Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 60 - Chương 59

/153


Editor: tu tai

Không hề phát ra một chút âm thanh nào, thời gian yên lặng trôi đi.

Mấy phút sau, Tống Ý Nhiên buông phanh xe ra, xe tiếp tục đi về phía trước.

Phong cảnh giống nhau như đúc xẹt qua.

Cho đến khi trở lại trong thành phố, bọn họ bị bao vây bởi xe cộ đông đức, tiếng huyên náo ồn ào náo động tràn vào trong tai, lúc này Lâm Khả Tụng mới gỡ bịt mắt xuống, mở mắt ra.

Ah? Đến rồi?

Đúng vậy, đến rồi. Tống Ý Nhiên cười cười, Chuyện mà anh đã nói với em, em nhớ suy nghĩ kỹ đó.

Anh thật không có ý định thuê đầu bếp chuyên nghiệp sao?

Anh dự định mở nhà hàng cũng không phải là nhà hàng lớn gì, sẽ đến đó ăn cơm có lẽ chỉ có bạn bè của anh thôi, anh chỉ muốn cho mọi người một nơi để hưởng thụ thời gian an tĩnh mà thôi. Giống như phòng bếp nhà mình, em hiểu chưa? Nếu em có rảnh có thể đến làm đầu bếp khách mời, nếu em thích, cũng có thể làm bếp trưởng ở đó, nếu như cả hai em đều không muốn, chỉ là đi ăn cơm cũng có thể.

Được rồi, em sẽ suy nghĩ!

Cám ơn. Tống Ý Nhiên giơ giơ tay lên, lái xe đi.

Lâm Khả Tụng nhìn xe của anh càng chạy càng xa, cô nhớ nụ cười cuối cùng của Tống Ý Nhiên.

Không giống với những nụ cười trước kia.

Chân thật mà thương cảm.

Cô chợt nhớ tới một lần anh và cô chơi trò chơi xong nằm ngả ra đệm dựa, anh hỏi cô, bọn họ có thể vẫn luôn bên nhau như vậy hay không.

Cô đi tới cột đèn đường. Còn nhớ rõ lúc vừa tới Newyork, anh đứng ở chỗ này chờ cô.

Cô đã từng thầm mến anh mười năm. Loại tâm tình này nếu như có thể có mười năm, cô cho là còn có thể kéo dài lâu hơn.

Có phải em hối hận hay không.

Giọng nói lạnh lẽo vang lên, lòng Lâm Khả Tụng giống như bị nhấc cao lên, cô xoay người lại, nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh mà tuấn mỹ của Giang Thiên Phàm.

Anh. . . . . . Sao anh lại ở chỗ này?

Tay Giang Thiên Phàm nắm gậy dò đường, tựa vào cột đèn đường, tư thái đó hoàn toàn không giống với Tống Ý Nhiên.

Trong sự nội liễm lại có một loại ẩn nhẫn nữa.

Ở đây chờ em về nhà.

. . . . . . Chẳng lẽ anh vẫn cứ đứng ở đây sao? Lâm Khả Tụng hỏi.

Nếu như không ở đây, anh nên đi đâu để chờ em?

Giọng nói bình thản, trong trẻo lạnh lùng như rượu, mang theo hơi thở làm người ta say.

Em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh. Có phải em hối hận hay không?

Hối hận cái gì? Lâm Khả Tụng hoàn toàn không hiểu.

Hối hận cùng với anh. Nếu như em hối hận, hiện tại đáp ứng Tống Ý Nhiên vẫn còn kịp.

Nét mặt Giang Thiên Phàm gần như không có gì khác với mỗi lần cô đã gặp trước kia. Trong ánh mắt không hề dao động, tất cả cảm xúc đều bị thu lại rất khá.

Nhưng nhìn dáng vẻ anh nắm gậy dò đường, Lâm Khả Tụng bỗng nhiên hiểu ra.

Anh cũng không phải là lúc nào cũng chắc chắn như vậy, trên đời này luôn có nhiều chuyện để cho anh không cách nào nắm giữ được, giống như lòng của anh, giống như cô giờ phút này vậy.

Lâm Khả Tụng nhếch khóe môi, cố ý dựa về phía anh, nhìn ánh mắt của anh hỏi: A, đáp ứng anh ấy cái gì?

Giang Thiên Phàm còn nhạy cảm hơn trong tưởng tượng của Lâm Khả Tụng.

Cho tới hôm nay, cô mới hậu tri hậu giác hiểu được Tống Ý Nhiên.

Chẳng qua giữa cô và anh luôn có chênh lệch. Khi cô nhìn Tống Ý Nhiên, anh lại ẩn dấu tâm ý của mình đi. Đợi đến lúc cô rốt cuộc chạy hướng đi nơi khác, thì anh lại bắt đầu truy đuổi.

Lâm Khả Tụng tự nhận là lòng mình rất nhỏ, một lần chỉ có thể dung hạ một người.

