Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Chương 32

/61


“Em xin lỗi vì đã không thể nghe theo lời của anh. Em biết anh rất lo cho em, nhưng em vẫn không đủ tự tin để có thể làm cho anh Khánh thích mình. Mỗi lần đứng trước anh ấy, em đều tự đánh mất đi sự tự tin của mình. Một người như anh Khánh, có lẽ em vĩnh viễn không bao giờ có thể chạm tới được.”

Tôi ngồi thần người trong một quán café nhỏ cùng anh Dương, đọc đi đọc lại mẩu tin nhắn tối qua My gửi cho anh không biết bao nhiêu lần rồi. Đầu óc tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng, không còn biết phải nhận xét ra sao về câu chuyện của My nữa. Tôi cũng chẳng còn dám lớn tiếng chê My ngốc, khi mà đọc xong những dòng này tôi cũng kịp hiểu ra rằng không ai muốn như vậy cả. Là do bản tính My cảm thấy nhút nhát, không đủ tự tin khi đứng bên cạnh anh, chứ không phải do nó không muốn tiến về phía trước để đuổi theo anh cho kịp.

“Anh tự giải quyết việc này đi, em chịu chết.”

“Gì chứ?” – Nhận lại chiếc điện thoại từ tay tôi, anh Dương lớn giọng phàn nàn – “Em đến đây rồi mà còn định bỏ anh như thế à?”

“Nhưng gặp anh Khánh em biết nói sao bây giờ? Anh không biết hôm qua anh ấy đáng sợ thế nào đâu. Tình trạng này mà kéo dài chắc em tổn thọ mất.”

“Thì mình đang tìm cách chấm dứt nó mà. Em chỉ cần đưa hộp quà này cho Khánh, bảo là quà của My tặng nó thôi.”

“Tại sao lại là em mà không phải là anh?”

“Anh mà đưa chắc anh ụp cả hộp quà này vào đầu nó mất. Em chịu khó đi.”

“Hu hu, tưởng yêu thương người ta thế nào, cứ cái gì khó thì đổ lên đầu tôi.”

“Ngoan, tí anh đưa đi ăn sữa chua mít.”

“Chán lâu rồi. Có mỗi anh thích thôi, em có thích đâu.”

“Yên nào, Khánh gọi này.” – Anh Dương lấy tay…xoa đầu tôi, rồi bắt đầu mở điện thoại lên nói chuyện với anh Khánh – “Đến chưa mày?... À, tao thấy mày rồi, đợi chút nhé.”

“Em phải đi một mình thật ạ?”

Ôm lấy hộp quà của My vào lòng, tôi đưa mắt nhìn anh cố tỏ vẻ đáng thương, sau khi đã xác định được vị trí của anh Khánh. Vậy mà mặc xác sự van nài của tôi, anh chỉ thản nhiên gật đầu, nhếch miệng cười trừ an ủi:

“Ừ. Đưa cho Khánh rồi mình đi ăn thạch dừa.”

“Anh hứa nhé!”

“Ừ.”

Sau khi móc tay cam kết với anh Dương, tôi loay hoay bê hộp quà rời khỏi quán café để sang bên đường đưa cho anh Khánh. Mới đầu giờ chiều, trời nắng gắt, không có gì lạ khi con đường Cầu Giấy tấp nập xe cộ thường ngày nay yên bình hơn hẳn. Cái nắng oi ả của trưa hè tháng sáu thừa sức làm điên đầu bất kể một ai trót dại mà bước chân ra khỏi cửa lúc này. Bản thân tôi cũng không phải là ngoại lệ. Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo, cộng thêm cái chân đau từ vụ đâm xe hôm nọ, khiến cho sự kiên nhẫn trong tôi bớt đi phân nửa. Trước lời hứa hẹn đưa đi ăn của anh Dương, giờ phút này đây tôi chỉ biết mau mau chóng chóng chạy sang đường để đưa quà cho anh Khánh rồi về sớm, chứ chẳng còn thiết tha gì chuyện xem xét thái độ của anh cả. Nói như thế thì cũng hơi vô tâm một chút trước chuyện của mọi người, nhưng phải chịu nóng thêm nữa chắc tôi chết mất.

