Có thể bởi vì trẻ trung, Cát Tuyết Phi rất nhanh chóng quẳng phiền não trong nhà đi, khôi phục lại bản tính vui tươi hớn hở, vẫn làm nhân viên bán hàng trong cửa hàng mỹ phẩm, vẫn trong thời gian làm việc gọi điện thoại khắp nơi làm phiền bạn bè. Trần Dư Phi chẳng có tâm trạng nào ra ngoài ăn cơm, nhưng nghĩ có thể hỏi được một số tin tức của Đoàn Vân Phi từ Cát Tuyết Phi nên liền đồng ý lời mời của cô bé, buổi trưa gặp nhau ở một tiệm mì kéo sợi, cùng ăn trưa.
Nhưng cô chỉ hỏi được một chút bệnh tình của mẹ Đoàn Vân Phi từ Cát Tuyết Phi, hiện nay người trong nhà đang đau khổ suy nghĩ có nên làm phẫu thuật cho bà không, hai lựa chọn đều có nguy hiểm, đều rất khó hạ quyết tâm.
Ăn cơm xong Cát Tuyết Phi trở về làm việc, Trần Dư Phi tiện đường lượn các cửa hàng một vòng. Tại tầng hai trong một gian quần áo nữ, cô nhìn thấy một người phụ nữ rất giống mẹ mình đang thử trang phục, trên người mặc một bộ áo lông rất có khí chất phương Tây, liền mua cho mẹ Lục Mạn một bộ, trả tiền không ngẫm nghĩ, lại mua cho mẹ Nhiếp Phong một chiếc, sau khi xách hai chiếc ao rời khỏi quầy không xa lại quay trở lại, cũng mua một chiếc cho mẹ Đoàn Vân Phi.
Vào lúc này, cô và Nhiếp Phong đều không tiện đến bệnh viện thăm hỏi mẹ Đoàn Vân Phi, một chiếc áo lông tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ít nhiều cũng biểu đạt tấm lòng của cô.
Ngày hôm sau vừa đi làm, Trần Dư Phi liền để ý đến hướng phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn có vẻ như Đoàn Vân Phi vẫn chưa đi làm. Cô có chút hậm hực trở về phòng làm việc, mở máy tính lên, đăng nhập hệ thống quản lí của công ty, có thông báo thư nội bộ của công ty nhảy ra, click vào kiểm tra. Một bức thư thông báo rất ngắn, điều chỉnh nhân sự công ty, Đoàn Vân Phi tiên sinh vốn đảm nhận chức vị tổng giám đốc công ty chi nhánh Nam Kinh kiêm tổng giám đốc công ty liên doanh vì lí do từ bỏ tất cả chức vụ, nên phó giám đốc đương nhiệm tạm thời thay thế chức vụ.
Trần Dư Phi ném con chuột trong tay xuống liền túm lấy điện thoại, điện thoại của Đoàn Vân Phi luôn khóa máy, liền gọi vào số của Nhiếp Phong, sau khi chuông điện thoại reo ba tiếng thì nghe trong điện thoại truyền đến tiếng nói anh thì thầm: “Anh đang họp.”
“Rốt cuộc Vân Phi đang ở đâu!”
Nhiếp Phong trầm mặc một lát: “em biết rồi à?”
Giọng nói Trần Dư Phi run rẩy: “Anh sớm đã biết cậu ấy muốn từ chức? Hai người… hai người rốt cuộc muốn làm gì!”
Có thể nghe thấy tiếng xê dịch của ghế bên đó lúc anh đứng lên, Nhiếp Phong bước ra khỏi phòng họp, hít một hơi thật sâu nói: “Bình tĩnh một chút, Phi Phi, Vân Phi cậu ấy không có ý gì khác, có lẽ chính là muốn tạm thời dành ra chút thời gian, sống chậm lại, suy nghĩ nghiêm túc một chút về những dự định tương lai.”
“Còn muốn suy nghĩ dự định gì chứ? Đã bao nhiêu năm như thế không suy nghĩ rồi, bây giờ lại muốn suy nghĩ dự định tương lại ư?”. Nhiếp Phong bên đó không trả lời, Trần Dư Phi nhắm mắt lại: “Thượng Văn làm sao đây? Cậu ấy lẽ nào không nghĩ thay cho Thượng Văn một chút ư? Thượng Văn … Thượng Văn phải làm sao…”
Nhiếp Phong than vãn: “Em đừng căng thẳng, qua hai ngày nữa anh đi tìm Vân Phi nói chuyện.”
Trần Dư Phi lắc lắc đầu, ủ rũ dùng tay ôm lấy trán: “Thượng Văn đã lên máy bay rồi, tối nay là tới Thượng Hải. Anh nói với Vân Phi, Thượng Văn ở Sydney đã mua được nhà rồi, nếu cậu ấy chưa quên lời mình đã từng nói, buổi tối hãy đến Thượng Hải đón sân bay, chuyến bay lúc 7 giờ đến sân bay Phố Đông, cửa số một.
“Phi Phi…”
Trần Dư Phi giữ chặt ống nghe: “Nhất định phải bảo cậu ấy đi, Nhiếp Phong, em xin anh!”
Nhiếp Phong trầm mặc hồi lâu, trong giọng nói có chút chua xót: “Phi Phi, Vân Phi hiện nay có lẽ cũng đã lên máy bay rồi… Cậu ấy đi Đức, đưa bác cả đi làm phẫu thuật, một chuyên gia về tim Hoa kiều rất nổi tiếng ở Đức là bạn cũ của chồng bác”. Trần Dư Phi há hốc miệng, câm như hến đặt điện thoại xuống bàn, chưa bao giờ có khoảnh khắc như lúc này, khiến cô càng cảm nhận sâu sắc khó khăn mà Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi gặp phải khó khắc phục đến mức nào, người không rơi vào hoàn cảnh đó không cách nào hiểu được, áp lực và đau khổ này, có lẽ thực sự có lẽ sẽ khiến người ta nhát gan mà lùi bước.
Trần Dư Phi ăn cơm trưa xong liền xin nghỉ nửa ngày, trở về thay trang phục, lái xe tời khỏi Nam Kinh, lái vào đường cao tốc Hỗ Ninh, hướng về sân bay Phố Đông.
