Sáng sớm hôm sau, Hạ Phẩm Dư gặp một người đàn ông trung niên lạ mặt trong nội viện Tô Viên có tên là Trịnh Hải Đức. Chỉ cần nghe tên, Hạ Phẩm Dư cũng đã có thể đoán ra người này là ai.
Mấy năm trước, Trịnh Hải Đức bởi vì tâm địa lương thiện bị bạn bè hãm hại, đám bạn hữu chiếm đoạt hết toàn bộ gia trinh, tài sản, bản thân vất vả buôn bán bao năm mới tích lũy được, ngay cả người vợ cũng bị người bạn chiếm mất. Trong lúc tuyệt vọng, ông liền nhảy sông tự vẫn. Vừa hay gặp lúc Tư Hành Phong về quê tảo mộ mẫu thân, ra tay cứu giúp.
Tư Hành Phong liền nói bản thân cái gì không biết chứ còn báo thù rửa hận là giỏi nhất, cho nên việc này sau khi qua tay Tư Hành Phong xử lí, Trịnh Hải Đức không những lấy lại được gia trang Hải Đức bị mất trước kia, mà số phận của lũ bạn hãm hại ông cũng vô cùng thê thảm, từ đó trở đi không còn một chút địa vị, chỗ đứng nào ở chốn kinh thành này nữa.
Đối với Trịnh Hải Đức mà nói, Tư Hành Phong chính là phụ mẫu tái sinh, nên quyết dùng cả đời còn lại để báo đáp. Thế nhưng, Tư Hành Phong không cần bất cứ báo đáp gì, chỉ cần một tấm lòng chân thành. Mấy năm sau, việc buôn bán trong gia trang dưới quyền quản lí của Trịnh Hải Đức thêm mưu trí hơn người của Tư Hành Phong ngày càng phát đạt, phân bố khắp đại giang nam bắc trong lãnh thổ hoàng triều Kim Bích và trở thành gia trang tơ lụa lớn nhất.
Sau khi Trịnh Hải Đức đi, Hạ Phẩm Dư nhìn về phía Tư Hành Phong một hồi lâu.
Tư Hành Phong nhân lúc nàng thất thần, không để ý đột nhiên ghé mặt sát lại gần khiến nàng giật nảy mình. Bị ngài phát hiện bản thân đang nhìn chăm chăm về phía ngài, nàng ngại ngùng, mặt đỏ tía tai.
Tư Hành Phong cong miệng mỉm cười, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, sau đó mới nói đến chuyện chính, bảo nàng vẽ lại bộ dạng của ba kẻ đã gặp mặt tại quán trà lần trước.
Hạ Phẩm Dư nghe thấy ngài dặn dò như vậy thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tư Hành Phong thấy vậy liền nói “Tất cả mọi người trong cung đều biết tài năng vẽ tranh tuyệt diệu của ngươi, ngay đến Cư Đại Nhân cũng tốn công tốn sức sai người về hoàng triều Kim Bích mang lọ mực màu vàng cho người, vậy nên việc vẽ lại chân dung ba tên kia là chuyện quá đỗi dễ dàng.”
Nàng thu lại thái độ kinh ngạc, đặt giấy gọn ghẽ rồi bắt đầu mài mực. Không đến nửa canh giờ sau, nàng liền đưa mấy bức họa cho ngài.
Ngài nhìn ba bức chân dung, nhếch miệng cười nói “Xem ra ngươi ở trong cung mười năm trời không hề để phí tài năng. Mấy hôm nay, nếu ngươi cảm thấy ở trong Tô Viên nhàm chán thì có thể ra ngoài chợ ngắm nghía, ở đây nhiều trò vui, lạ lẫm hơn ở kinh thành Vân Hổ.”
Sau khi ngài lấy bức chân dung của ba tên kia đi, nàng không hề thấy ngài xuất hiện, bản thân nàng cũng chưa hề đi thăm thú ở bất cứ nơi nào, chỉ ở lại trong Tô Viên viết chữ vẽ tranh, ngoài lúc dùng bữa không hề bước chân ra khỏi phòng nửa bước.
Nàng vốn không quen thuộc chỗ này, nếu gặp phải kẻ xấu, thì thà rằng không ra ngoài còn hơn.
Mãi cho tới khi dùng bữa sáng ngày hôm nay, nàng mới vô ý nghe được mấy nha đầu thì thầm to nhỏ trong Tô Viên “Nghe A Phúc nói, Quan đại ca mấy ngày nay đều ở lại Hiệt Hương Các.”
“Quan đại ca… dù nhìn từ góc độ nào cũng không hề giống với những kẻ dập dờn vờn hoa ghẹo liễu.”
“Cái này gọi là không thể đánh giá con người qua tướng mạo. Hình như tối qua lại đi, không tin muội cứ đợi mà xem, ít nhất cũng phải qua giờ dùng bữa trưa thì mới quay về Tô Viên.”
“Được, công tử nhà chúng ta vẫn là tốt nhất, trước giờ không hề bước chân đến những nơi như vậy.”
Hiệt Hương Các, cái tên rơi vào tai Hạ Phẩm Dư vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Hạ Phẩm Dư lặng lẽ ngồi ăn cháo, mãi cho tới khi nhớ ra mình đã nghe ba từ ‘Hiệt Hương Các’ ở đâu, nàng mới vội vã đặt đũa xuống, đứng dậy nhanh chóng rời khỏi.
Hiệt Hương Các, Quan Quần tuyệt đối không bao giờ xuất hiện ở đó một cách vô duyên vô cớ. Mấy hôm nay không nhìn thấy bóng dáng của Tư Hành Phong đâu cả, phải chăng ngài cũng quay lại chỗ đó?
Thảo nào suốt cả sáng nay, mí mắt nàng cứ máy liên tục.
Rời khỏi Tô Viên, nàng bước lên phố lớn, không dám hỏi đường, nàng tự biết Hiệt Hương Các là nơi thế nào.
Theo lời của mấy nha đầu kia, đi ra khỏi Tô Viên, rẽ sang phải, đến con đường cắt ngang thứ ba thì rẽ trái, đến con đường thứ tư thì rẽ sang phải, sau đó đi đến cuối đường thì chính là Hiệt Hương Các.
Suốt cả đoạn đường, nàng cực nhọc chạy, chỉ là càng chạy nhanh thì trái tim lại càng đập mạnh, không ngừng nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ mình đi lầm đường.
Mãi cho tới khi tòa nhà treo rất nhiều đèn lồng đỏ hiện ra trước mặt, nàng mới giảm tốc độ. Những chiếc đèn lồng đỏ này chỉ thắp sáng vào lúc màn đêm buông xuống, sẽ khiến cả con phố rực đỏ rạng rỡ.
Nàng còn nhớ mấy tháng trước khi được ngài đưa ra khỏi cung, nơi đầu tiên đi chính là Bách Hoa Đường. Đường phố ở những khu lầu xanh thế này tĩnh lặng nhất là vào buổi sáng, tĩnh lặng như thể ở đây không hề có con người tồn tại. Tuy nhiên chỗ này, càng đi sâu vào trong lại càng ồn ào, huyên náo. Phía trước hỗn loạn, nàng thấy một đám đông đang bu quanh, thậm chí có mấy cô nương y phục xộc xệch, lộ đến cả nửa thân người, ngồi bệt trên mặt đất khóc lóc ỉ ôi.
Mùi vị khó chịu truyền đến mũi nàng.
Nàng mở to mắt nhìn về phía trước, cột khói nghi ngút bay lên phía trên.
Nếu là mọi khi, nàng nhất định sẽ quay đầu bỏ đi, chỉ có điều lần này nơi khói bốc nghi ngút đó rất có thể chính là nơi nàng cần phải đến.
Nín thở, Hạ Phẩm Dư lại tiến thêm vài bước về phía trước, liền nghe thấy những người đến xem náo nhiệt đang nói “Thật không ngờ chỉ trong một đêm mà Hiệt Hương Các đã cháy sạch không còn gì. Đúng là trận hỏa hoạn tai quái.”
Hiệt Hương Các bị cháy? Chỗ khói bốc nghi ngút mà nàng nhìn thấy chính là Hiệt Hương Các?