Tôi tập tễnh bước trên làn đường dành cho người đi bộ, cảm thấy thời gian như thể thúc giục mình, khi đèn giao thông đếm ngược từng giây chuẩn bị đổi màu. Tôi hấp tấp nhịn đau chạy vội lên vỉa hè, khi nhận thấy một chiếc xe máy đang phóng với tốc độ kinh hoàng về phía mình. Có lẽ tên thanh niên đó muốn trêu tôi, tôi không còn lạ lẫm gì với trò này nữa. Nhanh chóng nhận ra tình hình hiện tại rằng nếu không nhanh chân thì mình có thể bị một phen khiếp sợ, tôi nhảy vội lên vỉa hè.

“Oái.”

Tệ hại quá đi mất, bỗng dưng tôi trượt chân ngã khi tiếp đất bằng đúng chiếc chân đau. Chính xác là lúc này tôi đang nằm đo đường, trong khi hộp quà của My rời khỏi tay tôi, vương *** đầy ra vỉa hè. Tôi hậu đậu quá, sao lại có thể để rơi quà của My như vậy cơ chứ?

“Em không sao chứ?”

Dựng vội chân chống xe máy, anh Khánh chạy nhanh lại đỡ tôi. Tôi nhấc người dậy cố đứng lên, nhưng rồi lại nhanh chóng ngồi thụp xuống, ôm lấy cái chân của mình đầy…tủi thân. Đau thật đấy! Chỗ đau hôm nọ còn chưa hết, nay lại miết một đường dài thế này. Hu hu, chảy máu rồi đây này! Liệu nó có để lại sẹo không đây? Không mặc quần short được chắc tôi chết mất!

“Linh, đau lắm không?”

Tôi nghe thấy tiếng anh Dương vang lên bên tai mình, đồng thời cũng nhanh chóng nhận thấy mùi hương của anh sộc vào mũi, khi anh ôm lấy cả người mà đỡ tôi lên. Tôi vẫn im lặng, không phải không muốn trả lời anh, mà là cổ họng đột nhiên cứng đờ ra như vậy đấy. Đau chết đi được, tất cả lại tại cái thằng ranh con ban nãy. Nhìn mặt mũi non choẹt chắc cũng là học sinh cấp ba mà thôi, vậy mà dám bày trò trêu ngươi chị mày.

“Có đau không? Anh dặn em rồi mà, thấy thế nào thì cũng phải nói cho anh biết chứ.”

“Nhặt…hộp quà…”

Tôi hụt hơi nói, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào những món quà đang rơi *** tứ tung trước mặt mình. Bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình vô dụng quá, chuyện của anh Khánh và My tôi đã không giúp được gì rồi, nay đến món quà My muốn đưa cho anh tôi cũng làm rơi như thế. Nghĩ đến đây, không hiểu sao tôi thấy sống mũi mình cay cay.

“Khánh, mày nhặt các thứ vào hộp đi.”

“Để sau đi. Xem Linh thế nào đã, liệu có phải đi bệnh viện không?”

“Mày cứ nhặt lên đi.”

“Linh nó đau phát khóc thế này rồi mà mày vẫn còn để tâm đến mấy thứ vớ vẩn đấy à?”

“Vớ vẩn?”

Anh vô thức lặp lại câu nói của anh Khánh, giọng điệu không có lấy một chút cảm xúc gì. Nghe giọng của anh tôi cũng có thể dễ dàng nhận ra anh bắt đầu nổi giận rồi. Anh Khánh rõ ràng hiểu sai ý của tôi, tôi không phải khóc vì đau, mà là cảm thấy có lỗi khi không thể hoàn thành được lời nhờ vả của My, trong trường hợp này là của cả anh Dương nữa.

Bốp.

Khi mà tôi đang định lên tiếng giải thích cho anh Khánh, thì đã bị anh Dương đẩy ra phía sau anh. Anh bỗng dưng hùng hổ lao đến trước mặt anh Khánh, vung tay tặng nguyên quả đấm vào mặt anh Khánh, khiến cho anh Khánh loạng choạng, mất đà ngã về phía sau.

Anh Khánh chau mày, đưa tay quệt ngang vết máu ở khóe miệng, nét mặt hiện rõ sự bực bội, bởi không hiểu vì lí do gì, đứa bạn thân lại sẵn sàng tặng mình một đấm ở chốn đông người đến như vậy.

“Mày điên rồi à?”

“Mày nhìn cho kĩ vào!” – Anh Dương thở hổn hển, bản thân anh cũng cảm thấy mệt khi dùng toàn lực để đánh anh Khánh như vậy – “Tất cả những thứ mà mày gọi là vớ vẩn này, đều là quà của My tặng mày đấy.”

