Mưa cuối thu đã tạnh. Trên mặt đất vương vất vài chiếc lá vàng nhẹ nhàng lay động trong vũng nước mưa. Xe dừng ở phía đội diện Hội Quán. Ninh Vi Cẩn mặc một đồ vest nhẹ nhàng bước xuống xe. Thư ký Khâu yên lặng đứng trước cửa hộ quán, chứng tỏ đã đứng chờ một lúc lâu.
Dưới sự hướng dẫn của thư ký Khâu, Ninh Vi Cẩn đến gian nhà truyền thống. Đi lên tầng hai, đến căn phòng cuối cùng.
Trong phòng, vang lên tiếng ca kịch, đó chính là vở 《Tang Viên phóng thê》. Giai điệu quen thuộc khiến Ninh Vi Cẩn nhớ lại. Mẹ anh – Ân Nghi rất thích nghe Việt kịch, cũng thích nhất là vở này.
Vừa bước chân đi vào thấy Ninh Thanh Túc đang ngồi trên ghế salon, vắt chân chữ ngũ, đầu hơn cúi, hình như mắt cũng đang nhắm.
"Ông chủ!" Thư ký Khâu lên tiếng.
Ninh Thanh Túc nhạy bén mở mắt, lúc ngước mắt lên, trên khuôn mặt hờ hững kia theo quán tính mà mang theo ý cười, vẫy tay với Ninh Vi Cẩn đang đứng ở cửa: "Lại đây ngồi đi!"
Sau khi Ninh Vi Cẩn ngồi xuống, thư ký Khâu tự đi pha trà cho anh.
Nước trà được rót vào ly thủy tinh giống như mũi nhọn rồi dần dần chìm vào tận đáy. Nước trà có màu vàng hơi đỏ sáng.
Đợi đến khi thư ký Khâu rời khỏi phòng, Ninh Thanh Túc tắt máy thu thanh.
"Hôm nay gọi con đến đây vì một chuyện!" Ninh Thanh Túc hơi ngừng giống như đang nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt bao trùm một chút phiền muộn, "Lúc con còn bé, ba và mẹ con đã thương lượng. Đến khi con kết hôn muốn ba giao cho con cuốn sổ tiết kiệm này. Vi Cẩn, hiện giờ con đã có đối tượng kết hôn nên ba muốn thực hiện cam kết!"
Ninh Thanh Túc đứng dậy, đến trước giá treo quần áo, lấy một phong bì từ trong áo khoác màu đen. Sau khi trở lại chỗ ngồi, đặt phong bì lên bàn, đẩy tới trước mặt Ninh Vi Cẩn.
"Không cần!" Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt nói, "Tôi không thiếu tiền, có thể nuôi sống bản thân và cô ấy!"
"Ba không phải xem thường con. Hơn ai hết, ba biết rõ thành tựu con đạt được trong mấy năm nay. Nhưng đây là chuyện ba và mẹ con đã giao hẹn từ trước. Ba muốn thực hiện nó!"
"Lời hứa này đã không còn ý nghĩa rồi!"
Ninh Thanh Túc nhíu chặt lồng mày. Ông hiểu ý Ninh Vi Cẩn, ông đã phá vỡ lời hứa của một người đàn ông thì cần gì giữ cam kết của một người cha làm gì? Nghĩ đến đây, ông cảm thấy vô lực.
"Vi Cẩn, con nhất định phải bài xích, cự tuyệt gần gũi với ba sao? Giữa chúng ta chẳng lẽ không còn chút tình cảm cha con gì à?"
"Ba là ba tôi, cái thân phận này ai cũng không thể thay đổi được. Chỉ là thân phận và tình cảm không giống nhau!" Ninh Vi Cẩn nói, "Nếu ba yêu cầu tôi có tình cảm giống như những đứa bé khác với ba nó thì quả thật rất khó."
Ninh Thanh Túc cười cứng ngắc, thẳng thắn thừa nhận sai lầm: "ba biết con đang trách ba trước kia quá bận rộn, ngay cả thời gian làm bài tập với con cũng ít, đừng nói gì đến chuyện sinh nhật con, họp phụ huynh, lễ tốt nghiệp ba đều không tham dự. Con có thể lớn lên ưu tú như vậy đều là công lao của mẹ con không liên quan gì đến ba."
