Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Chương 26

/61


Summer Party, đúng với tên gọi của nó, đây là một bữa tiệc nóng bỏng, năng động và đầy màu sắc. Khung cảnh ở đây giống như một buổi prom được tổ chức trong một khách sạn năm sao vậy, rất sang trọng nhưng cũng không quá cứng nhắc. Ngược lại, không khí ở đây vô cùng náo nhiệt vì khách mời đều là những người còn rất trẻ tuổi. Tất cả đều đang hòa mình vào không khí nhộn nhịp cũng như những bản nhạc sôi động nơi đây.

“Mày chắc là My sẽ đến chứ?”

Nhận lấy một ly rượu từ tay người phục vụ, Kim khẽ nở nụ cười cảm ơn, rồi quay sang hỏi tôi. Kim vẫn như mọi ngày, “khuếch trương” cái biệt danh “Sexy girl” của nó bằng một chiếc váy quây ren màu đen dài không quá đầu gối cùng với đôi boots hầm hố và phong cách, điều đó khiến nó trông không quá già dặn bởi chiếc váy kia. Đã vậy Kim còn búi tóc khá cao, để lộ nguyên bờ vai trắng nõn. Từ khi Kim bước chân vào bữa tiệc, ánh mắt của đám con trai xung quanh hầu như không thể nào dứt ra khỏi nó.

“Tao không chắc.” – Nhận lấy ly rượu từ tay Quân, tôi đặt nó xuống bàn rồi trả lời Kim.

“Vậy mà mày dám bắt tao đến đây à?”

“Tao đã nói là không chắc ngay từ ở nhà rồi còn gì. Thôi thì mày cứ coi như là đến đây để xả stress đi vậy.”

Nghe tôi nói như vậy, Kim cũng không hạnh họe gì thêm nữa. Cả nó lẫn tôi đều chưa làm lành với anh Việt và anh Dương, và chúng tôi cũng không hề có ý định làm lành với hai người đấy. Vậy nên từ khi còn ở nhà để make-up, chúng tôi đã thỏa thuận rằng hôm nay sẽ đi chơi đã đời, mặc xác hai người đấy ra sao thì ra.

“Này hai tiểu thư, đi thôi!”

Quân xen ngang vào khi thấy tôi và Kim cứ ngó dọc ngó ngang để tìm kiếm người, chứ tâm trí không hề tập trung vào bữa tiệc. Tôi quay lại nhìn Quân, chợt nhận ra trong phút chốc mình đã hoàn toàn quên…sự hiện diện của cậu ta ở đây. Phải rồi, hôm nay chúng tôi đi chung với Quân mà. Quân hôm nay “giản dị” đột ngột với cả một “cây” trắng: áo sơ mi và quần kaki. Điểm nhấn duy nhất trong bộ trang phục mà cậu ta mặc lên người là những họa tiết đinh tán vàng nơi cổ áo. Điều đó với mái tóc màu đỏ rực kia khiến Quân không dễ dàng bị những style khác trong bữa tiệc này lấn lướt.

“Đi đâu cơ?” – Kim nhíu mày hạnh họe.

“Hôm nay hai người đi với tôi mà, ra chỗ nhóm tôi đi!”

“Không, cậu điên à?” – Kim ngay lập tức gắt lên phản đối – “Cậu muốn có đánh nhau ở ngay đây hay sao mà bảo S.I.U và DMC gặp nhau?”

“Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra, hứa danh dự!”

“Cậu nghĩ tôi tin lời nói của một người như cậu?”

“Thiên Thần, cậu tin tôi chứ?”

Bất lực trước thái độ của Kim, Quân ngay lập tức quay sang hỏi tôi. Vô tình bắt gặp ánh mắt Quân nhìn mình, tôi bối rối quay đi chỗ khác. Thật không dễ dàng gì để có thể cư xử bình thường với cậu ta cho được. Vậy mà vừa rời mắt ra khỏi Quân, tôi đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho đứng hình vài giây:

“Kim!” – Tôi với tay gọi đứa bạn thân nhất của mình – “Nhìn kìa!”

“Anh Việt? Anh Dương? Anh Khánh? Ba người đấy làm gì ở đây?” – Kim thốt lên đầy kinh ngạc – “Không phải anh Khánh đi cùng My sao? Sao ba người đó lại đi cùng nhau như thế?”

“Hỏi thừa! S.I.U có vé mời mà.” – Quân thản nhiên trả lời câu hỏi của Kim.

“Tao không muốn gặp anh Việt!” – Tiếp tục lờ Quân đi, Kim nói với tôi – “Để cho anh Việt thấy tao mặc bộ váy này còn S.I.U biết mình đi cùng DMC thì đúng là thảm họa!”

“Anh Khánh!”

Kim vừa dứt lời, Quân đã lớn tiếng gọi tên anh Khánh. Ba người đó giật mình quay về phía phát ra tiếng nói, sau đó ai nấy cũng đều khá ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi. Bọn họ đang bắt đầu tiến lại đây. Trong khi đó, tôi và Kim chỉ biết bặm môi đầy khó chịu trước hành động cố tình gây rối của Quân mà thôi. Rõ ràng biết chúng tôi không muốn gặp S.I.U, vậy mà vẫn lớn tiếng gọi bọn họ ra đây vậy đấy.

“Sao mấy đứa lại…”

Anh Khánh là người đầu tiên lên tiếng hỏi, khi tôi cũng như Kim nhất quyết quay đi chỗ khác, tỏ ý không hề thích thú khi phải chạm mặt anh Dương và anh Việt ở đây. Quân cười nhếch mép đầy ẩn ý, cậu ta đưa cho anh Khánh một ly rượu rồi nói:

“Em tưởng anh đi với cô bé tên My nào đó chứ?”

“My?” – Anh Khánh nhướn mày nhìn tôi và Kim đầy nghi ngờ, sau câu hỏi có phần mỉa mai của Quân – “Có lẽ con bé đi với bạn.”

Ơ? Sao lại là đi cùng bạn? Bạn My bảo đưa cho My hai vé để dẫn người yêu đi cùng cơ mà, con bé cũng đã nói sẽ chờ anh Khánh hai tuần nữa, như thế không phải là hôm nay My sẽ đi cùng anh Khánh hay sao chứ? Chán thật! Cứ tưởng hai người đó đi với nhau, tôi mới chấp nhận đến đây cùng Quân, rốt cuộc thì không phải, đã thế lại còn chạm mặt anh Dương nữa. Xui xẻo, xui xẻo quá!