“Cái… Cái gì?”

Đôi mắt anh Khánh mở to đầy kinh ngạc sau những gì mình vừa nghe được. Anh vội vã đưa mắt nhìn quanh những món đồ đang rơi vương *** bên cạnh mình. Đó đều là những món đồ My khen dễ thương khi mà cả nhóm đi chơi chung bắt gặp. Tất cả đều là đồ đôi. Trong hộp quà mà My nhờ trao lại cho anh Khánh, con bé không giữ lại một thứ gì cho mình cả, nó gửi lại tất cả cho anh, với hi vọng sau này khi anh tìm được một người con gái anh yêu thương, anh có thể tặng lại cho người ấy những thứ này.

Anh Khánh vẫn ngồi thần người nhìn vào bức tượng hai đứa trẻ con đang ôm nhau còn sót lại trong hôm quà. Thật may mắn vì nó chưa bị vỡ, có lẽ bởi lớp vải mềm dưới đáy hộp. Đó là bức tượng hôm chúng tôi đi chợ đêm, hưởng ứng theo đề nghị của Hoàng, mọi người đã chia nhóm ra để thi tô tượng. Anh Khánh và My đã dành chiến thắng sau khi tô xong bức tượng đôi đấy. My rất thích đôi tượng này, nhưng khi về nó vẫn hỏi xem anh Khánh có muốn cầm về hay không. Anh Khánh lúc đó chỉ cười mà lắc đầu, hoàn toàn nhường lại cho My, anh nói như thể đó là món quà anh tặng My nhân ngày…tết thiếu nhi. Lúc chúng tôi ăn xong, sang đường rồi My mới nhớ ra mình để quên đôi tượng ở bàn, nó hớt hải chạy qua đường để tìm lại đến suýt bị xe đâm. Cũng may là My không sao, nhưng bù lại nó bị anh Khánh mắng cho một trận té tát.

Tôi nhớ lúc đó My đã buột miệng thanh minh:

“Em xin lỗi. Nó là đồ vật quan trọng nhất với em mà, nó là món quà đầu tiên anh tặng em.”

Món quà quan trọng nhất…trả về cho người quan trọng nhất…

“Trả lời tao! My là gì đối với mày?”

“…Tao không biết…”

“Không biết? Mày thích ai mà mày cũng không biết sao?”

“_”

“Thật uổng công My nó thích mày. Bản thân mày thích ai mày còn không biết, thảo nào My nói nó không có cơ hội. Những thứ này, tao nghĩ không nên đưa cho mày thì hơn.”

Anh Dương thở hắt, rồi cúi người nhặt những món quà rơi trên vỉa hè vào hộp. Tôi cũng cúi người nhặt cùng anh, đầu óc cảm thấy rối bời, không biết nên nói gì trong tình cảnh này nữa. Lời anh Dương nói cũng đúng. Anh Khánh đối với My, một là thích, hai là không. Đằng này anh cứ dùng dằng như vậy, chúng tôi còn biết làm sao cơ chứ?

“Thật ra…không phải tao không thích My…”

Anh Khánh lên tiếng, khi anh Dương đã nhặt món quà cuối cùng bỏ vào hộp. Cả hai chúng tôi đều quay lại nhìn anh, cảm thấy hơi nghi ngờ điều mình vừa nghe được. Không phải không thích, nghĩa là thích, đúng không? Nếu đã thích, thì tại sao còn giày vò tình cảm của nhau như thế?

“…Chỉ là tao không chắc chắn vào tình cảm của mình mà thôi.”

“Không chắc chắn?”

“Ừ. Tao sợ…lại nhầm giống như đã nhầm với Linh.”

Tôi hơi nghiêng đầu lắng nghe câu nói của anh, ban đầu thì còn ngờ ngợ không hiểu, nhưng được một lúc thì trong thâm tâm cũng ồ lên khi nhận thức được vấn đề. Vì trước đây từng ngộ nhận là thích tôi, nên bây giờ dù có tình cảm với My, anh Khánh cũng cảm thấy lưỡng lự và nghi ngờ, không chắc chắn. My không giống tôi, nó thích anh rất nhiều. Chấp nhận thích My mà lờ đi cảm giác nghi ngờ của bản thân, thật sự sẽ làm tổn thương nó.

