Cháo trắng dưa cải lại giúp Kiều Tri Niệm ăn rất ngon miệng, giống như những lần cô bị ốm vậy.
Tần Dập đưa tay về phía cô gái nhỏ, đôi mắt sáng ngời đong đầy ý cười nhìn cô. Kiều Tri Niệm cũng từ từ đưa tay lên, khó hiểu nhìn anh
“Dẫn em đi dạo biển.”
Kiều Tri Niệm nở nụ cười thích thú đi theo sau Tần Dập, cô ngửa đầu hỏi: ”Là bãi biển sau nhà phải không?”
Người đàn ông gật đầu, anh rất thích ánh mắt và cảm xúc phù hợp với lứa tuổi của cô.
Vùng biển này cực kỳ yên tĩnh, mỗi ngày Kiều Tri Niệm đều ngắm nhìn nó rất lâu. Trời về đêm không có ánh mặt trời thiêu đốt, nên chẳng nóng nực như lúc ban ngày.
Hai người cởi giày, chân trần bướ lên bờ cát. Kiều Tri Niệm mặc chiếc đầm màu trắng, làn váy bị gió thổi phấp phới, mái tóc đen dài buông xõa ngang vai. Đỉnh đầu cô bị ánh trăng rọi xuống tạo ra một vòng bạc như tinh linh đang nhảy múa ở trên bờ biển.
“Thời tiết hôm nay thật đẹp.” Cô nhìn lên bầu trời đêm thì thào.
Vầng trăng treo giữa màn đêm xanh thẫm, ngôi sao lấp lánh tỏa sáng, xa xa là đồi núi trập trùng hóa thành từng đường cắt đen nhánh hòa với đường chân trời tan vào màn đêm vô tận.
“Ở quê hương của em, từ sau khi em lớn lên thì hiếm khi có thời tiết đẹp như thế này.” Bàn chân nhỏ nhắn thọc vào trong cát, hấp thu nhiệt độ bên trong.
Những hạt cát bị phơi cả một ngày dưới ánh nắng thật sự rất ấm áp.
Kiều Tri Niệm thả tay Tần Dập ra, bước đến gần bờ biển. Cô ngồi xổm trên mặt đất, xoè tay phải ra in xuống vùng cát vừa được nước biển thấm ướt, nhưng vừa nhấc tay lên, nước biển đã lập tức xoá đi dấu vết không khắc sâu ấy.
Tần Dập lẳng lặng đứng phía sau, nhìn cô đầy trầm tư.
Một đợt sóng biển bất ngờ đánh về phía cô, Kiều Tri Niệm túm váy định trốn đi, nhưng phản ứng của Tần Dập lại nhanh hơn, đã lập tức ôm cả người cô vào lòng.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ trên người anh xông vào khứu giác của Kiều Tri Niệm. Tần Dập nhìn gương mặt thanh tú như được tỉ mỉ điêu khắc của người trong lòng, dục vọng từ trái tim lan tràn khắp cơ thể, cự vật bên dưới bừng tỉnh chọc vào cặp mông mềm mại của cô gái, dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập nóng hổi của nó.
Mặt Kiều Tri Niệm đỏ bừng, chưa kịp mắng thì đã bị anh đẩy ngã xuống đất. Bãi cát mềm mại dưới lưng truyền đến nhiệt độ nóng hổi giống như lồng ngực của người đàn ông trước mặt.
Ngũ quan tuấn tú dưới ánh trăng như được phủ thêm một tầng ánh sáng, môi lưỡi hai người đan vào nhau, nụ hôn càng ngày càng trở nên mãnh liệt, động tình.
Thân mật một hồi lâu, Tần Dập mới dừng nụ hôn đầy dục vọng và động tác trên tay lại. Anh vùi đầu vào bờ vai thon thả, đầu lưỡi liếm láp cần cổ trắng nõn, để lại những vệt sáng lấp lánh. Kiều Tri Niệm híp mắt lại, lồng ngực phập phồng lên xuống, trong lúc ý loạn tình mê ban nãy, cái đầm bị cởi bỏ hai nút để lộ ra hai bầu ngực trắng nõn bị người đàn ông xoa nắn.
