Mặt Trời như mang trong mình một tâm hồn vừa bị tổn thương sâu sắc, lặng lẽ thu mình sâu vào trong lớp mây đen kịt dày đặc. Âm thầm liếm láp vết thương vô hình đang không ngừng rỉ máu trong góc tối – nơi mà không ai có thể nhìn thấy được vẻ yếu đuối đang bộc lộ ra một cách mãnh liệt đó. Tự tạo ra cho mình một cái vỏ bọc an toàn nhất rồi nép sát vào nó, một cái vỏ bọc hoàn hảo mà người ta vẫn thường nhìn thấy…
Thiếu đi thứ ánh sáng vàng rực có phần gay gắt của Mặt Trời, toàn bộ không gian trở nên u tối một cách đáng sợ. Vì vậy dù mới hai giờ trưa nhưng hầu như nhà ai có đèn nhà ấy đều bật lên cả. Ngán ngẩm ngồi nghe tiếng mưa dội vào như có nhà máy xã lũ trên trần nhà, đưa đôi mắt chán nản của mình nhìn ra bên ngoài.
Toàn bộ khung cảnh nơi đó không khác gì một bức tranh vừa mới hoàn thành đã bị tạt nước vào. Ướt nhẹp. Tất cả chỉ là một màu xám xịt u ám, màn mưa dày đặc trắng xóa như một bức màn mờ đục vô hình khiến người ta bất giác cảm thấy sợ hãi.
Mặt đường nhựa đầy nước, không còn nóng hừng hực như thường ngày. Lác đác vài chiếc xe hối hả phóng vụt qua như muốn chạy khỏi cái gì đó. Và chiếc taxi màu trắng ngà kia cũng không nằm trong ngoại lệ, chiếc xe cắm đầu cắm cổ lao thẳng về phía trước rồi dừng lại trước một chiếc cổng sơn bạc cao vút khiến người ta phải ngước nhìn đến rớt cả nón.
Tiểu Yêu ngốc! Tôi thích cậu
“Tiểu Vy!!” Vừa mới kịp đặt gót tới thềm nhà, Vy còn chưa kịp bỏ dù xuống thì đã bị một thân ảnh cao cao nào đó ôm cứng lấy làm cô suýt nữa là tắc thở tại chỗ.
“Cậu ổn chứ? Bọn chúng có làm gì cậu không? Có bị thương chỗ nào không hả? Bị gì thì đừng giấu tôi...” Khác hoàn toàn so với cái miệng đang phun chữ không ngừng kia, khuôn mặt trắng hồng của cô gái đối diện nay có vẻ hơi nhợt đi, đôi mắt chợt trở nên long lanh như có nước… Chẳng còn nhận ra cô nàng Dung hung hăng ương ngạnh thường ngày nữa.
Vy còn chưa kịp nói gì để trấn an cô bạn này thì thấy hai tên kia cũng đang bước nhanh tới, nói thiếng thoáng cái gì đó nghe không rõ kiểu như hỏi cung tội phạm, cô xây xẩm mặt mày lùi lại một bước, tư thế như đã sẵn sàng để có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Băng Tâm dứng kế bên nhìn vẻ mặt xám ngoét của Tiểu Vy chợt phì cười. Hoàn toàn không ý thức được việc mình đã và đang bị bỏ rơi một cách trắng trợn. Nhớ ra gì đó cô liền quay đầu sang bên cạnh thì mới chợt giật mình nhận ra, Phong đã bước vào trong nhà từ lúc nào rồi…
“Thôi thôi. Các cậu vào trong đi, ngoài này gió lạnh quá.” Sau một hồi định thần Vy mới có thể lên tiếng, dở khóc dở cười đẩy đẩy lưng mấy người họ vào lại trong nhà.