Hạ Phẩm Dư chen vào đám đông, trước mặt tòa lầu mấy tầng chỉ còn lại đúng khung, quan phủ ra ra vào vào không cho phép ai lại gần hiện trường. Một đám cô nương y phục xộc xệch ngồi ở bãi đất trống phía trước khóc lóc, kêu gào “Ôi trời ơi, tất cả tích lũy của ta, bao nhiêu là y phục tuyệt đẹp của ta, sau này ta phải sống thế nào đây…”
Những người đứng xem đều thở dài thương xót “Thật đáng thương quá…”
Hạ Phẩm Dư khẽ khàng hỏi người đứng cạnh bên “Hiệt Hương Các này… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Người đó liền đáp “Ây da, vào khoảng giờ Sửu, không biết tại sao đột nhiên Hiệt Hương Các bốc cháy, sau đó ngọn lửa càng lúc càng dữ dội hơn, bây giờ chỉ còn lại một đống tro tàn.”
Nàng lại hỏi thêm “Vậy có người nào bị chết trong đám cháy không?”
Người kia liền đáp “Đương nhiên là có rồi. Cô nương không nhìn thấy mấy thi thể đen thui được khiêng ra hay sao?”
Một người khác lại nhiều chuyện nói xen vào “Hình như trong mấy thi thể kia có cả thi thể của Uông tú bà nữa đấy!”
Hạ Phẩm Dư vừa nghe thấy tin Uông tú bà của Hiệt Hương Các cũng bị chết cháy liền lặng lẽ rút ra khỏi đám đông.
Đúng vào lúc nàng đang thất thần suy nghĩ mọi khả năng có thể xảy ra thì đột nhiên có người từ phía sau bịt chặt miệng nàng. Hạ Phẩm Dư ra sức vùng vẫy, mãi cho tới khi bị người kia kéo đến một con ngõ kín đáo, bí mật, bàn tay bịt miệng mới thả lỏng ra.
Lúc này bên tai nàng vang lên giọng nói quen thuộc “Là ta đây, đừng kêu lên.”
Là Quan Quần?
Lúc Quan Quần thả Hạ Phẩm Dư ra, nàng liền quay đầu nhìn người đàn ông mặc y phục đen, đội chiếc mũ đen che mặt đang đứng cạnh bên Quan Quần, lúc này đang nhìn nàng chằm chằm.
“Tại sao ngươi lại đột nhiên chạy tới đây thế?” Khẩu khí của người này xem ra không được vui cho mấy.
“Ta… bị lạc đường.”
“Lạc đường?” Giọng Tư Hành Phong bỗng vút cao.
“Dạ… ta đi dạo phố, mải mê quá đến mức lạc cả đường, sau đó nghe thấy người ta nói bị cháy nhà, cho nên mới chạy tới đây, xem chuyện náo nhiệt…” Nàng mím chặt môi nhìn về phía khác.
Thấy ngài bình an vô sự, nàng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác những lo lắng nãy giờ trong lòng đều tan biến hết thảy.
“Nơi đây không phải chỗ để ngươi đến xem náo nhiệt, sau này không được phép tùy tiện đến những nơi thế này, mau cùng ta đi ăn sáng.” Tư Hành Phong nắm lấy tay của nàng kéo đi, rất nhanh cả hai rẽ sang một con đường khác.
Ngồi trước một quán mỳ ngoài trời, Hạ Phẩm Dư vẫn còn đang nghĩ, đáng lẽ Tư Hành Phong phải bước vào tầng hai tửu lầu của khách điếm Như Vân trước mặt mới đúng, sao lại ngồi ăn mỳ ở ngoài đường thế này.
Lúc Tư Hành Phong bỏ chiếc mũ xuống, Hạ Phẩm Dư không khỏi kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạ lẫm trước mắt, tại sao đang yên đang lành ngài lại dịch dung?
Khuôn mặt lúc này hoàn toàn khác biệt với khuôn mặt ở dốc Bình Dương, lại càng khác xa so với dáng vẻ bình thường, vẫn tuyệt sắc phi phàm như thế. Chỉ có điều làn da đen hơn đôi chút, chứ không hề trắng trẻo thư sinh, đôi môi cũng không hồng thắm mà dường như dày hơn đôi chút, lông mày cũng rậm đen hơn, cùng với bộ y phục mặc dưới thiếu đi vẻ nho nhã, yếu đuối, thay vào đó là cảm giác oai phong, quyết đoán.
“Ngươi có muốn dùng một bát không?” Tư Hành Phong thấy nàng ngây người nhìn về phía mình, bất giác đưa tay nhẹ vẫy trước mặt nàng.
“Dạ, không cần đâu, ta đã ăn sáng tại Tô Viên rồi mới ra ngoài.” Nàng định thần, vô cùng ngần ngại, bất giác đưa mắt nhìn về phía khác.
“Thật sao? Vừa dùng xong bữa sáng đã vội vã chạy ra đường rồi sao? Thực là quá sớm, ta cứ tưởng ngươi sẽ đợi đến sau bữa ăn trưa cơ.” Ngài nhìn ông chủ tiệm vẫy vẫy tay “Ông chủ, cho hai bát mỳ lớn.” Ngài một bát, Quan Quần một bát.
Quan Quần đang ngồi ở bàn cạnh bên, đưa mắt nhìn ra xung quanh, chẳng biết đang thưởng thức phong cảnh gì nữa.
Khuôn mặt Hạ Phẩm Dư bỗng nóng bừng lên, mím chặt môi, không nói tiếng nào.
Tư Hành Phong đưa mắt nhìn lướt qua nàng, bình thản như không lột tấm da trên mặt xuống, vứt cho Quan Quần, sau đó quay lại nói với nàng “Như thế này không phải là quen thuộc rồi sao?”
Hạ Phẩm Dư thấy ngài khôi phục lại tướng mạo chẳng khác nào phép biến mặt kì diệu trong nhân gian, bất giác thẫn thờ.
Không lâu sau, hai bát mỳ lớn được mang lên, lúc này, bàn bên cạnh lại xuất hiên hai người đàn ông đầu tóc, y phục rối loạn, vừa ngồi xuống đã than ngắn thở dài.
Một người nói “May mà ta chạy nhanh, nếu không thì đã mất mạng rồi.”
Người kia cũng phụ họa theo “Đúng thế, đúng thế, tối qua may mà không uống quá nhiều.”
“Hầy, thật sự không thể nào hiểu nổi, bao nhiêu năm nay bình an, tại sao đột nhiên lại bốc cháy chứ? Chỉ cần nghĩ tới việc ngân phiếu và y phục của ta đã bị thiêu rụi hết, là trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Nếu không làm sao phải mặc bộ y phục rách nát, bẩn thỉu này ngồi đây ăn thứ đồ này chứ?”
“Huynh đài, tiền tài đều là vật ngoài thân, có tiền mà mất mạng thì còn hưởng thụ cái chó gì. Huynh nhìn Lý ma ma, tú bà lâu năm, mặc vàng đeo bạc, kiếm tiền xương máu của biết bao cô nương, thiếu gia xem, trong kinh thành này có người nào nhiều tiền hơn mụ ta chứ? Huynh nhìn mụ ta xem, hậu quả của tiền nhiều chính là bị thiêu chết ngay tại hiện trường đấy thôi.”
“Đúng thế, tối hôm qua, ta còn nghe cô nương ngủ cùng nói, gần đây không biết Lý ma ma đột nhiên lại hưởng phúc bồng lai, đã lớn tuổi rồi vậy mà vẫn có đàn ông bỏ tiền ra, chỉ đích danh lên giường cùng mụ ta, hơn nữa lại còn mấy đêm liền nữa chứ! Ha ha… ha ha…”
“Hầy, huynh đài nhầm rồi, ít nhiều Lý ma ma năm xưa cũng từng là hoa khôi tuyệt sắc. Ha ha… ha ha… có điều bây giờ, người ta trong lòng nghĩ gì mình đâu biết được, có người vẫn ham hố của đó thì sao. Lý ma ma người ta vui lòng, có tiền lại sảng khoái, không xuất sơn chiều lòng khách thì có là kẻ ngốc nghếch.”
