Trước cửa nhà họ Hoắc, Kiều Uyển Ninh ôm con gái liên tục dặn dò, bàn tay hết sờ mặt rồi lại sờ lên bụng cô.
Kiều Tri Niệm ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ của bố mẹ trên tầng, cửa sổ đóng chặt, rèm cũng được kéo kín.
Kiều Uyển Ninh nhìn ra tâm sự của con gái, khuyên bảo: “Đi đi Niệm Niệm, bố con là người sĩ diện. Mẹ đảm bảo lần sau con trở về, ông ấy chắc chắn sẽ rất vui.”
“Con sẽ gọi video cho mọi người.”
Kiều Tri Niệm quay qua ôm lấy mẹ. Sau khi buông tay, cô đi đến cạnh người đàn ông đã đứng đợi bên đường từ lâu.
Lúc hai người ngồi vào xe, Hoắc Tri Hành mới ló đầu vào cửa sổ xe, nhét cho Kiều Tri Niệm một túi văn kiện. Làm xong, anh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của em gái rồi ôm mẹ vào nhà.
Xe chậm rãi khởi động lái về hướng cổng của khu biệt thự. Tấm rèm vẫn luôn đóng kín trên tầng hai bất ngờ bị kéo ra một khe nhỏ, người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn theo chiếc xe dần dần rời khỏi tầm mắt.
…
Trên đường đến sân bay.
Tần Thịnh lái xe, Tần Dập và Kiều Tri Niệm ngồi ở ghế sau. Cô mở túi hồ sơ mà Hoắc Tri Hành đưa, lấy một quyển sổ hộ khẩu ra.
Tần Dập cầm lấy quyển sổ nhỏ màu đỏ ấy thì cẩn thận nhìn một hồi. Anh biết tâm trạng của cô gái nhỏ đang không tốt, muốn trêu chọc cô: “Anh sẽ không để anh vợ phải thất vọng đâu, sau khi về chúng ta sẽ đi đăng ký ngay.”
Nỗi buồn chia tay lập tức bị sự xấu hổ lấn át, Kiều Tri Niệm dựa vào vòng tay của người đàn ông. Mặc dù bọn họ đã làm tất cả những chuyện thân mật nhất, nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác thực sự được gắn kết chặt chẽ với người đàn ông này.
Cuối cùng anh cũng được gia đình cô công nhận.
Trong lòng Kiều Tri Niệm rất vui vẻ, cô tựa trên người anh, mơ về cuộc sống tương lai. Đang nghĩ ngợi, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.
“Em không gả cho anh đâu.” Nói xong, cô rời khỏi vòng tay của người đàn ông, dịch người đến cạnh cửa sổ, tạo khoảng cách với anh.
Đôi môi hồng của Kiều Tri Niệm mím lại, đầu tựa vào cửa kính xe không nhìn anh. Đây là chút ương bướng của thiếu nữ mà Kiều Tri Niệm hiếm khi lộ ra, mà Tần Dập lại không có chút chống cự nào với dáng vẻ này của cô. Ngọn lửa trong lòng Tần Dập thoáng chốc bị đốt lên, anh vốn không có thời gian suy nghĩ chuyện gì làm cô không vui, chỉ đưa tay ôm cô vào lòng âu yếm.
Tần Dập chăm chú nhìn người phụ nữ của mình, cô mặc váy để lộ bờ vai mượt mà trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp. Ánh mắt Tần Dập tối sầm lại, hầu kết khẽ di chuyển. Anh cúi đầu hôn lên vai cô, dùng đầu lưỡi liếm xương quai xanh rồi dừng lại trước ngực.
Kiều Tri Niệm bị động tác bất ngờ của Tần Dập làm cho ngây người, liên tục đẩy anh ra, dùng khẩu hình nhắc nhở anh rằng Tần Thịnh đang ở phía trước.
