Tình Học Trò.

Chương 19

/21


Về đến nhà tôi như được sống lại vậy, thư thái hẳn ra chẳng nghĩ gì đến những chuyện buồn phiền nữa. “Bác sĩ tại gia” thay cho tôi cái băng mới trên đầu, tôi ko phải quấn kín nữa mà vết khâu cũng đã khô hơn (tôi lành máu mà), tôi chỉ phải dán băng 3 -4 chỗ thôi. Nhìn cái đầu trọc lóc tô điểm bằng mấy miếng băng trắng trong gương, tôi tự thấy mình vẫn còn đẹp trai chán! Bước lên trên nhà thì cứ ngỡ nhà tôi đang mở hội, bà con hàng xóm đến thăm hỏi ì xèo! Ôi thật là ……

Đến chiều thì đám bạn tôi cũng mò ra, chẳng phải tả lại hình ảnh bọn nó khi nhìn thấy tôi nữa. Chỉ có bé Trang là nó ôm chầm lấy tôi khóc lấy khóc để trước mắt mọi người, tôi biết nó thương tôi nhiều lắm, nghĩ đến cái cảnh 2 tay nó đẫm máu tôi cũng suýt ko kiềm chế được, nhưng mà trước mặt bao nhiêu người thế này, nó làm vậy tôi ngại quá.

- Ơ này, anh còn sống chứ đã chết đâu! – Tôi nói trong tiếng cười của mọi người

- Sao lại thế này hả anh? Thế này thì …. – nó nhìn cái tay phải bó bột từ bàn tay đến vai của tôi lắp bắp

- Ko sao! Gì mà động tí đã khóc ỏm lên, đã bảo ko dc khóc cơ mà!

Tôi nói với nó, cố cười mà lòng mặn đắng, nghẹn ngào, đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt ngây thơ của nó, lại thấy xót xa thêm. Bọn bạn tôi bắt đầu nói mấy chuyện vui vui để xua tan bầu không khí nặng nề, vui nhất là hôm sau đá nốt trận bị delay bọn tôi vẫn thắng vẻ vang. Rồi bọn nó cũng kéo nhau về, chia tay tôi để chuẩn bị đi thi cử, đứa nào cũng an ủi tôi rất nhiều, tôi cũng bớt buồn. Có con Ngọc là nán lại ăn cơm với nhà tôi, bé Trang cũng đòi ở lại nhưng bị tôi đuổi về.

- Con Trang nó lo cho mày nhiều lắm đấy! Hôm đó nó cũng ngất xỉu đi. Rồi ngày nào cũng ra nhà tao mấy lần hỏi xem có tin gì của mày ko, tao toàn phải nói dối! – con Ngọc nói với tôi lúc chỉ có 2 đứa

- Uh`, tao biết! Tao cũng thấy tội nó quá!

- Tay chân thế này mày đừng buồn nhé! Cố gắng lên, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi mày ạ! Mày ko cứng rắn lên, Bố Mẹ mày lại càng buồn hơn, tao thấy 2 Bác lo cho mày mà gầy rộc đi!

- Tao biết rồi! Haizzz….thế mày ko lo cho tao à? – Tôi cố đùa

- Thằng điên như mày ai mà rỗi hơi! – Nó đánh tôi

- Bác đã bảo nó năm nay vận hạn, đầu năm đã ốm 1 trận gần chết rồi, phải cẩn thận mà nó có nghe đâu! Bóng với chả banh, bây giờ thì ra thế này đây! – Mẹ tôi đi vào than vãn

Cũng may có con Ngọc ở đây, nó khéo ăn khéo nói nên Mẹ tôi cũng cắt bớt 1 phần cái bài ca muôn thuở. Nhưng con Ngọc cũng chẳng ở nhà tôi được lâu, nó phải về, mọi người lại đến hỏi thăm, Mẹ tôi cứ bắt tôi nằm đấy như là nhân chứng sống để mà than vãn! Cơ mà tôi biết, tôi có lỗi với gia đình nhiều lắm.

