Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Chương 9

/61


Anh Khánh đưa tôi về tới tận nhà. Suốt quãng đường đi, chúng tôi không nói với nhau một câu nào hết. Tôi cảm thấy lúc này trong lòng mình đang đan xen rất nhiều cảm xúc kì lạ. Tôi không biết gọi tên chúng là gì, tôi chỉ biết chúng làm lòng tôi chùng hẳn xuống.

Anh Khánh đã dừng xe từ lúc nào, nhưng mãi lâu sau tôi mới nhận ra. Sao anh cứ dừng xe mà không nói với tôi một lời nào nhỉ? Tôi nhìn cánh cổng xanh quen thuộc, uể oải bước xuống xe.

“Sao anh biết nhà em nhỉ?”

Đến lúc này tôi mới chợt nhớ ra, tôi không hề chỉ đường cho anh Khánh. Chẳng phải tôi vừa nói suốt quãng đường đi cả hai chúng tôi đều im lặng đó sao?! Vậy mà anh Khánh vẫn biết chính xác đường về nhà tôi. À quên, đã có một lần anh Khánh đèo tôi về rồi mà.

Anh không trả lời tôi, ánh mắt anh có một chút gì đó xót xa. Xót xa? Tôi đoán thế.

“Muộn rồi. Anh về cẩn thận nhé!”

“Ừ.”

“À quên! Áo của anh_”

Tôi toan cởi áo khoác ra trả lại cho anh Khánh, nhưng anh đã xua tay từ chối:

“Mai trả cũng được. Chẳng phải bố mẹ em chưa ngủ sao?”

Tôi đưa mắt nhìn về ngôi nhà mình.Ừ, đèn vẫn sáng. Sao lạ vậy nhỉ, mọi khi bố mẹ tôi ngủ sớm lắm cơ mà?

“Vâng. Em cảm ơn anh! Em vào nhà nhé.”

Tôi cúi chào anh Khánh, rồi quay lưng bước về nhà. Đường bê tông phẳng lì, nhẵn nhụi, mà sao bước đi, tôi có cảm giác nó gồ ghề nhiều lắm. Tôi nghe loáng thoáng tiếng dựng chân chống xe máy, ngay sau đó là tiếng anh Khánh gọi mình.

“Linh!”

“Dạ.” – Tôi quay lại nhìn anh, cố gượng cười. Dù không có gương ở đây, nhưng tôi cũng có thể hình dung ra nụ cười đó méo mó biết bao.

“Em không sao chứ?”

“À! Không sao đâu ạ, em sẽ tìm cách giải thích cho bố mẹ.”

“Không! Ý anh là, chuyện của Dương…”

Anh Khánh nói lấp lửng, nhưng từng đấy thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy có một cái gì đó vừa khẽ nhói lên trong lồng ngực. Tôi không muốn nghĩ, tôi không muốn nghĩ tới chuyện đó một chút nào. Nhưng mỗi cái tên thôi, mà khi vang lên cũng đủ sức khiến tôi chao đảo. Mỗi lần hình ảnh anh Dương và Quỳnh Chi hiện lên, trái tim tôi đều vô cớ cảm thấy đau.

“Tất nhiên là không sao! Em sẽ làm như không biết chuyện gì cả, đó là bí mật của hai người đó mà.”

Tôi nói dối anh, nhưng cổ họng cứ đơ ra, thật khó điều khiển cảm xúc của mình. Anh Khánh nhìn tôi một lúc, rồi hạ giọng.

“Em thích Dương, phải không?”

Tôi tròn mắt nhìn anh, hoàn toàn á khẩu. Thích? Anh nói tôi thích anh Dương sao? Không thể nào! Anh Dương là thần tượng của tôi, là người bạn của tôi cơ mà.

Là người tôi thích…?

Không đâu, không đâu! Làm sao tôi lại thích anh Dương cơ chứ? Tại sao tôi phải thích cái con người đáng ghét, luôn khiến tôi bực mình đến vậy?

Ừ, bực mình, nhưng cũng chính anh Dương là người làm tôi cảm thấy vui nhất.

Là anh Dương đội mưa tới đón tôi.

Là anh Dương đèo tôi đi vòng quanh Hà Nội giữa trưa nắng gắt.

Là anh Dương mang bánh tới nhà cho tôi, để rồi bị tôi bực bội vô cớ cũng nhẫn nại chịu đựng.

Là anh Dương luôn gọi điện thoại cho tôi vào mỗi buổi tối, không khi nào sai, chỉ trừ khi hai đứa dỗi nhau.

Là anh Dương tình nguyện làm chỗ dựa cho tôi ngủ.

Là anh Dương tặng tôi socola vào ngày Valentine Trắng.

Là anh Dương, khiến cho tôi thảm thấy hụt hẫng như ngày hôm nay khi thấy anh đèo người con gái khác!