Tần Dập làm như không thấy, đôi môi anh lưu luyến từ trên ngực chuyển đến bên tai của cô: “Cục cưng, mỗi lần em bĩu môi thì anh sẽ cứng.” Dứt lời, anh kéo tay cô đến giữa hai chân mình để cô tự cảm nhận ham muốn tình dục đang kêu gào của anh.
“Đã lâu rồi không ăn thịt, quay về cho anh giải quyết một lần được không? Hửm?”
Chữ cuối cùng bị anh kéo dài ra, đôi mắt đen mang theo ý cười, giọng nói trầm ấm tràn đầy tình dục. Hormone nam tính trên người của anh rất mạnh, có hơi phóng đãng và ngả ngớn, phối hợp cùng với đường nét khuôn mặt rắn rỏi làm anh càng thêm đẹp trai, quyến rũ.
Kiều Tri Niệm nhìn đến ngây người, há miệng mở to mắt như một chú chuột hamster nhỏ, gật đầu một cách máy móc.
Đạt được kết quả mong muốn, khóe môi của Tần Dập nhếch cao hơn.
“Em đồng ý rồi? Vậy không được đổi ý đâu đấy….”
Tần Thịnh lái xe ở phía trước, cố gắng để bản thân coi nhẹ chuyện đang diễn ra ở phía sau, nhưng chiếc xe này không có vách ngăn hai hàng ghế, thế nên dù anh có không muốn nghe thì giọng nói đầy tình ý của ông chủ cứ liên tục lọt vào tai. Anh nghi ngờ ông chủ mình bị thứ gì đó nhập rồi, bởi Tần Dập như thế này còn đáng sợ hơn cả người đàn ông mặt lạnh và nhẫn tâm trước đây.
Tần Thịnh âm thầm cho xe tăng tốc, anh muốn sớm kết thúc màn “tra tấn” này.
Phía sau, người đàn ông sờ mó một hồi rồi rời khỏi cổ cô gái, anh giúp cô chỉnh lại chiếc váy bị mình làm nhàu, sau đó để cô dựa vào lòng mình lại.
“Tại sao không muốn gả cho anh? Con trai của anh cũng không thể không có thân phận chính thức được.”
Kiều Tri Niệm dựa đầu vào ngực Tần Dập, giọng nói và tiếng thở dốc của anh vẫn còn vang bên tai.
“Ngày nào cũng con trai của anh… Anh thích em hay thích con… Ngay cả cầu hôn cũng không có…”
Sợ Tần Thịnh nghe thấy nên cô cố gắng hạ giọng nhỏ hết mức.
Tần Dập sững sờ, lập tức cười thành tiếng: “Cô gái ngốc, những chuyện này sao có thể nói cho em biết chứ?”
Anh ôm cô gái nhỏ bé vào lòng, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền sang người Kiều Tri Niệm.
“Người khác có, em cũng có. Người khác không có, em cũng sẽ có.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô, Kiều Tri Niệm xúc động vì lời của anh cũng dùng đầu lưỡi đáp lại.
…
Hai người hôn nhau một lúc lâu mới buông ra. Cô gái nhỏ mơ màng tựa vào lưng ghế, môi hồng hé mở thở dốc, bờ môi bị người đàn ông cọ xát trở nên đỏ mọng, bầu ngực trắng nõn lộ phân nửa ra khỏi cổ áo.
Từ sau khi mang thai, ngực Kiều Tri Niệm từ thiếu nữ ngây ngô dần trở nên đầy đặn hơn. Sau khi phát hiện ra điều này, mỗi ngày Tần Dập đều thích đùa nghịch hai khối thịt trước ngực cô, yêu thích không muốn buông tay. Mà Kiều Tri Niệm không hề biết dáng vẻ chìm đắm trong dục vọng của cô lúc này làm người ta nhìn càng thêm mê say.
Anh chỉ muốn mãi chìm đắm trong sự ngọt ngào này.
Đợi Kiều Tri Niệm bình tĩnh trở lại, miệng nhỏ đang hé mở dần khép, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy bờ vai vững chắc của người đàn ông, chống người ngồi dậy.
