Nếu cô nàng đã nói rõ ràng như vậy rồi, Trác Mục không đến mức mang theo thù địch không cần thiết.
Nhưng anh vẫn nói: "Tôi không phải người song hướng kia. Cho nên giữa chúng ta không có khả năng."
"Tôi biết ba mẹ tôi không có khả năng can thiệp vào quyết định của cô. Còn họ nghĩ gì tôi không muốn biết."
"Dù sao thì, rất vui được gặp cô."
Anh vươn tay ra, lịch thiệp và đứng mực.
Cô nàng cũng hào phóng bắt tay anh, sau đó hai người vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau.
Cảnh tượng này ở trong mắt ba mẹ anh cứ như kết cục đã định vậy, họ thoáng cười nhìn nhau, ai cũng vui mừng.
Buổi tối, anh từ chối lời mời của cô nàng đi chơi đêm. Anh vẫn còn nhớ mình đến đây vì lý do gì. Cho dù đó chỉ là cái cớ mà ba mẹ anh bày ra thì anh vẫn thật lòng quan tâm ông bà nội. Anh đã lãng phí thời gian ở bên cạnh người anh thương, vậy thì liền lãng phí cho xứng đáng.
Ba mẹ anh bất mãn thấy rõ nhưng không dám có ý kiến với lý do anh dùng để từ chối người ta.
"Khó được đến đây, không muốn đi chơi sao?"
B ni vỗ tay anh hỏi.
Anh lắc đầu, cầm lại tay bà.
Bà tay bà nhăn nheo, nhưng mà rất ấm áp, khác hẳn khí hậu se lạnh ở đây.
Khoảng thời gian từ lúc mới đến cho tới anh giờ đủ để anh biết ông bà nội chỉ là tiến thoái lưỡng nan mới thuận theo kế hoạch của ba mẹ anh. Những người có lòng bàn tay ấm đều sống tình cảm, thấu tình đạt lý. Những người đã gần trở về với cát bụi như họ càng nhìn thấu được đạo lý nhân sinh, gượng ép là không thể có kết quả tốt lành.
Ông bà chỉ không thể bày tỏ lập trường trong lý do bà ba mẹ anh kiên trì thôi.
"Bà nội, cho bà xem người yêu của cháu."
Trác Mục vừa nói vừa lấy điện thoại ra, không để ý ánh mắt kinh ngạc của bà nội. Nhờ vậy mà nhìn thấy tin nhắn của Nhạc Dương.
Bà nội cũng thấy, sau đó nhìn anh nở nụ cười thật lòng nhất từ lúc anh đến đây trước tiên trả lời tin nhắn rồi mới mở thư mục ảnh ra, thật sự cho bà xem ảnh chụp người yêu nhỏ của anh.
"Đứa nhỏ này... Bao nhiêu tuổi? Nhìn nhỏ vậy?"
Bà nội đưa ra đánh giá đầu tiên.
Anh phì cười: "Em ấy nhỏ hơn cháu một tuổi đó."
"Cơ mà nhìn cũng nhỏ thật. Chắc do em ấy có dòng máu Giang Nam."
"Người Giang Nam à, nhất định rất mềm mại."
Bà nội bày tỏ.
Anh vấn cười: "Bà nói đúng."
"Ông bà từng đi Giang Nam, khung cảnh hữu tình, con người cũng hữu tình."
"Cháu cũng đi rồi."
"Đi chơi à?"
"Không."
Anh cười hoài niệm: "Cháu cũng không kịp cảm nhận xem Giang Nam đẹp thế nào. Lần sau cháu phải nhìn kỹ hơn."
Bà nội nhìn anh, cũng không hỏi vì sao anh lại không kịp nhìn kỹ.
Nhưng mà một đỗi anh nghe bà nói: "Ngày mai trở về đi."
"Bà nội sẽ nói với ba mẹ cháu."
Anh lắc đầu: "Không cần đâu bà, tự cháu sẽ nói."
Anh không muốn ông bà nội khó xử.
Bà nội cũng không khuyên anh.
"Có cơ hội dẫn nó đến cho bà xem thử nhé."
"Vâng ạ."
"Bà lấy một tấm hình nhé, cho ông nội con xem."
"Không thành vấn đề. Tấm này đẹp nhất này."
"Đúng là rất đẹp."
Cuối cùng Trác Mục vẫn ở lại chỗ ông bà nội đến khi ba mẹ anh không thể trì hoãn thêm nữa cũng không đòi về trước.