Tôi thích anh thật sao?

“Em không biết.”

Tôi nhìn anh Khánh, bất giác cảm thấy hai mắt mình cay xè. Tôi không muốn công nhận điều anh Khánh nói, nhưng mà những hình ảnh về anh Dương cứ liên tiếp hiện lên trong đầu tôi. Khiến tôi cảm thấy choáng váng. Tại sao lại là anh Dương cơ chứ?

“Em vào nhà đây. Em chào anh.”

Tôi nói vội với anh Khánh, rồi quay lưng chạy biến vào nhà. Tôi không muốn anh nhìn thấy mình khóc. Tôi đâu có muốn khóc đâu, nước mắt cứ tự nhiên rơi mà tôi chẳng thể kiềm chế được.

“Bố mẹ ơi! Con_”

Tôi vừa ngó đầu vào nhà, sau khi đã kịp lau nước mắt, cố làm ra vẻ tươi cười với bố mẹ, nhưng ngay lúc ấy, một vật gì đó lao về phía tôi với tốc độ tên lửa. Thật may mà tôi tránh kịp, nếu không chắc chắn chết rồi. Là điện thoại di động của bố tôi.

Tôi ngạc nhiên, lúc này mới đưa mắt nhìn bao quát ngôi nhà. Bố mẹ tôi đều chưa ngủ. Bố đang ngồi trên ghế, nét mặt bơ phờ, mệt mỏi. Trong khi đó, mẹ tôi đứng bên cạnh, khóc lên khóc xuống. Cả căn phòng khách bừa bộn, khắp sàn nhà là sách báo, bình hoa, cốc chén, như thể một cơn bão vừa quét qua đây vậy.

Tôi bước đến gần, hơi hoảng sợ, giọng điệu run run hỏi:

“Bố mẹ à! Có chuyện gì vậy ạ?”

“Đi lên phòng nhanh! Ở đây không có chuyện của mày!”

Mẹ tôi lớn tiếng quát, khiến tôi giật bắn mình. Tôi len lén đưa mắt nhìn bố, nhưng bố tôi cũng chẳng buồn đáp lại tôi như mọi ngày nữa. Tôi cảm thấy khó hiểu với phản ứng của mọi người, nhưng phần vì sợ, phần vì mệt mỏi, tôi vẫn cúi đầu bước lên cầu thang. Tuy nhiên, tôi không phải là một đứa ngoan ngoãn tới mức luôn sẵn sàng làm theo những gì người lớn bảo. Tôi mở cửa phòng ra, rồi lại đóng rầm vào một cái, tỏ ý đã vào trong phòng, nhưng thực chất vẫn đang đứng nép mình sau dãy cầu thang. Tôi tự cho mình cái quyền được biết chính xác những gì đang diễn ra trong nhà này.

Mẹ tôi, có lẽ nghĩ rằng tôi đã vào phòng, bắt đầu quát lớn. Giọng nói mẹ như thể vỡ vụn.

“Ông thấy chưa? Con Linh nó mười tám tuổi đầu rồi đấy! Nó đã lớn như thế sao ông còn ra ngoài vụng trộm?”

Tôi cảm thấy như sét đánh bên tai, ngay khi mẹ vừa dứt lời. Bố tôi, bố-tôi-ngoại-tình sao? Tôi không tin điều này! Bố tôi, cho dù không phải giám đốc hay chủ tịch gì, nhưng tôi vẫn luôn tự hào về ông. Ông là người bố tuyệt vời nhất mà tôi từng biết. Bố luôn bênh vực, che chở cho tôi, luôn cho tôi biết trong cuộc đời này những gì là đúng đắn. Trong cuộc sống này, không phải mẹ, mà chính là bố, là người tôi yêu thương và tin tưởng nhất. Nhưng tại sao đến ngày hôm nay, mẹ lại khiến niềm tin của tôi dành cho bố lung lay dữ dội đến vậy?

Tôi nín thở, mà chính xác hơn là không thể thở nổi, đứng lặng đi lắng nghe, chờ đợi lời phủ nhận của bố mình.

“Tôi đã nói rồi! Chuyện đó đã có từ lâu rồi, đâu phải từ bây giờ.”

Bố tôi ngồi khúm núm trên chiếc sofa to lớn, dáng vẻ toát lên sự bất lực. Ông trả lời mà không thể ngẩng đầu lên nhìn mẹ tôi. Bố tôi không hề phủ nhận, ngược lại, còn xát muối vào vết thương ấy sâu hơn? Đã từ lâu rồi sao? Đã từ lâu rồi, mẹ tôi không phải là duy nhất?

“Ông lừa dối mẹ con tôi lâu đến chừng nào nào?”

“Con bé đấy…nó bằng tuổi Linh!”