Tần Dập ngồi dậy, giúp Kiều Tri Niệm cài lại nút áo rồi ôm cô đứng lên, phủi lớp cát dính trên người cả hai
Kiều Tri Niệm mím môi, từ từ vòng tay mình vào khuỷu tay của người đàn ông. Lúc bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay vạm vỡ, cơ bắp của Tần Dập tức khắc cứng đờ, trái tim bỗng nhiên đập loạn xạ.
Anh bình tĩnh dẫn cô gái đi về phía trang viên, nhưng trong lòng lại đang cuồn cuộn dâng lên những cảm xúc hỗn loạn.
———
Tần Thịnh đứng bên trong cửa lớn của trang viên nhà họ Tần, khuôn mặt mang theo ý cười nhìn người đàn ông không có ý tốt.
“Cậu Hoắc, ông chủ của chúng tôi không có ở đây, mời cậu ngày khác hãy đến.”
“Tôi không đến tìm anh ta, tôi chỉ muốn dưa em gái của mình về thôi.”
Dáng vẻ lắc đầu không nói gì của Tần Thịnh đã chọc tức Hoắc Tri Hành. Cả một tháng nay, sự giáo dưỡng và bình tĩnh của anh đã gần như bị mài mòn hết. Lần này Hoắc Tri Hành ở Thái Lan tìm người cực khổ như vậy, chắc chắn là do người nhà họ Tần gây rối.
Đám người nhà họ Hoắc theo hành động của Hoắc Tri Hành cùng rút súng ra, người của nhà họ Tần cũng vậy.
Hai bên rơi vào trạng thái giằng co.
Tần Thịnh nhíu chặt mày, trán đổ đầy mồ hôi.
Hiện nay, chủ lực của nhà họ Tần đang ở chỗ Tống Hoài Cẩn, mà Hoắc Tri Hành mang nhiều người đến như vậy xem ra là muốn cá chết lưới rách, rất khó phân thắng bại. Hơn nữa anh cũng không biết thái độ của anh ta đối với nhà họ Tần như thế nào, nếu không có mệnh lệnh của ông chủ, anh không thể tùy tiện ra tay được.
“Anh ơi!!!”
Tiếng kêu của cô gái khiến hai nhóm người đang giằng co với nhau chú ý đến, họ quay lại nhìn đôi nam nữ đang đứng ở cuối đường.
Hoắc Tri Hành gặp được Kiều Tri Niệm thì vui sướng, nhưng lúc nhìn thấy Tần Dập ôm em gái mình thì niềm vui đã chuyển thành sự tức giận, khẩu súng trong tay anh lập tức chĩa về phía Tần Dập.
Kiều Tri Niệm không ngờ mình sẽ gặp lại anh trai sau hơn một tháng, vừa định nói chuyện thì thấy anh đã chỉa súng vào Tần Dập.
Tần Dập ôm Kiều Tri Niệm, vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi, ngay cả ánh mắt nhìn cô vẫn giống như mọi ngày, cứ như không nhìn thấy cây súng đang chĩa vào mình.
“Niệm Niệm, qua đây với anh.” Hoắc Tri Hành nén cơn giận, hai mắt đỏ hoe nhìn Kiều Tri Niệm.
“Anh…”
“Anh nói lại lần nữa, em mau đến đây.”
Kiều Tri Niệm ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tối đen, chủ nhân của đôi mắt ấy không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
“Tần Dập…”
“Bé con, em có yêu tôi không?”
Kiều Tri Niệm cắn chặt môi, đau khổ nhắm mắt lại, hàng lệ của cô rơi xuống lồng ngực của anh. Tần Dập hôn lên những giọt nước mắt, thì thầm bên tai cô: “Em không cần nói, tôi biết mà.”
