“Nhu Nhu, gần đây cô càng lúc càng kỳ cục, luôn chơi đùa đến canh ba nửa đêm mới về, cô không biết người trong nhà sẽ sốt ruột vì cô sao?” Phúc tẩu lẩm bẩm nhớ kỹ.
Diệp Uyển Nhu ngoảnh mặt làm ngơ rồi đi thẳng đến thang lầu, cô cố tình làm ngơ Diệp Thư Duy đang đứng trên cầu thang mà đi lướt qua, cô cố ý làm ngơ sự nôn nóng và phẫn nộ trên mặt anh, coi như không nhìn thấy mà đi lên lầu.
Toàn thân cô trên dưới đều tràn ngập mùi rượu làm cho kẻ khác hít thở không thông, trên người cô lại đang mặc một chiếc quần đùi càng quá phận khiến người ta tức giận.
Phúc tẩu đuổi theo đến, vừa lúc nhìn thấy Diệp Thư Duy bốc hỏa theo sát cô, bà lắc đầu thở dài nói: “Nhà này làm sao vậy? Như thế nào mà thoáng cái tất cả đều thay đổi vậy?”
Diệp Thư Duy ở phía sau Diệp Uyển Nhu, tức giận chất vấn: “Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Biết. Cho nên em rất mệt, muốn ngủ rồi.” Cô lướt qua anh đi hướng cửa, mở ra cửa phòng nói: “Mời trở về đi.”
“Em đừng lui với mấy thằng nhóc không ra gì kia nữa, có nghe hay không?”
Cô trừng mắt liếc anh một cái rồi lại đi trở về giường, tay bắt đầu thay quần áo.
Anh quẫn bách mà trừng mắt nhìn động tác của cô, không có tránh né, không có xoay người, anh cứ như vậy nhìn cô đem cái áo bó sát người nhẹ nhàng kéo lên cao, lộ ra hơn phân nửa da thịt tuyết trắng.
Nhìn thấy anh không chút nào tránh né, cô mới kéo chiếc áo về nguyên trạng, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt anh, tức giận hỏi: “Anh không đi ra sao? Không sợ chị dâu tương lai của em ghen à?”
“Nhu Nhu, em biết rõ ràng anh tại sao lại làm như vậy… “
“Không rõ! Em cái gì cũng không rõ!” Cô hô to: “Em nói lại lần nữa, em muốn ngủ, mời đi ra!”
“Nhu Nhu! Đừng hủy hoại bản thân, có được hay không?”
“Ai nói em hủy hoại chính mình hả? Em cho tới bây giờ cũng chưa từng như vậy, em đang cực kỳ vui sướng! “
Rồi đột nhiên, cô ở trước mặt anh xoay tròn, ríu rít cười, thân hình mềm mại không xương linh hoạt di chuyển, khi thì giơ lên cao, khi thì uyển chuyển khẽ vuốt chính mình.
Sau đó cô tới gần anh, dán lên người anh, dùng mười ngón tay thon dài mảnh khảnh ở trên người anh phóng ra ma chú, bắp đùi thì ở dưới thân anh cọ xát, thỉnh thoảng dùng nơi nữ tính mềm mại đi khiêu khích xúc động phái nam của anh.
Cô dụ dỗ hắn, thẳng đến khi hô hấp anh dồn dập, huyết khí như muốn tuôn trào, cô lại đột nhiên ngừng động tác.
“Đặc sắc sao? Em vừa học đấy, bất quá anh không có phúc hưởng thụ trò kế tiếp nha. “
Sắc mặt anh thoáng hồng rồi chuyển xanh, sau đó biến thành trắng bệch, gân xanh trên trán không ngừng nhảy lên, răng do dùng sức quá độ mà phát ra âm thanh, tất cả tế bào đều phẫn nộ mà dựng thẳng lên, tất cả dấu hiệu đều báo trước sự phẫn nộ của anh đã đến giới hạn.
“Diệp Uyển Nhu!”
Anh chế trụ cổ tay cô, đem thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kéo vào trong lòng mình.
Anh phẫn nộ, biết rõ đây là cô trêu chọc anh, biết rõ bây giờ lời cô nói một chút cũng không thể tin. Nhưng anh lại kiềm không được mà phẫn nộ, chỉ mới nghĩ đến hình ảnh cô vừa nói, sẽ có một ngày cuối cùng nó cũng sẽ trở thành thật, anh đã không thể chịu đựng được.
Diệp Uyển Nhu cảm giác cổ tay truyền đến đau đớn, anh nắm rất chặt, thân hình hai người kề sát. Nhiệt độ cơ thể trên người anh xuyên thấu qua quần áo chạm vào da thịt cô, khiến cô không cách nào phân biệt được sự rung động trên người là đến từ cô hay anh nữa.
Anh nhéo má cô, nhìn thẳng vào hai tròng mắt cô, anh không cách nào quyết định được bây giờ nên hung hăng hôn cô hay nên giáo huấn cô nữa, tay anh đi lướt qua thân thể cô rồi dừng lại nơi phần mông rất tròn đánh một cái .
“Như thế nào, anh cũng như người đàn ông kia giống nhau sao, đối với thân thể của em sinh ra hứng thú rồi sao? Anh trai. ” Cô lần nữa chọc giận anh.
“Em đáng chết! “
Anh thật bị cô làm cho tức điên rồi, bây giờ anh chỉ nghĩ đến một biện pháp duy nhất đó là phong bế cái miệng cô lại, không cho cô nói lời bậy bạ gì nữa.