Mấy hôm sau bạn bè cũng tranh thủ ra chơi với tôi cho tôi đỡ buồn, may mà nhiều đứa thi khối D nên chưa phải đi vội. Chĩ Mỹ cũng ra chơi, khuyên bảo tôi đủ đường, bé Trang thì nó cứ thấy tôi ko cười lại sợ tôi buồn hay sao ấy, nó lại lấy tay kéo ngoác miệng tôi ra.

Ngày bạn bè thi khối A cũng là ngày tôi đau khổ, sớm hôm đó tôi đã khóc, khóc vì uất hận, vì tủi thân, vì tội lỗi với gia đình. Thằng Trung đi thi về, quà nó mang cho tôi là 3 tờ đề thi và bài giải in ra trên mạng, tôi chẳng còn muốn xem nữa, chán nản thật sự!

- Trang, xuống nhà với anh! – Tôi nói khi bé Trang ra chơi với tôi từ sáng sớm

- Gì vậy anh? – Nó lẽo đẽo theo tôi xuống phòng học

- Anh đọc em viết, vắn tắt thôi!

- Viết cái gì mới được chứ? – Nó vẫn chưa hiểu

- Anh làm đề thi!

Tôi nói rồi bắt nó ngồi xuống cái bàn học của tôi, đưa cho 1 xấp giấy. Tôi tin nó viết được vì cái style viết lách của tôi bây giờ nó đã thừa hưởng rồi mà! Nó ngoan ngoãn cầm bút lên nhìn tôi chờ đợi. Tôi giở đề thi thằng Trung đưa cho mà suýt bật khóc, nó chẳng xa lạ gì với tôi cả

- Anh sao thế? – bé Trang có vẻ sợ

- Ko sao! Anh đọc đến đâu em viết đến đấy nhá, viết vắn tắt thôi.

Tôi bắt đầu giải đề, bé Trang cắm cúi viết, thỉnh thoảng ngửi thấy mùi thơm từ mái tóc của nó và nhìn khuôn mặt tập trung như đang đi thi thật vậy, tôi lại thấy dễ chịu hơn. Hai anh em làm 1 lèo đến gần 1h thì tôi đã xử xong hết 3 đề, còn 1 số bài nhỏ chưa nghĩ ra thôi.

Lật đật đứng dậy đi ăn cơm, bé Trang nó nhồi vào bát tôi đủ thứ trên đời, tôi ko ăn nó lại gắp đưa lên trước miệng tôi, nhìn điệu bộ của nó Mẹ tôi cũng phải buồn cười. Tôi thì chẳng cười nổi, trong đầu lúc này chỉ có 3 cái đề thi, tôi đang tiếc nuối hùi hụi.

- Em xuống mở giải xem anh em mình làm được nhiêu điểm! – tôi nói bé Trang khi ăn xong

- Nghỉ ngơi đã, tí nữa rồi xem! – Mẹ tôi cản

- Dạ thôi, để con xem 1 tí là xong ấy mà! – bé Trang nhanh nhảu

- Xem hướng giải, kế quả thôi, ko phải coi chi tiết. – tôi nói

- Hay anh đi xem với em? – Bé Trang nì nèo

- Thôi em xem đi! Tập cho quen!

Tôi nói dối thế thôi chứ tôi chẳng muốn nhìn vào bài giải, nó chỉ càng làm cho tôi thêm buồn. Khoảng nửa tiếng sau bé Trang hớt hải chạy lên, nó có vẻ ngạc nhiên lắm tuyên bố

- Anh ơi! Em xem rồi, 26 điểm!

- Đúng hết anh ạ! – Nó nói tiếp khi tôi ngồi như trời trồng

Ko phải vì tôi ngạc nhiên như nó, tôi đang tiếc và uất ức, nhìn cái đề là tôi cũng đủ biết tôi giải được đến đâu rồi!

