Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Chương 38

/61


“Linh à, hôm nay cả nhóm đi chơi, bà đi cùng nhé.”

“Thôi, để khi khác đi.”

“Đi đi mà, năn nỉ đó. Có gì bà đi cùng tôi và Hoàng này.”

“Để khi khác đi, đi như vậy tôi cảm thấy không thoải mái. Với cả hôm nay tôi cũng có hẹn từ trước rồi.”

“…Ừ được rồi. Thế bye bà nhé.”

Tôi dập máy, nhoẻn miệng cười trừ trước ánh mắt dò hỏi từ phía Quân. Thật lòng mà nói thì tôi không có hứng thú với lời rủ đi chơi đó, khi nó chỉ xuất phát từ một người duy nhất là Trâm, còn chắc hẳn những người còn lại trong nhóm đều không cảm thấy thoải mái nếu như có thêm tôi đi cùng. Trâm kể cũng lạ, bảo tôi đến phòng tập để nhìn mọi người đã là khó khăn với tôi làm rồi, đằng này lại còn rủ tôi đi chơi nữa, tôi không làm được đâu.

Nhưng dù sao thì tôi cũng không thể đi được trong hôm nay, cho dù có đủ dũng cảm để dối diện với thái độ hờ hững của mọi người trong nhóm. Tôi đã hứa sẽ dẫn Bông – em gái của Quân đi ăn kem, vậy nên bây giờ tôi và hai anh em nhà họ đang ngồi trong quán kem New Ziland trên đường Lý Thường Kiệt. Lẽ ra chuyện đi ăn này tôi sẽ khất đến khi nào thi xong, ai ngờ tối hôm qua Quân gọi điện cho tôi, sau một hồi ngồi buôn đủ chuyện trên trời dưới biển thì cậu ta lại chuyển máy cho Bông. Con bé đó cứ í a í ới một hồi, thế quái nào lại lừa được tôi dẫn đi ăn trong ngày hôm nay, đúng là cao thủ!

Tôi quay sang nhìn Bông, bỗng chợt nhoẻn miệng cười khi bắt gặp gương mặt bầu bĩnh của nó. Con bé này có phong cách ăn mặc rất…chóe, lần nào gặp tôi cũng thấy nó toàn lựa những bộ đồ siêu chói mắt. Hôm ở biển thì là váy màu vàng chanh, hôm qua trong clip là màu đỏ chót, còn hôm nay là màu hoa mười giờ.

“Chị Thiên Thần!” – Tiếng con bé lanh lảnh vang lên, khiến tôi cũng phải phì cười.

“Ơi em. Mà đừng gọi chị là Thiên Thần nữa.”

“Tại sao ạ?” – Bông vừa nói vừa dùng thìa gạt quanh miệng cốc kem. Hành động ngẫu hứng của con bé khiến tôi vô tình nhớ đến hành động của Quân ngày hôm trước khi ở Vincom. Hai người họ đúng là anh em mà.

“Chị không thích như vậy. Chị tên là Linh, gọi chị là Linh nhé.”

“Em cũng tên là Linh này. Thế chị là cái gì Linh?”

“Chị là Phương Linh.”

“Em tên là Nhật Linh cơ.” – Bông cười để lộ hàm răng thiếu mất một chiếc răng cửa – “Nhưng mà kệ chị, em vẫn thích gọi chị là Thiên Thần hơn. Em không thích bị trùng tên đâu.”

Nghe con bé nói như vậy, tôi cũng chỉ biết lắc đầu mà cười xòa cho qua chuyện. Trẻ con đúng là lạ thật. Lúc thì ngây ngô vô tội vạ, lúc lại hệt như mấy bà cụ non. Tôi rất quý Bông, bởi lẽ con bé khá mạnh bạo và dễ gần chứ không có rụt rè, sợ sệt như nhiều đứa trẻ khác, hay đơn cử là như chính tôi những khi còn bé.

“Chị Thiên Thần_”

“Bông, em có ăn nhanh không? Kem chảy hết bây giờ.”

“Anh lắm chuyện.”

Bông chu mỏ nhõng nhẽo sau khi vừa bị anh trai lên tiếng mắng mỏ. Con bé dù tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cũng đành im lặng và tiếp tục ăn tiếp cốc kem dâu của mình. Tôi nhìn con bé, không thể nào nén nổi nụ cười của mình. Làm trẻ con sướng thật đấy!

Sau khi Bông im lặng, tôi cũng đành trở lại với cốc kem của mình, chán nản dùng thìa gạt quanh miệng cốc. Cốc kem socola dường như vẫn còn nguyên từ khi được gọi ra. Tôi dạo này làm sao vậy nhỉ?

Dường như đã nhận ra hành động nhàm chán của tôi, Quân lên tiếng hỏi:

“Sao rồi?”

“Sao gì cơ?”

Ngước lên nhìn Quân, tôi cố cười, cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng khí đối diện với đôi mắt như thể nhìn thấu tâm tư người khác của Quân lúc này, tôi lại chấp nhận buông xuôi chiếc mặt nạ mà mình vừa định khoác lên.

“Tất cả mọi chuyện ra sao rồi?” – Quân kiên nhẫn lặp lại câu hỏi của mình một cách đầy đủ hơn.

“…Ổn…”

Tôi hơi cúi đầu, cảm thấy không tự tin với câu trả lời của mình. Ổn? Theo tôi cái gì là ổn nhỉ? Từ trong thâm tâm tôi biết không có gì là ổn cơ mà, tất cả mọi thứ trong lúc này đều đang nằm ngoài mong muốn của tôi.

“Mắt sưng húp thế kia mà nói là ổn?”

“Đừng để tâm đến tôi. Còn cậu thì sao?”