Nhưng, khi đôi môi tiếp xúc với nhau, tất cả đều.. .
Dao động ở giữa hai người bọn họ trong lúc đó là sợi dây ngăn cách của mối quan hệ nguy hiểm, lí trí dễ dàng nắm giữ nhưng lại có vẻ yếu ớt.
Chỉ thấy tay anh không tự giác được mà di động trên thân hình hoàn mỹ của cô, bất chấp mọi chi tiết mà tuyên bố chủ quyền của mình.
Anh không thể chịu được người đàn ông khác cũng làm như vậy với cô, anh không muốn thân thể cô có lưu mùi của người đàn ông khác.
Bàn tay anh lướt qua thân thể cô, rồi dò xét đi vào bên trong quần áo cô.
Thân thể của cô rất mềm mịn, bầu ngực ôn nhuận của con gái khiến dây thần kinh anh buộc chặt, thân thể cô đối với sự vuốt ve vẫn lộ vẻ rụt rè, cô vẫn là Uyển Nhu như trước của anh, không một chút nào thay đổi.
Môi anh ma sát vành tai cô rồi khẽ cắn, cả người cô phát ra mùi thơm, anh theo vành tai lướt qua da thịt nơi cần cổ mẫn cảm, đổi lấy thở dốc cùng run rẩy của cô.
Toàn thân cô nóng lên, nhưng không có nửa phần cảm giác tội ác.
Rõ ràng cô đang kích động vì tham muốn giữ lấy của anh, nhưng đây đúng là cái cô muốn, cô không thấy một chút khủng hoảng nào.
Cô ôm lấy anh, đem đầu của anh kéo xuống trước ngực mình, cô thích sự ấm áp áp lực này, sau đó bắt đầu lữ trình học tập của cô ——
“Thư Duy, đừng bỏ lại em, đừng kết hôn, em không muốn anh lấy cô gái khác… “
Than nhẹ của cô làm thần trí anh thức tỉnh, làm cho anh đột nhiên từ trong mộng đẹp thức dậy, anh cứng ngắc ở trước ngực cô.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô mới hối hận.
Bởi vì cô thấy được giãy dụa, chần chờ của anh, cô hiểu chính mình vừa gọi trở về đạo đức của anh.
Cô vội vàng ôm chặt anh, đưa ra lời đe dọa nói: “Đừng đi, nếu bây giờ anh đi anh nhất định sẽ hối hận!”
“Nhu Nhu, hãy nghe anh nói, anh.. . “
“Em không thích nghe, em chỉ muốn anh đáp ứng em, không kết hôn, không cùng Giai Hân kết hôn!”
Anh cắn môi, suy nghĩ muốn đáp ứng yêu cầu của cô, không một chút khó khăn, bởi vì đó cũng là khát vọng trong nội tâm của mình.
Nhưng anh không thốt nên lời, anh chỉ biết im lặng.. .
Anh thật sự không có dũng khí đáp ứng, bởi vì tình yêu cũng không thể vứt bỏ hết thảy sự thật, bởi vì quá yêu cô, ngược lại anh càng không dám dẫn cô vào đáy sâu tội lỗi này.
Đối mặt với cô đang dùng tay che chắn hai mắt đẫm lệ, anh có vô cùng áy náy cùng hoảng sợ, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, anh không có cách nào vì cô ngăn cản tất cả dư luận, anh không thể không vì cô mà nghĩ đến tương lai, nghĩ đến ngày mai.
Anh rất rõ ràng nếu bây giờ anh cự tuyệt cô, sẽ đổi lấy sự căm hận của cô, nhưng cô không thể hiểu được sự nhu nhược này của anh, toàn bộ là đến từ —— việc anh quá yêu cô.
“Anh sợ ánh mắt thế tục,anh càng lo cho tương lai của em, Nhu Nhu, thân là một người anh, việc anh có thể làm, chính là tận khả năng bảo vệ em.. . Cho nên, anh nhất định sẽ cùng Giai Hân kết hôn.”
Diệp Uyển Nhu cắn môi dưới, cảm giác trong mắt lại hiện lên hơi nước, ủy khuất chôn sâu trong lòng thoáng cái bị hung hăng đánh vỡ, giống như có một lưỡi dao sắc bén, một chút một chút cứa vào lòng cô.
Nhìn anh, cô không thể tin đến bây giờ anh vẫn như cũ lựa chọn buông tay cô?
Đôi mắt đẫm lệ của cô nổi lên hận ý khôn cùng, chậm rãi, chậm rãi, lạnh lùng mà ngậm cười ra tiếng.
“Tôi sẽ hận anh, Diệp Thư Duy!”
“Uyển Nhu, Thư Duy chỉ muốn tốt cho em thôi. “
Giai Hân đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng mở miệng, cô ta tỉnh táo mà đối diện với hai người đang kinh ngạc bên trong phòng.
Từ trong giấc ngủ cô ta bị Phúc tẩu gọi điện thoại cầu cứu mà bừng tỉnh sau đó cô ta liền trực tiếp chạy lại đây.
Dọc theo đường đi cô ta đã nghĩ tốt đối sách, chuẩn bị nghênh đón khiêu chiến của Diệp Uyển Nhu rồi, trận cô ta tuyệt không thể thua, vì Thư Duy, cũng vì chính cô ta.
Phúc tẩu không rõ an hem hai người đến tột cùng xảy ra chuyện gì, bà chỉ đơn thuần mà hy vọng Giai Hân có thể ngăn cản hai người đấu khẩu.