Tâm trạng lần này và lần trước đi đón Nhiếp Phong hoàn toàn không giống nhau, trong xe yên tĩnh tới mức có chút kìm nén, cô bấm nút phát nhạc, vặn âm lượng thật lớn, nghe từng bài hát một. Cầm hai chiếc đĩa sưu tầm của Nhiếp Phong, Arch Enemy một nhóm nhạc Metal đã qua đời rất nổi tiếng của Thụy Điển, Trần Dư Phi cũng từng hâm mộ nhóm nhạc này, thành viên và tác phẩm của họ đều là một nhóm kì dị, giai điệu cực kì đẹp do bốn chàng trai diễn tấu phát ra, mà giọng ca nữ chính Angela dung mạo xem như thanh tú lại có giọng hát gào thét thấp trầm như chết vậy. Trần Dư Phi không nghe rõ cô ấy hát những gì, tai của cô trước sau vẫn tìm kiếm thứ gì đó khiến mình bình tĩnh lại trong tiếng hát như nổ tung và xé nát bên cạnh, một từ đơn cũng tốt, một đoạn solo ghita cũng hay, giống như trong lúc tuyệt vọng nhất tìm được một tia hi vọng,
Trần Dư Phi tới rất sớm, hơn 4 giờ ở cửa số một sân bay Phố Đông, tìm một nơi ngồi xuống ngẩn ngơ, trong đầu mơ mơ hồ hồ, đột nhiên lại cảm thấy mình không nên tới, trước đây Đỗ Thượng Văn cũng chẳng phải chưa từng đi công tác, cô chưa từng đi đón anh, bây giờ điên rồ chạy đến đây, ngược lại cho thấy trong lòng cô có tâm sự.
Ba tiếng đồng hồ, cô do dự không quyết giữa đi và không đi, sau đó chuyến bay đó cũng đáp xuống, trong từng nhóm người bước ra, cô nhìn thấy Đỗ Thượng Văn cao lớn nổi bật.
Đỗ Thượng Văn không ngờ Trần Dư Phi lại đến đón anh, nhưng nhìn biểu cảm của anh, rõ ràng là đang tìm người, mắt đảo quanh tìm kiếm, ánh mắt quét đi quét lại, cang tìm kiếm môi càng mìm thật chặt. Trần Dư Phi cúi thấp đầu thở dài, nuốt nỗi chua xót nơi cổ họng, ngẩng khuôn mặt cười lên, sải bước về hướng Nhiếp Phong.
Cho đến khi bước đến trước mặt, Đỗ Thượng Văn mới giật nảy mình định thần lại: “Sao cậu lại ở đây? Đến làm gì thế?”
“Phí lời!”. Trần Dư Phi cười: “Có lòng tốt đến đón cậu, còn hỏi mình làm gì!”
“Đón mình?”. Đỗ Thượng Văn xoa xoa đầu: “Mình ra ngoài mới có mấy ngày, mặt trời của mẹ Tổ quốc vĩ đại đã chuyển sang mọc ở hướng Tây rồi sao?”
Trần Dư Phi thụi anh một đấm, hi hi ha ha vai sánh vai cùng anh đi ra khỏi sân bay. Xe lái đi được mười phút, Trần Dư Phi liền bị gạt sang ngồi ở ghế lái phụ. Đỗ Thượng Văn thực sự nhìn không thuận mắt kiểu tốc độ trâu già kéo xe rách nát, tự mình ngồi qua khởi động xe.
“Bằng lái xe của cậu có trong người không? Đừng để bị chú cảnh sát bắt đấy!”. Trần Dư Phi không yên tâm hỏi, Đỗ Thượng Văn nhếch mép cười: “Nếu lỡ bị bứt rồi cậu giả vờ bị bệnh, khóc cha kêu mẹ, chú cảnh sát nói không chừng sẽ dùng xe cảnh sát mở đường cho chúng ta.”
Trần Dư Phi mặc kệ anh, mở chiếc túi nhỏ cô luôn mang theo bên mình, lôi từ bên trong ra một số đồ anh mua. Trong đó có một chiếc bật lửa zippo kiểu cổ, chính là kiểu dáng Cát Tuyết Phi thích nhưng Đoàn Vân Phi không chịu đưa đó, có điểu chứ khắc trên thân không giống, chữ khắc lần này là một câu “Why wert thou so dear”. Trần Dư Phi không hiểu, dùng tay ma sát, hỏi: “Ý nghĩa gì vậy?”
“Mù chữ rồi chứ, nói cậu nghe rõ đây. Lúc mua người ta nói với mình, đây là một câu thơ của Huân tước Byron – Tại sao lại trọng tình với em như vậy.
Trần Dư Phi làm vẻ bị lạnh: “Lạnh quá, nổi hết da gà lên rồi!”
Đỗ Thượng Văn cười lắc đầu.
Câu thơ này nghe giống như lời mật ngọt giữa những người yêu nhau, Trần Dư Phi không chú ý, rất lâu sau này mới tình cờ đọc được toàn bộ bài thơ. Tên bài thơ này là When we two parted, dịch thành tiếng Việt nghĩa là “Khi hai chúng ta chia tay”.
Trở về nhà của Đỗ Thượng Văn, đã sắp tới 1 giờ sáng. Trần Dư Phi xuống dưới lầu cửa hàng tiện lợi mua hai túi sủi cảo đông lạnh, đổ chút giấm cùng nhau ăn hết, Đỗ Thượng Văn đem hai túi quà tặng nhét vào lòng cô, không nói năng gì đẩy Trần Dư Phi ra khỏi cửa: “Nhanh về nhà đi, nếu cậu qua đêm không về, Nhiếp Phong nhà cậu sẽ chém sống mình mất!”
“Có người bạn qua cầu rút ván như cậu vậy sao? Không cho mình thở lấy một hơi!”. Trần Dư Phi trừng mắt vặn hỏi, Đỗ Thượng Văn làm mặt quỷ, đẩy cô đến tận trong thang máy, giúp cô bấm nút xuống tầng một: “Nhanh về ngủ đi!”
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Trần Dư Phi giơ tay lại nhấn nút mở cửa: “Cậu cũng ngủ sớm đi, Vân Phi đi công tác rồi, có lẽ khoảng một thời gian nữa mới có thể trở về…”
“Biết rồi biết rồi! Mau về nhà đi!”
Bên ngoài cửa thang máy, trên khuôn mặt anh tuấn của Đỗ Thượng Văn là nụ cười rạng rỡ, anh rõ rệt và dịu dàng biến mất trước mắt Trần Dư Phi, trong ánh mắt ngoài nét cười, không nhìn thấy bất cứ chút mệt mỏi nào. Trần Dư Phi dựa vào bức tường lạnh như băng, day day huyệt thái dương, xem ra là cô đã quá lo nghĩ, nói thế nào Đỗ Thượng Văn cũng là đàn ông, không giống cái tính trẻ con của cô! Lúc ngồi lại vào xe, tâm trạng của Trần Dư Phi đã đỡ hơn rất nhiều so với lúc xuất phát ra sân bay, nhìn thấy nụ cười của Đỗ Thượng Văn, cô cảm thấy lần này không đi mất công.