“Ha ha, chỉ đáng tiếc, đống ngân lượng đó không chịu được nóng, đều hóa thành tro bụi hết rồi.”
“Đúng thế, đúng thế, có tiền không mạng hưởng thì còn có ích lợi gì. Cho nên mới nói, mấy đồng ghẻ của chúng ta coi như là của đi thay người. Mỳ tới rồi, mau ăn đi, nửa đêm chạy ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa có miếng gì vào bụng.”
Hạ Phẩm Dư đưa mắt nhìn sang hai người đàn ông bên cạnh, sau đó lại nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Tư Hành Phong đang ngồi đối diện với mình, ngài vẫn luôn lắng nghe hai người đàn ông kia nói gì. Kể từ khi hai người đàn ông kia bắt đầu nói về chuyện Hiệt Hương Các bốc cháy, nụ cười luôn hiện hữu trên đôi môi ngài, đây là một nụ cười lạnh lùng mà khốc liệt xuất phát từ tận đáy lòng.
Mãi cho tới khi hai người kia ăn mỳ xong rời khỏi, Tư Hành Phong mới quay đầu sang hỏi Quan Quần “Quan Quần, hẹn người ta mấy giờ tới xem vải?”
Quan Quần liền đáp “Dạ bẩm giờ Thìn tam khắc ạ.”
“Đi thôi, về gia trang xem sao.” Tư Hành Phong đứng dậy, rời khỏi đó trước.
Hạ Phẩm Dư trả tiền rồi đi theo phía sau.
Gia trang Hải Đức có nhiều cửa hàng ở kinh thành nhất, nơi mà Tư Hành Phong đang ngồi chính là cửa hàng lớn nhất trong kinh thành.
Trong cửa hàng, có mấy vị khách đang chọn lựa vải vóc, chuẩn bị làm y phục cho mùa sau.
Tư Hành Phong đứng ở chỗ cách cửa hàng khá xa mà không vội vã bước vào trong, thi thoảng lại lật xem hàng hóa của những người bày bán hàng rong bên đường. Cứ đứng giết thời gian một lúc lâu, mãi cho tới khi Quan Quần thì thầm bên tai một câu “Người đó tới rồi.”
Hạ Phẩm Dư thấy ánh mắt Quan Quần nhìn về phía cửa hàng kia, liền thấy một chiếc kiệu hạ xuống. Một người phụ nữ mặc y phục màu hồng bước ra từ trong kiệu, bước chân chậm rãi, từ từ tiến vào bên trong cửa hàng.
Tư Hành Phong liền bỏ đồ đang cầm trong tay xuống, quay sang nói với Hạ Phẩm Dư “Mau đi chọn một ít vải để may vài bộ y phục mới.”
Hạ Phẩm Dư cúi đầu nói “Nô tì đã đủ y phục để mặc rồi.”
“Vậy thì cứ mỗi ngày một bộ đi.” Tư Hành Phong lạnh lùng buông một câu sau đó tự mình bước vào bên trong trước.
Quan Quần liền nói “Cô nương mau đi chọn đi, có vị cô nương nào mà không thích mấy bộ y phục đẹp đẽ chứ?”
Hạ Phẩm Dư thở dài một tiếng, mím chặt môi, rồi đi theo phía sau Quan Quần vào bên trong cửa hàng. Ngay lúc bước vào cửa hàng, nàng liền nhìn về phía cách chỗ mình đứng không xa, Tư Hành Phong đang cúi người xuống nhặt chiếc khăn tay màu hồng cho vị cô nương y phục màu hồng khi nãy “Cô nương khăn tay của cô này.”
Nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt của ngài thật chẳng khác nào cơn gió xuân tháng ba, thổi lên mặt người ta vừa mềm dịu lại vừa ấm áp, giọng nói thì quyến rũ, trầm ấm, động lòng khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng phải tan chảy. Nụ cười như vậy, giọng nói như vậy là thứ mà nàng chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe thấy, có lẽ ngài cũng có lúc cười nói như vậy nhưng đối tượng tuyệt đối không phải nàng.
Kể từ lần đầu tiên gặp ngài, nàng đã biết, nếu ngài có ý định quyến rũ một người phụ nữ thì chỉ cần mỉm cười dịu dàng thôi cũng đã khiến cho người đó hồn bay phách tán, đắm say lắm rồi.
Người thiếu nữ áo hồng thẹn thùng nhận lại khăn tay, cúi đầu tạ ơn, tuy rằng cố ý đưa đôi mắt sáng trong về phía khác nhưng vẫn cứ lén lút nhìn ngài. Khi thấy ngài lại nở nụ cười mê đắm lòng người, liền đưa khăn lên che mặt thẹn thùng, cố ý giả vờ chọn vải.
Hạ Phẩm Dư thấy hai người đầu mày cuối mắt, đột nhiên thấy như có gì mắc nghẹn ở cổ không lên cũng không xuống được, vô cùng khó chịu. Nàng thu ánh mắt, cúi đầu bắt đầu xem những miếng vải màu sắc tươi tắn, tuyệt đẹp. Thực ra nàng chẳng hề để tâm đến việc may y phục mới, chỉ có điều ngài đã lên tiếng, ít nhất nàng cũng phải chọn lựa được một vài khúc vải cho phải đạo. Nàng tùy tiện đưa tay sờ vài khúc màu xanh mực cạnh bên mà chẳng mấy để tâm.
“Yến Nhi, ngươi nói xem màu sắc nào thì hợp với ta? Hôm nay ta không muốn chọn màu vàng, màu hồng gì đó nữa…” Người thiếu nữ áo hồng đột nhiên lên tiếng, giọng nói vừa ngọt ngào, vừa mềm mại lại vừa lảnh lót, khiến người ta mát dịu cả lòng.
Câu nói này ngoài mặt thì nói với người hầu bên cạnh, nhưng thực chất lại dành cho Tư Hành Phong.
Ngay sau đó, liền thấy Tư Hành Phong khẽ ho vài tiếng, nói với chưởng quầy “Thái thúc, thời gian trước không phải chúng ta nhập một lô vải từ nước Thanh Long về sao?”
Thái thúc liền đáp “Những thứ đó ở ngay phía đối diện, khúc vải mà vị cô nương kia đang đặt tay lên chính là khúc vải sau cùng của lô hàng ấy rồi!”
Người thiếu nữ áo hồng vừa nghe thấy vậy lập tức bước tới gần.
Hạ Phẩm Dư đang định rút tay ra thì một bàn tay thon thả trắng muốt đặt lên trên rồi nói “Chưởng quầy, ta lấy hết khúc vải này luôn.” Giọng nói mềm mại, dịu dàng, chính là của vị cô nương áo hồng khi nãy.
Theo phản xạ, Hạ Phẩm Dư rút tay lại, ngước mắt lên liền thấy vị cô nương áo hồng kia cũng đang nhìn mình.
Theo phép lịch sự, Hạ Phẩm Dư khẽ gật đầu.
Người thiếu nữ áo hồng kia không những chẳng đáp lễ lại còn nhìn nàng chằm chằm, sau đó quay lại nói với chưởng quầy “Làm phiền chưởng quầy cho người mang khúc vải này tới Hứa phủ ở thành Tây cho ta.”
Mua xong khúc vải, lúc vị tiểu thư áo hồng đi qua chỗ Tư Hành Phong, khẽ dừng bước đôi chút, ánh mắt sáng trong, nháy mắt cùng ngài đầy tình ý.
Tư Hành Phong nhếch miệng để lộ ra nụ cười hoàn mỹ.
Dùng khăn tay che đi một nửa khuôn mặt, thiếu nữ áo hồng lưu luyến nhìn ngài thêm lần nữa rồi mới bước vào trong kiệu.
Mãi cho tới khi chiếc kiệu đi xa, không còn thấy ánh mắt lưu luyến, đắm say không rời của vị thiếu nữ áo hồng kia, nụ cười ấm áp bên môi của Tư Hành Phong nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười lạnh giá như băng.
Ngài quay người nhìn Hạ Phẩm Dư đang đứng ngây người bên một khúc vải khác liền nói “Ngươi thích khúc vải đó sao?”