“Mọi người đều ở đây ạ?”

Vừa lúc ấy giọng nói quen thuộc của My vang lên ngay phía sau chúng tôi. Tôi cùng mọi người quay sang nhìn My, cảm thấy ngạc nhiên đôi chút bởi sự xuất hiện của con bé. My hôm nay mặc một bộ váy suông sọc đen – vàng có phần đuôi váy xếp ly cực duyên dáng với phần cổ áo peter pan. Trông con bé cũng khá lạ lẫm bởi lớp trang điểm khá đậm, vẻ giản dị thường ngày đã không còn nữa, tôi biết nói sao nhỉ, trông My thật sự rất xinh đẹp. Sau một hồi ngạc nhiên trước ngoại hình của My, chúng tôi bắt đầu rời mắt sang phía cậu con trai đang đứng cạnh con bé. Nhận được ánh mắt tò mò của chúng tôi, My nhanh chóng nói:

“Đây là Đức, ừm, là…bạn trai em!”

Ly rượu xém chút nữa là rơi khỏi tay Kim, khi nó cũng như chúng tôi, đều shock trước lời giới thiệu của My. Bạn trai? Con bé đang đùa phải không? Tối hôm qua khi còn nói chuyện với tôi, My còn tỏ thái độ thích anh Khánh rất nhiều, sao bỗng dưng bây giờ lại trở nên như thế cơ chứ? Rốt cuộc nó định làm trò gì đây?

Tôi liếc mắt nhìn anh Khánh, một chút ngỡ ngàng vừa thoáng hiện lên trên gương mặt anh, nhưng sau đó anh cũng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm đạm thường ngày của mình. Dù là vậy, tôi vẫn có thể dễ dàng nhận ra sự xao động trong ánh mắt anh. Anh đã nói My chờ mình, vậy mà chỉ vài ngày sau, con bé xuất hiện với một tên con trai nào đó trước mặt anh và giới thiệu là người yêu.

“Vui nhỉ, Thiên Thần?”

Quân cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi. Hơi thở nóng ran của cậu ta phả vào gáy tôi khiến cho tôi cảm thấy đôi chút rùng mình. Và rồi tôi còn phải rùng mình một lần nữa, khi anh Dương vô tình nhìn thấy hành động đó của Quân, bằng chứng là lúc này anh đang đứng lườm chúng tôi không chớp mắt đây.

“Vừa ý của cậu chưa?”

Tôi hỏi nhỏ, cảm thấy thật sự bực mình trước thái độ của Quân. Đây không phải chuyện đùa, nhưng xem ra cậu ta rất vui khi chứng kiến sự thay đổi tình cảm chóng vánh của My như vậy. Quân biết rõ tình cảm của My dành cho anh Khánh, ngay hôm ở biển con bé đã tóm áo Quân mà hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn đó thôi.

“Tôi không nghĩ thằng đó thật sự là người yêu của cô bé ấy.”

“Tôi cũng nghĩ vậy!”

“Nhìn phản ứng của anh Khánh xem, vui thật.”

“Đừng đùa nữa, đây không phải chuyện hay ho gì cả. Không hiểu tại sao My lại làm như vậy nữa. Còn anh Khánh thì rõ ràng là…”

“Ý cậu là ghen?” – Quân nhếch mép hỏi lại tôi – “Cả ba người con trai bên S.I.U lúc này đều đang ghen, vui thật đấy!”

“Quân! Cậu có thôi đi không?”

“Ok.”

Quân cười híp mắt trước lời cảnh báo của tôi. Cậu ta thật là kì quặc! Không thể phủ nhận rằng lúc Quân cười thế này, trông cậu ta rất…thu hút, nhưng tôi cảm thấy đáng sợ nhiều hơn. Tôi đã quá quen với điệu cười nhếch mép mỉa mai của Quân rồi.

“My à, bọn chị nhờ em một chút được chứ?”

“Vâng.”

My nhanh chóng đồng ý khi nhận ra cái nháy mắt của tôi. Ngay sau đó, nó rời khỏi người “bạn trai” kia để đi theo tôi và Kim. Vừa tách khỏi mọi người, Kim đã không ngần ngại hét tướng lên. Nó không chỉ là shock, mà còn cảm thấy bực mình trước câu chuyện lằng nhằng này.

“Em đang làm cái gì thế hả? Tại sao có thể nói đấy là người yêu mình? Đừng nghĩ chị không biết chuyện gì. Em định quên anh Khánh bằng cách này hay sao, ngốc nghếch quá đấy My ạ!”

“Chị không hiểu đâu!” – My hít một hơi thật sâu, có lẽ con bé đang cố kiềm chế cho mình không phát điên lên trước những lời phê phán từ Kim – “Con gái không nên chọn người mình yêu, mà nên chọn người yêu mình. Chị biết câu đấy mà, phải không?”

“Yêu? Yêu cái quái gì cơ chứ?” – Kim vẫn không ngừng hét toáng lên, bất luận hàng trăm ánh mắt hiếu kì đang hướng về phía mình – “Cái thằng đấy nhìn là đã biết không ra gì rồi. Vừa đến nơi đã nháy mắt với chị, nó cứ đứng nhìn… ừm… Linh, mày kéo váy cao lên hộ tao được không?”

“Mày nói cái quái gì đấy?”

Tôi bị bất ngờ với câu nói của Kim, có cảm giác như nó đang lên cơn điên thật sự vậy. Kim đang yêu cầu tôi kéo váy lên, chính xác là nó hét lên ra lệnh cho tôi trước mặt bao nhiêu người. Hôm nay tôi cũng mặc váy quây giống như Kim, chỉ khác là nó màu trắng và không có ren riếc gì cả, tất cả chỉ vì cái ý tưởng style đôi của Kim. Giờ nhìn lại thì đúng là nó đang hơi tụt một chút, có lẽ Kim muốn nói rằng gã “bạn trai” của My nhìn vào… Nhưng Kim có hiểu lịch sự là gì không đây?

“Thì tại váy mày đấy chứ!” – Kim nhún vai tỏ vẻ vô tội – “Mày không thấy tại cái váy chết tiệt này và cả thằng nhóc con hám gái kia mà thằng Quân phải đứng che cho mày từ nãy sao?”