Nhưng anh Khánh thích My rõ ràng như thế rồi, anh vẫn còn sợ mình nhầm lẫn hay sao?

Anh từng nói thích tôi là vì nhầm lẫn và ngộ nhận. Cũng vì lẽ đó, tình cảm của anh dành cho tôi vốn chẳng có gì cả, anh vẫn quan tâm đến tôi hệt như với mọi người. Nhưng còn My, chỉ có My mới khiến những bước chân của anh trở nên vội vã hơn mà thôi.

“Mệt mày thật.”

Anh Dương thở dài, điềm nhiên bước đến gần anh Khánh và…ngồi xuống vỉa hè cạnh người bạn thân nhất của mình. Những người dân sống quanh đây vẫn nhìn chúng tôi không chớp mắt, chắc hẳn bọn họ phải cảm thấy kì cục lắm khi hai tên con trai kia mới vài giây trước còn đánh đấm, quát nạt nhau ầm ĩ, nay lại ngồi khoác vai nhau giữa trưa nắng gắt như thế này.

“Từ khi nào mà mày lại suy nghĩ nhiều vậy chứ?”

“Ý mày là sao?” – Nheo mắt lại vì nắng, anh Khánh thản nhiên phớt lờ ánh mắt hiếu kì của những người đang dừng đèn đỏ dành cho mình – “Chẳng lẽ lúc yêu mày không suy nghĩ gì hay sao?”

“Không.”

“Hả?”

“Tao không nghĩ gì thật, tao chỉ yêu thôi.”

“Mày lại điêu với “anh” rồi.”

“Thằng khỉ, tao nói thật đấy.” – Anh Dương cười toét miệng trước cái bĩu môi hiếm thấy của đứa bạn thân – “Tao chỉ yêu thôi, yêu xong rồi mới bắt đầu nghĩ.”

“_”

“Mày đừng có phức tạp hóa vấn đề quá như thế. Nhớ trước đây mày nói gì chứ? Mày bảo tao thay đổi rồi, Linh làm tao thay đổi. Mày không nhận ra bản thân mày thay đổi vì My sao?”

“…Tao thay đổi?”

“Mày có dám cãi tao là không phải không? Mày vốn là thằng chỉ biết quan tâm đến công việc của nhóm, từ ngày My đến mày mới chịu tham gia nhiều hoạt động gọi chung là “chơi bời” hơn, mấy cái trò đùa nhạt nhẽo của Hoàng mà trước giờ không ngó ngàng đến, giờ cũng tham gia cùng.”

“_”

“Mày nhìn lại cái Facebook mày xem. Bọn tao gửi yêu cầu thêm mày vào phần gia đình từ năm ngoái đến giờ không thấy hồi âm, còn bảo không biết đồng ý kiểu gì. Thế mà thằng nào lọ mọ nghiên cứu để rồi gửi cái yêu cầu kết hôn cho My hả?”

“_”

“Hồi lớp mười một tao đánh nhau, thằng nào ấn đầu tao bảo có đầu thì dùng mà suy nghĩ, động chân động tay chứng tỏ bản thân mình…không có não. Thế mà hôm nọ mày lại nổi điên lên đấm bạn My trước mặt bao nhiêu người. Chẳng phải mày lo giữ hình tượng bản thân lắm hay sao?”

“_”

“Tao kể ra thì vẫn còn nữa đấy, nhưng trời nắng quá rồi, chốt lại cái ví dụ cuối cùng thôi nhé. Tất cả bọn tao đều nhận thấy một tuần qua khi My biến mất, mày nóng tính và hay cáu gắt đến nhường nào. Gạt bỏ sĩ diện của bản thân qua một bên đi, đừng để sau này phải hối hận.”

Giọng anh Dương dần nhỏ lại, cái vẻ hống hách, lên mặt mấy phút trước cũng nhanh chóng biến mất. Là anh thật lòng muốn tốt cho anh Khánh? Cũng đúng thôi, hai người là bạn thân mà. Nhưng với tôi, ngoài chuyện này, lí do khiến anh bỗng dưng dịu giọng như thế, ắt hẳn là vì nhớ đến chuyện của chính bản thân mình. Anh hối hận vì đã từng đề cao sĩ diện của bản thân mà làm đau chị Quỳnh Chi sao?

“Sĩ diện gì chứ?”

“Mày để My phải tỏ tình với mày trước như thế, nhưng rồi cuối cùng lại làm ngơ như không biết gì. Con trai như mày…kém quá!”