Hạ Phẩm Dư định thần, ngài đang đứng ngay trước mặt nàng, khoảng cách lại quá gần, nàng hoang mang thu lại ánh mắt “Không hề, không có gì đặc biệt cả…” Còn chưa kịp nói ra ba chữ ‘không thích lắm’ thì đã bị Tư Hành Phong lên tiếng cắt ngang.
Tư Hành Phong lật xem một khúc vải màu xanh nước biển, đặt lên vai nàng rồi nói “Đợi đến khi nào ngươi được bốn mươi tuổi thì hãy nghĩ tới việc mặc y phục có màu xanh mực.” Tiếp đó ngài quay người nói với Thái thúc “Thái thúc, hãy mang khúc vải này đến Tô Viên cho ta.”
Dứt lời, ngài liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng vải.
Quan Quần nhanh chóng đi theo phía sau.
Hạ Phẩm Dư đưa tay sờ lên tấm vải màu xanh nước biển, nhớ lại những lời ngài nói trước đó, bất giác không khỏi rùng mình.
Bốn mươi tuổi? Bây giờ nàng mới gần hai mươi, còn không biết mình thích hợp với y phục màu gì, làm sao mà có thể tính tới chuyện của năm bốn mươi tuổi xa xôi đó chứ?
Đợi đến lúc bản thân được bốn mươi tuổi, ngài đã qua độ tuổi thanh niên cường tráng, không biết lúc đó còn khí thế oai phong, vô song tuyệt sắc như bây giờ hay không? Có lẽ lúc đó ngài sẽ trở thành một lão đầu ốm yếu cằm lún phún đầy râu bạc, hoặc trở thành một ông già béo ị vác theo chiếc bụng to đùng. Vừa nghĩ đến đây, nàng liền bất giác bật cười thành tiếng, chỉ có điều, đầu mày nàng khẽ nhíu lại, nét mặt cũng theo đó mà trở nên nghiêm nghị.
Đến lúc đó, liệu nàng có còn ở bên cạnh ngài nữa hay không? Có lẽ nàng do không chịu nổi những lời nói lạnh lùng, giễu cợt hoặc những trò hành hạ, trêu chọc của ngài mà sớm xuống âm tào địa phủ. Hoặc giả, cuối cùng ngài cũng đã chán ngán với việc giày vò nàng và đuổi nàng khỏi phủ Hầu gia.
Rời khỏi… hình như đã một khoảng thời gian dài nàng không hề nghĩ tới hai chữ này. Trước kia, khi còn ở trong cung cấm, dường như ngày nào nàng cũng nhẩm tính xem còn bao lâu nữa thì có thể thoát khỏi chiếc lồng son giam cầm đó. Có lẽ cuộc sống thanh bình, an lạc ở phủ Hầu gia đã khiến nàng dần nảy sinh tình cảm luyến tiếc. Rồi cũng có một ngày nàng phải rời khỏi nơi ấy, chỉ có điều ngày đó rốt cuộc là lúc nào thì bây giờ nàng vẫn chưa thể biết được, mà cũng chẳng cần thiết phải suy nghĩ nhiều như vậy. Gần đây, có quá nhiều thứ khiến nàng phải suy nghĩ, ngay bản thân cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ những gì, trong lòng lúc nào cũng rối như tơ vò, dù có gỡ thế nào cũng chẳng được.
Đột nhiên, ngoài cửa vọng vào tiếng gọi “Phẩm cô nương, đến lúc phải đi rồi!” Là Quan Quần thúc giục.
Nàng định thần, có lẽ Hầu gia thấy nàng không theo sau, cảm thấy bực bội nên sai Quan Quần quay lại gọi nàng .
Nàng lại sờ vào miếng vải màu xanh nước biển mềm mại trong tay mình lần nữa, đây quả thật là một miếng lụa đẹp, dùng để may y phục cho một nô tì như nàng phải chăng là quá lãng phí? Thế là, nàng than dài một tiếng, đặt miếng vải xuống, bước ra bên ngoài.
Vừa dùng xong bữa trưa, Vân Nương, người may y phục nổi tiếng nhất chốn kinh thành đã tới. Nghe nói y phục do bà may độc nhất vô nhị, đảm bảo tìm cả kinh thành này sẽ không ra bộ thứ hai giống như vậy. Hầu hết những tiểu thư nhà quan hay phu nhân danh môn đều tranh nhau đến đặt may tại cửa hàng của Vân Nương, thậm chí ngay cả y phục của Phượng phi nương nương được sủng ái nhất trong hoàng cung Kim Bích cũng đều do một tay bà làm.
Hạ Phẩm Dư giơ tay, ưỡn người chẳng khác gì một khúc gỗ, trong lòng bắt đầu cảm thấy rối như tơ vò. Có nhiều chuyện nàng muốn làm cho rõ ràng, nhưng chẳng thể nào nghĩ ra được, ngược lại càng nghĩ càng thêm rối. Cũng giống như lúc này, vị Vân Nương này không nhận những mối làm ăn tới tấp mà lại chạy tới đây để may đo y phục cho một người hầu thấp hèn đến từ vùng quê như nàng. Nếu Tư Hành Phong muốn nàng cảm thấy bản thân được sủng ái đến mức kinh ngạc thì ‘sủng ái’ đâu không biết, chỉ thấy ‘kinh hoàng’ thì quá nhiều.
Vân Nương dường như thấy mối nghi hoặc của nàng liền nói “Vào năm trước đó, ta theo tướng công về quê tế tổ, không may gặp phải bọn thổ phỉ, nếu không được Tô công tử ra tay cứu giúp thì hai phu thê ta đã sớm thành cô hồn dã quỷ rồi. Cho nên chỉ cần Tô công tử mở lời, cho dù ở chốn chân trời góc bể, chỉ cần hai phu thê ta có thể làm được thì nhât định sẽ tận sức báo đáp.”
Lúc ban đầu, Hạ Phẩm Dư thấy mọi người trong Tô Viên này đều gọi Tư Hành Phong là Tô công tử chứ không phải là Tư công tử, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau đó nghĩ lại, đi đến nơi xa lạ, mai danh ẩn tích là chuyện đương nhiên. Cho nên, khi nghe thấy Vân Nương gọi ngài Tô công tử, Hạ Phẩm Dư không cảm thấy kinh ngạc mấy.
“Ồ, cám ơn.” Nàng gật đầu cảm tạ, thì ra bà là người được ngài cứu giúp trong lúc hoạn nạn nguy khốn.
Vân Nương lại tiếp tục nói thêm “Ngoại trừ năm trước may một bộ y phục để cảm tạ ân cứu mạng của Tô công tử, cô nương chính là người đầu tiên mà Tô công tử chủ động mở lời nhờ Vân Nương may y phục đấy.”
Hạ Phẩm Dư ngây người chết lặng.
Vân Nương lại nói “Xem ra, cô nương nhất định là ý trung nhân của Tô công tử rồi.”
Hạ Phẩm Dư mỉm cười khốn khổ, vội vã chối bỏ “Không phải đâu, ta chỉ là một nha đầu trong phủ của ngài mà thôi.”
Lần này lại đến lượt Vân Nương ngây người chết lặng, không lâu sau, liền thấy bà bật cười thành tiếng “Làn da và dáng người của cô nương đều rất tuyệt, mặc bộ y phục màu này rất đẹp. Việc khác Vân Nương ta không dám nói, nhưng về việc may mặc thì ta dám đảm bảo sau khi cô nương mặc y phục do ta may xong chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn cả mấy vị nương nương trong hoàng cung nữa.”
Hạ Phẩm Dư mỉm cười bình thản, còn xinh đẹp hơn cả các vị nương nương trong hoàng cung sao? Nếu như để cho Hoàng thượng Tây Lăng Xuyên nghe thấy những lời này, ngài nhất định sẽ nhướng mày lên nói với nàng “Ừm, đúng là đẹp, nhưng là vẻ đẹp mang tính chất nhắc nhở!”
Vân Nương đo xong kích thước, trước khi rời đi lại nói “Cô nương xin cứ an tâm, mấy ngày tới Vân Nương sẽ không nhận may hàng của người khác, làm thâu đêm suốt sáng sẽ may cho y phục của cô nương.”
“Đa tạ Vân Nương.” Hạ Phẩm Dư khom người cáo biệt, sau đó tiễn Vân Nương rời khỏi Tô Viên.