Có một chuyện đã tồn tại trong lòng cô từ rất lâu rồi.
“Tần Dập, nếu em sinh con gái thì sao? Anh sẽ không thích ư?”
Cô gái dè dặt nói, Kiều Tri Niệm đã muốn hỏi câu này từ mấy ngày trước rồi, chỉ là vẫn luôn không biết nên mở miệng thế nào.
Người đàn ông bị câu hỏi đột ngột của cô làm cho sững sờ, sau đó mới hiểu được tại sao cô lại hỏi vậy. Từ ngày biết Kiều Tri Niệm mang thai, Tần Dập luôn treo hai chữ “con trai” trên miệng, chắc là do vậy nên mới khiến cô gái nhỏ mẫn cảm của anh suy nghĩ nhiều.
Tần Dập vuốt ve mái tóc mượt mà của Kiều Tri Niệm, cúi đầu nhìn sự bất an hiện rõ trong mắt cô.
Trái tim anh như nghẹn lại.
“Không đâu. Chỉ cần là em sinh thì anh đều thích. Nếu là con trai thì chịu chút khổ cực cũng không sao, nhưng nếu là con gái, anh sẽ cảm thấy đau lòng, sẽ không nỡ.”
Người đàn ông ngừng vuốt ve tay cô, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô gái chuyển sang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Giống như Duy Duy vậy.”
Hiểu được lời nói của anh, Kiều Tri Niệm trầm mặc.
Trong xe yên tĩnh một lúc lâu, bỗng nhiên Kiều Tri Niệm quay lại nói: “Anh vẫn chưa nói cho em nghe chuyện của Duy Duy.”
Mày kiếm của người đàn ông nhướng lên: “Em muốn biết à?”
Cô nở một nụ cười rạng rỡ: “Còn muốn biết cả chuyện của anh nữa.”
Người đàn ông hình như rất vui vẻ, bàn tay tiếp tục vuốt ve mái tóc của cô.
“Đợi về nhà anh sẽ nói cho em nghe.”
Kiều Tri Niệm ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ của bố mẹ trên tầng, cửa sổ đóng chặt, rèm cũng được kéo kín.
Kiều Uyển Ninh nhìn ra tâm sự của con gái, khuyên bảo: “Đi đi Niệm Niệm, bố con là người sĩ diện. Mẹ đảm bảo lần sau con trở về, ông ấy chắc chắn sẽ rất vui.”
“Con sẽ gọi video cho mọi người.”
Kiều Tri Niệm quay qua ôm lấy mẹ. Sau khi buông tay, cô đi đến cạnh người đàn ông đã đứng đợi bên đường từ lâu.
Lúc hai người ngồi vào xe, Hoắc Tri Hành mới ló đầu vào cửa sổ xe, nhét cho Kiều Tri Niệm một túi văn kiện. Làm xong, anh vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của em gái rồi ôm mẹ vào nhà.
Xe chậm rãi khởi động lái về hướng cổng của khu biệt thự. Tấm rèm vẫn luôn đóng kín trên tầng hai bất ngờ bị kéo ra một khe nhỏ, người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn theo chiếc xe dần dần rời khỏi tầm mắt.
…
Trên đường đến sân bay.
Tần Thịnh lái xe, Tần Dập và Kiều Tri Niệm ngồi ở ghế sau. Cô mở túi hồ sơ mà Hoắc Tri Hành đưa, lấy một quyển sổ hộ khẩu ra.
Tần Dập cầm lấy quyển sổ nhỏ màu đỏ ấy thì cẩn thận nhìn một hồi. Anh biết tâm trạng của cô gái nhỏ đang không tốt, muốn trêu chọc cô: “Anh sẽ không để anh vợ phải thất vọng đâu, sau khi về chúng ta sẽ đi đăng ký ngay.”