Tần Dập đưa tay về phía cô gái nhỏ, đôi mắt sáng ngời đong đầy ý cười nhìn cô. Kiều Tri Niệm cũng từ từ đưa tay lên, khó hiểu nhìn anh
“Dẫn em đi dạo biển.”
Kiều Tri Niệm nở nụ cười thích thú đi theo sau Tần Dập, cô ngửa đầu hỏi: ”Là bãi biển sau nhà phải không?”
Người đàn ông gật đầu, anh rất thích ánh mắt và cảm xúc phù hợp với lứa tuổi của cô.
Vùng biển này cực kỳ yên tĩnh, mỗi ngày Kiều Tri Niệm đều ngắm nhìn nó rất lâu. Trời về đêm không có ánh mặt trời thiêu đốt, nên chẳng nóng nực như lúc ban ngày.
Hai người cởi giày, chân trần bướ lên bờ cát. Kiều Tri Niệm mặc chiếc đầm màu trắng, làn váy bị gió thổi phấp phới, mái tóc đen dài buông xõa ngang vai. Đỉnh đầu cô bị ánh trăng rọi xuống tạo ra một vòng bạc như tinh linh đang nhảy múa ở trên bờ biển.
“Thời tiết hôm nay thật đẹp.” Cô nhìn lên bầu trời đêm thì thào.
Vầng trăng treo giữa màn đêm xanh thẫm, ngôi sao lấp lánh tỏa sáng, xa xa là đồi núi trập trùng hóa thành từng đường cắt đen nhánh hòa với đường chân trời tan vào màn đêm vô tận.
“Ở quê hương của em, từ sau khi em lớn lên thì hiếm khi có thời tiết đẹp như thế này.” Bàn chân nhỏ nhắn thọc vào trong cát, hấp thu nhiệt độ bên trong.
Những hạt cát bị phơi cả một ngày dưới ánh nắng thật sự rất ấm áp.
Kiều Tri Niệm thả tay Tần Dập ra, bước đến gần bờ biển. Cô ngồi xổm trên mặt đất, xoè tay phải ra in xuống vùng cát vừa được nước biển thấm ướt, nhưng vừa nhấc tay lên, nước biển đã lập tức xoá đi dấu vết không khắc sâu ấy.
Tần Dập lẳng lặng đứng phía sau, nhìn cô đầy trầm tư.
Một đợt sóng biển bất ngờ đánh về phía cô, Kiều Tri Niệm túm váy định trốn đi, nhưng phản ứng của Tần Dập lại nhanh hơn, đã lập tức ôm cả người cô vào lòng.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ trên người anh xông vào khứu giác của Kiều Tri Niệm. Tần Dập nhìn gương mặt thanh tú như được tỉ mỉ điêu khắc của người trong lòng, dục vọng từ trái tim lan tràn khắp cơ thể, cự vật bên dưới bừng tỉnh chọc vào cặp mông mềm mại của cô gái, dù cách một lớp quần áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhịp đập nóng hổi của nó.
Mặt Kiều Tri Niệm đỏ bừng, chưa kịp mắng thì đã bị anh đẩy ngã xuống đất. Bãi cát mềm mại dưới lưng truyền đến nhiệt độ nóng hổi giống như lồng ngực của người đàn ông trước mặt.
Ngũ quan tuấn tú dưới ánh trăng như được phủ thêm một tầng ánh sáng, môi lưỡi hai người đan vào nhau, nụ hôn càng ngày càng trở nên mãnh liệt, động tình.
Thân mật một hồi lâu, Tần Dập mới dừng nụ hôn đầy dục vọng và động tác trên tay lại. Anh vùi đầu vào bờ vai thon thả, đầu lưỡi liếm láp cần cổ trắng nõn, để lại những vệt sáng lấp lánh. Kiều Tri Niệm híp mắt lại, lồng ngực phập phồng lên xuống, trong lúc ý loạn tình mê ban nãy, cái đầm bị cởi bỏ hai nút để lộ ra hai bầu ngực trắng nõn bị người đàn ông xoa nắn.