Tôi giật mình né tránh khi nhận thấy bàn tay của Quân đang tiến lại gần mình. Không phải tôi thuộc mẫu con gái sống theo cái phương châm quá giữ khoảng cách với những người con trai khác ngoại trừ người yêu mình, chỉ là tôi không muốn Quân thương hại mình. Tôi phần nào đoán được bộ dạng thảm hại của mình trong hai, ba ngày gần đây. Tôi đọc được điều đó trong ánh mắt của S.I.U, của bố mẹ, bây giờ thì là cả Quân nữa…

“Tôi không sao” – Quân rụt tay lại, sau đó cúi nhìn gương mặt của mình phản chiếu trên tấm kính của bàn – “Tôi bị ăn đòn suốt ngày ấy mà.”

“Cậu quá ngông cuồng. Nhìn mấy vết thương của cậu tôi thấy phát sợ. Mà cậu lại không thèm bôi thuốc đúng không?”

“Ừ, tôi không quen.”

“Như thế thì làm sao mà khỏi được cơ chứ?” – Tôi thở dài, toan đứng dậy rời khỏi bàn – “Để tôi ra mua thuốc cho cậu.”

“Không cần đâu.”

Quân kéo vội tay tôi trước khi tôi bước ra khỏi quán. Cậu ta nhăn mặt ra hiệu cho tôi ngồi xuống, sau đó với lấy chiếc ba lô để ở ghế bên cạnh rồi đưa cho tôi. Nhìn gương mặt đầy vẻ nghi vấn của tôi, Quân nói tiếp:

“Trong ba lô còn thuốc cậu mua hôm nọ đấy.”

“Vậy à?” – Tôi gật gù, hí hoáy mở ba lô ra để tìm thuốc – “Mang thuốc theo bên người mà không chịu bôi là sao?”

“Tôi thích cậu bôi cơ.”

Tôi thở dài trước thái độ bướng bỉnh của Quân, thôi thì đành phải giúp cậu ta vậy. Trong ba lô của Quân còn nguyên thuốc và cả bông băng tôi đã mua từ hôm xảy ra xô xát ở Summer Party. Nếu đã không quen bôi thuốc thì còn giữ cái này bên người để làm gì? Quân lo cho người khác bị thương hay là muốn hành hạ những người như tôi phải bôi thuốc giúp?

“Nhẹ thôi.”

“Ngồi yên.”

“Ê, đừng động vào tóc tôi.”

“Đã bảo ngồi yên. Tôi chọc vào mắt cậu bây giờ.”

“Nhưng tôi ghét ai động vào tóc tôi.”

“Làm như tóc cậu đẹp lắm ấy, đỏ rực, nhìn đến phát ngốt.”

“Hừ, đẹp hơn tóc anh Dương nhà cậu nhiều.”

“_”

“À, tôi xin lỗi.”

“Xong rồi đấy.”

Tôi phủi tay sau khi dán urgo cho Quân, giả vờ như không nghe thấy câu nhỡ miệng vừa rồi của cậu ta. Tôi biết là Quân không cố tình đâu, nhưng mà sao khi nghe thấy cái tên Dương, tôi vẫn cảm thấy ngạt thở như vậy nhỉ?

Tôi gượng cười khi nhận ra Quân vẫn chưa chịu rời mắt khỏi mình:

“Tôi không rời S.I.U nữa.”

“Cậu không nghe lời tôi, lại gặp S.I.U rồi phải không? – Quân hỏi, giọng điệu như thể cậu ta đã đoán trước được chuyện này vậy.

“Ừ. Tôi chỉ muốn xin lỗi mọi người thôi, nhưng đã bị tất cả giận rồi.”

“Ngốc thật, đã bảo đừng đến.”

“Không đâu. Kim thậm chí còn không thèm nhìn mặt tôi nữa.”

“Rồi dần dần mọi chuyện sẽ ổn thôi. Lẽ ra cậu nên nghe lời tôi mới phải.”

“Tôi không biết nữa. Nhưng thật sự thì tôi với cậu suy nghĩ khác nhau. Để yên cho qua chuyện mà không xin lôi mọi người, tôi cảm thấy khó chịu lắm.”

“Tôi hỏi thật, cậu đến gặp S.I.U, mục đích chính là để gặp anh Dương đúng không?”

“…Ừ.”

Tôi gật đầu. Hoàn toàn chẳng thể ngờ Quân có thể hiểu suy nghĩ của mình đến như vậy. Tôi thật sự muốn nhìn thấy anh. Nhưng rồi khi nhìn thấy lại thấy đau, lại cảm thấy hụt hẫng. Đến bây giờ tôi vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật rằng anh đã bước ra khỏi cuộc đời mình. Những hình ảnh, những kỉ niệm về anh vẫn luôn hiện lên trong đầu tôi ngay cả trong giấc mơ, thậm chí ngay cả khi tôi nhắm mắt. Tôi vẫn còn thích anh, thích anh rất nhiều. Sai lầm khi đã nói chia tay, nhưng tôi chẳng đủ can đảm để xin lỗi và mong anh tha thứ. Tôi sợ rằng anh sẽ không cần đến mình nữa sau những tổn thương tôi đã gây ra cho anh.

“Anh Dương vẫn không chừa cái tật cũ, trước vì ghen với tôi mà để mất Quỳnh Chi, đến bây giờ…”

“Tại tôi cả mà.”

Tôi cười nhạt, lại vô thức lên tiếng bênh vực anh, dù biết rằng chúng tôi chẳng còn quan hệ gì nữa. Biết rằng Quân nói vậy để an ủi mình, nhưng điều cậu ta nói lại chỉ khiến tôi cảm thấy đau hơn mà thôi. Anh Dương đã từng nói sẽ không bao giờ để mất tôi như chị Quỳnh Chi, nhưng rồi bây giờ… Là anh đã quên, hay bản thân tôi không còn đủ xứng đáng để anh có thể giữ lời?

