Cao Dã lo lắng bất an đi đi lại lại, ba Hân Đồng ôm dỗ Nhạc Bằng, bảo thằng bé không cần sợ hãi nữa. Viễn Hàng ôm Kì Kì, tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả ca phẫu thuật của Lôi Dương.
Lôi Dương bị thương ba chỗ, có một chỗ ở bụng, sống hay chết khó có thể xác định. Không khí yên lặng, không ai lên tiếng.
Lôi Dương đang trong phòng phẫu thuật, mọi người ở ngoài phòng chờ cũng thấp thỏm lo cho tính mạng của anh.
Cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía bác sĩ. Hân Đồng im lặng, nỗi lo sợ bao trùm toàn bộ cơ thể cô.
Cô tiến đến, chống lại sự sợ hãi do dự, sợ những điều sắp tới sẽ làm tan nát cõi lòng.
“Bác sĩ, thế nào rồi ạ? ” Cao Dã vội vàng hỏi.
Bác sĩ lắc lắc đầu: “Mặc dù đạn đã lấy ra nhưng bệnh nhân vẫn hôn mê , chỉ sợ. . . . !” Bác sĩ lại lắc lắc đầu: “Gia đình người bệnh nên chuẩn bị tâm lý!”
Lời nói của bác sĩ thực sự đã làm Hân Đồng tan nát trái tim lẫn hy vọng.
Hân Đồng như người mất hồn tiến vào phòng bệnh đến chỗ Lôi Dương đang nằm.
Anh sẽ chết ư? Anh cứ như vậy mà rời khỏi cô sao? Không! Không! Cô ngã xuống bên giường, nhìn mặt Lôi Dương tái nhợt không có chút sức sống nào.
Lôi Dương thở rất nhẹ, hai mắt nhắm nghiền, không phải là ngủ say mà là vĩnh viễn rời khỏi cô?
Còn cô thì sao? Sao cô lại còn sống? Đồng Đồng đặt tay lên mặt Lôi Dương, ngắm kĩ hình dáng anh. Dù thế nào cô cũng không tin được anh sẽ rời khỏi cô mà đi như thế này.
Hân Đồng khóc: “Không được! Người ta nói dối đúng không? Anh chỉ mệt mỏi mà ngủ thôi đúng không? Anh không thể như vậy được! Không thể bỏ mặc em và Nhạc Bằng. . . Không phải anh nói là sẽ đối tốt với em sao? Không phải nói là sẽ chăm sóc em suốt đời sao, bây giờ sao có thể nằm ở đây thế này? Tất cả những lời anh nói đều là lừa dối phải không? Anh định dùng cách này để bỏ cuộc đấy à? . . Anh nói em là người phụ nữ của anh, con chỉ có thể là con anh, vậy. . . anh nỡ lòng nào để em trở thành góa phụ nuôi con? .. . .Anh hãy tỉnh lại đi, em nói cho anh một điều, em vẫn yêu anh, chưa từng thay đổi. . . Mấy năm qua em rất muốn hận anh nhưng chính bản thân em đã không làm được điều đó… Anh tỉnh lại được không? Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi Nhạc Bằng lớn lên. .. mỗi ngày… Mỗi sáng em sẽ làm bữa sáng cho anh rồi anh đưa Nhạc Bằng đi học. . . Hoàng hôn đến chúng ta cùng đi xem mặt trời lặn, cùng nhau ngắm biển. . . . Em vẫn mong một ngày em trở thành vợ anh… Một người đàn ông thật cao lớn cầm hoa tươi quỳ gối cầu hôn em, hỏi rằng em có muốn làm vợ của người đó không? Người đàn ông đó chính là anh. . . Có phải anh không cần em nữa không? Mặc kệ anh bá đạo thế nào… nếu anh không tỉnh lại em sẽ cùng người đàn ông khác làm những việc đó! Anh mau tỉnh lại đi!”
Hân Đồng gục mặt vào người Lôi Dương mà khóc. Trong lúc cô thống khổ nhất, một âm thanh vang lên bên tai cô: “Em dám. . . cùng. . . người khác. . . thử. . . xem!”
Hân Đồng ngừng khóc, mắt mở to nhìn Lôi Dương, lớn tiếng hô: “Bác sĩ, bác sĩ!”
Bác sĩ nghe tiếng Hân Đồng gọi liền vội vàng chạy vào: “Thế nào?”
Hân Đồng khần cấp nói: “Anh ấy tỉnh rồi, bác sĩ ông mau nhìn xem!”
Bác sĩ và y tá khám cho Lôi Dương, sau một hổi kiểm tra ông nói: “Thật sự rất khó tin!”
“Sao vậy? Có phải lại xảy ra chuyện gì không!” Hân Đồng sốt ruột hỏi.
Bác sĩ nói chậm rãi: “Tỉnh lại như vậy là đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn phải cẩn thận, không cần nhiều người chen vào thăm như vậy, phòng ngừa vết thương bị nhiễm trùng nên để một người ở lại chăm sóc là được!”
Hân Đồng sốt ruột reo lên: “Tôi sẽ ở lại!”
“Đi làm thủ tục nhập viện, để người bệnh vào phòng bệnh!”
Bác sĩ và y tá nói xong cùng rời khỏi .
Cao Dã khuôn mặt không khỏi tươi cười, anh cúi đầu nói: “Tôi biết tiểu tử nhà cậu không thể chết được!”
Lôi Dương nhìn vẻ mặt thống khổ của Hân Đồng thì cười còn Hân Đồng thì không ngừng khóc.
Tất cả mọi người im lặng lui ra ngoài để lại Hân Đồng và Lôi Dương ngồi với nhau.
Rất lâu sau, Lôi Dương chậm rãi mở mắt, Hân Đồng lo lắng: “A Dương, A Dương!”
Lôi Dương yếu ớt nói: “Đừng nói nữa, anh nghe mãi cũng mệt đó!”
“Được, được!” Cô vội vàng gật đầu!
Hân Đồng nhìn Lôi Dương, giờ phút này cô thật sự không có ngôn ngữ nào diễn tả nỗi, giống như là mình được sống lại.
Chưa lúc nào cô thấy hạnh phúc như lúc này, cảm giác như nhặt lại được thứ bảo vật mình yêu thích nhất, biết mình nhất định phải bảo hộ thật tốt, phải thật quý trọng không để nó mất lần nữa.
Lôi Dương chuyển phòng bệnh, Hân Đồng kiên trì lưu lại chăm sóc anh, những người khác cũng không muốn đoạt đi quyền lợi của cô.
Họ đều hiểu được tâm trạng của Hân Đồng! Với tình trạng bây giờ cô thực sự sẽ không rời Lôi Dương một khắc nào!
Hân Đồng cứ như vậy ngồi lì ở giường bệnh của Lôi Dương giống như sợ Lôi Dương không thấy cô.
Chăm sóc Lôi Dương một thời gian dài cũng không tránh khỏi mệt mỏi, cô thiếp đi lúc nào không biết .
Khi tỉnh lại, Lôi Dương thấy cảnh tượng mỹ nhân ngủ chảy nước miếng liền nở một nụ cười ngây dại.
Anh không cưỡng lại được liền dùng tay vuốt ve hai má Đồng Đồng.
Hân Đồng cảm giác có người chạm mình vội mở bừng mắt thì thấy Lôi Dương đang nhìn cô: “Tỉnh rồi à?”
