Thành thật mà nói, nếu không biết đối thủ của mình là một cô gái, có lẽ Thụy Sâm đã không ngần ngại bẻ gẫy cổ đối phương rồi nhanh chóng chuồn ra khỏi chỗ khiến cậu sợ gần chết này. Có điều mái tóc dài đen mượt mà của cô gái cũng làn hương trinh nữ dìu dịu khiến cậu nhận ra rằng mình đang đè lên một tạo vật kỳ diệu của tạo hóa, cái thứ mà cậu vẫn ngầm tồn tại trong lòng cậu một cảm giác rất đặc biệt, vừa khát vọng, vừa hiếu kỳ… Cô gái hiện ra dường như đã đánh động một nơi sâu thẳm nào đó trong tâm hồn Thụy Sâm, hai cánh tay vốn gồng lên đầy sức lực chợt mềm lại, cậu cúi kẽ đầu, nhìn kỹ khuôn mặt đối thủ qua ánh sáng hắt lên từ ngọn đèn bị văng ra xa, tử tế ngắm nghía tạo vật kỳ diệu nhất của tạo hóa, cái mà lần đầu tiên cậu tiếp xúc gần đến thế, tuy rằng đó là một đối thủ, một người lính Liên Bang.
Tuy ánh sáng từ xa hắt lại chỉ thấy mờ mờ, nhưng ở tư thế gần như chạm mặt vào nhau, Thụy Sâm vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái. Ánh mắt chỉ chạm vào là dường như bị hút chặt lấy, không cách gì rời ra được, tim Thụy Sâm đập như trống trận, không ngờ trên đời này còn có một người con gái đẹp như vậy, đẹp hơn những người Thụy Sâm đã gặp trước đó không biết bao nhiêu lần.
Làn da trắng mềm mại, đôi má căng tựa hồ bỉ búng khẽ một cái cũng có thể vỡ ra, đôi môi tươi tắn, cánh mũi thẳng tạo nên những đường nét cân đối hoàn mỹ, phối hợp với đôi mắt đen láy long lanh trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn chiếu, nếu không mang theo nét thống khổ và tuyệt vọng, Thụy Sâm có thể chắc đó là một trong những gương mặt hoàn mĩ nhất mà tạo hóa đã tạo nên.
Thống khổ? Tuyệt vọng? Thụy Sâm chợt lặng người nhận ra mình là nguyên nhân phá vỡ nét đẹp ấy, đúng là oan nghiệt à! Hai cánh tay thon thả của cô gái cố hết sức đỡ lấy hai cánh tay cường tráng đang đè lên cổ của Thụy Sâm, cố gắng hít lấy chút không khí ít ỏi có thể len vào đến hai lá phổi. Cùng với sự kháng cự, thân thể cô gái cũng kịch kiệt vặn vẹo, dãy giụa, khiến Thụy Sâm càng cảm giác rõ rệt hơn sự mềm mại, đàn hồi của cơ thể cô, cậu chợt cảm thấy cổ họng như khô khốc, một làn hơi nóng từ bụng dưới bốc lên, và như mọi người đàn ông bình thường khác, chỗ đó của cậu cũng biến hóa theo.
Cô gái rõ ràng cảm thấy sự thay đổi của người đàn ông trước mặt, vừa giận vừa sợ, chỉ có điều không biết làm thế nào, cái gã trước mặt cô khỏe đến mức khiến cô có cảm giác không thể phản kháng nổi, bất kể có cố gắng dãy giụa như thể nào, xấu hổ, phẫn nộ như giằng xé trong lòng cố, cuối cùng hai dòng nước mắt khuất nhục chảy dài trên gò má .
Những giọt nước mắt long lanh khiến Thụy Sâm cảm thấy trong lòng nặng trĩu, thêm một chút hối hận và tự trách, hai cánh tay cậu từ từ nhẹ lại khiến cô gái dễ thở hơn.
“Xin… lỗi… Tôi… Tôi không cố ý mà! Cô cứ yên tâm, tôi không giết cô đâu, đừng làm chuyện dại đột, hiểu chưa?” Nhìn cô gái tham lam hít sâu từng hơi không khí, Thụy Sâm lắp bắp, lúc này cậu chỉ muốn tự tát cho mình một cái vì cách ăn nói vụng về của mình.