“_”

“Không biết theo đuổi hạnh phúc của bản thân mình. Tao thất vọng về mày quá đi.”

“Mày nhiều lời quá!”

Anh Khánh gắt, sau đó hậm hực đứng dậy bỏ về phía trước xe máy đang dựng dưới lòng đường của mình. Anh không muốn ở đây để nghe anh Dương phàn nàn thêm về bản thân nữa, vậy nên bây giờ mới đang bực dọc đội mũ bảo hiểm và định bỏ đi thế kia.

Tôi và anh Dương đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy bối rối không biết làm sao trước sự cứng đầu kì lạ của anh Khánh nữa. Chạy vội ra…chặn đầu xe anh Khánh, tôi nói vội:

“Tám giờ sáng mai My bay.”

“Không phải ba ngày nữa sao?”

Anh Khánh phanh gấp xe, trên gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc và sốt ruột. Đôi mắt của anh kiên định nhìn tôi, như thể trông mong rằng tôi sẽ thay đổi lại lời mình vừa nói. Đồ ngốc, suy nghĩ của anh hiện hết lên mặt rồi, sao còn cứ phải giả vờ với chúng tôi làm gì?

“Vì My bỏ nhà đi nên bố nó giận quá, tống cổ đi luôn rồi.”

Tôi ấp úng trả lời. Dù rằng đã quyết định nói ra để níu chân anh Khánh, nhưng cuối cùng lại bị vẻ khổ sở của anh làm cho bản thân cảm thấy mình như mang tội. Lại trèo xuống khỏi xe, anh nhìn tôi như nghi ngờ trước những lời tôi vừa nói. Anh Khánh cứ đi lòng vòng quanh cái xe của mình, dáng vẻ bồn chồn như thể đang phải quyết định một việc gì đó có ý nghĩa sống còn với mình vậy.

“Anh Khánh à, nghe em nói này, My là một người con gái tốt, nó đã thích anh từ rất lâu rồi. Có lẽ việc bọn em cứ dồn ép anh thế này khiến anh sẽ cảm thấy khó chịu và nghĩ rằng bọn em đang ép buộc anh phải thích My, vậy nên bọn em sẽ không làm khó anh nữa.”

“_”

“Em chỉ muốn nói một câu cuối cùng thôi, anh đừng cứ mãi nhìn lại phía sau như thế, đôi khi bản thân mình sẽ đánh mất những gì tốt đẹp ở trước mặt.”

“_”

“À, còn điều này nữa. Thật ra người con gái mà anh gặp_”

“Anh đi nhé.”

“Dạ?”

“Anh đi gặp My đây. Cảm ơn hai người.”

Anh Khánh vội vã xoay lưng chạy vào ngõ Mai Dịch, đó là ngõ dẫn vào nhà My, chẳng buồn để tâm đến chiếc xe máy đang vứt chỏng chơ dưới đường của mình nữa. Sao lại hấp tấp đến như thế cơ chứ? Dù rằng nhà My ngay đầu ngõ này thôi, nhưng cũng không cần thiết phải “bỏ của chạy lấy người” như vậy.

Tôi quay sang anh Dương, cảm thấy hơi khó hiểu khi anh cứ đứng nhìn theo anh Khánh và…cười. Nhét hộp quà vào tay anh, tôi nhíu mày dò hỏi:

“Anh cố tình hẹn ở đây đúng không?”

“Ừ, xăng đang lên giá mà, di chuyển nhiều tốn tiền lắm.”

“…Vậy còn xe của anh Khánh? Chúng ta phải đứng đây đợi anh ấy à?”

“Ừm, thôi nắng lắm, anh đèo em vào nhà My, đứng đâu đó đợi Khánh vậy.”

“Ý anh là…nghe trộm ấy hả?”

“Anh đâu có nói thế. Nhưng cũng được thôi, không vấn đề gì.”

Anh Dương cười tươi, rồi bắt đầu leo lên chiếc SH đỏ của anh Khánh. Anh Khánh vẫn còn cắm nguyên chìa khóa trên xe. Nguy hiểm quá, không sợ ai đi qua “nhảy xe” hay sao? Lúc này ngoài chuyện của My ra thì anh ấy còn biết để ý đến cái gì nữa đâu, thật là…

“Em lên nhanh đi, không có mũ công an tóm cả hai đứa bây giờ.”

