''Chỉ là tiện tay vẽ.'' Hắn cuộn bức vẽ lại.
Hoa Thiên Sóc dùng tay che môi không nhịn được cười thầm, nhìn dáng dấp hắn là muốn đem bức họa này thành bảo bối rồi. Cũng được, huynh đệ hoạn nạn của hắn nếu có thể thông suốt muốn nữ nhân, hắn cũng tính là mãi mãi một nỗi lòng.
Lúc này, hai nha hoàn đi vào từ bên ngoài, trên tay bưng trà bánh. Sau khi họ để trà bánh xuống rồi cười nói với hai người kia :''Vương gia, Tướng quân xin dùng trà.''
Đợi hai nha hoàn đi ra, Hoa Thiên Sóc mới thưởng thức trà trêu đùa nói :''Vương phủ chính là vương phủ, ngay cả nha hoàn cũng có tướng mạo thượng đẳng, nếu nhà nào cưới một nha đầu của Vương phủ, đoán rằng rất vui vẻ rồi.''
Hàn Hạo Thần đặt ly trà xuống cười yếu ớt :''Nghe nói phủ tướng quân đang chọn nha hoàn, lấy điều kiện ban đầu là diện mạo, nào có thua kém Thần vương phủ.''
Hoa Thiên Sóc cười nhẹ hai tiếng sau đó trở lại chuyện chính :''Tốt rồi, không nói những thứ này, lần này là muốn xác định một chuyện với Thần vương gia.''
''Chuyện gì?'' Trong lòng Hàn Hạo Thần đã có đáy, nhưng không có nói trực tiếp lại để cho hắn tự mình nói ra.
Hắn từ từ thở dài, trên đường đã nghĩ xong nhưng mở miệng như thế nào, đến trước mặt Hàn Hạo Thần lại không biết nên nói như thế nào, rất lâu mới mở miệng nói :''Nhìn dáng dấp Vương gia đúng là đang tính toán cưới Lạc cô nương.'' Thấy khóe miệng Hàn Hạo Thần cười mỉm, hắn không chỉ lo lắng, ''Chẳng lẽ Vương gia không lo lắng nàng ta có vấn đề sao?''
''Ngươi nói là...''
Hàn Hạo Thần đã hỏi một câu như vậy, Hoa Thiên Sóc cũng dứt khoát nói thẳng :''Lạc Tử Mộng này dù sao cũng không rõ lai lịch, nếu là địch quốc phái tới làm mật thám thì chẳng phải là dưỡng hổ làm loạn sao?''
''Ngươi hoài nghi nàng là mật thám?'' Hàn Hạo Thần hỏi, trong giọng nói lại không có bất kì thái độ hoài nghi nào.
''Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi? Một khắc cũng không có?'' Hoa Thiên Sóc yên lặng nhìn hắn, bởi vì hắn chưa từng thấy lúc Hàn Hạo Thần có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng một người như vậy, dù là lời nói của hắn, Hàn Hạo Thần cũng mất thời gian để suy nghĩ. Nhưng đối với Lạc Tử Mộng có lai lịch không rõ ràng, lại không có hoài nghi tới nửa phần, điều này khiến hắn hoàn toàn không hiểu.
Hàn Hạo Thần mím môi đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng bên ngoài khóe miệng từ từ nâng lên.
''Hẳn là không có người sẽ để nàng làm mật thám.'' Hắn nhìn ngoài cửa sổ nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói lại ẩn chứa chút cưng chiều.
Hoa Thiên Sóc nhìn vẻ mặt của hắn cũng đi tới bên cửa sổ, khi hắn nhìn thấy một màn trước mắt kia, nhất thời hiểu được, xem ra Hàn Hạo Thần vui mừng khi Lạc Tử Mộng vượt xa trình độ tưởng tượng của hắn.
Ở trong mắt Hoa Thiên Sóc, nàng đúng là có tướng mạo khuynh quốc làm cho nam nhân đổ, hơn nữa cá tính cũng hết sức yêu thích chọc người, nhưng nếu làm vương phi, lại bớt chút đoan trang, lần trước nghe nàng nói năm nay đã hai mươi ba, bình thường đến cái tuổi này các cô nương đã sớm sinh con, nào có lưu lại nơi tha hương? Đến tột cùng là mất trí nhớ hay là có cái gì đó không muốn cho người ta biết.