Dần khôi phục trạng thái bình thường, cô gái không nói một tiếng nào, chỉ có ánh mắt lạnh lùng đầy kiên định, ân, còn có một tia phẫn nộ, đúng, là phẫn nộ, Thụy Sâm cảm thấy điều đó, nó khiến cậu cảm giác giật mình và hơi sờ sợ, tuy rằng hai tay cậu vẫn giữ chặt đầu cô gái, chỉ cần dùng sức một chút là có thể dễ dàng bẻ gẫy cổ cô.
“Tôi là Thụy Sâm Nepali Gore, còn cô tên gì?”
Trả lời chỉ là sự im lặng và ánh mắt lạnh lùng.
Thụy Sâm cảm thấy khó xử, cậu không biết nếu buông cô gái ra cô ta sẽ còn làm chuyện gì, nhưng cứ giữ mãi tư thế này cũng có vẻ không ổn, hai tay mình thì ôm lấy đầu con gái người ta, hai chân còn cưỡi lên người cô ta nữa, chỉ có điều cảm giác cũng rất ư là thoải mái.
Trong lúc băn khoăn, ánh mắt Thụy Sâm chạm phải khẩu súng đang rơi gần đó, cậu lập tức cảm thấy như tìm ra con đường sáng, đứng bật dậy nhanh chóng buôn cô gái ra, nhân khi cô ta còn chưa bò dậy được, cậu bước mấy bước đến phía khẩu súng, nhặt nó lên cầm tay.
Nhìn họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mình, cô gái cũng không có vẻ gì là muốn chết sớm, từ từ ngồi dậy, sau đó hai tay ôm lấy đầu gối ngồi tựa vào từng, động tác của cô khiến Thụy Sâm không khỏi thầm than, ngồi mà cũng đoan trang nhã nhặn như thế, cử động đẹp đến mê người…
Thụy Sâm cẩn thận nhặt ngọn đèn chiếu lên cầm tay, sau đó đến vị trí đối diện với cô gái ngồi xuống, có điều nòng súng vẫn chĩa thẳng vào người cô ta.
“Cô đi cùng chiếc khu trục hạm này qua đây sao? Những người khác đâu? Sao tôi đi khắp nơi cũng không thấy có cái xác nào, bọn họ có phải rút lui về lãnh thổ Liên Bang hết rồi không? Sao chỉ có mình cô ở lại? Còn ai khác không?” Thụy Sâm cẩn thận hỏi.
Không có câu trả lời.
“Sao các người chỉ điều có một chiếc khu trục hạm sang đây? Bốn khoang gắn thêm bên ngoài chứa bốn chiến Mèo Địa Ngục có phải không?”
Vẫn chỉ là im lặng đáp lại.
Thụy Sâm hỏi liên tiếp mấy câu vẫn không được trả lời, cô gái vẫn im lặng như vậy, điều này khiến cậu cảm thấy chan chán, giống như tự mình đang độc thoại vậy. Cậu muốn nổi cáu, nhưng nhìn khuôn mặt dịu dàng và thanh tú của cô gái, đến một chút cảm giác cáu kỉnh cũng không nổi lên được.
“Xem ra mình gặp một cô câm rồi, sao Liên Bang lại thiếu người đến mức đó nhỉ? Đến người câm điếc cũng phải ra chiến trường, sau này có khi phải tìm học ít thủ ngữ ([ND:ngôn ngữ trao đổi bằng tay của người câm điếc) mới được, đỡ đến khi bắt được tù binh lại không biết làm sao khuyên hàng.” Thụy Sâm lắc lắc đầu quyết định dùng cách khác, thử khích đối phương xem sao!
“Đừng nói bậy! Ai bị câm điếc?” Cô gái cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng phản bác, Thụy Sâm chỉ thấy tiếng nói giống như chim họa mi hót bên tai.
“A Ha… Thì ra là cô biết nói à? Cô tên gì? Làm quen chút đi mà?”