Mấy năm trước, Trịnh Hải Đức bởi vì tâm địa lương thiện bị bạn bè hãm hại, đám bạn hữu chiếm đoạt hết toàn bộ gia trinh, tài sản, bản thân vất vả buôn bán bao năm mới tích lũy được, ngay cả người vợ cũng bị người bạn chiếm mất. Trong lúc tuyệt vọng, ông liền nhảy sông tự vẫn. Vừa hay gặp lúc Tư Hành Phong về quê tảo mộ mẫu thân, ra tay cứu giúp.
Tư Hành Phong liền nói bản thân cái gì không biết chứ còn báo thù rửa hận là giỏi nhất, cho nên việc này sau khi qua tay Tư Hành Phong xử lí, Trịnh Hải Đức không những lấy lại được gia trang Hải Đức bị mất trước kia, mà số phận của lũ bạn hãm hại ông cũng vô cùng thê thảm, từ đó trở đi không còn một chút địa vị, chỗ đứng nào ở chốn kinh thành này nữa.
Đối với Trịnh Hải Đức mà nói, Tư Hành Phong chính là phụ mẫu tái sinh, nên quyết dùng cả đời còn lại để báo đáp. Thế nhưng, Tư Hành Phong không cần bất cứ báo đáp gì, chỉ cần một tấm lòng chân thành. Mấy năm sau, việc buôn bán trong gia trang dưới quyền quản lí của Trịnh Hải Đức thêm mưu trí hơn người của Tư Hành Phong ngày càng phát đạt, phân bố khắp đại giang nam bắc trong lãnh thổ hoàng triều Kim Bích và trở thành gia trang tơ lụa lớn nhất.
Sau khi Trịnh Hải Đức đi, Hạ Phẩm Dư nhìn về phía Tư Hành Phong một hồi lâu.
Tư Hành Phong nhân lúc nàng thất thần, không để ý đột nhiên ghé mặt sát lại gần khiến nàng giật nảy mình. Bị ngài phát hiện bản thân đang nhìn chăm chăm về phía ngài, nàng ngại ngùng, mặt đỏ tía tai.
Tư Hành Phong cong miệng mỉm cười, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, sau đó mới nói đến chuyện chính, bảo nàng vẽ lại bộ dạng của ba kẻ đã gặp mặt tại quán trà lần trước.
Hạ Phẩm Dư nghe thấy ngài dặn dò như vậy thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tư Hành Phong thấy vậy liền nói “Tất cả mọi người trong cung đều biết tài năng vẽ tranh tuyệt diệu của ngươi, ngay đến Cư Đại Nhân cũng tốn công tốn sức sai người về hoàng triều Kim Bích mang lọ mực màu vàng cho người, vậy nên việc vẽ lại chân dung ba tên kia là chuyện quá đỗi dễ dàng.”
Nàng thu lại thái độ kinh ngạc, đặt giấy gọn ghẽ rồi bắt đầu mài mực. Không đến nửa canh giờ sau, nàng liền đưa mấy bức họa cho ngài.
Ngài nhìn ba bức chân dung, nhếch miệng cười nói “Xem ra ngươi ở trong cung mười năm trời không hề để phí tài năng. Mấy hôm nay, nếu ngươi cảm thấy ở trong Tô Viên nhàm chán thì có thể ra ngoài chợ ngắm nghía, ở đây nhiều trò vui, lạ lẫm hơn ở kinh thành Vân Hổ.”
Sau khi ngài lấy bức chân dung của ba tên kia đi, nàng không hề thấy ngài xuất hiện, bản thân nàng cũng chưa hề đi thăm thú ở bất cứ nơi nào, chỉ ở lại trong Tô Viên viết chữ vẽ tranh, ngoài lúc dùng bữa không hề bước chân ra khỏi phòng nửa bước.
Nàng vốn không quen thuộc chỗ này, nếu gặp phải kẻ xấu, thì thà rằng không ra ngoài còn hơn.
Mãi cho tới khi dùng bữa sáng ngày hôm nay, nàng mới vô ý nghe được mấy nha đầu thì thầm to nhỏ trong Tô Viên “Nghe A Phúc nói, Quan đại ca mấy ngày nay đều ở lại Hiệt Hương Các.”
“Quan đại ca… dù nhìn từ góc độ nào cũng không hề giống với những kẻ dập dờn vờn hoa ghẹo liễu.”
“Cái này gọi là không thể đánh giá con người qua tướng mạo. Hình như tối qua lại đi, không tin muội cứ đợi mà xem, ít nhất cũng phải qua giờ dùng bữa trưa thì mới quay về Tô Viên.”
“Được, công tử nhà chúng ta vẫn là tốt nhất, trước giờ không hề bước chân đến những nơi như vậy.”
Hiệt Hương Các, cái tên rơi vào tai Hạ Phẩm Dư vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Hạ Phẩm Dư lặng lẽ ngồi ăn cháo, mãi cho tới khi nhớ ra mình đã nghe ba từ ‘Hiệt Hương Các’ ở đâu, nàng mới vội vã đặt đũa xuống, đứng dậy nhanh chóng rời khỏi.
Hiệt Hương Các, Quan Quần tuyệt đối không bao giờ xuất hiện ở đó một cách vô duyên vô cớ. Mấy hôm nay không nhìn thấy bóng dáng của Tư Hành Phong đâu cả, phải chăng ngài cũng quay lại chỗ đó?
Thảo nào suốt cả sáng nay, mí mắt nàng cứ máy liên tục.
Rời khỏi Tô Viên, nàng bước lên phố lớn, không dám hỏi đường, nàng tự biết Hiệt Hương Các là nơi thế nào.
Theo lời của mấy nha đầu kia, đi ra khỏi Tô Viên, rẽ sang phải, đến con đường cắt ngang thứ ba thì rẽ trái, đến con đường thứ tư thì rẽ sang phải, sau đó đi đến cuối đường thì chính là Hiệt Hương Các.
Suốt cả đoạn đường, nàng cực nhọc chạy, chỉ là càng chạy nhanh thì trái tim lại càng đập mạnh, không ngừng nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ mình đi lầm đường.
Mãi cho tới khi tòa nhà treo rất nhiều đèn lồng đỏ hiện ra trước mặt, nàng mới giảm tốc độ. Những chiếc đèn lồng đỏ này chỉ thắp sáng vào lúc màn đêm buông xuống, sẽ khiến cả con phố rực đỏ rạng rỡ.
Nàng còn nhớ mấy tháng trước khi được ngài đưa ra khỏi cung, nơi đầu tiên đi chính là Bách Hoa Đường. Đường phố ở những khu lầu xanh thế này tĩnh lặng nhất là vào buổi sáng, tĩnh lặng như thể ở đây không hề có con người tồn tại. Tuy nhiên chỗ này, càng đi sâu vào trong lại càng ồn ào, huyên náo. Phía trước hỗn loạn, nàng thấy một đám đông đang bu quanh, thậm chí có mấy cô nương y phục xộc xệch, lộ đến cả nửa thân người, ngồi bệt trên mặt đất khóc lóc ỉ ôi.
Mùi vị khó chịu truyền đến mũi nàng.
Nàng mở to mắt nhìn về phía trước, cột khói nghi ngút bay lên phía trên.
Nếu là mọi khi, nàng nhất định sẽ quay đầu bỏ đi, chỉ có điều lần này nơi khói bốc nghi ngút đó rất có thể chính là nơi nàng cần phải đến.
Nín thở, Hạ Phẩm Dư lại tiến thêm vài bước về phía trước, liền nghe thấy những người đến xem náo nhiệt đang nói “Thật không ngờ chỉ trong một đêm mà Hiệt Hương Các đã cháy sạch không còn gì. Đúng là trận hỏa hoạn tai quái.”
Hiệt Hương Các bị cháy? Chỗ khói bốc nghi ngút mà nàng nhìn thấy chính là Hiệt Hương Các?