"Ý tôi không phải những cái này!" Ánh mắt Ninh Vi Cẩn kiên nghị, giọng nói đanh thép: "Coi như ba không đối xử tốt với tôi, ba không phải là một người cha tốt. Chỉ cần ông làm những điều mà một người chồng nên làm, tôi cũng không trách cứ, oán giận ông dù chỉ một chút. Ngược lại, tôi vẫn tôn trọng, hiếu kính, thân cận với ba như cũ!"
Ninh Thanh Túc than nhẹ, "Nói cho cùng, con vẫn đang trách ba năm đó phản bội mẹ!"
Ninh Vi Cẩn nhìn Ninh Thanh Túc.
"Năm đó, ba ở Hongkong, không ở chung của mẹ con. Cuộc sống ở đó áp lực rất lớn, trừ tiếp xúc với đồng nghiệp cũng chẳng có ai bầu bạn." Ninh Thanh Túc chậm rãi nói. Đây là lần đầu tiên ở trước mặt con trai ông thừa nhận sai lầm năm đó. Chậm rãi đứng lên rồi nói tiếp, "Con có biết cảm giác như vậy không? Một người ngày nào cũng có rất nhiều công việc phải hoàn thành, không có thời gian ngừng nghỉ dù chỉ một phút. Cuộc sống giống như được lên dây cót. Trong vừa lo âu, khẩn trương nhưng cũng cảm thấy cực kỳ trống rỗng. Chỉ hi vọng, sau khi tan làm sẽ không phải ở một mình. Có thể có một người làm bạn, cùng ăn bữa cơm, trò chuyện, mà — "
Đột nhiên Ninh Thanh Túc nói chậm lại, ánh mắt rũ xuống ẩn giấu rất nhiều sự hối hận, một lát sau mới tiếp tục: "Mà khi đó, vừa đúng lúc có một người phụ nữ xuất hiện. Cô ấy nấu cho con những bữa cơm ngon nóng hổi, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Lúc tâm trạng con không tốt, cô ấy có thể an ủi, nghe con nói. Cứ thế lâu dần, con thật sự sẽ không còn cách nào kháng cự được!"
"Không có chuyện không có cách nào kháng cự. Nếu như lúc nào ba cũng nhớ ba có một gia đình, một người phụ nữ cần phải chăm sóc. Nếu như tình cảm của ba với mẹ là thật lòng thì những điều đó không phải vấn đề!" Ninh Vi Cẩn lý giải, đẩy lại phong bì về, "Cái này, tôi không cần, ba cứ giữ lại đi. Hôm nay, tôi tới dây cũng muốn nói với ba. Cô ấy chính là đối tượng kết hôn của tôi. Tôi sẽ dẫn cô ấy đi gặp mẹ!"
Ninh Thanh Túc hiểu ý của Ninh Vi Cẩn, anh sẽ dẫn vợ tương lại đến gặp Ân Nghi nhưng cũng không dẫn cô đến thăm ông.
. . . . . .
Sau khi Ninh Vi Cẩn rời đi, Ninh Thanh Túc ngồi một mình trên ghế salon. Chén trà trước mặt không vơi đi dù chỉ một giọt. Ông ngẩng đầu, nhìn sắc trời đã hơi tối. Ông siết chặt mu bàn tay, nhíu chặt chân mày. Đôi mắt cực kỳ mệt mỏi và buồn bã.
Ông nhớ tới lần đầu tiên ông gặp mặt Ân Nghi. Khuôn mặt bà rực rỡ, nụ cười sáng lạn làm ông vừa thấy đã yêu.
Ân Nghi thẳng thắn, hào phóng, trong sáng, thiện lương. Lúc ấy có không ít người theo đuổi bà. Ông nghĩ ra một cách, ban đầu dùng hành động cường thế chọc cho bà ghét. Bị bà từ chối, ông cũng không từ bỏ, vẫn tấn công như trước. Kiên trì gần một năm, bà rốt cuộc cũng đồng ý làm bạn gái ông. Bọn họ cũng nhanh chóng hết hôn. Trong bảy năm, Ân Nghi sinh cho ông một trai một gái. Ông cực kỳ vui sướng nhưng lại không biết quý trọng hạnh phúc trong tay mình.