Tôi cảm thấy không gian xung quanh mình chao đảo hoàn toàn, không hiểu tôi đã ngã xuống dười sàn từ khi nào nữa. Tôi cảm giác tim mình như bị ai đó bóp nghẹn. Tôi không thể thở được nữa, dù chỉ là một chút. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này? Mới sáng ngày hôm nay thôi, mẹ còn chuẩn bị bữa sáng cho gia đình, bố tôi thì mở cửa cho tôi đi học,… Vậy sao bây giờ…? Chuyện gì đã xảy ra với gia đình tôi thế? Chẳng nhẽ gia đình tôi không đáng có được hạnh phúc này, nên ông trời mới quyết định tước đi một cách phũ phàng và tàn nhẫn đến thế này?

Tôi lại nghe tiếng khóc của mẹ tôi, và tiếng đồ đạc bị đập vỡ. Từng tiếc khóc nấc lên của mẹ tôi càng khiến cho đầu óc tôi rối bời, hoảng loạn. Bố tôi có con riêng? Có con riêng bằng tuổi tôi sao? Vậy là lúc mẹ tôi mang nặng đẻ đau tôi, thì ông lại chia sẻ tình yêu, sự lo lắng và quan tâm, cho một người phụ nữ khác? Như thế có ác độc quá không đây? Suốt mười tám năm qua, bố cũng luôn lừa dối gia đình, lười dối mẹ, lừa dối tôi. Bố đã nói rằng trên đời này, bố yêu thương tôi nhất. Giả dối, tất cả đều là giả dối mà thôi!

Tôi đứng dậy và bước về phòng, mặc cho hai hàng nước mắt khiến cho mọi thứ trước mặt tôi trở nên nhạt nhòa, không thể phân định nổi. Tôi khóa cửa thật chặt, bỏ mặc những tiếng khóc thét, cãi vã, đập vỡ từ dưới nhà vọng lên. Tôi bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé, thật đơn độc, ngay trong chính căn nhà của mình. Đây là tổ ấm của tôi, là nơi tôi đã nâng niu và yêu thương suốt mười tám năm qua vô điều kiện, và chưa bao giờ hình dung ra được sẽ có ngày mình phải gánh chịu cái sự thật kinh khủng này. Mười tám năm qua, tôi luôn sống trong sự che chở của bố mẹ, tôi chưa từng phải gặp bất kì một sóng gió nào thật sự lớn trong đời. Nhưng sóng gió đầu tiên, có cần thiết phải dữ dội đến thế không?

Điện thoại tôi bỗng đổ chuông. Là anh Dương gọi. Lúc này, khi nhìn thấy tên anh hiện lên trong điện thoại, tôi càng cảm thấy đau nhiều hơn. Tôi ước mình biến mất trên đời, tôi ước mình chưa bao giờ tồn tại, và tôi ước không ai biết đến sự hiện diện của tôi.

Tôi tắt điện thoại. Khóc, suốt cả một đêm dài.

.

.

.

Ngày hôm nay tôi đi học sớm hơn thường lệ: sáu giờ sáng. Tôi không muốn phải đối diện với bố mẹ mình, cho dù tôi biết nửa đêm qua bố tôi đã xách quần áo ra ngoài vì bị mẹ tôi đuổi đi. Tôi muốn ngăn cản, muốn níu giữ hạnh phúc của gia đình mình. Nhưng tôi cũng rất hận bố tôi, tôi không nghĩ rằng tôi có thể tha thứ cho ông sau chuyện đó. Tôi cũng không muốn đến trường, nơi mà mọi người nhìn tôi như sinh vật lạ sau vụ việc bị ăn đòn ngày hôm qua. Cảm giác muốn được tan biến vẫn chưa hề vơi bớt trong tôi. Phải chăng đó là sự thật, thì tốt biết bao? Đến trường thì đến, tôi không nghĩ là tôi có thể tiếp thu bài học với tâm trạng này, cho dù đang ở trong giai đoạn nào đi chăng nữa. Tôi chỉ muốn có một chỗ để đi, đủ vất vả, nặng nhọc để tạm quên đi hiện thực.

“Òa! Sao hôm nay đi học sớm thế?”

Kim ôm chầm lấy tôi từ phía sau. Nhưng rồi cô bạn chợt ngẩn ra một lúc khi nhìn thấy cặp kính nobita của tôi. Nó nhìn tôi chằm chằm, rồi đưa hai tay lên chạm vào kính của tôi.

“Mày khóc à Linh?”

Tôi lắc đầu, không muốn trả lời Kim. Thà rằng Kim không nhận ra, hoặc biết mà im lặng thì tôi còn dễ chịu hơn. Tôi không muốn nghĩ tới ngày hôm qua, không muốn nghĩ tới một chút nào hết. Tôi khoác tay Kim, chậm rãi đi về phía phòng thể chất, trong ánh mắt soi mói của mọi người. Hay thật, bỗng nhiên trở thành người nổi tiếng.