Lần trước chuyện Diệp Thư Duy bị thương, đã bà lão như bà dọa sợ hãi, cho nên bà mới có thể ở hơn nửa đêm điện thoại cho Giai Hân, bởi vì cô ta là người duy nhất Phúc tẩu có thể nghĩ đến.
Diệp Uyển Nhu không cách nào tin mà trừng mắt nhìn người đứng ở cửa phòng ——
Bây giờ là giờ nào?
Giai Hân lúc này lại xuất hiện ở chỗ này, không phải ngụ ý đêm nay cô ta đang ở trong phòng Thư Duy qua đêm sao?
Cô cảm thấy rất khó khăn, lúc quay lại đầu nhìn về phía Diệp Thư Duy cũng đang kinh ngạc như cô, nhưng hiển nhiên, cô lại không chú ý tới vẻ mặt anh, vì thế nên kế tiếp cô nói ——
“Thì ra.. . Thì ra là tôi tự cho là đúng, cái gì cũng do tôi tưởng tượng ra, cái gì cũng do tôi lo lắng uổng công, tất cả đều là do tôi tự nghĩ! “
Rồi cô đột nhiên điên cuồng cười rộ lên, thét chói tai mà rít gào: “Đi ra ngoài, toàn bộ đi ra ngoài cho tôi, chạy trở về trên giường của các người đi!”
“Nhu Nhu, em hiểu lầm rồi!” Diệp Thư Duy vội vã nghĩ muốn làm sáng tỏ.
Nhưng Diệp Uyển Nhu không để cho anh có bất cứ cơ hội nào, cô rống giận: “Đi ra ngoài!”
Giai Hân đi đến, khẽ động vào cánh tay Diệp Thư Duy, nhẹ giọng nói: “Anh đi ra ngoài trước đi, để cho em nói với con bé. ” Cô ta gật đầu, ý bảo anh đi trước rời đi.
Diệp Thư Duy biết rõ bây giờ Diệp Uyển Nhu đã nghe không lọt bất cứ lời nào của mình, có lẽ nhờ Giai Hân hòa hoãn giải thích dùm cũng tốt, ngược lại có thể làm dịu bớt sự tức giận của Uyển Nhu cũng không chừng, vì vậy sau đó anh nhìn thật sâu Diệp Uyển Nhu rồi đi ra khỏi phòng.
Giai Hân sau khi Diệp Thư Duy rời đi mới đến gần Diệp Uyển Nhu, nhẹ giọng nói: “Đừng trách anh ấy, anh ấy thật lòng muốn tốt cho cô, cô không nên để anh ấy thương tâm.”
“Chuyện của tôi không cần cô trông nom, trước mắt cô cũng không phải chị dâu tôi, cho dù các ngươi đã lên giường cũng vậy! ” Cô như một con nhím bị thương, hung ác mà chỉa gai nhọn về phía Giai Hân.
Giai Hân không nghĩ muốn giải thích gì, cô ta chỉ làm ra vẻ hảo ý khuyên nhủ:
“Uyển Nhu, trên đời này có nhiều người, nhiều chuyện không thể tránh được, cũng không phải cô có khả năng kháng cự, đương nhiên Thư Duy cũng làm không được. Anh ấy chỉ có thể lấy phương thức anh trai mà bảo vệ cô, nhiều hơn. . . Sợ rằng không được. Bởi vì tôi cũng sẽ đố kỵ, đều là con gái, cô hẳn là nên rõ quyết tâm giữ lấy thứ thuộc về mình của tôi, anh ấy.. . Tôi sẽ không đưa cho cô. Từ nay về sau chúng tôi có thể cho, cũng chỉ là sự quan tâm giới hạn của anh trai và chị dâu thôi, cô hiểu chưa?”
“Đi ra ngoài!” Cô che lỗ tai, không bao giờ muốn nghe bất cứ câu gì nữa.
Cô vô lực đáp trả, Giai Hân nói không sai, cô hiểu rõ, nhưng…
Cô đây? Cô nên như thế nào?
Giai Hân không rời đi, ngược lại càng đi vào.
“Uyển Nhu, tôi luôn luôn rất thích cô, nhưng tôi như thế nào cũng nghĩ không ra có một ngày cô và tôi sẽ biến thành cái loại đối lập như bây giờ, tôi chân thành hy vọng cô có thể nhanh tỉnh ra từ trong sương mù, cùng chúng tôi hưởng thụ hạnh phúc của mỗi người, nhưng… Nếu như cô không cách nào giãy ra, như vậy tôi sẽ đề nghị Thư Duy tạm thời an bài cô ra nước ngoài học, có lẽ thời gian cùng không gian mới là phương thuốc tốt nhất để trị hết đau xót, cô nói xem có đúng không?”
Uyển Nhu toàn thân đột nhiên chấn động, cô nhanh chóng quay đầu lại trừng mắt nhìn Giai Hân, quát: “Cô không có quyền làm như vậy, Thư Duy sẽ không nghe lời cô! “
Kỳ thật trong lòng cô một điểm cũng không nắm chắt, cô chỉ sợ hãi sự thật sẽ như vậy.
“Tôi có quyền làm như vậy, đừng quên trưởng tẩu như mẹ, mà tôi tuyệt đối sẽ tận chức trách. Về phần Thư Duy… Cô nghĩ đối với một người đàn ông mà nói, em gái trọng yếu hay người đầu ắp tai gối thân hơn?”