- AAAAAAAAAA……….. Tôi lại hét và đấm đá lung tung

Mẹ tôi giữ tôi ko được, rồi như bà cũng ko kiềm chế được, bụm miệng đi thẳng ra ngoài. Bé Trang nó ôm chầm lấy tôi, mặt tái nhợt vì sợ sệt cái vẻ điên loạn của tôi, nó giữ ko cho tôi cử động nữa. Một lúc sau tôi cũng bình tĩnh lại, thấy cánh tay phải tê buốt, hình như tôi làm hơi quá. Bé Trang vẫn cứ ôm tôi khư khư, nó mếu máo

- Em xin anh, anh đừng thế nữa, em sợ lắm!

- Nếu đi thi anh có thể được ít nhất 28d em có tin ko? – tôi nghiến răng

- Dạ tin, anh đừng thế nữa mà!

- AAAAAAA…… tôi lại hét vang cả nhà

Bé Trang lại khóc, nó khóc vì sợ, có lẽ vậy, tôi lại phải ngồi lau nước mắt cho nó rồi dỗ dành. Có lẽ nó mệt, nó gục đầu vào lòng tôi ngủ ngon lành, nhìn nó ngủ tôi lại thấy được chút yên bình, cánh tay phải chốc chốc lại đau tê dại, chắc tại lúc nãy tôi vùng vằng mạnh quá! Mẹ tôi phải giúp tôi kê cái đầu nó xuống ghế chứ tôi có 1 tay ko làm ăn gì được, nó vẫn ngủ chẳng biết sự gì!

- Mày yêu nó đấy à? – Mẹ tôi hỏi tôi

- Tí tuổi đầu yêu đương gì Mẹ? – tôi gạt đi

- Nó cũng ngoan ngoãn, dễ thương, lễ phép với biết việc đấy chứ?

- Vâng, đấy là Mẹ chưa thấy lúc nó quạc miệng ra thôi, con mà yêu nó nữa thì thành ra có 2 Mẹ à? – Tôi trêu Mẹ tôi

- Mày liệu hồn đấy, kiếm con nào đảm đang như con Ngọc ấy! – Mẹ tôi lại nhắc tôi lần thứ 1001

Mẹ tôi thích con Ngọc lắm, mà kể ra như con Ngọc thì nhà nào có con trai chả muốn nó làm con dâu. Mỗi lần con Ngọc ra là Mẹ tôi lại lấy nó ra làm hình mẫu lí tưởng cho anh em tôi chọn vợ. May mà Mẹ tôi cũng biết bọn tôi chơi thân với nhau vậy chứ chẳng có ý đồ gì đâu nên cũng ko có ghép vào, ko thì tôi đến chết vì khổ.

Nghĩ đến cái đề thi tôi lại bực mình, với lấy cái mũ che bớt cái đầu bông băng tùm lum, tôi lang thang ra ngoài quán sửa xe của chú ở đầu ngõ cho đỡ buồn. Ngồi trên võng thi thoảng lại nghĩ đến những ngày ngồi đây nhìn em Phương đi học qua, lại nhớ đến hình ảnh sững sờ của em ấy lúc tôi bị xỉu ngay dưới chân, làm vài khói thuốc rồi tôi cũng thiếp đi lúc nào chẳng biết nữa.

- Dậy về đi Hoàng! Có con bé nào xinh lắm đang đi tìm mày kìa! – ông sửa xe đập vai gọi tôi

- Con nào ạ? Hay lại con bé hay ra nhà cháu chơi? – tôi lơ mơ

- Ko phải con đấy, con nào nhìn lạ mà xinh hơn nhiều. Mày cũng đa tình ra phết nhỉ? – ông ấy trêu tôi

Tôi khẽ nhếch mép cười với 2 chữ “đa tình” mà ông ấy dành cho tôi, cả đời đã có được mối tình vắt vai nào đâu mà nói tôi đa tình. Lang thang về nhà, tôi thấy bé Trang với chị Mỹ đang đi kiếm tôi ở mấy nhà bên cạnh. Thấy tôi bé Trang nó mừng rơn, hớn hở chạy lại

- Anh đi đâu đấy? Làm em lo quá!

