Cuối cùng thì ngày mà mọi người mong chờ cũng đã tới, Anh Hùng Đại hội.
Anh Hùng Đại hội lần này không chỉ là nơi diễn ra tỷ thí tuyển chọn Minh Chủ võ lâm, còn là nơi tỷ võ chiêu thân của đại tiểu thư Lâm Thư Thư, nữ nhi độc nhất của Thánh Thiên Môn môn chủ, giang hồ đệ nhất mỹ nhân, tình nhân trong mộng của chúng anh hùng kiệt suất trẻ tuổi trong chốn võ lâm.
Sáng sớm, tại Thánh Thiên Môn có thể nói là phi thường náo nhiệt, tiếng người ồn ào, xôn xao, các thanh niên tài tuấn xuất thân từ các danh môn lớn nhỏ trong chốn võ lâm đều nhanh chân đến góp vui, cũng là tìm kiếm một tia may mắn, có thể hay không lọt vào mắt xanh của đại tiểu thư Thánh Thiên Môn ??? Chỉ còn lại các đại môn phái là chậm chạp chưa đến.
Thánh Thiên Môn không hổ là một trong các đại môn phái của giang hồ, cả một tòa trang viện vô cùng nguy nga lộng lẫy, từ đại môn cửa chính phải trải qua hai đại hồ nước rộng lớn. Trong hồ nước thứ nhất, mọi người có thể nhìn đến bạch liên hoa hiếm có, toàn thân hoa màu trắng, nổi phiêu dật trên mặt hồ, tạo cho khung cảnh thêm phần huyền diệu hơn. Hồ nước thứ hai lại là hồng liên hoa, cả mặt hồ tỏa ra hương hoa ngào ngạt, từng cánh hoa lại kiều diễm vạn phần, như muốn mê hoặc lòng người. Cuối cùng, mọi người mới có thể vào đến sảnh đường của Thánh Thiên Môn, nơi diễn ra Anh Hùng Đại Hội.
“ Hắc Tinh Lâu lâu chủ, đến!!!”
“ Bạch Vũ Lâu lâu chủ, đến!!!”
“ Lam Nguyệt Lâu lão bản nương, đến!!!”
“ Lục Vân Lâu thần y, đến!!!”
Lần lượt bốn bóng dáng, hai nam, hai nữ bước vào, sau đó là tiếng truyền hô thông báo của gã sai vặt đứng trước cửa.
Đi vào đầu tiên là một thân hắc y trường bào, cả người tỏa ra lãnh khí, ngân diện mặt nạ che đi nửa bên mặt, Hắc Tinh Lâu lâu chủ Hắc Luân. Kế tiếp, là một thân tiêu sái bạch y, Bạch Vũ Lâu lâu chủ Bạch Ưng. Hai nữ phân biệt, váy dài lam y cùng hồng y, khuôn mặt yêu kiều được một tầng mạn sa che khuất, cao nhã như tiểu thư khuê cát, lại không thiếu mấy phần hào sảng của nữ tử giang hồ tiến vào, hai người bọn họ chính là Lam Nguyệt lâu lão bản nương, Lam Thanh cùng Lục Vân lâu nữ thần y Lục Ngọc. Cả bốn người lần này đến với Anh Hùng Đại hội đều là dùng thân phận lâu chủ thần bí của tứ lâu theo ý tứ của Tĩnh Lạc nhằm dò xét huyền cơ trong Anh Hùng Đại hội lần này.
Cả bốn người vừa đến liền không nhìn đến ai khác mà chỉ chú tâm đến vị trí của chính mình, an vị ngồi xuống.
“ Thiên Địa môn môn chủ, đến!!!”
“ Ma giáo giáo chủ, đến!!!”
Lại là một lần thông báo nữa vang lên.
Thái dương chính ngọ, ánh nắng chói chang, từng tia nắng chiếu xuống trên thân nữ tử. Nàng một thân váy tím nhạt, viền hoa vàng, thần thái ung dung thanh nhã, hàng mi dài khẽ chớp động, lung linh như tiên nữ lạc bước phàm trần. có thể nói, giang hồ đệ nhất mỹ nhân Lâm Thư Thư cũng không thể sánh bằng nàng.
Thoáng nhìn qua, mọi người đều lầm tưởng nàng là một nhu nhược nữ tử, tất cả như bị điểm huyệt, ánh mắt không thể rời khỏi con người nàng. Cho đến khi nàng đi đến vị trí của mình ngồi xuống, mọi người càng thêm kinh nghi vạn phần, vì chỗ nàng ngồi chính là tọa vị của Thiên Địa môn môn chủ. Nói vậy ra, vị nữ tử nhu nhu nhược nhược này chính là tân Thiên Địa môn môn chủ thần bí của tám năm trước, giúp Thiên Địa môn thoát khỏi cảnh thù trong giặc ngoài, giữ vững ngôi vị nhất đại môn phái trong chốn giang hồ??? Và nữ tử đó chính là Tĩnh Lạc.
Luôn theo sát bên cạnh nàng, Ma giáo giáo chủ, Quân Dạ Hàn lại thay hắc bào hàng ngày thành một bộ tử bào viền kim sắc. có thể nói cùng Tô Tĩnh Lạc vô cùng xứng đôi. Quân Dạ Hàn cũng không có lại vị trí của mình ngồi xuống, mà lại một bước không rời, đi đến ghế kế bên của Tĩnh Lạc.
“ Cút!!!” giọng điệu không hề có độ ấm, ánh mắt băng hàn nhìn trưởng môn Phi Vân phái, nói.
Trưởng môn Phi Vân Phái vừa nhìn đến bộ dáng Quân Dạ Hàn như thế thì toàn thân đều run sợ hãi, nhanh chóng chạy xa, nhường ghế lại cho Quân Dạ Hàn.
Lại nhìn đến Ma giáo giáo chủ đến, nhiều võ lâm nhân sĩ ở đây đều nghi hoặc, không phải là Đại Hội Anh Hùng sao ??? Sao lại có cả Ma giáo tham gia ??? Thánh Thiên Môn môn chủ rốt cuộc muốn làm sao ??? Hay hắn muốn chọn Ma giáo giáo chủ làm rể hiền của mình bất thành ???.
“ Khụ, rất cảm ơn các vị anh hùng bằng hữu đã nể mặt lão phu đến tham gia Anh Hùng Đại Hội lần này.” Lâm Đạt Thành nhìn đến tình hình trước mắt có chút hỗn loạn, vội vàng đứng ra bắt đầu chủ trì Đại Hội.
“ Lâm môn chủ khách khí.” Mọi người ngươi một câu, ta một câu đều lên tiếng ca ngợi, nịnh nọt Lâm Đạt Thành, nói hắn trong chốn võ lâm đức cao vọng trọng. Lệnh thiên kim lại là tuyệt sắc giai nhân, ắt hẳn sẽ tìm được một phu tế như ý. Chỉ có đám người của Tĩnh Lạc vẫn bảo trì trầm mặc, không lên tiếng.
