“Chết rất dễ nhưng người chết rồi không có được hy vọng, đúng không?” Gã nhàn nhạt hỏi lại.
Không có được hy vọng?
“Anh có hy vọng gì?” Mắt Duy Đóa ngổn ngang lo lắng.
Hy vọng của gã là bẻ nát danh dự của cô?
Gã dường như thấu hiểu tâm tư cô, “Ký tên đi, danh dự chẳng dùng để ăn được.” Gã bình tĩnh chỉ chỉ vào chỗ ký tên trên hợp đồng.
Chỉ có ký tên, cô mới giải quyết xong vấn đề.
Vốn dĩ gã tưởng cô sẽ vay ba triệu, ai ngờ chỉ ba trăm ngàn. Con số này nằm ngoài tưởng tượng của gã.
Sáng nay gã nhận được điện thoại của ông Từ, trong điện thoại giọng ông Từ đầy vẻ giận dữ khiến gã dở khóc dở cười. Xem ra, dù cả thế giới xoay chuyển thì Kiều Duy Đóa vẫn không thay đổi, cách nói chuyện của cô luôn chuyên quyền độc đoán.
Duy Đóa thở dồn dập, cô cố gắng kiềm chế bản thân nhưng phát hiện mình thật thất bại.
“Anh đem tiền bố thí, còn hỏi tôi muốn hay không?” Phản ứng của cô là giật lấy tờ hợp đồng ném thẳng vào mặt gã.
Khi tờ giấy trượt qua gương mặt anh tuấn của gã rồi bay xuống bàn làm việc, gã chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng đầy giận dữ của cô.
Cửa văn phòng bị dộng những tiếng bang bang bang.
“Tính khí vẫn đầy mạnh mẽ…” Gã đợi suốt buổi sáng, từ lúc cô bước chân vào công ty thì gã đã đứng sát cửa sổ lầu hai chờ cả tiếng đồng hồ.
Dĩ nhiên cô chả bằng lòng đứng gần gã một phút nào. Nhưng không sao, đây chỉ là sự bắt đầu và mọi thứ còn ở phía trước.
…
Cả ngày trời Duy Đóa lê bước đi khắp nơi, lúc trở về cơn tức giận bừng cháy đã tạm lắng và bờ vai rũ xuống đầy mệt mỏi.
Cô tin ông trời không diệt đường sống của con người, nhưng vì sao cô có cảm giác rất tuyệt vọng?
Cô sinh viên làm thêm không nói dối, Hình Tuế Kiến cũng chẳng ràng buộc cô. Theo tiếng lóng của dân chuyên nghiệp, ‘một chỉ’ tiền lãi hàng tháng có nghĩa là mười phần trăm, quả đúng là ‘ăn thịt mà nhai luôn xương’. Tuy nhiên, vấn đề hiện nay là không ai dám ‘ăn’ cô! Cô không nhà không xe, cũng chẳng có người bảo lãnh.
Chỉ còn hai ngày nữa nhưng cô thật sự không tìm thấy tia hi vọng. Lẽ nào ông trời thực sự muốn cô đi nhận cái gã ‘bạn học’ kia? Không! Dù bị giết chết, cô cũng không cần! Nhưng nếu cô đi tù, Tiểu Lộng phải làm sao?
“Duy Đóa.” Giữa lúc cô mệt mỏi đi vào tiểu khu chuẩn bị lên lầu, thì đằng sau có người gọi tên.
Cô quay lại theo phản xạ tự nhiên, đập vào mắt cô là gương mặt đẹp trai, ôn hòa làm cô ngẩn người, rồi sau đó cô cau mày. Sao Tống Phỉ Nhiên lại tới đây?
“Em ở đây thật hả? Anh còn tưởng ông chủ câu lạc bộ XX nói dối!” Tống Phỉ Nhiên xuống xe, sau khi đóng cửa chiếc Mercedes S600 xong thì lộ vẻ mặt đầy vui mừng.
Duy Đóa chú ý thấy trong tay anh ta ôm một bó hoa to. Hoa này thoạt nhìn giống hoa hồng, nhưng thật ra là…
“Hoa tường vi.” Cô giật mình nói ra đáp án.
“Hoa tường vi tím mà em thích nhất.” Anh ta đem bó hoa đặt vào tay cô.
Duy Đóa bàng hoàng nhìn bó hoa, giữa mơ màng, một làn hương tươi mát xông vào mũi cô.
“Anh mua ở đâu?” Vì quá bất ngờ khiến cô ngớ ngẩn.