- Lo gì? Anh ra ngoài quán sửa xe nằm chơi

- Anh đang như thế này còn ra đấy mà hứng bụi nữa, lúc nào khỏi rồi hãy đi! – Nó nói như Mẹ tôi vậy

- Chị ra lâu chưa? Mà anh Long chở chị ra à? – tôi hỏi chị Mỹ

- Ra lúc nãy, anh Long đi HN rồi, chị đi xe máy đi! – chị Mỹ nhìn tôi ko cười mà có vẻ nhăn nhó

3 chị em về nhà ngồi chơi 1 lúc thì bé Trang phải về đi học, tiễn nó ra ngõ mà nó cũng dặn tôi đủ thứ trên đời, Nhìn cái bộ dạng của nó, tôi lại thấy thương nó biết bao. Nó đúng là 1 cô bé ngoan, đã quan tâm, yêu quý ai thì luôn hết mình vì người đó. Có lẽ tôi nợ nó nhiều quá!

- Này, em nó về buồn hay sao mà đứng đực mặt ra đấy! – Chị Mỹ làm tôi giật mình

- Có đâu Chị! Đang tính xem trả ơn nó thế nào thôi!

- CŨng biết trả ơn nữa cơ à? Vậy thì yêu nó đi! – Chị Mỹ nói như đúng rồi

- Chị đừng nói lung tung, em quý nó như mọi người vậy thôi!

- Sao thế? Nó cũng được mà! Thấy 2 đứa cũng hợp lắm còn gì?

- Em chờ kiếm được bé nào xinh như Chị thì em yêu! – tôi đùa cho chị ấy khỏi nói chuyện này nữa

- Vậy thì em ế chắc rồi! làm gì có người con gái nao xinh như Chị nữa cơ chứ? Đúng ko? – Chị Mỹ cười yêu lắm

- Uh`, chắc vậy! – tôi tán đồng

- Mà em làm sao thế? Lúc nãy nghe Trang nó nói là lúc trưa em điên lắm hả? – Chị Mỹ nhìn tôi hỏi

- Ko sao chị! Bực mình tí thôi

- Lúc bào cũng ko sao, có chuyện gì thì phải nói ra chứ! – chị Mỹ giận

- Thì nhìn cái đề thi, uất ức thôi! Số chó mà!

- Thôi đừng vậy nữa, chuyện qua cũng qua rồi! bây giờ em có uất ức cũng được gì đâu, rồi cái tay lại bị trật ra thì sao?

- Còn gì để mà tiếc nữa đâu! – tôi nản tuột

- Ko dc nói như thế? Chậm 1 năm cũng đã chết gì? – Chị Mỹ quát tôi

- Em thấy anh Long ko? Anh ấy học thấy ngành ko hợp, rồi cũng thi lại trường khác, cũng học chậm 1 năm có sao đâu! Bây giờ em thế này, lại có then thời gian để tìm hiểu xem nghề nào phù hợp với mình rồi thi. Chị nói thật chứ đầy đứa chỉ biết đi thi rồi đi học thôi chứ học rồi mà ngán đến tận cổ vì nó ko hợp với mình. Em cứ nghĩ là mình may mắn có thêm thời gian đi, em giỏi thế sợ gì năm sau thi ko dc ….bla…..bla…… - Chị Mỹ làm ngay 1 tràng

- Thôi dc rồi! Em hiểu rồi, ko phải giảng nữa! – tôi phát ngán với cái kiểu giảng bài này

- Được cái gì mà được! Chị còn chưa nói hết ….