“Được rồi, được rồi!”

Tôi gật đầu lia lịa đầu hàng trước những lời lẽ của Kim, lúc này tôi chẳng còn biết làm gì khác ngoài việc kéo váy lên theo đúng yêu cầu của con nhỏ trời đánh đấy. “Giải quyết” xong tôi, Kim lại quay lại hạnh họe My:

“Nếu muốn tìm một ai đó để giả làm người yêu, em nên chọn người tốt hơn thằng ranh đấy chứ!”

“Chị Kim, đây là chuyện của em!”

“Chị cũng không muốn xen vào, nhưng chị thật sự lo cho em. Đừng bao giờ mang chuyện tình cảm ra đùa giỡn như vậy, em không biết hậu quả sẽ như thế nào đâu!”

“Tại sao chị biết em đang đùa giỡn cơ chứ? Chẳng lẽ ngoài anh Khánh ra em không có quyền thích bất cứ một ai khác?”

“Chị không có ý như vậy!” – Kim hít một hơi thật sâu. Bây giờ chính nó mới là người đang tìm mọi cách để khống chế cơn giận của mình, bởi lẽ người đối diện nó là My, dường như đã thất bại trong việc này – “Được rồi! Có phải em vẫn còn giận chị chuyện ở biển hay không?”

“Không đâu! Chỉ là em có cảm giác S.I.U luôn đặt mình lên vị trí hàng đầu, còn đối với người khác thì xem không ra gì thì phải.”

“…Chị hiểu rồi! Chị sẽ không bao giờ tham gia vào chuyện của em nữa.”

Kim đứng ngẩn người ra xong giây lát, rồi nó hạ giọng, quay lưng bỏ vào phía trong phòng tiệc sau câu nói không thể phũ phàng hơn của My. Kim thật sự bị tổn thương bởi câu nói như vậy. Kim lo lắng cho My, cho dù nó là một đứa khá thẳng tính và không biết lựa lời để nói cho vừa lòng người khác, nhưng dù sao thì nó cũng không đáng để nghe những lời như vậy.

Tôi quay sang nhìn My, cố nén tiếng thở dài của chính mình.

“Em cố tình nói như thế với Kim, phải không?”

“_”

“Chị không biết em đang định làm gì, nhưng em đi sai đường rồi My ạ.”

“_”

“Em đã nói với chị em sẽ đợi anh Khánh hai tuần cơ mà. Mới chỉ được có một ngày thôi mà em đã quyết định chấm dứt cơ hội của anh ấy sao?”

“Vốn dĩ em không có cơ hội, chứ không phải anh ấy. Vậy nên tốt nhất là trước khi em đi du học, em sẽ cho anh ấy thấy em đã thích người khác, như vậy anh ấy sẽ không nghĩ em đi vì anh ấy.”

“Em đi vì anh ấy?” – Tôi chợt ngẩn ra trước câu nói của My – “Hay thật, vậy mà hôm qua em nói dối chị là bố mẹ muốn.”

“…Chỉ một phần thôi!” – My tỏ ra lúng túng hơn sau khi phát hiện ra bản thân mình nói hớ - “Tóm lại là em không muốn lằng nhằng chuyện này nữa. Thích anh Khánh giống như việc ôm một cây xương rồng vậy.”

My nói rồi bỏ vào phía trong. Tôi đứng nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của con bé, bỗng dưng cảm thấy một chút oán giận. My cố chấp thật, làm thế nào để My có thể tin những lời anh Khánh nói là thật cơ chứ? Chuyện của anh Việt và Kim những hôm còn ở biển cũng rắc rối và đau đầu thật đấy, nhưng ít ra khi đấy anh Việt còn cho phép tôi can dự vào chuyện tình cảm của anh. Còn bây giờ, My cấm tôi nói với anh Khánh nó chính là con bé trong quá khứ, còn anh Khánh thì cứ thờ ơ với tình cảm hiện tại của chính mình.

“Có chuyện gì thế?”

Quân bước lại gần tôi, ngay sau khi My quay lại phòng tiệc. Chắc chắn Quân đã nhìn thấy My bước ra khỏi đây với một gương mặt khá buồn bã, hoặc cũng có thể là cả Kim. Tôi chưa kịp trả lời, Quân đã nhanh chóng nói tiếp:

“Mấy người cãi nhau à? Kim bỏ về trước rồi.”

“Kim về rồi sao? Sao cậu không giữ nó lại?”

“Kim nóng tính có tiếng, đâu phải tôi không biết chứ, giữ Kim lại nhỡ bị nghe chửi thì sao? Đừng lo, anh Việt về theo Kim rồi.”

“Vậy những người còn lại thì sao?”

“Anh Dương và anh Khánh đang đứng với Holic Crew, My và thằng kia đứng với hội bạn cô bé.”

Tôi thoáng thở dài. Nếu vô tình xuất hiện ở cùng một địa điểm, S.I.U luôn tìm cách để tập trung đứng với nhau. Vậy mà hôm nay, nhìn thấy nhau rồi, còn đứng nói chuyện với nhau nữa, vậy mà cuối cùng người thì bỏ về, người thì thản nhiên dự tiệc mà chẳng đoái hoài gì đến sự xuất hiện của những người còn lại. Chuyện gì đang xảy ra với chúng tôi đây?

“Thằng đấy nhìn chẳng tốt đẹp gì.” – Thấy tôi không phản ứng gì, Quân tiếp tục nói – “Nếu đây không phải chỗ đông người, tôi đã đập cho nó một trận rồi.”

“Ừ, tôi cũng thấy vậy. Chắc thằng bé đấy học cùng lớp với My, dù sao thì tôi cũng không mong My quen một người như thế. Mà thằng bé đấy làm gì cậu à?”

“Thằng bé? Xin người, nó không thuộc dạng “em trai đáng yêu” như Bảo Hoàng nhóm cậu đâu, vậy nên đừng gọi nó như thế. Thái độ lấc cấc thấy ghét, nó cứ luôn tay động vào tóc tôi. Đời thưở này tôi ghét nhất những ai động vào đầu mình.”

“Cậu đúng là… Sao lại đi chấp một đứa trẻ con cơ chứ?”

“Nó kém tôi có mỗi hai tuổi, trẻ con cái gì?”