“Hanh!” Chợt nhận ra mình mắc bẫy, cô quyết định ngoảnh mặt đi quyết không thèm nhìn cái tên phi công gian xảo này nữa.
Thụy Sâm phấn khởi tinh thần, có thể nói được một câu tức là có thể nói câu thứ hai, đúng lúc cậu định trêu cô gái một lần nữa, chợt thân tàu chấn động khẽ cùng những tiếng lanh canh từ bên ngoài vọng lại.
Phản ứng đầu tiên của Thụy Sâm là mừng rỡ, chắc là Robert Parnell đã quay lại, không chừng cả chiếc Colombo cũng đến rồi. Có điều xử lý thế nào với cô gái này đây? Trại tù binh chắc chắn không phải là chỗ nghỉ ngơi vui vẻ. Đúng lúc cậu đang lo lắng không biết xử lý thế nào với cô thì có tiếng cửa mở ra từ xa rồi tiếng gọi lanh lảnh của một cô gái: “Phi Luân, Phi Luân, bọn mình quay lại cứu cậu đây, cậu ở đâu, Phi Luân?”
Thụy Sâm biến sắc mặt, hiển nhiên tên cậu không phải là Phi Luân, như vậy chỉ có cô gái trước mặt thôi. Người đến trước lại không phải là đồng đội, Thụy Sâm cảm giác hơi ngạc nhiên, có lẽ là đồng đội của cô gái quay lại đón cô ta. Cô gái ngồi đối diện này-có lẽ tên là Phi Luân a-thoáng hiện nét mừng rõ trên khuôn mặt, sau đó, khi nhìn thấy Thụy Sâm, nét mặt cô lại trầm xuống.
Thụy Sâm quyết định rời khỏi đây, cậu không muốn làm hại cô gái tên Phi Luân này, nếu như tàu Colombo tới, Thụy Sâm chắc chắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, để cô ta đi bây giờ cũng là sự chọn lựa không tồi. Thụy Sâm không khỏi mừng thầm về sự cần thận của mình, cậu đỗ Nữ Yêu ở sau một mỏm đá ở góc khuất, hiện nay tiếng cửa mở ra từ phía bên kia tàu, điều này cho thấy chưa ai phát hiện cậu đã đến đây, chuồn bây giờ là phải đạo rồi, đi ra từ mạn tàu bên kia, về đến chiếc Nữ Yêu của mình là an toàn.
“Hây! Nghe tôi này, các cô tốt nhất là chuồn nhanh đi, chút nữa bên tôi còn có một chiếc tuần dương hạm nữa sẽ đến đây, chậm là ở lại với bọn tôi luôn đấy. Tạm biệt, hôm nay rất vui được gặp cô, Phi Luân.” Thụy Sâm cười cười, trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái cậu tắt ngọn đèn chiếu trên tay và biến vào trong bóng đen.
---------------------------------
Một chiếc tàu con thoi loại dùng để cứu hộ của Liên Bang chở theo người khách cuối cùng từ từ rời khỏi khối vân thạch, chầm chậm bay lên, người lái điều khiển mũi tàu thẳng về hường vòng xoáy ánh sáng của cổng siêu không gian, đúng lúc đó, anh ta nhìn thấy phía sau bên trái của mình có ánh sáng chớp lên, nhìn kỹ, anh ta lạnh toát cả người, một chiếc chiến đấu cơ của Đế Quốc kiểu Nữ Yêu.
“Chỉ huy, phía sau chúng ta có một chiếc chiến đấu cơ của Đế Quốc, tốc độ rất nhanh, đang hướng thẳng về phía bọn ta.”
Không khí khẩn trương trong chớp mắt trùm kín chiếc tàu con thoi, ai cũng biết loại tàu này chuyên dùng cho cứu hộ, không có trang bị bất kỳ loại vũ khí nào, tốc độ so với chiến đấu cơ chỉ là một con rùa, muốn chạy cũng không được, mọi người cảm thấy lưỡi hái lạnh buốt của tử thần đã lởn vởn trên đầu.
Chiếc Nữ Yêu tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp, có điều viên phi công không nổ súng mà bay đến một bên của tàu con thoi, giữ cùng tốc độ ngang hàng, trên thân chiến đấu cơ ngọn đèn đỏ chống va chạm liên tục nhấp nháy.