Nghe anh giục, tôi vội vã trèo lên xe, hoàn toàn quên hẳn cái chân đau của mình. Tôi rất sợ công an, dù rằng không làm gì sai, nhưng mỗi khi nghe thấy từ “công an” là lại vô thức sợ. Lần này thì đúng là sai luật thật, vậy nên tôi chỉ biết mau mau chóng chóng làm theo lời anh mà thôi. Trước giờ tôi vẫn chấp hành luật giao thông nghiêm chỉnh lắm, chỉ có lần này là miễn cưỡng phải làm trái thôi mà.

Táp xe vào chân cầu thang một khu tập thể cạnh nhà My, tôi với anh Dương quyết định đứng im ở đó nghe ngóng tình hình, bởi lẽ lúc này anh Khánh và My đã gặp nhau rồi. Có lẽ vì ngày mai My sẽ đi du học, cho nên bố nó không còn cấm đoán chuyện gặp bạn bè, nhất là S.I.U nữa.

My đứng dựa lưng vào cửa, đôi mắt nó mở to nhìn anh Khánh đầy ngạc nhiên. Vậy mà người đối diện nó lúc này vẫn đang bận…thở, tất cả là vì anh đã chạy bộ giữa trưa nắng gắt thế này.

“Anh à, có chuyện gì_”

“Em đừng đi nữa.”

“Dạ?”

“Anh không muốn em đi, em đừng đi nữa.”

My vẫn tròn xoe mắt nhìn anh, đôi mắt nâu to tròn, trông thật sự ngốc nghếch. Nó nhìn anh chăm chăm, như thể nghi ngờ những lời anh Khánh đang nói chỉ là trêu đùa mình thôi vậy.

Đưa tay lau những giọt mồ hôi trên gương mặt anh, My cười hiền:

“Không đi, bố mẹ em sẽ đánh em đấy.”

My vừa nói dứt lời, anh Khánh đã kéo nó về phía mình, vòng tay qua ôm thật chặt. My cựa quậy trong vòng tay anh, như thể nó cảm thấy bị ngạt thở khi anh ôm quá chặt. Đưa tay vỗ vỗ vào lưng anh Khánh, dỗ dành anh như một đứa trẻ nhỏ, My nghiêng đầu hỏi:

“Anh sao thế?”

“Là do anh sai, do bản thân anh cố chấp, cứ mãi nghi ngờ tình cảm của mình.”

“_”

“Anh biết rõ tình cảm của em, nhưng lại không để tâm đến nó. Chỉ cần anh mệt mỏi, chỉ cần anh buồn chán,…mỗi khi quay đầu lại, sẽ thấy em luôn ở bên đợi anh.”

“_”

“Anh không biết từ khi nào hình ảnh của em đã in sâu trong lòng mình rồi, vậy mà anh vẫn ngu xuẩn không nhận ra được.”

“_”

“Những ngày qua không đủ can đảm giữ em lại là anh hèn nhát. Bây giờ là cơ hội cuối cùng, anh không thể không nói ra được nữa.”

“_”

“Anh thích em, vì thế em đừng đi, được không?”

.

.

.

“Đừng buồn nữa, có gì chiều nay anh em mình đi đá bóng.”

Đập mạnh vào vai anh Khánh, anh Dương cố nói một câu gì đấy để an ủi người bạn thân nhất của mình, trong khi những người còn lại trong S.I.U từ sáng đến giờ vẫn đưa mắt nhìn anh Khánh đầy vẻ ái ngại, trước bộ dạng thất thần khác hẳn thường ngày của anh.

Anh Khánh thoáng nhếch miệng cười trước lời động viên đó, nhưng cũng không nói gì cả, mắt vẫn nhìn mông lung vào khoảng không trước mặt. Nỗi buồn của anh Khánh ngày hôm nay, hẳn vẫn là chuyện của My mà thôi. Ngày hôm qua anh Khánh đã phải lấy hết can đảm của mình ra để thổ lộ, cũng như để níu giữ My lại, nhưng những gì anh nhận được chỉ là một cái lắc đầu và câu chào tạm biệt :”Xin lỗi anh, nhưng em không thể”. Nói rồi My nhanh chóng bỏ vào nhà, để mặc anh Khánh đứng sững như pho tượng trước cổng nhà hơn một tiếng đồng hồ, mãi đến khi tôi và anh Dương ra, anh mới chịu đi về.