Đây là một thứ độc dược, một quả đạn, nó đổ ầm bên tai Diệp Uyển Nhu khiến cô vô lực tự hỏi…
Giai Hân ý vị thâm trường mà nhìn Diệp Uyển Nhu liếc mắt một cái, sau đó vỗ vỗ vai cô.
“Uyển Nhu, tha anh ấy đi, tôi sẽ cảm tạ của cô, cô hiểu mà, thành tựu hôm nay anh ấy đạt được là không thể đổi, anh ấy không thể bởi vì loại chuyện này mà bị phá hủy tiền đồ, cô có hiểu chưa? Tôi yêu anh ấy, tôi sẽ dùng bất cứ phương thức gì để bảo vệ cho anh ấy, cho dù lúc tất yếu, tôi thậm chí không tiếc hy sinh cô.. . Đừng ép tôi làm như vậy, được không?”
“Anh ấy yêu tôi! Người anh ấy yêu chính là tôi!”
“Yêu? Thanh tỉnh chút đi! Hai người là an hem ruột, cô có thể thay đổi chuyện này sao? Đời này cô cũng không có quyền cùng tôi cạnh tranh đâu, cô phải nhận rõ sự thật này, tìm một ngươi đáng yêu, có thể yêu, đó mới là việc trước mắt cô cần. Tôi van cô, đừng đến phá hủy hạnh phúc của tôi nữa, có được hay không, coi như tôi cầu cô, có được hay không?”
Giai Hân kích động mà khóc.
Uyển Nhu không ngừng tự hỏi ——
Cô rốt cuộc nên làm như thế nào? Làm như thế nào đây?
Quán rượu Churchill, âm nhạc say lòng người, trong phòng này vốn là phòng ăn xã giao, thường xuyên có thể thấy vài người đến đây nghỉ chân vui chơi.
Quầy rượu bên cánh cửa bên trái trưng bày nhiều loại rượu ngon phục vụ tân khách hưởng dụng, tiếp theo chính là một gian phòng tự động khống chế độ ẩm ướt, phòng hút thuốc, cung cấp cho các tân khách chọn lựa các thứ xì gà cực phẩm.
Nơi đây đèn mờ ảo, hơn nữa cái loại tự do này, giải phóng cảm giác lãng mạn, rất dễ dàng làm cho người ta dỡ xuống tâm phòng ngự.
Tới chỗ này khách nhân vốn là theo đuổi đi ngược lại không gian, dỡ xuống trói buộc trong cuộc sống, giải tỏa tất cả sự tình, áp lực cùng với những chuyện không vừa ý.
Tân khách cùng tân khách có lẽ là tri kỷ, có lẽ không nhận thức; có thể cầm tay nói cười, có thể mượn rượu kiêu sầu; có thể cố gắng gia tăng tình cảm, có thể cùng nhau quên đi tất cả.. . Cũng không sao cả.
Tóm lại, vốn là dâng trào, ánh mắt vốn là mê huyễn, mà linh hồn lại như phiêu diêu.
Chỉ cần có tiền, nơi này tuyệt đối có thể cho ngươi tận tình “Say “, đây cũng coi như là một loại loại trầm luân đi!
Người bên cạnh cầm rượu ngã ngồi vào cạnh Diệp Uyển Nhu, bây giờ cô đã có một chút say, ngón trỏ của cô điểm nhẹ lên mặt bàn thủy tinh, thân thể theo tiếng nhạc mà nhẹ nhàng lắc lư hừ xướng.
“Tiểu thư, một người sao?” Vị nam sĩ bên cạnh hữu lễ hỏi.
Diệp Uyển Nhu giương mắt nhìn một chút, không có đáp lời, tiếp tục hừ xướng.
Nam sĩ lơ đểnh mà ngồi xuống, rót một ly ardbeg1978, Michelin, CreamMordancy.
Diệp Uyển Nhu có chút nâng mắt, đối với nam sĩ gọi: “Cũng cho tôi một ly như vậy, cám ơn.”
Nam sĩ hữu lễ mà mỉm cười nói: “Tiểu cô nương uống rượu nặng là không tốt, đổi lại một chén SweetHeart như thế nào?”
Hắn ở một bên chờ Diệp Uyển Nhu trả lời thuyết phục.
Diệp Uyển Nhu vẻ mặt bực mình mà túc mi, liếc bồi bàn một cái.
“Anh quản tôi! “
Người đàn ông nghe vậy lui trở về.
Nam sĩ thì cực kỳ cười xấu hổ cười.”Tâm tình của em không tốt?”
Diệp Uyển Nhu nhìn hắn liếc mắt một cái, lấy tay choàng lên vai hắn, mỵ thanh nói: “Anh ở đây uống rượu một mình hả? Kết hôn rồi sao? Cũng tịch mịch sao?”
Đầu cô có chút hôn mê, thân thể cũng nhẹ như bay , cảm giác cực không đúng.
“Như vậy còn em?” Hắn thú vị mà nhìn cô.
Cô bỏ tay xuống, sửa lấy hai tay bắt chéo vào nhau, đem gương mặt nóng bức ghé vào mặt bàn.
Bàn thủy tinh lạnh lẽo, làm cho cô cảm thấy tương đương thoải mái.
“Cô gái nhỏ thất thường không tốt đâu nha . ” Hắn nhìn ra cô đang say.
“Anh có hứng thú với tôi không?” Cô khiêu khích, cũng không biết là do hắn xa lạ, hoặc là cô cấp bách muốn trầm luân.
“Em sợ sao?” Nam nhân đúng là đối với cô hứng thú càng cao hơn.
“Buồn cười.” Cô giễu cợt nói.