Lôi Dương nhẹ nhàng đáp: “Tỉnh rồi!”
“Để em đi tìm bác sĩ giúp anh kiểm tra!” Hân Đồng cuống quít đứng dậy bỗng bị Lôi Dương giữ chặt.
“Sao vậy? Em không phải là… biết chưa?”
Lôi Dương không còn sự lựa chọn nào: “Không phải, anh có chuyện cần nói với em!”
Hân Đồng lảng tránh: “Trên người anh. . . . có chỗ nào không thoải mái hoặc có đói bụng không?”
Lôi Dương giận dữ quát: “Hân Đồng! Em thật sự đối xử với anh như vậy sao?” Vẻ mặt anh thống khổ.
Hân Đồng đau lòng nhìn anh, cô vội ngồi xuống: “Em ở đây rồi, anh hỏi gì thì hỏi đi?!”
“Những lời em nói hôm qua tính thế nào đây?”
“Em đã nói gì?”
“Lúc em gục mặt vào người anh vừa khóc vừa nói…” Lôi Dương nhíu mày, anh không tin Hân Đồng lại có thể mau chóng quên mất những lời mình vừa nói như vậy!
Hân Đồng dịu dàng: “Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi… ít nói chuyện đi!”
Lôi Dương hơi tức giận: “Anh tự biết bệnh tình của mình thế nào!”
“Được rồi!” Hân Đồng không dám nhiều lời.
Lôi Dương thâm trầm nhìn Hân Đồng: “Những lời em nói hôm qua nói đều là lừa dối anh ư?”
“Em chỉ nhớ là mình khóc, quên mất mình nói gì rồi!”
Lôi Dương gào nói: “Vậy lời em nói một lần nữa tiếp nhận anh, cùng anh một lần nữa bắt đầu em đều quên hết rồi sao?!”
Hân Đồng không dám nhìn thẳng vào mắt Lôi Dương, cô nhỏ giọng: “Anh đừng như vậy, cẩn thận kẻo động miệng vết thương!”
Lôi Dương không còn cách nào khác: “Em đã quên mất, vậy thì ngay bây giờ hãy cho anh biết em có cùng anh bắt đầu lại từ đầu không?”
Hân Đồng nghi ngờ hỏi: “Anh nói rằng quay lại như cũ? Vẫn chỉ là công cụ làm ấm giường, vẫn là tình nhân, không có danh phận ư?”
Lôi Dương bất lực lắc đầu: “Không phải!”
“Vậy thì là cái gì?” Hân Đồng lại nghi hoặc.
Lôi Dương thâm tình nói: “Là người đàn bà của anh, người đàn bà duy nhất của anh, ở trong lòng anh, cùng với những đứa con sống hạnh phúc!”
Hân Đồng khó xử: “Chính bởi em không muốn làm người đàn bà của anh, em muốn làm vợ anh!”
Vẻ mặt Lôi Dương âu sầu, giọng anh có chút buồn bã: “Chính là…”
Hân Đồng ra vẻ khó hiểu: “Chính là cái gì?”
“Chính là em là người đàn bà của tôi!”
Hân Đồng không đợi anh nói tiếp liền tiếp lời: “Vì tôi là người đàn bà của anh cho nên anh không thể cưới tôi phải không!”
“Em biết được điều gì?” Lôi Dương không khỏi nghi ngờ hỏi.
Hân Đồng nhăn nhăn mũi: ”Em biết điều gì ư? Chuyện này để vấn đề này sau hãy nói đi, anh phải dưỡng thương tốt mới có sức cùng em thảo luận vấn đề này, em cũng không thể cùng một người bệnh cùng bàn luận ái tính đâu!”
“Hân Đồng. . . .” Lôi Dương đang muốn nói gì đó liền bị Hân Đồng lấy đôi tay bé nhỏ che miệng.
Hân Đồng ghé sát tai Lôi Dương thì thầm: “Anh không phải đã bị những lời nói của em làm cảm động mà tỉnh lại chứ !”
Lôi Dương lộ vẻ mặt tà ác đáp lại: “Anh là bị làm cho tức chết nên mới tỉnh lại!”
Mặt Hân Đồng biến sắc: “Tức chết nên mới tỉnh lại?”
Lôi Dương cắn răng: “Là ai nói phải gả cho người đàn ông khác, cùng với người đó sinh vài đứa bé, cùng nhau ngắm hoàng hôn đến già hả?”
“Lời như thế đúng là có uy lực a! Anh thật đúng là bá đạo! Em đi tìm bác sĩ, anh ngoan ngoãn chờ đi! Hân Đồng nói xong hướng cửa phòng bệnh bước đến!
Cô đi ra ngoài gọi bác sĩ kiểm tra cho Lôi Dương. Bác sĩ tiêm thuốc cho Lôi Dương, băng lại vết thương. Ăn chút bữa sáng anh lại lăn ra ngủ.
Lôi Dương vẫn còn rất yếu!
Hân Đồng ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở cửa, cô nghĩ đến lúc nãy cùng Lôi Dương nói chuyện thì trong lòng không khỏi mâu thuẫn!
Đối mặt với sự thật… Trong thâm tâm, cô yêu Lôi Dương, hận thì hận, cô vẫn yêu anh không thay đổi.
Sau sự việc lần này, Hân Đồng hiểu Lôi Dương vẫn yêu cô tha thiết, vẫn xả thân cứu cô và Nhạc Bằng.
Nghĩ đến cảnh Lôi Dương dùng thân mình đỡ đạn cho cô và Nhạc Bằng, người anh dính đầy máu, lòng cô chợt nhói đau.
Lôi Dương chết đi sống lại, nguyện cùng cô bắt đầu lại, chỉ có điều… Viễn Hàng làm sao bây giờ?
Cô nhận lời Viễn Hàng, Viễn Hàng giữ lời với cô trong năm năm thực lòng yêu cô.
Nhớ tới đêm mưa gió Viễn Hàng xuất hiện, Viễn Hàng đã nghĩ cách đem cô ra nước ngoài cùng nhau chung sống.
Sau này mới biết Viễn Hàng có cảm tình với cô do cô giống người vợ trước của anh. Vợ của anh chết trong lúc sinh, để lại Kì Kì và anh.
Viễn Hàng nhìn thấy vợ mình ở Hân Đồng, cô cũng đã một lần mất đi đứa bé của mình giống như vợ anh.
Đến một ngày, Viễn Hàng nói với cô rằng anh yêu cô, lúc đó cô thực sự luống cuống.
Nhưng cô lại cự tuyệt Viễn Hàng bởi trong thâm tâm cô chưa thể tiếp nhận thêm một người đàn ông nào nữa, Viễn Hàng nói rằng anh nguyện ý chờ!
Cứ như vậy qua năm năm, Hân Đồng quyết định về nước. Cô muốn báo thù Lôi gia, bởi vì bọn họ nên cô mới mất đi đứa bé.
Còn Viễn Hàng tình nguyện cùng cô báo thù, sau này Hân Đồng hứa sẽ cùng anh rời khỏi đây.
Khi trở về thật là bất ngờ, Lôi gia đã không còn là Lôi gia trước kia.
Lôi Dương kế nghiệp Lôi gia, còn Lôi Lâm sau khi Lôi Dương kế nghiệp phần tài sản thì thua lỗ, phá sản, trở thành một người bình dân.