Kim hoàn toàn chẳng để ý gì tới đám đông, rõ ràng phớt lờ đám đông là nghề của nó mà. Nó thản nhiên lấy ghế cho nó và tôi ngồi, bắt đầu mở điện thoại ra nghịch. Nó rất tâm lý, khi lúc này sẵn sàng để mình trở thành chỗ dựa cho tôi. Tôi ngả đầu dựa vào Kim, trong khi hướng mắt nhìn ra phía sân trường. Tôi không muốn nghĩ tới anh Dương, hoặc là không bận tâm về anh nữa. Mặc dù mỗi lần anh hiện lên trong tâm trí tôi cùng với Quỳnh Chi, đều khiến cho tim tôi như thắt lại. Nhưng so với gia đình tôi lúc này, tôi chợt nhận thấy điều đó chẳng quan trọng gì. Tôi thật sự là hết thuốc chữa, nếu lúc này đặt anh Dương lên trên gia đình.

Kim bỗng quay sang nhìn tôi, nét mặt nó khá nghiêm trọng và có cả sự lo lắng nữa. Nó nhìn tôi đầy nghi ngờ, rồi mới bắt đầu lên tiếng.

“Mày tắt điện thoại?”

“Ừ.”

“Cũng không online?”

“Ừ.”

“Mày có biết hai “quý ông” của S.I.U đang loạn lên vì lo cho mày không?”

Tôi ngay lập tức nghĩ tới anh Khánh khi nghe Kim nói vậy. Trong nhóm lúc này, anh Khánh là người hiểu chuyện gì đang diễn ra với tôi nhất, tuy không phải là tất cả, cũng không phải là hiểu được phần nhiều. Chỉ là hiểu, vậy thôi. Còn người còn lại, tôi không biết là ai, nhưng cũng không muốn hỏi lại Kim.

“Có chuyện gì thế? Nói cho tao đi!”

“Không có gì đâu.”

“Mày không coi tao là bạn hả?”

“Khi nào tao không chịu nổi nữa thì tôi sẽ nói với mày. Ok?”

Tôi thở dài, rồi lại ngả đầu vào vai Kim. Cầu xin Kim, đừng hỏi gì thêm nữa! Tôi bắt đầu không kiểm soát được nước mắt mình nữa rồi. Tôi nên làm gì đây? Ngồi khóc lóc như một đứa vô dụng? Tệ thật! Tôi còn biết làm gì hơn thế nữa? Tôi hận bố tôi, thất vọng về bố tôi, vì ông đã khiến cho mẹ tôi đau lòng đến như vậy? Tôi cũng muốn những kẻ đã cướp bố tôi phải chịu quả báo, nhưng suy cho cùng thì họ có lỗi gì đâu. Mẹ tôi cũng đã từng bảo tôi rằng tình cảm con người không thể nói trước, không thể theo một quy luật hay mong muốn của ai. Vậy thì tôi lấy tư cách gì để nguyền rủa bọn họ cơ chứ!

“Linh! Ra cổng trường với tao!”

Kim bất ngờ đứng phắt dậy, khiến tôi suýt nữa thì mất đà ngã ngửa ra đất. Không kịp để tôi phản đối, nó đã nắm lấy cổ tay tôi, lôi xềnh xệch đi. Tôi định giật tay ra khỏi tay Kim, nhưng lại mệt mỏi, lại không muốn phản kháng. Vậy là tôi để mặc nó lôi tôi ra khỏi trường. Kim bỗng dưng dừng lại, khiến tôi suýt nữa thì va đầu vào vai nó. Tôi đưa tay lên sờ đầu như một thói quen, tuyệt nhiên chẳng có một lời ca thán.

“Đấy! Có gì thì nói đi nha! Sao một tuần có bảy ngày thi tới sáu ngày gây lộn vậy?”

Kim nói rồi vùng vằng bỏ vào trường. Đến lúc này tôi mới ngẩng đầu lên nhìn. Và trái tim chợt nhói lên khi nhìn thấy người con trai đấy đang đứng trước mặt mình. Rõ ràng không phải tôi mê sảng có đúng không? Trong đầu tôi lúc này, hình ảnh của anh hiện tại xuất hiện đan xen với hình ảnh cùng người con gái đó ngày hôm qua, khiến tôi bị rối loạn. Tôi vô thức nhắm chặt mắt lại, cau mày, như thể muốn xua tan những hình ảnh đó ra khỏi đầu mình.

“Nhóc! Sao em hay khóc thế?”

Anh Dương lên tiếng hỏi tôi. Giọng anh rất nhẹ nhàng, rất ấm áp. Có lẽ anh cũng như Kim, dễ dàng nhận ra đôi mắt tôi sưng lên vì khóc. Phải rồi, tôi đã khóc suốt một đêm. Đến nỗi sáng nay hai con mắt cay xè, đau nhức kinh khủng.