“Anh!” – Khi mà cả tôi và Quân đều đang im lặng không biết nói gì, thì con bé Bông rụt rè lên tiếng. Có vẻ như nó đã hết kiên nhẫn để có thể ngồi yên mà không nói câu nào – “Em muốn đi chơi!”

“Đi đâu?”

“Chị Thiên Thần, đi đâu bây giờ ạ?”

“Hả? Chị cũng phải đi à?” – Tôi hơi ngạc nhiên khi Bông hỏi mình như vậy.

“Vâng ạ.” – Bông tỉnh bơ đáp trả, sau đó bất chợt reo lên – “Em muốn đi trượt patin.”

“Ừ, thế ăn nhanh lên rồi anh chị dẫn em đi.”

Một lần nữa tôi bắt gặp nụ cười hiền của Quân, kèm theo đó là cử chỉ dịu dàng của Quân khi dùng tay vỗ nhẹ mái tóc cô em gái. Quân thật sự rất yêu cô em gái của mình. Dù rằng cậu ta hay lớn giọng đàn áp con bé, song tôi vẫn có thể nhận thấy sự che chở và an toàn mà Quân tạo ra dành cho cô bé này. Ở bên cạnh Bông, Quân như thế là một con người hoàn toàn khác vậy.

.

.

.

Khu trượt patin.

Tôi phải đứng trông chừng Bông trong tình trạng cả hai chị em đều đang đi…chân đất để chờ Quân đi đổi giầy trượt patin. Đây quả thật là một nơi đáng ngán, một nơi mà tôi chẳng bao giờ muốn đặt chân đến lần hai, đơn giản vì nó đã gắn liền với khá nhiều kỉ niệm đáng xấu hổ của tôi từ khi còn học cấp hai. Tôi không biết trượt patin, cho dù đã được dạy ở chính chỗ này, thì tôi cũng vẫn ngã xây xẩm mặt mũi như bây giờ. Tôi dự đoán rằng lần này bản thân mình cũng không khá khẩm hơn là bao đâu.

“Của hai chị em này.”

Quân đặt đôi giầy patin xuống trước mặt chúng tôi, sau đó chậm rãi cúi xuống để xỏ giầy cho con bé Bông. Nhìn Bông lúc này rất ngộ, con bé ngoan ngoãn thò từng chân ra một để cho anh mình xỏ giầy, nét mặt thì tập trung, có vẻ như đang hiếu kì lắm.

Tôi thở dài, cảm thấy thật sự chán ngán, đi theo anh em nhà Quân ngày hôm nay đúng là sai lầm mà. Tôi không muốn trượt một chút nào cả. Thế nào tí nữa cũng sẽ ngã ở đây cho mà xem. Với Quân thì chẳng sao đâu, bởi lẽ tôi cũng đã từng làm nhiều việc…đáng xấu hổ trước mặt cậu ta rồi, nhưng mà ngã trước mặt trẻ con thì… Trời ơi, xấu hổ đến chết đi được đấy.

“Có cần tôi đi giầy cho không?”

“À không.”

Giật mình trước câu hỏi đểu của Quân, tôi lúng túng cúi xuống để đi giầy, tâm trạng vẫn không cảm thấy thoải mái hơn một chút nào. Số tôi thật thảm, thoát khỏi cảm giác khó chịu khi đi cùng S.I.U thì lại vướng vào anh em nhà Quân. Cũng may khu trượt patin hôm nay ít người, nếu không thì…

“Anh ơi, bạn anh kìa!”

Giọng nói véo von của Bông lại vang lên bên tai tôi, sự vui tươi của nó đúng là tỉ lệ nghịch hoàn toàn với tâm trạng tôi lúc này. Tôi vô tình quay ra theo hướng tay chỉ của Bông, dù biết rằng chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng rồi tới khi quay lại, tôi mới ngớ người ra mà công nhận: đúng là có liên quan.

S.I.U và DMC đang đụng nhau ngay ở cửa vào khu trượt patin.

Trời ạ! Tôi có nhìn nhầm hay không thế? Hà Nội có vô vàn điểm để đi, tại sao không hẹn mà gặp, cả hai nhóm lại cùng lựa chọn địa điểm này để đến trong ngày hôm nay. Lần này để mọi người bắt gặp tôi với Quân lại đi cùng nhau nữa thì sẽ ra sao đây, chuyện lần trước vẫn còn chưa lắng xuống mà. Xui xẻo, đời tôi đúng là cực kì xui xẻo!

Tôi đưa mắt tìm anh Dương. Lúc này anh đang đứng cạnh Kim, nét mặt không biểu lộ chút sắc thái nào, bất chấp việc những người còn lại trong S.I.U và cả DMC đang khó chịu với nhau ra mặt.

“Mới sáng sớm đã đụng nhau thế này, đúng là đen đủi ghê.”

Một cô bạn có phong cách ăn mặc rất cá tính bên DMC lên tiếng như thể “châm ngòi” cho cuộc khẩu chiến. Tôi cũng biết sơ sơ về cô gái đó, đó là người đã đỡ lấy Quân khi cậu ta gần như gục hẳn xuống sau trận đánh nhau với Đức ở Summer Party.

Phía bên S.I.U, đúng như dự đoán của tôi, Kim là người đầu tiên lên tiếng:

“Đen đủi? Câu đó là của bọn này mới phải. Hà Nội thiếu gì chỗ vui chơi, sao cứ bám lấy chúng tôi mãi thế?”

“Bám theo? Này các bạn trẻ, cuộc thi sắp đến rồi đấy. Nếu không tự tin vào khả năng của mình thì sao không ở nhà mà tập luyện đi?”

