ngọc Nhi an toàn trở lại, cho nên gọi một thái giám ở Hoàng Gia Lâm Viên, thấp giọng ở bên tai hắn nói gì đó!
Người nào cũng không biết thế lực của Thừa Tướng bao trùm khắp nơi như vậy, dù cho là Hoàng Gia Lâm Viên ít có người tới cũng có người của mình!
Lý Như Yên nhìn tâm phúc đi xa, phát ra một tiếng cười lạnh: Trương Kim Ngọc, từ trên thuyền té xuống ngươi không chết là ngươi mạng lớn, lần này xem ngươi cùng cái tiểu tiện nhân nha hoàn Bảo Lam của ngươi làm thế nào còn sống mà trở lại? Cùng ta đấu, hừ, kiếp sau đi!
Ôm tâm tình thấp thỏm khẩn thiết, Bảo Lam cùng Thạch Thiên một đường chạy như điên, rốt cục đến hộ ẩn náu, trách không được ngay cả Ngự Lâm quân cũng không tìm thấy, chỗ này thật là đủ bí mật!
Bảo Lam đẩy cửa đi vào, nhưng lại bị tình huống trước mắt cả kinh nói không ra lời!
Trong căn phòng nhỏ rách nát xấu xí, đặt một cái giường thường, trên giường là Tiểu Ngọc Nhi với sắc mặt tái nhợt đang nằm, trên lưng Tiểu Ngọc Nhi đang đắp một tằng băng gạt mỏng manh, trên băng gạt còn dính vết máu, Tiểu Ngọc Nhi cứ như vậy lẳng lặng ngủ, không biết còn tưởng rằng đã không còn sức sống!
Hốc mắt Bảo Lam đỏ lên, trong mắt không che giấu được đau lòng, đây là người từ khi xuống núi mình tiếp xúc tốt nhất thân thiết nhất. Thực sự mình coi nàng là muội muội ruột thịt, nhìn Tiểu Ngọc Nhi trước kia vui vẻ mà hôm nay bộ dáng yếu đuối, Bảo Lam cực kỳ đau lòng!
Bảo Lam từ từ đi qua, đứng ở mép giường nhẹ nhàng gọi tên của nàng: "Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi..."
Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy mệt mỏi, liền muốn ngủ một giấc thật ngon, tuy nhiên cũng là ngủ không được yên ổn, sau lưng một mực mơ hồ phát đau, muốn đưa tay bắt một cái nhưng lại không có khí lực, chỉ có thể như thế ngủ không thoải mái, giống như nghe được có người gọi mình, nhưng là mệt quá, ánh mắt căn bản không mở ra được, ai có thể tới giúp mình một chút a?
Bảo Lam đưa tay nắm hai tay lạnh như băng của Tiểu Ngọc Nhi, trong mắt vẫn đảo quanh nước mắt rốt cục không nhịn được rơi trên mặt Tiểu Ngọc Nhi, trong lòng âm thầm thề: Tiểu Ngọc Nhi, ngươi yên tâm, loại sự tình này sẽ không bao giờ phát sinh nữa, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!
Thạch Thiên không đành lòng quấy rầy Bảo Lam, chỉ có thể ở cửa lẳng lặng chờ đợi! Bất quá nhìn nước mắt Bảo Lam, trong lòng Thạch Thiên vẫn hung hăng cháy, nếu như có thể, thật hi vọng có thể đem đau thương của nàng chuyển dời đến trên người mình!
Đột nhiên, Thạch Thiên nhanh chóng di chuyển đến bên người Bảo Lam, sắc mặt nghiêm túc nói với Bảo Lam: "Lam Lam, có nhóm lớn người hướng bên này tới, nghe thanh âm là một quân đội chỉnh tề, nhân số khoảng chừng năm mươi!"
Bảo Lam không thể không coi trọng, đầu óc nhanh chóng chuyển động phân tích cân nhắc: "Huynh nói có phải Băng Phong phái người đến?"
Mặc dù Thạch Thiên nghe rất là không vui, nhưng mà vẫn chân thành nói: "Cũng có thể! Nhưng cũng có thể nói là quân đội kẻ địch, phải biết rằng có vài người không cho Tiểu Ngọc Nhi an toàn trở về!"
Thông minh như Bảo Lam, làm sao không hiểu ngụ ý trong lời nói của Thạch Thiên, bất quá, nhiều người như vậy, một khi phán đoán sai lầm, đúng là vạn kiếp bất phục! Bảo Lam bình tĩnh hạ lệnh: " Trước để cho người của chúng ta ẩn núp ở xung quanh, không phải vạn bất đắc dĩ không cần đả thảo kinh xà! Mặt khác thân phận của Tiểu Ngọc Nhi tôn quý, người còn bị thương nặng, không chịu nổi giày vò, nhị ca, huynh trước mang người hộ tống Tiểu Ngọc Nhi từ đường phía nam trở về, chỉ cần tìm được Ngự Lâm quân ở phụ cận lền an toàn!"
"Vậy còn muội?"
"Muội muốn lưu lại, nơi này không thể một người chỉ huy cũng không có, nói như vậy huynh muội chúng ta sẽ có nguy hiểm tính mạng!"
"Không được! Muội mang theo Tiểu Ngọc Nhi mà đi, huynh lưu lại!"
"Nhị ca, muội không có việc gì! Huynh không thể hành động theo cảm tình a, là muội không có cách nào tìm được đường ra, như vậy sẽ càng thêm nguy hiểm! Huynh nhẫn tâm đẩy muội vào trong nguy hiểm sao?"
"Huynh..." đúng vậy a, hiện tại địch ta chưa rõ, tùy tiện đẩy Bảo Lam ra ngoài, nguy hiểm lớn hơn!
"Muội phải bảo trọng!" Thạch Thiên nói xong, đưa tay dùng chăn bọc Tiểu Ngọc Nhi lại, vác lên trên vai từ phía nam đi ra ngoài!"
Rốt cục Bảo Lam thở phào nhẹ nhõm: Nhị ca, huynh cùng Tiểu Ngọc Nhi nhất định phải bình an nha!
Những người lai lịch bất minh rất nhanh bao vây xông tới, Bảo Lam vừa nhìn liền biết đây là đội quân đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, khẳng định lực chiến đấu cũng không kém, nếu lấy cứng đối cừng, sợ rằng...
Bảo Lam còn đang tìm cách làm thế nào cùng bọn họ đàm phán, ai ngờ những người này căn bản cái gì cũng không nói, trực tiếp quơ múa đao kiếm xông lên!
Phòng thủ bốn phía nhanh chóng xuất hiện, cùng những người lai lịch bất minh mặc đồng phục Ngự Lâm quân đồng thời chiến đấu!
Tình thế vô cùng cấp bách, Bảo Lam cũng không nói nhảm, trực tiếp nhận lấy bảo kiếm mà một thủ hạ ném tới, hướng tới đám người kia chém giết!
Người Bảo Lam nhẹ như chim én, phản ứng hết sức nhạy bén, cứ như vậy quanh quẩn giữa ba Ngự Lâm quân, cũng không có biểu hiện cố hết sức. Đâm, đá, xoay, nhảy, tránh, phòng, đều là động tác tiêu chuẩn nhất, chỉ có lúc này Bảo Lam mới hiểu được cha mình yêu cầu nghiêm khắc mình khổ luyện! Nếu không phải Thạch Tôn từ nhỏ yêu cầu nghiêm khắc, giờ phút này sợ rằng Bảo Lam đã sớm là thịt vụn rồi!
/107
|