Thấy Lôi gia chia năm sẻ bảy như vậy, Hân Đồng nhất thời không biết phải xuống tay thế nào. Một ngày nọ cô gặp lại Lôi Dương lòng cô bị rung động, cô cố gắng tự khuyên nhủ bản thân bình tĩnh bởi cô biết chính hắn đã nhiễu loạn lòng cô.
Sau đó khi biết Nhạc Bằng còn sống, cô quên hết ý định ban đầu, bị người ta quay như chong chóng.
Trong mắt cô chỉ có Nhạc Bằng.
Như vậy lời hứa với Viễn Hàng cùng nhau rời khỏi đây vẫn không thực hiện được. Cô không bỏ được Lôi Dương, không bỏ được Nhạc Bằng, không bỏ được người nhà.
Cuối cùng Viễn Hàng tình nguyện bỏ qua cơ hội kinh doanh nước ngoài, anh kinh doanh ở trong nước. Viễn Hàng nói chỉ cần cô ở bên anh mà thôi!
Hân Đồng đồng ý trở thành vợ anh.
Giờ thì mọi việc tính sao đây?
Cô nên làm gì bây giờ?
……
Hân Đồng, sao lại ngồi đây ngơ ngác vậy?” Một âm thanh trầm ấm vang lên phá tan sự suy tư của Hân Đồng.
“Viễn Hàng, sao anh lại ở đây?” Hân Đồng ngẩng đầu nhìn về phía Viễn Hàng.
Viễn Hàng ngồi xuống cạnh Hân Đồng: “Anh qua đây xem em có cần gì không, bác gái nấu canh, bảo anh nhắc em ăn uống đầy đủ!”
Hân Đồng nhíu mày: “Em ăn không vào!”
“Nhạc Bằng thế nào?” Cô hơi buồn.
“Thằng bé không sao, đã ngủ rồi!”
Hân Đồng thở dài: “Vậy là tốt rồi! Nhất định thằng bé đã bị dọa cho sợ một phen!”
Viễn Hàng nhìn Hân Đồng mệt mỏi thì có chút đau lòng: “Thôi…em về đi, mọi việc ở đây anh lo liệu cho!”
Hân Đồng cúi đầu thản nhiên: “Không cần, mình em là đủ rồi, anh còn phải lo cho Kì Kì, công ty còn có chuyện gấp, anh về trước đi!”
Đôi mắt Viễn Hàng vừa mới lóe sáng đã trầm lại, anh chậm rãi đứng dậy, nắm tay Hân Đồng nói rõ ràng: “Nhớ chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ, anh về trước đây!”
Viễn Hàng chậm rãi xoay người, lòng có chút đau thương rời đi.
Hân Đồng nhìn bóng Viễn Hàng thì không kiềm được đứng dậy kéo anh lại : “Buổi tối em về nhà ăn cơm!”
Viễn Hàng mỉm cười: “Được, anh sẽ làm bữa tối chờ em về!”
“Vâng!” Hân Đồng gật đầu.
Viễn Hàng xoay người rời khỏi.
Hân Đồng biết thái độ của mình có vấn đề, nhất định Viễn Hàng đang khổ sở, cô thấy thương anh. Vị hôn thê của mình quan tâm người đàn ông khác, lúc đến thăm vị hôn thê lại tỏ ra lạnh nhạt. . . . Hân Đồng không khỏi thở dài một tiếng.
Cô xoay người về phía phòng bệnh của Lôi Dương, tránh không nhìn Lôi Dương đang giương mắt nhìn cô.
“Anh mới tỉnh, sao không ngủ nhiều một chút?” Hân Đồng đặt bát canh trên bàn lại nói: “Có muốn ăn canh gà không?!”
Lôi Dương lắc đầu: “Em ăn đi, anh không đói.”
“Em cũng không đói.” Hân Đồng nhìn Lôi Dương.
Lôi Dương nhìn mặt Hân Đồng như vậy liền nói: “Anh đã không sao rồi, em về nghỉ ngơi đi, có y tá chăm sóc anh là được rồi!”
Hân Đồng lắc đầu: “Không được, em vẫn lo lắng, buổi tối em ăn cơm rồi lại qua đây!”
Ngược lại Lôi Dương nhìn Hân Đồng trầm giọng: “Được, giúp anh trông coi Nhạc Bằng! Thằng bé nhất định bị hoảng loạn một phen!”
“Được, em biết rồi!” Hân Đồng gật đầu.
Sau đó, Hân Đồng đã về tới nhà.
“Ba, mẹ! Con đã về !” Hân Đồng mệt mỏi nói một tiếng.
“Hân Đồng vể rồi hả con!” ba cô từ trong phòng đi ra.
“Dạ, mẹ đâu ạ?”
“Cùng Viễn Hàng đi mua đồ ăn rồi!”
“Dạ, Nhạc Bằng đâu?”
Ông lắc đầu: “Trong phòng con. Thằng bé cứ ngồi lì ở đó không chịu nói chuyện với ai”
“Để con đi xem!” Hân Đồng vội vàng đi về phòng, nhẹ nhàng nói: “Nhạc Bằng, mẹ đây, Nhạc Bằng ngoan, mở cửa đi nào!”
Cửa được mở ra, thân hình nhỏ bé của Nhạc Bằng xuất hiện trước mặt Hân Đồng, thằng bé cúi đầu : “Mẹ, có phải papa đã chết rồi không?!”
Hân Đồng đau lòng ôm Nhạc Bằng, cô cười: “Papa không chết, vì bị thương nên ở lại bệnh viện. Nhạc Bằng đừng lo, mọi việc đã qua rồi, mai con cùng bà ngoại vào thăm ba được không?”
“Papa thật sự không chết? Mẹ thề đi!”
Hân Đồng nhấc con lên: “Mẹ làm chứng với Bằng Bằng, papa không chết!”
Nhạc Bằng lúc này mới mỉm cười, tỏ vẻ tin tưởng Đồng Đồng.
Hân Đồng đùa với Nhạc Bằng: “Mẹ muốn đi tắm, Nhạc Bằng có muốn đi cùng không?”
Nhạc Bằng ngại ngùng: “Không cần, Nhạc Bằng là con trai, không được tắm cùng con gái!”
Hân Đồng véo má thằng bé, đùa với nó: “Nhạc Bằng đã biết ngại rồi !”
Nói xong, cô đặt Nhạc Bằng ở trên giường: “Vậy Nhạc Bằng ngoan ở lại đây, mẹ tắm rửa xong sẽ vào viện chăm sóc papa. Con cùng ông bà ở nhà phải ngoan biết chưa?!”
“Vâng, Nhạc Bằng biết rồi!”
Hân Đồng tìm quần áo, nhẹ nhàng dỗ Nhạc Bằng: “Nhạc Bằng ngoan cho mẹ đi tắm!”
Hân Đồng nói xong đi vào phòng tắm.
Nhạc Bằng để ý thấy mẹ đã bắt đầu cười.
Cơm nước xong, Viễn Hàng lái xe đưa Hân Đồng đến bệnh viện. Lúc cô định xuống xe đã bị anh giữ lại.
Hân Đồng khó hiểu nhìn Viễn Hàng “Sao vậy, có chuyện gì vậy?”
Viễn Hàng chỉ yên lặng ôm chặt cô, lúc này đây không lời nào có thể miêu tả được tâm trạng của anh.
“Viễn Hàng. . .”