Câu nói của một người bên DMC nhanh chóng nhận được sự đồng tình tuyệt đối của các thành viên trong nhóm đó, bọn họ nhanh chóng ồ lên và dùng những cử chỉ chế nhạo mang đậm phong cách Hiphop của mình. Tôi thấy Hoàng định nói điều gì đó, song anh Khánh đã nhanh chóng cản thằng bé lại.

Vừa lúc ấy, Quân “liều mình” trượt qua ngăn cả hai nhóm lại. Tôi thậm chí còn không biết cậu ta đã rời khỏi mình từ khi nào nữa.

“Đủ rồi, mọi người!”

“Quân, em làm gì ở đây thế?” – Một người có cái đầu trọc lốc, trông khá bặm trợn bên DMC hỏi đầy vẻ sửng sốt.

“Bông có hẹn đi chơi, em đi theo trông chừng con bé.”

Quân nói rồi hất hàm về phía chị em tôi, khiến cho cả hai nhóm cũng nhìn về chỗ này. Tôi cảm thấy toàn thân đông cứng khi đến gần trăm con mắt nhất loạt hướng về mình trong lúc này. Biết rằng thế nào rồi mọi người cùng sẽ phát hiện ra tôi đi cùng Quân, nhưng có đánh chết tôi cũng không thể ngờ cậu ta lại khai mình ra sớm như vậy? À, hình như tôi đã quên Quân là người như thế nào.

Tôi lảng tránh ánh mắt căm ghét và trách cứ mà mọi người dành cho mình, giả vờ cúi xuống buộc lại dây giầy cho Bông. Con bé trong lúc ngồi ngóng mọi người nói chuyện đã ngứa tay mà tháo tung hết dây giầy ra. Tôi nên cảm ơn nó mới phải.

“Quân, anh vẫn qua lại với con đấy hả?”

Một cô nàng bên DMC hậm hực hỏi, câu hỏi của cô ta khiến cho hàng lông mày của Quân khẽ nhíu lại. Tôi có cảm giác cậu ta không hề thoải mái trước kiểu câu hỏi như thế này.

“Anh nói rồi, là Bông có hẹn với Linh. Mà em ăn nói cho cẩn thận, người ta lớn tuổi hơn em đấy.”

“Dù vậy thì anh cũng nên tránh xa người của S.I.U chứ!”

“Bọn này nói câu đấy mới phải, anh nên tránh xa chị Linh ra.” – Tôi nhận ra giọng điệu bất bình của Tuấn.

“Tránh xa gì chứ? Đây chẳng phải là kế hoạch của mấy người sao?”

“Được rồi, được rồi!” – Quân một lần nữa phải lên tiếng can ngăn hai nhóm – “Ai hơn ai thì đến cuộc thi sẽ biết, giờ đứng đây tranh cãi làm gì cho mệt. Em tôi đang ở đây, nó còn nhỏ, tôi không muốn những lời không hay lọt vào tai nó. Bây giờ nhóm nào về vị trí của nhóm ấy đi.”

Quân nói xong rồi trượt về phía tôi và Bông. Hai nhóm nhìn chúng tôi một lúc, rồi cũng quyết định tản ra, không lời qua tiếng lại với nhau thêm nữa. Tôi vô tình bắt gặp ánh mắt của anh Dương nhìn mình. Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt tổn thương như đêm hôm trước sao? Thật tồi tệ!

“Nào, ra chơi thôi.”

“Cậu không qua với nhóm cậu à?”

“Không. Chẳng nhẽ bây giờ tôi về nhóm tôi, cậu về nhóm cậu, Bông nó thích chạy sang bên nào thì sang?”

“Nhưng mà…”

“Thôi kệ đi, tôi đã lựa lời nói với S.I.U rồi, bọn họ không nghe thì tôi cũng đành chịu.”

Hóa ra, việc Quân thẳng thắn “khai” ra đi cùng tôi, lí do là như vậy. Biết rằng sớm hay muộn cũng bị S.I.U cũng như DMC nhận ra, Quân đã nhanh chóng nói rằng tôi có hẹn với Bông, đỡ phần nào “tội lỗi” cho tôi nếu hai nhóm có ngó ngàng tới. Hừ, nhưng sự thật đúng là tôi có hẹn với Bông mà, chỉ là cái việc này quá khó tin mà thôi.

“Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, ra chơi đi.”

“Tôi…tôi không biết trượt.”

“Hả?”

“Cậu ra chơi cùng Bông đi, cứ kệ tôi.”

“Thật là… Sao không nói từ trước?”

“Không sao đâu mà, cậu đi đi.”

“Vậy ngồi đây đợi nhé, tôi cho nó ra nghịch một tí rồi sẽ quay lại.”

“Ừ.”

Nhận được cái gật đầu của tôi, Quân đứng dậy rồi chậm rãi kéo tay Bông đi. Tôi để ý đến nét mặt con bé, thật lòng mà nói thì…đáng yêu đến chết đi được. Con bé cứ bám chặt lấy tay Quân, miệng thì cười sằng sặc, tôi không thể hiểu được lí do gì khiến Bông vui đến như vậy. Kể cũng phải, con bé có người dẫn đi thế kia cơ mà, chẳng như tôi hồi trước, một thân một mình rồi ngã đến ê cả mông. Mà con bé Bông rõ ràng là có biết trượt gì đâu cơ chứ, nhìn cái mặt tò mò thấy ghét, đã vậy lại còn mặc váy đi trượt patin. Ôi, đúng là trẻ con!