Tôi tự hỏi có phải việc bắt ép anh Khánh nhận ra tình cảm của bản thân mình là sai hay không, nhất là bây giờ, khi phải chứng kiến bộ dạng sầu não và mệt mỏi khác hẳn thường ngày của anh. Chưa bao giờ tôi nhìn thấy anh Khánh hụt hẫng và đau khổ đến như vậy.

Tôi đã cho rằng bản thân mình sai, nhưng anh Dương lại an ủi tôi rằng những gì chúng tôi làm là đúng. Anh nói thà để anh Khánh như vậy còn hơn khi My đi rồi, anh ấy sẽ hối hận đến phát điên lên vì không kịp nói gì cả.

“Mọi người ăn xong rồi thì đến phòng tập thôi.”

Giọng nói lạnh lùng của anh Khánh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi và mọi người trong S.I.U đưa mắt nhìn nhau ái ngại, khi mà anh Khánh đã đứng dậy và bỏ ra ngoài trước. Tôi thấy anh vừa nhìn đồng hồ. Anh sợ trễ giờ tập, hay là theo dõi xem đã đến giờ My bay hay chưa? Tám giờ hơn rồi, giờ này My đi rồi.

Giữ sức khỏe nhé, em gái bé nhỏ của chúng tôi.

Chúng tôi lẽo đẽo theo chân anh Khánh về phòng tập mà không ai nói với ai câu nào, bởi lẽ bây giờ trong chúng tôi đều mang một tâm trạng giống nhau mà thôi. My không muốn chúng tôi đi tiễn, vậy nên chúng tôi cũng đành miễn cưỡng làm theo đề nghị của nó. Như vậy cũng tốt, sẽ không mất quá nhiều nước mắt nữa. Nghĩ đến cảnh phải đứng nhìn theo hinh dáng thân thương ấy khuất dần, tôi nghĩ bản thân tôi sẽ không thể chịu nổi.

“Oái.”

“Mắt mũi để đi đâu thế?”

Tôi nghe loáng thoáng tiếng Kim gắt Hoàng, sau khi thằng bé vừa đi vừa ngửa cổ lên nhìn trời, vấp chân vào bậc cầu thang, suýt thì ngã dập mặt xuống đất nếu không có sự giúp đỡ kịp thời của Tuấn.

Trước câu nói có phần trách cứ của Kim, Hoàng khẽ làu bàu:

“Thì em nhìn trời.”

“Em rảnh quá nhỉ?”

“Em chỉ muốn xem máy bay của My có bay qua đây không thôi.”

Mọi người lại im lặng trước câu nói rất hồn nhiên của Hoàng. Tôi để ý thấy anh Khánh thoáng khựng lại, song lại bình thản bước tiếp, cố tỏ ra không quan tâm đến lời nói vừa rồi. Thấy anh như vậy, anh Dương khẽ nhíu mày, ra hiệu cho Hoàng bớt lời đi. Chúng tôi cũng không để ý thêm về chuyện này nữa, lại im lặng bước lên phòng tập.

Anh Khánh đẩy cửa vào, có chút ngạc nhiên khi cửa không khóa. Anh nhanh chóng bật đèn lên. Toàn bộ chúng tôi đứng sững lại trong vài giây.

My đang ngồi bó gối ở một góc tường, thút thít khóc. Bên cạnh nó là va li hành lí. My vẫn gục mặt vào gối khóc, dường như chưa nhận ra sự xuất hiện của chúng tôi.

Sao My lại ở đây? Giờ này lẽ ra nó phải khởi hành rồi chứ?

“My, em chưa đi sao?”

Kim là người đầu tiên lên tiếng, giọng nó gần như lạc cả đi vì ngạc nhiên.

Giật mình vì có tiếng nói vang lên xung quanh, My vội vã ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt đẫm của nó nhìn chúng tôi đầy mừng rỡ. My ráo riết nhìn quanh, dường như nó đang tìm người.

Phải rồi, luôn luôn là anh Khánh.

Nhận ra hình dáng quen thuộc ấy, My bật dậy, chạy nhào lại ôm lấy anh. Nó vẫn khóc nức nở, bộ dạng như một con mèo nhỏ. Anh Khánh cũng vòng tay ôm lại My, dù rằng lúc nãy anh vẫn chưa khỏi ngỡ ngàng trước những gì xảy ra ở đây.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh Khánh cũng sực tỉnh, anh liền lên tiếng hỏi:

“Sao em lại ở đây?”