Chỉ là anh vấn luôn ở với ông bà, không nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ anh đi chơi cùng cô cháu gái của bạn già ông bà nội. Ba mẹ anh vốn là tính kế anh, chỉ biết nín nhịn cho yên nhà yên cửa chứ đâu dám tái phát.
Cơ mà có lúc anh còn tưởng họ không nhịn được bung hết ra.
Sau đó anh chợt nhận ra nếu họ đã muốn lá mặt lá trái như vậy, thể thì anh cứ cùng họ chơi. Miễn họ không ép buộc anh thẳng mặt anh sẽ không quan tâm họ muốn làm cái gì. Rồi thời gian sẽ chứng mình tất cả chỉ là hoài công
"Các cậu muốn mua gì không? Tôi ra siêu thị."
Nhạc Dương vươn người trên ghế, khẽ cử động mấy đầu ngón tay vì cầm chuột quá lâu mà có chút tê cứng, đặng quay ra hỏi ba người trong phòng.
"Siêu thị nào?"
Hà Du hỏi lại.
Nhạc Dương nói: "Tùy tiện, nếu cậu có gì muốn mua ở siêu thị lớn thì tôi có thể ra đó mua cho cậu. Ngồi lâu cũng không tốt, đi lại thả lỏng luôn."
"Vậy tôi muốn mua sữa chua dừa. Loại này ở siêu thị nhỏ trong trường không có bán, thật chán."
Hà Du bất mãn bày tỏ.
Nhạc Dương chỉ cười, hỏi hai người còn lại: "Còn hai cậu?"
"Toi khong nghi ra muon mua gi. Hay cau mua chit do an vat di, moi ngudi deu an, cung chia tien."
Lưu Diễn nói xong còn quay qua hỏi Tào Minh: "'Cậu thấy sao?"
Tào Minh gật đầu: "Kiếm mấy loại mà ở siêu thị trường không có ấy."
"Tán thành!"
Hà Du giơ tay.
Nếu tất cả mọi người đều nói vậy thì Nhạc Dương không có lý nào có ý kiến khác. Cậu gật đầu rồi cầm ví tiền và điện thoại lên đi ra ngoài.
Chiều thứ bảy, nắng còn lưng chừng, sinh viên đi lại không nhiều lắm, đều rút ở trong phòng chờ đêm xuống.
Giang Nam đầy nắng, nên Nhạc Dương không sợ nắng.
Chỉ là dạo này thời tiết đã có hơi chuyển biến, trở nên mát mẻ hơn. Dù sao cũng chẳng còn bao lâu sẽ đến tết.
Nhẹ rảo bước đến cổng trường, bỗng nhiên Nhạc Dương nhìn thấy ở xa xa có bóng dáng quen thuộc đang đi lại đây.
Cậu sững sốt, sau đó bật thốt lên: "Trác Mục!"
Trác Mục cũng đã thấy cậu. Anh nở nụ cười, tắm nắng chiều rực rỡ.
Nhạc Dương bất giác tăng nhanh bước chân, từ đi cuối cùng lại thành chạy, rồi hóa thành một mũi tên lao tới.
Trác Mục giật mình, theo bản năng muốn đưa tay ra, lại cảm thấy như vậy quá lộ liễu nên rụt tay về, lại sợ bị cậu đụng phải mà hơi rụt về sau cho cậu có không gian để giảm tốc độ. Tuy vậy anh vẫn bị sự chào đón nhiệt liệt của cậu mà cảm thấy lồng ngực căng đầy, thỏa mãn tràn trề.
Kết quả Nhạc Dương không có nghĩ như anh.
Cậu lao sầm đến, thiếu điều nhảy phốc lên người anh.
Trác Mục bất đắc dĩ lại cưng chiều chỉ có cách vươn tay ra giữ lấy cậu. Dù vậy anh vẫn bị cậu đụng lùi ra sau mấy bước, may mà trụ vững được.
"Anh về khi nào vậy!?"
Nhạc tiểu Dương đầy mặt chỉ có vui mừng giữ chặt anh hỏi.
Trác Mục cười, nói: "Mới về liền đến tìm em."
"He he."
Nhạc tiểu Dương cười ngó ngẩn.
Trác Mục bị cậu lây, cũng cười theo.
"Em định đi đâu đó?"
Anh tính cho cậu kinh hỉ nên mới không nói gì đã đến, không nghĩ tới lại gặp cậu ở trên đường.
"Em định đi siêu thị."
Nhạc Dương vẫn còn chìm đắm trong niềm vui được nhìn thấy anh, khuôn mặt tràn ngập ý cười, tham lam nhìn anh không chớp mắt.