Nỗi buồn chia tay lập tức bị sự xấu hổ lấn át, Kiều Tri Niệm dựa vào vòng tay của người đàn ông. Mặc dù bọn họ đã làm tất cả những chuyện thân mật nhất, nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác thực sự được gắn kết chặt chẽ với người đàn ông này.
Cuối cùng anh cũng được gia đình cô công nhận.
Trong lòng Kiều Tri Niệm rất vui vẻ, cô tựa trên người anh, mơ về cuộc sống tương lai. Đang nghĩ ngợi, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.
“Em không gả cho anh đâu.” Nói xong, cô rời khỏi vòng tay của người đàn ông, dịch người đến cạnh cửa sổ, tạo khoảng cách với anh.
Đôi môi hồng của Kiều Tri Niệm mím lại, đầu tựa vào cửa kính xe không nhìn anh. Đây là chút ương bướng của thiếu nữ mà Kiều Tri Niệm hiếm khi lộ ra, mà Tần Dập lại không có chút chống cự nào với dáng vẻ này của cô. Ngọn lửa trong lòng Tần Dập thoáng chốc bị đốt lên, anh vốn không có thời gian suy nghĩ chuyện gì làm cô không vui, chỉ đưa tay ôm cô vào lòng âu yếm.
Tần Dập chăm chú nhìn người phụ nữ của mình, cô mặc váy để lộ bờ vai mượt mà trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp. Ánh mắt Tần Dập tối sầm lại, hầu kết khẽ di chuyển. Anh cúi đầu hôn lên vai cô, dùng đầu lưỡi liếm xương quai xanh rồi dừng lại trước ngực.
Kiều Tri Niệm bị động tác bất ngờ của Tần Dập làm cho ngây người, liên tục đẩy anh ra, dùng khẩu hình nhắc nhở anh rằng Tần Thịnh đang ở phía trước.
Tần Dập làm như không thấy, đôi môi anh lưu luyến từ trên ngực chuyển đến bên tai của cô: “Cục cưng, mỗi lần em bĩu môi thì anh sẽ cứng.” Dứt lời, anh kéo tay cô đến giữa hai chân mình để cô tự cảm nhận ham muốn tình dục đang kêu gào của anh.
“Đã lâu rồi không ăn thịt, quay về cho anh giải quyết một lần được không? Hửm?”
Chữ cuối cùng bị anh kéo dài ra, đôi mắt đen mang theo ý cười, giọng nói trầm ấm tràn đầy tình dục. Hormone nam tính trên người của anh rất mạnh, có hơi phóng đãng và ngả ngớn, phối hợp cùng với đường nét khuôn mặt rắn rỏi làm anh càng thêm đẹp trai, quyến rũ.
Kiều Tri Niệm nhìn đến ngây người, há miệng mở to mắt như một chú chuột hamster nhỏ, gật đầu một cách máy móc.
Đạt được kết quả mong muốn, khóe môi của Tần Dập nhếch cao hơn.
“Em đồng ý rồi? Vậy không được đổi ý đâu đấy….”
Tần Thịnh lái xe ở phía trước, cố gắng để bản thân coi nhẹ chuyện đang diễn ra ở phía sau, nhưng chiếc xe này không có vách ngăn hai hàng ghế, thế nên dù anh có không muốn nghe thì giọng nói đầy tình ý của ông chủ cứ liên tục lọt vào tai. Anh nghi ngờ ông chủ mình bị thứ gì đó nhập rồi, bởi Tần Dập như thế này còn đáng sợ hơn cả người đàn ông mặt lạnh và nhẫn tâm trước đây.
Tần Thịnh âm thầm cho xe tăng tốc, anh muốn sớm kết thúc màn “tra tấn” này.
Phía sau, người đàn ông sờ mó một hồi rồi rời khỏi cổ cô gái, anh giúp cô chỉnh lại chiếc váy bị mình làm nhàu, sau đó để cô dựa vào lòng mình lại.
“Tại sao không muốn gả cho anh? Con trai của anh cũng không thể không có thân phận chính thức được.”
