10.
“Ý con là gì?” Bà lão trừng mắt hỏi.
Ta lập tức ra hiệu cho Thuý Quả đưa bản cung khai đã chuẩn bị sẵn lên cho nội tổ mẫu.
Đó là bản cung khai mà ta đã ép Tiêu Cẩn Ngôn viết ra từ trước.
Trong đó kể rõ ràng chuyện hắn và Thẩm Huyên gặp gỡ ra sao, quen biết thế nào, rồi đến việc tình ý sâu đậm, không thể kiềm chế, bày ra mưu kế, để Thẩm Huyên cải trang thành kỹ nữ, lén lút gặp nhau tại kỹ viện trong thời kỳ quốc tang, từng chi tiết một đều được ghi chép cẩn thận.
Kỹ viện thì thiếu gì cách thức? Ta chỉ nhờ ma ma quản lý ở Minh Nguyệt lâu xông cho hắn ít hương mê, hắn liền khai ra tất cả.
Còn bản cung khai đó, là chính tay hắn viết, nét chữ phóng khoáng, đậm nét.
Nội tổ mẫu xem xong cung khai, mắt nhìn ta không chớp, dường như không thể tin nổi.
Thẩm Huyên không biết ta đã đưa gì cho nội tổ mẫu, nhưng lòng đầy tội lỗi, thấy nội tổ mẫu có phần d.a.o động, nàng liền lao vào lòng bà.
“Nội tổ mẫu! Người xem gì vậy? Đừng nghe nàng nói bậy!”
“Nàng chỉ muốn hãm hại chúng con... a!”
Nàng chưa nói hết câu đã bị ta đá một cú.
Thẩm Huyên không ngờ rằng trước mặt nội tổ mẫu ta cũng dám ra tay, nàng ngã lăn ra một bên, nhìn ta không thể tin nổi.
“Ngươi?!”
Ta còn tỏ vẻ ấm ức hơn.
“Từ nhỏ đến lớn, ta cũng không biết đã làm gì phật ý tỷ tỷ, để tỷ luôn chống đối ta. Nay tỷ phạm lỗi, lại muốn chia rẽ tình bà cháu ta?!”
Ta đưa tay che mặt, khóc như hoa lê trong mưa: “Hu hu hu!”
Ta khóc, nhưng là khóc giả vờ.
11.
Ta làm ra vẻ đau đớn đến khó tả: “Khi con xông vào, tỷ tỷ và Ngũ hoàng tử đã trần truồng cuộn lấy nhau...”
“Không chỉ mình Trân nhi, các nha hoàn, ma ma, gia đinh trong phủ cũng đều thấy cả.”
“Ngay cả đám người làm trong kỹ viện cũng có không ít người chứng kiến.”
“May mắn là con lanh trí, kịp thời dập tắt chuyện này, nếu không, giờ này e rằng đã vào đến cung, lọt vào tai hoàng thượng rồi!”
“Cái gì?!”
Nội tổ mẫu nghe vậy, sắc mặt đanh lại đáng sợ.
Quay đầu nhìn Thẩm Huyên mặt tái nhợt, thân hình lảo đảo, suýt ngã.
Nhưng thân thể bà vẫn còn cứng cáp hơn người cha bê tha của ta, không chỉ giữ được bình tĩnh, mà còn kịp thời thay đổi thái độ, xoay chuyển đến một trăm tám mươi độ.
“Đứa trẻ ngoan, con làm đúng lắm, nếu không xử lý như vậy, thanh danh trăm năm của Vĩnh Dũng Hầu phủ sẽ tiêu tan.”
Bà ta nắm lấy cánh tay ta, cái chạm lạnh lẽo, nhớp nháp như một con rắn độc đang chực chờ tấn công.
“Những năm qua, là nội tổ mẫu đã lơ là con.”
“Từ nay có nội tổ mẫu đây, không ai được phép vượt mặt con.”
“Bản cung khai này liên quan đến thể diện hoàng gia, nếu lan truyền ra ngoài sẽ bất lợi cho con, để bà giữ hộ có được không?”
Ta tự nhiên đem lời chứng của cả hai bên dâng lên.
Bất quá chỉ là đồ giả mà thôi, ta đây còn có rất nhiều!
Thẩm Huyên nhìn thấy ta và lão phu nhân tình cảm tổ tôn thâm sâu, tức giận đến mức thét lên.
"Thưa tổ mẫu! Người đừng tin lời xảo ngôn của nàng, cháu gái là bị nàng bày mưu hãm hại!"
Ta cười nhạt: "Ồ, ngược lại là muội muội đây, khiến cho tỷ tỷ ngươi dụ dỗ hôn phu của ta, còn gặp gỡ riêng tư ngay tại hoa lâu của ta nữa phải không?"
"Nếu tỷ tỷ cảm thấy bất công, hay là chúng ta vào cung, trước mặt bệ hạ và nương nương mà phân giải đi?"
Lão phu nhân nghe lời ta, kinh hãi thất sắc, gần như hét lên.
"Người đâu!!! Mau mang đại tiểu thư đi cho ta!"
Ta đè nén ý cười nơi khóe miệng, với vẻ mặt đầy thương hại, nhìn Thẩm Huyên bị Nghiêm ma ma dẫn người, kéo đi.