Trước đây cô rất thích hoa, nên trước sân nhà trồng đủ loại tường vi. Ngày ấy cô thấy mình thích thứ gì cũng nằm trong tầm tay, sau khi mất đi mới phát hiện, muốn xoa dịu tâm trạng, muốn yêu thích thứ gì đó cũng vì sự nghèo túng mà ước ao trở nên khó khăn.
Hoa tường vi tím rất khó tìm, thế mà ở đây có một bó to.
“Không phải anh mua mà anh trồng.” Tống Phỉ Nhiên mỉm cười ôn tồn đáp.
Anh ta trồng? Câu trở lời thật bất ngờ.
“Đàn ông thiếu việc để làm sao mà đi làm mấy việc này?” Phản ứng của cô rất lãnh đạm.
Dù nhìn đóa tường vi làm trái tim gợn sóng, nhưng cuộc sống trăn trở đã khiến người ta mất đi sự lãng mạn.
“Sau khi chia tay em, anh chỉ có thể nhìn hoa nhớ người.” Tống Phỉ Nhiên dịu dàng nói.
Thường thì các cô gái khi nghe những lời mật ngọt này, đa số sẽ có phản ứng thẹn thùng hoặc bối rối. Vậy mà Duy Đóa chẳng có chút chút phản ứng nào.
“Bây giờ tôi không có tâm tư thưởng thức hoa tường vi.” Cô lãnh đạm nhét bó hoa vào lòng anh ta.
Giờ đây cô như đứng trên lầu cao, bất cứ lúc nào cũng có thể trượt chân ngã xuống tan xương nát thịt. Cô chẳng còn tâm trạng để ngắm hoa dưới trăng.
Cô chuẩn bị đi thì bị Tống Phỉ Nhiên chặn lại.
“Duy Đóa, em… có phải em rất thiếu tiền? Có lẽ anh…” Tống Phỉ Nhiên ngập ngừng như chẳng biết cách mở miệng ra sao.
Cô nhíu mày, cất giọng rõ ràng dứt khoát: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Cô thích sự thẳng thắn, không lãng phí thời gian. Với cô bây giờ, thời gian là tiền bạc.
“Anh muốn nói… thật ra ba trăm ngàn đối với anh… chẳng phải con số lớn.” Tống Phỉ Nhiên tiếp tục ấp úng.
Hôm đó anh ta nhìn thấy hết? Đã vậy còn biết con số chính xác, thật khiến người ta nghi ngờ.
“Ai nói với anh?” Cô điềm nhiên hỏi.
“Duy Đóa, em đừng giận, anh… hỏi bà chủ…” Tống Phỉ Nhiên nhanh chóng thú nhận.
“Tôi không đủ khả năng vay tiền, cũng chẳng đủ khả năng trả nợ.” Cô đại khái hiểu đôi chút, trực tiếp ngắt lời anh ta.
“Muộn rồi, tôi về nghỉ đây.” Dứt lời, cô liền xoay gót.
“Anh muốn trả nợ thay em và không cần em hoàn trả.” Thấy cô bỏ đi, Tống Phỉ Nhiên vội đến mức lớn tiếng giải thích.
Nghe anh ta nói, bước chân cô khựng lại. Anh ta có ý gì? Cái này có phải là từ khốn khó thấy được đường sống?[1]
Ba mươi giây sau, cô xoay người nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. “Nói điều kiện của anh đi.”
Sự thẳng thắn của cô khiến Tống Phỉ Nhiên sửng sốt. Đầy những lời ấp ủ trong tim từ lâu, thế mà lúc này anh ta không thể tuôn ra.
“Hả, em nói điều kiện gì?” Tống Phỉ Nhiên ngơ ngác hỏi.
“Điều kiện để anh giúp tôi.” Cô nói dứt khoát.
Trên đời vĩnh viễn không có bữa tiệc nào miễn phí, vì vậy, cô rất tò mò muốn biết bữa tiệc này dùng vật gì để trao đổi.
Dĩ nhiên anh ta không giúp cô vô điều kiện! Đây là câu trả lời mà Tống Phỉ Nhiên đã chuẩn bị sẵn. Tuy nhiên, dưới ánh mắt cảnh giác cao độ của cô khiến anh ta nghẹn họng.
“Anh… dĩ nhiên vì yêu…” Khóe môi Tống Phỉ Nhiên khẽ thốt lời dịu êm, nhưng…
“Xin anh cứ thành thật.” Cô mất kiên nhẫn cắt ngang.
Tống Phỉ Nhiên lại ngẩn người.