“Chỉ là anh. . . . rất muốn ôm em một cái!” Như vậy anh mới cảm thấy Hân Đồng đang ở trong vòng tay anh, như vậy mới cảm thấy cô thuộc về anh.
Hân Đồng bối rối không biết nói gì để an ủi Viễn Hàng, cô có thể cảm nhận được tình cảm của anh..
Viễn Hàng chậm rãi buông Hân Đồng ra, mỉm cười: “Mau đi đi!”
“Lái xe cẩn thận!” Hân Đồng xuống xe nói.
Viễn Hàng lái xe rời khỏi.
Hân Đồng đi đến phòng bệnh của Lôi Dương.
Đi vào phòng bệnh, cô phát hiện Lôi Dương không có ở đó, anh đang đứng phía trước cửa sổ.
“Sao anh lại đứng đó? Nhỡ ảnh hưỏng đến vết thương thì sao?” Hân Đồng vội vàng tiến đến đỡ anh.
Lôi Dương cười buồn: “Đau ở chỗ đó thì có nhằm nhò gì!”
Hân Đồng không đồng ý: “Như thế cũng không được, mau nằm xuống đi!”
Lôi Dương bị Hân Đồng ép buộc phải quay lại giường.
Lôi Dương vỗ vỗ giường: “Muốn nằm không?”
Hân Đồng ngồi ở giường kế bên nói: “Không cần, sẽ ảnh hướng đến vết thương của anh đó!”
Lôi Dương nhìn cô, nhíu mày: “Gối của anh hơi cao, giúp anh hạ thấp chút!”
“Được, anh nói thế nào thì là thế đó!” Hân Đồng đứng lên lại, cúi xuống, cô muốn nâng đầu anh, hạ gối thấp một chút.
Nhưng không hiểu vì sao thắt lưng cô lại bị một bàn tay ôm lấy.
“Anh làm gì vậy?” Cô ngừng tay, nhíu mày trừng mắt nhìn Lôi Dương.
Lôi Dương dùng chút lực kéo Hân Đồng lại gần.
“Bỏ em ra!” Hân Đồng nhịn không được gỡ tay anh ra.
“Á!” Lôi Dương kêu đau một tiếng, nhăn mặt lại.
Hân Đồng nghe anh kêu đau thì cuống quít hỏi: “Sao rồi? Sao rồi?”
Lôi Dương thống khổ nói: “Thật là… em chạm vào miệng vết thương của anh rồi! “
Hân Đồng lo lắng: “A! Làm sao bây giờ? Em đi gọi người!” Cô hoảng hốt hô: “Bác sĩ. . . .Bác sĩ . . . !”
Hân Đồng la thất thanh làm Lôi Dương một phen hoảng loạn. Cô mở to mắt nhìn Lôi Dương. Lúc đầu chỉ muốn rời anh ra không ngờ lại đụng đến vết thương nên không dám động đậy.
Lôi Dương dùng nụ hôn bịt miệng Hân Đồng lại,nụ hôn ngọt ngào không giống nụ hôn bình thường. Cô đang căng cứng người bỗng chóc buông lỏng mình, nhắm mắt, say mê đáp lại nụ hôn của anh.
Một lúc sau Lôi Dương mới buông Hân Đồng ra, đưa mắt nhìn cô say đắm.
Lôi Dương thấp giọng: “Anh muốn ôm em ngủ!”
Hân Đồng nói không chút do dự: “Không được!”
“Sao lại không được?”
Cô trả lời không chút nghĩ ngợi: “Nhỡ ảnh hưởng vết thương thì sao?”
Anh mở giọng khẩn cầu: “Anh sẽ rất chú ý, không để ảnh hưởng đâu!”
Hân Đồng kiên quyết: “Không được, em ngủ ở giường kia, anh hãy ngoan ngoãn ngủ đi!”
Lôi Dương nở nụ cười gian buông Hân Đồng ra.
Đêm đã khuya, Hân Đồng thật sự rất mệt mỏi nằm trên giường. Cô không có chút cảm giác nào khi trên giường mình lại có thêm một người!
Lúc sáng sớm tỉnh lại, Hân Đồng mở mắt quay sang bên cạnh. Chân cô đang cuốn lấy Lôi Dương.
“Anh . . . . sao anh lại chạy sang giường này?” Hân Đồng phản kháng dữ dội.
Lôi Dương trầm giọng: “Anh đã nói sẽ ôm em ngủ mà!”
Hân Đồng bất lực ai oán: “Trời đất ơi. . . . đây là bệnh viện đó, anh thực làm em tức chết mà!”
Cô phải mau xuống giường, bằng không bị người khác thấy được chẳng phải hóa trò cười cho họ sao!
Nhưng Lôi Dương đã ôm chặt thắt lưng cô, uy hiếp: “Cái cô này, không được làm bậy, chạm đến vết thương của anh thì sao?”
“Lôi Dương, có cần thiết phải thế này không?!”
“Cần thiết?” Lôi Dương tiếp lời.
Hân Đồng nhỏ mọn nói: “Đừng có mơ, em không để anh làm bậy nữa đâu!”
“Không liên quan gì tới anh!”
Hân Đồng đang giằng co định xuống giường, bỗng có người mở cửa!
Cả cô và Lôi Dương cùng hướng mắt về phía cửa.
“Hân Đồng!” Mẹ cô kinh hãi kêu lên một tiếng.
“Papa, mẹ!” Nhạc Bằng hô lớn.
Bà Lê nhìn thấy hai người như vậy không khỏi thắc mắc: “Hai người. . . Sao lại thành như vậy . . . ?”
Lôi Dương chậm rãi buông Hân Đồng ra, cô vội nhảy xuống giường. Mẹ cô trừng mắt nhìn Lôi Dương, Hân Đồng đáp: “Chúng con chỉ nói chuyện phiếm thôi!”
Có ai nói chuyện phiếm mà nằm trên giường như vậy không?!
Nhìn bộ dạng Hân Đồng nóng lòng giải thích Lôi Dương thấy khó chịu, Hân Đồng sợ người đàn ông đó hiểu lầm!
Viễn Hàng đưa Kì Kì ra ngoài hành lang: ” Không phải mọi người đến xem bệnh nhân sao, sao lại như vậy?”
“Đúng vậy!” Ba Hân Đồng phá vỡ không khí, tất cả mọi người bắt đầu đến bên giường bệnh.
Lôi Dương đưa mắt nhìn Viễn Hàng, đột nhiên cảm thấy không hiểu được, nếu Viễn Hàng là anh liệu có thể có thái độ như vậy khi thấy vị hôn thê của mình nằm trên giường với người đàn ông khác không?
Anh thật sự không biết nên làm thế nào!
Viễn Hàng cảm thấy ánh mắt Lôi Dương thì không khỏi giật mình! Có phải anh đã tin tưởng Hân Đồng quá nhiều?
Trước kia thì đúng là hiểu lầm, còn lần này liệu anh có thể tin tưởng cô được nữa không?
Nhìn nụ cười của Viễn Hàng Lôi Dương đột nhiên cảm thấy bản thân mình hơi sợ hãi.
Viễn Hàng không phải người đơn giản, hơn nữa với Hân Đồng cảm tình cũng rất sâu nặng, hắn tình nguyện đi cứu Hân Đồng, lại còn có hôn ước với cô.
Hân Đồng thật sự không muốn quay trở lại bên anh?