Nhiếp phong vẫn chưa ngủ, ngồi trên giường vừa đọc sách vừa đợi cô. Trần Dư Phi cởi áo khoác, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn anh hồi lâu, bước tới nép vào vòng tay dang rộng của anh, cách một lớp chăn ôm chặt cơ thể cường tráng và ấm áp của anh.
Nhiếp Phong nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Trần Dư Phi, ôm chặt lấy cô. Nửa đêm yên tĩnh, cô và anh đều không nói gì, hai người dùng cái ôm để an ủi đối phương, động viên chính mình. Cho dù ngày mai sau khi trời sáng vẫn còn rất nhiều phong ba bão táp, nhưng chí ít trong đêm, trong lòng họ chỉ có đối phương, còn có dũng khí ôm chặt lấy nhau đến mãi mãi.
Việc từ chức đột ngột của Đoàn Vân Phi có lẽ cũng khiến công ty không kịp dự đoán, bởi vì trước đó một chút dấu hiệu cũng không có, nói từ chức là từ chức luôn. Có điều anh vì đưa mẹ ra nước ngoài trị bệnh, cho dù qui định nhân sự công ty có nghiêm khắc hơn nữa, cũng không thể từ chối lí do đó.
Trần Dư Phi và Đoàn Vân Phi luôn thân thiết với nhau, đồng nghiệp trong công ty đều biết, vì thế trước khi tổng giám đốc mới nhậm chức, rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm lên người cô, muốn xem xem tổng giám đốc mới có gây hại gì cho phó phòng tài vụ nhân duyên khá tốt này không. Có điều căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, chức vụ tài vụ quan trọng như vậy, tương lai nhất định là do tâm phúc của người mới nắm quyền.
Tùng Tiểu Yến và phòng nhân sự tổng ty có quan hệ không tồi, nghe được một tin tức nội bộ, tìm một cơ hội thiện ý nhắc nhở Trần Dư Phi, nghe nói cấp trên đã có lựa chọn cho vị trí tổng giám đốc, hơn nữa chi nhánh công ty Hoa Đông có thể có một cuộc thay máu lớn. Trần Dư Phi chẳng để tâm, hiện tại sự việc thành ra thế này, cô có tiếp tục ở Nam Kinh hay không cũng không có khác biệt, bên bố mẹ vừa hay đều thúc cô trở về giúp đỡ, nói không chừng trước khi thay máu cô cũng muốn từ chức.
Quả nhiên như Tùng Tiểu Yến nói, ba ngày sau thông báo nhân sự mới được đưa ra, giám đốc công ty chi nhánh An Huy được thăng cấp làm giám đốc Hoa Đông, lên chức mới. Trần Dư Phi định quan sát một thời gian, nếu làm ở đây không thoải mái thì đi sớm một chút. Cô nghĩ nên bàn bạc với Nhiếp Phong, bởi nếu về Thượng Hải, vậy họ không thể ngày ngày ở bên nhau, điều này cũng rất đau đớn.
Sau khi Nhiếp Phong tan ca chưa về nhà luôn, cũng không gọi điện thoại nói không về nhà ăn cơm, Trần Dư Phi đợi mãi cho tới hơn 7 giờ, đồ ăn trên bàn đã nguội hết. Cô thấy kì lạ, nhấc điện thoại gọi vào số của Nhiếp Phong, chuông reo liên tiếp hai lần không có ai nghe, mất một lúc lâu, Nhiếp Phong mới gọi điện thoại về, nói với Trần Dư Phi, cuộc phẫu thuật tim của mẹ Đoàn Vân Phi vô cùng thành công, hồi phục sau phẫu thuật cũng rất thuận lợi, đã qua được thời kì nguy hiểm.
Phản ứng đầu tiên của Trần Dư Phi là vui sướng, nhưng giọng nói của Nhiếp Phong nghe có vẻ không nhẹ nhõm như trong tưởng tượng. Cô ngẩn người, nét cười ẩn đi: “Sao thế Nhiếp Phong? Có phải là Vân Phi…”
“Vân Phi vừa nãy đã gọi điện cho anh, cậu ấy nói, trong mấy tiếng đồng hồ bác cả làm phẫu thuật, cậu ấy luôn tự trách mình. Cậu ấy đã quyết định rồi, nếu phẫu thuật thuận lợi, bất luận thế nào cậu ấy cũng phải để mẹ sống những ngày tháng vui vẻ và bình yên.”
Mí mắt Trần Dư Phi chớp chớp: “Ý anh nói là…”
Giọng nói của Nhiếp Phong trở nên rất nặng nề: “Đừng trách cậu ấy, Phi Phi, cậu ấy cũng rất đau khổ, giữa tình thân và tình yêu, cậu ấy không cách nào lựa chọn được.”
Trần Dư Phi gật gật đầu, tiếng thở dài có chút run rẩy: “Không cách nào… nhưng cậu ấy vẫn lựa chọn không phải sao? Cậu ấy lựa chọn tình thân, cũng chính là muốn từ bỏ tình yêu, đúng không…”
“Phi Phi…”
“Thượng Văn thì sao? Vân Phi đã nói lựa chọn này với Thượng Văn chưa?”
“Cậu ấy gọi cho Thượng Văn rồi, cậu ấy nói phản ứng của Thượng Văn rất bình tĩnh… Phi Phi, anh nghĩ trong lòng hai người họ cũng từng nghĩ tới chuyện này, hai người họ còn kiên cường hơn em.”
“Kiên cường?”. Trần Dư Phi cắn chặt môi: “Bây giờ anh có thể về không? Em muốn đi gặp Thượng Văn.”
“Được, khoảng mười lăm phút nữa anh về tới, em xuống dưới lầu đợi anh.”
Sau khi Trần Dư Phi tắt điện thoại, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng, cô vội vàng gọi cho Đỗ Thượng Văn, điện thọa tắt máy, điện thoại bàn không ai nghe, từng tiếng chuông reo lên khiến cô lo lắng, tay đầy mồ hôi chay ra khỏi cửa, chạy xuống cổng khu chung cư đợi xe của Nhiếp Phong.