“Ý con là gì?” Bà lão trừng mắt hỏi.
Ta lập tức ra hiệu cho Thuý Quả đưa bản cung khai đã chuẩn bị sẵn lên cho nội tổ mẫu.
Đó là bản cung khai mà ta đã ép Tiêu Cẩn Ngôn viết ra từ trước.
Trong đó kể rõ ràng chuyện hắn và Thẩm Huyên gặp gỡ ra sao, quen biết thế nào, rồi đến việc tình ý sâu đậm, không thể kiềm chế, bày ra mưu kế, để Thẩm Huyên cải trang thành kỹ nữ, lén lút gặp nhau tại kỹ viện trong thời kỳ quốc tang, từng chi tiết một đều được ghi chép cẩn thận.
Kỹ viện thì thiếu gì cách thức? Ta chỉ nhờ ma ma quản lý ở Minh Nguyệt lâu xông cho hắn ít hương mê, hắn liền khai ra tất cả.
Còn bản cung khai đó, là chính tay hắn viết, nét chữ phóng khoáng, đậm nét.
Nội tổ mẫu xem xong cung khai, mắt nhìn ta không chớp, dường như không thể tin nổi.
Thẩm Huyên không biết ta đã đưa gì cho nội tổ mẫu, nhưng lòng đầy tội lỗi, thấy nội tổ mẫu có phần d.a.o động, nàng liền lao vào lòng bà.
“Nội tổ mẫu! Người xem gì vậy? Đừng nghe nàng nói bậy!”
“Nàng chỉ muốn hãm hại chúng con... a!”
Nàng chưa nói hết câu đã bị ta đá một cú.
Thẩm Huyên không ngờ rằng trước mặt nội tổ mẫu ta cũng dám ra tay, nàng ngã lăn ra một bên, nhìn ta không thể tin nổi.
“Ngươi?!”
Ta còn tỏ vẻ ấm ức hơn.
“Từ nhỏ đến lớn, ta cũng không biết đã làm gì phật ý tỷ tỷ, để tỷ luôn chống đối ta. Nay tỷ phạm lỗi, lại muốn chia rẽ tình bà cháu ta?!”
Ta đưa tay che mặt, khóc như hoa lê trong mưa: “Hu hu hu!”
Ta khóc, nhưng là khóc giả vờ.
11.
Ta làm ra vẻ đau đớn đến khó tả: “Khi con xông vào, tỷ tỷ và Ngũ hoàng tử đã trần truồng cuộn lấy nhau...”
“Không chỉ mình Trân nhi, các nha hoàn, ma ma, gia đinh trong phủ cũng đều thấy cả.”
“Ngay cả đám người làm trong kỹ viện cũng có không ít người chứng kiến.”
“May mắn là con lanh trí, kịp thời dập tắt chuyện này, nếu không, giờ này e rằng đã vào đến cung, lọt vào tai hoàng thượng rồi!”
“Cái gì?!”
Nội tổ mẫu nghe vậy, sắc mặt đanh lại đáng sợ.
Quay đầu nhìn Thẩm Huyên mặt tái nhợt, thân hình lảo đảo, suýt ngã.
Nhưng thân thể bà vẫn còn cứng cáp hơn người cha bê tha của ta, không chỉ giữ được bình tĩnh, mà còn kịp thời thay đổi thái độ, xoay chuyển đến một trăm tám mươi độ.
“Đứa trẻ ngoan, con làm đúng lắm, nếu không xử lý như vậy, thanh danh trăm năm của Vĩnh Dũng Hầu phủ sẽ tiêu tan.”
Bà ta nắm lấy cánh tay ta, cái chạm lạnh lẽo, nhớp nháp như một con rắn độc đang chực chờ tấn công.
“Những năm qua, là nội tổ mẫu đã lơ là con.”
“Từ nay có nội tổ mẫu đây, không ai được phép vượt mặt con.”
“Bản cung khai này liên quan đến thể diện hoàng gia, nếu lan truyền ra ngoài sẽ bất lợi cho con, để bà giữ hộ có được không?”
Ta tự nhiên đem lời chứng của cả hai bên dâng lên.
Bất quá chỉ là đồ giả mà thôi, ta đây còn có rất nhiều!
Thẩm Huyên nhìn thấy ta và lão phu nhân tình cảm tổ tôn thâm sâu, tức giận đến mức thét lên.
"Thưa tổ mẫu! Người đừng tin lời xảo ngôn của nàng, cháu gái là bị nàng bày mưu hãm hại!"
Ta cười nhạt: "Ồ, ngược lại là muội muội đây, khiến cho tỷ tỷ ngươi dụ dỗ hôn phu của ta, còn gặp gỡ riêng tư ngay tại hoa lâu của ta nữa phải không?"
"Nếu tỷ tỷ cảm thấy bất công, hay là chúng ta vào cung, trước mặt bệ hạ và nương nương mà phân giải đi?"
Lão phu nhân nghe lời ta, kinh hãi thất sắc, gần như hét lên.
"Người đâu!!! Mau mang đại tiểu thư đi cho ta!"
Ta đè nén ý cười nơi khóe miệng, với vẻ mặt đầy thương hại, nhìn Thẩm Huyên bị Nghiêm ma ma dẫn người, kéo đi.
/14
|