“Như vậy chúng ta chờ cái gì đây? Bây giờ rời đi được không?”
Cô nhún vai, theo hắn đứng lên…
Diệp Uyển Nhu ngoảnh mặt làm ngơ rồi đi thẳng đến thang lầu, cô cố tình làm ngơ Diệp Thư Duy đang đứng trên cầu thang mà đi lướt qua, cô cố ý làm ngơ sự nôn nóng và phẫn nộ trên mặt anh, coi như không nhìn thấy mà đi lên lầu.
Toàn thân cô trên dưới đều tràn ngập mùi rượu làm cho kẻ khác hít thở không thông, trên người cô lại đang mặc một chiếc quần đùi càng quá phận khiến người ta tức giận.
Phúc tẩu đuổi theo đến, vừa lúc nhìn thấy Diệp Thư Duy bốc hỏa theo sát cô, bà lắc đầu thở dài nói: “Nhà này làm sao vậy? Như thế nào mà thoáng cái tất cả đều thay đổi vậy?”
Diệp Thư Duy ở phía sau Diệp Uyển Nhu, tức giận chất vấn: “Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
“Biết. Cho nên em rất mệt, muốn ngủ rồi.” Cô lướt qua anh đi hướng cửa, mở ra cửa phòng nói: “Mời trở về đi.”
“Em đừng lui với mấy thằng nhóc không ra gì kia nữa, có nghe hay không?”
Cô trừng mắt liếc anh một cái rồi lại đi trở về giường, tay bắt đầu thay quần áo.
Anh quẫn bách mà trừng mắt nhìn động tác của cô, không có tránh né, không có xoay người, anh cứ như vậy nhìn cô đem cái áo bó sát người nhẹ nhàng kéo lên cao, lộ ra hơn phân nửa da thịt tuyết trắng.
Nhìn thấy anh không chút nào tránh né, cô mới kéo chiếc áo về nguyên trạng, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt anh, tức giận hỏi: “Anh không đi ra sao? Không sợ chị dâu tương lai của em ghen à?”
“Nhu Nhu, em biết rõ ràng anh tại sao lại làm như vậy… “
“Không rõ! Em cái gì cũng không rõ!” Cô hô to: “Em nói lại lần nữa, em muốn ngủ, mời đi ra!”
“Nhu Nhu! Đừng hủy hoại bản thân, có được hay không?”
“Ai nói em hủy hoại chính mình hả? Em cho tới bây giờ cũng chưa từng như vậy, em đang cực kỳ vui sướng! “
Rồi đột nhiên, cô ở trước mặt anh xoay tròn, ríu rít cười, thân hình mềm mại không xương linh hoạt di chuyển, khi thì giơ lên cao, khi thì uyển chuyển khẽ vuốt chính mình.
Sau đó cô tới gần anh, dán lên người anh, dùng mười ngón tay thon dài mảnh khảnh ở trên người anh phóng ra ma chú, bắp đùi thì ở dưới thân anh cọ xát, thỉnh thoảng dùng nơi nữ tính mềm mại đi khiêu khích xúc động phái nam của anh.
Cô dụ dỗ hắn, thẳng đến khi hô hấp anh dồn dập, huyết khí như muốn tuôn trào, cô lại đột nhiên ngừng động tác.
“Đặc sắc sao? Em vừa học đấy, bất quá anh không có phúc hưởng thụ trò kế tiếp nha. “
Sắc mặt anh thoáng hồng rồi chuyển xanh, sau đó biến thành trắng bệch, gân xanh trên trán không ngừng nhảy lên, răng do dùng sức quá độ mà phát ra âm thanh, tất cả tế bào đều phẫn nộ mà dựng thẳng lên, tất cả dấu hiệu đều báo trước sự phẫn nộ của anh đã đến giới hạn.
“Diệp Uyển Nhu!”
Anh chế trụ cổ tay cô, đem thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kéo vào trong lòng mình.
Anh phẫn nộ, biết rõ đây là cô trêu chọc anh, biết rõ bây giờ lời cô nói một chút cũng không thể tin. Nhưng anh lại kiềm không được mà phẫn nộ, chỉ mới nghĩ đến hình ảnh cô vừa nói, sẽ có một ngày cuối cùng nó cũng sẽ trở thành thật, anh đã không thể chịu đựng được.
Diệp Uyển Nhu cảm giác cổ tay truyền đến đau đớn, anh nắm rất chặt, thân hình hai người kề sát. Nhiệt độ cơ thể trên người anh xuyên thấu qua quần áo chạm vào da thịt cô, khiến cô không cách nào phân biệt được sự rung động trên người là đến từ cô hay anh nữa.
Anh nhéo má cô, nhìn thẳng vào hai tròng mắt cô, anh không cách nào quyết định được bây giờ nên hung hăng hôn cô hay nên giáo huấn cô nữa, tay anh đi lướt qua thân thể cô rồi dừng lại nơi phần mông rất tròn đánh một cái .
“Như thế nào, anh cũng như người đàn ông kia giống nhau sao, đối với thân thể của em sinh ra hứng thú rồi sao? Anh trai. ” Cô lần nữa chọc giận anh.
“Em đáng chết! “
Anh thật bị cô làm cho tức điên rồi, bây giờ anh chỉ nghĩ đến một biện pháp duy nhất đó là phong bế cái miệng cô lại, không cho cô nói lời bậy bạ gì nữa.
Nhưng, khi đôi môi tiếp xúc với nhau, tất cả đều.. .
