Vào lúc Lâm Khả Tụng muốn trở lại phòng ngủ, cô phát hiện hình như cửa phòng bếp chỉ khép hờ.
Là Meire quên khóa cửa sao?
Hay là Giang Thiên Phàm ở bên trong.
Ngón tay Lâm Khả Tụng vịn vào bên cạnh cửa, chậm rãi mở nó ra.
Trong bóng tối, cô mơ hồ thấy một bóng dáng trong góc phòng bếp.
Lâm Khả Tụng mò tới đèn ở bên tường, ấn xuống, trong nháy mắt, cả phòng bếp đều sáng lên.
Mà bóng dáng đưa lưng về phía Lâm Khả Tụng kia, đứng ở kệ hàng hóa cuối cùng, không biết đang làm gì ở trong góc.
Trong nháy mắt khi ánh đèn sáng lên, anh ta kéo nón xuống, đột nhiên xoay người, tông vào Lâm Khả Tụng, xông ra ngoài.
Lâm Khả Tụng giữ vai của mình, đau đến xương hình như cũng muốn nứt ra.
Nhưng giây kế tiếp, cô hiểu rõ.
Đó là ăn trộm!
Phòng nhà Giang Thiên Phàm nhiều như vậy nhưng lại trống trải, nhất định là một tòa nhà trống không!
Lâm Khả Tụng chợt nghĩ đến Giang Thiên Phàm, không thấy anh, không biết kẻ trộm có cố ý gây bất lợi gì cho anh không?
Người đàn ông kia đã chạy trốn ra ngoài, sắp rẽ cua, nơi đó chính là phòng của Giang Thiên Phàm!
Vào giây phút đó, một âm thanh hết sức thống khổ vang lên, ngay sau đó chính là tiếng thứ gì đó ngã xuống.
Trong lòng Lâm Khả Tụng cả kinh, vội nhấc chân đi.
“Giang Thiên Phàm! Giang Thiên Phàm!”
Giọng nói của cô vang vọng trong hành lang trống trải, nhưng không có tiếng trả lời của Giang Thiên Phàm.
Lòng nóng như lửa đốt.
Lâm Khả Tụng thề, lúc chạy nước rút ở chương trình trung học cũng không có nhanh đến như vậy!
Cửa phòng Giang Thiên Phàm mở rộng ra, ánh sáng chiếu lên hành lang.
Một bóng dáng đưa lưng về phía Lâm Khả Tụng đã té ngã xuống đất, Lâm Khả Tụng nhanh chóng xông lên đỡ đối phương.
“Giang Thiên Phàm —— anh không có việc gì chứ. . . .”
Lâm Khả Tụng vừa mới chạm vào tay đối phương, liền nhận ra người này không phải là Giang Thiên Phàm.
Mà đối phương cũng không nói hai lời đã giơ quyền lên chuẩn bị đánh vào trên mặt của Lâm Khả Tụng.
Lâm Khả Tụng giật mình, tránh cũng không thể tránh.
Trong nháy mắt đó, có người kéo cổ áo cô, có một lực rất lớn trực tiếp đánh qua hắn.
Một quyền kia cơ hồ sẽ vung trúng má của Lâm Khả Tụng, trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cổ tay níu cô lại cũng buông lỏng ra.
Lâm Khả Tụng lảo đảo lui về phía sau theo quán tính, và vào trong ngực đối phương.
Hơi thở quen thuộc lan tới.
Một cái tay đè hông của cô luôn, làm cho cô ổn định.
Lâm Khả Tụng hít vào một hơi, ngẩng mặt, vừa đúng lúc nhìn thấy cằm của Giang Thiên Phàm.
“Lý Ngạn, anh tới đây làm gì?”
Giọng nói lạnh như băng vang lên, giống như tất cả vui buồn hờn giận trên thế giới cũng không có ý nghĩa gì với anh.
Người đàn ông ngồi dưới đất lấy nón xuống, lúc này Lâm Khả Tụng mới nhận ra, anh ta chính là trợ lí đi theo lúc Lâm Khả Tụng gặp gỡ Giang Thiên Phàm lần đầu tiên.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Lý Ngạn cười lạnh, từ dưới đất bò dậy. Chân trái của anh cà thọt, hẳn là vấp phải gậy dò đường của Giang Thiên Phàm nên mới té.
“Tôi tới nơi này làm gì? Giang tiên sinh! Tôi làm trợ lí của anh hơn một năm, không có công lao cũng có khổ lao! Anh lại đối đãi với tôi như thế nào?”
“Cũng bởi vì anh không có công lao lại có khổ lao, nên tôi mới để cho anh có cơ hội tự động nghỉ việc.”
“Tự động nghỉ việc? Đây là anh thừa nhận công việc của tôi? Đây chính là hồi báo của anh dành cho công việc của tôi?”