Vì tiền đồ của bản thân, ông dùng tất cả thời gian trong công việc, không quan tâm đến gia đình. Tất cả trọng trách đều đặt lên vai một mình Ân Nghi. Lâu dần, Ân Nghi cũng ít nói, nụ cười cũng phai nhạt, tần suất cãi vã ngày càng nhiều. Bà đã thử nói chuyện bình tĩnh với ông nhưng ông lại quá bận rộn không quan tâm đến cảm xúc của bà.
Vốn dĩ có thể không phải tách riêng như vậy, nhưng vì hai chữ công danh ông dứt khoát đến Hongkong để lại Ân Nghi một mình nuôi dạy hai đứa con.
. . . . . .
Chuyện sau này lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Mà Ân Phỉ, ông yêu Ân Phỉ sao? Cái vấn đề này trong lòng ông đã có đáp án nhưng không nói với bất cứ ai.
Từ đầu đến cuối, ông không hề yêu Ân Phỉ. Trong lòng ông, không thể nào đánh đồng giữa Ân Phỉ và Ân Nghi.
Ông động tình với Ân Phỉ cũng chỉ vì trên người bà ta nhìn thấy bóng dáng lúc Ân Nghi còn trẻ: linh động, trong sáng và đáng yêu.
Nhưng Ân Phỉ cũng không phải Ân Nghi, điều này ông hiểu rõ. Ông sẽ cho Ân Phỉ đời sống vật chất, thậm chí cả kết hôn nhưng từ đầu tới cuối ông không hề nói một tiếng yêu.
Ông không hề nói với bất cứ ai. Ông để mặc bà ta hiểu lầm rằng ông yêu bà ta. Bà ta có được trái tim ông.
Thật ra thì trong lòng ông có ai thì chỉ mình ông hiểu rõ, trừ ông ra không có người thứ hai biết.
*
Ninh Vi Cẩn lái xe đến nhà trọ của Trịnh Đinh Đinh, lấy chìa khóa mở cừa, rất thản nhiên vào. (Không sai, sau khi cầu hôn thành công, giáo sư Ninh đã thuận lợi lấy được chìa khóa nhà trọ của vị hôn thê rồi!)
Lúc Ninh Vi Cẩn mở cửa vào thì thấy Trịnh Đinh Đinh đang kiễng chân tự thay bóng đèn.
"Em đang làm gì thế hả?"
Trịnh Đinh Đinh giật mình, thiếu chút nữa là té xuống. Thật may Ninh Vi Cẩn nhanh nhẹn đỡ lấy cô.
"Bóng đèn bị cháy, em định thay thôi!" Trịnh Đinh Đinh lầm bầm, "Anh là mèo sao? Đi mà cũng không có tiếng động gì!"
"Chuyện thay bóng đèn có thể để đàn ông làm!" Ninh Vi Cẩn bế Trịnh Đinh Đinh xuống, ngón tay nhẹ nhàng lau chút bụi trên chóp mũi cô.
"Chuyện đơn giản như vậy, em có thể tự làm mà!"
"Vậy em làm bao lâu rồi?" Anh hỏi thẳng.
". . . . . . 40 phút ạ!"
Ninh Vi Cẩn gật đầu một cái, vẻ mặt không thay đổi, "Quả thật rất đơn giản!" Sau đó, vỗ vỗ đầu Trịnh Đinh Đinh, cầm bóng đèn rồi trèo lên. Bốn phút sau, bóng đèn nhỏ đã tỏa ánh sáng ấm áp, êm dịu.
Giáo sư Ninh đẹp trai, cao lớn, phủi bụi trên tay áo, xoay người lại, cúi đầu, rất tự nhiên hôn lên môi Trịnh Đinh Đinh.
"Như thường lệ, anh nhận tiền công!"
Vành tai Trịnh Đinh Đinh đỏ lên, cố ra vẻ thản nhiên, tự nhiên mà nói sang chuyện khác: "cái đó, vòi nước trong toilet cũng bị hư rồi!"