Dọc đường không ngừng gọi điện thoại, Trần Dư Phi lo lắng tới sắp bật khóc. Lúc dừng xe ở bãi đỗ xe, Đỗ Thượng Văn mới ống nghe máy bàn lên, bình tĩnh cười cười với cô: “Cho dù là Châu Bát Bì cũng không làm ầm ảnh hưởng tới giấc ngủ người khác như cậu đâu.”
Trần Dư Phi thở phào: “Sao lâu như vậy cũng không nhận điện thoại? Tai cậu dùng để thở à?”
“Phi Phi”. Tiếng Đỗ Thượng Văn nuốt nước miếng rất lớn, giống như đang uống nước, hoặc đang uống rượu: “Còn nhớ câu mình đã từng nói không?”
“Câu gì?”
“Không có cậu ấy mình vẫn còn cậu, không có mình, cậu ấy chẳng còn gì…”. Đỗ Thượng Văn lại uống một ngụm: “Phi Phi, mình vẫn còn có cậu, đúng không…”
“Nói gì ngốc nghếch vậy!”. Múi Trần Dư Phi hơi cay cay, xuống xe, đi lên lầu: “Đương nhiên cậu còn có mình, cậu vẫn còn thiếu nợ mình nhiều lắm mà chưa trả, cậu đừng hòng chạy!”
Đỗ Thượng Văn cười sặc, ho mấy tiếng: “Uống say rồi, ha ha, hơi choáng váng rồi…”
“Không được uống nữa, mình đang ở dưới lầu, mau mở cửa lên lầu đi.”
“Mình nhìn thấy cậu rồi.”
Trần Dư Phi nghe và ngẩng đầu lên, Đỗ Thượng Văn đứng trước ban công vẫy tay với cô, nơi cao như thế, nhìn anh có vẻ quá xa xăm và cô đơn. Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Trần Dư Phi, cô không dám giơ tay lau, sợ Đỗ Thượng Văn nhìn thấy cô đang khóc: “Còn đứng đó làm gì, mau mở cửa đi!”
“Phi Phi, mình nợ cậu nhiều như vậy, phải làm sao…”
“Cái gì phải làm sao, cậu từ từ mà trả thôi, kiếp này làm trâu làm ngựa trả cho mình!”
Đỗ Thượng Văn cười lớn: “Kiếp sau nhé, nếu kiếp này trả không hết, kiếp sau trả cậu có được không?”
Trái tim Trần Dư Phi co thắt lại như bị sốc điện, máu tươi toàn thân trào dâng sôi sùng sục: “Thượng Văn, không nghe thấy lời mình nói à? Mau mở cửa cho mình!”
“Phi Phi cậu đừng động đậy, để mình nhìn cậu lần nữa.”
Trần Dư Phi hoảng loạn nghiêng đầu nhìn Nhiếp Phong, chân tay lạnh ngắt: “Nhìn gì mà nhìn… Mình vào trong cho cậu tha hồ nhìn… Cậu mau vào đi! Có nghe thấy không, Mình bảo cậu trở lại phòng đi, Thượng Văn!”
Giọng nói của cô gần như gào lên khiến Nhiếp Phong ngẩn người, anh rất nhanh đã hiểu ra, sải chân chạy lên trên lầu. Trần Dư Phi sợ chết khiếp, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thượng Văn, chân mềm nhùn có chút đứng không vững: “Cậu không lời mình đúng không? Thượng Văn, Thượng Văn!”
Nhìn từ xa, Đỗ Thượng Văn dùng tay xoa mặt một cái: “Phi Phi, trước khi gặp Vân Phi, mình thực sự rất yêu cậu, mình từng nghĩ sẽ đối tốt với cậu cả đời… mình thực sự đã từng nghĩ vậy…”
“Mình biết mình biết, bây giờ cậu vẫn phải đối tốt với mình cả đời đấy, cho dù là bạn bè cũng có thể như thế cả đời mà, tình bạn thiên trường địa cửu…”
Trần Dư Phi nói có chút hơi không mạch lạc, giọng nói Đỗ Thượng Văn đầu dây bên kia nhỏ dần, mang nét cười: “Thiên trường địa cửu, nói ra có vẻ thực sự rất dễ dàng…”
“Đương nhiên dễ dàng, thực sự rất dễ dàng, không khó khăn chút nào, mình và cậu nhất định sẽ thiên trường địa cửu, cậu không tin tưởng mình sao, Thượng Văn!”
Đỗ Thượng Văn lại xoa mặt lần nữa, hai người rõ ràng anh mắt giao nhau, nhưng giọng nói lại không thể trực tiếp truyền vào tai đối phương. Trong điện thoại, giọng nói của anh nghe có vẻ như có như không, không chút chân thực: “Sao mình có thể không tin cậu được, Phi Phi, nếu cả thế giới mình chỉ có thể tin tưởng một người, vậy chắc chắn sẽ là cậu… Mình chỉ không tin chính bản thân – thật khó khăn thật đau khổ… Phi Phi, mình không tin mình còn có thể kiên trì tiếp được nữa…”
“Cậu uống say rồi, mình không nói linh tinh với cậu nữa, bây giờ mình lên trên, đợi cậu tỉnh rượu rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Phi Phi…”. Đỗ Thượng Văn nhìn chăm chăm vào cô, rất lâu sau mới khẽ nói: “Phi Phi, có một câu nói cậu giúp mình chuyển lời tới Vân Phi, cậu cứ nói là mình nói – Nếu có khả năng, nếu có thể hối hận, mình hi vọng mình chưa từng gặp được cậu…”
Một câu nói đơn giản chứa đựng nỗi bi thương khó có thể kìm nén, Trần Dư Phi hoàn toàn không kiềm chế được tiếng khóc nức nở của mình: “Mình không chuyển lời giùm cậu đâu, cậu tự đi mà nói với cậu ấy, cậu gọi điện cho cậu ấy đi, cậu mắng chửi cậu ấy đi!”
Đỗ Thượng Văn khẽ cười, nói câu cuối cùng với Trần Dư Phi: “Còn một câu mình chỉ nói với cậu, nhưng cậu đừng nói với cậu ấy… Mình rất hối hận vì đã gặp cậu ấy… nhưng cũng rất hạnh phúc khi có thể gặp cậu ấy…”
Tiếng ngắt điện thoại tút tút vang lên khiến Trần Dư Phi gần như quên mất phải hít thở như thế nào, dân sống ở đó và bảo vệ ở bên cạnh đều nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của cô gái trẻ này, nhìn theo ánh mắt của cô, tất cả mọi người đều sợ hãi hét lên, anh bảo vệ trẻ trung thảo mũ xuống ra sức vẫy vẫy về hướng trên lầu, lớn tiếng gào thét: “Lùi lại, cậu mau lùi lại, không được nhảy, không được nhảy!”