“Anh đứng trước mặt tôi phô trương vẻ giàu sang, vì giờ đây giữa chúng ta không cùng chung tầng lớp. Do năm xưa tôi đưa ra lời chia tay làm anh luôn ôm hận trong lòng?” Cô đưa ra lập trường phán đoán, “Hiện nay ba trăm ngàn đối với anh là con số nhỏ, vì vậy anh muốn dùng nó để đổi lấy cơ hội sỉ nhục tôi?”
Lời của cô khiến Tống Phỉ Nhiên khiếp sợ, “Tại sao em… em có thể nghĩ như vậy?”
“Đây là kiểu lập luận bình thường.” Cô thản nhiên đáp, nhưng vừa nói dứt câu thì cô đã bị kéo ập vào một vòng tay.
“Không! Em hiểu lầm rồi! Đúng, anh thật sự có điều kiện, có mục đích!” Tống Phỉ Nhiên thẳng thắn thành khẩn, “Duy Đóa, điều kiện duy nhất, mục đích duy nhất của anh là…”
“Hy vọng em có thể trở về bên anh!” Anh ta cất tiếng nói từ con tim.
Đáp án này làm Duy Đóa ngỡ ngàng.
“Đêm chia tay cuối cùng của chúng ta, anh nói gì em còn nhớ không?” Giọng anh ta thì thầm như ngọn gió xuân thổi vào tai cô.
Phản ứng của Duy Đóa chỉ là mờ mịt. Thú thực nhắc về quá khứ, ký ức cô dành cho Tống Phỉ Nhiên rất mơ hồ.
“Anh nói, Duy Đóa, chỉ cần chúng ta nhẫn nại, chúng ta chờ đợi, sẽ có một ngày chúng ta được bên nhau.” Tống Phỉ Nhiên xoa nhẹ gò má cô, da diết nói: “Bởi vì em là người con gái duy nhất anh yêu!”
‘Chỉ cần chúng ta nhẫn nại, chúng ta chờ đợi, sẽ có một ngày chúng ta được bên nhau’. Những lời này vừa mơ hồ vừa quen thuộc trong ký ức của cô, dường như anh ta thực sự từng nói qua.
Cô nhíu chặt chân mày. Bởi vì khi gõ cánh cửa ký ức, có một âm thanh mỉa mai khác cũng văng vẳng bên tai cô, ‘Yêu nhau thắm thiết thế kia mà bày đặt diễn cảnh chia tay? Đúng là nhàm chán.’.
Ai, là ai? Tim cô đập thình thịch, bởi vì cô nhớ tới…
Ngay lúc Tống Phỉ Nhiên xoay mặt cô qua, đôi môi ấm áp chuẩn bị ấn xuống… Cô nhanh chóng đẩy Tống Phỉ Nhiên ra, vì…
“Upss, Tư Nguyên, hình như chúng ta làm phiền người ta rồi!” Một giọng nói lảnh lót chen ngang.
Duy Đóa không cần xoay người cũng biết, có một đôi mắt sâu thẳm chiếu trên người mình. Cô đứng thẳng người, không một lời giải thích, chẳng một tiếng chào hỏi, đưa tay ấn nút thang máy.
…
Vào nhà, Thường Hoan vẫn chưa về. Cô tắm rửa xong ra đứng le loi ngoài ban công, ánh mắt đờ đẫn dưới cơn gió lạnh.
Thành phố này rất phồn hoa nhưng cô lại rất nhỏ bé, sống cuộc đời khốn khổ giữa các vết nứt. Cô nỗ lực đè bẹp quá khứ, nhưng mỗi lần nhớ tới thì những thứ cô vùi lấp vẫn tuôn trào ào ạt khiến cô rất sợ.
Đột nhiên có một mùi thơm nồng đậm xộc vào mũi cô.
“Em muốn uống một ly không?” Ban công bên kia vang lên một giọng nói cắt ngang dòng suy tư của cô.
Cô quay đầu, ban công sát vách xuất hiện một gương mặt cười ôn hòa.
“Em không uống café, sợ mất ngủ.” Dù hương thơm kia rất quyến rũ, nhưng cô vẫn từ chối vì lo ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần.
“Cốc này mới là của em.” Anh vươn tay qua ban công, đưa cho cô ly nước ấm.
Duy Đóa thấy đó là ly ca cao nóng, nhìn hấp dẫn và thơm lừng. Cô cúi đầu uống một hớp, cảm giác ấm áp trút vào lòng. Rốt cuộc cô đã biết, vì sao cũng cùng một vòng tay mà trái tim cô vẫn không có cảm giác ngọt ngào ấm áp.