Nhưng nhìn dáng vẻ nàng nhảy tới nhảy lui trong biệt viện, hắn thật khó tưởng tượng được nàng là hai mươi tuổi có ba niên kỉ, tính tình này rõ ràng không sai biệt lắm với người mười ba tuổi, hơn nữa nhìn tướng mạo của nàng, có phần tương tự với Tam muội của hắn, cho nên đối với tất cả lời nói của Lạc Tử Mộng, Hoa Thiên Sóc còn giữ thái độ hoài nghi.
Nhìn vẻ mặt Hàn Hạo Thần có vẻ như đã nghe thấy lời nói hắn mới nói vừa rồi, Hoa Thiên Sóc nhất thời không hiểu rõ hắn mới nói :''Hẳn là không có người biết coi trọng nàng như mật thám.'' Nhưng lời này ám chỉ nàng quá mức đơn thuần hay là sau khi nhìn thấy nàng, ai cũng thấy nàng không thích hợp làm mật thám.
Chỉ là nhìn thấy khóe miệng hắn ta nâng lên, hắn suy đoán hắn ta đang ám chỉ hai người đều là......
''Xem ra ngươi đã khẳng định rồi.'' Hoa Thiên Sóc nhìn Lạc Tử Mộng ở trước biệt viện, bất đắc dĩ mở miệng, ''Vậy tam muội....chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn cưới nàng?''
''Ngươi tìm người trong sạch giúp nàng.'' Hắn thu hồi nụ cười mấp máy môi. Đương nhiên hắn rất rõ tâm tư của Hoa Thiên Nhụy, cũng biết từ nhỏ nàng tuyên bố phải gả cho hắn làm vợ, nhưng chuyện tình cảm không phải ở chung một chỗ đã lâu liền nhất định có thể Nhật Cửu Sinh Tình ( ở lâu ngày sẽ phát sinh tình cảm). Không yêu chính là không yêu, coi như quen biết lâu ngày cũng không thể thay đổi được thực tế này, yêu chính là yêu, dù là mới quen biết không lâu.
''Thật ra thì đừng nói đến thân phận Vương gia của ngươi, dù là một nam nhân bình thường, ngươi cưới hai người cũng là chuyện bình thường, không bằng đến lúc đó song hỷ lâm môn.'' Hoa Thiên Sóc làm nhượng bộ lớn nhất.
Nếu như có thể, hắn đương nhiên hy vọng muội muội của mình có thể gả cho một người nam nhân toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình nàng, nhưng mà hắn biết Hàn Hạo Thần là cưới chắc Lạc Tử Mộng, cho nên hắn chỉ có thể đưa ra cái đề nghị như thế này.
Hàn Hạo Thần quay đầu nhìn Hoa Thiên Sóc, sau đó cười đáp :''Bổn vương còn chưa làm trễ nãi muội muội, gả cho một nam nhân không yêu mình, chẳng lẽ đây là kết quả huynh đệ các người muốn sao?''
Hoa Thiên Sóc bị Hàn Hạo Thần nói xong nhất thời cứng họng, một hồi lâu sau mới cúi đầu cười một tiếng.
''Được rồi! Ta đành trở về khuyên nhủ muội muội cố chấp thôi, cũng không biết đến lúc đó nàng sẽ thương tâm thành bộ dáng nào nữa, đoán chừng nàng sẽ hận người mà ngươi yêu.'' Hoa Thiên Sóc bất đắc dĩ cười.
Sau đó, đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì, quay đầu về phía Hàn Hạo Thần hỏi :''Chỉ là, ta thật sự rất tò mò làm sao mà Vương gia đột nhiên động tâm với Lạc cô nương, ta không thể tin ngươi chỉ là vì dung nhan khuynh thế của nàng. Nói về mỹ nhân, dạng người nào, ngươi cũng chưa từng thấy qua chứ, hơn nữa ngươi cũng không phải là người ham mê sắc đẹp.''