“Rồi, không nói nữa!”

Tôi thở dài trước giọng điệu gay gắt của Quân. Tôi cũng không ưa cậu con trai đấy, nhưng vì lúc này cậu ta đang mang danh nghĩa “bạn trai” của My cho nên tôi không muốn đôi co nhiều. My với Kim đã gây gổ rồi, tôi cũng không nên làm mọi chuyện căng thẳng thêm nữa.

“Cãi nhau với anh Dương à?”

Quân đưa cho tôi chiếc bánh cupcake cậu ta mang từ trong phòng tiệc ra, khẽ nở nụ cười nhếch mép đầy ẩn ý. Nhận lấy chiếc bánh từ tay Quân, tôi phớt lờ câu hỏi của cậu ta, thản nhiên cắn một miếng bánh, cảm nhận vị ngọt lịm đang lan tỏa trong miệng mình. Ngon thật! Nếu ở đây không có đồ ăn chắc tôi chết mất, tôi đói đến nhũn cả người ra rồi đây.

Thấy tôi không nói gì, Quân tiếp tục cằn nhằn:

“Hôm nay cậu đi cùng tôi đấy, tôn trọng nhau một chút đi chứ!”

“Cậu hỏi gì cơ?”

Tôi ngơ ngác đưa mắt nhìn Quân. Mùi vị thơm ngon của chiếc bánh cupcake kia đã khiến tôi trong phúc chốc hoàn toàn quên đi câu hỏi của Quân dành cho mình. Quân khẽ nhíu mày bất mãn, rồi bất chợt phì ra cười, cậu ta đưa tay lên chạm nhẹ vào môi tôi.

“Con gái con đứa, ăn uống phải để ý chứ!”

Tôi thoáng giật mình bởi hành động của Quân. Biết rằng Quân chỉ muốn giúp mình lau đi chỗ kem dính trên miệng, nhưng những hành động của cậu ta vẫn khiến tôi có cảm giác phải đề phòng. Tránh xa Quân càng xa càng tốt, lí trí đã mách bảo tôi như vậy từ những ngày còn ở biển, vậy mà bây giờ tôi lại còn đi dự tiệc chung với cậu ta nữa. Ông trời đúng là rất thích trêu đùa người khác.

“Cãi nhau với anh Dương?” – Quân một lần nữa lặp lại câu hỏi của mình.

“…Ừ, cứ cho là như vậy đi.”

Thoáng lưỡng lự, cuối cùng tôi cũng đành gật đầu trước câu hỏi đấy. Dù vậy, tôi vẫn không thật sự chắc chắn với câu trả lời của mình. Tôi với anh Dương lại cãi nhau hay sao? Chỉ là anh chứng kiến “vở kịch” của Ly, tin vào nó, mặt nặng mày nhẹ với tôi,… Và tôi to tiếng gây chuyện với anh. Ừ, đúng là cãi nhau rồi chứ còn gì nữa.

Tôi không hề muốn nghĩ lại chuyện ngày hôm nay một chút nào cả. Ánh mắt, giọng nói, thái độ của anh, đều khiến tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Sao anh có thể tin vào những lời nói của Ly cơ chứ? Tôi thật sự là đứa con gái có thể nói ra những lời đấy hay sao? Sao anh không hỏi tôi, hỏi tôi xem đã xảy ra chuyện gì? Trước những lời tuyên chiến của Ly, tôi đã tỏ ra không bận tâm bởi lẽ tôi là người có lợi thế hơn, nhưng từ trong thâm tâm tôi thật sự cảm thấy lo sợ. Tôi chỉ thầm mong cuộc nói chuyện kết thúc thật nhanh để tôi có thể gặp anh, có thể nói cho anh nghe mình cảm thấy thế nào, có thể nắm tay anh thật chặt để không ai cướp được anh đi. Nhưng rốt cuộc thì sao cơ chứ?

“Này, đừng có khóc!”

“Tôi đâu có khóc!”

Tôi bặm môi bực dọc trước câu nói của Quân. Khóc? Tôi đâu có khóc cơ chứ. Tôi thừa nhận là khi nghĩ lại chuyện này, tôi có cảm thấy mắt mình cay cay, nhưng đâu có dễ dàng khóc như vậy. Không hiểu bộ dạng của tôi lúc này ra sao mà Quân lại cho rằng tôi đang khóc nữa.

“Cậu ra với nhóm của mình đi, cứ để tôi ở đây.”

Chậm rãi ngồi xuống bên thành bể bơi, tôi đề nghị Quân đi chỗ khác để cho mình yên tĩnh một chút. Và đúng như dự đoán, cậu ta chẳng buồn làm theo yêu cầu đấy, mà nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Thử nói xem, cậu với anh Dương cãi nhau vì chuyện gì?”

“Anh ấy không tin tôi!”

Thật lạ! Tôi không hiểu tại sao mình lại nói chuyện này cho Quân nghe nữa. Cậu ta là người không đáng tin, không đáng tin một chút nào cả. Anh Việt đã dặn tôi phải đề phòng với Quân rồi, vậy mà tôi vẫn vô tư kể cho cậu ta nghe như vậy đấy.

“Cho rằng cậu bắt cá hai tay?”

“Không.”

Cậu ta đang nghĩ cái quái gì mà có thể nói ra câu đấy cơ chứ?

“Vậy sao?”

“_”

“Cậu thích anh Dương lắm, phải không?”

Giọng Quân bỗng trở nên trầm xuống. Cậu ta như vậy, khiến tôi cảm thấy không quen một chút nào, vậy nên cái giọng điệu đó càng khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn. Thích anh? Điều đấy còn phải bàn hay sao? Vì thích anh, tôi đã gạt bỏ biết bao tự ái, sĩ diện của bản thân. Và cũng vì thích anh, tôi mới cảm thấy rất đau lòng khi anh không tin mình như vậy. Tôi thích anh, thích rất nhiều.

“Cậu đã bao giờ thích ai chưa?” – Tôi hỏi Quân, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn – “À, đương nhiên là rồi!”

“Chưa.”

“Chưa?” – Tôi lặp lại đầy nghi ngờ - “Vậy còn chị Quỳnh Chi?”

“Cậu ngây thơ nhỉ? Tôi vốn dĩ không thích chị ấy, chỉ là muốn tranh giành với anh Dương mà thôi.”