Ngồi bên trái Lâm Đạt Thành, Lâm Thư Thư nghe mọi người truy phủng mình như thế thì tâm tình không khỏi đắc ý. Ban nãy, khi nhìn đến hoa dung của Thiên Địa môn môn chủ nếu nói nàng không có tâm ghen tỵ chính là giả, nàng thật không ngờ, trên thế gian lại có một nữ tử tuyệt sắc đến như thế.
Nhưng nàng nhìn đến bộ dạng nhu nhược của Thiên Địa môn môn chủ kia thì nghĩ đến, việc Thiên Địa môn còn trụ vững đến ngày nay, chắc hẳn là do trong Thiên Địa môn nhân tài nhiều lắm, đứng ra chống đỡ mà thôi, nhìn niên kỉ nàng ta bất quá là chưa đến hai mươi tuổi. Như vậy, tám năm về trước, nàng ta cũng là một trĩ nhi (*: con nít) mười hoặc mười một tuổi thôi. Với lứa tuổi đó thì làm sao gánh vác cả đại môn phái to lớn như Thiên Địa môn được cơ chứ ??? Nghĩ đến đây Lâm Thư Thư càng vênh vác, đắc ý.
Ánh mắt của nàng trộm nhìn sang Quân Dạ Hàn, nàng chưa bao giờ gặp được người nam tử nào cường thế như hắn. Hắn tiến đến Anh Hùng Đại hội này liệu có phải vì tỷ võ chiêu thân của nàng không ??? ( TL: sax, dưa bở không biết thế nào mà nhiều người thích ăn??? TT : Muốn biết sao ??? Đi ra chợ mua ăn thử biết liền chứ gì, chẳng qua là hy vọng muội ăn xong không trở nên giống mấy ả này, nếu không chắc tỷ cũng hết thuốc mà cứu chữa muội quá ~.~” * Cười đầy lo lắng *)
“ Như đã đề cập đến trong Anh Hùng thiếp, lần này, lão phu mở Anh Hùng Đại Hội là có hai mục đích chính. Thứ nhất chính là vì việc chung thân đại sự của tiểu nữ Thư nhi, lần này tiến đến tham gia đa số là anh hùng tài tuấn, hi vọng thông qua tỷ võ chiêu thân, tiểu nữ Thư nhi sẽ có một nơi tốt quy túc.” Lâm Đạt Thành nhanh chóng tuyên bố và cho bắt đầu thi đấu.
Tỷ võ chiêu thân này không thách đấu từng người mà là hỗn chiến, ai cũng có thể lên lôi đài thách đấu, chỉ xem ai là kẻ thắng đến khắc cuối cùng mà thôi. Vì vậy, trên lồi đài hiện tại, không quy tắc, có hơn hai trăm người lao vào chiến đấu, đánh lén, dùng ám khí đều đủ cả. Thật sự là một cảnh tượng hỗn loạn, giống như những người này đã điên rồi, chỉ điên cuồng mà chiến đấu thôi.
Lâm Thư Thư quả thật hài lòng trước kết quả hiện tại, với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân giang hồ, nàng chỉ biết sẽ là một phen cảnh tượng như thế. Mỉm cười kiêu ngạo, nàng lại nhìn sang Tĩnh Lạc, chỉ là khi nàng nhìn sang chỉ thấy người nam tử mà nàng ưng ý lại không vì nàng lên lôi đài, mà hiện tại đang dung cặp mặt vô cùng ôn nhu nhìn ngắm nữ nhân trước mặt. Hắn tại sao không thượng lôi đài chứ ???.
Trên lôi đài, càng lúc càng có nhiều người ngã xuống, nhưng tựa hồ những người này ngã xuống lại không thể đứng lên, trên đài cao quan sát, các trưởng môn đều cảm thấy bất an, Tĩnh Lạc càng nhìn càng thấy mọi chuyện không ổn, biểu tình nghiêm túc hẳn lên.
“ Lâm môn chủ hảo ngoan !!!” Tĩnh Lạc nhàn nhạt mở miệng, tay thong thả cẩm ly trà thưởng thức, dáng vẻ vô cùng bình thản.
“ Tô môn chủ quá khen !!! Chỉ là một trận đấu.” Lâm Đạt Thành cười lạnh một tiếng, đáp lời.
Tô Tĩnh Lạc chỉ là một tiểu nữ oa miệng còn hôi sữa, vậy mà có thể ngồi ngang hàng, đồng vai đồng vế với hắn ??? Đối với hắn quả là sỉ nhục. Ngày hôm nay, hắn phải để cho bọn người võ lâm này biết, ai mới có tư cách thống lĩnh giang hồ !!!.
Lần nữa nhìn trên lôi đài, huyết tinh ngày càng mãnh liệt, đệ tử các môn phái ngã xuống lôi đài càng lúc càng nhiều hơn. Các chưởng môn khác cũng là cực kỳ nghi hoặc và phẫn nộ.
“ Lâm môn chủ, mục đích của ngươi là gì ??? Tại sao lại tiến hành một trận đấu như thế ??? ” một vị chưởng môn lên tiếng chất vấn.
“ Mau, mau cho trận đấu này dừng lại !!! ” một vị khác lên tiếng yêu cầu.
“ Ha…ha… đã quá muộn !!! ” Lâm Đạt Thành nhìn tình cảnh trước mắt, bỗng nhiên ngửa đầu lên trời cười to.
“ Ngươi nói cái gì ??? ” các vị chưởng môn sắc mặt khẽ biến, đồng thanh hỏi.
“ Ta nói, các ngươi tới giờ khắc này mới yêu cầu dừng lại trận đấu là quá muộn. Hiểu không ??? ”
“ Các ngươi hỏi ta vì sao ư ??? Đương nhiên là thống nhất võ lâm giang hồ !!! Thống nhất thiên hạ !!! ”
Lâm Đạt Thành lớn tiếng nói ra, giọng nói vang vọng khắp sân, biểu tình của hắn có mấy phần điên cuồng.
“ Ngươi nghĩ thống nhất võ lâm giang hồ ??? Thống nhất thiên hạ??? ” Tĩnh Lạc như là hiếu kì, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Đạt Thành đặt câu hỏi.
“ Như thế nào ??? ” Lâm Đạt Thành nheo mắt lạnh nhìn lại Tĩnh Lạc. Hắn khinh thường nhìn nữ oa nhi trước mắt của mình, theo tâm lý của hắn, Tĩnh Lạc bất quá là nhất giới nữ tử tầm thường, leo lên được bảo tọa của Thiên Địa môn cũng chỉ nhờ vận may mà thôi.