Tiểu Yêu ngốc! Tôi thích cậu
Vừa bước tới phòng khách, cái cảm giác lạnh lẽo ban nãy hoàn toàn biến mất chỉ trong giây lát, thay vào đó là một luồng hơi ấm vô hình khiến người ta có cảm giác an tâm đến kì lạ. Băng Tâm chậm rãi bước đằng sau họ, bằng khuôn mặt điềm tĩnh vốn có cô đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là lần đầu cô tới nhà Phong, trần nhà rất cao, riêng phòng khách đã rộng tới cả trăm mét… điều đó là đương nhiên rồi.
“Mà này. Sao các cậu đều ở đây cả thế?” Băng Tâm chợt nhớ ra liền hỏi, nhìn sang thì nhận thấy các bạn cô đã “tọa lạc” ngon lành trên bộ ghế sô pha từ lúc nào rồi.
“Tôi có gọi bảo là không sao rồi mà nhỏ Dung cứ đòi gặp nên tôi mới bảo họ tới đây đợi…”
“Ban nãy tự dưng cậu biến mất làm tụi tôi lo muốn chết. Thật tình! Già rồi còn để người ta dụ kẹo bắt cóc.” Dung chuyển từ lo lắng sang bực bội, lườm xéo Vy một cái rõ dài khiến cô lạnh toát sống lưng.
“Chẳng phải đã không sao rồi à? Đồ bà chằn.” Một giọng nam ồm ồm vang lên sát bên tai Dung làm mặt mũi cô nàng tối sầm lại, chẳng nói chẳng rằng vươn tay ra bóp cổ Quân đang ngồi cười nhăn nhở.
“Vy này, ban nãy người nhà cậu có gọi cho tôi đấy. Hỏi sao mà giờ này vẫn chưa thấy cậu về.” Tuấn chép miệng nhìn hai con người đang thề rằng sẽ không đội mũ chung kia rồi ngả người ra ghế, quay qua nhắc nhở làm Tiểu Vy giật mình vội nhìn đồng hồ.
“Vy tới rồi đấy à?” Đúng lúc đó một giọng nói ấm áp của một người phụ nữ vang lên. Thấy Vy nhanh nhảu đứng giậy chào, Băng Tâm vội quay đầu lại, ngay sau đó cô liền ngẩn người ra nhìn người vừa mới xuất hiện. Người phụ nữ đó mỉm cười rồi gật đầu nhìn Vy, đánh mắt về phía Băng Tâm đang đứng, người đó hơi ngớ ra rồi chợt cười tươi: “Cháu là Tâm hả?”
“Ơ dạ vâng… Cháu chào cô.” Băng Tâm giật mình vội cúi người chào. Nói xong cô liền bồi thêm một câu: “Cháu là bạn học của Phong ạ.”
“Ừ, cháu ngồi đi.” Người phụ nữ vẫn giữ nguyên nụ cười rồi nói, trong bụng không ngừng thầm đánh giá. Băng Tâm là cô bé này à? Xinh xắn rất tự nhiên, lại lễ phép chắc nhà có gia giáo, giọng nói cũng dễ thương nữa chứ. Ferfect! Nghĩ tới đây đôi mắt ai đó khẽ sáng rực lên trong tíc tắc.
Băng Tâm dường như không hề cảm nhận được dòng suy nghĩ kiamà cứ nhìn chăm chăm vào ai đó. Người có mái tóc vàng óng hơi xoăn dài tới ngang lưng, đôi tròng mắt xanh trong veo quen thuộc, sống mũi cao đặc trưng, khóe môi hồng hào quyến rũ, khuôn mặt hình trái xoan… Thật sự người đó đẹp đến ngơ ngẩn, một vẻ đẹp dịu dàng không kém phần quý phái..
“Các cháu cứ ngồi uống nước đi nhé, bác phải vào xem thằng Phong cái đã.” Vừa nói người đó vừa nhẹ nhàng đặt những ly nước cam ban nãy mang ra xuống trước mặt họ rồi chỉ tay ra đằng sau.