“Này! Mặt em sao thế?”

Tôi nhận ra giọng anh đầy hốt hoảng. Anh nhanh chóng dựng xe máy, chạy lại gần tôi. Bàn tay anh chạm vào mặt tôi, khiến tôi cảm giác một làn hơi lạnh buốt vừa thổi dọc sống lưng. Tôi bất giác lùi lại phía sau, tránh bàn tay anh, tránh ánh mắt anh. Sao đã yêu người con gái khác, còn đối xử tốt với tôi như thế? Tôi giống trò đùa lắm hay sao?

“Em làm sao thế? Lại giận gì anh nữa hả?”

“Em không muốn gặp anh!”

“Tại sao?”

“Anh đừng hiểu sai ý em!” Tôi cắn chặt môi – “Không phải chúng ta lại cãi vã gì, mà đúng gì thì đâu có là gì để cãi vã chứ. Chỉ là quen biết anh làm em mệt mỏi!”

“Mệt mỏi?”

“Vâng! Hình như trong thời gian qua em đã đi quá xa rồi. Chỉ vì người ta tốt với em quá, nên bây giờ em mới cảm thấy hụt hẫng như thế này.”

“Em đang nói cái gì thế?”

“Không! Em chỉ nói linh tinh thôi. Nhưng xin anh đừng tìm em nữa.”

“TẠI SAO LÚC NÀO EM CŨNG CHỈ NGHĨ ĐẾN MÌNH THÔI THẾ? CÓ KHI NÀO EM ĐỂ Ý TỚI CẢM GIÁC CỦA NGƯỜI KHÁC KHÔNG?”

Anh Dương hét lớn, khiến cho một vài người đi đường hiếu kỳ quay lại nhìn. Anh nói tôi chỉ nghĩ đến mình, không để tâm đến cảm giác của người khác? Vậy còn anh thì sao? Anh có nghĩ đến cảm xúc của tôi hay không? Có biết tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, khi thấy anh đi với người con gái khác?

“Hai tháng qua anh biết quá ít về em rồi. Em là người như thế! Em đang chuẩn bị thi, em không muốn bất cứ thứ gì ảnh hưởng tới mình.”

“Kể cả anh?”

“Đặc biệt là anh!”

Một cái gì đó lại khẽ nhói lên, khi tôi nhận ra vẻ mặt thất vọng của anh. Tại sao tôi lại phải làm thế này? Tại sao tôi không thể nói thẳng ra với anh là tôi bực bội và buồn biết bao nhiêu, khi nhìn thấy Quỳnh Chi ôm anh như thế? Nói dối một cách vòng vo, dùng những lời lẽ ngu xuẩn hết cỡ, chỉ nhằm khiến anh bước ra khỏi cuộc đời tôi thật nhanh, mà không để lại cho tôi bất kì đau đớn nào. Nhưng sự thật, luôn luôn trái ngược với những gì tôi suy nghĩ và mong muốn.

“Ok! Anh hiểu rồi!”

Anh thôi nhìn tôi, giọng nói và ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo. Anh đã chấp nhận làm theo yêu cầu của tôi, vậy sao khi anh gật đầu, tôi lại cảm thấy một cái gì đó lại vỡ òa trong lồng ngực.

Anh Dương quay lại xe máy, gạt chân chống, rồi nói tiếp:

“Anh nhớ những ngày em tới phòng tập rồi. Đừng lo, anh sẽ tránh!”

“Anh không cần phải làm thế đâu. Từ giờ em sẽ không tới đó nữa.”

Tôi để ý thấy anh Dương định nói gì đấy, có lẽ là định hỏi tôi lí do, nhưng rồi lại thôi. Anh chỉ gật đầu, rồi phóng xe đi mất dạng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh phóng nhanh đến thế. Hiện giờ, anh ghét tôi lắm phải không? Anh không muốn nhìn thấy tôi thêm một giây, một phút nào nữa phải không?

Tôi cắn chặt môi, cắn mạnh tới nỗi nó hoàn toàn tê liệt, mất cảm giác, rồi quay lưng trở lại trường. Đứng trước mặt tôi là Kim, nó nhìn tôi chằm chằm, trên gương mặt nó không giấu nổi sự thất vọng và bất bình, giống như anh Dương khi nãy.

“Tại sao mày không đến phòng tập nữa?”

Tôi lảng tránh cái nhìn của Kim, cố nghĩ ra một lí do gì để trả lời cho hợp lí. Tôi không muốn thú nhận sự thật rằng gia đình tôi xảy ra chuyện, mẹ tôi cần tôi, giờ là lúc tôi hoàn toàn tập trung cho việc học, chỉ có kết quả học tập của tôi mới khiến mẹ tôi an lòng. Do vậy, tôi muốn chấm dứt hoàn toàn những việc có thể ảnh hưởng tới quyết tâm của tôi.