“Cái này… là mã Morse, Đi… Đường… May… Mắn… Có… Một… Món… Đồ… Tôi… Giữ… Hộ… Khi… Nào… Tái… Ngộ… Sẽ… Trả… Lại… Cẩn… Thạn…Đấy...”
Chiếc Nữ Yêu phát tín hiệu xong lập tức quay đầu, hai luồng sáng xanh lè của động cơ ion phun dài về phía sau chiếu sáng phần sau chiếc chiến đấu cơ, trong khoảng khắc Nữ Yêu lao ngược lại theo hướng cũ, để lại một đám người vò đầu bứt tóc không hiểu chuyện gì xảy ra, trừ một người, cô ta đang sờ nắn khắp người mình để kiểm tra…
“Có chuyện quái gì vậy? Cái gã phi công Đế Quốc muốn nói gì? KHông hiển nổi? Thôi không nghĩ nữa, hôm nay có thể giữ mạng lại đã tốt lắm rồi! Chuồn sớm khỏi chỗ này đi! “ Phi công điều khiển tàu con thoi gãi đầu gãi tai, có điều anh ta quyết định trước hết đi khỏi chỗ nguy hiểm này đã, phía trước, cổng siêu không gian đã gần kề.
Phía khoang hành khách đằng sau.
“Phi Luân, cậu làm sao thế, đánh mất cái gì à?”
“Lắc cổ tay của tớ, đáng ghét, đó còn là quà mẹ tớ tặng nhân dịp sinh nhật 18 tuổi nữa, cái tên đáng nghét đó…” Cô gái tức điên, chắc chắn là trong lúc cận chiến bị tên phi công đáng ghét đi giật mất.
Thụy Sâm từ từ mở nắm tay ra, miệng nở một nụ cười đắc ý, một cái lắc nhỏ màu tím nằm gọn trong tay cậu, trong ánh sáng mặt trời thiên hà Cockran, nó phát ra ánh sáng lấp lánh, toát lên một vẻ cao quý mỹ lệ khó nói thành lời, đưa chiếc lắc lên nhìn kỹ, mấy chữ nhỏ khắc trên một viên ngọc khiến cậu chú ý, cố gắng lắm Thụy Sâm mới đọc được rõ.
“Diêu… Phi… Luân…”
Thì ra cô nàng tên là Diêu Phi Luân, Thụy Sâm khắc sâu cái tên đó vào đầu, cậu có một cảm giác kỳ diệu rằng nhất định sẽ có lúc cậu gặp lại người con gái mang tên Diêu Phi Luân này, ở một nơi nào đó, cậu tin chắc vào điều đó.
Tuy ánh sáng từ xa hắt lại chỉ thấy mờ mờ, nhưng ở tư thế gần như chạm mặt vào nhau, Thụy Sâm vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái. Ánh mắt chỉ chạm vào là dường như bị hút chặt lấy, không cách gì rời ra được, tim Thụy Sâm đập như trống trận, không ngờ trên đời này còn có một người con gái đẹp như vậy, đẹp hơn những người Thụy Sâm đã gặp trước đó không biết bao nhiêu lần.
Làn da trắng mềm mại, đôi má căng tựa hồ bỉ búng khẽ một cái cũng có thể vỡ ra, đôi môi tươi tắn, cánh mũi thẳng tạo nên những đường nét cân đối hoàn mỹ, phối hợp với đôi mắt đen láy long lanh trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn chiếu, nếu không mang theo nét thống khổ và tuyệt vọng, Thụy Sâm có thể chắc đó là một trong những gương mặt hoàn mĩ nhất mà tạo hóa đã tạo nên.
Thống khổ? Tuyệt vọng? Thụy Sâm chợt lặng người nhận ra mình là nguyên nhân phá vỡ nét đẹp ấy, đúng là oan nghiệt à! Hai cánh tay thon thả của cô gái cố hết sức đỡ lấy hai cánh tay cường tráng đang đè lên cổ của Thụy Sâm, cố gắng hít lấy chút không khí ít ỏi có thể len vào đến hai lá phổi. Cùng với sự kháng cự, thân thể cô gái cũng kịch kiệt vặn vẹo, dãy giụa, khiến Thụy Sâm càng cảm giác rõ rệt hơn sự mềm mại, đàn hồi của cơ thể cô, cậu chợt cảm thấy cổ họng như khô khốc, một làn hơi nóng từ bụng dưới bốc lên, và như mọi người đàn ông bình thường khác, chỗ đó của cậu cũng biến hóa theo.