Hạ Phẩm Dư chen vào đám đông, trước mặt tòa lầu mấy tầng chỉ còn lại đúng khung, quan phủ ra ra vào vào không cho phép ai lại gần hiện trường. Một đám cô nương y phục xộc xệch ngồi ở bãi đất trống phía trước khóc lóc, kêu gào “Ôi trời ơi, tất cả tích lũy của ta, bao nhiêu là y phục tuyệt đẹp của ta, sau này ta phải sống thế nào đây…”
Những người đứng xem đều thở dài thương xót “Thật đáng thương quá…”
Hạ Phẩm Dư khẽ khàng hỏi người đứng cạnh bên “Hiệt Hương Các này… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Người đó liền đáp “Ây da, vào khoảng giờ Sửu, không biết tại sao đột nhiên Hiệt Hương Các bốc cháy, sau đó ngọn lửa càng lúc càng dữ dội hơn, bây giờ chỉ còn lại một đống tro tàn.”
Nàng lại hỏi thêm “Vậy có người nào bị chết trong đám cháy không?”
Người kia liền đáp “Đương nhiên là có rồi. Cô nương không nhìn thấy mấy thi thể đen thui được khiêng ra hay sao?”
Một người khác lại nhiều chuyện nói xen vào “Hình như trong mấy thi thể kia có cả thi thể của Uông tú bà nữa đấy!”
Hạ Phẩm Dư vừa nghe thấy tin Uông tú bà của Hiệt Hương Các cũng bị chết cháy liền lặng lẽ rút ra khỏi đám đông.
Đúng vào lúc nàng đang thất thần suy nghĩ mọi khả năng có thể xảy ra thì đột nhiên có người từ phía sau bịt chặt miệng nàng. Hạ Phẩm Dư ra sức vùng vẫy, mãi cho tới khi bị người kia kéo đến một con ngõ kín đáo, bí mật, bàn tay bịt miệng mới thả lỏng ra.
Lúc này bên tai nàng vang lên giọng nói quen thuộc “Là ta đây, đừng kêu lên.”
Là Quan Quần?
Lúc Quan Quần thả Hạ Phẩm Dư ra, nàng liền quay đầu nhìn người đàn ông mặc y phục đen, đội chiếc mũ đen che mặt đang đứng cạnh bên Quan Quần, lúc này đang nhìn nàng chằm chằm.
“Tại sao ngươi lại đột nhiên chạy tới đây thế?” Khẩu khí của người này xem ra không được vui cho mấy.
“Ta… bị lạc đường.”
“Lạc đường?” Giọng Tư Hành Phong bỗng vút cao.
“Dạ… ta đi dạo phố, mải mê quá đến mức lạc cả đường, sau đó nghe thấy người ta nói bị cháy nhà, cho nên mới chạy tới đây, xem chuyện náo nhiệt…” Nàng mím chặt môi nhìn về phía khác.
Thấy ngài bình an vô sự, nàng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác những lo lắng nãy giờ trong lòng đều tan biến hết thảy.
“Nơi đây không phải chỗ để ngươi đến xem náo nhiệt, sau này không được phép tùy tiện đến những nơi thế này, mau cùng ta đi ăn sáng.” Tư Hành Phong nắm lấy tay của nàng kéo đi, rất nhanh cả hai rẽ sang một con đường khác.
Ngồi trước một quán mỳ ngoài trời, Hạ Phẩm Dư vẫn còn đang nghĩ, đáng lẽ Tư Hành Phong phải bước vào tầng hai tửu lầu của khách điếm Như Vân trước mặt mới đúng, sao lại ngồi ăn mỳ ở ngoài đường thế này.
Lúc Tư Hành Phong bỏ chiếc mũ xuống, Hạ Phẩm Dư không khỏi kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạ lẫm trước mắt, tại sao đang yên đang lành ngài lại dịch dung?
Khuôn mặt lúc này hoàn toàn khác biệt với khuôn mặt ở dốc Bình Dương, lại càng khác xa so với dáng vẻ bình thường, vẫn tuyệt sắc phi phàm như thế. Chỉ có điều làn da đen hơn đôi chút, chứ không hề trắng trẻo thư sinh, đôi môi cũng không hồng thắm mà dường như dày hơn đôi chút, lông mày cũng rậm đen hơn, cùng với bộ y phục mặc dưới thiếu đi vẻ nho nhã, yếu đuối, thay vào đó là cảm giác oai phong, quyết đoán.
“Ngươi có muốn dùng một bát không?” Tư Hành Phong thấy nàng ngây người nhìn về phía mình, bất giác đưa tay nhẹ vẫy trước mặt nàng.
“Dạ, không cần đâu, ta đã ăn sáng tại Tô Viên rồi mới ra ngoài.” Nàng định thần, vô cùng ngần ngại, bất giác đưa mắt nhìn về phía khác.
“Thật sao? Vừa dùng xong bữa sáng đã vội vã chạy ra đường rồi sao? Thực là quá sớm, ta cứ tưởng ngươi sẽ đợi đến sau bữa ăn trưa cơ.” Ngài nhìn ông chủ tiệm vẫy vẫy tay “Ông chủ, cho hai bát mỳ lớn.” Ngài một bát, Quan Quần một bát.
Quan Quần đang ngồi ở bàn cạnh bên, đưa mắt nhìn ra xung quanh, chẳng biết đang thưởng thức phong cảnh gì nữa.
Khuôn mặt Hạ Phẩm Dư bỗng nóng bừng lên, mím chặt môi, không nói tiếng nào.
Tư Hành Phong đưa mắt nhìn lướt qua nàng, bình thản như không lột tấm da trên mặt xuống, vứt cho Quan Quần, sau đó quay lại nói với nàng “Như thế này không phải là quen thuộc rồi sao?”
Hạ Phẩm Dư thấy ngài khôi phục lại tướng mạo chẳng khác nào phép biến mặt kì diệu trong nhân gian, bất giác thẫn thờ.
Không lâu sau, hai bát mỳ lớn được mang lên, lúc này, bàn bên cạnh lại xuất hiên hai người đàn ông đầu tóc, y phục rối loạn, vừa ngồi xuống đã than ngắn thở dài.
Một người nói “May mà ta chạy nhanh, nếu không thì đã mất mạng rồi.”
Người kia cũng phụ họa theo “Đúng thế, đúng thế, tối qua may mà không uống quá nhiều.”
“Hầy, thật sự không thể nào hiểu nổi, bao nhiêu năm nay bình an, tại sao đột nhiên lại bốc cháy chứ? Chỉ cần nghĩ tới việc ngân phiếu và y phục của ta đã bị thiêu rụi hết, là trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Nếu không làm sao phải mặc bộ y phục rách nát, bẩn thỉu này ngồi đây ăn thứ đồ này chứ?”
“Huynh đài, tiền tài đều là vật ngoài thân, có tiền mà mất mạng thì còn hưởng thụ cái chó gì. Huynh nhìn Lý ma ma, tú bà lâu năm, mặc vàng đeo bạc, kiếm tiền xương máu của biết bao cô nương, thiếu gia xem, trong kinh thành này có người nào nhiều tiền hơn mụ ta chứ? Huynh nhìn mụ ta xem, hậu quả của tiền nhiều chính là bị thiêu chết ngay tại hiện trường đấy thôi.”
“Đúng thế, tối hôm qua, ta còn nghe cô nương ngủ cùng nói, gần đây không biết Lý ma ma đột nhiên lại hưởng phúc bồng lai, đã lớn tuổi rồi vậy mà vẫn có đàn ông bỏ tiền ra, chỉ đích danh lên giường cùng mụ ta, hơn nữa lại còn mấy đêm liền nữa chứ! Ha ha… ha ha…”
“Hầy, huynh đài nhầm rồi, ít nhiều Lý ma ma năm xưa cũng từng là hoa khôi tuyệt sắc. Ha ha… ha ha… có điều bây giờ, người ta trong lòng nghĩ gì mình đâu biết được, có người vẫn ham hố của đó thì sao. Lý ma ma người ta vui lòng, có tiền lại sảng khoái, không xuất sơn chiều lòng khách thì có là kẻ ngốc nghếch.”
“Ha ha, chỉ đáng tiếc, đống ngân lượng đó không chịu được nóng, đều hóa thành tro bụi hết rồi.”