“Mục tiêu của tao không còn, tao còn tới đấy làm gì?”

Tôi chợt nhớ mọi lần, tôi vẫn hay nửa đùa nửa thật với Kim, nói rằng mục tiêu chính của tôi khi chấp nhận trở thành “chân sai vặt” cho S.I.U là để ở bên và ngắm một người đẹp trai như anh Dương. Tôi không biết Kim tin những lời tôi nói tới bao nhiêu phần trăm, nhưng tôi tin rằng lí do này sẽ thuyết phục được nó.

“Mày nói thế mà nghe được à? Mày với anh Dương cãi nhau như thế nào tao không cần biết, nhưng chẳng lẽ mười lăm người còn lại ở S.I.U không có chút giá trị gì với mày à?”

“Mày đừng có hỏi như thế!”

“Tao còn biết nói gì với mày hơn đây? Thật sự là mày không coi bọn tao ra gì, phải không?”

“Mày thôi đi! Tao không có ý đấy!”

“Mày không cần biết mọi người cần mày như thế thế nào, yêu quý mày như thế nào? Mày_”

“Mày định nói tao chỉ biết nghĩ tới bản thân?”

Tôi bỗng dưng nhếch mép. Ý tứ của Kim khiến tôi liên tưởng tới câu nói của anh Dương khi nãy. Tôi thật sự là một đứa con gái tệ hại đến vậy sao?

“Mày nói đúng đấy! Hoàng Dương quan trọng với mày tới mức nào đây?”

“Mày đừng có lôi anh Dương vào nữa!” – Tôi gắt Kim – “Mày cũng ngừng việc chất vấn tao đi. Mày là bạn thân của tao, nhưng không đồng nghĩa với việc mày có quyền tra khảo tao như thế!”

“Bạn thân?” – Kim hơi nhướn mày, cố tỏ vẻ ngạc nhiên – “Tao không biết mày coi tao là bạn thân cơ đấy. Có cái loại bạn thân nào mà không thể chia sẻ được với nhau hay không?”

Kim to tiếng, rồi đùng đùng bỏ vào trường. Khi tôi nghe cái từ “loại” phát ra từ miệng Kim, tôi có thể nhận ra nó đang vô cùng tức giận. Tôi đứng ngẩn ra, cảm thấy mình bất lực hoàn toàn. Sao mọi chuyện lại xảy ra thế này? Gia đình, bạn bè, và cả một người đặc biệt, sao đều lần lượt tuột ra khỏi tầm tay tôi? Tôi đã làm gì sai? Sống tiểu thư và ích kỷ như cách mọi người nhận xét, cũng đáng bị đối xử như thế này sao?

Bây giờ ngoài mẹ ra, tôi còn gì nữa?

Tôi muốn biến mất khỏi cuộc đời này. Nhưng tôi còn có mẹ, tôi còn phải tiếp tục sống vì mẹ. Cho đến bây giờ, tôi vẫn chọn cách sống cho người khác, nhưng tôi chấp nhận. Tôi làm gì có lựa chọn nào khác đâu.

.

.

.

Tôi trở về nhà, một cảm giác khác hẳn với ngày thường. Còn đâu là mái ấm nơi tôi luôn ao ước được trở về nữa. Căn nhà tôi giờ đây, lạc lõng và cô đơn đến lạnh người. Tôi dắt xe vào nhà, đóng cổng, cố làm ra vẻ không có chuyện gì và chạy vội vào nhà.

“Mẹ ơi!”

Đèn không bật. Mẹ tôi ngồi trên chiếc ghế sofa, đúng vị trí bố tôi vẫn hay ngồi, khiến trái tim tôi vô thức khẽ nhói đau. Khắp nhà, mọi thứ vẫn bừa bộn như thế, không hề có dấu hiệu được dọn dẹp. Tôi nhìn mẹ, thấy lòng quặn đau. Tôi bước lại gần mẹ, định ôm lấy mẹ, nhưng câu nói của mẹ khiến tôi đứng sững lại.

“Đến mày cũng lừa dối mẹ sao hả Linh?”

“Dạ?”

Tôi tròn mắt nhìn mẹ mình. Đôi mắt mẹ đỏ hoe, bộ dạng phờ phạc vì thức trắng một đêm suy nghĩ. Mẹ nhìn tôi, rồi lại khóc. Mới đầu, tôi còn tưởng là mẹ nhớ bố. Nhưng rồi nghĩ đến câu nói của mẹ, tôi biết là không phải. Tôi lại làm gì sai nữa sao? Tôi đã cố ngoan ngoãn trong suốt thời gian này mà.

“Mẹ nuôi mày từng ấy năm, để bây giờ mày trả ơn mẹ như vậy phải không?”