Nhưng cô chỉ hỏi được một chút bệnh tình của mẹ Đoàn Vân Phi từ Cát Tuyết Phi, hiện nay người trong nhà đang đau khổ suy nghĩ có nên làm phẫu thuật cho bà không, hai lựa chọn đều có nguy hiểm, đều rất khó hạ quyết tâm.
Ăn cơm xong Cát Tuyết Phi trở về làm việc, Trần Dư Phi tiện đường lượn các cửa hàng một vòng. Tại tầng hai trong một gian quần áo nữ, cô nhìn thấy một người phụ nữ rất giống mẹ mình đang thử trang phục, trên người mặc một bộ áo lông rất có khí chất phương Tây, liền mua cho mẹ Lục Mạn một bộ, trả tiền không ngẫm nghĩ, lại mua cho mẹ Nhiếp Phong một chiếc, sau khi xách hai chiếc ao rời khỏi quầy không xa lại quay trở lại, cũng mua một chiếc cho mẹ Đoàn Vân Phi.
Vào lúc này, cô và Nhiếp Phong đều không tiện đến bệnh viện thăm hỏi mẹ Đoàn Vân Phi, một chiếc áo lông tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng ít nhiều cũng biểu đạt tấm lòng của cô.
Ngày hôm sau vừa đi làm, Trần Dư Phi liền để ý đến hướng phòng làm việc của tổng giám đốc, nhìn có vẻ như Đoàn Vân Phi vẫn chưa đi làm. Cô có chút hậm hực trở về phòng làm việc, mở máy tính lên, đăng nhập hệ thống quản lí của công ty, có thông báo thư nội bộ của công ty nhảy ra, click vào kiểm tra. Một bức thư thông báo rất ngắn, điều chỉnh nhân sự công ty, Đoàn Vân Phi tiên sinh vốn đảm nhận chức vị tổng giám đốc công ty chi nhánh Nam Kinh kiêm tổng giám đốc công ty liên doanh vì lí do từ bỏ tất cả chức vụ, nên phó giám đốc đương nhiệm tạm thời thay thế chức vụ.
Trần Dư Phi ném con chuột trong tay xuống liền túm lấy điện thoại, điện thoại của Đoàn Vân Phi luôn khóa máy, liền gọi vào số của Nhiếp Phong, sau khi chuông điện thoại reo ba tiếng thì nghe trong điện thoại truyền đến tiếng nói anh thì thầm: “Anh đang họp.”
“Rốt cuộc Vân Phi đang ở đâu!”
Nhiếp Phong trầm mặc một lát: “em biết rồi à?”
Giọng nói Trần Dư Phi run rẩy: “Anh sớm đã biết cậu ấy muốn từ chức? Hai người… hai người rốt cuộc muốn làm gì!”
Có thể nghe thấy tiếng xê dịch của ghế bên đó lúc anh đứng lên, Nhiếp Phong bước ra khỏi phòng họp, hít một hơi thật sâu nói: “Bình tĩnh một chút, Phi Phi, Vân Phi cậu ấy không có ý gì khác, có lẽ chính là muốn tạm thời dành ra chút thời gian, sống chậm lại, suy nghĩ nghiêm túc một chút về những dự định tương lai.”
“Còn muốn suy nghĩ dự định gì chứ? Đã bao nhiêu năm như thế không suy nghĩ rồi, bây giờ lại muốn suy nghĩ dự định tương lại ư?”. Nhiếp Phong bên đó không trả lời, Trần Dư Phi nhắm mắt lại: “Thượng Văn làm sao đây? Cậu ấy lẽ nào không nghĩ thay cho Thượng Văn một chút ư? Thượng Văn … Thượng Văn phải làm sao…”
Nhiếp Phong than vãn: “Em đừng căng thẳng, qua hai ngày nữa anh đi tìm Vân Phi nói chuyện.”
Trần Dư Phi lắc lắc đầu, ủ rũ dùng tay ôm lấy trán: “Thượng Văn đã lên máy bay rồi, tối nay là tới Thượng Hải. Anh nói với Vân Phi, Thượng Văn ở Sydney đã mua được nhà rồi, nếu cậu ấy chưa quên lời mình đã từng nói, buổi tối hãy đến Thượng Hải đón sân bay, chuyến bay lúc 7 giờ đến sân bay Phố Đông, cửa số một.
“Phi Phi…”
Trần Dư Phi giữ chặt ống nghe: “Nhất định phải bảo cậu ấy đi, Nhiếp Phong, em xin anh!”
Nhiếp Phong trầm mặc hồi lâu, trong giọng nói có chút chua xót: “Phi Phi, Vân Phi hiện nay có lẽ cũng đã lên máy bay rồi… Cậu ấy đi Đức, đưa bác cả đi làm phẫu thuật, một chuyên gia về tim Hoa kiều rất nổi tiếng ở Đức là bạn cũ của chồng bác”. Trần Dư Phi há hốc miệng, câm như hến đặt điện thoại xuống bàn, chưa bao giờ có khoảnh khắc như lúc này, khiến cô càng cảm nhận sâu sắc khó khăn mà Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi gặp phải khó khắc phục đến mức nào, người không rơi vào hoàn cảnh đó không cách nào hiểu được, áp lực và đau khổ này, có lẽ thực sự có lẽ sẽ khiến người ta nhát gan mà lùi bước.
Trần Dư Phi ăn cơm trưa xong liền xin nghỉ nửa ngày, trở về thay trang phục, lái xe tời khỏi Nam Kinh, lái vào đường cao tốc Hỗ Ninh, hướng về sân bay Phố Đông.