Viễn Hàng đích thị là đối thủ lớn nhất của anh.
Lôi Dương bị thương ba chỗ, có một chỗ ở bụng, sống hay chết khó có thể xác định. Không khí yên lặng, không ai lên tiếng.
Lôi Dương đang trong phòng phẫu thuật, mọi người ở ngoài phòng chờ cũng thấp thỏm lo cho tính mạng của anh.
Cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía bác sĩ. Hân Đồng im lặng, nỗi lo sợ bao trùm toàn bộ cơ thể cô.
Cô tiến đến, chống lại sự sợ hãi do dự, sợ những điều sắp tới sẽ làm tan nát cõi lòng.
“Bác sĩ, thế nào rồi ạ? ” Cao Dã vội vàng hỏi.
Bác sĩ lắc lắc đầu: “Mặc dù đạn đã lấy ra nhưng bệnh nhân vẫn hôn mê , chỉ sợ. . . . !” Bác sĩ lại lắc lắc đầu: “Gia đình người bệnh nên chuẩn bị tâm lý!”
Lời nói của bác sĩ thực sự đã làm Hân Đồng tan nát trái tim lẫn hy vọng.
Hân Đồng như người mất hồn tiến vào phòng bệnh đến chỗ Lôi Dương đang nằm.
Anh sẽ chết ư? Anh cứ như vậy mà rời khỏi cô sao? Không! Không! Cô ngã xuống bên giường, nhìn mặt Lôi Dương tái nhợt không có chút sức sống nào.
Lôi Dương thở rất nhẹ, hai mắt nhắm nghiền, không phải là ngủ say mà là vĩnh viễn rời khỏi cô?
Còn cô thì sao? Sao cô lại còn sống? Đồng Đồng đặt tay lên mặt Lôi Dương, ngắm kĩ hình dáng anh. Dù thế nào cô cũng không tin được anh sẽ rời khỏi cô mà đi như thế này.
Hân Đồng khóc: “Không được! Người ta nói dối đúng không? Anh chỉ mệt mỏi mà ngủ thôi đúng không? Anh không thể như vậy được! Không thể bỏ mặc em và Nhạc Bằng. . . Không phải anh nói là sẽ đối tốt với em sao? Không phải nói là sẽ chăm sóc em suốt đời sao, bây giờ sao có thể nằm ở đây thế này? Tất cả những lời anh nói đều là lừa dối phải không? Anh định dùng cách này để bỏ cuộc đấy à? . . Anh nói em là người phụ nữ của anh, con chỉ có thể là con anh, vậy. . . anh nỡ lòng nào để em trở thành góa phụ nuôi con? .. . .Anh hãy tỉnh lại đi, em nói cho anh một điều, em vẫn yêu anh, chưa từng thay đổi. . . Mấy năm qua em rất muốn hận anh nhưng chính bản thân em đã không làm được điều đó… Anh tỉnh lại được không? Chúng ta sẽ cùng nhau nuôi Nhạc Bằng lớn lên. .. mỗi ngày… Mỗi sáng em sẽ làm bữa sáng cho anh rồi anh đưa Nhạc Bằng đi học. . . Hoàng hôn đến chúng ta cùng đi xem mặt trời lặn, cùng nhau ngắm biển. . . . Em vẫn mong một ngày em trở thành vợ anh… Một người đàn ông thật cao lớn cầm hoa tươi quỳ gối cầu hôn em, hỏi rằng em có muốn làm vợ của người đó không? Người đàn ông đó chính là anh. . . Có phải anh không cần em nữa không? Mặc kệ anh bá đạo thế nào… nếu anh không tỉnh lại em sẽ cùng người đàn ông khác làm những việc đó! Anh mau tỉnh lại đi!”
Hân Đồng gục mặt vào người Lôi Dương mà khóc. Trong lúc cô thống khổ nhất, một âm thanh vang lên bên tai cô: “Em dám. . . cùng. . . người khác. . . thử. . . xem!”
Hân Đồng ngừng khóc, mắt mở to nhìn Lôi Dương, lớn tiếng hô: “Bác sĩ, bác sĩ!”
Bác sĩ nghe tiếng Hân Đồng gọi liền vội vàng chạy vào: “Thế nào?”
Hân Đồng khần cấp nói: “Anh ấy tỉnh rồi, bác sĩ ông mau nhìn xem!”
Bác sĩ và y tá khám cho Lôi Dương, sau một hổi kiểm tra ông nói: “Thật sự rất khó tin!”
“Sao vậy? Có phải lại xảy ra chuyện gì không!” Hân Đồng sốt ruột hỏi.
Bác sĩ nói chậm rãi: “Tỉnh lại như vậy là đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn phải cẩn thận, không cần nhiều người chen vào thăm như vậy, phòng ngừa vết thương bị nhiễm trùng nên để một người ở lại chăm sóc là được!”
Hân Đồng sốt ruột reo lên: “Tôi sẽ ở lại!”
“Đi làm thủ tục nhập viện, để người bệnh vào phòng bệnh!”
Bác sĩ và y tá nói xong cùng rời khỏi .
Cao Dã khuôn mặt không khỏi tươi cười, anh cúi đầu nói: “Tôi biết tiểu tử nhà cậu không thể chết được!”
Lôi Dương nhìn vẻ mặt thống khổ của Hân Đồng thì cười còn Hân Đồng thì không ngừng khóc.
Tất cả mọi người im lặng lui ra ngoài để lại Hân Đồng và Lôi Dương ngồi với nhau.
Rất lâu sau, Lôi Dương chậm rãi mở mắt, Hân Đồng lo lắng: “A Dương, A Dương!”
Lôi Dương yếu ớt nói: “Đừng nói nữa, anh nghe mãi cũng mệt đó!”
“Được, được!” Cô vội vàng gật đầu!
Hân Đồng nhìn Lôi Dương, giờ phút này cô thật sự không có ngôn ngữ nào diễn tả nỗi, giống như là mình được sống lại.
Chưa lúc nào cô thấy hạnh phúc như lúc này, cảm giác như nhặt lại được thứ bảo vật mình yêu thích nhất, biết mình nhất định phải bảo hộ thật tốt, phải thật quý trọng không để nó mất lần nữa.
Lôi Dương chuyển phòng bệnh, Hân Đồng kiên trì lưu lại chăm sóc anh, những người khác cũng không muốn đoạt đi quyền lợi của cô.
Họ đều hiểu được tâm trạng của Hân Đồng! Với tình trạng bây giờ cô thực sự sẽ không rời Lôi Dương một khắc nào!
Hân Đồng cứ như vậy ngồi lì ở giường bệnh của Lôi Dương giống như sợ Lôi Dương không thấy cô.
Chăm sóc Lôi Dương một thời gian dài cũng không tránh khỏi mệt mỏi, cô thiếp đi lúc nào không biết .
Khi tỉnh lại, Lôi Dương thấy cảnh tượng mỹ nhân ngủ chảy nước miếng liền nở một nụ cười ngây dại.
Anh không cưỡng lại được liền dùng tay vuốt ve hai má Đồng Đồng.
Hân Đồng cảm giác có người chạm mình vội mở bừng mắt thì thấy Lôi Dương đang nhìn cô: “Tỉnh rồi à?”
Lôi Dương nhẹ nhàng đáp: “Tỉnh rồi!”