“Em không muốn đi.”

“Vậy sao hôm qua_”

“Em đã nghĩ rằng anh lừa mình. Em nghĩ rằng anh chỉ thương hại em nên mới nói như vậy. Em đã nghĩ rằng do chị Linh không giữ lời, nói với anh chuyện cái áo mưa đó là của em, người anh gặp là em, nên anh mới…”

“Người con gái đấy là em?”

Buông My ra, anh Khánh sửng sốt nhìn con bé. Được một lúc khi thấy My cũng ngây ngô nhìn lại mình mà không trả lời, anh Khánh lại quay sang nhìn tôi, người vừa bị nhắc đến trong câu chuyện. Tôi lúc này đầu óc trống rỗng hoàn toàn, vô thức gật đầu lia lịa trước ánh mắt đầy nghi vẫn của anh.

“Chị Linh…không phải chị Linh kể với anh rồi sao?”

“Không. Linh không nói gì cả.”

“Vậy…vậy tại sao anh lại nói thích em? Không phải anh thích người con gái trong quá khứ sao?”

“Anh đã bao giờ nói thích người đấy đâu? Chỉ là anh muốn cảm ơn người đấy thôi mà, thật không ngờ lại là em. Nhưng sao em lại phải giấu anh cơ chứ?”

“Em sợ anh thương hại mình.”

“Không phải thế, ngốc ạ.”

“Vậy là anh thích em thật sao?”

“Ừ. Nếu em đã nghĩ như vậy, thì tại sao lại ở đây?”

“Em không muốn rời xa anh. Ở Mĩ không có anh, em không thích nơi đấy.”

Anh Khánh bật cười trước câu nói của My. Anh lại ôm lấy nó, tay khẽ luồn vào mái tóc nâu mềm mượt ấy.

“Ừ, vậy đừng đi nữa, anh cũng không cho em đi nữa.”

“Khoan!” – Kim đột nhiên hét lên, khiến cả đám giật nảy mình – “Xin lỗi đã phá vỡ không gian riêng tư của hai người, nhưng bọn này cần xác định một số chuyện.”

Anh Khánh buông My ra sau câu…phá đám của Kim, My cũng vội vã quay sang nhìn chúng tôi, gương mặt đỏ hồng vì xấu hổ. Nhận thấy mọi người đều đã tập trung sự chú ý về phía mình, Kim bắt đầu hắng giọng:

“Em ở đây, bố mẹ em có biết không?”

“Dạ biết.”

“Cái gì? Nghĩa là bố mẹ em đồng ý cho em ở lại Việt Nam?”

“Không chị ạ. Em cãi nhau với bố mẹ, nói rằng không muốn đi, lí do như ban nãy mọi người đã nghe thấy. Bố mẹ em không nghe, nên em ra khỏi cửa bắt taxi đến đây luôn.”

Chúng tôi im lặng, hoàn toàn chìm theo lời kể của My. Hỏng rồi. Sao My lại có thể hành động “dũng cảm” thế này hả trời? Vui thì vui thật đấy, khi mà My quyết định ở lại Việt Nam bằng mọi giá, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ, nhất là khi nhớ lại gương mặt dữ tợn của bố nó.

“Vậy chắc giờ bố mẹ em đang giận lắm.” – Hoàng nhăn mặt nói.

“My về nhà bây giờ là…xác định sẵn.” – Tuấn cũng hùa theo câu nói của Hoàng, chẳng buồn để tâm nét mặt My đang dần tái xanh đi vì sợ.

“Vậy…vậy phải làm sao?”

“Thì về thú tội đi.”

“Ăn nói vô trách nhiệm.” – Kim đấm bụp một cái vào…bụng anh Việt, ngay sau khi nghe giọng điệu tỉnh bơ của anh.

“Được rồi, về nhà thôi My.”

Sau một khoảng thời gian im lặng lắng nghe ý kiến của mọi người, cũng như suy nghĩ riêng, anh Khánh cũng quyết định lên tiếng. Tất cả mọi người, bao gồm cả My đều quay qua nhìn anh đầy ngạc nhiên, không lẽ anh lại đuổi My về nhà như hôm nọ? Anh vừa mới nói thích nó và không cho nó đi nữa cơ mà!

“Dạ?”

“Anh với em về nói chuyện với bố em.”

/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status