“Dạ không sao.”
“Tụi cháu làm phiền bác rồi.”
Người phụ nữ không trả lời chỉ mỉm cười rồi bước vào trong. Đến khi bóng dáng bà khuất sau cánh cửa gỗ cao vút, Tiểu Vy mới lên tiếng nói với Băng Tâm đang ngây ngốc đứng nhìn theo: “Mama của Phong đó, là người gốc Mỹ. Hồi trẻ tôi cá là bác ý có cả ối người theo đuổi.”
“Bác á? Tôi thấy mẹ cậu ta còn trẻ mà?”
“Biết ngay mà.” Vy cười hề hề nhìn vẻ mặt ngây ngô của Băng Tâm rồi nói nhỏ vẻ bí hiểm: “ Bác ý đã 42 rồi đó.”
Băng Tâm ngạc nhiên trố mắt nhìn miệng há hốc cả ra, ban đầu cô còn nghĩ bác ta mới chừng ba mươi. Chẳng thể ngờ được với một khuôn mặt còn căng tràn sức sống đó mà đã có tuổi đời tận bốn hai như thế. Quả là một vẻ đẹp thách thức với cả thời gian…
Đang mải mê suy nghĩ thì cô chợt nghe thấy tiếng của ai đó phát ra từ bên trong, không to nhưng đủ để cô có thể nhận ai chủ nhân của giọng nói đó là ai. Không biết lúc đó nghĩ gì mà cô lại bước chân tới nơi phát ra âm thanh đó mặc cho bốn người kia í ới gọi theo. Bước được một đoạn thì Băng Tâm nhận thấy mama Phong đang loay hoay với mấy vỉ thuốc. Chần chừ một lúc rồi cô cũng đi tới.
“Tâm đấy à?” Nhận thấy cô đang đứng gần đó, bà cũng không mấy ngạc nhiên mà vẫn tiếp tục chú tâm vào khay thuốc trước mặt: “Mấy bữa trước đã thấy nó không khỏe, giờ lại chạy ra mưa thế này…haizz phải ép nó uống thuốc thôi.”
Nhìn vẻ mặt chán nản của bà, Băng Tâm chợt thấy chột dạ. Nếu không lầm thì dù là nguyên nhân gián tiếp hay trực tiếp khiến Phong bị ốm đều là do cô cả…
“Hay là bác cứ để cháu, cháu sẽ ép cậu ta uống thuốc giùm bác.” Băng Tâm nghĩ rồi chợt lên tiếng nói vẻ chắc nịch, ánh mắt quả quyết nhìn bác ta miệng không quên nở một nụ cười quyết chiến quyết thắng.
Ban đầu tuy có hơi ngớ ra một chút nhưng mama Phong cũng kịp cười tươi rói nhìn cô gái nhỏ đầy vẻ tự tin trước mặt, không hiểu sao bà có cảm giác cô nhóc này luôn có cái gì đó rất đặc biệt, tuy mới lần đầu gặp nhưng luôn có cảm giác tin tưởng kì lạ: “Vậy công việc khó nhằn này giao lại cho cháu nhá.”
Bác ta nói nửa đùa nửa thật với cô rồi bước ra ngoài phòng khách, trước khi đi còn dặn cô bảo cho Phong xử hết tô cháo kia rồi kêu cậu uống thuốc. Một nhiệm vụ tưởng chừng như đơn giản nhưng thật ra lại chẳng giản đơn chút nào. Hiện giờ Phong đang đóng rễ trong nhà tắm, Băng Tâm hít một hơi tập trung tinh thần rồi cầm khay thuốc tiến tới đứng trước cánh cửa màu xám đó. Tư thế như một dũng sĩ chuẩn bị lâm trận.
