Tối đó, Khả Ái ở lại trông chừng mẹ
Đường Phong thì trở về nhà nhưng tối đó anh nhận được một cuộc điện thoại từ Đỗ Quân Hàn
- Con rể à! Ngày mai nhà ta có họp gia đình, con rể đến để bàn bạc nhé!
- Được! Tôi sẽ đến!
Đường Phong lạnh lùng đáp
Nói thật thì Đường Phong cũng không thích đến nhà họ Đỗ, anh ghét phải nhìn thấy những lớp mặt nạ giả tạo của gia đình họ trưng ra cho anh xem.
***Sáng hôm sau***!
Khả Ái thức dậy như mọi lần
Hôm nay là chủ nhật nên cô được nghỉ
Nhưng chỉ là cô không quen khi không có mẹ ở nhà
Cô không biết phải làm thế nào
Nếu làm theo cách của dì Nguyệt thì sẽ nhanh nhưng! cô không muốn
Còn nếu dựa vào đồng lương ít ỏi của cô bằng việc ca hát thì cô phải làm đến khi 200 tuổi mới trả hết mà mẹ cô thì!
Thôi vậy, cô chỉ có thể làm theo cách đó
Khả Ái không thể nấu cơm nếu thiếu mẹ, vì với người như cô có một chút khó khăn nếu không có sự giúp đỡ mà mẹ cũng không cho cô động vào bếp núc.
Hôm nay cô đành nhịn đói đến Đỗ Gia
Phải, Khả Ái chính là con của Đỗ Quân Hàn, chị gái của Đỗ Ninh Kiều
Từ đây đến đó có một chút xa nên cô không thể đi xe bus buộc phải gọi taxi từ một hãng mẹ đã lưu vào máy của cô từ trước
Khi lên xe, cô có vẻ hơi bối rối vì số tiền còn lại trong ví cô chỉ còn có 100 nghìn để sống từ bây giờ tới cuối tháng, thấy thế nên tài xế giảm cho cô còn 90 nghìn
Về phần Đường Phong
Anh đến Đỗ Gia như đã hứa
Anh chán ngắt những câu chuyện mà họ nói
Dù bảo là họp gia đình nhưng thực ra toàn là vì tập đoàn JL đang thiếu vốn, họ muốn Lục Thị đầu tư tiền vào đó
Lần nào cũng vậy, dù đó không phải số tiền lớn đối với anh nhưng việc phải mất thời gian ở đây khiến anh mắc mệt
Trong thời gian đó anh có thể kiếm cả tỷ đô la
Căn nhà đang tràn ngập tiếng nói chuyện thì người quản gia đến gần nói vào tai của ông Đỗ
- Thưa ngài, cô Đỗ tới
- Con rể! Con chờ ta ở đây một chút được không?
Đường Phong chẳng nói gì, chỉ khẽ gật đầu
- Ba! Có chuyện gì vậy ạ?
Ninh Kiều hỏi ba của mình
- Con bé đó đến!
Ninh Kiều chỉ tỏ ra vẻ mặt bất ngờ rồi để cho ba đi xem
Đỗ Quân Hàn đi đến cửa
Thấy Khả Ái đứng ở cửa ông liền đuổi đi
- Mau đi đi, cô đã không là con cháu Đỗ Gia từ 10 năm trước rồi
Khả Ái có lòng tự tôn bản thân mình nhưng nghĩ tới mẹ, cô liền kìm nén cơn giận dữ
- Ba, hôm nay con tới đây là muốn! muốn!.
- Muốn gì thì mau nói đi! Nếu không thì biến, đừng có ở đây làm loạn!
- Tôi muốn chút tiền để chữa bệnh cho mẹ
- Bao nhiêu?
- Bốn trăm triệu
Đỗ Quân Hàn nghe xong con số đó thì nở nụ cười khinh bỉ
- Mày nghĩ mày đủ tư cách để nhận số tiền đó sao? HAHAHA!!!
Nghĩ gì mà ông ta dám bỏ số tiền lớn ra cho một đứa đã vô dụng còn mù lòa như cô
- A Thiên, mang túi tiền đó ra đây
- Rõ!
Khả Ái sau đó lặng lẽ rơi nước mắt, vì mẹ cô phải vứt bỏ đi lòng tự trọng của mình
Đỗ Quân Hàn bốc từng nắm tiền ném vào người Khả Ái
Dù không nhìn thấy nhưng cô vẫn cảm nhận được từng tờ tiền rơi lên đầu, xung quanh cô
Lúc đó, Đường Phong đợi lâu quá, mất hứng nên đứng phắt dậy, tức giận đi ra cửa định bỏ về
Lúc anh đi đến cửa, thấy cảnh Khả Ái người run lên vì khóc
Anh thấy Đỗ Quân Hàn đang ném từng nắm tiền âm phủ vào người cô
Khả Ái không biết mà cứ thế nhặt, cảm nhận được nó ở đâu thì lấy ở đó
Đường Phong giận điên người lên quát
- Dừng tay!.
/50
|