Sau khi hai anh em Quân đi khỏi, tôi chỉ biết ngồi im, đến cả việc cử động trong lúc này tôi cũng cảm thấy không thoải mái. Cả hai nhóm lúc này đều đang nhìn mình, tôi dám cá là như vậy. Cứ thế này thật khó chịu. Chẳng lẽ tôi bảo với Quân là sẽ về trước? Mà thôi, làm như thế để làm gì khi S.I.U đã biết tôi đi cùng Quân rồi.

“Linh!”

“Gì thế?”

Tôi bị giật mình khi Hoàng đẩy nhẹ mình từ phía sau lưng. Ngồi xuống bên cạnh tôi, thằng bé cười toe toét như thể làm hòa khi vừa gọi tên tôi trống không như vậy.

“Ra trượt cùng bọn em.”

Tôi quay ra nhìn S.I.U sau câu nói của Hoàng. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi lúc này là anh Khánh đang nắm tay My, dịu dàng chỉ dẫn cho con bé cách trượt. Trong khi đó những người hay chơi với tôi hầu như đã biết trượt hết, bọn họ còn chỉ dẫn cho những người khác nữa.

Tôi cười gượng sau lời rủ rê của Hoàng:

“Thôi, chị không biết trượt.”

“Không sao, em sẽ dạy chị.”

“Không, chị_”

Tôi không biết nên từ chối sao trước lời đề nghị của Hoàng nữa, thằng bé không hiểu lúc này tôi cảm thấy ra sao hay sao mà cứ không ngừng rủ rê tôi ra với mọi người như vậy? Hoàng quan tâm đến tôi, tôi biết chứ, nhưng tôi không thể…

Tôi vừa định quay ra nhìn S.I.U thì không hiểu sao, Hoàng đã vội…giữ lấy đầu tôi.

“Nhìn em này, đừng nhìn ra đấy.”

“Em làm gì thế?”

Gạt nhẹ tay Hoàng ra, tôi cứng đầu vẫn làm theo ý của mình. Cười. Hóa ra Hoàng không để tôi quay lại vì không muốn tôi nhìn thấy anh Dương đang hướng dẫn Ly trượt. Ừ thì…bây giờ anh ấy có là của tôi nữa đâu. Anh ấy làm gì, quan tâm ai, thậm chí có thích ai đi chăng nữa,… tôi cũng không có quyền can thiệp. Nhưng tại sao anh cứ phải thân thiết với Ly ngay trước mặt tôi cơ chứ? Anh thật sự muốn thế hay đang cố tình trêu tức tôi đây?

Hoàng chép miệng, hùng hổ nói với tôi:

“Đợi em nhé.”

Không để tôi trả lời, Hoàng nhanh chóng đứng dậy và trượt tới gần anh Dương và Ly. Linh tính tôi mách bảo rằng Hoàng lại chuẩn bị…gây chuyện. Nó xen vào giữa hai người, làm cho bàn tay đang nắm hờ tay Ly của anh Dương tuột ra, khiến cho Ly suýt ngã. Cũng may, Ly đã bám kịp vào bức tường gần đó.

“Chị Ly không biết trượt à?” – Giọng nói oang oang của Hoàng vang khắp cả sân trượt.

“Ừ em.” – Ly miễn cưỡng gật đầu, dường như nó không thích thú gì trước sự xuất hiện và cả phá đám của Hoàng trong lúc này.

“Em trượt giỏi lắm, để em dạy chị.”

“Ừ, em dạy Ly đi.” – Anh Dương nhanh chóng gật đầu chấp thuận, anh quay sang Ly nói như thể trấn an – “Hoàng trượt giỏi nhất nhóm đấy, em đừng lo.”

Tôi toan lắc đầu ngán ngẩm, sao anh có thể dễ dàng giao Ly vào tay Hoàng như thế cơ chứ, anh hoàn toàn quên chuyện xảy ra ngày hôm nọ rồi sao? Với tính cách bướng bỉnh của Hoàng, thế nào nó cũng sẽ lại gây chuyện nữa cho xem. Vậy mà anh vẫn ngây thơ, “nhẫn tâm” bỏ mặc Ly lại với Hoàng dù rằng nhìn nét mặt có thể dễ dàng nhận ra Ly không hề thích thú.

“Hí hí, chị Ly đi theo em.”

Tóm chặt cổ tay Ly, Hoàng cố tình kéo nó trượt ra xa khỏi anh Dương cũng như S.I.U. Nét mặt Ly khó chịu thấy rõ, nó dường như cố tìm mọi cách để gỡ tay Hoàng ra khỏi cổ tay mình:

“Không, chị không muốn học.”

“Em trượt giỏi thật mà.”

“Nhưng chị không muốn học nữa.”

“Sao lại như thế?” – Hoàng vẫn…dai như đỉa – “Mọi ngày có bao giờ chị từ chối người khác đâu, sao hôm nay chị lại đối xử với em như thế? Chị ghét em phải không?”

“Chị không ghét em, nhưng chị không muốn tập. Em bỏ tay chị ra đi!”

“Hông!” – Hoàng phồng miệng nhõng nhẽo – “Nhưng em thích dạy chị cơ.”

“Chị không đùa với em đâu. Em tóm vào chỗ tay đau của chị từ hôm nọ rồi đấy, bỏ ra đi.”

Hoàng hơi khựng lại trước câu nói của Ly, thằng bé nhìn chăm chăm xuống cánh tay còn đang quấn băng của Ly, gương mặt thoáng ẩn hiện một điều gì đó khá khó hiểu. Hoàng cuối cùng cũng chịu buông tay Ly ra, nhưng thằng bé nhanh chóng…tóm lấy cánh tay còn lại của Ly, tiếp tục lôi nó đi.

“Hoàng. Em có nghe lời chị không thế?”

“Sao em phải nghe cơ?”