“Bó hoa rất đẹp, người ban nãy là mối tình đầu của em hả?” Tư Nguyên hỏi.
Duy Đóa giật mình, thật lâu sau mới đáp ‘Ừ’ một tiếng. Anh đã nghe được bao nhiêu rồi?
“Em muốn tâm sự không?” Anh vốn dĩ muốn để cô yên tĩnh, nhưng cô mặc chiếc áo ngủ mỏng manh đứng trước gió lạnh rất lâu rồi.
Cô nhíu mày, hỏi: “Tâm sự gì?”
Tư Nguyên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “À, tâm sự… vì sao bọn em chia tay, hoặc về đêm cuối cùng khi chia tay…” Phản ứng ban nãy của cô dường như bị vây hãm trong miền ký ức.
[1]Nguyên tác: tuyệt xử phùng sinh.
Không có được hy vọng?
“Anh có hy vọng gì?” Mắt Duy Đóa ngổn ngang lo lắng.
Hy vọng của gã là bẻ nát danh dự của cô?
Gã dường như thấu hiểu tâm tư cô, “Ký tên đi, danh dự chẳng dùng để ăn được.” Gã bình tĩnh chỉ chỉ vào chỗ ký tên trên hợp đồng.
Chỉ có ký tên, cô mới giải quyết xong vấn đề.
Vốn dĩ gã tưởng cô sẽ vay ba triệu, ai ngờ chỉ ba trăm ngàn. Con số này nằm ngoài tưởng tượng của gã.
Sáng nay gã nhận được điện thoại của ông Từ, trong điện thoại giọng ông Từ đầy vẻ giận dữ khiến gã dở khóc dở cười. Xem ra, dù cả thế giới xoay chuyển thì Kiều Duy Đóa vẫn không thay đổi, cách nói chuyện của cô luôn chuyên quyền độc đoán.
Duy Đóa thở dồn dập, cô cố gắng kiềm chế bản thân nhưng phát hiện mình thật thất bại.
“Anh đem tiền bố thí, còn hỏi tôi muốn hay không?” Phản ứng của cô là giật lấy tờ hợp đồng ném thẳng vào mặt gã.
Khi tờ giấy trượt qua gương mặt anh tuấn của gã rồi bay xuống bàn làm việc, gã chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng đầy giận dữ của cô.
Cửa văn phòng bị dộng những tiếng bang bang bang.
“Tính khí vẫn đầy mạnh mẽ…” Gã đợi suốt buổi sáng, từ lúc cô bước chân vào công ty thì gã đã đứng sát cửa sổ lầu hai chờ cả tiếng đồng hồ.
Dĩ nhiên cô chả bằng lòng đứng gần gã một phút nào. Nhưng không sao, đây chỉ là sự bắt đầu và mọi thứ còn ở phía trước.
…
Cả ngày trời Duy Đóa lê bước đi khắp nơi, lúc trở về cơn tức giận bừng cháy đã tạm lắng và bờ vai rũ xuống đầy mệt mỏi.
Cô tin ông trời không diệt đường sống của con người, nhưng vì sao cô có cảm giác rất tuyệt vọng?
Cô sinh viên làm thêm không nói dối, Hình Tuế Kiến cũng chẳng ràng buộc cô. Theo tiếng lóng của dân chuyên nghiệp, ‘một chỉ’ tiền lãi hàng tháng có nghĩa là mười phần trăm, quả đúng là ‘ăn thịt mà nhai luôn xương’. Tuy nhiên, vấn đề hiện nay là không ai dám ‘ăn’ cô! Cô không nhà không xe, cũng chẳng có người bảo lãnh.
Chỉ còn hai ngày nữa nhưng cô thật sự không tìm thấy tia hi vọng. Lẽ nào ông trời thực sự muốn cô đi nhận cái gã ‘bạn học’ kia? Không! Dù bị giết chết, cô cũng không cần! Nhưng nếu cô đi tù, Tiểu Lộng phải làm sao?
“Duy Đóa.” Giữa lúc cô mệt mỏi đi vào tiểu khu chuẩn bị lên lầu, thì đằng sau có người gọi tên.
Cô quay lại theo phản xạ tự nhiên, đập vào mắt cô là gương mặt đẹp trai, ôn hòa làm cô ngẩn người, rồi sau đó cô cau mày. Sao Tống Phỉ Nhiên lại tới đây?
“Em ở đây thật hả? Anh còn tưởng ông chủ câu lạc bộ XX nói dối!” Tống Phỉ Nhiên xuống xe, sau khi đóng cửa chiếc Mercedes S600 xong thì lộ vẻ mặt đầy vui mừng.