Cô gái rõ ràng cảm thấy sự thay đổi của người đàn ông trước mặt, vừa giận vừa sợ, chỉ có điều không biết làm thế nào, cái gã trước mặt cô khỏe đến mức khiến cô có cảm giác không thể phản kháng nổi, bất kể có cố gắng dãy giụa như thể nào, xấu hổ, phẫn nộ như giằng xé trong lòng cố, cuối cùng hai dòng nước mắt khuất nhục chảy dài trên gò má .
Những giọt nước mắt long lanh khiến Thụy Sâm cảm thấy trong lòng nặng trĩu, thêm một chút hối hận và tự trách, hai cánh tay cậu từ từ nhẹ lại khiến cô gái dễ thở hơn.
“Xin… lỗi… Tôi… Tôi không cố ý mà! Cô cứ yên tâm, tôi không giết cô đâu, đừng làm chuyện dại đột, hiểu chưa?” Nhìn cô gái tham lam hít sâu từng hơi không khí, Thụy Sâm lắp bắp, lúc này cậu chỉ muốn tự tát cho mình một cái vì cách ăn nói vụng về của mình.
Dần khôi phục trạng thái bình thường, cô gái không nói một tiếng nào, chỉ có ánh mắt lạnh lùng đầy kiên định, ân, còn có một tia phẫn nộ, đúng, là phẫn nộ, Thụy Sâm cảm thấy điều đó, nó khiến cậu cảm giác giật mình và hơi sờ sợ, tuy rằng hai tay cậu vẫn giữ chặt đầu cô gái, chỉ cần dùng sức một chút là có thể dễ dàng bẻ gẫy cổ cô.
“Tôi là Thụy Sâm Nepali Gore, còn cô tên gì?”
Trả lời chỉ là sự im lặng và ánh mắt lạnh lùng.
Thụy Sâm cảm thấy khó xử, cậu không biết nếu buông cô gái ra cô ta sẽ còn làm chuyện gì, nhưng cứ giữ mãi tư thế này cũng có vẻ không ổn, hai tay mình thì ôm lấy đầu con gái người ta, hai chân còn cưỡi lên người cô ta nữa, chỉ có điều cảm giác cũng rất ư là thoải mái.
Trong lúc băn khoăn, ánh mắt Thụy Sâm chạm phải khẩu súng đang rơi gần đó, cậu lập tức cảm thấy như tìm ra con đường sáng, đứng bật dậy nhanh chóng buôn cô gái ra, nhân khi cô ta còn chưa bò dậy được, cậu bước mấy bước đến phía khẩu súng, nhặt nó lên cầm tay.
Nhìn họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mình, cô gái cũng không có vẻ gì là muốn chết sớm, từ từ ngồi dậy, sau đó hai tay ôm lấy đầu gối ngồi tựa vào từng, động tác của cô khiến Thụy Sâm không khỏi thầm than, ngồi mà cũng đoan trang nhã nhặn như thế, cử động đẹp đến mê người…
Thụy Sâm cẩn thận nhặt ngọn đèn chiếu lên cầm tay, sau đó đến vị trí đối diện với cô gái ngồi xuống, có điều nòng súng vẫn chĩa thẳng vào người cô ta.
“Cô đi cùng chiếc khu trục hạm này qua đây sao? Những người khác đâu? Sao tôi đi khắp nơi cũng không thấy có cái xác nào, bọn họ có phải rút lui về lãnh thổ Liên Bang hết rồi không? Sao chỉ có mình cô ở lại? Còn ai khác không?” Thụy Sâm cẩn thận hỏi.
Không có câu trả lời.
“Sao các người chỉ điều có một chiếc khu trục hạm sang đây? Bốn khoang gắn thêm bên ngoài chứa bốn chiến Mèo Địa Ngục có phải không?”