Trác Mục hưởng thụ vô cùng, cũng không cố tình ở lúc này nhắc nhở cậu phải chú ý cái nhìn của người khác, phá hỏng bầu không khí tốt đẹp giữa họ.
Người yêu nhỏ cũng nhớ anh, mong ngóng anh như vậy.
"Vậy đi thôi."
Anh đổi qua nắm tay cậu, cùng cậu đi ra khỏi cổng trường.
Ra khỏi cổng trường có lẽ không cần phải chú ý nhiều như vậy nữa.
Nhạc Dương thật sự nhớ anh lắm, cho nên cậu cũng không chú ý tới việc này, hoặc giả cậu cũng mặc kệ. Việc tiếp xúc da thịt như vậy khiến cho cả hai đều rất thỏa mãn nổi niềm xa cách trong lòng.
Ít ra công sức bồi dưỡng sự tự tin cho Nhạc Dương của Trác Mục lâu nay vẫn là có kết quả tốt đẹp. Cậu không còn quá rụt rè trong việc thể hiện bản chất của mình nữa. Trừ việc come out với bạn cùng phòng ra thì cơ bản cậu không còn cố gắng giấu giếm điều gì nữa.
Hai người nắm tay nhau đến chạm xe buýt, lại lên xe buýt, đi vào trung tâm thành phố.
Dù sao cũng là hai người cùng đi, họ không ngại đi xa thềm chút, xem như hẹn hò.
"Ba mẹ có làm khó anh không?"
Trên xe buýt, Nhạc Dương mới nhớ ra mà hỏi anh chuyện này.
"Đã làm khó đủ lắm rồi. Bây giờ họ chỉ có thể âm thầm móc nối, nếu gượng ép anh sẽ không thèm về nhà."
Trác Mục không e ngại gì nói.
Anh giống như một người đang nắm quyền chủ động, tự tin và bễ nghễ.
Nhạc Dương thích nhìn anh như vậy. Cậu cảm thấy bản thân như cũng được anh tiếp xúc, ở trên con đường này bước chân của cậu đã không còn nặng nề như vậy nữa.
Bởi so với anh, cậu đã xem như cắt dứt với người nhà mình. Cậu không cần quan tâm cái nhìn của họ với cậu nữa.
Nhưng anh vẫn nói: "Tôi không phải người song hướng kia. Cho nên giữa chúng ta không có khả năng."
"Tôi biết ba mẹ tôi không có khả năng can thiệp vào quyết định của cô. Còn họ nghĩ gì tôi không muốn biết."
"Dù sao thì, rất vui được gặp cô."
Anh vươn tay ra, lịch thiệp và đứng mực.
Cô nàng cũng hào phóng bắt tay anh, sau đó hai người vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau.
Cảnh tượng này ở trong mắt ba mẹ anh cứ như kết cục đã định vậy, họ thoáng cười nhìn nhau, ai cũng vui mừng.
Buổi tối, anh từ chối lời mời của cô nàng đi chơi đêm. Anh vẫn còn nhớ mình đến đây vì lý do gì. Cho dù đó chỉ là cái cớ mà ba mẹ anh bày ra thì anh vẫn thật lòng quan tâm ông bà nội. Anh đã lãng phí thời gian ở bên cạnh người anh thương, vậy thì liền lãng phí cho xứng đáng.
Ba mẹ anh bất mãn thấy rõ nhưng không dám có ý kiến với lý do anh dùng để từ chối người ta.
"Khó được đến đây, không muốn đi chơi sao?"
B ni vỗ tay anh hỏi.
Anh lắc đầu, cầm lại tay bà.
Bà tay bà nhăn nheo, nhưng mà rất ấm áp, khác hẳn khí hậu se lạnh ở đây.
Khoảng thời gian từ lúc mới đến cho tới anh giờ đủ để anh biết ông bà nội chỉ là tiến thoái lưỡng nan mới thuận theo kế hoạch của ba mẹ anh. Những người có lòng bàn tay ấm đều sống tình cảm, thấu tình đạt lý. Những người đã gần trở về với cát bụi như họ càng nhìn thấu được đạo lý nhân sinh, gượng ép là không thể có kết quả tốt lành.
Ông bà chỉ không thể bày tỏ lập trường trong lý do bà ba mẹ anh kiên trì thôi.
"Bà nội, cho bà xem người yêu của cháu."