Tâm trạng lần này và lần trước đi đón Nhiếp Phong hoàn toàn không giống nhau, trong xe yên tĩnh tới mức có chút kìm nén, cô bấm nút phát nhạc, vặn âm lượng thật lớn, nghe từng bài hát một. Cầm hai chiếc đĩa sưu tầm của Nhiếp Phong, Arch Enemy một nhóm nhạc Metal đã qua đời rất nổi tiếng của Thụy Điển, Trần Dư Phi cũng từng hâm mộ nhóm nhạc này, thành viên và tác phẩm của họ đều là một nhóm kì dị, giai điệu cực kì đẹp do bốn chàng trai diễn tấu phát ra, mà giọng ca nữ chính Angela dung mạo xem như thanh tú lại có giọng hát gào thét thấp trầm như chết vậy. Trần Dư Phi không nghe rõ cô ấy hát những gì, tai của cô trước sau vẫn tìm kiếm thứ gì đó khiến mình bình tĩnh lại trong tiếng hát như nổ tung và xé nát bên cạnh, một từ đơn cũng tốt, một đoạn solo ghita cũng hay, giống như trong lúc tuyệt vọng nhất tìm được một tia hi vọng,
Trần Dư Phi tới rất sớm, hơn 4 giờ ở cửa số một sân bay Phố Đông, tìm một nơi ngồi xuống ngẩn ngơ, trong đầu mơ mơ hồ hồ, đột nhiên lại cảm thấy mình không nên tới, trước đây Đỗ Thượng Văn cũng chẳng phải chưa từng đi công tác, cô chưa từng đi đón anh, bây giờ điên rồ chạy đến đây, ngược lại cho thấy trong lòng cô có tâm sự.
Ba tiếng đồng hồ, cô do dự không quyết giữa đi và không đi, sau đó chuyến bay đó cũng đáp xuống, trong từng nhóm người bước ra, cô nhìn thấy Đỗ Thượng Văn cao lớn nổi bật.
Đỗ Thượng Văn không ngờ Trần Dư Phi lại đến đón anh, nhưng nhìn biểu cảm của anh, rõ ràng là đang tìm người, mắt đảo quanh tìm kiếm, ánh mắt quét đi quét lại, cang tìm kiếm môi càng mìm thật chặt. Trần Dư Phi cúi thấp đầu thở dài, nuốt nỗi chua xót nơi cổ họng, ngẩng khuôn mặt cười lên, sải bước về hướng Nhiếp Phong.
Cho đến khi bước đến trước mặt, Đỗ Thượng Văn mới giật nảy mình định thần lại: “Sao cậu lại ở đây? Đến làm gì thế?”
“Phí lời!”. Trần Dư Phi cười: “Có lòng tốt đến đón cậu, còn hỏi mình làm gì!”
“Đón mình?”. Đỗ Thượng Văn xoa xoa đầu: “Mình ra ngoài mới có mấy ngày, mặt trời của mẹ Tổ quốc vĩ đại đã chuyển sang mọc ở hướng Tây rồi sao?”
Trần Dư Phi thụi anh một đấm, hi hi ha ha vai sánh vai cùng anh đi ra khỏi sân bay. Xe lái đi được mười phút, Trần Dư Phi liền bị gạt sang ngồi ở ghế lái phụ. Đỗ Thượng Văn thực sự nhìn không thuận mắt kiểu tốc độ trâu già kéo xe rách nát, tự mình ngồi qua khởi động xe.
“Bằng lái xe của cậu có trong người không? Đừng để bị chú cảnh sát bắt đấy!”. Trần Dư Phi không yên tâm hỏi, Đỗ Thượng Văn nhếch mép cười: “Nếu lỡ bị bứt rồi cậu giả vờ bị bệnh, khóc cha kêu mẹ, chú cảnh sát nói không chừng sẽ dùng xe cảnh sát mở đường cho chúng ta.”
Trần Dư Phi mặc kệ anh, mở chiếc túi nhỏ cô luôn mang theo bên mình, lôi từ bên trong ra một số đồ anh mua. Trong đó có một chiếc bật lửa zippo kiểu cổ, chính là kiểu dáng Cát Tuyết Phi thích nhưng Đoàn Vân Phi không chịu đưa đó, có điểu chứ khắc trên thân không giống, chữ khắc lần này là một câu “Why wert thou so dear”. Trần Dư Phi không hiểu, dùng tay ma sát, hỏi: “Ý nghĩa gì vậy?”
“Mù chữ rồi chứ, nói cậu nghe rõ đây. Lúc mua người ta nói với mình, đây là một câu thơ của Huân tước Byron – Tại sao lại trọng tình với em như vậy.
Trần Dư Phi làm vẻ bị lạnh: “Lạnh quá, nổi hết da gà lên rồi!”
Đỗ Thượng Văn cười lắc đầu.
Câu thơ này nghe giống như lời mật ngọt giữa những người yêu nhau, Trần Dư Phi không chú ý, rất lâu sau này mới tình cờ đọc được toàn bộ bài thơ. Tên bài thơ này là When we two parted, dịch thành tiếng Việt nghĩa là “Khi hai chúng ta chia tay”.
Trở về nhà của Đỗ Thượng Văn, đã sắp tới 1 giờ sáng. Trần Dư Phi xuống dưới lầu cửa hàng tiện lợi mua hai túi sủi cảo đông lạnh, đổ chút giấm cùng nhau ăn hết, Đỗ Thượng Văn đem hai túi quà tặng nhét vào lòng cô, không nói năng gì đẩy Trần Dư Phi ra khỏi cửa: “Nhanh về nhà đi, nếu cậu qua đêm không về, Nhiếp Phong nhà cậu sẽ chém sống mình mất!”
“Có người bạn qua cầu rút ván như cậu vậy sao? Không cho mình thở lấy một hơi!”. Trần Dư Phi trừng mắt vặn hỏi, Đỗ Thượng Văn làm mặt quỷ, đẩy cô đến tận trong thang máy, giúp cô bấm nút xuống tầng một: “Nhanh về ngủ đi!”
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Trần Dư Phi giơ tay lại nhấn nút mở cửa: “Cậu cũng ngủ sớm đi, Vân Phi đi công tác rồi, có lẽ khoảng một thời gian nữa mới có thể trở về…”
“Biết rồi biết rồi! Mau về nhà đi!”
Bên ngoài cửa thang máy, trên khuôn mặt anh tuấn của Đỗ Thượng Văn là nụ cười rạng rỡ, anh rõ rệt và dịu dàng biến mất trước mắt Trần Dư Phi, trong ánh mắt ngoài nét cười, không nhìn thấy bất cứ chút mệt mỏi nào. Trần Dư Phi dựa vào bức tường lạnh như băng, day day huyệt thái dương, xem ra là cô đã quá lo nghĩ, nói thế nào Đỗ Thượng Văn cũng là đàn ông, không giống cái tính trẻ con của cô! Lúc ngồi lại vào xe, tâm trạng của Trần Dư Phi đã đỡ hơn rất nhiều so với lúc xuất phát ra sân bay, nhìn thấy nụ cười của Đỗ Thượng Văn, cô cảm thấy lần này không đi mất công.