- Thôi em xin! Em ko thế nữa, làm em ngoan của chị được chưa! – tôi ngắt lời

- Xì, em Chị mà như ông già thế này hả? Đi cạo râu đi! – chị Mỹ nói rồi kéo tôi xuống nhà

Mấy ngày nay tôi chẳng để ý đến nhan sắc thật, râu ria, tóc tai (à nhầm tóc giờ mới đang mọc) chẳng quan tâm gì sất. Chị Mỹ dí vào tay tôi cái dao cạo, nhưng mà tôi ko thuận tay trái chút nào, cứ long ngóng mãi mà toàn cạo bằng …cán

- Nhìn ngứa mắt thế không biết! Ra đây! – Chị Mỹ mắng rồi gọi tôi

Bắt tôi nằm ngửa đầu trên cái ghế đá, chị Mỹ cạo mặt cho tôi cứ như thợ cắt tóc thật vậy, nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi được con gái sờ lên mặt mình kiểu như thế này, thật là dễ chịu và sảng khoái biết mấy. Lúc đầu tôi sợ, nhắm tịt hết cả mắt lại nhưng lúc sau thì mở mắt nhìn khuôn mặt thanh tú, rạng ngời của chị Mỹ, tôi lại thấy chị ấy thật là đẹp, đẹp hơn hẳn bao nhiêu người con gái khác mà tôi biết. Nhìn chị Mỹ chăm chú, tôi khẽ cười

- Cười cái gì? – Chị ấy có vẻ ngại

- Thấy gái xinh em phải cười chứ chẳng lẽ mếu à? Ko phải vậy sao? – tôi lém lỉnh

- Có muốn chị đập gãy nốt cái tay kia ko?

- Hơ, gãy nốt thì có khi còn được đút cho ăn nữa! Em chẳng sợ!

- Giỏi nhỉ? Giờ cũng biết ăn nói như mấy anh tán gái chuyên nghiệp cơ đấy!

Câu nói của chị Mỹ làm tôi hơi sượng, tôi nghĩ chị ấy cho là tôi đang tán tỉnh, nhưng thật ra tôi chỉ nói đùa 1 chút thôi mà! Với tôi bây giờ, lúc này và mãi mãi, chị ấy giống như là một bà tiên, một người đáng để tôn thờ hơn là yêu quý. Tôi chỉ còn biết nhăn nhở cười trừ!

- Xong rồi đấy! Ngồi dậy xem nào!

Tôi bò trộc dậy sau câu nói của chị Mỹ, ngồi ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Chị Mỹ ngó nghiêng nhìn tôi, đưa tay phẩy phẩy lên mặt tôi, thật là êm ái và dễ chịu

- Có thế nhứ, nhìn sáng sủa ra bao nhiêu!

- Ơ hay, em lúc nào mà chả đẹp trai! – tôi nói lại

- Gớm! Đầu thì trọc lôc, sẹo lởm chởm,mặt hốc hác gầy nhom như thằng nghiện mà còn ra vẻ! – chị Mỹ bĩu môi rõ dài

- Hơ, chị lại bảo em chị là thằng nghiện, ko xấu hổ với thiên hạ à?

- Vâng! Em tôi đẹp trai được chưa!

- Hihi, có thế chứ! – tôi cười tít mắt

- Như thế này còn thấy đẹp được tí, chứ cái mặt lúc nào cũng chảy ra như cái bơm nhìn phát gớm!

- Lại giảng bài rồi! Em thuộc rồi được chưa! CƯời thế này là được chứ gì? – tôi lại nhăn nhở

- Có chắc ko? Hứa ko?

- Hứa thì hứa! Em sợ chị à?

Tôi nói rồi ngoắc tay với chị Mỹ, đúng là lúc này tôi chẳng thấy buồn phiền gì nữa cả, nhưng không biết rồi khi chỉ có 1 mình, tôi có lại nghĩ linh tinh nữa hay không. Giá mà chị Mỹ cứ ở bên tôi thế này, chắc chẳng bao giờ tôi dám buồn đâu.


/21

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status