“Để em đi tìm bác sĩ giúp anh kiểm tra!” Hân Đồng cuống quít đứng dậy bỗng bị Lôi Dương giữ chặt.
“Sao vậy? Em không phải là… biết chưa?”
Lôi Dương không còn sự lựa chọn nào: “Không phải, anh có chuyện cần nói với em!”
Hân Đồng lảng tránh: “Trên người anh. . . . có chỗ nào không thoải mái hoặc có đói bụng không?”
Lôi Dương giận dữ quát: “Hân Đồng! Em thật sự đối xử với anh như vậy sao?” Vẻ mặt anh thống khổ.
Hân Đồng đau lòng nhìn anh, cô vội ngồi xuống: “Em ở đây rồi, anh hỏi gì thì hỏi đi?!”
“Những lời em nói hôm qua tính thế nào đây?”
“Em đã nói gì?”
“Lúc em gục mặt vào người anh vừa khóc vừa nói…” Lôi Dương nhíu mày, anh không tin Hân Đồng lại có thể mau chóng quên mất những lời mình vừa nói như vậy!
Hân Đồng dịu dàng: “Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi… ít nói chuyện đi!”
Lôi Dương hơi tức giận: “Anh tự biết bệnh tình của mình thế nào!”
“Được rồi!” Hân Đồng không dám nhiều lời.
Lôi Dương thâm trầm nhìn Hân Đồng: “Những lời em nói hôm qua nói đều là lừa dối anh ư?”
“Em chỉ nhớ là mình khóc, quên mất mình nói gì rồi!”
Lôi Dương gào nói: “Vậy lời em nói một lần nữa tiếp nhận anh, cùng anh một lần nữa bắt đầu em đều quên hết rồi sao?!”
Hân Đồng không dám nhìn thẳng vào mắt Lôi Dương, cô nhỏ giọng: “Anh đừng như vậy, cẩn thận kẻo động miệng vết thương!”
Lôi Dương không còn cách nào khác: “Em đã quên mất, vậy thì ngay bây giờ hãy cho anh biết em có cùng anh bắt đầu lại từ đầu không?”
Hân Đồng nghi ngờ hỏi: “Anh nói rằng quay lại như cũ? Vẫn chỉ là công cụ làm ấm giường, vẫn là tình nhân, không có danh phận ư?”
Lôi Dương bất lực lắc đầu: “Không phải!”
“Vậy thì là cái gì?” Hân Đồng lại nghi hoặc.
Lôi Dương thâm tình nói: “Là người đàn bà của anh, người đàn bà duy nhất của anh, ở trong lòng anh, cùng với những đứa con sống hạnh phúc!”
Hân Đồng khó xử: “Chính bởi em không muốn làm người đàn bà của anh, em muốn làm vợ anh!”
Vẻ mặt Lôi Dương âu sầu, giọng anh có chút buồn bã: “Chính là…”
Hân Đồng ra vẻ khó hiểu: “Chính là cái gì?”
“Chính là em là người đàn bà của tôi!”
Hân Đồng không đợi anh nói tiếp liền tiếp lời: “Vì tôi là người đàn bà của anh cho nên anh không thể cưới tôi phải không!”
“Em biết được điều gì?” Lôi Dương không khỏi nghi ngờ hỏi.
Hân Đồng nhăn nhăn mũi: ”Em biết điều gì ư? Chuyện này để vấn đề này sau hãy nói đi, anh phải dưỡng thương tốt mới có sức cùng em thảo luận vấn đề này, em cũng không thể cùng một người bệnh cùng bàn luận ái tính đâu!”
“Hân Đồng. . . .” Lôi Dương đang muốn nói gì đó liền bị Hân Đồng lấy đôi tay bé nhỏ che miệng.
Hân Đồng ghé sát tai Lôi Dương thì thầm: “Anh không phải đã bị những lời nói của em làm cảm động mà tỉnh lại chứ !”
Lôi Dương lộ vẻ mặt tà ác đáp lại: “Anh là bị làm cho tức chết nên mới tỉnh lại!”
Mặt Hân Đồng biến sắc: “Tức chết nên mới tỉnh lại?”
Lôi Dương cắn răng: “Là ai nói phải gả cho người đàn ông khác, cùng với người đó sinh vài đứa bé, cùng nhau ngắm hoàng hôn đến già hả?”
“Lời như thế đúng là có uy lực a! Anh thật đúng là bá đạo! Em đi tìm bác sĩ, anh ngoan ngoãn chờ đi! Hân Đồng nói xong hướng cửa phòng bệnh bước đến!
Cô đi ra ngoài gọi bác sĩ kiểm tra cho Lôi Dương. Bác sĩ tiêm thuốc cho Lôi Dương, băng lại vết thương. Ăn chút bữa sáng anh lại lăn ra ngủ.
Lôi Dương vẫn còn rất yếu!
Hân Đồng ra khỏi phòng bệnh, ngồi ở cửa, cô nghĩ đến lúc nãy cùng Lôi Dương nói chuyện thì trong lòng không khỏi mâu thuẫn!
Đối mặt với sự thật… Trong thâm tâm, cô yêu Lôi Dương, hận thì hận, cô vẫn yêu anh không thay đổi.
Sau sự việc lần này, Hân Đồng hiểu Lôi Dương vẫn yêu cô tha thiết, vẫn xả thân cứu cô và Nhạc Bằng.
Nghĩ đến cảnh Lôi Dương dùng thân mình đỡ đạn cho cô và Nhạc Bằng, người anh dính đầy máu, lòng cô chợt nhói đau.
Lôi Dương chết đi sống lại, nguyện cùng cô bắt đầu lại, chỉ có điều… Viễn Hàng làm sao bây giờ?
Cô nhận lời Viễn Hàng, Viễn Hàng giữ lời với cô trong năm năm thực lòng yêu cô.
Nhớ tới đêm mưa gió Viễn Hàng xuất hiện, Viễn Hàng đã nghĩ cách đem cô ra nước ngoài cùng nhau chung sống.
Sau này mới biết Viễn Hàng có cảm tình với cô do cô giống người vợ trước của anh. Vợ của anh chết trong lúc sinh, để lại Kì Kì và anh.
Viễn Hàng nhìn thấy vợ mình ở Hân Đồng, cô cũng đã một lần mất đi đứa bé của mình giống như vợ anh.
Đến một ngày, Viễn Hàng nói với cô rằng anh yêu cô, lúc đó cô thực sự luống cuống.
Nhưng cô lại cự tuyệt Viễn Hàng bởi trong thâm tâm cô chưa thể tiếp nhận thêm một người đàn ông nào nữa, Viễn Hàng nói rằng anh nguyện ý chờ!
Cứ như vậy qua năm năm, Hân Đồng quyết định về nước. Cô muốn báo thù Lôi gia, bởi vì bọn họ nên cô mới mất đi đứa bé.
Còn Viễn Hàng tình nguyện cùng cô báo thù, sau này Hân Đồng hứa sẽ cùng anh rời khỏi đây.
Khi trở về thật là bất ngờ, Lôi gia đã không còn là Lôi gia trước kia.
Lôi Dương kế nghiệp Lôi gia, còn Lôi Lâm sau khi Lôi Dương kế nghiệp phần tài sản thì thua lỗ, phá sản, trở thành một người bình dân.
