Tiểu Yêu Tinh Hoạ Thuỷ: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 15: Muốn biết chuyện

/276


Mặc Ngưng Sơ chơi đùa xong, mới rầu rĩ ngồi vào cục đá cách đó không xa nhìn lão râu bạc lệ rơi đầy mặt không ngừng, hý hoáy tay áo hồng nhạt, mặt mày mất hết hứng chí, ỉu xìu.

Ai biểu hắn trêu chọc nàng? Ai biểu hắn làm cho người đó xuất hiện trước mặt nàng? Ai biểu hắn để cho người đó xuất hiện trước mặt nàng rồi lại tự nhiên biến mất?

Không phải là thuật thôi miên thôi sao, nàng lại rất cao thâm về việc này.

Không phải là làm cho người ta thấy ảo giác thôi sao, cho hắn chết, cho hắn chết, cho hắn chết.

Đang lúc nàng bận rộn phát tiết, sau lưng lại có một bàn tay vòng tới, Mặc Ngưng Sơ quay đầu, đã nhanh chóng bị người ôm lấy.

Hơi thở của Lân Xuyên bao phủ lấy nàng, ngón tay trái thon dài nâng cằm nàng, để cho mặt nàng đối diện với mình, mà cánh tay kia đang vòng quanh eo nàng, ôm nàng vào trong ngực, phất tay áo của mình một cái, tao nhã đặt mông ngồi xuống mặt đá "Sao vậy, Tiểu Đào Tử thông minh, không vui?"

Trong lúc nói chuyện, hắn phá lệ cười với nàng, chỉ là... chỉ là nụ cười của hắn khiến nàng run sợ nha!

Sau khi bình tĩnh lại, Mặc Ngưng Sơ mới giật mình nhớ tới việc mình đã quên che dấu thực lực của mình, toàn thân hóa đá, bắt đầu cà lăm "Không, không..."

Chữ "Không" còn chưa nói trọn vẹn, Lân Xuyên đã đột nhiên cúi người xuống, nâng cằm nàng lên, hôn nhẹ lên môi nàng một cái.

"Không thì tốt." Môi hắn khẽ nhếch.

Mang theo hương u trà thoang thoảng, trong đầu Mặc Ngưng Sơ “ong” một tiếng, thứ gì đó lại bị cắt đứt...

Hoàng hôn phủ xuống quá nhanh, lão râu bạc từ trong ảo giác tỉnh táo lại, vẻ mặt cực bi thảm, lại thấy Lân Xuyên mở dây thừng dùm hắn, gọi hắn "Cẩm Trúc Quân", tựa như đã biết được thân phận của hắn.

Mặc Ngưng Sơ không có hứng thú tham gia, một mình chạy đến sân sau bứt hoa cỏ, cũng không dám sơ suất, dùng tay áo che mũi, bắt con kiến trên đất làm thí nghiệm.

"Tiểu cô nương kia còn trẻ lại bản lãnh hơn người, tại hạ thật sự bội phục." Tầm mắt Cẩm Trúc Quân nhìn theo tiểu cô nương uyển chuyển ngoài xa, rồi lại nhìn Lân Xuyên, thở ra một hơi thật sâu, "Vị công tử này, ta không biết tại sao ngươi biết ta ở đây, nhưng ta nói trước, nếu ngươi có thể tìm tới nơi này, cũng nên biết rõ quy củ của ta..."

"Hửm?" Âm cuối của Lân Xuyên nhẹ nhàng nhấc lên, khiến người ta sởn gai ốc.

Hắn lười biếng nâng lên mắt phượng, mang theo khí thế bất nộ tự uy (không dữ cũng oai), nhìn thoáng qua lão râu bạc đằng xa đang trốn sau cây, sâu xa nói "Sao ngươi cách ta xa như vậy? Sợ ta ăn ngươi sao?"

"....."

Sắc mặt Cẩm Trúc lúng túng đi ra từ gốc cây cách đó tám trượng, dùng dằng dịch chuyển một bước nhỏ "Ta chỉ là luyện tập bản sự cao thâm truyền âm từ xa thôi, ở gần không có tác dụng..."

Lân mỹ nhân không thèm vạch trần chuyện buồn cười này, cũng không kêu hắn đến gần mình nữa, chống nửa đầu, khóe môi nở ra một nụ cười yêu nghiệt, "Cẩm Trúc a Cẩm Trúc... Ngươi thật sự không biết ta là ai?"

Cẩm Trúc Quân sững sờ quan sát hắn, gió lạnh khẽ thổi, phất qua làm tung bay mái tóc đen dài phù hoa của nam tử, đẹp đến mức ảo diệu.

Thỉnh thoảng có chim bay qua, hót líu lo không ngừng, lá cây lạnh rung, mà chỉ một lúc, sắc mặt Cẩm Trúc Quân cũng thay đổi, trộn lẫn giữa kinh ngạc cùng run sợ, giọng nói hơi hơi run rẩy "Ngươi, ngươi là..."


/276

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status