Nửa tiếng sau, vòi nước lại xả nước ào ào. Ninh Vi Cẩn xoay người lại, Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy ánh mắt đầy dục vọng chân chính kia vội xoay người định chay nhưng anh đã ôm lấy cô từ phía sau. Giọng nói trầm thấp, mị hoặc dán lên vành tai cô: "Sao nào? Em định quỵt nợ?"
"Được rồi! Anh buông em ra trước đi, em sẽ để anh hôn mà!"
"Cái này tốn của anh hơn nửa tiếng. Chỉ hôn thôi không đủ!"
"Vậy anh muốn thế nào?" Tim Trịnh Đinh Đinh tăng gia tốc.
"Em thử nói xem?" Ninh Vi Cẩn hôn lên vành tai cô.
"Cái gì?" Trịnh Đinh Đinh khẩn trương.
"Làm nốt việc tối thứ năm tuần trước chúng ta chưa hoàn thành!" Ninh Vi Cẩn chậm rãi nói, "Nói chính xác hơn là em phải phục vụ anh."
". . . . . . " Trong đầu Trịnh Đinh Đinh xuất hiện hình ảnh tà ác.
Không sai, tối thứ năm tuần trước trời bỗng nhiên đổ mưa. Ninh Vi Cẩn lấy cớ không thể lái xe về nên ngủ lại nhà cô. Vốn dĩ, cô ngủ trong phòng, anh ngủ trên ghế salon rất thích hợp. Nhưng anh cực kỳ bắt bẻ, chê ghế salon vừa nhỏ vừa cứng. Cô đưa ra cách nào anh đều bác bỏ. Cuối cùng, anh đàng hoàng vào phòng ngủ cô, nằm trên giường mềm mại của cô, Trịnh Đinh Đinh nhắc nhở anh không được làm chuyện gì quá đáng. Ninh Vi Cẩn cũng chỉ lạnh nhạt đồng ý.
Kết quả, anh còn chưa làm gì, cô lại động tay động chân, cọ tới lui, lau súng cướp cò. Trường hợp không thể khống chế nên cô đành thỏa hiệp. Dưới sự chỉ bảo của anh, run rẩy kéo khóa quần anh xuống. . . . . Vừa khiếp sợ vừa cảm thấy xấu hổ muốn chết, lần đầu tiên phục vụ anh.
Anh ăn tủy trong xương cũng biết liếm nó cũng ngọt. Sáng sớm hôm sau lại bắt cô làm thêm một lần.
Không nghĩ đến, lúc này anh lại muốn.
"Nhưng. . . . . . Em không làm được. Lần trước cũng không thuận lợi. . . . . . " Trịnh Đinh Đinh nói, "Làm như vậy anh cũng không thoải mái. Rốt cuộc anh vẫn phải vào toilet tự xử mà!"
"Đó là lần đầu cũng không tránh khỏi thiếu kinh nghiệm. chính vì vậy phải chịu khó luyện tập. Sao có thể chỉ vì thất bại không muốn xấu hổ mà không dám làm chứ?" Giọng của người nào đó cực kỳ ân cần mà nghiêm chỉnh dạy dỗ cô.
". . . . . . "
"Lần này anh sẽ kiên nhẫn hướng dẫn em!" Đôi môi ấm áp củng Ninh Vi Cẩn dán lên hõm cổ trắng mịn của Trịnh Đinh Đinh, giọng nói trầm trầm, "Bảo đảm em sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
". . . . . . "
Ngay lúc Trịnh Đinh Đinh chưa kịp kháng nghị, Ninh Vi Cẩn đã bế cô đi vào phòng ngủ. Xoay người, nhanh chóng khóa cửa lại.
"Ninh Vi Cẩn, sao anh lại có thể nhanh như thế mà đã. . . . . . ? Thật cầm thú mà!"
"Bắt đầu!" Giọng nói nhàn nhạt, uy nghi ra lệnh.
. . . . . .
"Ừm, nhanh lên! Có thể dùng thêm lực một chút!" Người nào đó trầm giọng dụ dỗ, "Đinh Đinh, dịch sang bên trái một chút!"