Quả thật, phải khen ngợi Lâm Đạt Thành cùng nữ nhi của ông ta, không hợp mà mưu, đều là ánh mắt cao hơn đỉnh đầu, khinh thị người khác quá mức, cả hai đều không hề xem trọng đến Tĩnh Lạc. Bất quá, chính vì điều này mà một lúc sau đây, cả hai người đều nếm đến đau khổ.
“ Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi muốn thống nhất giang hồ, thống nhất thiên hạ sao ??? ” Tĩnh Lạc vẻ mặt bình thản, lặp lại câu hỏi của mình.
“ Hừ, đúng vậy thì đã sao ??? ” Lâm Đạt Thành dương dương tự đắc nói. Kế hoạch lần này như thế tuyệt diệu, hắn không tin là không chiến thắng !!!
“ Bằng ngươi ??? Vẫn chưa đủ tư cách !!! ” Tĩnh Lạc cười trào phúng, bình luận một cách thản nhiên.
Lâm Đạt Thành nghe một tiểu nữ oa như thế nhục nhã chính mình thì sắc mặt đỏ bừng vì giận dữ. hắn đương nhiên là biết điều này. Với thực lực của một Thánh Thiên môn thì làm sao mà chống chọi được với toàn bộ võ lâm ??? Hắn chính là dựa vào chỉ điểm của lão nhân kia, chủ nhân chân chính trong toàn bộ âm mưu lần này, mà hành sự. Nhưng giờ phút này, nghe Tĩnh Lạc trắng trợn miệt thị hắn như thế, khiến cho hắn thật sự nổi giận.
“ Hừ, nho nhỏ một tiểu nữ tử như ngươi mà cũng muốn quản chuyện của bản môn chủ ??? Ta sẽ cho ngươi xem, ta có hay không có tư cách !!! ” Lâm Đạt Thành vung tay lên, một luồng tà khí liền nhắm thẳng phương hướng Tĩnh Lạc đánh tới.
Cùng thời gian đó, những người đã ngã xuống lôi đài cũng đồng loạt bật dậy. Bọn họ giờ khắc này đã không hề có cảm xúc, chỉ như những pho tượng vô tri, bọn họ nhanh như tia chớp lao vào chém giết những người còn lại trên võ đài. Trong khoảnh khắc, toàn bộ người trên võ đài đề bị giết sạch. Và bọn họ cũng giống như những ‘pho tượng’ kia, lại bật dậy, ánh mắt vô thần, hướng các vị chưởng môn khác trong đại sảnh đi đến.
Tất cả bọn họ đều bị giết hết và biến thành ‘cương thi’ cả rồi !!! Điều này, ngay từ lúc đầu bước vào, Tĩnh Lạc đã biết trước điều đó.
“ Lâm môn chủ, ngươi đã làm gì nhi tử của ta ??? ”
“ Cả đồ đệ của ta nữa ??? ”
“ Ngươi này, võ lâm bại hoại, ta giết ngươi !!! ”
“…”
Các chưởng môn khác cũng vô cùng phẫn nộ cùng bất bình, bọn họ đỏ mắt lên, nghiến răng nghiến lợi chất vấn Lâm Đạt Thành. Nhưng mà Lâm Đạt Thành hắn chính là khinh thường trả lời. Và các chưởng môn kia cũng đã rơi vào thế vây hãm của đám ‘cương thi’ kia. Thế là, một trận hỗn chiến lại bắt đầu.
Quay về phía Tĩnh Lạc và Lâm Đạt Thành. Tĩnh Lạc không hề nao núng hay tránh đi chưởng phong của Lâm Đạt Thành. Khi khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, mặt đối mặt, Tĩnh Lạc nở một nụ cười nhẹ, tiếp ngay chưởng phong ấy, đảo ngược tình thế, luồng chưởng phong lẫn lực công kích của Tĩnh Lạc đều tập trung đánh thẳng về phía Lâm Đạt Thành, khiến hắn tránh thoát không kịp, phun ra một ngụm máu tươi.
“ Hừ, tiểu nữ oa, xem ngươi có bản lĩnh !!! Tiếp chiêu đi…” Lâm Đạt Thành tuy trọng thương nhưng vẫn ngoan cố, dùng toàn lực đánh thẳng về phía Tĩnh Lạc.
Cả hai bắt đầu lao vào chiến đấu, nhưng nếu quan sát tình hình, mọi người sẽ nhìn thấy, Tĩnh Lạc vẫn ưu nhã ung dung, từng chiêu thức như hoa rơi nước chảy, xinh đẹp vô cùng. Ngược lại, Lâm Đạt Thành lại chật vật không chịu nỗi.
“ Phụt !!! ” Lại từng ngụm máu nữa phun ra. Lâm Đạt Thành sắc mặt âm trầm, ngã quỵ trên mặt đất.
“ Thế nào ??? Ngươi nghĩ bằng ngươi có năng lực nhất thống thiên hạ ??? Khai hay không khai ??? ” Tĩnh Lạc thu tay lại, hay tay chắp sau lưng, tà áo lất phất tung bay, tựa như cánh bướm xinh đẹp lại không mất phần cuồng ngạo vốn có. Lúc này Tĩnh Lạc nét mặt ngưng trọng, bình tĩnh nhìn con người đang chật vật nằm dưới đất kia, gằng giọng hỏi.
“ Ha… ha… quả là đồ đệ của tên kia. Hảo bản lĩnh, hảo tự tin !!! Tiểu nha đầu, bất quá là đả thương một con chó của ta mà thôi, ngươi lại ngông cuồng như thế ??? Để lão phu cho ngươi biết, ai mới là bá chủ thật sự !!! ” một trận cuồng phong lướt qua, xuất hiện trước mặt Tĩnh Lạc, một lão nhân mặc hắc bào, râu tóc dài trắng muốt.
Tĩnh Lạc nhìn lão nhân vừa mới tiến đến thì trong lòng thầm than không ổn. Vì nàng cảm nhận được nguồn lực lượng rất lớn từ lão nhân này, nguồn lực của hắn thậm chí mạnh mẽ hơn Phụ Thần – sư phụ của nàng rất nhiều. Nhưng dù thế, ngoài mặt, Tĩnh Lạc vẫn là một bộ mặt trấn định.
“ Lạc nhi ??? ” Quân Dạ Hàn đứng kế bên nàng, hắn cũng cảm nhận được một áp lực vô hình đang đè nặng lên hắn. Một cảm giác đáng ghét, một cảm giác bất lực, giống như hai mươi năm trước khi nhìn đến phụ thân chết trước mặt mà hắn lại không thể làm được gì, nay cảm giác lão nhân này mang lại, khiến trong lòng hắn có một dự cảm bất hảo.
“ Ngươi chính là chủ nhân sau màn của Lâm Đạt Thành !!! ” đây không phải là một câu hỏi mà chính là một câu khẳng định. Tĩnh Lạc âm thầm phát động linh lực, đồng thời dùng ‘mật âm’ thông báo cho người của nàng cùng người của ma giáo chuẩn bị đào thoát. Tình thế hiện nay, nàng chỉ biết mình không thể nắm phần thắng, đã như thế, thì chỉ có thể bảo toàn lực lượng mà thôi.