Dao động ở giữa hai người bọn họ trong lúc đó là sợi dây ngăn cách của mối quan hệ nguy hiểm, lí trí dễ dàng nắm giữ nhưng lại có vẻ yếu ớt.
Chỉ thấy tay anh không tự giác được mà di động trên thân hình hoàn mỹ của cô, bất chấp mọi chi tiết mà tuyên bố chủ quyền của mình.
Anh không thể chịu được người đàn ông khác cũng làm như vậy với cô, anh không muốn thân thể cô có lưu mùi của người đàn ông khác.
Bàn tay anh lướt qua thân thể cô, rồi dò xét đi vào bên trong quần áo cô.
Thân thể của cô rất mềm mịn, bầu ngực ôn nhuận của con gái khiến dây thần kinh anh buộc chặt, thân thể cô đối với sự vuốt ve vẫn lộ vẻ rụt rè, cô vẫn là Uyển Nhu như trước của anh, không một chút nào thay đổi.
Môi anh ma sát vành tai cô rồi khẽ cắn, cả người cô phát ra mùi thơm, anh theo vành tai lướt qua da thịt nơi cần cổ mẫn cảm, đổi lấy thở dốc cùng run rẩy của cô.
Toàn thân cô nóng lên, nhưng không có nửa phần cảm giác tội ác.
Rõ ràng cô đang kích động vì tham muốn giữ lấy của anh, nhưng đây đúng là cái cô muốn, cô không thấy một chút khủng hoảng nào.
Cô ôm lấy anh, đem đầu của anh kéo xuống trước ngực mình, cô thích sự ấm áp áp lực này, sau đó bắt đầu lữ trình học tập của cô ——
“Thư Duy, đừng bỏ lại em, đừng kết hôn, em không muốn anh lấy cô gái khác… “
Than nhẹ của cô làm thần trí anh thức tỉnh, làm cho anh đột nhiên từ trong mộng đẹp thức dậy, anh cứng ngắc ở trước ngực cô.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô mới hối hận.
Bởi vì cô thấy được giãy dụa, chần chờ của anh, cô hiểu chính mình vừa gọi trở về đạo đức của anh.
Cô vội vàng ôm chặt anh, đưa ra lời đe dọa nói: “Đừng đi, nếu bây giờ anh đi anh nhất định sẽ hối hận!”
“Nhu Nhu, hãy nghe anh nói, anh.. . “
“Em không thích nghe, em chỉ muốn anh đáp ứng em, không kết hôn, không cùng Giai Hân kết hôn!”
Anh cắn môi, suy nghĩ muốn đáp ứng yêu cầu của cô, không một chút khó khăn, bởi vì đó cũng là khát vọng trong nội tâm của mình.
Nhưng anh không thốt nên lời, anh chỉ biết im lặng.. .
Anh thật sự không có dũng khí đáp ứng, bởi vì tình yêu cũng không thể vứt bỏ hết thảy sự thật, bởi vì quá yêu cô, ngược lại anh càng không dám dẫn cô vào đáy sâu tội lỗi này.
Đối mặt với cô đang dùng tay che chắn hai mắt đẫm lệ, anh có vô cùng áy náy cùng hoảng sợ, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, anh không có cách nào vì cô ngăn cản tất cả dư luận, anh không thể không vì cô mà nghĩ đến tương lai, nghĩ đến ngày mai.
Anh rất rõ ràng nếu bây giờ anh cự tuyệt cô, sẽ đổi lấy sự căm hận của cô, nhưng cô không thể hiểu được sự nhu nhược này của anh, toàn bộ là đến từ —— việc anh quá yêu cô.
“Anh sợ ánh mắt thế tục,anh càng lo cho tương lai của em, Nhu Nhu, thân là một người anh, việc anh có thể làm, chính là tận khả năng bảo vệ em.. . Cho nên, anh nhất định sẽ cùng Giai Hân kết hôn.”
Diệp Uyển Nhu cắn môi dưới, cảm giác trong mắt lại hiện lên hơi nước, ủy khuất chôn sâu trong lòng thoáng cái bị hung hăng đánh vỡ, giống như có một lưỡi dao sắc bén, một chút một chút cứa vào lòng cô.
Nhìn anh, cô không thể tin đến bây giờ anh vẫn như cũ lựa chọn buông tay cô?
Đôi mắt đẫm lệ của cô nổi lên hận ý khôn cùng, chậm rãi, chậm rãi, lạnh lùng mà ngậm cười ra tiếng.
“Tôi sẽ hận anh, Diệp Thư Duy!”
“Uyển Nhu, Thư Duy chỉ muốn tốt cho em thôi. “
Giai Hân đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng mở miệng, cô ta tỉnh táo mà đối diện với hai người đang kinh ngạc bên trong phòng.
Từ trong giấc ngủ cô ta bị Phúc tẩu gọi điện thoại cầu cứu mà bừng tỉnh sau đó cô ta liền trực tiếp chạy lại đây.
Dọc theo đường đi cô ta đã nghĩ tốt đối sách, chuẩn bị nghênh đón khiêu chiến của Diệp Uyển Nhu rồi, trận cô ta tuyệt không thể thua, vì Thư Duy, cũng vì chính cô ta.
Phúc tẩu không rõ an hem hai người đến tột cùng xảy ra chuyện gì, bà chỉ đơn thuần mà hy vọng Giai Hân có thể ngăn cản hai người đấu khẩu.
Lần trước chuyện Diệp Thư Duy bị thương, đã bà lão như bà dọa sợ hãi, cho nên bà mới có thể ở hơn nửa đêm điện thoại cho Giai Hân, bởi vì cô ta là người duy nhất Phúc tẩu có thể nghĩ đến.