Mãi lúc sau tiếng xả nước bên trong mới dừng lại, Bâng Tâm ngước đầu lên cùng lúc cánh cửa sau một tiếng “cạch” liền hé mở, hơi nước ấm ấm từ bên trong phả ra ngoài. Sau đó là một dáng người cao to bước ra… Và ngay lập tức bốn con mắt liền trợn ngược lên.
“Kyaaaaaa!!!!”
Thiếu đi thứ ánh sáng vàng rực có phần gay gắt của Mặt Trời, toàn bộ không gian trở nên u tối một cách đáng sợ. Vì vậy dù mới hai giờ trưa nhưng hầu như nhà ai có đèn nhà ấy đều bật lên cả. Ngán ngẩm ngồi nghe tiếng mưa dội vào như có nhà máy xã lũ trên trần nhà, đưa đôi mắt chán nản của mình nhìn ra bên ngoài.
Toàn bộ khung cảnh nơi đó không khác gì một bức tranh vừa mới hoàn thành đã bị tạt nước vào. Ướt nhẹp. Tất cả chỉ là một màu xám xịt u ám, màn mưa dày đặc trắng xóa như một bức màn mờ đục vô hình khiến người ta bất giác cảm thấy sợ hãi.
Mặt đường nhựa đầy nước, không còn nóng hừng hực như thường ngày. Lác đác vài chiếc xe hối hả phóng vụt qua như muốn chạy khỏi cái gì đó. Và chiếc taxi màu trắng ngà kia cũng không nằm trong ngoại lệ, chiếc xe cắm đầu cắm cổ lao thẳng về phía trước rồi dừng lại trước một chiếc cổng sơn bạc cao vút khiến người ta phải ngước nhìn đến rớt cả nón.
Tiểu Yêu ngốc! Tôi thích cậu
“Tiểu Vy!!” Vừa mới kịp đặt gót tới thềm nhà, Vy còn chưa kịp bỏ dù xuống thì đã bị một thân ảnh cao cao nào đó ôm cứng lấy làm cô suýt nữa là tắc thở tại chỗ.
“Cậu ổn chứ? Bọn chúng có làm gì cậu không? Có bị thương chỗ nào không hả? Bị gì thì đừng giấu tôi...” Khác hoàn toàn so với cái miệng đang phun chữ không ngừng kia, khuôn mặt trắng hồng của cô gái đối diện nay có vẻ hơi nhợt đi, đôi mắt chợt trở nên long lanh như có nước… Chẳng còn nhận ra cô nàng Dung hung hăng ương ngạnh thường ngày nữa.
Vy còn chưa kịp nói gì để trấn an cô bạn này thì thấy hai tên kia cũng đang bước nhanh tới, nói thiếng thoáng cái gì đó nghe không rõ kiểu như hỏi cung tội phạm, cô xây xẩm mặt mày lùi lại một bước, tư thế như đã sẵn sàng để có thể bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Băng Tâm dứng kế bên nhìn vẻ mặt xám ngoét của Tiểu Vy chợt phì cười. Hoàn toàn không ý thức được việc mình đã và đang bị bỏ rơi một cách trắng trợn. Nhớ ra gì đó cô liền quay đầu sang bên cạnh thì mới chợt giật mình nhận ra, Phong đã bước vào trong nhà từ lúc nào rồi…
“Thôi thôi. Các cậu vào trong đi, ngoài này gió lạnh quá.” Sau một hồi định thần Vy mới có thể lên tiếng, dở khóc dở cười đẩy đẩy lưng mấy người họ vào lại trong nhà.
Tiểu Yêu ngốc! Tôi thích cậu
Vừa bước tới phòng khách, cái cảm giác lạnh lẽo ban nãy hoàn toàn biến mất chỉ trong giây lát, thay vào đó là một luồng hơi ấm vô hình khiến người ta có cảm giác an tâm đến kì lạ. Băng Tâm chậm rãi bước đằng sau họ, bằng khuôn mặt điềm tĩnh vốn có cô đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là lần đầu cô tới nhà Phong, trần nhà rất cao, riêng phòng khách đã rộng tới cả trăm mét… điều đó là đương nhiên rồi.