Trong đám hỗn chiến kia, càng ngày càng có nhiều ‘cương thi’, tuy đám người của ma giáo và người của Tĩnh Lạc vẫn chưa bị tổn thất một ai nhưng vẫn ở thế hạ phong, xuất toàn lực ra ứng chiến với những ‘ cương thi’ kia. Những môn phái còn lại, hầu như chỉ có những chưởng môn là thoát khỏi kiếp nạn này, số đệ tử còn lại, đều đã gia nhập binh đoàn ‘cương thi’ mất rồi !!!
“ Nha đầu, muốn thoát sao ??? Vẫn còn ngây thơ lắm.” nói xong lão nhân phát động một vòng kết giới bao vây lấy sơn trang ‘nội bất xuất, ngoại bất nhập’.
“ Nha đầu, tiếp chiêu đi. ” tuy nói là giao phong, nhưng lão nhân một cái phất tay, Tĩnh Lạc đã không thể chống đỡ, ngã văng ra xa.
“ Lạc nhi !!! ” Quân Dạ Hàn nhanh tay tiếp được nàng, thế nhưng chưa kịp đứng vững lại thêm một nguồn lực nữa đánh tới, cả hai người đều ngã trên đất.
“ Đây là người kế nhiệm mà tên kia chọn ??? Hắn không biết xấu hổ sao ??? Lại chọn một tiểu nha đầu hạ đẳng như ngươi ??? ” lão nhân không tiếc lời vũ nhục Tĩnh Lạc bọn họ. đối với hắn những kẻ trước mặt chẳng khác nào những còn kiến nhỏ bé, chỉ chờ hắn bóp chết.
“…” Tĩnh Lạc mắt lạnh trừng lão nhân kia. Đúng vậy, nàng bây giờ mới nhận ra, chính mình có bao nhiêu yếu đuối. Với linh lực hiện tại, nàng đúng là có thể độc bộ thiên hạ, thế nhưng chỉ là đối với phàm nhân mà thôi. Nếu như đối mặt trước lão nhân kia, nàng lại không là gì cả. Chưa bao giờ nàng lại cảm thấy yếu đuối như hiện tại, ngay cả sức lực phản khảng đều không có, cứ như thế mà bị đánh bại.
“ Trước khi tiễn ngươi một đoạn đường. Ta cũng nên nói cho ngươi biết ta là ai, để ngươi cho dù hồn phi phách tán cũng an tâm ra đi nhỉ ??? Ha…ha…” lão nhân cao cao đứng phía trên, khinh thường nhìn đám người của Tĩnh Lạc.
“ Nếu nói theo bối phận, nha đầu ngươi còn hẳn kêu ta một tiếng sư bác đâu !!! Chức vị Phụ Thần kia vốn dĩ nên thuộc về ta, mà không phải là sư phụ của ngươi. Ta mới chính là đại đệ tử chân truyền của chủ nhân của vạn vật này, Vô Thượng Chân Nhân. Thế nhưng, sau khi tên kia đến, đã lấy hết vinh quang, nổi bật của ta, sư phụ luôn khen ngợi hắn, dần dần bỏ rơi ta… cuối cùng cả chức vị Phụ Thần cũng truyền cho hắn ??? Thế còn ta đâu ??? Ta chỉ muốn giành lại những gì thuộc về ta mà thôi ??? Ta sai ở chỗ nào chứ ??? Tại sao cuối cùng sư phụ lại đuổi ta ra khỏi môn hộ ??? Lần này ta quay lại chính là lấy lại những gì thuộc về ta và phá hủy mọi thứ của tên Phụ Thần kia !!! ” Vô Tuyệt Đạo Nhân điên cuồng mà phát tiết suy nghĩ trong lòng của hắn, nỗi oán hận này hắn đã chất chứa hơn cả vạn năm, vạn năm nay hắn đều sống trong niềm tin trả thù tất cả, trả thù kẻ khiến hắn lâm vào bước đường này – Phụ Thần. Do đó, những người có liên quan đến Phụ Thần đều đáng chết !!!
Trong khi Vô Tuyệt Đạo Nhân còn đang đắm chìm trong suy nghĩ cùng thù hận của bản thân, thì bên ngoài sơn trang, hai cỗ lực lượng thần bí ở hai phương khác nhau âm thầm trợ lực, phá tan kết giới mà hắn đã giăng ra.
‘ Đây là nạn kiếp mà Thần Phong đại lục phải gánh chịu, cũng là khổ nạn trên con đường tu tiên của nha đầu kia, cho dù sư huynh vì ta mà tàn sát sinh linh thì ta cũng chỉ có thể âm thầm trợ giúp mà thôi, không thể ngang nhiên giúp đỡ bọn họ được. Mọi việc chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ của nha đầu mà thôi. Hazz…’ tại một tòa cung điện nguy nga, tráng lệ và mang đầy sắc thái trang nghiêm, tại chính giữa sảnh điện, một lão nhân ngồi xếp bằng nơi đấy, trong ánh mắt đều tràn đầy lo lắng, suy tư, ngắm nhìn về phương xa, mà phương hướng kia đúng là nơi đang diễn ra ác chiến, Thánh Thiên Môn.
Cùng lúc đó, tại một nơi xa xăm khác, non nước hữu tình, suối chảy róc rách, chim muông ca hát líu lo, một phụ nhân lớn tuổi cũng đang thi triển pháp lực, mà phương hướng lực bắn đến cũng là Thánh Thiên Môn. Nhưng không dừng ở đó, lão phụ nhận còn tung ra một vòng kết giới hướng phân đà của ma giáo đi tới.
‘ Tham niệm của đại sư huynh vẫn không như cũ, thật sự không thể từ bỏ sao ??? Bọn nhỏ à, mọi chuyện chỉ có thể trông cậy các ngươi thôi !!! ’ sau khi phóng đi luồng chân khí cuối cùng, lão phụ nhân thoát lực, suy tư.
Quay trở lại trận chiến, đám người của Tĩnh Lạc đã bị Vô Tuyệt Đạo Nhân đánh cho tơi tả, chật vật, đặc biệt là đám người Hắc Luân cùng người của ma giáo vì muốn bảo hộ cho Tĩnh Lạc cùng Quân Dạ Hàn mà không tiếc dùng thân mình chắn đỡ những đòn công kích của hắn, mà kết quả là tất cả bọn họ đều trọng thương. Đang khi Vô Tuyệt Đạo Nhân muốn ra đòn cuối cùng thì hai luồng hàn quang phóng xuyên qua kết giới, bao lấy đám người của Tĩnh Lạc biến mất ngay lập tức, đồng thời ngay tại phân đà của ma giáo, mẫu tử của Vũ Thư Tình cũng được một luồng hàn quang bao quanh và biến mất trong gian phòng.