Diệp Uyển Nhu không cách nào tin mà trừng mắt nhìn người đứng ở cửa phòng ——
Bây giờ là giờ nào?
Giai Hân lúc này lại xuất hiện ở chỗ này, không phải ngụ ý đêm nay cô ta đang ở trong phòng Thư Duy qua đêm sao?
Cô cảm thấy rất khó khăn, lúc quay lại đầu nhìn về phía Diệp Thư Duy cũng đang kinh ngạc như cô, nhưng hiển nhiên, cô lại không chú ý tới vẻ mặt anh, vì thế nên kế tiếp cô nói ——
“Thì ra.. . Thì ra là tôi tự cho là đúng, cái gì cũng do tôi tưởng tượng ra, cái gì cũng do tôi lo lắng uổng công, tất cả đều là do tôi tự nghĩ! “
Rồi cô đột nhiên điên cuồng cười rộ lên, thét chói tai mà rít gào: “Đi ra ngoài, toàn bộ đi ra ngoài cho tôi, chạy trở về trên giường của các người đi!”
“Nhu Nhu, em hiểu lầm rồi!” Diệp Thư Duy vội vã nghĩ muốn làm sáng tỏ.
Nhưng Diệp Uyển Nhu không để cho anh có bất cứ cơ hội nào, cô rống giận: “Đi ra ngoài!”
Giai Hân đi đến, khẽ động vào cánh tay Diệp Thư Duy, nhẹ giọng nói: “Anh đi ra ngoài trước đi, để cho em nói với con bé. ” Cô ta gật đầu, ý bảo anh đi trước rời đi.
Diệp Thư Duy biết rõ bây giờ Diệp Uyển Nhu đã nghe không lọt bất cứ lời nào của mình, có lẽ nhờ Giai Hân hòa hoãn giải thích dùm cũng tốt, ngược lại có thể làm dịu bớt sự tức giận của Uyển Nhu cũng không chừng, vì vậy sau đó anh nhìn thật sâu Diệp Uyển Nhu rồi đi ra khỏi phòng.
Giai Hân sau khi Diệp Thư Duy rời đi mới đến gần Diệp Uyển Nhu, nhẹ giọng nói: “Đừng trách anh ấy, anh ấy thật lòng muốn tốt cho cô, cô không nên để anh ấy thương tâm.”
“Chuyện của tôi không cần cô trông nom, trước mắt cô cũng không phải chị dâu tôi, cho dù các ngươi đã lên giường cũng vậy! ” Cô như một con nhím bị thương, hung ác mà chỉa gai nhọn về phía Giai Hân.
Giai Hân không nghĩ muốn giải thích gì, cô ta chỉ làm ra vẻ hảo ý khuyên nhủ:
“Uyển Nhu, trên đời này có nhiều người, nhiều chuyện không thể tránh được, cũng không phải cô có khả năng kháng cự, đương nhiên Thư Duy cũng làm không được. Anh ấy chỉ có thể lấy phương thức anh trai mà bảo vệ cô, nhiều hơn. . . Sợ rằng không được. Bởi vì tôi cũng sẽ đố kỵ, đều là con gái, cô hẳn là nên rõ quyết tâm giữ lấy thứ thuộc về mình của tôi, anh ấy.. . Tôi sẽ không đưa cho cô. Từ nay về sau chúng tôi có thể cho, cũng chỉ là sự quan tâm giới hạn của anh trai và chị dâu thôi, cô hiểu chưa?”
“Đi ra ngoài!” Cô che lỗ tai, không bao giờ muốn nghe bất cứ câu gì nữa.
Cô vô lực đáp trả, Giai Hân nói không sai, cô hiểu rõ, nhưng…
Cô đây? Cô nên như thế nào?
Giai Hân không rời đi, ngược lại càng đi vào.
“Uyển Nhu, tôi luôn luôn rất thích cô, nhưng tôi như thế nào cũng nghĩ không ra có một ngày cô và tôi sẽ biến thành cái loại đối lập như bây giờ, tôi chân thành hy vọng cô có thể nhanh tỉnh ra từ trong sương mù, cùng chúng tôi hưởng thụ hạnh phúc của mỗi người, nhưng… Nếu như cô không cách nào giãy ra, như vậy tôi sẽ đề nghị Thư Duy tạm thời an bài cô ra nước ngoài học, có lẽ thời gian cùng không gian mới là phương thuốc tốt nhất để trị hết đau xót, cô nói xem có đúng không?”
Uyển Nhu toàn thân đột nhiên chấn động, cô nhanh chóng quay đầu lại trừng mắt nhìn Giai Hân, quát: “Cô không có quyền làm như vậy, Thư Duy sẽ không nghe lời cô! “
Kỳ thật trong lòng cô một điểm cũng không nắm chắt, cô chỉ sợ hãi sự thật sẽ như vậy.
“Tôi có quyền làm như vậy, đừng quên trưởng tẩu như mẹ, mà tôi tuyệt đối sẽ tận chức trách. Về phần Thư Duy… Cô nghĩ đối với một người đàn ông mà nói, em gái trọng yếu hay người đầu ắp tai gối thân hơn?”
Đây là một thứ độc dược, một quả đạn, nó đổ ầm bên tai Diệp Uyển Nhu khiến cô vô lực tự hỏi…
Giai Hân ý vị thâm trường mà nhìn Diệp Uyển Nhu liếc mắt một cái, sau đó vỗ vỗ vai cô.
