Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 8 - Chương 8

/153


Trái tim Lâm Khả Tụng chùng xuống. Cô không rời đi quá lâu mà! Sao lại không có người rồi?

Bà chủ! Vừa rồi có một người đàn ông dáng dấp rất ưa nhìn, mắt không nhìn được, đứng ở chỗ này, dì có biết anh ta đi đâu không?

À, tôi nhìn thấy anh ta sang đường, đi về phía đối diện!

Anh ta... tự qua đường?

Phải.

Thật là không muốn sống nữa rồi! Lâm Khả Tụng vội vàng chạy lên phía trước.

Phía trước là một cửa hàng vật dụng văn phòng phẩm và một hiệu sách nào đó. Lâm Khả Tụng không ngừng tìm kiếm, vẫn không tìm được.

Mồ hôi toát ra ướt lưng.

Làm gì thế! Không phải bảo anh ta đứng yên chờ cô sao! Tự anh ta sang đường, hoảng loạn cái gì chứ!

Điện thoại di động cũng bị mất, làm sao người khác có thể liên lạc với anh ta!

Đứng yên chờ , ba chữ này anh ta nghe không hiểu à!

Lâm Khả Tụng hỏi tất cả các tiệm mì, lòng như lửa đốt, nghĩ xem có phải báo cảnh sát hay không, cuối cùng một ông chủ quán đồ ăn vặt nói với cô: Người cô muốn tìm hình như đã đi vào quán cà phê Mộ Phong gì đó!

Lâm Khả Tụng thiếu chút nửa đã quỳ xuống trước ông chủ.

Cô vội vàng đến quán cà phê, dựa xe đạp ngoài cửa, đi lên lầu.

Nhìn một vòng, cuối cùng thấy anh Giang lạnh lùng đang thản nhiên bình tĩnh bên cửa số.

Vẻ mặt vẫn tuấn tú như cũ, ngũ quan tinh tế đến nỗi không tìm ra khuyết điểm nhỏ nào, ánh nắng chiếu đến chóp mũi anh, phủ lên một tầng ấm áp.

Ngay cả vẻ lạnh lùng xa cách của anh, cũng không mảy may khiến lòng người ta có cảm giác không vui, ngược lại còn thêm cảm giác thần bí.

Trước mặt đối phương còn để một ly nước chanh.

Giang Thiên Phàm cầm cái ly lên, đưa lên môi nhấp một ngụm, hiển nhiên là dường như trong thế giới của anh, Lâm Khả Tụng chính là không khí.

Cơn giận của Lâm Khả Tụng, tựa như tên lửa muốn bay lên không trung.

Cô gắng sức ngồi xuống trước mặt Giang Thiên Phàm, tức giận nói: Không phải đôi bảo anh ở yên một chỗ đợi tôi sao? Sao anh lại đến đây?

Trên mặt Giang Thiên Phàm không có chút biểu cảm rằng mình đã làm sai.

Tôi không thích mùi đậu hũ thúi.

Lâm Khả Tụng liếc mắt lên trời, nghĩ thầm tôi còn không thích anh đấy!

Vậy nếu như tôi không tìm được anh thì phải làm sao?

Cô nhất định sẽ tìm được tôi.

Tại sao?

Vì phí hướng dẫn du lịch một ngàn đô-la một ngày.

Lâm Khả Tụng có cảm giác như bị đao xuyên qua.

Hôm nay cô bị mắc kẹt cả ngày, vẫn sẵn lòng trở lại tìm anh, thật sự không nhớ đến phí hướng dẫn du lịch một ngàn đô-la một ngày kia.

Điện thoại di động của anh. Lâm Khả Tụng đặt điện thoại của đối phương lên mặt bàn.

Người này thong thả lấy khăn giấy ra, lau chùi điện thoại di động. Ngón tay của anh rất đẹp, khi vuốt cằm, có cảm giác đẹp khiến người ta không khỏi động lòng.

Đây là lần đầu tiên Lâm Khả Tụng cẩn thận nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.

Anh muốn ăn gì ở đây? Hay là ăn bánh gừng chiên?

Lâm Khả Tụng đã thấm mệt, giọng nói cũng mệt mỏi.

Cà phê ở đây rất kém chất lượng, cảm nhận nhiệt độ cũng biết vị đắng không đậm. Vừa rồi bưng bánh ngọt qua còn thoang thoảng mùi bột mì, chứng tỏ thời gian ở trong lò nướng không đủ. Tay nghề như thế, tôi sẽ không ăn gì ở đây.

Giang Thiên Phàm nhét điện thoại di động vào trong túi.

Lâm khả Tụng sờ gáy, cô cũng biết, nơi này cũng sẽ không phù hợp để Giang Thiên Phàm thưởng thức. Cô cũng muốn nổi cáu một lần như núi lửa bộc phát, nhưng khi ánh mắt của cô chạm vào dung mạo tĩnh lặng của Giang Thiên Phàm, cô phát hiện cơn giận của mình không bừng lên được.

Anh tựa như hồ nước giữa thung lũng mây mù, cho dù bạn đất rung núi chuyển, anh vẫn tĩnh lặng như nước.