". . . . . . Tay em tê rồi, em muốn dừng một chút!"
"Đinh Đinh, làm việc gì cũng phải kiên trì!"
". . . . . . "
Dưới sự hướng dẫn của thư ký Khâu, Ninh Vi Cẩn đến gian nhà truyền thống. Đi lên tầng hai, đến căn phòng cuối cùng.
Trong phòng, vang lên tiếng ca kịch, đó chính là vở 《Tang Viên phóng thê》. Giai điệu quen thuộc khiến Ninh Vi Cẩn nhớ lại. Mẹ anh – Ân Nghi rất thích nghe Việt kịch, cũng thích nhất là vở này.
Vừa bước chân đi vào thấy Ninh Thanh Túc đang ngồi trên ghế salon, vắt chân chữ ngũ, đầu hơn cúi, hình như mắt cũng đang nhắm.
"Ông chủ!" Thư ký Khâu lên tiếng.
Ninh Thanh Túc nhạy bén mở mắt, lúc ngước mắt lên, trên khuôn mặt hờ hững kia theo quán tính mà mang theo ý cười, vẫy tay với Ninh Vi Cẩn đang đứng ở cửa: "Lại đây ngồi đi!"
Sau khi Ninh Vi Cẩn ngồi xuống, thư ký Khâu tự đi pha trà cho anh.
Nước trà được rót vào ly thủy tinh giống như mũi nhọn rồi dần dần chìm vào tận đáy. Nước trà có màu vàng hơi đỏ sáng.
Đợi đến khi thư ký Khâu rời khỏi phòng, Ninh Thanh Túc tắt máy thu thanh.
"Hôm nay gọi con đến đây vì một chuyện!" Ninh Thanh Túc hơi ngừng giống như đang nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt bao trùm một chút phiền muộn, "Lúc con còn bé, ba và mẹ con đã thương lượng. Đến khi con kết hôn muốn ba giao cho con cuốn sổ tiết kiệm này. Vi Cẩn, hiện giờ con đã có đối tượng kết hôn nên ba muốn thực hiện cam kết!"
Ninh Thanh Túc đứng dậy, đến trước giá treo quần áo, lấy một phong bì từ trong áo khoác màu đen. Sau khi trở lại chỗ ngồi, đặt phong bì lên bàn, đẩy tới trước mặt Ninh Vi Cẩn.
"Không cần!" Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt nói, "Tôi không thiếu tiền, có thể nuôi sống bản thân và cô ấy!"
"Ba không phải xem thường con. Hơn ai hết, ba biết rõ thành tựu con đạt được trong mấy năm nay. Nhưng đây là chuyện ba và mẹ con đã giao hẹn từ trước. Ba muốn thực hiện nó!"
"Lời hứa này đã không còn ý nghĩa rồi!"
Ninh Thanh Túc nhíu chặt lồng mày. Ông hiểu ý Ninh Vi Cẩn, ông đã phá vỡ lời hứa của một người đàn ông thì cần gì giữ cam kết của một người cha làm gì? Nghĩ đến đây, ông cảm thấy vô lực.
"Vi Cẩn, con nhất định phải bài xích, cự tuyệt gần gũi với ba sao? Giữa chúng ta chẳng lẽ không còn chút tình cảm cha con gì à?"
"Ba là ba tôi, cái thân phận này ai cũng không thể thay đổi được. Chỉ là thân phận và tình cảm không giống nhau!" Ninh Vi Cẩn nói, "Nếu ba yêu cầu tôi có tình cảm giống như những đứa bé khác với ba nó thì quả thật rất khó."
Ninh Thanh Túc cười cứng ngắc, thẳng thắn thừa nhận sai lầm: "ba biết con đang trách ba trước kia quá bận rộn, ngay cả thời gian làm bài tập với con cũng ít, đừng nói gì đến chuyện sinh nhật con, họp phụ huynh, lễ tốt nghiệp ba đều không tham dự. Con có thể lớn lên ưu tú như vậy đều là công lao của mẹ con không liên quan gì đến ba."