“Mẹ! Con không hiểu mẹ nói gì?”

“Mày nói mày thi đại học Thương mại, sao mày lại gửi hồ sơ thi Cao đẳng Du lịch?”

Tôi đứng hình, toàn thân run lên vì sợ. Mẹ tôi biết rồi sao? Tôi nhớ là tôi đã giấu kĩ lắm rồi cơ mà! Ngay sau khi nhà trường trả lại tờ phiếu số hai, tôi đã kẹp vào quyển sách Lý, nhét vào ngăn kéo bàn học. Bình thường bố mẹ chả bao giờ lên tới phòng tôi, trừ khi là gom quần áo đi giặt, hoặc “lùa” tôi xuống ăn cơm. Vậy sao lần này mẹ lại phát hiện ra nhanh đến như thế? Tôi vốn định sau khi thi đại học, chờ giấy báo, rồi sẽ xuống thú tội với bố mẹ. Đến lúc đấy thì mọi thứ đều đã xong xuôi, bố mẹ tôi có thể quát mắng, đánh đập, đuổi ra khỏi nhà,… nhưng cũng không thể chặn đứng ước mơ của tôi nữa. Vậy mà bây giờ…

“Mẹ! Sao mẹ lục đồ của con?”

“Nhà tao! Tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của tao!”

Mẹ tôi ném phắt chiếc gối ra đằng xa, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, chỉ dám nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên mặt bàn kính. Tôi phải làm sao đây?

Tôi rụt rè tìm cách giải thích với mẹ:

“Mẹ à! Con_”

“Nếu không thi đại học, thì tốt nhất dừng học luôn đi.”

“Mẹ!”

“Đừng nghĩ đến việc thi Cao đẳng. Tao đã xé tờ giấy đó rồi!”

Tôi cảm thấy choáng váng tột độ, cảm giác như đất dưới chân mình đang nứt dần ra. Mẹ tôi… xé tờ phiếu đấy rồi? Mẹ biết nó quan trọng lắm mà, phải không? Nếu không có tờ giấy đấy, khi đi nhận trường, tôi sẽ không được phát phiếu dự thi. Tôi sẽ không được thi đại học.

“SAO MẸ LẠI LÀM THẾ?”

Tôi thét lớn, giọng lạc hẳn đi. Tôi không thể tin được là mẹ tôi lại đối xử với tôi như thế. Đó là tương lai của tôi, là cả cuộc đời tôi cơ mà. Chỉ vì sở thích cá nhân của mẹ, mẹ sẵn sàng hủy hoại cuộc đời tôi như thế hay sao? Mẹ tôi chưa kịp nói gì, tôi đã tiếp:

“TẠI SAO CẢ BỐ LẪN MẸ ĐỀU PHÁ HOẠI CUỘC ĐỜI CON THẾ?”

“Mày im mồm đi! Đừng nhắc tới bố mày! – Mẹ tôi nghiến răng – “Là tao phải hỏi câu đấy mới đúng! Tại sao bố con mày liên tục làm khổ tao? Bố mày thì lừa dối tao gần hai mươi năm trời. Còn mày, nếu tao không trót có mày, thì bố mày đã không chấp nhận lấy tao. Để rồi mọi chuyện như ngày hôm nay!”

Nước mắt tôi chảy xuống ròng ròng, tưởng chừng như tôi không thể bắt mình thôi khóc, dù với bất kì cách thức nào. Hóa ra mọi lỗi lầm là tại tôi sao? Tại tôi vô tình có mặt, để bố tôi phải cưới mẹ tôi, để ông phải rũ bỏ trách nhiệm với người đàn bà kia,… Hóa ra tôi, mới là đứa tạo ra cái bi kịch “tan nhà nát cửa” này. Không phải bố, không phải mẹ, mà là tôi cơ đấy! Vậy mà tôi cứ nghĩ tôi là nạn nhân. Sao ông Trời lại bất công với tôi đến thế? Sao cái gì Ông cũng cướp đi của tôi? Để cuối cùng tôi mới là thủ phạm?

Tôi lặng người đi, mắt dán chặt vào đống đổ nát giữa phòng. Hết rồi, thật sự hết rồi! Đến giờ phút này thì tôi chẳng còn lấy một cái gì để nghĩ về tương lai của mình nữa. Bố tôi thì là người phá hỏng hạnh phúc của tôi, mẹ tôi thì là người phá hủy tương lai của tôi. Thật nực cười!

“Mày ra mua ngay bộ hồ sơ khác cho tao! Mày đăng kí đại học cho tao!”

“KHÔNG! CÓ CHẾT CON CŨNG KHÔNG ĐĂNG KÍ!”