Vẫn chỉ là im lặng đáp lại.
Thụy Sâm hỏi liên tiếp mấy câu vẫn không được trả lời, cô gái vẫn im lặng như vậy, điều này khiến cậu cảm thấy chan chán, giống như tự mình đang độc thoại vậy. Cậu muốn nổi cáu, nhưng nhìn khuôn mặt dịu dàng và thanh tú của cô gái, đến một chút cảm giác cáu kỉnh cũng không nổi lên được.
“Xem ra mình gặp một cô câm rồi, sao Liên Bang lại thiếu người đến mức đó nhỉ? Đến người câm điếc cũng phải ra chiến trường, sau này có khi phải tìm học ít thủ ngữ ([ND:ngôn ngữ trao đổi bằng tay của người câm điếc) mới được, đỡ đến khi bắt được tù binh lại không biết làm sao khuyên hàng.” Thụy Sâm lắc lắc đầu quyết định dùng cách khác, thử khích đối phương xem sao!
“Đừng nói bậy! Ai bị câm điếc?” Cô gái cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng phản bác, Thụy Sâm chỉ thấy tiếng nói giống như chim họa mi hót bên tai.
“A Ha… Thì ra là cô biết nói à? Cô tên gì? Làm quen chút đi mà?”
“Hanh!” Chợt nhận ra mình mắc bẫy, cô quyết định ngoảnh mặt đi quyết không thèm nhìn cái tên phi công gian xảo này nữa.
Thụy Sâm phấn khởi tinh thần, có thể nói được một câu tức là có thể nói câu thứ hai, đúng lúc cậu định trêu cô gái một lần nữa, chợt thân tàu chấn động khẽ cùng những tiếng lanh canh từ bên ngoài vọng lại.
Phản ứng đầu tiên của Thụy Sâm là mừng rỡ, chắc là Robert Parnell đã quay lại, không chừng cả chiếc Colombo cũng đến rồi. Có điều xử lý thế nào với cô gái này đây? Trại tù binh chắc chắn không phải là chỗ nghỉ ngơi vui vẻ. Đúng lúc cậu đang lo lắng không biết xử lý thế nào với cô thì có tiếng cửa mở ra từ xa rồi tiếng gọi lanh lảnh của một cô gái: “Phi Luân, Phi Luân, bọn mình quay lại cứu cậu đây, cậu ở đâu, Phi Luân?”
Thụy Sâm biến sắc mặt, hiển nhiên tên cậu không phải là Phi Luân, như vậy chỉ có cô gái trước mặt thôi. Người đến trước lại không phải là đồng đội, Thụy Sâm cảm giác hơi ngạc nhiên, có lẽ là đồng đội của cô gái quay lại đón cô ta. Cô gái ngồi đối diện này-có lẽ tên là Phi Luân a-thoáng hiện nét mừng rõ trên khuôn mặt, sau đó, khi nhìn thấy Thụy Sâm, nét mặt cô lại trầm xuống.
Thụy Sâm quyết định rời khỏi đây, cậu không muốn làm hại cô gái tên Phi Luân này, nếu như tàu Colombo tới, Thụy Sâm chắc chắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, để cô ta đi bây giờ cũng là sự chọn lựa không tồi. Thụy Sâm không khỏi mừng thầm về sự cần thận của mình, cậu đỗ Nữ Yêu ở sau một mỏm đá ở góc khuất, hiện nay tiếng cửa mở ra từ phía bên kia tàu, điều này cho thấy chưa ai phát hiện cậu đã đến đây, chuồn bây giờ là phải đạo rồi, đi ra từ mạn tàu bên kia, về đến chiếc Nữ Yêu của mình là an toàn.
“Hây! Nghe tôi này, các cô tốt nhất là chuồn nhanh đi, chút nữa bên tôi còn có một chiếc tuần dương hạm nữa sẽ đến đây, chậm là ở lại với bọn tôi luôn đấy. Tạm biệt, hôm nay rất vui được gặp cô, Phi Luân.” Thụy Sâm cười cười, trong ánh mắt kinh ngạc của cô gái cậu tắt ngọn đèn chiếu trên tay và biến vào trong bóng đen.