"Ý tôi không phải những cái này!" Ánh mắt Ninh Vi Cẩn kiên nghị, giọng nói đanh thép: "Coi như ba không đối xử tốt với tôi, ba không phải là một người cha tốt. Chỉ cần ông làm những điều mà một người chồng nên làm, tôi cũng không trách cứ, oán giận ông dù chỉ một chút. Ngược lại, tôi vẫn tôn trọng, hiếu kính, thân cận với ba như cũ!"
Ninh Thanh Túc than nhẹ, "Nói cho cùng, con vẫn đang trách ba năm đó phản bội mẹ!"
Ninh Vi Cẩn nhìn Ninh Thanh Túc.
"Năm đó, ba ở Hongkong, không ở chung của mẹ con. Cuộc sống ở đó áp lực rất lớn, trừ tiếp xúc với đồng nghiệp cũng chẳng có ai bầu bạn." Ninh Thanh Túc chậm rãi nói. Đây là lần đầu tiên ở trước mặt con trai ông thừa nhận sai lầm năm đó. Chậm rãi đứng lên rồi nói tiếp, "Con có biết cảm giác như vậy không? Một người ngày nào cũng có rất nhiều công việc phải hoàn thành, không có thời gian ngừng nghỉ dù chỉ một phút. Cuộc sống giống như được lên dây cót. Trong vừa lo âu, khẩn trương nhưng cũng cảm thấy cực kỳ trống rỗng. Chỉ hi vọng, sau khi tan làm sẽ không phải ở một mình. Có thể có một người làm bạn, cùng ăn bữa cơm, trò chuyện, mà — "
Đột nhiên Ninh Thanh Túc nói chậm lại, ánh mắt rũ xuống ẩn giấu rất nhiều sự hối hận, một lát sau mới tiếp tục: "Mà khi đó, vừa đúng lúc có một người phụ nữ xuất hiện. Cô ấy nấu cho con những bữa cơm ngon nóng hổi, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ. Lúc tâm trạng con không tốt, cô ấy có thể an ủi, nghe con nói. Cứ thế lâu dần, con thật sự sẽ không còn cách nào kháng cự được!"
"Không có chuyện không có cách nào kháng cự. Nếu như lúc nào ba cũng nhớ ba có một gia đình, một người phụ nữ cần phải chăm sóc. Nếu như tình cảm của ba với mẹ là thật lòng thì những điều đó không phải vấn đề!" Ninh Vi Cẩn lý giải, đẩy lại phong bì về, "Cái này, tôi không cần, ba cứ giữ lại đi. Hôm nay, tôi tới dây cũng muốn nói với ba. Cô ấy chính là đối tượng kết hôn của tôi. Tôi sẽ dẫn cô ấy đi gặp mẹ!"
Ninh Thanh Túc hiểu ý của Ninh Vi Cẩn, anh sẽ dẫn vợ tương lại đến gặp Ân Nghi nhưng cũng không dẫn cô đến thăm ông.
. . . . . .
Sau khi Ninh Vi Cẩn rời đi, Ninh Thanh Túc ngồi một mình trên ghế salon. Chén trà trước mặt không vơi đi dù chỉ một giọt. Ông ngẩng đầu, nhìn sắc trời đã hơi tối. Ông siết chặt mu bàn tay, nhíu chặt chân mày. Đôi mắt cực kỳ mệt mỏi và buồn bã.
Ông nhớ tới lần đầu tiên ông gặp mặt Ân Nghi. Khuôn mặt bà rực rỡ, nụ cười sáng lạn làm ông vừa thấy đã yêu.
Ân Nghi thẳng thắn, hào phóng, trong sáng, thiện lương. Lúc ấy có không ít người theo đuổi bà. Ông nghĩ ra một cách, ban đầu dùng hành động cường thế chọc cho bà ghét. Bị bà từ chối, ông cũng không từ bỏ, vẫn tấn công như trước. Kiên trì gần một năm, bà rốt cuộc cũng đồng ý làm bạn gái ông. Bọn họ cũng nhanh chóng hết hôn. Trong bảy năm, Ân Nghi sinh cho ông một trai một gái. Ông cực kỳ vui sướng nhưng lại không biết quý trọng hạnh phúc trong tay mình.