“Anh Dương có biết điều đấy không?”

“Có.”

“Chẳng trách sao anh ấy ghét cậu. Đừng bao giờ đùa giỡn với tình cảm của người khác, cậu hiểu chứ? Người đau, người mất mát không phải là cậu, nhưng điều đấy không có nghĩa cậu là người chiến thắng.”

“Quỳnh Chi không thích tôi, đâu thể nói là tôi đùa giỡn tình cảm của chị ấy được.” – Quân thờ ơ nhún vai – “Anh Dương đã từng mất Quỳnh Chi một lần vì thiếu tin tưởng, tôi không ngờ rằng anh ấy đang định lặp lại điều đấy với cậu.”

“Linh!”

Tôi chưa kịp trả lời lại Quân thì đã nghe thấy giọng anh Dương vang lên ngay sau lưng mình. Ngày hôm nay có vẻ như anh thích xuất hiện bất ngờ như thế thì phải. Tôi quay lại nhìn anh, vẫn không có ý định đứng dậy, bởi lẽ hành động đó lúc này khá khó khăn do đôi giày cao gót mười lăm phân đang mang, còn tôi thì đang ngồi trên thành bể bơi. Tôi trả lời anh, giọng không có một chút cảm xúc:

“Dạ.”

“Bạn anh muốn gặp em. Điều này không phiền tới hai người chứ?”

Nghe giọng anh, tôi dễ dàng đoán được cảm giác lúc này của anh ra sao. Lại ghen với Quân nữa rồi. Việc tôi đi cùng Quân hôm nay đúng là bất thường thật, nhưng tất cả cũng là do anh đấy thôi, nếu không vì cãi nhau với anh, chắc chắn bây giờ tôi đã không có mặt ở đây đâu.

Quân lại cười nhếch mép. Cậu ta nhanh chóng đứng dậy, trả lời anh Dương bằng một giọng vô cùng bình thản:

“Không có gì, em về với nhóm em đây. Nào Thiên Thần, cần tôi giúp đứng lên không?”

Quân chìa tay ra trước mặt tôi, có lẽ cậu ta đã nhanh chóng nhận ra việc tôi khá khó khăn nếu phải đứng lên bây giờ. Tôi toan nắm lấy tay Quân đứng dậy, nhưng vừa đưa tay ra thì đã bị anh Dương tóm chặt lấy rồi kéo lên. Đau quá. Anh đúng là không biết “thương hoa tiếc ngọc” gì cả. Thấy vậy, Quân không nói gì thêm, cậu ta quay lưng bỏ ra phía cuối bể bơi, nơi DMC đang đứng.

Anh Dương lúc này mới buông tay tôi ra, không những thế, anh còn tiện tay khoác chiếc áo khoác của mình lên người tôi. Giọng anh nói đầy vẻ cảnh cáo:

“Về vứt ngay cái váy này đi.”

“Tại sao?” – Tôi thờ ơ hỏi lại, không quên đưa mắt nhìn xuống chiếc váy mình đang mặc.

“Quá hở.”

Gì đây? Có phải anh bị lây cái “bệnh” áp đặt của anh Việt dành cho Kim hay không, sao lại có thể yêu cầu tôi như vậy cơ chứ? Cái kiểu váy này nó là như thế mà. Trên đời này ai mà cũng giống anh với anh Việt là cấm người yêu mặc váy quây, thì chắc người ta phải hủy mẫu thiết kế này hay sao hả?

Tôi không nói gì nữa, lủi thủi đi theo sau anh vào phòng tiệc. Lúc này anh Khánh không còn ở đây nữa, anh đi đâu tôi cũng chẳng rõ, trong khi My vẫn đứng với hội bạn của mình. Tôi toan lên tiếng hỏi anh Dương xem anh Khánh đâu rồi, thì đã ngay lập tức bị vây bởi đám người bên Holic Crew. Phải thú nhận rằng tôi không có cảm tình với những người này, sau khi chứng kiến việc bọn họ chơi khăm Quân ngày hôm nay, song tôi vẫn phải cười tươi, ăn nói lễ phép bởi lẽ đây đều là bạn của anh Dương cũng như S.I.U, leader của Holic Crew là Khoa cũng là bạn thân của anh Dương nữa. Cho dù còn đang giận anh, nhưng tôi cũng không có quyền làm anh mất mặt trước mặt bạn bè.

“Hôm nay chúng ta gặp mặt nhau rồi nhỉ?”

Một chị bên Holic Crew cười giả lả với tôi. Tôi có thể nhận ra người này,

chị ta là một trong những người đã ra hiệu chê bai Quân khi giai điệu của “Ma Boy” vang lên. Tôi nhoẻn miệng cười, cố che giấu vẻ đề phòng:

“Vâng ạ.”

“Mọi người gặp nhau rồi sao?”

Đúng như dự đoán của tôi, anh Dương nhanh chóng lên tiếng hỏi. Đáp lại câu hỏi của anh, Khoa bình thản trả lời:

“Ừ, đi cùng Kim, hai cô bé rất thân với Quân của DMC thì phải.”

Điêu! Đúng là cái đồ “gắp lửa bỏ tay người”, anh ta nhìn thế nào mà dám bảo tôi và Kim thân với Quân cơ chứ? Nhìn vào những gì Kim thể hiện và nói ngày hôm nay, cho rằng Kim thân với Quân còn có thể chấp nhận được, chứ tôi hoàn toàn bị động trong mọi sự việc ngày hôm nay, vậy mà dám nói chúng tôi thân với Quân. Khoa nói những lời này trước mặt anh Dương là có ý gì đây? Hết Ly rồi đến anh ta, đừng có tưởng tôi hiền mà bắt nạt đấy nhé!

“Quân thỉnh thoảng vẫn đi ăn cùng Khánh, mọi người đều biết nhau mà.” – Anh Dương có vẻ như đang cố đỡ lời cho tôi sau câu nói của Khoa.

“Vậy à? Tao cứ tưởng nhóm mày với nhóm thằng Quân ghét nhau lắm cơ.”

Anh Dương không nói gì, chỉ khẽ cười trước câu nói của Khoa. Chuyện S.I.U và DMC ghét nhau đã lan rộng đến như vậy thì chắc chắn không phải chuyện đùa nữa rồi, mà K-pop với Hiphop thì có liên quan gì đến nhau đâu cơ chứ, suy cho cùng là tại con người của Quân quá đáng ghét mà thôi.