Cô đang tức giận. Mặt Giang Thiên Phàm vẫn không biểu cảm như trước.

Cảm ơn anh đã biết tôi đang tức giận.

Tôi vất vả lắm mới đuổi lấy lại điện thoại giúp anh. Anh lại không đứng yên tại chỗ chờ tôi. Nếu anh là tôi, cảm thấy thế nào?

Tiền tôi trả cô là phí hướng dẫn du lịch, không cần cô giúp tôi duổi theo điện thoại di động.

Lại là một đao, vào chính giữa hồng tâm.

Có điều ngay cả cảm giác đau lâm khả Tụng cũng không có.

À, tôi biết. Lần sau sẽ không đuổi theo, đi thôi.

Hi vọng anh vừa ra khỏi cửa, điện thoại di động liền bị trộm mất! Đến lúc đó cho dù quỳ uống cầu xin tôi lấy về giúp anh, tôi cũng cầm nước chanh từ từ mà uống!

Lâm khả Tụng đứng dậy, lôi gậy dò đường của Giang Thiên Phàm sang một chỗ khác, kéo anh ta xuống cầu thang.

Khi bọn họ đi đến cuối cầu thang, Giang Thiên Phàm chợt dừng lại.

Sao vậy?

Cô bị thương. Giang Thiên Phàm đột nhiên hỏi.

Lâm khả tụng nghĩ thầm, không phải là anh không nhìn được sao? Chẳng lẽ anh còn có thể biết ta tôi bị trầy?

À, khi đạp xe đạp bị ngã. Làm sao anh biết?

Trong lòng Lâm khả Tụng dâng lên một chút uất ức. Chỉ có điều, nếu như đối phương là Tống ý Nhiên có lẽ còn có thể thưởng cô hai cái băng ok. Nhưng vị này là anh Giang tôn quý bậc nhất... không bị đâm dao là tốt rồi.

Tôi ngửi thấy mùi máu.

Lâm Khả Tụng nhìn lòng bàn tay mình một chút, một chút máu như vậy anh ta cũng có thể đoán được?

Mặc dù nghe nói người mù dù mất đi thị giác, nhưng những giác quan khác có thể nhạy bén hơn, nhưng mà không nhạy bén đến mức này chứ.

Đi nhà thuốc một chuyến, khử trùng một chút.

Đây coi như là câu nói có tính người nhất của này trong cả ngày hôm nay Lâm Khả Tụng đi theo anh.

Gần đó có một tiệm thuốc nhỏ, lâm Khả Tụng mua lọ ô-xy già, lúc nhỏ vào lòng bàn tay nước mắt đảo quanh trong hốc mặt cô , ánh mắt của cô liếc thấy Giang Thiên Phàm đứng bên cửa sổ.

Vẻ mặt của anh rất nghiêm nghị.

Ánh đèn xe ngoài cửa sổ lần lượt xẹt qua gương mặt của anh, mà anh chưa từng nháy mắt một lần.

Rõ ràng là người phàm, lại cứ có khí thế từ trên cao nhìn xuống, không có bất kì hành động nào.

Cô biết dùng từ đẹp để hình dung đàn ông là rất kỳ quái.

Nhưng Giang Thiên Phàm khi đó, khiến cô có ảo giác đạm bạc mà đẹp đẽ.

Lâm Khả Tụng bỗng nhiên bắt đầu tưởng tượng, nếu như mắt Giang Thiên Phàm nhìn được, biểu cảm trên mặt anh sẽ lợi hại như thế nào?

Kiêu căng hơn? Hay thờ ơ cười như Tống ý Nhiên?

Sau khi dán miệng vết thương, Lâm Khả Tụng tiếp tục đưa Giang Thiên Phàm lên đường.

Thành phố này hết sức phồn hoa, dù đã về khuya, tiếng người vẫn huyên náo như cũ.

Khi bọn họ đi đến tiệm bánh gừng chiên nhỏ, chủ quán đang dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa. lâm Khả Tụng mua phần bánh gừng chiên cuối cùng.

Giang Thiên Phàm cúi đầu, gió đêm vén sợi tóc của anh lên, ánh đèn lờ mờ khiến gò má anh có vẻ không chân thật.

Giống như cô dự liệu, Giang Thiên Phàm vẫn chỉ ăn một miếng.

Độ chua ngọt thích hợp, vị gừng tươi ngào ngạt. Nhưng mùi tanh của trứng gà phối hợp quá nặng, hẳn là nuôi gà đẻ trứng bằng thức ăn gia súc chứ không phải ngũ cốc.

Nếu dùng ngũ cốc, đối với quán nhỏ mà nói, tiền vốn quá cao.

Lâm Khả Tụng giải thích.

Ừ.

Thật hiếm thấy, Giang Thiên Phàm lạnh như băng lại đồng ý với quan điểm của cô.

Ngay vào lúc này, một thím lớn tuổi gánh hồ lô xâu đi qua bọn họ. Trên bia cũng chỉ còn lại hai chuỗi lẻ tẻ.

Đầu lưỡi Lâm Khả Tụng dâng lên mùi

/153

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status