---------------------------------
Một chiếc tàu con thoi loại dùng để cứu hộ của Liên Bang chở theo người khách cuối cùng từ từ rời khỏi khối vân thạch, chầm chậm bay lên, người lái điều khiển mũi tàu thẳng về hường vòng xoáy ánh sáng của cổng siêu không gian, đúng lúc đó, anh ta nhìn thấy phía sau bên trái của mình có ánh sáng chớp lên, nhìn kỹ, anh ta lạnh toát cả người, một chiếc chiến đấu cơ của Đế Quốc kiểu Nữ Yêu.
“Chỉ huy, phía sau chúng ta có một chiếc chiến đấu cơ của Đế Quốc, tốc độ rất nhanh, đang hướng thẳng về phía bọn ta.”
Không khí khẩn trương trong chớp mắt trùm kín chiếc tàu con thoi, ai cũng biết loại tàu này chuyên dùng cho cứu hộ, không có trang bị bất kỳ loại vũ khí nào, tốc độ so với chiến đấu cơ chỉ là một con rùa, muốn chạy cũng không được, mọi người cảm thấy lưỡi hái lạnh buốt của tử thần đã lởn vởn trên đầu.
Chiếc Nữ Yêu tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp, có điều viên phi công không nổ súng mà bay đến một bên của tàu con thoi, giữ cùng tốc độ ngang hàng, trên thân chiến đấu cơ ngọn đèn đỏ chống va chạm liên tục nhấp nháy.
“Cái này… là mã Morse, Đi… Đường… May… Mắn… Có… Một… Món… Đồ… Tôi… Giữ… Hộ… Khi… Nào… Tái… Ngộ… Sẽ… Trả… Lại… Cẩn… Thạn…Đấy...”
Chiếc Nữ Yêu phát tín hiệu xong lập tức quay đầu, hai luồng sáng xanh lè của động cơ ion phun dài về phía sau chiếu sáng phần sau chiếc chiến đấu cơ, trong khoảng khắc Nữ Yêu lao ngược lại theo hướng cũ, để lại một đám người vò đầu bứt tóc không hiểu chuyện gì xảy ra, trừ một người, cô ta đang sờ nắn khắp người mình để kiểm tra…
“Có chuyện quái gì vậy? Cái gã phi công Đế Quốc muốn nói gì? KHông hiển nổi? Thôi không nghĩ nữa, hôm nay có thể giữ mạng lại đã tốt lắm rồi! Chuồn sớm khỏi chỗ này đi! “ Phi công điều khiển tàu con thoi gãi đầu gãi tai, có điều anh ta quyết định trước hết đi khỏi chỗ nguy hiểm này đã, phía trước, cổng siêu không gian đã gần kề.
Phía khoang hành khách đằng sau.
“Phi Luân, cậu làm sao thế, đánh mất cái gì à?”
“Lắc cổ tay của tớ, đáng ghét, đó còn là quà mẹ tớ tặng nhân dịp sinh nhật 18 tuổi nữa, cái tên đáng nghét đó…” Cô gái tức điên, chắc chắn là trong lúc cận chiến bị tên phi công đáng ghét đi giật mất.
Thụy Sâm từ từ mở nắm tay ra, miệng nở một nụ cười đắc ý, một cái lắc nhỏ màu tím nằm gọn trong tay cậu, trong ánh sáng mặt trời thiên hà Cockran, nó phát ra ánh sáng lấp lánh, toát lên một vẻ cao quý mỹ lệ khó nói thành lời, đưa chiếc lắc lên nhìn kỹ, mấy chữ nhỏ khắc trên một viên ngọc khiến cậu chú ý, cố gắng lắm Thụy Sâm mới đọc được rõ.
“Diêu… Phi… Luân…”
Thì ra cô nàng tên là Diêu Phi Luân, Thụy Sâm khắc sâu cái tên đó vào đầu, cậu có một cảm giác kỳ diệu rằng nhất định sẽ có lúc cậu gặp lại người con gái mang tên Diêu Phi Luân này, ở một nơi nào đó, cậu tin chắc vào điều đó.
/346
|