“Uyển Nhu, tha anh ấy đi, tôi sẽ cảm tạ của cô, cô hiểu mà, thành tựu hôm nay anh ấy đạt được là không thể đổi, anh ấy không thể bởi vì loại chuyện này mà bị phá hủy tiền đồ, cô có hiểu chưa? Tôi yêu anh ấy, tôi sẽ dùng bất cứ phương thức gì để bảo vệ cho anh ấy, cho dù lúc tất yếu, tôi thậm chí không tiếc hy sinh cô.. . Đừng ép tôi làm như vậy, được không?”
“Anh ấy yêu tôi! Người anh ấy yêu chính là tôi!”
“Yêu? Thanh tỉnh chút đi! Hai người là an hem ruột, cô có thể thay đổi chuyện này sao? Đời này cô cũng không có quyền cùng tôi cạnh tranh đâu, cô phải nhận rõ sự thật này, tìm một ngươi đáng yêu, có thể yêu, đó mới là việc trước mắt cô cần. Tôi van cô, đừng đến phá hủy hạnh phúc của tôi nữa, có được hay không, coi như tôi cầu cô, có được hay không?”
Giai Hân kích động mà khóc.
Uyển Nhu không ngừng tự hỏi ——
Cô rốt cuộc nên làm như thế nào? Làm như thế nào đây?
Quán rượu Churchill, âm nhạc say lòng người, trong phòng này vốn là phòng ăn xã giao, thường xuyên có thể thấy vài người đến đây nghỉ chân vui chơi.
Quầy rượu bên cánh cửa bên trái trưng bày nhiều loại rượu ngon phục vụ tân khách hưởng dụng, tiếp theo chính là một gian phòng tự động khống chế độ ẩm ướt, phòng hút thuốc, cung cấp cho các tân khách chọn lựa các thứ xì gà cực phẩm.
Nơi đây đèn mờ ảo, hơn nữa cái loại tự do này, giải phóng cảm giác lãng mạn, rất dễ dàng làm cho người ta dỡ xuống tâm phòng ngự.
Tới chỗ này khách nhân vốn là theo đuổi đi ngược lại không gian, dỡ xuống trói buộc trong cuộc sống, giải tỏa tất cả sự tình, áp lực cùng với những chuyện không vừa ý.
Tân khách cùng tân khách có lẽ là tri kỷ, có lẽ không nhận thức; có thể cầm tay nói cười, có thể mượn rượu kiêu sầu; có thể cố gắng gia tăng tình cảm, có thể cùng nhau quên đi tất cả.. . Cũng không sao cả.
Tóm lại, vốn là dâng trào, ánh mắt vốn là mê huyễn, mà linh hồn lại như phiêu diêu.
Chỉ cần có tiền, nơi này tuyệt đối có thể cho ngươi tận tình “Say “, đây cũng coi như là một loại loại trầm luân đi!
Người bên cạnh cầm rượu ngã ngồi vào cạnh Diệp Uyển Nhu, bây giờ cô đã có một chút say, ngón trỏ của cô điểm nhẹ lên mặt bàn thủy tinh, thân thể theo tiếng nhạc mà nhẹ nhàng lắc lư hừ xướng.
“Tiểu thư, một người sao?” Vị nam sĩ bên cạnh hữu lễ hỏi.
Diệp Uyển Nhu giương mắt nhìn một chút, không có đáp lời, tiếp tục hừ xướng.
Nam sĩ lơ đểnh mà ngồi xuống, rót một ly ardbeg1978, Michelin, CreamMordancy.
Diệp Uyển Nhu có chút nâng mắt, đối với nam sĩ gọi: “Cũng cho tôi một ly như vậy, cám ơn.”
Nam sĩ hữu lễ mà mỉm cười nói: “Tiểu cô nương uống rượu nặng là không tốt, đổi lại một chén SweetHeart như thế nào?”
Hắn ở một bên chờ Diệp Uyển Nhu trả lời thuyết phục.
Diệp Uyển Nhu vẻ mặt bực mình mà túc mi, liếc bồi bàn một cái.
“Anh quản tôi! “
Người đàn ông nghe vậy lui trở về.
Nam sĩ thì cực kỳ cười xấu hổ cười.”Tâm tình của em không tốt?”
Diệp Uyển Nhu nhìn hắn liếc mắt một cái, lấy tay choàng lên vai hắn, mỵ thanh nói: “Anh ở đây uống rượu một mình hả? Kết hôn rồi sao? Cũng tịch mịch sao?”
Đầu cô có chút hôn mê, thân thể cũng nhẹ như bay , cảm giác cực không đúng.
“Như vậy còn em?” Hắn thú vị mà nhìn cô.
Cô bỏ tay xuống, sửa lấy hai tay bắt chéo vào nhau, đem gương mặt nóng bức ghé vào mặt bàn.
Bàn thủy tinh lạnh lẽo, làm cho cô cảm thấy tương đương thoải mái.
“Cô gái nhỏ thất thường không tốt đâu nha . ” Hắn nhìn ra cô đang say.
“Anh có hứng thú với tôi không?” Cô khiêu khích, cũng không biết là do hắn xa lạ, hoặc là cô cấp bách muốn trầm luân.
“Em sợ sao?” Nam nhân đúng là đối với cô hứng thú càng cao hơn.
“Buồn cười.” Cô giễu cợt nói.
“Như vậy chúng ta chờ cái gì đây? Bây giờ rời đi được không?”
Cô nhún vai, theo hắn đứng lên…
/11
|