Trác Mục vừa nói vừa lấy điện thoại ra, không để ý ánh mắt kinh ngạc của bà nội. Nhờ vậy mà nhìn thấy tin nhắn của Nhạc Dương.
Bà nội cũng thấy, sau đó nhìn anh nở nụ cười thật lòng nhất từ lúc anh đến đây trước tiên trả lời tin nhắn rồi mới mở thư mục ảnh ra, thật sự cho bà xem ảnh chụp người yêu nhỏ của anh.
"Đứa nhỏ này... Bao nhiêu tuổi? Nhìn nhỏ vậy?"
Bà nội đưa ra đánh giá đầu tiên.
Anh phì cười: "Em ấy nhỏ hơn cháu một tuổi đó."
"Cơ mà nhìn cũng nhỏ thật. Chắc do em ấy có dòng máu Giang Nam."
"Người Giang Nam à, nhất định rất mềm mại."
Bà nội bày tỏ.
Anh vấn cười: "Bà nói đúng."
"Ông bà từng đi Giang Nam, khung cảnh hữu tình, con người cũng hữu tình."
"Cháu cũng đi rồi."
"Đi chơi à?"
"Không."
Anh cười hoài niệm: "Cháu cũng không kịp cảm nhận xem Giang Nam đẹp thế nào. Lần sau cháu phải nhìn kỹ hơn."
Bà nội nhìn anh, cũng không hỏi vì sao anh lại không kịp nhìn kỹ.
Nhưng mà một đỗi anh nghe bà nói: "Ngày mai trở về đi."
"Bà nội sẽ nói với ba mẹ cháu."
Anh lắc đầu: "Không cần đâu bà, tự cháu sẽ nói."
Anh không muốn ông bà nội khó xử.
Bà nội cũng không khuyên anh.
"Có cơ hội dẫn nó đến cho bà xem thử nhé."
"Vâng ạ."
"Bà lấy một tấm hình nhé, cho ông nội con xem."
"Không thành vấn đề. Tấm này đẹp nhất này."
"Đúng là rất đẹp."
Cuối cùng Trác Mục vẫn ở lại chỗ ông bà nội đến khi ba mẹ anh không thể trì hoãn thêm nữa cũng không đòi về trước.
Chỉ là anh vấn luôn ở với ông bà, không nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ anh đi chơi cùng cô cháu gái của bạn già ông bà nội. Ba mẹ anh vốn là tính kế anh, chỉ biết nín nhịn cho yên nhà yên cửa chứ đâu dám tái phát.
Cơ mà có lúc anh còn tưởng họ không nhịn được bung hết ra.
Sau đó anh chợt nhận ra nếu họ đã muốn lá mặt lá trái như vậy, thể thì anh cứ cùng họ chơi. Miễn họ không ép buộc anh thẳng mặt anh sẽ không quan tâm họ muốn làm cái gì. Rồi thời gian sẽ chứng mình tất cả chỉ là hoài công
"Các cậu muốn mua gì không? Tôi ra siêu thị."
Nhạc Dương vươn người trên ghế, khẽ cử động mấy đầu ngón tay vì cầm chuột quá lâu mà có chút tê cứng, đặng quay ra hỏi ba người trong phòng.
"Siêu thị nào?"
Hà Du hỏi lại.
Nhạc Dương nói: "Tùy tiện, nếu cậu có gì muốn mua ở siêu thị lớn thì tôi có thể ra đó mua cho cậu. Ngồi lâu cũng không tốt, đi lại thả lỏng luôn."
"Vậy tôi muốn mua sữa chua dừa. Loại này ở siêu thị nhỏ trong trường không có bán, thật chán."
Hà Du bất mãn bày tỏ.
Nhạc Dương chỉ cười, hỏi hai người còn lại: "Còn hai cậu?"
"Toi khong nghi ra muon mua gi. Hay cau mua chit do an vat di, moi ngudi deu an, cung chia tien."
Lưu Diễn nói xong còn quay qua hỏi Tào Minh: "'Cậu thấy sao?"
Tào Minh gật đầu: "Kiếm mấy loại mà ở siêu thị trường không có ấy."
"Tán thành!"
Hà Du giơ tay.
Nếu tất cả mọi người đều nói vậy thì Nhạc Dương không có lý nào có ý kiến khác. Cậu gật đầu rồi cầm ví tiền và điện thoại lên đi ra ngoài.
Chiều thứ bảy, nắng còn lưng chừng, sinh viên đi lại không nhiều lắm, đều rút ở trong phòng chờ đêm xuống.
Giang Nam đầy nắng, nên Nhạc Dương không sợ nắng.