“Đúng thế, đúng thế, có tiền không mạng hưởng thì còn có ích lợi gì. Cho nên mới nói, mấy đồng ghẻ của chúng ta coi như là của đi thay người. Mỳ tới rồi, mau ăn đi, nửa đêm chạy ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa có miếng gì vào bụng.”
Hạ Phẩm Dư đưa mắt nhìn sang hai người đàn ông bên cạnh, sau đó lại nhìn biểu hiện trên khuôn mặt của Tư Hành Phong đang ngồi đối diện với mình, ngài vẫn luôn lắng nghe hai người đàn ông kia nói gì. Kể từ khi hai người đàn ông kia bắt đầu nói về chuyện Hiệt Hương Các bốc cháy, nụ cười luôn hiện hữu trên đôi môi ngài, đây là một nụ cười lạnh lùng mà khốc liệt xuất phát từ tận đáy lòng.
Mãi cho tới khi hai người kia ăn mỳ xong rời khỏi, Tư Hành Phong mới quay đầu sang hỏi Quan Quần “Quan Quần, hẹn người ta mấy giờ tới xem vải?”
Quan Quần liền đáp “Dạ bẩm giờ Thìn tam khắc ạ.”
“Đi thôi, về gia trang xem sao.” Tư Hành Phong đứng dậy, rời khỏi đó trước.
Hạ Phẩm Dư trả tiền rồi đi theo phía sau.
Gia trang Hải Đức có nhiều cửa hàng ở kinh thành nhất, nơi mà Tư Hành Phong đang ngồi chính là cửa hàng lớn nhất trong kinh thành.
Trong cửa hàng, có mấy vị khách đang chọn lựa vải vóc, chuẩn bị làm y phục cho mùa sau.
Tư Hành Phong đứng ở chỗ cách cửa hàng khá xa mà không vội vã bước vào trong, thi thoảng lại lật xem hàng hóa của những người bày bán hàng rong bên đường. Cứ đứng giết thời gian một lúc lâu, mãi cho tới khi Quan Quần thì thầm bên tai một câu “Người đó tới rồi.”
Hạ Phẩm Dư thấy ánh mắt Quan Quần nhìn về phía cửa hàng kia, liền thấy một chiếc kiệu hạ xuống. Một người phụ nữ mặc y phục màu hồng bước ra từ trong kiệu, bước chân chậm rãi, từ từ tiến vào bên trong cửa hàng.
Tư Hành Phong liền bỏ đồ đang cầm trong tay xuống, quay sang nói với Hạ Phẩm Dư “Mau đi chọn một ít vải để may vài bộ y phục mới.”
Hạ Phẩm Dư cúi đầu nói “Nô tì đã đủ y phục để mặc rồi.”
“Vậy thì cứ mỗi ngày một bộ đi.” Tư Hành Phong lạnh lùng buông một câu sau đó tự mình bước vào bên trong trước.
Quan Quần liền nói “Cô nương mau đi chọn đi, có vị cô nương nào mà không thích mấy bộ y phục đẹp đẽ chứ?”
Hạ Phẩm Dư thở dài một tiếng, mím chặt môi, rồi đi theo phía sau Quan Quần vào bên trong cửa hàng. Ngay lúc bước vào cửa hàng, nàng liền nhìn về phía cách chỗ mình đứng không xa, Tư Hành Phong đang cúi người xuống nhặt chiếc khăn tay màu hồng cho vị cô nương y phục màu hồng khi nãy “Cô nương khăn tay của cô này.”
Nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt của ngài thật chẳng khác nào cơn gió xuân tháng ba, thổi lên mặt người ta vừa mềm dịu lại vừa ấm áp, giọng nói thì quyến rũ, trầm ấm, động lòng khiến cho bất cứ người phụ nữ nào cũng phải tan chảy. Nụ cười như vậy, giọng nói như vậy là thứ mà nàng chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe thấy, có lẽ ngài cũng có lúc cười nói như vậy nhưng đối tượng tuyệt đối không phải nàng.
Kể từ lần đầu tiên gặp ngài, nàng đã biết, nếu ngài có ý định quyến rũ một người phụ nữ thì chỉ cần mỉm cười dịu dàng thôi cũng đã khiến cho người đó hồn bay phách tán, đắm say lắm rồi.
Người thiếu nữ áo hồng thẹn thùng nhận lại khăn tay, cúi đầu tạ ơn, tuy rằng cố ý đưa đôi mắt sáng trong về phía khác nhưng vẫn cứ lén lút nhìn ngài. Khi thấy ngài lại nở nụ cười mê đắm lòng người, liền đưa khăn lên che mặt thẹn thùng, cố ý giả vờ chọn vải.
Hạ Phẩm Dư thấy hai người đầu mày cuối mắt, đột nhiên thấy như có gì mắc nghẹn ở cổ không lên cũng không xuống được, vô cùng khó chịu. Nàng thu ánh mắt, cúi đầu bắt đầu xem những miếng vải màu sắc tươi tắn, tuyệt đẹp. Thực ra nàng chẳng hề để tâm đến việc may y phục mới, chỉ có điều ngài đã lên tiếng, ít nhất nàng cũng phải chọn lựa được một vài khúc vải cho phải đạo. Nàng tùy tiện đưa tay sờ vài khúc màu xanh mực cạnh bên mà chẳng mấy để tâm.
“Yến Nhi, ngươi nói xem màu sắc nào thì hợp với ta? Hôm nay ta không muốn chọn màu vàng, màu hồng gì đó nữa…” Người thiếu nữ áo hồng đột nhiên lên tiếng, giọng nói vừa ngọt ngào, vừa mềm mại lại vừa lảnh lót, khiến người ta mát dịu cả lòng.
Câu nói này ngoài mặt thì nói với người hầu bên cạnh, nhưng thực chất lại dành cho Tư Hành Phong.
Ngay sau đó, liền thấy Tư Hành Phong khẽ ho vài tiếng, nói với chưởng quầy “Thái thúc, thời gian trước không phải chúng ta nhập một lô vải từ nước Thanh Long về sao?”
Thái thúc liền đáp “Những thứ đó ở ngay phía đối diện, khúc vải mà vị cô nương kia đang đặt tay lên chính là khúc vải sau cùng của lô hàng ấy rồi!”
Người thiếu nữ áo hồng vừa nghe thấy vậy lập tức bước tới gần.
Hạ Phẩm Dư đang định rút tay ra thì một bàn tay thon thả trắng muốt đặt lên trên rồi nói “Chưởng quầy, ta lấy hết khúc vải này luôn.” Giọng nói mềm mại, dịu dàng, chính là của vị cô nương áo hồng khi nãy.
Theo phản xạ, Hạ Phẩm Dư rút tay lại, ngước mắt lên liền thấy vị cô nương áo hồng kia cũng đang nhìn mình.
Theo phép lịch sự, Hạ Phẩm Dư khẽ gật đầu.
Người thiếu nữ áo hồng kia không những chẳng đáp lễ lại còn nhìn nàng chằm chằm, sau đó quay lại nói với chưởng quầy “Làm phiền chưởng quầy cho người mang khúc vải này tới Hứa phủ ở thành Tây cho ta.”
Mua xong khúc vải, lúc vị tiểu thư áo hồng đi qua chỗ Tư Hành Phong, khẽ dừng bước đôi chút, ánh mắt sáng trong, nháy mắt cùng ngài đầy tình ý.
Tư Hành Phong nhếch miệng để lộ ra nụ cười hoàn mỹ.
Dùng khăn tay che đi một nửa khuôn mặt, thiếu nữ áo hồng lưu luyến nhìn ngài thêm lần nữa rồi mới bước vào trong kiệu.
Mãi cho tới khi chiếc kiệu đi xa, không còn thấy ánh mắt lưu luyến, đắm say không rời của vị thiếu nữ áo hồng kia, nụ cười ấm áp bên môi của Tư Hành Phong nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười lạnh giá như băng.
Ngài quay người nhìn Hạ Phẩm Dư đang đứng ngây người bên một khúc vải khác liền nói “Ngươi thích khúc vải đó sao?”
Hạ Phẩm Dư định thần, ngài đang đứng ngay trước mặt nàng, khoảng cách lại quá gần, nàng hoang mang thu lại ánh mắt “Không hề, không có gì đặc biệt cả…” Còn chưa kịp nói ra ba chữ ‘không thích lắm’ thì đã bị Tư Hành Phong lên tiếng cắt ngang.
