Lúc này trong căn phòng, Lâm Phong bắt đầu nghe Dạ kể lại sự việc của một năm trước, từng câu từng chữ như đâm sâu vào trái tim khiến nó không ngừng chảy máu.
"Một năm trước Ảnh triệu tập chúng tôi và nói rằng anh là người đưa ra nhiệm vụ truy sát chủ mẫu. Cô ta nói là do chủ mẫu phản bội tổ chức dẫn đến hậu quả nghiêm trọng nên chúng tôi mới miễn cưỡng tin theo.
Trong lúc đang làm nhiệm vụ tôi trước đây từng nợ Lãnh Thiên Thiên một ân huệ nên đã lui lại phía sau trốn trong rừng âm thầm theo dõi mà không tham gia truy sát.
Nhìn chủ mẫu và em gái cùng Chính Thần bị dồn đến trước vực thẳm thì tôi mới biết được sự thật rằng tất cả đều do Ảnh ngụy biện. Cô ta ham muốn vị trí chủ mẫu, muốn giành tất cả mọi thứ từ tay Thiên Thiên nên không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Cô ta giết toàn bộ anh em đi theo, tự tay làm mình bị thương rồi trở về. Khi cô ta ép Thiên Thiên nhảy xuống vực tôi rất muốn giúp đỡ nhưng vì biết không địch lại Ảnh nên đành trơ mắt đứng nhìn." Dạ kể lại toàn bộ, trên mặt còn thể hiện rõ sự hối hận vô cùng.
"Sau đó thì sao? Ai đã cứu Thiên Thiên?" Lâm Phong chấn động trong lòng, anh lo sợ thực sự rất lo sợ Thiên Thiên gặp bất trắc gì.
"Thiên Thiên được cứu nhưng đứa nhỏ trong bụng không giữ được nên phải sinh non. Vì Ảnh phát hiện tôi còn sống nên bắt đầu truy sát khiến tôi đến bây giờ mới trở về."
"Tại sao lại như vậy?" Phong lẩm bẩm trong miệng, bàn tay siết chặt lại. Không ngờ chỉ vì tin lời một người đàn bà mà nhà anh tan nhà nát cửa, ngay cả đứa con gái cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Thật không ngờ Lâm Phong đứng đầu giới sát thủ lạnh lùng tàn nhẫn lại không thể bảo vệ nổi gia đình mình.
"Mọi chuyện đã rõ ràng, tôi xin phép đi trước." Dạ đứng lên muốn rời đi
"Ở lại làm việc cho tôi." Lâm Phong muốn giữ Dạ lại, đây là một sát thủ hàng đầu do mình đào tạo, anh không muốn cậu ta cứ như vậy mà đi.
"Tôi giờ đã nhận lời làm việc cho Lãnh Băng Tâm rồi, hôm nay nói chuyện này chỉ là không muốn sai lầm thêm nữa, cũng là muốn anh giúp Thiên Thiên từ bỏ thù hận. Anh không biết đâu, cô ấy của bây giờ đã không còn là thiên thần trước đây nữa rồi." Dạ thở dài nói rồi rời đi để lại cho Lâm Phong biết bao vấn đề rối rắm, khó hiểu.
... ...... .........
Vừa về đến nhà Thiên Thiên đã lôi Chính Thần ra xem xét một lượt từ đầu đến chân, xác định rõ cậu không bị thương chút nào mới thở phào nhẹ nhõm, không lo lắng nữa.
"Lần sau không được tùy ý chạy lung tung như vậy có biết không, mẹ đã mất em con rồi, nếu còn mất thêm con nữa chắc sẽ không sống nổi đâu." Thiên ôm trọn Chính Thần vào lòng, bên tai cậu nhẹ nhàng thủ thỉ nỗi lòng.
"Con biết rồi, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa." Chính Thần dùng đôi bàn tay bé nhỏ ôm lấy tay mẹ kiên định nói. Bé biết mẹ lo sợ tới mức muốn khóc nhưng không thể khóc được vì nước mắt của mẹ đã sớm khô cạn từ một năm trước khi đứa em chưa trào đời của mình ra đi rồi.
Sau này bé nhất định phải giúp đỡ, tán thành để mẹ tìm được hạnh phúc mới nơi mà mẹ không còn đau khổ như bây giờ nữa. Bé hận, hận kẻ làm mẹ trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn như bây giờ, hận kẻ làm cho gia đình đang êm ấm của bé tan vỡ chỉ trong một ngày.
Trên khuôn mặt bé sớm xuất hiện hận thù, sự kiên quyết mà không thể nào xuất hiện trên gương mặt một đứa trẻ. Nếu Thiên để ý hơn thì đã có thể phát hiện nhưng giờ phút này cô đâu còn tâm trí mà quan sát biểu hiện trên mặt con trai nữa.
Sau một hồi lo lắng lấy lại được bình tĩnh, Thiên ôm Chính Thần vào phòng để cả hai mẹ con cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ trên môi cô luôn mang theo nụ cười thật lòng, có lẽ là cô đang mơ đến những ngày hạnh phúc đã xa rồi.
Một đêm này cả Chính Thần và Thiên Thiên đều ngủ rất yên giấc mà không biết ở một nơi cách đó không xa có một người suốt đêm trằn trọc không thể ngủ yên.
Lâm Phong nhanh chóng phân phó thuộc hạ tìm kiếm Thiên Thiên và con trai, lần này đã biết rõ sự thật của một năm trước anh nhất phải tìm lại được gia đình đã mất. Dù cho có bất kỳ chuyện gì xảy ra anh cũng nhất định không buông tay để người thân của mình biến mất một lần nữa. Không biết bây giờ liệu có còn kịp không nhưng chỉ cần một tia hi vọng anh nhất định sẽ nắm bắt nó bằng được không để vụt mất cơ hội.