“Cô bé, em may mắn thật đấy!” – Một chị bên Holic Crew lại nói – “Có người yêu hoàn hảo thế này, thật đáng ghen tị đấy.”

“Vậy ạ?” – Tôi trả lời bâng quơ. Hừ, ghen tị gì chứ? Cứ thử ở vào địa vị của tôi mà xem, rồi các người sẽ hiểu cảm giác của tôi mà thôi.

“Xung quanh anh Dương nhiều cô gái xinh đẹp lắm đấy, em nhớ giữ anh ấy cẩn thận nhé.”

“Không sao chị ạ, em tin anh ấy mà!”

Tôi nhìn anh Dương chằm chằm, cố nhấn mạnh chỗ cần thiết để anh có thể hiểu được cảm giác của mình. Tôi có phải là nói đùa gì đâu, đúng là tôi tin anh lắm đấy, chính vì tôi tin anh, nên tôi cũng hy vọng rằng anh sẽ tin tưởng ở tôi, chứ đừng có quá dễ dãi tin vào “màn kịch” của Ly như vậy.

“Này, ngoài kia có chuyện gì vậy?”

Khoa lên tiếng khi mà anh Dương còn đang nhìn tôi đầy vẻ bối rối, có lẽ anh đã hiểu được tôi muốn nói gì với mình. Tất cả chúng tôi lúc này đều bị thu hút về hướng chỉ của Khoa, đó là bể bơi nơi tôi vừa ở đấy khi nãy. Linh tính tôi mách bảo có điều gì đó không ổn.

Đặt ly rượu xuống bàn, tôi nhanh chóng bước ra khỏi phòng tiệc cùng mọi người. Đúng như dự đoán của tôi, người đã gây ra vụ lộn xộn này không ai khác chính là Quân. Cậu ta đang đánh nhau với…“bạn trai” My?

“Chuyện gì vậy?”

Anh Khánh nhanh chóng chụp được nắm đấm của Quân, khi nó chỉ còn cách mặt Đức – “bạn trai” của My chừng có vài phân. Tách hai đứa con trai đấy ra khỏi nhau, anh Khánh cố giữ sao để không ai có thể gây tổn hại cho người còn lại, nhất là trong khi bọn họ đang “sôi máu” như bây giờ. Ngay sau anh Khánh, My cũng chạy lại giữ chặt lấy tay “bạn trai” mình, bộ dạng con bé như thể sợ cậu ta sẽ vì tức giận mà làm tổn hại đến Quân, hoặc đúng hơn là anh Khánh.

“Cậu không sao chứ?”

Tôi tiến lại gần phía Quân, đưa cho cậu ta chiếc khăn giấy để lau đi vết máu trên miệng. Lúc này tôi một phần vì lo lắng cho Quân, một phần không thể phủ nhận được là tôi…cố tình chọc tức anh Dương. Quân nhận lấy tờ giấy ăn tôi đưa, rồi cậu ta gạt tay anh Khánh ra, kéo My lại sát mình, nói một câu rất nhỏ mà chỉ chúng tôi đứng gần mới có thể nghe được:

“Lần sau nếu em muốn tìm ai đóng giả người yêu để lừa anh Khánh, thì tìm người tử tế như anh đây này, đừng có dây dưa với loại người như nó.”

“Anh nói cái gì?”

Cậu “bạn trai” của My gắt lên rồi vùng ra khỏi tay anh Khánh. Mọi hành động của Đức nhanh thoăn thoắt, cho dù đã nhìn thấy được nắm đấm của nó, nhưng Quân vẫn không đủ nhanh để có thể tránh khỏi, kết quả là lãnh trọn cú đấm vào mặt. Tôi đang đứng phía sau Quân, cũng như định đỡ cậu ta, nhưng cuối cùng lại bị Quân va vào người khiến cả hai cùng ngã lăn ra đất.

“Cậu đang làm cái gì vậy?”

My lớn tiếng quát Đức, bộ dạng rối bời của con bé bỗng dưng làm tôi cảm thấy tội nghiệp, hoàn toàn quên đi cảm giác chếnh choáng khi va chạm mạnh với đất. Tôi đã nói là My đi sai đường rồi, nhưng thật không thể ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy.

“Em không sao chứ?”

Anh Dương chạy lại đỡ tôi, trong khi ở bên cạnh anh Khánh cũng làm điều tương tự với Quân. Tôi không trả lời anh, chỉ khẽ lắc đầu. Lúc này tôi còn đang rất ấm ức trước hành động sỗ sàng của thằng nhóc kia. Rốt cuộc hai người này đánh nhau vì chuyện gì thế? Quân đã nói vì đây là chốn đông người nên sẽ kiềm chế, vậy mà cuối cùng…

“Quân, có sao không?”

Lúc này đám người bên DMC mới từ đâu chạy lại. Để trưởng nhóm ăn đòn đến tím tai mặt mũi mà giờ mới phát hiện ra, mấy người này cũng thật là… Quân lắc đầu ra hiệu cho mọi người im lặng, cậu ta còn định nói thêm điều gì đó, nhưng Đức đã nhanh miệng cướp lời:

“Đàn ông con trai ai cũng như nhau thôi, anh đừng cho rằng mình đàng hoàng tử tế lắm.”

“Đức! Hai người có chuyện gì vậy?” – My ngay lập tức hỏi khi mà cậu ta dứt lời.

“My muốn biết hả?” – Đức cười nhếch miệng, bộ dạng của cậu ta thật sự không ra làm sao hết – “Vì mọi người đều biết tớ không phải người yêu thật sự của My nên tớ cũng không phải giấu làm gì nữa. Tớ thấy anh ta ngồi một mình nên mới ra hỏi chuyện thì bị anh ta cảnh cáo bảo đừng động vào người yêu của anh Khánh, ý nói My đấy. Tớ thấy anh ta quan tâm đến My như vậy mới hỏi xem anh ta có hứng thú gì với My không, tớ sẽ giới thiệu cho, nếu anh ta chịu giới thiệu người yêu của anh ta cho tớ.”

“Im mồm!”