Anh Hùng Đại hội lần này không chỉ là nơi diễn ra tỷ thí tuyển chọn Minh Chủ võ lâm, còn là nơi tỷ võ chiêu thân của đại tiểu thư Lâm Thư Thư, nữ nhi độc nhất của Thánh Thiên Môn môn chủ, giang hồ đệ nhất mỹ nhân, tình nhân trong mộng của chúng anh hùng kiệt suất trẻ tuổi trong chốn võ lâm.
Sáng sớm, tại Thánh Thiên Môn có thể nói là phi thường náo nhiệt, tiếng người ồn ào, xôn xao, các thanh niên tài tuấn xuất thân từ các danh môn lớn nhỏ trong chốn võ lâm đều nhanh chân đến góp vui, cũng là tìm kiếm một tia may mắn, có thể hay không lọt vào mắt xanh của đại tiểu thư Thánh Thiên Môn ??? Chỉ còn lại các đại môn phái là chậm chạp chưa đến.
Thánh Thiên Môn không hổ là một trong các đại môn phái của giang hồ, cả một tòa trang viện vô cùng nguy nga lộng lẫy, từ đại môn cửa chính phải trải qua hai đại hồ nước rộng lớn. Trong hồ nước thứ nhất, mọi người có thể nhìn đến bạch liên hoa hiếm có, toàn thân hoa màu trắng, nổi phiêu dật trên mặt hồ, tạo cho khung cảnh thêm phần huyền diệu hơn. Hồ nước thứ hai lại là hồng liên hoa, cả mặt hồ tỏa ra hương hoa ngào ngạt, từng cánh hoa lại kiều diễm vạn phần, như muốn mê hoặc lòng người. Cuối cùng, mọi người mới có thể vào đến sảnh đường của Thánh Thiên Môn, nơi diễn ra Anh Hùng Đại Hội.
“ Hắc Tinh Lâu lâu chủ, đến!!!”
“ Bạch Vũ Lâu lâu chủ, đến!!!”
“ Lam Nguyệt Lâu lão bản nương, đến!!!”
“ Lục Vân Lâu thần y, đến!!!”
Lần lượt bốn bóng dáng, hai nam, hai nữ bước vào, sau đó là tiếng truyền hô thông báo của gã sai vặt đứng trước cửa.
Đi vào đầu tiên là một thân hắc y trường bào, cả người tỏa ra lãnh khí, ngân diện mặt nạ che đi nửa bên mặt, Hắc Tinh Lâu lâu chủ Hắc Luân. Kế tiếp, là một thân tiêu sái bạch y, Bạch Vũ Lâu lâu chủ Bạch Ưng. Hai nữ phân biệt, váy dài lam y cùng hồng y, khuôn mặt yêu kiều được một tầng mạn sa che khuất, cao nhã như tiểu thư khuê cát, lại không thiếu mấy phần hào sảng của nữ tử giang hồ tiến vào, hai người bọn họ chính là Lam Nguyệt lâu lão bản nương, Lam Thanh cùng Lục Vân lâu nữ thần y Lục Ngọc. Cả bốn người lần này đến với Anh Hùng Đại hội đều là dùng thân phận lâu chủ thần bí của tứ lâu theo ý tứ của Tĩnh Lạc nhằm dò xét huyền cơ trong Anh Hùng Đại hội lần này.
Cả bốn người vừa đến liền không nhìn đến ai khác mà chỉ chú tâm đến vị trí của chính mình, an vị ngồi xuống.
“ Thiên Địa môn môn chủ, đến!!!”
“ Ma giáo giáo chủ, đến!!!”
Lại là một lần thông báo nữa vang lên.
Thái dương chính ngọ, ánh nắng chói chang, từng tia nắng chiếu xuống trên thân nữ tử. Nàng một thân váy tím nhạt, viền hoa vàng, thần thái ung dung thanh nhã, hàng mi dài khẽ chớp động, lung linh như tiên nữ lạc bước phàm trần. có thể nói, giang hồ đệ nhất mỹ nhân Lâm Thư Thư cũng không thể sánh bằng nàng.
Thoáng nhìn qua, mọi người đều lầm tưởng nàng là một nhu nhược nữ tử, tất cả như bị điểm huyệt, ánh mắt không thể rời khỏi con người nàng. Cho đến khi nàng đi đến vị trí của mình ngồi xuống, mọi người càng thêm kinh nghi vạn phần, vì chỗ nàng ngồi chính là tọa vị của Thiên Địa môn môn chủ. Nói vậy ra, vị nữ tử nhu nhu nhược nhược này chính là tân Thiên Địa môn môn chủ thần bí của tám năm trước, giúp Thiên Địa môn thoát khỏi cảnh thù trong giặc ngoài, giữ vững ngôi vị nhất đại môn phái trong chốn giang hồ??? Và nữ tử đó chính là Tĩnh Lạc.
Luôn theo sát bên cạnh nàng, Ma giáo giáo chủ, Quân Dạ Hàn lại thay hắc bào hàng ngày thành một bộ tử bào viền kim sắc. có thể nói cùng Tô Tĩnh Lạc vô cùng xứng đôi. Quân Dạ Hàn cũng không có lại vị trí của mình ngồi xuống, mà lại một bước không rời, đi đến ghế kế bên của Tĩnh Lạc.
“ Cút!!!” giọng điệu không hề có độ ấm, ánh mắt băng hàn nhìn trưởng môn Phi Vân phái, nói.
Trưởng môn Phi Vân Phái vừa nhìn đến bộ dáng Quân Dạ Hàn như thế thì toàn thân đều run sợ hãi, nhanh chóng chạy xa, nhường ghế lại cho Quân Dạ Hàn.
Lại nhìn đến Ma giáo giáo chủ đến, nhiều võ lâm nhân sĩ ở đây đều nghi hoặc, không phải là Đại Hội Anh Hùng sao ??? Sao lại có cả Ma giáo tham gia ??? Thánh Thiên Môn môn chủ rốt cuộc muốn làm sao ??? Hay hắn muốn chọn Ma giáo giáo chủ làm rể hiền của mình bất thành ???.
“ Khụ, rất cảm ơn các vị anh hùng bằng hữu đã nể mặt lão phu đến tham gia Anh Hùng Đại Hội lần này.” Lâm Đạt Thành nhìn đến tình hình trước mắt có chút hỗn loạn, vội vàng đứng ra bắt đầu chủ trì Đại Hội.
“ Lâm môn chủ khách khí.” Mọi người ngươi một câu, ta một câu đều lên tiếng ca ngợi, nịnh nọt Lâm Đạt Thành, nói hắn trong chốn võ lâm đức cao vọng trọng. Lệnh thiên kim lại là tuyệt sắc giai nhân, ắt hẳn sẽ tìm được một phu tế như ý. Chỉ có đám người của Tĩnh Lạc vẫn bảo trì trầm mặc, không lên tiếng.