Tư Hành Phong lật xem một khúc vải màu xanh nước biển, đặt lên vai nàng rồi nói “Đợi đến khi nào ngươi được bốn mươi tuổi thì hãy nghĩ tới việc mặc y phục có màu xanh mực.” Tiếp đó ngài quay người nói với Thái thúc “Thái thúc, hãy mang khúc vải này đến Tô Viên cho ta.”
Dứt lời, ngài liền nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng vải.
Quan Quần nhanh chóng đi theo phía sau.
Hạ Phẩm Dư đưa tay sờ lên tấm vải màu xanh nước biển, nhớ lại những lời ngài nói trước đó, bất giác không khỏi rùng mình.
Bốn mươi tuổi? Bây giờ nàng mới gần hai mươi, còn không biết mình thích hợp với y phục màu gì, làm sao mà có thể tính tới chuyện của năm bốn mươi tuổi xa xôi đó chứ?
Đợi đến lúc bản thân được bốn mươi tuổi, ngài đã qua độ tuổi thanh niên cường tráng, không biết lúc đó còn khí thế oai phong, vô song tuyệt sắc như bây giờ hay không? Có lẽ lúc đó ngài sẽ trở thành một lão đầu ốm yếu cằm lún phún đầy râu bạc, hoặc trở thành một ông già béo ị vác theo chiếc bụng to đùng. Vừa nghĩ đến đây, nàng liền bất giác bật cười thành tiếng, chỉ có điều, đầu mày nàng khẽ nhíu lại, nét mặt cũng theo đó mà trở nên nghiêm nghị.
Đến lúc đó, liệu nàng có còn ở bên cạnh ngài nữa hay không? Có lẽ nàng do không chịu nổi những lời nói lạnh lùng, giễu cợt hoặc những trò hành hạ, trêu chọc của ngài mà sớm xuống âm tào địa phủ. Hoặc giả, cuối cùng ngài cũng đã chán ngán với việc giày vò nàng và đuổi nàng khỏi phủ Hầu gia.
Rời khỏi… hình như đã một khoảng thời gian dài nàng không hề nghĩ tới hai chữ này. Trước kia, khi còn ở trong cung cấm, dường như ngày nào nàng cũng nhẩm tính xem còn bao lâu nữa thì có thể thoát khỏi chiếc lồng son giam cầm đó. Có lẽ cuộc sống thanh bình, an lạc ở phủ Hầu gia đã khiến nàng dần nảy sinh tình cảm luyến tiếc. Rồi cũng có một ngày nàng phải rời khỏi nơi ấy, chỉ có điều ngày đó rốt cuộc là lúc nào thì bây giờ nàng vẫn chưa thể biết được, mà cũng chẳng cần thiết phải suy nghĩ nhiều như vậy. Gần đây, có quá nhiều thứ khiến nàng phải suy nghĩ, ngay bản thân cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ những gì, trong lòng lúc nào cũng rối như tơ vò, dù có gỡ thế nào cũng chẳng được.
Đột nhiên, ngoài cửa vọng vào tiếng gọi “Phẩm cô nương, đến lúc phải đi rồi!” Là Quan Quần thúc giục.
Nàng định thần, có lẽ Hầu gia thấy nàng không theo sau, cảm thấy bực bội nên sai Quan Quần quay lại gọi nàng .
Nàng lại sờ vào miếng vải màu xanh nước biển mềm mại trong tay mình lần nữa, đây quả thật là một miếng lụa đẹp, dùng để may y phục cho một nô tì như nàng phải chăng là quá lãng phí? Thế là, nàng than dài một tiếng, đặt miếng vải xuống, bước ra bên ngoài.
Vừa dùng xong bữa trưa, Vân Nương, người may y phục nổi tiếng nhất chốn kinh thành đã tới. Nghe nói y phục do bà may độc nhất vô nhị, đảm bảo tìm cả kinh thành này sẽ không ra bộ thứ hai giống như vậy. Hầu hết những tiểu thư nhà quan hay phu nhân danh môn đều tranh nhau đến đặt may tại cửa hàng của Vân Nương, thậm chí ngay cả y phục của Phượng phi nương nương được sủng ái nhất trong hoàng cung Kim Bích cũng đều do một tay bà làm.
Hạ Phẩm Dư giơ tay, ưỡn người chẳng khác gì một khúc gỗ, trong lòng bắt đầu cảm thấy rối như tơ vò. Có nhiều chuyện nàng muốn làm cho rõ ràng, nhưng chẳng thể nào nghĩ ra được, ngược lại càng nghĩ càng thêm rối. Cũng giống như lúc này, vị Vân Nương này không nhận những mối làm ăn tới tấp mà lại chạy tới đây để may đo y phục cho một người hầu thấp hèn đến từ vùng quê như nàng. Nếu Tư Hành Phong muốn nàng cảm thấy bản thân được sủng ái đến mức kinh ngạc thì ‘sủng ái’ đâu không biết, chỉ thấy ‘kinh hoàng’ thì quá nhiều.
Vân Nương dường như thấy mối nghi hoặc của nàng liền nói “Vào năm trước đó, ta theo tướng công về quê tế tổ, không may gặp phải bọn thổ phỉ, nếu không được Tô công tử ra tay cứu giúp thì hai phu thê ta đã sớm thành cô hồn dã quỷ rồi. Cho nên chỉ cần Tô công tử mở lời, cho dù ở chốn chân trời góc bể, chỉ cần hai phu thê ta có thể làm được thì nhât định sẽ tận sức báo đáp.”
Lúc ban đầu, Hạ Phẩm Dư thấy mọi người trong Tô Viên này đều gọi Tư Hành Phong là Tô công tử chứ không phải là Tư công tử, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau đó nghĩ lại, đi đến nơi xa lạ, mai danh ẩn tích là chuyện đương nhiên. Cho nên, khi nghe thấy Vân Nương gọi ngài Tô công tử, Hạ Phẩm Dư không cảm thấy kinh ngạc mấy.
“Ồ, cám ơn.” Nàng gật đầu cảm tạ, thì ra bà là người được ngài cứu giúp trong lúc hoạn nạn nguy khốn.
Vân Nương lại tiếp tục nói thêm “Ngoại trừ năm trước may một bộ y phục để cảm tạ ân cứu mạng của Tô công tử, cô nương chính là người đầu tiên mà Tô công tử chủ động mở lời nhờ Vân Nương may y phục đấy.”
Hạ Phẩm Dư ngây người chết lặng.
Vân Nương lại nói “Xem ra, cô nương nhất định là ý trung nhân của Tô công tử rồi.”
Hạ Phẩm Dư mỉm cười khốn khổ, vội vã chối bỏ “Không phải đâu, ta chỉ là một nha đầu trong phủ của ngài mà thôi.”
Lần này lại đến lượt Vân Nương ngây người chết lặng, không lâu sau, liền thấy bà bật cười thành tiếng “Làn da và dáng người của cô nương đều rất tuyệt, mặc bộ y phục màu này rất đẹp. Việc khác Vân Nương ta không dám nói, nhưng về việc may mặc thì ta dám đảm bảo sau khi cô nương mặc y phục do ta may xong chắc chắn sẽ xinh đẹp hơn cả mấy vị nương nương trong hoàng cung nữa.”
Hạ Phẩm Dư mỉm cười bình thản, còn xinh đẹp hơn cả các vị nương nương trong hoàng cung sao? Nếu như để cho Hoàng thượng Tây Lăng Xuyên nghe thấy những lời này, ngài nhất định sẽ nhướng mày lên nói với nàng “Ừm, đúng là đẹp, nhưng là vẻ đẹp mang tính chất nhắc nhở!”
Vân Nương đo xong kích thước, trước khi rời đi lại nói “Cô nương xin cứ an tâm, mấy ngày tới Vân Nương sẽ không nhận may hàng của người khác, làm thâu đêm suốt sáng sẽ may cho y phục của cô nương.”
“Đa tạ Vân Nương.” Hạ Phẩm Dư khom người cáo biệt, sau đó tiễn Vân Nương rời khỏi Tô Viên.
/30
|