Nhiếp phong vẫn chưa ngủ, ngồi trên giường vừa đọc sách vừa đợi cô. Trần Dư Phi cởi áo khoác, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn anh hồi lâu, bước tới nép vào vòng tay dang rộng của anh, cách một lớp chăn ôm chặt cơ thể cường tráng và ấm áp của anh.
Nhiếp Phong nhẹ nhàng hôn lên mái tóc Trần Dư Phi, ôm chặt lấy cô. Nửa đêm yên tĩnh, cô và anh đều không nói gì, hai người dùng cái ôm để an ủi đối phương, động viên chính mình. Cho dù ngày mai sau khi trời sáng vẫn còn rất nhiều phong ba bão táp, nhưng chí ít trong đêm, trong lòng họ chỉ có đối phương, còn có dũng khí ôm chặt lấy nhau đến mãi mãi.
Việc từ chức đột ngột của Đoàn Vân Phi có lẽ cũng khiến công ty không kịp dự đoán, bởi vì trước đó một chút dấu hiệu cũng không có, nói từ chức là từ chức luôn. Có điều anh vì đưa mẹ ra nước ngoài trị bệnh, cho dù qui định nhân sự công ty có nghiêm khắc hơn nữa, cũng không thể từ chối lí do đó.
Trần Dư Phi và Đoàn Vân Phi luôn thân thiết với nhau, đồng nghiệp trong công ty đều biết, vì thế trước khi tổng giám đốc mới nhậm chức, rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm lên người cô, muốn xem xem tổng giám đốc mới có gây hại gì cho phó phòng tài vụ nhân duyên khá tốt này không. Có điều căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, chức vụ tài vụ quan trọng như vậy, tương lai nhất định là do tâm phúc của người mới nắm quyền.
Tùng Tiểu Yến và phòng nhân sự tổng ty có quan hệ không tồi, nghe được một tin tức nội bộ, tìm một cơ hội thiện ý nhắc nhở Trần Dư Phi, nghe nói cấp trên đã có lựa chọn cho vị trí tổng giám đốc, hơn nữa chi nhánh công ty Hoa Đông có thể có một cuộc thay máu lớn. Trần Dư Phi chẳng để tâm, hiện tại sự việc thành ra thế này, cô có tiếp tục ở Nam Kinh hay không cũng không có khác biệt, bên bố mẹ vừa hay đều thúc cô trở về giúp đỡ, nói không chừng trước khi thay máu cô cũng muốn từ chức.
Quả nhiên như Tùng Tiểu Yến nói, ba ngày sau thông báo nhân sự mới được đưa ra, giám đốc công ty chi nhánh An Huy được thăng cấp làm giám đốc Hoa Đông, lên chức mới. Trần Dư Phi định quan sát một thời gian, nếu làm ở đây không thoải mái thì đi sớm một chút. Cô nghĩ nên bàn bạc với Nhiếp Phong, bởi nếu về Thượng Hải, vậy họ không thể ngày ngày ở bên nhau, điều này cũng rất đau đớn.
Sau khi Nhiếp Phong tan ca chưa về nhà luôn, cũng không gọi điện thoại nói không về nhà ăn cơm, Trần Dư Phi đợi mãi cho tới hơn 7 giờ, đồ ăn trên bàn đã nguội hết. Cô thấy kì lạ, nhấc điện thoại gọi vào số của Nhiếp Phong, chuông reo liên tiếp hai lần không có ai nghe, mất một lúc lâu, Nhiếp Phong mới gọi điện thoại về, nói với Trần Dư Phi, cuộc phẫu thuật tim của mẹ Đoàn Vân Phi vô cùng thành công, hồi phục sau phẫu thuật cũng rất thuận lợi, đã qua được thời kì nguy hiểm.
Phản ứng đầu tiên của Trần Dư Phi là vui sướng, nhưng giọng nói của Nhiếp Phong nghe có vẻ không nhẹ nhõm như trong tưởng tượng. Cô ngẩn người, nét cười ẩn đi: “Sao thế Nhiếp Phong? Có phải là Vân Phi…”
“Vân Phi vừa nãy đã gọi điện cho anh, cậu ấy nói, trong mấy tiếng đồng hồ bác cả làm phẫu thuật, cậu ấy luôn tự trách mình. Cậu ấy đã quyết định rồi, nếu phẫu thuật thuận lợi, bất luận thế nào cậu ấy cũng phải để mẹ sống những ngày tháng vui vẻ và bình yên.”
Mí mắt Trần Dư Phi chớp chớp: “Ý anh nói là…”
Giọng nói của Nhiếp Phong trở nên rất nặng nề: “Đừng trách cậu ấy, Phi Phi, cậu ấy cũng rất đau khổ, giữa tình thân và tình yêu, cậu ấy không cách nào lựa chọn được.”
Trần Dư Phi gật gật đầu, tiếng thở dài có chút run rẩy: “Không cách nào… nhưng cậu ấy vẫn lựa chọn không phải sao? Cậu ấy lựa chọn tình thân, cũng chính là muốn từ bỏ tình yêu, đúng không…”
“Phi Phi…”
“Thượng Văn thì sao? Vân Phi đã nói lựa chọn này với Thượng Văn chưa?”
“Cậu ấy gọi cho Thượng Văn rồi, cậu ấy nói phản ứng của Thượng Văn rất bình tĩnh… Phi Phi, anh nghĩ trong lòng hai người họ cũng từng nghĩ tới chuyện này, hai người họ còn kiên cường hơn em.”
“Kiên cường?”. Trần Dư Phi cắn chặt môi: “Bây giờ anh có thể về không? Em muốn đi gặp Thượng Văn.”
“Được, khoảng mười lăm phút nữa anh về tới, em xuống dưới lầu đợi anh.”
Sau khi Trần Dư Phi tắt điện thoại, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng, cô vội vàng gọi cho Đỗ Thượng Văn, điện thọa tắt máy, điện thoại bàn không ai nghe, từng tiếng chuông reo lên khiến cô lo lắng, tay đầy mồ hôi chay ra khỏi cửa, chạy xuống cổng khu chung cư đợi xe của Nhiếp Phong.
Dọc đường không ngừng gọi điện thoại, Trần Dư Phi lo lắng tới sắp bật khóc. Lúc dừng xe ở bãi đỗ xe, Đỗ Thượng Văn mới ống nghe máy bàn lên, bình tĩnh cười cười với cô: “Cho dù là Châu Bát Bì cũng không làm ầm ảnh hưởng tới giấc ngủ người khác như cậu đâu.”