Ngồi bên trái Lâm Đạt Thành, Lâm Thư Thư nghe mọi người truy phủng mình như thế thì tâm tình không khỏi đắc ý. Ban nãy, khi nhìn đến hoa dung của Thiên Địa môn môn chủ nếu nói nàng không có tâm ghen tỵ chính là giả, nàng thật không ngờ, trên thế gian lại có một nữ tử tuyệt sắc đến như thế.
Nhưng nàng nhìn đến bộ dạng nhu nhược của Thiên Địa môn môn chủ kia thì nghĩ đến, việc Thiên Địa môn còn trụ vững đến ngày nay, chắc hẳn là do trong Thiên Địa môn nhân tài nhiều lắm, đứng ra chống đỡ mà thôi, nhìn niên kỉ nàng ta bất quá là chưa đến hai mươi tuổi. Như vậy, tám năm về trước, nàng ta cũng là một trĩ nhi (*: con nít) mười hoặc mười một tuổi thôi. Với lứa tuổi đó thì làm sao gánh vác cả đại môn phái to lớn như Thiên Địa môn được cơ chứ ??? Nghĩ đến đây Lâm Thư Thư càng vênh vác, đắc ý.
Ánh mắt của nàng trộm nhìn sang Quân Dạ Hàn, nàng chưa bao giờ gặp được người nam tử nào cường thế như hắn. Hắn tiến đến Anh Hùng Đại hội này liệu có phải vì tỷ võ chiêu thân của nàng không ??? ( TL: sax, dưa bở không biết thế nào mà nhiều người thích ăn??? TT : Muốn biết sao ??? Đi ra chợ mua ăn thử biết liền chứ gì, chẳng qua là hy vọng muội ăn xong không trở nên giống mấy ả này, nếu không chắc tỷ cũng hết thuốc mà cứu chữa muội quá ~.~” * Cười đầy lo lắng *)
“ Như đã đề cập đến trong Anh Hùng thiếp, lần này, lão phu mở Anh Hùng Đại Hội là có hai mục đích chính. Thứ nhất chính là vì việc chung thân đại sự của tiểu nữ Thư nhi, lần này tiến đến tham gia đa số là anh hùng tài tuấn, hi vọng thông qua tỷ võ chiêu thân, tiểu nữ Thư nhi sẽ có một nơi tốt quy túc.” Lâm Đạt Thành nhanh chóng tuyên bố và cho bắt đầu thi đấu.
Tỷ võ chiêu thân này không thách đấu từng người mà là hỗn chiến, ai cũng có thể lên lôi đài thách đấu, chỉ xem ai là kẻ thắng đến khắc cuối cùng mà thôi. Vì vậy, trên lồi đài hiện tại, không quy tắc, có hơn hai trăm người lao vào chiến đấu, đánh lén, dùng ám khí đều đủ cả. Thật sự là một cảnh tượng hỗn loạn, giống như những người này đã điên rồi, chỉ điên cuồng mà chiến đấu thôi.
Lâm Thư Thư quả thật hài lòng trước kết quả hiện tại, với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân giang hồ, nàng chỉ biết sẽ là một phen cảnh tượng như thế. Mỉm cười kiêu ngạo, nàng lại nhìn sang Tĩnh Lạc, chỉ là khi nàng nhìn sang chỉ thấy người nam tử mà nàng ưng ý lại không vì nàng lên lôi đài, mà hiện tại đang dung cặp mặt vô cùng ôn nhu nhìn ngắm nữ nhân trước mặt. Hắn tại sao không thượng lôi đài chứ ???.
Trên lôi đài, càng lúc càng có nhiều người ngã xuống, nhưng tựa hồ những người này ngã xuống lại không thể đứng lên, trên đài cao quan sát, các trưởng môn đều cảm thấy bất an, Tĩnh Lạc càng nhìn càng thấy mọi chuyện không ổn, biểu tình nghiêm túc hẳn lên.
“ Lâm môn chủ hảo ngoan !!!” Tĩnh Lạc nhàn nhạt mở miệng, tay thong thả cẩm ly trà thưởng thức, dáng vẻ vô cùng bình thản.
“ Tô môn chủ quá khen !!! Chỉ là một trận đấu.” Lâm Đạt Thành cười lạnh một tiếng, đáp lời.
Tô Tĩnh Lạc chỉ là một tiểu nữ oa miệng còn hôi sữa, vậy mà có thể ngồi ngang hàng, đồng vai đồng vế với hắn ??? Đối với hắn quả là sỉ nhục. Ngày hôm nay, hắn phải để cho bọn người võ lâm này biết, ai mới có tư cách thống lĩnh giang hồ !!!.
Lần nữa nhìn trên lôi đài, huyết tinh ngày càng mãnh liệt, đệ tử các môn phái ngã xuống lôi đài càng lúc càng nhiều hơn. Các chưởng môn khác cũng là cực kỳ nghi hoặc và phẫn nộ.
“ Lâm môn chủ, mục đích của ngươi là gì ??? Tại sao lại tiến hành một trận đấu như thế ??? ” một vị chưởng môn lên tiếng chất vấn.
“ Mau, mau cho trận đấu này dừng lại !!! ” một vị khác lên tiếng yêu cầu.
“ Ha…ha… đã quá muộn !!! ” Lâm Đạt Thành nhìn tình cảnh trước mắt, bỗng nhiên ngửa đầu lên trời cười to.
“ Ngươi nói cái gì ??? ” các vị chưởng môn sắc mặt khẽ biến, đồng thanh hỏi.
“ Ta nói, các ngươi tới giờ khắc này mới yêu cầu dừng lại trận đấu là quá muộn. Hiểu không ??? ”
“ Các ngươi hỏi ta vì sao ư ??? Đương nhiên là thống nhất võ lâm giang hồ !!! Thống nhất thiên hạ !!! ”
Lâm Đạt Thành lớn tiếng nói ra, giọng nói vang vọng khắp sân, biểu tình của hắn có mấy phần điên cuồng.
“ Ngươi nghĩ thống nhất võ lâm giang hồ ??? Thống nhất thiên hạ??? ” Tĩnh Lạc như là hiếu kì, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Đạt Thành đặt câu hỏi.
“ Như thế nào ??? ” Lâm Đạt Thành nheo mắt lạnh nhìn lại Tĩnh Lạc. Hắn khinh thường nhìn nữ oa nhi trước mắt của mình, theo tâm lý của hắn, Tĩnh Lạc bất quá là nhất giới nữ tử tầm thường, leo lên được bảo tọa của Thiên Địa môn cũng chỉ nhờ vận may mà thôi.
Quả thật, phải khen ngợi Lâm Đạt Thành cùng nữ nhi của ông ta, không hợp mà mưu, đều là ánh mắt cao hơn đỉnh đầu, khinh thị người khác quá mức, cả hai đều không hề xem trọng đến Tĩnh Lạc. Bất quá, chính vì điều này mà một lúc sau đây, cả hai người đều nếm đến đau khổ.
“ Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi muốn thống nhất giang hồ, thống nhất thiên hạ sao ??? ” Tĩnh Lạc vẻ mặt bình thản, lặp lại câu hỏi của mình.
“ Hừ, đúng vậy thì đã sao ??? ” Lâm Đạt Thành dương dương tự đắc nói. Kế hoạch lần này như thế tuyệt diệu, hắn không tin là không chiến thắng !!!
“ Bằng ngươi ??? Vẫn chưa đủ tư cách !!! ” Tĩnh Lạc cười trào phúng, bình luận một cách thản nhiên.
Lâm Đạt Thành nghe một tiểu nữ oa như thế nhục nhã chính mình thì sắc mặt đỏ bừng vì giận dữ. hắn đương nhiên là biết điều này. Với thực lực của một Thánh Thiên môn thì làm sao mà chống chọi được với toàn bộ võ lâm ??? Hắn chính là dựa vào chỉ điểm của lão nhân kia, chủ nhân chân chính trong toàn bộ âm mưu lần này, mà hành sự. Nhưng giờ phút này, nghe Tĩnh Lạc trắng trợn miệt thị hắn như thế, khiến cho hắn thật sự nổi giận.
“ Hừ, nho nhỏ một tiểu nữ tử như ngươi mà cũng muốn quản chuyện của bản môn chủ ??? Ta sẽ cho ngươi xem, ta có hay không có tư cách !!! ” Lâm Đạt Thành vung tay lên, một luồng tà khí liền nhắm thẳng phương hướng Tĩnh Lạc đánh tới.
Cùng thời gian đó, những người đã ngã xuống lôi đài cũng đồng loạt bật dậy. Bọn họ giờ khắc này đã không hề có cảm xúc, chỉ như những pho tượng vô tri, bọn họ nhanh như tia chớp lao vào chém giết những người còn lại trên võ đài. Trong khoảnh khắc, toàn bộ người trên võ đài đề bị giết sạch. Và bọn họ cũng giống như những ‘pho tượng’ kia, lại bật dậy, ánh mắt vô thần, hướng các vị chưởng môn khác trong đại sảnh đi đến.
Tất cả bọn họ đều bị giết hết và biến thành ‘cương thi’ cả rồi !!! Điều này, ngay từ lúc đầu bước vào, Tĩnh Lạc đã biết trước điều đó.
“ Lâm môn chủ, ngươi đã làm gì nhi tử của ta ??? ”
“ Cả đồ đệ của ta nữa ??? ”
“ Ngươi này, võ lâm bại hoại, ta giết ngươi !!! ”
“…”
Các chưởng môn khác cũng vô cùng phẫn nộ cùng bất bình, bọn họ đỏ mắt lên, nghiến răng nghiến lợi chất vấn Lâm Đạt Thành. Nhưng mà Lâm Đạt Thành hắn chính là khinh thường trả lời. Và các chưởng môn kia cũng đã rơi vào thế vây hãm của đám ‘cương thi’ kia. Thế là, một trận hỗn chiến lại bắt đầu.
Quay về phía Tĩnh Lạc và Lâm Đạt Thành. Tĩnh Lạc không hề nao núng hay tránh đi chưởng phong của Lâm Đạt Thành. Khi khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, mặt đối mặt, Tĩnh Lạc nở một nụ cười nhẹ, tiếp ngay chưởng phong ấy, đảo ngược tình thế, luồng chưởng phong lẫn lực công kích của Tĩnh Lạc đều tập trung đánh thẳng về phía Lâm Đạt Thành, khiến hắn tránh thoát không kịp, phun ra một ngụm máu tươi.
“ Hừ, tiểu nữ oa, xem ngươi có bản lĩnh !!! Tiếp chiêu đi…” Lâm Đạt Thành tuy trọng thương nhưng vẫn ngoan cố, dùng toàn lực đánh thẳng về phía Tĩnh Lạc.
Cả hai bắt đầu lao vào chiến đấu, nhưng nếu quan sát tình hình, mọi người sẽ nhìn thấy, Tĩnh Lạc vẫn ưu nhã ung dung, từng chiêu thức như hoa rơi nước chảy, xinh đẹp vô cùng. Ngược lại, Lâm Đạt Thành lại chật vật không chịu nỗi.
“ Phụt !!! ” Lại từng ngụm máu nữa phun ra. Lâm Đạt Thành sắc mặt âm trầm, ngã quỵ trên mặt đất.
“ Thế nào ??? Ngươi nghĩ bằng ngươi có năng lực nhất thống thiên hạ ??? Khai hay không khai ??? ” Tĩnh Lạc thu tay lại, hay tay chắp sau lưng, tà áo lất phất tung bay, tựa như cánh bướm xinh đẹp lại không mất phần cuồng ngạo vốn có. Lúc này Tĩnh Lạc nét mặt ngưng trọng, bình tĩnh nhìn con người đang chật vật nằm dưới đất kia, gằng giọng hỏi.
“ Ha… ha… quả là đồ đệ của tên kia. Hảo bản lĩnh, hảo tự tin !!! Tiểu nha đầu, bất quá là đả thương một con chó của ta mà thôi, ngươi lại ngông cuồng như thế ??? Để lão phu cho ngươi biết, ai mới là bá chủ thật sự !!! ” một trận cuồng phong lướt qua, xuất hiện trước mặt Tĩnh Lạc, một lão nhân mặc hắc bào, râu tóc dài trắng muốt.
Tĩnh Lạc nhìn lão nhân vừa mới tiến đến thì trong lòng thầm than không ổn. Vì nàng cảm nhận được nguồn lực lượng rất lớn từ lão nhân này, nguồn lực của hắn thậm chí mạnh mẽ hơn Phụ Thần – sư phụ của nàng rất nhiều. Nhưng dù thế, ngoài mặt, Tĩnh Lạc vẫn là một bộ mặt trấn định.
“ Lạc nhi ??? ” Quân Dạ Hàn đứng kế bên nàng, hắn cũng cảm nhận được một áp lực vô hình đang đè nặng lên hắn. Một cảm giác đáng ghét, một cảm giác bất lực, giống như hai mươi năm trước khi nhìn đến phụ thân chết trước mặt mà hắn lại không thể làm được gì, nay cảm giác lão nhân này mang lại, khiến trong lòng hắn có một dự cảm bất hảo.
“ Ngươi chính là chủ nhân sau màn của Lâm Đạt Thành !!! ” đây không phải là một câu hỏi mà chính là một câu khẳng định. Tĩnh Lạc âm thầm phát động linh lực, đồng thời dùng ‘mật âm’ thông báo cho người của nàng cùng người của ma giáo chuẩn bị đào thoát. Tình thế hiện nay, nàng chỉ biết mình không thể nắm phần thắng, đã như thế, thì chỉ có thể bảo toàn lực lượng mà thôi.