Giang Thiên Phàm đã thành công chui vào, nhét tràn đầy cô rồi, để cho cô chỉ có thể mịt mờ khiến Tống Ý Nhiên buông tha.

Cô biết, chỉ cần Tống Ý Nhiên không mở miệng nói ra câu nói kia, thì bọn họ vĩnh viễn có thể là bạn bè hiểu nhau rõ nhất.

Thoải mái như vậy không hề dễ dàng. Đây là điều Lâm Khả Tụng chưa từng nghĩ tới.

Mà quan trọng nhất là, liên tưởng tới không khí giằng co không giải thích được giữa Giang Thiên Phàm và Tống Ý Nhiên ngày trước, cuối cùng Lâm Khả Tụng cũng hiểu rõ nguyên cháy.

Đáp ứng lời thổ lộ của anh ta.

Sao. . . . . . Tống Ý Nhiên thổ lộ. Bọn em quen biết nhau nhiều năm như vậy, đều rất tin tưởng lẫn nhau. Lời thổ lộ của anh ấy em phải nghiêm túc suy nghĩ mới được. Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, thì anh ấy cũng sẽ không cho em áp lực gì hết, không bằng em đồng ý thôi!

Cho nên, anh tạo áp lực cho em. Vậy thì anh dứt khoát cho em thêm một chút áp lực nữa mới được.

Áp lực gì?

Giang Thiên Phàm đưa tay giữ chặt gáy của Lâm Khả Tụng, kéo cô đến trước mặt mình, dùng sức hôn lên.

Lúc bắt đầu, anh chỉ hôn lên khóe môi cô, Lâm Khả Tụng bị anh đụng vào hơi đau, mới giữ chặt bờ vai của anh, đầu lưỡi của Giang Thiên Phàm đã chén vào dọc theo khe hở nơi bờ môi của cô. Tất cả bất ngờ không kịp phòng bị, công thủ đổi chỗ. Sống lưng của Lâm Khả Tụng bị dựa sát vào cột đèn, Giang Thiên Phàm nghiêng mặt sang bên hoàn toàn ngậm hôn cô.

Trong khoảnh khắc đó không khí khô ráo băng liệt, bên tai Lâm Khả Tụng giống như nghe tiếng diêm vạch qua, tất cả không bị khống chế mà thiêu đốt.

Nụ hôn của anh áp chế cô gắt gao, không hề có khoảng không để di động.

Hai cổ tay của cô bị đối phương dùng sức vặn sang hai bên cột đèn, buộc chặt, xương ngón tay đau muốn chết.

Lần đầu tiên cô đã hiểu ra cái gì gọi là Đùa lửa * .

Lâm Khả Tụng cố gắng quay mặt, thoát khỏi Giang Thiên Phàm, dù chỉ có một khe hở, để cho cô giải thích tâm ý của mình, nhưng Giang Thiên Phàm không hề cho cô chút cơ hội nào.

Cho đến khi cặp chân của Lâm Khả Tụng cũng như nhũn ra, cuối cùng Giang Thiên Phàm cũng rời khỏi môi của cô.

Em có thể thử một lần xem.

Giọng nói của anh thật lạnh, cổ tay của cô vẫn bị anh bóp chặt.

. . . . . . Vốn dĩ anh ấy chỉ dự định mở một nhà nhà ăn nhỏ mời em giúp một tay trong bếp mà thôi! Lâm Khả Tụng nhân cơ hội này mau chóng nói ra.

Cô cho rằng Giang Thiên Phàm sẽ buông cô ra, nhưng khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của người đàn ông này đã xem thủng cô, anh tựa lên gương mặt của cô, nhẹ nhàng dán vào da thịt của cô, dùng cái tư thế dịu dàng nhất này, che ở bên tai cô nói: Thật ra thì em biết điều anh ta thực sự muốn nói là cái gì. Chẳng qua em không để cho anh ta nói ra khỏi miệng mà thôi.

Cho nên anh biết. . . . . .

Anh đương nhiên biết rồi. Trong lòng em không bỏ được anh ta, thiếu chút nữa là có thể nghe được đáp án đã chờ đợi mười năm nay.

Ánh mắt Lâm Khả Tụng chua xót, cô vẫn muốn khóc, nhưng cô biết mình không thể khóc vì Tống Ý Nhiên trong lồng ngực Giang Thiên Phàm được.

Nếu như nước mắt muốn chảy xuống, sẽ để cho nó chảy xuống. Em có thể hoài niệm thời gian thích anh ta, có thể lưu luyến bóng dáng của anh ta, có thể nhớ đến sự mong đợi của mình với anh ta. Bởi vì muốn em nhất đao lưỡng đoạn với quá khứ là không thiết thực. Nếu như em biết rõ ràng điều anh ta thực sự muốn nói với em là cái gì, còn có thể không chút cảm động, thì đó không phải là em. Anh chỉ muốn em hiểu rõ một chút, ‘ từ nay về sau ’ em là phủng ở trong tay của anh.

Đây chính là Giang Thiên Phàm, anh luôn dùng phương pháp đơn


/153

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status