“Mà này. Sao các cậu đều ở đây cả thế?” Băng Tâm chợt nhớ ra liền hỏi, nhìn sang thì nhận thấy các bạn cô đã “tọa lạc” ngon lành trên bộ ghế sô pha từ lúc nào rồi.
“Tôi có gọi bảo là không sao rồi mà nhỏ Dung cứ đòi gặp nên tôi mới bảo họ tới đây đợi…”
“Ban nãy tự dưng cậu biến mất làm tụi tôi lo muốn chết. Thật tình! Già rồi còn để người ta dụ kẹo bắt cóc.” Dung chuyển từ lo lắng sang bực bội, lườm xéo Vy một cái rõ dài khiến cô lạnh toát sống lưng.
“Chẳng phải đã không sao rồi à? Đồ bà chằn.” Một giọng nam ồm ồm vang lên sát bên tai Dung làm mặt mũi cô nàng tối sầm lại, chẳng nói chẳng rằng vươn tay ra bóp cổ Quân đang ngồi cười nhăn nhở.
“Vy này, ban nãy người nhà cậu có gọi cho tôi đấy. Hỏi sao mà giờ này vẫn chưa thấy cậu về.” Tuấn chép miệng nhìn hai con người đang thề rằng sẽ không đội mũ chung kia rồi ngả người ra ghế, quay qua nhắc nhở làm Tiểu Vy giật mình vội nhìn đồng hồ.
“Vy tới rồi đấy à?” Đúng lúc đó một giọng nói ấm áp của một người phụ nữ vang lên. Thấy Vy nhanh nhảu đứng giậy chào, Băng Tâm vội quay đầu lại, ngay sau đó cô liền ngẩn người ra nhìn người vừa mới xuất hiện. Người phụ nữ đó mỉm cười rồi gật đầu nhìn Vy, đánh mắt về phía Băng Tâm đang đứng, người đó hơi ngớ ra rồi chợt cười tươi: “Cháu là Tâm hả?”
“Ơ dạ vâng… Cháu chào cô.” Băng Tâm giật mình vội cúi người chào. Nói xong cô liền bồi thêm một câu: “Cháu là bạn học của Phong ạ.”
“Ừ, cháu ngồi đi.” Người phụ nữ vẫn giữ nguyên nụ cười rồi nói, trong bụng không ngừng thầm đánh giá. Băng Tâm là cô bé này à? Xinh xắn rất tự nhiên, lại lễ phép chắc nhà có gia giáo, giọng nói cũng dễ thương nữa chứ. Ferfect! Nghĩ tới đây đôi mắt ai đó khẽ sáng rực lên trong tíc tắc.
Băng Tâm dường như không hề cảm nhận được dòng suy nghĩ kiamà cứ nhìn chăm chăm vào ai đó. Người có mái tóc vàng óng hơi xoăn dài tới ngang lưng, đôi tròng mắt xanh trong veo quen thuộc, sống mũi cao đặc trưng, khóe môi hồng hào quyến rũ, khuôn mặt hình trái xoan… Thật sự người đó đẹp đến ngơ ngẩn, một vẻ đẹp dịu dàng không kém phần quý phái..
“Các cháu cứ ngồi uống nước đi nhé, bác phải vào xem thằng Phong cái đã.” Vừa nói người đó vừa nhẹ nhàng đặt những ly nước cam ban nãy mang ra xuống trước mặt họ rồi chỉ tay ra đằng sau.
“Dạ không sao.”
“Tụi cháu làm phiền bác rồi.”