"Một năm trước Ảnh triệu tập chúng tôi và nói rằng anh là người đưa ra nhiệm vụ truy sát chủ mẫu. Cô ta nói là do chủ mẫu phản bội tổ chức dẫn đến hậu quả nghiêm trọng nên chúng tôi mới miễn cưỡng tin theo.
Trong lúc đang làm nhiệm vụ tôi trước đây từng nợ Lãnh Thiên Thiên một ân huệ nên đã lui lại phía sau trốn trong rừng âm thầm theo dõi mà không tham gia truy sát.
Nhìn chủ mẫu và em gái cùng Chính Thần bị dồn đến trước vực thẳm thì tôi mới biết được sự thật rằng tất cả đều do Ảnh ngụy biện. Cô ta ham muốn vị trí chủ mẫu, muốn giành tất cả mọi thứ từ tay Thiên Thiên nên không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Cô ta giết toàn bộ anh em đi theo, tự tay làm mình bị thương rồi trở về. Khi cô ta ép Thiên Thiên nhảy xuống vực tôi rất muốn giúp đỡ nhưng vì biết không địch lại Ảnh nên đành trơ mắt đứng nhìn." Dạ kể lại toàn bộ, trên mặt còn thể hiện rõ sự hối hận vô cùng.
"Sau đó thì sao? Ai đã cứu Thiên Thiên?" Lâm Phong chấn động trong lòng, anh lo sợ thực sự rất lo sợ Thiên Thiên gặp bất trắc gì.
"Thiên Thiên được cứu nhưng đứa nhỏ trong bụng không giữ được nên phải sinh non. Vì Ảnh phát hiện tôi còn sống nên bắt đầu truy sát khiến tôi đến bây giờ mới trở về."
"Tại sao lại như vậy?" Phong lẩm bẩm trong miệng, bàn tay siết chặt lại. Không ngờ chỉ vì tin lời một người đàn bà mà nhà anh tan nhà nát cửa, ngay cả đứa con gái cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Thật không ngờ Lâm Phong đứng đầu giới sát thủ lạnh lùng tàn nhẫn lại không thể bảo vệ nổi gia đình mình.
"Mọi chuyện đã rõ ràng, tôi xin phép đi trước." Dạ đứng lên muốn rời đi
"Ở lại làm việc cho tôi." Lâm Phong muốn giữ Dạ lại, đây là một sát thủ hàng đầu do mình đào tạo, anh không muốn cậu ta cứ như vậy mà đi.
"Tôi giờ đã nhận lời làm việc cho Lãnh Băng Tâm rồi, hôm nay nói chuyện này chỉ là không muốn sai lầm thêm nữa, cũng là muốn anh giúp Thiên Thiên từ bỏ thù hận. Anh không biết đâu, cô ấy của bây giờ đã không còn là thiên thần trước đây nữa rồi." Dạ thở dài nói rồi rời đi để lại cho Lâm Phong biết bao vấn đề rối rắm, khó hiểu.
... ...... .........
Vừa về đến nhà Thiên Thiên đã lôi Chính Thần ra xem xét một lượt từ đầu đến chân, xác định rõ cậu không bị thương chút nào mới thở phào nhẹ nhõm, không lo lắng nữa.
"Lần sau không được tùy ý chạy lung tung như vậy có biết không, mẹ đã mất em con rồi, nếu còn mất thêm con nữa chắc sẽ không sống nổi đâu." Thiên ôm trọn Chính Thần vào lòng, bên tai cậu nhẹ nhàng thủ thỉ nỗi lòng.
"Con biết rồi, sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa." Chính Thần dùng đôi bàn tay bé nhỏ ôm lấy tay mẹ kiên định nói. Bé biết mẹ lo sợ tới mức muốn khóc nhưng không thể khóc được vì nước mắt của mẹ đã sớm khô cạn từ một năm trước khi đứa em chưa trào đời của mình ra đi rồi.
Sau này bé nhất định phải giúp đỡ, tán thành để mẹ tìm được hạnh phúc mới nơi mà mẹ không còn đau khổ như bây giờ nữa. Bé hận, hận kẻ làm mẹ trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn như bây giờ, hận kẻ làm cho gia đình đang êm ấm của bé tan vỡ chỉ trong một ngày.
Trên khuôn mặt bé sớm xuất hiện hận thù, sự kiên quyết mà không thể nào xuất hiện trên gương mặt một đứa trẻ. Nếu Thiên để ý hơn thì đã có thể phát hiện nhưng giờ phút này cô đâu còn tâm trí mà quan sát biểu hiện trên mặt con trai nữa.
Sau một hồi lo lắng lấy lại được bình tĩnh, Thiên ôm Chính Thần vào phòng để cả hai mẹ con cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ trên môi cô luôn mang theo nụ cười thật lòng, có lẽ là cô đang mơ đến những ngày hạnh phúc đã xa rồi.
Một đêm này cả Chính Thần và Thiên Thiên đều ngủ rất yên giấc mà không biết ở một nơi cách đó không xa có một người suốt đêm trằn trọc không thể ngủ yên.
Lâm Phong nhanh chóng phân phó thuộc hạ tìm kiếm Thiên Thiên và con trai, lần này đã biết rõ sự thật của một năm trước anh nhất phải tìm lại được gia đình đã mất. Dù cho có bất kỳ chuyện gì xảy ra anh cũng nhất định không buông tay để người thân của mình biến mất một lần nữa. Không biết bây giờ liệu có còn kịp không nhưng chỉ cần một tia hi vọng anh nhất định sẽ nắm bắt nó bằng được không để vụt mất cơ hội.
/12
|