Vì tiền đồ của bản thân, ông dùng tất cả thời gian trong công việc, không quan tâm đến gia đình. Tất cả trọng trách đều đặt lên vai một mình Ân Nghi. Lâu dần, Ân Nghi cũng ít nói, nụ cười cũng phai nhạt, tần suất cãi vã ngày càng nhiều. Bà đã thử nói chuyện bình tĩnh với ông nhưng ông lại quá bận rộn không quan tâm đến cảm xúc của bà.
Vốn dĩ có thể không phải tách riêng như vậy, nhưng vì hai chữ công danh ông dứt khoát đến Hongkong để lại Ân Nghi một mình nuôi dạy hai đứa con.
. . . . . .
Chuyện sau này lại càng trở nên tồi tệ hơn.
Mà Ân Phỉ, ông yêu Ân Phỉ sao? Cái vấn đề này trong lòng ông đã có đáp án nhưng không nói với bất cứ ai.
Từ đầu đến cuối, ông không hề yêu Ân Phỉ. Trong lòng ông, không thể nào đánh đồng giữa Ân Phỉ và Ân Nghi.
Ông động tình với Ân Phỉ cũng chỉ vì trên người bà ta nhìn thấy bóng dáng lúc Ân Nghi còn trẻ: linh động, trong sáng và đáng yêu.
Nhưng Ân Phỉ cũng không phải Ân Nghi, điều này ông hiểu rõ. Ông sẽ cho Ân Phỉ đời sống vật chất, thậm chí cả kết hôn nhưng từ đầu tới cuối ông không hề nói một tiếng yêu.
Ông không hề nói với bất cứ ai. Ông để mặc bà ta hiểu lầm rằng ông yêu bà ta. Bà ta có được trái tim ông.
Thật ra thì trong lòng ông có ai thì chỉ mình ông hiểu rõ, trừ ông ra không có người thứ hai biết.
*
Ninh Vi Cẩn lái xe đến nhà trọ của Trịnh Đinh Đinh, lấy chìa khóa mở cừa, rất thản nhiên vào. (Không sai, sau khi cầu hôn thành công, giáo sư Ninh đã thuận lợi lấy được chìa khóa nhà trọ của vị hôn thê rồi!)
Lúc Ninh Vi Cẩn mở cửa vào thì thấy Trịnh Đinh Đinh đang kiễng chân tự thay bóng đèn.
"Em đang làm gì thế hả?"
Trịnh Đinh Đinh giật mình, thiếu chút nữa là té xuống. Thật may Ninh Vi Cẩn nhanh nhẹn đỡ lấy cô.
"Bóng đèn bị cháy, em định thay thôi!" Trịnh Đinh Đinh lầm bầm, "Anh là mèo sao? Đi mà cũng không có tiếng động gì!"
"Chuyện thay bóng đèn có thể để đàn ông làm!" Ninh Vi Cẩn bế Trịnh Đinh Đinh xuống, ngón tay nhẹ nhàng lau chút bụi trên chóp mũi cô.
"Chuyện đơn giản như vậy, em có thể tự làm mà!"
"Vậy em làm bao lâu rồi?" Anh hỏi thẳng.
". . . . . . 40 phút ạ!"
Ninh Vi Cẩn gật đầu một cái, vẻ mặt không thay đổi, "Quả thật rất đơn giản!" Sau đó, vỗ vỗ đầu Trịnh Đinh Đinh, cầm bóng đèn rồi trèo lên. Bốn phút sau, bóng đèn nhỏ đã tỏa ánh sáng ấm áp, êm dịu.
Giáo sư Ninh đẹp trai, cao lớn, phủi bụi trên tay áo, xoay người lại, cúi đầu, rất tự nhiên hôn lên môi Trịnh Đinh Đinh.
"Như thường lệ, anh nhận tiền công!"
Vành tai Trịnh Đinh Đinh đỏ lên, cố ra vẻ thản nhiên, tự nhiên mà nói sang chuyện khác: "cái đó, vòi nước trong toilet cũng bị hư rồi!"