“Chị lớn tuổi hơn em, em phải nghe lời chị chứ.”

“Không, em chỉ nghe lời Linh thôi, em chỉ nghe lời chị gái em thôi.”

“_”

“Sao chị không nói rằng chị là em chị Linh, vậy nên cũng là chị của em?”

“…Em vừa phải thôi, bỏ tay chị ra đi!”

“Không!!!!!!!!!!”

Tôi há hốc mồm kinh ngạc trước màn đấu khẩu vô cùng trẻ con của Ly với Hoàng. Trời ạ, Hoàng đúng là đùa dai mà! Ly đã bảo là không muốn học, thậm chí nét mặt nó thể hiện rõ sự bực bội mà Hoàng vẫn nhất định không chịu buông tha. Đứng nhìn hai đứa nó đang giằng co nhau ở một góc, tôi vừa thấy thương, vừa cảm thấy buồn cười.

“Em bỏ tay chị ra.”

Ly dùng hết sức để giật tay nó ra khỏi Hoàng. Nó không thể ngờ được hành động của mình khiến cho Hoàng giật mình, mất đà mà ngã ngửa ra phía sau. Kịp nhận ra mình hơi quá tay khiến cho Hoàng ngã, Ly vội vàng đưa tay ra kéo thằng bé lại. Nhưng đâu cần đến lòng thương xót của Ly, Hoàng vốn là đứa chẳng bao giờ chịu…chết một mình, trước khi hoàn toàn ngã hẳn xuống đất, nó đã nhanh chóng kéo lấy vạt áo của Ly mà lôi xuống.

Rầm.

Cả sân trượt patin bị thu hút bởi tiếng động mạnh phát ra ở góc sân, hầu như ai nấy cũng đều đưa mắt nhìn về nơi đó xem đã xảy ra chuyện gì. Trước mặt tôi lúc này là một cảnh tượng…khá hay ho, cảnh tượng mà có đánh chết tôi cũng chưa bao giờ thèm hình dung đến.

Lúc này đây, Ly đang nằm trên người Hoàng. Chính xác là Ly đang nằm trên người Hoàng, đầu nó còn tựa hẳn lên ngực của Hoàng nữa. Ôi trời, ngã kiểu gì mà ra cảnh tượng…”rồ man tíc” thế kia?

Không chỉ tôi mà hầu như S.I.U lúc này cũng đều đang bị “hóa đá” trước cảnh tượng trước mắt. Ha ha, nếu như tôi không biết mối quan hệ giữa hai người này, cũng như nếu tôi không đem lòng oán ghét Ly, chắc chắn tôi sẽ tìm mọi cách để mai mối cho hai đứa nó mất.

Ly loay hoay ngẩng đầu dậy, gương mặt nó nhăn nhó thấy rõ. Lúc này Ly mới nhận ra mình đang nằm trên người thằng bé đáng thương kia, nó trợn tròn mắt nhìn Hoàng, kinh ngạc không thốt nên lời. Gương mặt hai đứa nó lúc này chỉ cách nhau có vài phân mà thôi. A, cảnh này giống trong phim này!

“Đau!”

Vậy mà trong lúc tôi và mọi người đang ngồi im để…”xem phim miễn phí”, thì nhân vật nam chính bất ngờ vùng dậy, hất veo nữ chính khỏi người mình một cách vô cùng thô bạo. Hoàng lồm cồm bò dậy, nó không ngừng đưa tay lên xoa đầu, trong khi nét mặt nhăn nhó tỏ vẻ vô cùng đáng thương.

“Chị…chị xin lỗi.”

Ly luống cuống nhìn Hoàng, dường như nó cảm thấy khá ân hận khi vì vô ý đã khiến Hoàng ngã đau, đã vậy còn trở thành đệm cho mình nữa. Hoàng đưa mắt nhìn Ly trân trân, nét mặt oan uổng như thể mình làm điều tốt mà bị vu oan vậy.

“Chị thật quá đáng!”

“Chị xin lỗi.”

“Em có lòng tốt dạy chị trượt, chị không cảm ơn em một câu mà còn đẩy em ngã đập cả đầu xuống đất. Chị sờ mà xem, u một cục rồi đây này.”

“Chị xin lỗi mà.”

“Xin lỗi là xong hả? Đau chết đi được ấy, chị ra ngoài mua xúc xích cho em đi.”

“Ừ ừ, chị biết rồi.”

Ly lủi thủi tháo giầy trượt ra rồi bước ra ngoài để mua xúc xích cho Hoàng theo đúng yêu cầu của thằng bé. Nhìn theo bóng Ly, Hoàng ngồi cười sằng sặc như một kẻ điên, khiến cho anh Khánh đang đứng gần đó phải qua ấn đầu nó một cái, rồi tiếp tục trượt về phía My.

Tôi phì cười trước gương mặt hớn hở của Hoàng, đặc biệt là khi nó vừa quay sang nháy mắt với tôi, tỏ rõ sự đắc thắng.Thằng nhóc đấy đúng là trẻ con vô cùng, tôi có lí do của mình khi chẳng chịu công nhận rằng nó đã trưởng thành. Dường như hạnh phúc của nó là chọc phá Ly thì phải?

Vừa lúc ấy, Quân dẫn con bé Bông ra chỗ tôi. Con bé vừa sà vào lòng tôi thì Quân lên tiếng:

“Cậu ngồi với nó nhé, tôi ra ngoài mua nước.”

“Ừ.”

“Có ăn gì không?”

“Không cần đâu.”

“Ừ. Vậy ngồi đó đợi, tôi sẽ quay lại ngay.”

Quân nói rồi trượt ra ngoài. Cậu ta khác Ly, vì đã trượt thành thạo rồi nên đi cả giầy ra ngoài vậy đấy, hừ, thật đáng ghen tị.