“Bây giờ tao bảo mày không được nữa phải không? Sao mày ngu thế hả con? Sao mày không nhìn vào mọi người xung quanh mày ấy? Người ta thì cố gắng đỗ đại học cho bố mẹ nở mày nở mặt, còn mày thì sao? Mày_”

“Chẳng phải mẹ vừa nói rồi sao? Tại con ngu đấy! Tại con có mặt trên đời này đấy. Khiến mẹ khổ là do lỗi của con. Khiến gia đình này tan vỡ cũng là do lỗi của con. Mẹ muốn như con người ta, thì sang đó mà nhận, đừng coi con là con mẹ nữa! Mẹ-sinh-con-ra-làm-gì?”

Chát.

Gò má tôi nóng ran bởi cái tát của mẹ. Từ bé đến giờ, bố mẹ chưa bao giờ đánh tôi cả. Cho dù tôi có vì mải chơi mà ngã, thì bố sẽ là người đỡ tôi dậy, mẹ là người dỗ tôi khóc. Còn ngày hôm nay, tôi cảm giác như mẹ đã dồn toàn lực vào cái tát đó. Mẹ hận tôi. Cả bố lẫn mẹ đều không cần tôi nữa!

Tôi ném chiếc cặp xách lại giữa nhà, rồi vùng chạy lên phòng. Tôi ghét cuộc sống hiện tại, nơi mà người thì hận tôi, người thì cảm thấy mệt mỏi vì tôi. Tôi từng nói điều duy nhất níu giữ tôi lại trên đời này là mẹ. Nhưng đến bây giờ, chính mẹ lại là người phá hủy tương lai của tôi, chính mẹ cho rằng tôi mới là nguyên nhân khiến gia đình tan vỡ, thì tôi còn lí do nào để níu giữ cuộc sống này nữa chứ?

Gia đinh? Tan vỡ.

Tương lai? Bị phá hoại.

Bạn thân? Quay lưng.

Còn… anh Dương thì …

Tôi không biết đối với tôi, anh Dương là như thế nào. Nhưng cho dù anh có là gì, thì đến lúc này cũng không còn quan trọng nữa.

Tôi muốn thoát khỏi cuộc sống này càng nhanh càng tốt.

Tôi lao lên phòng, đóng cửa, lục lọi để tìm tất cả các loại thuốc trong phòng. Trước giờ đọc trên báo, tôi đã từng cười khẩy vì con người ta bây giờ tìm tới cái chết quá nhiều. Nhưng đến ngày hôm nay, tôi chấp nhận để người đời chửi rủa, xem thường mình, hay những gì đại loại như thế, chỉ cần để tôi thoát khỏi cái cuộc sống hiện tại mà thôi. Trong hai ngày hôm nay, có quá nhiều chuyện xảy ra. Tôi biết với nhiều người, tất cả những điều đó đều chưa thấm vào đâu, nhưng với tôi thế là quá đủ rồi, tôi quá mệt mỏi rồi, buông tha cho tôi.

Tôi dốc hết thuốc ở trong từng lọ ra mặt bàn, một hơi nuốt lấy tất cả. Những gì tôi có thể cảm nhận được khi đó chỉ là vị đắng của thuốc. Nước mắt tôi vẫn không ngừng chảy, ướt đẫm cả chiếc gối phía dưới. Con người ta có ba kiếp phải không? Nếu có kiếp sau, xin đừng để tôi phải lặp lại cuộc sống như bây giờ nữa. Thà rằng đừng bắt tôi xuất hiện trên đời một lần nữa, còn hơn phải lặp lại cuộc sống như thế này.

Tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu trong người, ruột gan cồn cào như có ai cấu xé, còn đầu thì đau như búa bổ. Cả người tôi trong chốc lát, bỗng trở nên nóng phừng phừng. Tôi lật người, nằm úp mặt xuống giường, cố sao cho bụng ép sát với giường, với hy vọng giảm bớt con đau hơn. Nhưng điều đó cũng không có ích gì. Hai tay tôi nắm chặt lấy chiếc chăn, còn răng thì cắn vào môi thật chặt. Tôi nhận thấy vị tanh trên đầu lưỡi mình, rồi sau đó những cơn đau tiếp theo dồn dập kéo tới, kịch liệt hơn. Tôi không biết rằng cái chết lại đau đớn đến như vậy! Lúc này, cả cổ họng tôi như có lửa đốt, vừa đau rát, vừa cồn cào. Tôi bật khóc đau đớn, vị máu tanh nồng ở môi, mùi thuốc đắng, vị mặn của nước mắt, cứ cuộn lấy nhau, làm tôi như ngạt thở.

Tôi cảm giác toàn thân mình bỗng dưng đau ê ẩm, đau cả chân, cả tay, cả đầu. Hình ảnh bầu trời xanh ngắt nơi cửa sổ dần dần nhòe đi, và cuối cùng tắt ngấm, trở thành một màu đen kịt.

/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status