Thấy Lôi gia chia năm sẻ bảy như vậy, Hân Đồng nhất thời không biết phải xuống tay thế nào. Một ngày nọ cô gặp lại Lôi Dương lòng cô bị rung động, cô cố gắng tự khuyên nhủ bản thân bình tĩnh bởi cô biết chính hắn đã nhiễu loạn lòng cô.
Sau đó khi biết Nhạc Bằng còn sống, cô quên hết ý định ban đầu, bị người ta quay như chong chóng.
Trong mắt cô chỉ có Nhạc Bằng.
Như vậy lời hứa với Viễn Hàng cùng nhau rời khỏi đây vẫn không thực hiện được. Cô không bỏ được Lôi Dương, không bỏ được Nhạc Bằng, không bỏ được người nhà.
Cuối cùng Viễn Hàng tình nguyện bỏ qua cơ hội kinh doanh nước ngoài, anh kinh doanh ở trong nước. Viễn Hàng nói chỉ cần cô ở bên anh mà thôi!
Hân Đồng đồng ý trở thành vợ anh.
Giờ thì mọi việc tính sao đây?
Cô nên làm gì bây giờ?
……
Hân Đồng, sao lại ngồi đây ngơ ngác vậy?” Một âm thanh trầm ấm vang lên phá tan sự suy tư của Hân Đồng.
“Viễn Hàng, sao anh lại ở đây?” Hân Đồng ngẩng đầu nhìn về phía Viễn Hàng.
Viễn Hàng ngồi xuống cạnh Hân Đồng: “Anh qua đây xem em có cần gì không, bác gái nấu canh, bảo anh nhắc em ăn uống đầy đủ!”
Hân Đồng nhíu mày: “Em ăn không vào!”
“Nhạc Bằng thế nào?” Cô hơi buồn.
“Thằng bé không sao, đã ngủ rồi!”
Hân Đồng thở dài: “Vậy là tốt rồi! Nhất định thằng bé đã bị dọa cho sợ một phen!”
Viễn Hàng nhìn Hân Đồng mệt mỏi thì có chút đau lòng: “Thôi…em về đi, mọi việc ở đây anh lo liệu cho!”
Hân Đồng cúi đầu thản nhiên: “Không cần, mình em là đủ rồi, anh còn phải lo cho Kì Kì, công ty còn có chuyện gấp, anh về trước đi!”
Đôi mắt Viễn Hàng vừa mới lóe sáng đã trầm lại, anh chậm rãi đứng dậy, nắm tay Hân Đồng nói rõ ràng: “Nhớ chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ, anh về trước đây!”
Viễn Hàng chậm rãi xoay người, lòng có chút đau thương rời đi.
Hân Đồng nhìn bóng Viễn Hàng thì không kiềm được đứng dậy kéo anh lại : “Buổi tối em về nhà ăn cơm!”
Viễn Hàng mỉm cười: “Được, anh sẽ làm bữa tối chờ em về!”
“Vâng!” Hân Đồng gật đầu.
Viễn Hàng xoay người rời khỏi.
Hân Đồng biết thái độ của mình có vấn đề, nhất định Viễn Hàng đang khổ sở, cô thấy thương anh. Vị hôn thê của mình quan tâm người đàn ông khác, lúc đến thăm vị hôn thê lại tỏ ra lạnh nhạt. . . . Hân Đồng không khỏi thở dài một tiếng.
Cô xoay người về phía phòng bệnh của Lôi Dương, tránh không nhìn Lôi Dương đang giương mắt nhìn cô.
“Anh mới tỉnh, sao không ngủ nhiều một chút?” Hân Đồng đặt bát canh trên bàn lại nói: “Có muốn ăn canh gà không?!”
Lôi Dương lắc đầu: “Em ăn đi, anh không đói.”
“Em cũng không đói.” Hân Đồng nhìn Lôi Dương.
Lôi Dương nhìn mặt Hân Đồng như vậy liền nói: “Anh đã không sao rồi, em về nghỉ ngơi đi, có y tá chăm sóc anh là được rồi!”
Hân Đồng lắc đầu: “Không được, em vẫn lo lắng, buổi tối em ăn cơm rồi lại qua đây!”
Ngược lại Lôi Dương nhìn Hân Đồng trầm giọng: “Được, giúp anh trông coi Nhạc Bằng! Thằng bé nhất định bị hoảng loạn một phen!”
“Được, em biết rồi!” Hân Đồng gật đầu.
Sau đó, Hân Đồng đã về tới nhà.
“Ba, mẹ! Con đã về !” Hân Đồng mệt mỏi nói một tiếng.
“Hân Đồng vể rồi hả con!” ba cô từ trong phòng đi ra.
“Dạ, mẹ đâu ạ?”
“Cùng Viễn Hàng đi mua đồ ăn rồi!”
“Dạ, Nhạc Bằng đâu?”
Ông lắc đầu: “Trong phòng con. Thằng bé cứ ngồi lì ở đó không chịu nói chuyện với ai”
“Để con đi xem!” Hân Đồng vội vàng đi về phòng, nhẹ nhàng nói: “Nhạc Bằng, mẹ đây, Nhạc Bằng ngoan, mở cửa đi nào!”
Cửa được mở ra, thân hình nhỏ bé của Nhạc Bằng xuất hiện trước mặt Hân Đồng, thằng bé cúi đầu : “Mẹ, có phải papa đã chết rồi không?!”
Hân Đồng đau lòng ôm Nhạc Bằng, cô cười: “Papa không chết, vì bị thương nên ở lại bệnh viện. Nhạc Bằng đừng lo, mọi việc đã qua rồi, mai con cùng bà ngoại vào thăm ba được không?”
“Papa thật sự không chết? Mẹ thề đi!”
Hân Đồng nhấc con lên: “Mẹ làm chứng với Bằng Bằng, papa không chết!”
Nhạc Bằng lúc này mới mỉm cười, tỏ vẻ tin tưởng Đồng Đồng.
Hân Đồng đùa với Nhạc Bằng: “Mẹ muốn đi tắm, Nhạc Bằng có muốn đi cùng không?”
Nhạc Bằng ngại ngùng: “Không cần, Nhạc Bằng là con trai, không được tắm cùng con gái!”
Hân Đồng véo má thằng bé, đùa với nó: “Nhạc Bằng đã biết ngại rồi !”
Nói xong, cô đặt Nhạc Bằng ở trên giường: “Vậy Nhạc Bằng ngoan ở lại đây, mẹ tắm rửa xong sẽ vào viện chăm sóc papa. Con cùng ông bà ở nhà phải ngoan biết chưa?!”
“Vâng, Nhạc Bằng biết rồi!”
Hân Đồng tìm quần áo, nhẹ nhàng dỗ Nhạc Bằng: “Nhạc Bằng ngoan cho mẹ đi tắm!”
Hân Đồng nói xong đi vào phòng tắm.
Nhạc Bằng để ý thấy mẹ đã bắt đầu cười.
Cơm nước xong, Viễn Hàng lái xe đưa Hân Đồng đến bệnh viện. Lúc cô định xuống xe đã bị anh giữ lại.
Hân Đồng khó hiểu nhìn Viễn Hàng “Sao vậy, có chuyện gì vậy?”
Viễn Hàng chỉ yên lặng ôm chặt cô, lúc này đây không lời nào có thể miêu tả được tâm trạng của anh.
“Viễn Hàng. . .”