Bóng Quân vừa khuất, những người bạn trong nhóm cậu ta đã nhanh chân trượt về chỗ tôi và Bông. Bọn họ đứng vòng quanh tôi, khiến tôi đột nhiên có cảm giác lo lắng. Đó chỉ là một cảm giác mơ hồ, nhưng không hiểu sao tôi lại tin vào nó đến như vậy. Những nụ cười nhếch mép của bọn họ càng khiến suy đoán của tôi có cơ sở hơn nữa.

Cô bạn có phong cách ăn mặc giống Kim là người đầu tiên lên tiếng:

“Ra trượt cũng bọn mình nhé.”

“Xin lỗi!” – Tôi dè dặt trả lời, dù rằng giọng nói của cô bạn kia khá nhẹ nhàng, nhưng tôi vãn cảm thấy không ổn – “Mình không biết trượt.”

“Bọn mình sẽ dạy.”

“Mình còn phải trông Bông nữa.”

“Mình sẽ trông Bông cho, bạn ra cùng mọi người đi.”

Một cô bạn tóc ngắn ngồi xuống bên cạnh Bông, con bé Bông cũng nhanh chóng cười toe mà ôm chầm lấy cô bạn đó. Điều đó chứng tỏ bọn họ có quen biết nhau. Thế cũng tốt, giờ tôi không cần phải lo lắng cho Bông nữa, tôi nên lo cho chính bản thân mình thì hơn. Tôi biết những người này rất ghét mình, vậy nên chẳng có lí do tử tế gì để họ có thể ra làm quen như vậy cả.

Chưa kịp lên tiếng trả lời, tôi đã bị một người bên DMC nắm chặt lấy cổ tay mà lôi đi, nhanh đến mức tôi còn không nhìn thấy anh ta tiến lại gần mình nữa. Điều báo hiệu cho tôi chính là tiếng thét chói tai của con bé Bông mà thôi. Cũng nhờ tiếng hét đó, S.I.U gần như dừng hết mọi người đang làm, tất cả đều quay sang nhìn tôi bị DMC lôi đi ra giữa sân trượt.

Tôi cố gắng giật tay mình ra khỏi tay người gã con trai kia, nhưng việc đó dường như là vô ích, bàn tay cứng như thép của anh ta cứ siết chặt lấy tay tôi vậy. Đau đến khó tả. Đến giờ thì tôi đã hiểu được tâm trạng của Ly ban nãy rồi, để cho những kẻ ghét mình dạy trược patin, một đứa ngốc cũng biết điều gì có thể xảy ra tiếp theo. Chết tiệt, bọn họ dường như chỉ đợi Quân đi khỏi để giở trò này ra với tôi thì phải!

Tôi bị đám người của DMC lôi đi với tốc độ kinh người. Bọn họ lôi tôi trượt qua trượt lại vòng quanh sân tập, còn tôi thì không dám mở mắt ra để nhìn xem chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Tôi cảm thấy buồn nôn. Bọn họ coi tôi như một món đồ chơi vậy, quăng quật hết chỗ này qua chỗ khác. Tôi bị bọn họ lôi sang trái, rồi lại qua phải, hoàn toàn bị động trong tình huống này. Tôi cảm thấy sợ! Những tiếng cười mỉa mai của bọn họ vang lên bên tai càng khiến tôi cảm thấy sợ hãi hơn nữa.

Anh Dương, cứu em!

“Đủ rồi! Đừng có đùa kiểu đấy nữa!”

Tôi cảm thấy tim mình như rớt ra ngoài, ngay khi nghe thấy giọng điệu giận dữ mà vô cùng thân quen đó vang lên bên tai mình. Là anh phải không? Là anh can thiệp đúng lúc tôi cần anh nhất? Tôi mở mắt ra nhìn, khi DMC cuối cùng cũng đã chịu dừng lại sau câu nói của anh. Tôi nhìn anh chăm chăm, có cảm giác toàn thân mình đang run lên bần bật. Tôi có cảm giác nước mắt mình như trào ra, khi tôi đọc được sự lo lắng và xót xa trên gương mặt của anh.

Tôi nhận ra anh vẫn còn quan tâm đến mình nhiều lắm.

“Mấy chục đứa bắt nạt một đứa con gái, bọn mày không biết xấu hổ à?”

Lần này là giọng của anh Việt. Anh nói mà như thể quát vào mặt của DMC vậy. Không trả lời anh, đám người của DMC chỉ nhìn nhau cười khẩy. Khiến S.I.U phải tức giận, dường như bọn họ cho đó là thành công? Tại sao bọn họ chẳng nói tiếng nào, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ như vậy nhỉ. Có lẽ việc bị quăng quật từ nãy tới giờ đã khiến tôi cảm thấy thất kinh lắm rồi.

“Linh, qua đây với anh.”

Anh Dương nhẹ giọng nói với tôi, khi mà tên con trai đang tóm chặt tay tôi đã chịu buông lỏng ra. Tôi có thể cảm nhận được toàn bộ sự ấm áp trong câu nói của anh. Tôi bị choáng ngợp trước câu nói đó, có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Anh chịu nói chuyện với tôi rồi hay sao? Nghe giọng anh, tôi mừng đến phát khóc, hồn nhiên bước lại gần anh mà hoàn toàn quên đi việc mình đang đi giầy trượt, để rồi trượt chân ngã soài xuống đất.

Đám người bên *** cười đầy mỉa mai. Tên con trai ban nãy lại tóm chặt cổ tay tôi kéo lên, ngay khi anh Dương đang định chạy lại đỡ lấy tôi.

“Đuổi theo đi! S.I.U đuổi kịp, bọn này sẽ trả.”