Quân quát lớn rồi lao về phía Đức như một cơn lốc, cậu ta cứ liên tục nện vào mặt thằng nhóc đấy mà không để tâm đến việc Đức điên cuồng chống trả, ít nhiều sẽ làm Quân bị đau. Chứng kiến khung cảnh hỗn loạn ấy, anh Khánh là người đầu tiên chạy lại can ngăn chứ không phải là đám người DMC theo như dự đoán của tôi.

“Quân! Em bình tĩnh lại đi!”

Lôi Quân ra khỏi người Đức, anh Khánh cố dựng cho cậu ta đứng thẳng dậy cũng như thu hút sự chú ý của Quân về phía mình. Anh Dương đã rời khỏi tôi từ lúc nào, hiện tại anh đang tóm chặt lấy Đức để ngăn cho thằng bé đấy tiến tới đánh trả Quân. Thật may là dáng người cao lớn của anh hoàn toàn áp đảo Đức, điều đó khiến tôi an tâm hơn khi biết nó sẽ chẳng dễ dàng gì gây thương tổn đến anh.

“Bình tĩnh cái quái gì chứ?” – Quân thở dốc, cậu ta như thể hết hơi sau màn đánh đấm điên loạn vừa rồi – “Anh nghe lời nó nói thế mà chịu được à? Nói như nó chẳng khác gì cái trò đổi người yêu của bọn thác loạn bây giờ. Nó nghĩ em là cái loại rác rưởi giống nó hay sao?”

“Cái gì?” – Đức gầm lên giận dữ, nguyên nhân chắc chắn là do cái từ “rác rưởi” mà Quân vừa sử dụng.

“Được rồi Quân, có rất nhiều người ở đây đấy!”

Anh Khánh nói nhỏ vào tai Quân. Cứ ngỡ điều đấy sẽ khiến cậu ta thôi phát điên lên, nhưng rốt cuộc thì điều đó cũng chẳng có ích gì. Quân vẫn tiếp tục hét lớn lên, bất chấp việc không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm về phía cậu ta:

“Em không biết anh với cô bé kia có chuyện gì”, ý chỉ My, “nhưng tốt nhất là tí anh nên đưa cô bé về đi, đừng để đi chung với loại người như thằng đấy, không tốt đẹp gì đâu. Em nghe điện thoại thấy nó nói chuyện với hội bạn lên bar, có cả “kẹo” (*), em không nghĩ sẽ có kết cục tốt đẹp với cô bé đâu.”

(*) “kẹo”: từ lóng, ý chỉ thuốc lắc.

“Cái gì?”

Anh Khánh lúc này mới chịu đưa mắt nhìn về phía Đức, trong ánh mắt của anh hiện rõ sự ngỡ ngàng và cả một chút gì đó ghê sợ. Phía bên cạnh anh, My cũng không khỏi shock, có thể nó chẳng thể ngờ cậu bạn của mình lại là một kẻ ăn chơi thác loạn đến như vậy. Vậy mà trái ngược với bộ mặt ngạc nhiên của mọi người dành cho mình, Đức vẫn cao giọng nói như thể nó chẳng có lỗi gì cả:

“Các người làm sao vậy? Đừng nói rằng các người không biết giới trẻ ngày nay sống như thế nào. Đối với Hot teen như mấy người, tôi nghĩ việc này cũng đâu có gì là xa lạ cơ chứ? Đừng cố tỏ vẻ thanh cao như thế.”

Anh Khánh cuối cùng cũng chịu thả Quân ra, lúc này anh sải những bước dài đến gần Đức và làm một việc khiến tôi và mọi người không khỏi ngỡ ngàng: tóm lấy cổ áo thằng nhóc đấy. Nhận thấy thái độ khác thường của bạn thân, anh Dương cũng đành buông Đức ra cho anh Khánh toàn quyền xử lí, vậy nên lúc này anh Khánh xốc ngược thằng nhóc đấy lên, gằn giọng nói từng tiếng một:

“Nghe đây, thằng nhóc! Mày muốn làm gì tùy mày, sống thác loạn theo bọn thanh niên hư hỏng bây giờ tao cũng không quan tâm, đấy là chuyện của mày. Nhưng nếu mày lôi My vào mấy cái trò đấy, thì đừng có trách tao.”

“Sao chứ?” – Đức cười nhếch miệng trước những lời dọa nạt từ phía anh Khánh – “Hôm nay My mang danh nghĩa người yêu tôi, anh lấy quyền gì để nói những lời đấy? Mà đã là người yêu thì làm gì là quyền của chúng tôi, đâu liên quan tới người ngoài như anh.”

Bốp.

Tôi tròn xoe mắt nhìn anh Khánh, hoàn toàn không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, hoặc là cả nghe nữa. Anh Khánh…vừa đấm thẳng vào mặt thằng nhóc đấy? Tôi không nhìn nhầm, không nhìn nhầm! Chuyện gì đã xảy ra với trưởng nhóm mẫu mực của chúng tôi như vậy?

Choang.

Khi mà tất cả chúng tôi đều đang ngỡ ngàng trước hành động vượt quá sức tưởng tượng của anh Khánh, thì một âm thanh khác vang lên ngay sau đó. Chai rượu từ tay Đức đập vào đầu anh Khánh trở nên vỡ vụn, những mãnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi, màu đỏ chát của rượu vang thấm ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng mà anh đang mặc. Anh Khánh lùi lại phía sau một chút, có lẽ là bị choáng trước cú va đập mạnh vừa rồi.

“Anh… Anh có làm sao không? Anh ơi…”

My yếu ớt gọi anh Khánh, con bé chạy vội lại đỡ anh mà hai tay cứ run lên bần bật, trong khi đôi mắt ầng ậc nước như thể sắp òa khóc ngay lúc này. Máu bắt đầu chảy xuống trán anh Khánh, khiến cho My luống cuống vội vã dùng tay lau đi, nhưng lại nhanh chóng rụt lại như thể sợ làm anh đau vậy. Tôi với anh Dương cũng nhanh chóng chạy lại gần anh, hoàn toàn rối bời trong tình huống như thế này.

“Anh không sao đâu.”

Anh Khánh dịu giọng nói, như thể dỗ dành để cho My nín khóc. Nhìn thấy anh trong tình trạng này, đúng là một sự đả kích vô cùng lớn đối với con bé rồi. Trông anh Khánh đúng là vẫn tỉnh táo lắm, cho dù máu chảy cũng khá nhiều, nhưng My vẫn không ngừng lo lắng, con bé cứ liên tục khóc nấc lên.