“Chỉ là anh. . . . rất muốn ôm em một cái!” Như vậy anh mới cảm thấy Hân Đồng đang ở trong vòng tay anh, như vậy mới cảm thấy cô thuộc về anh.
Hân Đồng bối rối không biết nói gì để an ủi Viễn Hàng, cô có thể cảm nhận được tình cảm của anh..
Viễn Hàng chậm rãi buông Hân Đồng ra, mỉm cười: “Mau đi đi!”
“Lái xe cẩn thận!” Hân Đồng xuống xe nói.
Viễn Hàng lái xe rời khỏi.
Hân Đồng đi đến phòng bệnh của Lôi Dương.
Đi vào phòng bệnh, cô phát hiện Lôi Dương không có ở đó, anh đang đứng phía trước cửa sổ.
“Sao anh lại đứng đó? Nhỡ ảnh hưỏng đến vết thương thì sao?” Hân Đồng vội vàng tiến đến đỡ anh.
Lôi Dương cười buồn: “Đau ở chỗ đó thì có nhằm nhò gì!”
Hân Đồng không đồng ý: “Như thế cũng không được, mau nằm xuống đi!”
Lôi Dương bị Hân Đồng ép buộc phải quay lại giường.
Lôi Dương vỗ vỗ giường: “Muốn nằm không?”
Hân Đồng ngồi ở giường kế bên nói: “Không cần, sẽ ảnh hướng đến vết thương của anh đó!”
Lôi Dương nhìn cô, nhíu mày: “Gối của anh hơi cao, giúp anh hạ thấp chút!”
“Được, anh nói thế nào thì là thế đó!” Hân Đồng đứng lên lại, cúi xuống, cô muốn nâng đầu anh, hạ gối thấp một chút.
Nhưng không hiểu vì sao thắt lưng cô lại bị một bàn tay ôm lấy.
“Anh làm gì vậy?” Cô ngừng tay, nhíu mày trừng mắt nhìn Lôi Dương.
Lôi Dương dùng chút lực kéo Hân Đồng lại gần.
“Bỏ em ra!” Hân Đồng nhịn không được gỡ tay anh ra.
“Á!” Lôi Dương kêu đau một tiếng, nhăn mặt lại.
Hân Đồng nghe anh kêu đau thì cuống quít hỏi: “Sao rồi? Sao rồi?”
Lôi Dương thống khổ nói: “Thật là… em chạm vào miệng vết thương của anh rồi! “
Hân Đồng lo lắng: “A! Làm sao bây giờ? Em đi gọi người!” Cô hoảng hốt hô: “Bác sĩ. . . .Bác sĩ . . . !”
Hân Đồng la thất thanh làm Lôi Dương một phen hoảng loạn. Cô mở to mắt nhìn Lôi Dương. Lúc đầu chỉ muốn rời anh ra không ngờ lại đụng đến vết thương nên không dám động đậy.
Lôi Dương dùng nụ hôn bịt miệng Hân Đồng lại,nụ hôn ngọt ngào không giống nụ hôn bình thường. Cô đang căng cứng người bỗng chóc buông lỏng mình, nhắm mắt, say mê đáp lại nụ hôn của anh.
Một lúc sau Lôi Dương mới buông Hân Đồng ra, đưa mắt nhìn cô say đắm.
Lôi Dương thấp giọng: “Anh muốn ôm em ngủ!”
Hân Đồng nói không chút do dự: “Không được!”
“Sao lại không được?”
Cô trả lời không chút nghĩ ngợi: “Nhỡ ảnh hưởng vết thương thì sao?”
Anh mở giọng khẩn cầu: “Anh sẽ rất chú ý, không để ảnh hưởng đâu!”
Hân Đồng kiên quyết: “Không được, em ngủ ở giường kia, anh hãy ngoan ngoãn ngủ đi!”
Lôi Dương nở nụ cười gian buông Hân Đồng ra.
Đêm đã khuya, Hân Đồng thật sự rất mệt mỏi nằm trên giường. Cô không có chút cảm giác nào khi trên giường mình lại có thêm một người!
Lúc sáng sớm tỉnh lại, Hân Đồng mở mắt quay sang bên cạnh. Chân cô đang cuốn lấy Lôi Dương.
“Anh . . . . sao anh lại chạy sang giường này?” Hân Đồng phản kháng dữ dội.
Lôi Dương trầm giọng: “Anh đã nói sẽ ôm em ngủ mà!”
Hân Đồng bất lực ai oán: “Trời đất ơi. . . . đây là bệnh viện đó, anh thực làm em tức chết mà!”
Cô phải mau xuống giường, bằng không bị người khác thấy được chẳng phải hóa trò cười cho họ sao!
Nhưng Lôi Dương đã ôm chặt thắt lưng cô, uy hiếp: “Cái cô này, không được làm bậy, chạm đến vết thương của anh thì sao?”
“Lôi Dương, có cần thiết phải thế này không?!”
“Cần thiết?” Lôi Dương tiếp lời.
Hân Đồng nhỏ mọn nói: “Đừng có mơ, em không để anh làm bậy nữa đâu!”
“Không liên quan gì tới anh!”
Hân Đồng đang giằng co định xuống giường, bỗng có người mở cửa!
Cả cô và Lôi Dương cùng hướng mắt về phía cửa.
“Hân Đồng!” Mẹ cô kinh hãi kêu lên một tiếng.
“Papa, mẹ!” Nhạc Bằng hô lớn.
Bà Lê nhìn thấy hai người như vậy không khỏi thắc mắc: “Hai người. . . Sao lại thành như vậy . . . ?”
Lôi Dương chậm rãi buông Hân Đồng ra, cô vội nhảy xuống giường. Mẹ cô trừng mắt nhìn Lôi Dương, Hân Đồng đáp: “Chúng con chỉ nói chuyện phiếm thôi!”
Có ai nói chuyện phiếm mà nằm trên giường như vậy không?!
Nhìn bộ dạng Hân Đồng nóng lòng giải thích Lôi Dương thấy khó chịu, Hân Đồng sợ người đàn ông đó hiểu lầm!
Viễn Hàng đưa Kì Kì ra ngoài hành lang: ” Không phải mọi người đến xem bệnh nhân sao, sao lại như vậy?”
“Đúng vậy!” Ba Hân Đồng phá vỡ không khí, tất cả mọi người bắt đầu đến bên giường bệnh.
Lôi Dương đưa mắt nhìn Viễn Hàng, đột nhiên cảm thấy không hiểu được, nếu Viễn Hàng là anh liệu có thể có thái độ như vậy khi thấy vị hôn thê của mình nằm trên giường với người đàn ông khác không?
Anh thật sự không biết nên làm thế nào!
Viễn Hàng cảm thấy ánh mắt Lôi Dương thì không khỏi giật mình! Có phải anh đã tin tưởng Hân Đồng quá nhiều?
Trước kia thì đúng là hiểu lầm, còn lần này liệu anh có thể tin tưởng cô được nữa không?
Nhìn nụ cười của Viễn Hàng Lôi Dương đột nhiên cảm thấy bản thân mình hơi sợ hãi.
Viễn Hàng không phải người đơn giản, hơn nữa với Hân Đồng cảm tình cũng rất sâu nặng, hắn tình nguyện đi cứu Hân Đồng, lại còn có hôn ước với cô.
Hân Đồng thật sự không muốn quay trở lại bên anh?
Viễn Hàng đích thị là đối thủ lớn nhất của anh.
/59
|