Trần Dư Phi thở phào: “Sao lâu như vậy cũng không nhận điện thoại? Tai cậu dùng để thở à?”
“Phi Phi”. Tiếng Đỗ Thượng Văn nuốt nước miếng rất lớn, giống như đang uống nước, hoặc đang uống rượu: “Còn nhớ câu mình đã từng nói không?”
“Câu gì?”
“Không có cậu ấy mình vẫn còn cậu, không có mình, cậu ấy chẳng còn gì…”. Đỗ Thượng Văn lại uống một ngụm: “Phi Phi, mình vẫn còn có cậu, đúng không…”
“Nói gì ngốc nghếch vậy!”. Múi Trần Dư Phi hơi cay cay, xuống xe, đi lên lầu: “Đương nhiên cậu còn có mình, cậu vẫn còn thiếu nợ mình nhiều lắm mà chưa trả, cậu đừng hòng chạy!”
Đỗ Thượng Văn cười sặc, ho mấy tiếng: “Uống say rồi, ha ha, hơi choáng váng rồi…”
“Không được uống nữa, mình đang ở dưới lầu, mau mở cửa lên lầu đi.”
“Mình nhìn thấy cậu rồi.”
Trần Dư Phi nghe và ngẩng đầu lên, Đỗ Thượng Văn đứng trước ban công vẫy tay với cô, nơi cao như thế, nhìn anh có vẻ quá xa xăm và cô đơn. Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Trần Dư Phi, cô không dám giơ tay lau, sợ Đỗ Thượng Văn nhìn thấy cô đang khóc: “Còn đứng đó làm gì, mau mở cửa đi!”
“Phi Phi, mình nợ cậu nhiều như vậy, phải làm sao…”
“Cái gì phải làm sao, cậu từ từ mà trả thôi, kiếp này làm trâu làm ngựa trả cho mình!”
Đỗ Thượng Văn cười lớn: “Kiếp sau nhé, nếu kiếp này trả không hết, kiếp sau trả cậu có được không?”
Trái tim Trần Dư Phi co thắt lại như bị sốc điện, máu tươi toàn thân trào dâng sôi sùng sục: “Thượng Văn, không nghe thấy lời mình nói à? Mau mở cửa cho mình!”
“Phi Phi cậu đừng động đậy, để mình nhìn cậu lần nữa.”
Trần Dư Phi hoảng loạn nghiêng đầu nhìn Nhiếp Phong, chân tay lạnh ngắt: “Nhìn gì mà nhìn… Mình vào trong cho cậu tha hồ nhìn… Cậu mau vào đi! Có nghe thấy không, Mình bảo cậu trở lại phòng đi, Thượng Văn!”
Giọng nói của cô gần như gào lên khiến Nhiếp Phong ngẩn người, anh rất nhanh đã hiểu ra, sải chân chạy lên trên lầu. Trần Dư Phi sợ chết khiếp, ngẩng đầu nhìn Đỗ Thượng Văn, chân mềm nhùn có chút đứng không vững: “Cậu không lời mình đúng không? Thượng Văn, Thượng Văn!”
Nhìn từ xa, Đỗ Thượng Văn dùng tay xoa mặt một cái: “Phi Phi, trước khi gặp Vân Phi, mình thực sự rất yêu cậu, mình từng nghĩ sẽ đối tốt với cậu cả đời… mình thực sự đã từng nghĩ vậy…”
“Mình biết mình biết, bây giờ cậu vẫn phải đối tốt với mình cả đời đấy, cho dù là bạn bè cũng có thể như thế cả đời mà, tình bạn thiên trường địa cửu…”
Trần Dư Phi nói có chút hơi không mạch lạc, giọng nói Đỗ Thượng Văn đầu dây bên kia nhỏ dần, mang nét cười: “Thiên trường địa cửu, nói ra có vẻ thực sự rất dễ dàng…”
“Đương nhiên dễ dàng, thực sự rất dễ dàng, không khó khăn chút nào, mình và cậu nhất định sẽ thiên trường địa cửu, cậu không tin tưởng mình sao, Thượng Văn!”
Đỗ Thượng Văn lại xoa mặt lần nữa, hai người rõ ràng anh mắt giao nhau, nhưng giọng nói lại không thể trực tiếp truyền vào tai đối phương. Trong điện thoại, giọng nói của anh nghe có vẻ như có như không, không chút chân thực: “Sao mình có thể không tin cậu được, Phi Phi, nếu cả thế giới mình chỉ có thể tin tưởng một người, vậy chắc chắn sẽ là cậu… Mình chỉ không tin chính bản thân – thật khó khăn thật đau khổ… Phi Phi, mình không tin mình còn có thể kiên trì tiếp được nữa…”
“Cậu uống say rồi, mình không nói linh tinh với cậu nữa, bây giờ mình lên trên, đợi cậu tỉnh rượu rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
“Phi Phi…”. Đỗ Thượng Văn nhìn chăm chăm vào cô, rất lâu sau mới khẽ nói: “Phi Phi, có một câu nói cậu giúp mình chuyển lời tới Vân Phi, cậu cứ nói là mình nói – Nếu có khả năng, nếu có thể hối hận, mình hi vọng mình chưa từng gặp được cậu…”
Một câu nói đơn giản chứa đựng nỗi bi thương khó có thể kìm nén, Trần Dư Phi hoàn toàn không kiềm chế được tiếng khóc nức nở của mình: “Mình không chuyển lời giùm cậu đâu, cậu tự đi mà nói với cậu ấy, cậu gọi điện cho cậu ấy đi, cậu mắng chửi cậu ấy đi!”
Đỗ Thượng Văn khẽ cười, nói câu cuối cùng với Trần Dư Phi: “Còn một câu mình chỉ nói với cậu, nhưng cậu đừng nói với cậu ấy… Mình rất hối hận vì đã gặp cậu ấy… nhưng cũng rất hạnh phúc khi có thể gặp cậu ấy…”
Tiếng ngắt điện thoại tút tút vang lên khiến Trần Dư Phi gần như quên mất phải hít thở như thế nào, dân sống ở đó và bảo vệ ở bên cạnh đều nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của cô gái trẻ này, nhìn theo ánh mắt của cô, tất cả mọi người đều sợ hãi hét lên, anh bảo vệ trẻ trung thảo mũ xuống ra sức vẫy vẫy về hướng trên lầu, lớn tiếng gào thét: “Lùi lại, cậu mau lùi lại, không được nhảy, không được nhảy!”
/34
|