Trong đám hỗn chiến kia, càng ngày càng có nhiều ‘cương thi’, tuy đám người của ma giáo và người của Tĩnh Lạc vẫn chưa bị tổn thất một ai nhưng vẫn ở thế hạ phong, xuất toàn lực ra ứng chiến với những ‘ cương thi’ kia. Những môn phái còn lại, hầu như chỉ có những chưởng môn là thoát khỏi kiếp nạn này, số đệ tử còn lại, đều đã gia nhập binh đoàn ‘cương thi’ mất rồi !!!
“ Nha đầu, muốn thoát sao ??? Vẫn còn ngây thơ lắm.” nói xong lão nhân phát động một vòng kết giới bao vây lấy sơn trang ‘nội bất xuất, ngoại bất nhập’.
“ Nha đầu, tiếp chiêu đi. ” tuy nói là giao phong, nhưng lão nhân một cái phất tay, Tĩnh Lạc đã không thể chống đỡ, ngã văng ra xa.
“ Lạc nhi !!! ” Quân Dạ Hàn nhanh tay tiếp được nàng, thế nhưng chưa kịp đứng vững lại thêm một nguồn lực nữa đánh tới, cả hai người đều ngã trên đất.
“ Đây là người kế nhiệm mà tên kia chọn ??? Hắn không biết xấu hổ sao ??? Lại chọn một tiểu nha đầu hạ đẳng như ngươi ??? ” lão nhân không tiếc lời vũ nhục Tĩnh Lạc bọn họ. đối với hắn những kẻ trước mặt chẳng khác nào những còn kiến nhỏ bé, chỉ chờ hắn bóp chết.
“…” Tĩnh Lạc mắt lạnh trừng lão nhân kia. Đúng vậy, nàng bây giờ mới nhận ra, chính mình có bao nhiêu yếu đuối. Với linh lực hiện tại, nàng đúng là có thể độc bộ thiên hạ, thế nhưng chỉ là đối với phàm nhân mà thôi. Nếu như đối mặt trước lão nhân kia, nàng lại không là gì cả. Chưa bao giờ nàng lại cảm thấy yếu đuối như hiện tại, ngay cả sức lực phản khảng đều không có, cứ như thế mà bị đánh bại.
“ Trước khi tiễn ngươi một đoạn đường. Ta cũng nên nói cho ngươi biết ta là ai, để ngươi cho dù hồn phi phách tán cũng an tâm ra đi nhỉ ??? Ha…ha…” lão nhân cao cao đứng phía trên, khinh thường nhìn đám người của Tĩnh Lạc.
“ Nếu nói theo bối phận, nha đầu ngươi còn hẳn kêu ta một tiếng sư bác đâu !!! Chức vị Phụ Thần kia vốn dĩ nên thuộc về ta, mà không phải là sư phụ của ngươi. Ta mới chính là đại đệ tử chân truyền của chủ nhân của vạn vật này, Vô Thượng Chân Nhân. Thế nhưng, sau khi tên kia đến, đã lấy hết vinh quang, nổi bật của ta, sư phụ luôn khen ngợi hắn, dần dần bỏ rơi ta… cuối cùng cả chức vị Phụ Thần cũng truyền cho hắn ??? Thế còn ta đâu ??? Ta chỉ muốn giành lại những gì thuộc về ta mà thôi ??? Ta sai ở chỗ nào chứ ??? Tại sao cuối cùng sư phụ lại đuổi ta ra khỏi môn hộ ??? Lần này ta quay lại chính là lấy lại những gì thuộc về ta và phá hủy mọi thứ của tên Phụ Thần kia !!! ” Vô Tuyệt Đạo Nhân điên cuồng mà phát tiết suy nghĩ trong lòng của hắn, nỗi oán hận này hắn đã chất chứa hơn cả vạn năm, vạn năm nay hắn đều sống trong niềm tin trả thù tất cả, trả thù kẻ khiến hắn lâm vào bước đường này – Phụ Thần. Do đó, những người có liên quan đến Phụ Thần đều đáng chết !!!
Trong khi Vô Tuyệt Đạo Nhân còn đang đắm chìm trong suy nghĩ cùng thù hận của bản thân, thì bên ngoài sơn trang, hai cỗ lực lượng thần bí ở hai phương khác nhau âm thầm trợ lực, phá tan kết giới mà hắn đã giăng ra.
‘ Đây là nạn kiếp mà Thần Phong đại lục phải gánh chịu, cũng là khổ nạn trên con đường tu tiên của nha đầu kia, cho dù sư huynh vì ta mà tàn sát sinh linh thì ta cũng chỉ có thể âm thầm trợ giúp mà thôi, không thể ngang nhiên giúp đỡ bọn họ được. Mọi việc chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ của nha đầu mà thôi. Hazz…’ tại một tòa cung điện nguy nga, tráng lệ và mang đầy sắc thái trang nghiêm, tại chính giữa sảnh điện, một lão nhân ngồi xếp bằng nơi đấy, trong ánh mắt đều tràn đầy lo lắng, suy tư, ngắm nhìn về phương xa, mà phương hướng kia đúng là nơi đang diễn ra ác chiến, Thánh Thiên Môn.
Cùng lúc đó, tại một nơi xa xăm khác, non nước hữu tình, suối chảy róc rách, chim muông ca hát líu lo, một phụ nhân lớn tuổi cũng đang thi triển pháp lực, mà phương hướng lực bắn đến cũng là Thánh Thiên Môn. Nhưng không dừng ở đó, lão phụ nhận còn tung ra một vòng kết giới hướng phân đà của ma giáo đi tới.
‘ Tham niệm của đại sư huynh vẫn không như cũ, thật sự không thể từ bỏ sao ??? Bọn nhỏ à, mọi chuyện chỉ có thể trông cậy các ngươi thôi !!! ’ sau khi phóng đi luồng chân khí cuối cùng, lão phụ nhân thoát lực, suy tư.
Quay trở lại trận chiến, đám người của Tĩnh Lạc đã bị Vô Tuyệt Đạo Nhân đánh cho tơi tả, chật vật, đặc biệt là đám người Hắc Luân cùng người của ma giáo vì muốn bảo hộ cho Tĩnh Lạc cùng Quân Dạ Hàn mà không tiếc dùng thân mình chắn đỡ những đòn công kích của hắn, mà kết quả là tất cả bọn họ đều trọng thương. Đang khi Vô Tuyệt Đạo Nhân muốn ra đòn cuối cùng thì hai luồng hàn quang phóng xuyên qua kết giới, bao lấy đám người của Tĩnh Lạc biến mất ngay lập tức, đồng thời ngay tại phân đà của ma giáo, mẫu tử của Vũ Thư Tình cũng được một luồng hàn quang bao quanh và biến mất trong gian phòng.
/21
|