Nửa tiếng sau, vòi nước lại xả nước ào ào. Ninh Vi Cẩn xoay người lại, Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy ánh mắt đầy dục vọng chân chính kia vội xoay người định chay nhưng anh đã ôm lấy cô từ phía sau. Giọng nói trầm thấp, mị hoặc dán lên vành tai cô: "Sao nào? Em định quỵt nợ?"
"Được rồi! Anh buông em ra trước đi, em sẽ để anh hôn mà!"
"Cái này tốn của anh hơn nửa tiếng. Chỉ hôn thôi không đủ!"
"Vậy anh muốn thế nào?" Tim Trịnh Đinh Đinh tăng gia tốc.
"Em thử nói xem?" Ninh Vi Cẩn hôn lên vành tai cô.
"Cái gì?" Trịnh Đinh Đinh khẩn trương.
"Làm nốt việc tối thứ năm tuần trước chúng ta chưa hoàn thành!" Ninh Vi Cẩn chậm rãi nói, "Nói chính xác hơn là em phải phục vụ anh."
". . . . . . " Trong đầu Trịnh Đinh Đinh xuất hiện hình ảnh tà ác.
Không sai, tối thứ năm tuần trước trời bỗng nhiên đổ mưa. Ninh Vi Cẩn lấy cớ không thể lái xe về nên ngủ lại nhà cô. Vốn dĩ, cô ngủ trong phòng, anh ngủ trên ghế salon rất thích hợp. Nhưng anh cực kỳ bắt bẻ, chê ghế salon vừa nhỏ vừa cứng. Cô đưa ra cách nào anh đều bác bỏ. Cuối cùng, anh đàng hoàng vào phòng ngủ cô, nằm trên giường mềm mại của cô, Trịnh Đinh Đinh nhắc nhở anh không được làm chuyện gì quá đáng. Ninh Vi Cẩn cũng chỉ lạnh nhạt đồng ý.
Kết quả, anh còn chưa làm gì, cô lại động tay động chân, cọ tới lui, lau súng cướp cò. Trường hợp không thể khống chế nên cô đành thỏa hiệp. Dưới sự chỉ bảo của anh, run rẩy kéo khóa quần anh xuống. . . . . Vừa khiếp sợ vừa cảm thấy xấu hổ muốn chết, lần đầu tiên phục vụ anh.
Anh ăn tủy trong xương cũng biết liếm nó cũng ngọt. Sáng sớm hôm sau lại bắt cô làm thêm một lần.
Không nghĩ đến, lúc này anh lại muốn.
"Nhưng. . . . . . Em không làm được. Lần trước cũng không thuận lợi. . . . . . " Trịnh Đinh Đinh nói, "Làm như vậy anh cũng không thoải mái. Rốt cuộc anh vẫn phải vào toilet tự xử mà!"
"Đó là lần đầu cũng không tránh khỏi thiếu kinh nghiệm. chính vì vậy phải chịu khó luyện tập. Sao có thể chỉ vì thất bại không muốn xấu hổ mà không dám làm chứ?" Giọng của người nào đó cực kỳ ân cần mà nghiêm chỉnh dạy dỗ cô.
". . . . . . "
"Lần này anh sẽ kiên nhẫn hướng dẫn em!" Đôi môi ấm áp củng Ninh Vi Cẩn dán lên hõm cổ trắng mịn của Trịnh Đinh Đinh, giọng nói trầm trầm, "Bảo đảm em sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
". . . . . . "
Ngay lúc Trịnh Đinh Đinh chưa kịp kháng nghị, Ninh Vi Cẩn đã bế cô đi vào phòng ngủ. Xoay người, nhanh chóng khóa cửa lại.
"Ninh Vi Cẩn, sao anh lại có thể nhanh như thế mà đã. . . . . . ? Thật cầm thú mà!"
"Bắt đầu!" Giọng nói nhàn nhạt, uy nghi ra lệnh.
. . . . . .
"Ừm, nhanh lên! Có thể dùng thêm lực một chút!" Người nào đó trầm giọng dụ dỗ, "Đinh Đinh, dịch sang bên trái một chút!"
". . . . . . Tay em tê rồi, em muốn dừng một chút!"
"Đinh Đinh, làm việc gì cũng phải kiên trì!"
". . . . . . "
/62
|