Hoa Thiên Sóc dùng tay che môi không nhịn được cười thầm, nhìn dáng dấp hắn là muốn đem bức họa này thành bảo bối rồi. Cũng được, huynh đệ hoạn nạn của hắn nếu có thể thông suốt muốn nữ nhân, hắn cũng tính là mãi mãi một nỗi lòng.
Lúc này, hai nha hoàn đi vào từ bên ngoài, trên tay bưng trà bánh. Sau khi họ để trà bánh xuống rồi cười nói với hai người kia :''Vương gia, Tướng quân xin dùng trà.''
Đợi hai nha hoàn đi ra, Hoa Thiên Sóc mới thưởng thức trà trêu đùa nói :''Vương phủ chính là vương phủ, ngay cả nha hoàn cũng có tướng mạo thượng đẳng, nếu nhà nào cưới một nha đầu của Vương phủ, đoán rằng rất vui vẻ rồi.''
Hàn Hạo Thần đặt ly trà xuống cười yếu ớt :''Nghe nói phủ tướng quân đang chọn nha hoàn, lấy điều kiện ban đầu là diện mạo, nào có thua kém Thần vương phủ.''
Hoa Thiên Sóc cười nhẹ hai tiếng sau đó trở lại chuyện chính :''Tốt rồi, không nói những thứ này, lần này là muốn xác định một chuyện với Thần vương gia.''
''Chuyện gì?'' Trong lòng Hàn Hạo Thần đã có đáy, nhưng không có nói trực tiếp lại để cho hắn tự mình nói ra.
Hắn từ từ thở dài, trên đường đã nghĩ xong nhưng mở miệng như thế nào, đến trước mặt Hàn Hạo Thần lại không biết nên nói như thế nào, rất lâu mới mở miệng nói :''Nhìn dáng dấp Vương gia đúng là đang tính toán cưới Lạc cô nương.'' Thấy khóe miệng Hàn Hạo Thần cười mỉm, hắn không chỉ lo lắng, ''Chẳng lẽ Vương gia không lo lắng nàng ta có vấn đề sao?''
''Ngươi nói là...''
Hàn Hạo Thần đã hỏi một câu như vậy, Hoa Thiên Sóc cũng dứt khoát nói thẳng :''Lạc Tử Mộng này dù sao cũng không rõ lai lịch, nếu là địch quốc phái tới làm mật thám thì chẳng phải là dưỡng hổ làm loạn sao?''
''Ngươi hoài nghi nàng là mật thám?'' Hàn Hạo Thần hỏi, trong giọng nói lại không có bất kì thái độ hoài nghi nào.
''Chẳng lẽ ngươi không hoài nghi? Một khắc cũng không có?'' Hoa Thiên Sóc yên lặng nhìn hắn, bởi vì hắn chưa từng thấy lúc Hàn Hạo Thần có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng một người như vậy, dù là lời nói của hắn, Hàn Hạo Thần cũng mất thời gian để suy nghĩ. Nhưng đối với Lạc Tử Mộng có lai lịch không rõ ràng, lại không có hoài nghi tới nửa phần, điều này khiến hắn hoàn toàn không hiểu.
Hàn Hạo Thần mím môi đứng lên đi đến bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng bên ngoài khóe miệng từ từ nâng lên.
''Hẳn là không có người sẽ để nàng làm mật thám.'' Hắn nhìn ngoài cửa sổ nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói lại ẩn chứa chút cưng chiều.
Hoa Thiên Sóc nhìn vẻ mặt của hắn cũng đi tới bên cửa sổ, khi hắn nhìn thấy một màn trước mắt kia, nhất thời hiểu được, xem ra Hàn Hạo Thần vui mừng khi Lạc Tử Mộng vượt xa trình độ tưởng tượng của hắn.
Ở trong mắt Hoa Thiên Sóc, nàng đúng là có tướng mạo khuynh quốc làm cho nam nhân đổ, hơn nữa cá tính cũng hết sức yêu thích chọc người, nhưng nếu làm vương phi, lại bớt chút đoan trang, lần trước nghe nàng nói năm nay đã hai mươi ba, bình thường đến cái tuổi này các cô nương đã sớm sinh con, nào có lưu lại nơi tha hương? Đến tột cùng là mất trí nhớ hay là có cái gì đó không muốn cho người ta biết.