“Anh không sao thật mà.” – Anh Khánh lại một lần nữa phải lên tiếng dỗ dành con bé.

“Mẹ kiếp.”

Quân quát lớn, rồi lao thẳng về phía Đức, cậu ta chẳng nề hà đến những mảnh thủy tinh sắc nhọn vẫn còn đang cầm trên tay thằng nhóc hư hỏng đấy mà lao vào đánh đấm Đức túi bụi. Đức cũng không để yên, sẵn tiện mảnh thủy tinh trên tay mình, nó cố hết sức dùng những mảnh vỡ sắc nhọn đấy để đâm vào người Quân đến tóe máu. Vậy mà Quân như mất cảm giác, vẫn không chịu lùi lại, điên cuồng thúc mạnh vào bụng Đức.

“Đủ rồi Quân.”

Cuối cùng thì hội con trai của DMC cũng phải ra lôi Quân đứng dậy. Đến cả chục người con trai mà cũng phải rất khó khăn mới có thể kiểm soát được Quân, cậu ta lúc này hệt như một kẻ mất hết lí trí vậy. Mấy người bên Holic Crew lúc này mới đưa bảo vệ vào tới nơi, thật là hết nói. Bọn họ cuối cùng cũng lôi được Đức ra ngoài, khi trên tay nó vẫn còn cầm nguyên hung khí đã đánh anh Khánh và Quân.

“Anh ơi… Em xin lỗi…”

My vẫn thút thít khóc, chắc hẳn lúc này con bé đang rất ân hận về quyết định bồng bột của mình. Tôi cũng muốn My nhanh chóng nhận ra con bé đã sai lầm đến dường nào, nhưng không phải theo cách này. Thiệt hại nhiều quá!

“Anh không sao mà. Em đừng khóc nữa.”

Anh Khánh bật cười khi nhìn vào gương mặt lấm lem marcara vì khóc của My. Trông anh có vẻ như là không sao thật, chứ không phải chỉ là tìm cách an ủi cho My khỏi hoảng sợ. Nhưng dù sao thì cái đầu anh cũng cần được băng bó lại ngay lúc này, nếu để mất máu nhiều quá thì không ổn chút nào đâu.

“Mày thế này lái xe được không?” – Anh Dương nhíu mày hỏi, chắc hẳn anh rất lo cho anh Khánh – “Lại còn đèo My nữa.”

“Lái xe thì có thể, nhưng đèo người khác thì không chắc.”

Anh Khánh lưỡng lự trả lời, có vẻ như anh rất muốn đèo My về sau những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay nhưng lại không đủ tự tin, dù sao thì tham gia giao thông với bộ dạng như thế này là rất nguy hiểm rồi, huống hồ là đi cùng người khác nữa.

“Anh không phải lo cho em.” – My thút thít nói – “Em đi taxi về.”

“Em biết để em đi taxi anh Khánh không yên tâm đâu mà.” – Tôi thở dài – “Hay để anh Dương đèo em về?”

“Vậy còn em?” – Anh Khánh hỏi tôi khi mà anh Dương vẫn còn đang im lặng, cũng phải thôi, anh Dương đâu muốn phải nói chuyện với tôi cơ chứ.

“Linh đi cùng em.”

Quân nói chen vào. Đến lúc này tôi mới ngước lên nhìn cậu ta. Bộ dạng thảm hại của Quân lúc này khiến tôi không khỏi động lòng: đuôi mắt rách toạc, mặt mũi bầm tím, quần áo dính đầy máu. Việc mặc cả “cây” trắng của Quân ngày hôm nay đúng là sai lầm vô cùng nghiêm trọng.

“Về cùng em?” – Anh Dương lên tiếng hỏi Quân, giọng nói lạnh lùng hệt như sáng nay nói với tôi vậy – “Bộ dạng em còn tệ hại hơn Khánh, em nghĩ rằng anh có thể tin tưởng giao người yêu anh cho em sao?”

“Bọn em đi taxi, nên anh không phải lo lắng em sẽ đèo Linh đâm vào cột điện nào đấy.” – Quân mệt mỏi trả lời, cậu ta thật sự không còn đứng vững khi lúc này phải nhờ đến sự giúp đỡ của một cô nàng bên DMC – “Anh nên lo cho anh Khánh và cô bé kia thì hơn.”

“Linh, hay em ở đây, đèo My về rồi anh quay lại đón em.”

“Khuya rồi, anh muốn Linh đợi anh đến bao giờ?”

“Em đừng có can thiệp vào chuyện của anh.”

“Nếu anh không muốn em can thiệp vào chuyện của mình thì cố giữ người yêu mình chặt vào, đừng có biến Linh thành chị Quỳnh Chi thứ hai.”

“Em im đi!” – Anh Dương lớn tiếng quát – “Đừng bao giờ nhắc tới Quỳnh Chi nữa! Chẳng phải tất cả đều là ý của em hay sao?”

“Nếu anh tin tưởng chị ấy thì đâu có nói ra những lời nặng nề đến như vậy? Chia tay với Quỳnh Chi là do anh, anh còn định đổ thừa cho em đến bao giờ?”

“Quân! Cậu thôi đi!”

Tôi vội vã chạy lại chặn lời Quân nói, đồng thời đỡ lấy cậu ta, khi những lời đấy nhất định sẽ có tác động không nhỏ đến anh Dương. Bản thân anh vẫn chưa bao giờ tha thứ cho chính mình vì những gì anh đã nói với chị Quỳnh Chi. Tôi không muốn Quân hay bất kì ai vin vào chuyện này để làm tổn thương anh cả.

Tôi đưa mắt nhìn anh, cố tỏ ra bình thường nhất, như thể vẫn giận anh về chuyện ngày hôm nay:

“Muộn rồi, em về trước nhé. Anh đèo My về rồi về nhà sớm đi, nhớ đi đường cẩn thận.”

“Ừ, em cũng cẩn thận.” – Anh gật đầu đầy miễn cưỡng, giọng nói ấm áp vừa nãy nhanh chóng biến mất – “Nếu em có chuyện gì_”

Quân thở dài, nhanh chóng cắt lời anh:

“…Thì em sẽ chịu trách nhiệm.”

/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status