Người phụ nữ không trả lời chỉ mỉm cười rồi bước vào trong. Đến khi bóng dáng bà khuất sau cánh cửa gỗ cao vút, Tiểu Vy mới lên tiếng nói với Băng Tâm đang ngây ngốc đứng nhìn theo: “Mama của Phong đó, là người gốc Mỹ. Hồi trẻ tôi cá là bác ý có cả ối người theo đuổi.”
“Bác á? Tôi thấy mẹ cậu ta còn trẻ mà?”
“Biết ngay mà.” Vy cười hề hề nhìn vẻ mặt ngây ngô của Băng Tâm rồi nói nhỏ vẻ bí hiểm: “ Bác ý đã 42 rồi đó.”
Băng Tâm ngạc nhiên trố mắt nhìn miệng há hốc cả ra, ban đầu cô còn nghĩ bác ta mới chừng ba mươi. Chẳng thể ngờ được với một khuôn mặt còn căng tràn sức sống đó mà đã có tuổi đời tận bốn hai như thế. Quả là một vẻ đẹp thách thức với cả thời gian…
Đang mải mê suy nghĩ thì cô chợt nghe thấy tiếng của ai đó phát ra từ bên trong, không to nhưng đủ để cô có thể nhận ai chủ nhân của giọng nói đó là ai. Không biết lúc đó nghĩ gì mà cô lại bước chân tới nơi phát ra âm thanh đó mặc cho bốn người kia í ới gọi theo. Bước được một đoạn thì Băng Tâm nhận thấy mama Phong đang loay hoay với mấy vỉ thuốc. Chần chừ một lúc rồi cô cũng đi tới.
“Tâm đấy à?” Nhận thấy cô đang đứng gần đó, bà cũng không mấy ngạc nhiên mà vẫn tiếp tục chú tâm vào khay thuốc trước mặt: “Mấy bữa trước đã thấy nó không khỏe, giờ lại chạy ra mưa thế này…haizz phải ép nó uống thuốc thôi.”
Nhìn vẻ mặt chán nản của bà, Băng Tâm chợt thấy chột dạ. Nếu không lầm thì dù là nguyên nhân gián tiếp hay trực tiếp khiến Phong bị ốm đều là do cô cả…
“Hay là bác cứ để cháu, cháu sẽ ép cậu ta uống thuốc giùm bác.” Băng Tâm nghĩ rồi chợt lên tiếng nói vẻ chắc nịch, ánh mắt quả quyết nhìn bác ta miệng không quên nở một nụ cười quyết chiến quyết thắng.
Ban đầu tuy có hơi ngớ ra một chút nhưng mama Phong cũng kịp cười tươi rói nhìn cô gái nhỏ đầy vẻ tự tin trước mặt, không hiểu sao bà có cảm giác cô nhóc này luôn có cái gì đó rất đặc biệt, tuy mới lần đầu gặp nhưng luôn có cảm giác tin tưởng kì lạ: “Vậy công việc khó nhằn này giao lại cho cháu nhá.”
Bác ta nói nửa đùa nửa thật với cô rồi bước ra ngoài phòng khách, trước khi đi còn dặn cô bảo cho Phong xử hết tô cháo kia rồi kêu cậu uống thuốc. Một nhiệm vụ tưởng chừng như đơn giản nhưng thật ra lại chẳng giản đơn chút nào. Hiện giờ Phong đang đóng rễ trong nhà tắm, Băng Tâm hít một hơi tập trung tinh thần rồi cầm khay thuốc tiến tới đứng trước cánh cửa màu xám đó. Tư thế như một dũng sĩ chuẩn bị lâm trận.
Mãi lúc sau tiếng xả nước bên trong mới dừng lại, Bâng Tâm ngước đầu lên cùng lúc cánh cửa sau một tiếng “cạch” liền hé mở, hơi nước ấm ấm từ bên trong phả ra ngoài. Sau đó là một dáng người cao to bước ra… Và ngay lập tức bốn con mắt liền trợn ngược lên.
“Kyaaaaaa!!!!”
/15
|