Nhưng nhìn dáng vẻ nàng nhảy tới nhảy lui trong biệt viện, hắn thật khó tưởng tượng được nàng là hai mươi tuổi có ba niên kỉ, tính tình này rõ ràng không sai biệt lắm với người mười ba tuổi, hơn nữa nhìn tướng mạo của nàng, có phần tương tự với Tam muội của hắn, cho nên đối với tất cả lời nói của Lạc Tử Mộng, Hoa Thiên Sóc còn giữ thái độ hoài nghi.
Nhìn vẻ mặt Hàn Hạo Thần có vẻ như đã nghe thấy lời nói hắn mới nói vừa rồi, Hoa Thiên Sóc nhất thời không hiểu rõ hắn mới nói :''Hẳn là không có người biết coi trọng nàng như mật thám.'' Nhưng lời này ám chỉ nàng quá mức đơn thuần hay là sau khi nhìn thấy nàng, ai cũng thấy nàng không thích hợp làm mật thám.
Chỉ là nhìn thấy khóe miệng hắn ta nâng lên, hắn suy đoán hắn ta đang ám chỉ hai người đều là......
''Xem ra ngươi đã khẳng định rồi.'' Hoa Thiên Sóc nhìn Lạc Tử Mộng ở trước biệt viện, bất đắc dĩ mở miệng, ''Vậy tam muội....chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn cưới nàng?''
''Ngươi tìm người trong sạch giúp nàng.'' Hắn thu hồi nụ cười mấp máy môi. Đương nhiên hắn rất rõ tâm tư của Hoa Thiên Nhụy, cũng biết từ nhỏ nàng tuyên bố phải gả cho hắn làm vợ, nhưng chuyện tình cảm không phải ở chung một chỗ đã lâu liền nhất định có thể Nhật Cửu Sinh Tình ( ở lâu ngày sẽ phát sinh tình cảm). Không yêu chính là không yêu, coi như quen biết lâu ngày cũng không thể thay đổi được thực tế này, yêu chính là yêu, dù là mới quen biết không lâu.
''Thật ra thì đừng nói đến thân phận Vương gia của ngươi, dù là một nam nhân bình thường, ngươi cưới hai người cũng là chuyện bình thường, không bằng đến lúc đó song hỷ lâm môn.'' Hoa Thiên Sóc làm nhượng bộ lớn nhất.
Nếu như có thể, hắn đương nhiên hy vọng muội muội của mình có thể gả cho một người nam nhân toàn tâm toàn ý chỉ yêu một mình nàng, nhưng mà hắn biết Hàn Hạo Thần là cưới chắc Lạc Tử Mộng, cho nên hắn chỉ có thể đưa ra cái đề nghị như thế này.
Hàn Hạo Thần quay đầu nhìn Hoa Thiên Sóc, sau đó cười đáp :''Bổn vương còn chưa làm trễ nãi muội muội, gả cho một nam nhân không yêu mình, chẳng lẽ đây là kết quả huynh đệ các người muốn sao?''
Hoa Thiên Sóc bị Hàn Hạo Thần nói xong nhất thời cứng họng, một hồi lâu sau mới cúi đầu cười một tiếng.
''Được rồi! Ta đành trở về khuyên nhủ muội muội cố chấp thôi, cũng không biết đến lúc đó nàng sẽ thương tâm thành bộ dáng nào nữa, đoán chừng nàng sẽ hận người mà ngươi yêu.'' Hoa Thiên Sóc bất đắc dĩ cười.
Sau đó, đột nhiên hắn nghĩ đến cái gì, quay đầu về phía Hàn Hạo Thần hỏi :''Chỉ là, ta thật sự rất tò mò làm sao mà Vương gia đột nhiên động tâm với Lạc cô nương, ta không thể tin ngươi chỉ là vì dung nhan khuynh thế của nàng. Nói về mỹ nhân, dạng người nào, ngươi cũng chưa từng thấy qua chứ, hơn nữa ngươi cũng không phải là người ham mê sắc đẹp.''
/75
|