Chỉ là dạo này thời tiết đã có hơi chuyển biến, trở nên mát mẻ hơn. Dù sao cũng chẳng còn bao lâu sẽ đến tết.
Nhẹ rảo bước đến cổng trường, bỗng nhiên Nhạc Dương nhìn thấy ở xa xa có bóng dáng quen thuộc đang đi lại đây.
Cậu sững sốt, sau đó bật thốt lên: "Trác Mục!"
Trác Mục cũng đã thấy cậu. Anh nở nụ cười, tắm nắng chiều rực rỡ.
Nhạc Dương bất giác tăng nhanh bước chân, từ đi cuối cùng lại thành chạy, rồi hóa thành một mũi tên lao tới.
Trác Mục giật mình, theo bản năng muốn đưa tay ra, lại cảm thấy như vậy quá lộ liễu nên rụt tay về, lại sợ bị cậu đụng phải mà hơi rụt về sau cho cậu có không gian để giảm tốc độ. Tuy vậy anh vẫn bị sự chào đón nhiệt liệt của cậu mà cảm thấy lồng ngực căng đầy, thỏa mãn tràn trề.
Kết quả Nhạc Dương không có nghĩ như anh.
Cậu lao sầm đến, thiếu điều nhảy phốc lên người anh.
Trác Mục bất đắc dĩ lại cưng chiều chỉ có cách vươn tay ra giữ lấy cậu. Dù vậy anh vẫn bị cậu đụng lùi ra sau mấy bước, may mà trụ vững được.
"Anh về khi nào vậy!?"
Nhạc tiểu Dương đầy mặt chỉ có vui mừng giữ chặt anh hỏi.
Trác Mục cười, nói: "Mới về liền đến tìm em."
"He he."
Nhạc tiểu Dương cười ngó ngẩn.
Trác Mục bị cậu lây, cũng cười theo.
"Em định đi đâu đó?"
Anh tính cho cậu kinh hỉ nên mới không nói gì đã đến, không nghĩ tới lại gặp cậu ở trên đường.
"Em định đi siêu thị."
Nhạc Dương vẫn còn chìm đắm trong niềm vui được nhìn thấy anh, khuôn mặt tràn ngập ý cười, tham lam nhìn anh không chớp mắt.
Trác Mục hưởng thụ vô cùng, cũng không cố tình ở lúc này nhắc nhở cậu phải chú ý cái nhìn của người khác, phá hỏng bầu không khí tốt đẹp giữa họ.
Người yêu nhỏ cũng nhớ anh, mong ngóng anh như vậy.
"Vậy đi thôi."
Anh đổi qua nắm tay cậu, cùng cậu đi ra khỏi cổng trường.
Ra khỏi cổng trường có lẽ không cần phải chú ý nhiều như vậy nữa.
Nhạc Dương thật sự nhớ anh lắm, cho nên cậu cũng không chú ý tới việc này, hoặc giả cậu cũng mặc kệ. Việc tiếp xúc da thịt như vậy khiến cho cả hai đều rất thỏa mãn nổi niềm xa cách trong lòng.
Ít ra công sức bồi dưỡng sự tự tin cho Nhạc Dương của Trác Mục lâu nay vẫn là có kết quả tốt đẹp. Cậu không còn quá rụt rè trong việc thể hiện bản chất của mình nữa. Trừ việc come out với bạn cùng phòng ra thì cơ bản cậu không còn cố gắng giấu giếm điều gì nữa.
Hai người nắm tay nhau đến chạm xe buýt, lại lên xe buýt, đi vào trung tâm thành phố.
Dù sao cũng là hai người cùng đi, họ không ngại đi xa thềm chút, xem như hẹn hò.
"Ba mẹ có làm khó anh không?"
Trên xe buýt, Nhạc Dương mới nhớ ra mà hỏi anh chuyện này.
"Đã làm khó đủ lắm rồi. Bây giờ họ chỉ có thể âm thầm móc nối, nếu gượng ép anh sẽ không thèm về nhà."
Trác Mục không e ngại gì nói.
Anh giống như một người đang nắm quyền chủ động, tự tin và bễ nghễ.
Nhạc Dương thích nhìn anh như vậy. Cậu cảm thấy bản thân như cũng được anh tiếp xúc, ở trên con đường này bước chân của cậu đã không còn nặng nề như vậy nữa.
Bởi so với anh, cậu đã xem như cắt dứt với người nhà mình. Cậu không cần quan tâm cái nhìn của họ với cậu nữa.
/60
|