Kiều Tri Niệm dựa đầu vào ngực Tần Dập, giọng nói và tiếng thở dốc của anh vẫn còn vang bên tai.
“Ngày nào cũng con trai của anh… Anh thích em hay thích con… Ngay cả cầu hôn cũng không có…”
Sợ Tần Thịnh nghe thấy nên cô cố gắng hạ giọng nhỏ hết mức.
Tần Dập sững sờ, lập tức cười thành tiếng: “Cô gái ngốc, những chuyện này sao có thể nói cho em biết chứ?”
Anh ôm cô gái nhỏ bé vào lòng, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền sang người Kiều Tri Niệm.
“Người khác có, em cũng có. Người khác không có, em cũng sẽ có.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô, Kiều Tri Niệm xúc động vì lời của anh cũng dùng đầu lưỡi đáp lại.
…
Hai người hôn nhau một lúc lâu mới buông ra. Cô gái nhỏ mơ màng tựa vào lưng ghế, môi hồng hé mở thở dốc, bờ môi bị người đàn ông cọ xát trở nên đỏ mọng, bầu ngực trắng nõn lộ phân nửa ra khỏi cổ áo.
Từ sau khi mang thai, ngực Kiều Tri Niệm từ thiếu nữ ngây ngô dần trở nên đầy đặn hơn. Sau khi phát hiện ra điều này, mỗi ngày Tần Dập đều thích đùa nghịch hai khối thịt trước ngực cô, yêu thích không muốn buông tay. Mà Kiều Tri Niệm không hề biết dáng vẻ chìm đắm trong dục vọng của cô lúc này làm người ta nhìn càng thêm mê say.
Anh chỉ muốn mãi chìm đắm trong sự ngọt ngào này.
Đợi Kiều Tri Niệm bình tĩnh trở lại, miệng nhỏ đang hé mở dần khép, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy bờ vai vững chắc của người đàn ông, chống người ngồi dậy.
Có một chuyện đã tồn tại trong lòng cô từ rất lâu rồi.
“Tần Dập, nếu em sinh con gái thì sao? Anh sẽ không thích ư?”
Cô gái dè dặt nói, Kiều Tri Niệm đã muốn hỏi câu này từ mấy ngày trước rồi, chỉ là vẫn luôn không biết nên mở miệng thế nào.
Người đàn ông bị câu hỏi đột ngột của cô làm cho sững sờ, sau đó mới hiểu được tại sao cô lại hỏi vậy. Từ ngày biết Kiều Tri Niệm mang thai, Tần Dập luôn treo hai chữ “con trai” trên miệng, chắc là do vậy nên mới khiến cô gái nhỏ mẫn cảm của anh suy nghĩ nhiều.
Tần Dập vuốt ve mái tóc mượt mà của Kiều Tri Niệm, cúi đầu nhìn sự bất an hiện rõ trong mắt cô.
Trái tim anh như nghẹn lại.
“Không đâu. Chỉ cần là em sinh thì anh đều thích. Nếu là con trai thì chịu chút khổ cực cũng không sao, nhưng nếu là con gái, anh sẽ cảm thấy đau lòng, sẽ không nỡ.”
Người đàn ông ngừng vuốt ve tay cô, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào cô gái chuyển sang nhìn ra ngoài cửa sổ: “Giống như Duy Duy vậy.”
Hiểu được lời nói của anh, Kiều Tri Niệm trầm mặc.
Trong xe yên tĩnh một lúc lâu, bỗng nhiên Kiều Tri Niệm quay lại nói: “Anh vẫn chưa nói cho em nghe chuyện của Duy Duy.”
Mày kiếm của người đàn ông nhướng lên: “Em muốn biết à?”
Cô nở một nụ cười rạng rỡ: “Còn muốn biết cả chuyện của anh nữa.”
Người đàn ông hình như rất vui vẻ, bàn tay tiếp tục vuốt ve mái tóc của cô.
“Đợi về nhà anh sẽ nói cho em nghe.”
/92
|