Nói dứt lời, hắn ta kéo tay tôi lôi đi xềnh xệch, khiến cho anh Dương và S.I.U phải vội vã đuổi theo. Tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng chửi thề của anh Việt và Tuấn. Quân à, cậu ta đi đâu sao mãi không chịu quay về thế?

Đám người của DMC tỏ ra vô cùng thích thú với trò đùa của mình. Bọn họ thậm chí còn đẩy tôi sang hết người này đến người khác, mặc kệ việc tôi sợ đến phát khóc ở phía sau. Không được, không được khóc! Khóc sẽ làm trò cười cho bọn họ. Tôi nhất định sẽ không khóc đâu!

Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy buồn nôn khó tả. Để bọn họ lôi thêm một lúc nữa chắc tôi nôn ra đây mất. Không ổn rồi, phải tìm cách tự cứu mình thôi. Người bên S.I.U có thể bắt kịp tốc độ với DMC, nhưng mỗi khi S.I.U đến gần thì DMC lại nhanh chóng đẩy tôi sang người khác. Tôi không thể chờ S.I.U được, phải tự cứu lấy mình.

Nghĩ vậy, tôi dùng hết sức để giật mạnh tay mình ra khỏi tay người đang giữ mình, chẳng rõ là nam hay nữ, mặc dù trong đầu tôi còn nhớ rõ hậu quả của việc giật tay mạnh như vậy, tấm gương của Hoàng và Ly vẫn còn rõ trong đầu tôi đấy thôi. Đúng như tôi dự đoán, hành động tự cứu mình đấy khiến tôi kịp thời thoát khỏi DMC, nhưng cũng lao cả người xuống đất, đó là chưa kể việc bánh xe ở giầy của ai đó vừa vô tình trượt qua tay tôi. Cơn đau kéo lên tận não.

“Linh, bạn có sao không?”

Hà lao vội tới đỡ tôi, có lẽ cô bạn là người đứng ở gần tôi nhất. Sự xuất hiện của Hà, tôi không thể không ngạc nhiên. Tôi biết rằng cô bạn rất ghét mình, vậy mà Hà cũng cùng mọi người giúp đỡ tôi như vậy. Nghe giọng hỏi thăm của Hà, bỗng dưng vết thương ở tay tôi cũng đỡ đi chút chút.

“Mình không sao.”

Bốp.

Tôi giật mình ngước lên nhìn bởi tiếng động mạnh vang lên bên tai. Mọi người bỗng dưng trở nên náo loạn, ngay sau khi anh Dương vừa đấm mạnh vào mặt gã con trai đã đầu têu ra trò này bên DMC. Nhưng bên DMC đâu phải là vừa, bọn họ sẽ chẳng bao giờ để yên cho người của mình bị đánh như vậy. Cũng may là khi tên con trai kia vừa định nhảy vào đánh trả anh Dương, thì Quân kịp xuất hiện để ngăn anh ta lại.

Trợn mắt nhìn hai nhóm đầy ngỡ ngàng, tôi dễ dàng nhận ra sự chán nản trong giọng nói của Quân:

“Đã bảo thôi rồi, sao lại đánh nhau thế này?”

“Quân. Là Hoàng Dương đánh anh Khải trước.”

“Nói dối!” – Tiếng con bé Bông bất bình hét lên – “Mấy anh chị bắt nạt chị Thiên Thần trước.”

“Linh?”

Ngẩn người ra một lúc sau câu nói của Bông, Quân vội vã đưa mắt tìm tôi. Nhìn bộ dạng của tôi hiện tại, ánh mắt Quân có một chút gì đó xao động. Vậy mà khi Quân định lại gần tôi, thì anh Khánh đã ngay lập tức cản cậu ta lại.

“Em đứng yên đấy.”

“Tại sao?”

“Đứng đến gần Linh nữa. Em không thấy rằng mình đang gây rắc rối cho nó hay sao?”

“Em gây phiền phức?”

“Đừng lôi Linh vào chuyện ghét nhau giữa hai nhóm, nó chẳng biết gì cả, em hiểu rõ chuyện này, đúng không? Đừng để Linh bị mang tiếng nữa.”

“Chuyện người ta nói Linh tiếp cận em vì cuộc thi, em chưa bao giờ nghĩ đến.”

“Nhưng nhóm em nghĩ như vậy. Nếu em chịu nói rõ ràng thì mọi chuyện đã không xảy ra. Anh không nói gì vì anh còn tôn trọng DMC, nhưng đừng bao giờ động đến người của S.I.U. Em hiểu anh nói gì chứ?”

“…Thiên Thần, cậu có sao không?”

Quân đưa mắt nhìn tôi, giọng nói lạnh tanh của cậu ta khiến tôi cảm thấy thoáng rùng mình. Tôi cười, ra hiệu rằng mình không sao, dù cho toàn thân đang run lên giữa thời tiết gần bốn mươi độ. Quân gật đầu, vẫn giọng điệu lạnh lùng đấy:

“Tôi thay mặt cả nhóm xin lỗi cậu. Bây giờ tôi đưa Bông về trước, cậu về cùng S.I.U nhé.”

“Ừ.”

“Bông, ra đây với anh.”

Nghe theo lời anh trai mình, Bông nhanh chóng cúi xuống tháo dây giầy ra. Mấy người bên DMC nhìn nhau, rồi cũng ra hiệu cho nhau rút. Có lẽ thái độ của Quân làm cho bọn họ cảm thấy sợ. Sau khi cởi giầy xong, Bông chạy lại ôm chầm lấy tôi, nó khẽ thì thầm: “Em sẽ kể lại cho anh Quân nghe nhé. Yêu chị”, hôn chụt vào má tôi một cái rồi lẽo đẽo chạy theo phía sau Quân.

/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status