Tần Dập ngồi dậy, giúp Kiều Tri Niệm cài lại nút áo rồi ôm cô đứng lên, phủi lớp cát dính trên người cả hai
Kiều Tri Niệm mím môi, từ từ vòng tay mình vào khuỷu tay của người đàn ông. Lúc bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay vạm vỡ, cơ bắp của Tần Dập tức khắc cứng đờ, trái tim bỗng nhiên đập loạn xạ.
Anh bình tĩnh dẫn cô gái đi về phía trang viên, nhưng trong lòng lại đang cuồn cuộn dâng lên những cảm xúc hỗn loạn.
———
Tần Thịnh đứng bên trong cửa lớn của trang viên nhà họ Tần, khuôn mặt mang theo ý cười nhìn người đàn ông không có ý tốt.
“Cậu Hoắc, ông chủ của chúng tôi không có ở đây, mời cậu ngày khác hãy đến.”
“Tôi không đến tìm anh ta, tôi chỉ muốn dưa em gái của mình về thôi.”
Dáng vẻ lắc đầu không nói gì của Tần Thịnh đã chọc tức Hoắc Tri Hành. Cả một tháng nay, sự giáo dưỡng và bình tĩnh của anh đã gần như bị mài mòn hết. Lần này Hoắc Tri Hành ở Thái Lan tìm người cực khổ như vậy, chắc chắn là do người nhà họ Tần gây rối.
Đám người nhà họ Hoắc theo hành động của Hoắc Tri Hành cùng rút súng ra, người của nhà họ Tần cũng vậy.
Hai bên rơi vào trạng thái giằng co.
Tần Thịnh nhíu chặt mày, trán đổ đầy mồ hôi.
Hiện nay, chủ lực của nhà họ Tần đang ở chỗ Tống Hoài Cẩn, mà Hoắc Tri Hành mang nhiều người đến như vậy xem ra là muốn cá chết lưới rách, rất khó phân thắng bại. Hơn nữa anh cũng không biết thái độ của anh ta đối với nhà họ Tần như thế nào, nếu không có mệnh lệnh của ông chủ, anh không thể tùy tiện ra tay được.
“Anh ơi!!!”
Tiếng kêu của cô gái khiến hai nhóm người đang giằng co với nhau chú ý đến, họ quay lại nhìn đôi nam nữ đang đứng ở cuối đường.
Hoắc Tri Hành gặp được Kiều Tri Niệm thì vui sướng, nhưng lúc nhìn thấy Tần Dập ôm em gái mình thì niềm vui đã chuyển thành sự tức giận, khẩu súng trong tay anh lập tức chĩa về phía Tần Dập.
Kiều Tri Niệm không ngờ mình sẽ gặp lại anh trai sau hơn một tháng, vừa định nói chuyện thì thấy anh đã chỉa súng vào Tần Dập.
Tần Dập ôm Kiều Tri Niệm, vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi, ngay cả ánh mắt nhìn cô vẫn giống như mọi ngày, cứ như không nhìn thấy cây súng đang chĩa vào mình.
“Niệm Niệm, qua đây với anh.” Hoắc Tri Hành nén cơn giận, hai mắt đỏ hoe nhìn Kiều Tri Niệm.
“Anh…”
“Anh nói lại lần nữa, em mau đến đây.”
Kiều Tri Niệm ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tối đen, chủ nhân của đôi mắt ấy không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
“Tần Dập…”
“Bé con, em có yêu tôi không?”
Kiều Tri Niệm cắn chặt môi, đau khổ nhắm mắt lại, hàng lệ của cô rơi xuống lồng ngực của anh. Tần Dập hôn lên những giọt nước mắt, thì thầm bên tai cô: “Em không cần nói, tôi biết mà.”
/92
|