Lý Ngạn nghiêm mặt,
Là Meire quên khóa cửa sao?
Hay là Giang Thiên Phàm ở bên trong.
Ngón tay Lâm Khả Tụng vịn vào bên cạnh cửa, chậm rãi mở nó ra.
Trong bóng tối, cô mơ hồ thấy một bóng dáng trong góc phòng bếp.
Lâm Khả Tụng mò tới đèn ở bên tường, ấn xuống, trong nháy mắt, cả phòng bếp đều sáng lên.
Mà bóng dáng đưa lưng về phía Lâm Khả Tụng kia, đứng ở kệ hàng hóa cuối cùng, không biết đang làm gì ở trong góc.
Trong nháy mắt khi ánh đèn sáng lên, anh ta kéo nón xuống, đột nhiên xoay người, tông vào Lâm Khả Tụng, xông ra ngoài.
Lâm Khả Tụng giữ vai của mình, đau đến xương hình như cũng muốn nứt ra.
Nhưng giây kế tiếp, cô hiểu rõ.
Đó là ăn trộm!
Phòng nhà Giang Thiên Phàm nhiều như vậy nhưng lại trống trải, nhất định là một tòa nhà trống không!
Lâm Khả Tụng chợt nghĩ đến Giang Thiên Phàm, không thấy anh, không biết kẻ trộm có cố ý gây bất lợi gì cho anh không?
Người đàn ông kia đã chạy trốn ra ngoài, sắp rẽ cua, nơi đó chính là phòng của Giang Thiên Phàm!
Vào giây phút đó, một âm thanh hết sức thống khổ vang lên, ngay sau đó chính là tiếng thứ gì đó ngã xuống.
Trong lòng Lâm Khả Tụng cả kinh, vội nhấc chân đi.
“Giang Thiên Phàm! Giang Thiên Phàm!”
Giọng nói của cô vang vọng trong hành lang trống trải, nhưng không có tiếng trả lời của Giang Thiên Phàm.
Lòng nóng như lửa đốt.
Lâm Khả Tụng thề, lúc chạy nước rút ở chương trình trung học cũng không có nhanh đến như vậy!
Cửa phòng Giang Thiên Phàm mở rộng ra, ánh sáng chiếu lên hành lang.
Một bóng dáng đưa lưng về phía Lâm Khả Tụng đã té ngã xuống đất, Lâm Khả Tụng nhanh chóng xông lên đỡ đối phương.
“Giang Thiên Phàm —— anh không có việc gì chứ. . . .”
Lâm Khả Tụng vừa mới chạm vào tay đối phương, liền nhận ra người này không phải là Giang Thiên Phàm.
Mà đối phương cũng không nói hai lời đã giơ quyền lên chuẩn bị đánh vào trên mặt của Lâm Khả Tụng.
Lâm Khả Tụng giật mình, tránh cũng không thể tránh.
Trong nháy mắt đó, có người kéo cổ áo cô, có một lực rất lớn trực tiếp đánh qua hắn.
Một quyền kia cơ hồ sẽ vung trúng má của Lâm Khả Tụng, trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cổ tay níu cô lại cũng buông lỏng ra.
Lâm Khả Tụng lảo đảo lui về phía sau theo quán tính, và vào trong ngực đối phương.
Hơi thở quen thuộc lan tới.
Một cái tay đè hông của cô luôn, làm cho cô ổn định.
Lâm Khả Tụng hít vào một hơi, ngẩng mặt, vừa đúng lúc nhìn thấy cằm của Giang Thiên Phàm.
“Lý Ngạn, anh tới đây làm gì?”
Giọng nói lạnh như băng vang lên, giống như tất cả vui buồn hờn giận trên thế giới cũng không có ý nghĩa gì với anh.
Người đàn ông ngồi dưới đất lấy nón xuống, lúc này Lâm Khả Tụng mới nhận ra, anh ta chính là trợ lí đi theo lúc Lâm Khả Tụng gặp gỡ Giang Thiên Phàm lần đầu tiên.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Lý Ngạn cười lạnh, từ dưới đất bò dậy. Chân trái của anh cà thọt, hẳn là vấp phải gậy dò đường của Giang Thiên Phàm nên mới té.
“Tôi tới nơi này làm gì? Giang tiên sinh! Tôi làm trợ lí của anh hơn một năm, không có công lao cũng có khổ lao! Anh lại đối đãi với tôi như thế nào?”
“Cũng bởi vì anh không có công lao lại có khổ lao, nên tôi mới để cho anh có cơ hội tự động nghỉ việc.”
“Tự động nghỉ việc? Đây là anh thừa nhận công việc của tôi? Đây chính là hồi báo của anh dành cho công việc của tôi?”
Lý Ngạn nghiêm mặt,
/153
|