Duy Đóa chú ý thấy trong tay anh ta ôm một bó hoa to. Hoa này thoạt nhìn giống hoa hồng, nhưng thật ra là…
“Hoa tường vi.” Cô giật mình nói ra đáp án.
“Hoa tường vi tím mà em thích nhất.” Anh ta đem bó hoa đặt vào tay cô.
Duy Đóa bàng hoàng nhìn bó hoa, giữa mơ màng, một làn hương tươi mát xông vào mũi cô.
“Anh mua ở đâu?” Vì quá bất ngờ khiến cô ngớ ngẩn.
Trước đây cô rất thích hoa, nên trước sân nhà trồng đủ loại tường vi. Ngày ấy cô thấy mình thích thứ gì cũng nằm trong tầm tay, sau khi mất đi mới phát hiện, muốn xoa dịu tâm trạng, muốn yêu thích thứ gì đó cũng vì sự nghèo túng mà ước ao trở nên khó khăn.
Hoa tường vi tím rất khó tìm, thế mà ở đây có một bó to.
“Không phải anh mua mà anh trồng.” Tống Phỉ Nhiên mỉm cười ôn tồn đáp.
Anh ta trồng? Câu trở lời thật bất ngờ.
“Đàn ông thiếu việc để làm sao mà đi làm mấy việc này?” Phản ứng của cô rất lãnh đạm.
Dù nhìn đóa tường vi làm trái tim gợn sóng, nhưng cuộc sống trăn trở đã khiến người ta mất đi sự lãng mạn.
“Sau khi chia tay em, anh chỉ có thể nhìn hoa nhớ người.” Tống Phỉ Nhiên dịu dàng nói.
Thường thì các cô gái khi nghe những lời mật ngọt này, đa số sẽ có phản ứng thẹn thùng hoặc bối rối. Vậy mà Duy Đóa chẳng có chút chút phản ứng nào.
“Bây giờ tôi không có tâm tư thưởng thức hoa tường vi.” Cô lãnh đạm nhét bó hoa vào lòng anh ta.
Giờ đây cô như đứng trên lầu cao, bất cứ lúc nào cũng có thể trượt chân ngã xuống tan xương nát thịt. Cô chẳng còn tâm trạng để ngắm hoa dưới trăng.
Cô chuẩn bị đi thì bị Tống Phỉ Nhiên chặn lại.
“Duy Đóa, em… có phải em rất thiếu tiền? Có lẽ anh…” Tống Phỉ Nhiên ngập ngừng như chẳng biết cách mở miệng ra sao.
Cô nhíu mày, cất giọng rõ ràng dứt khoát: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Cô thích sự thẳng thắn, không lãng phí thời gian. Với cô bây giờ, thời gian là tiền bạc.
“Anh muốn nói… thật ra ba trăm ngàn đối với anh… chẳng phải con số lớn.” Tống Phỉ Nhiên tiếp tục ấp úng.
Hôm đó anh ta nhìn thấy hết? Đã vậy còn biết con số chính xác, thật khiến người ta nghi ngờ.
“Ai nói với anh?” Cô điềm nhiên hỏi.
“Duy Đóa, em đừng giận, anh… hỏi bà chủ…” Tống Phỉ Nhiên nhanh chóng thú nhận.
“Tôi không đủ khả năng vay tiền, cũng chẳng đủ khả năng trả nợ.” Cô đại khái hiểu đôi chút, trực tiếp ngắt lời anh ta.
“Muộn rồi, tôi về nghỉ đây.” Dứt lời, cô liền xoay gót.
“Anh muốn trả nợ thay em và không cần em hoàn trả.” Thấy cô bỏ đi, Tống Phỉ Nhiên vội đến mức lớn tiếng giải thích.
Nghe anh ta nói, bước chân cô khựng lại. Anh ta có ý gì? Cái này có phải là từ khốn khó thấy được đường sống?[1]
Ba mươi giây sau, cô xoay người nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. “Nói điều kiện của anh đi.”
Sự thẳng thắn của cô khiến Tống Phỉ Nhiên sửng sốt. Đầy những lời ấp ủ trong tim từ lâu, thế mà lúc này anh ta không thể tuôn ra.
“Hả, em nói điều kiện gì?” Tống Phỉ Nhiên ngơ ngác hỏi.
“Điều kiện để anh giúp tôi.” Cô nói dứt khoát.
Trên đời vĩnh viễn không có bữa tiệc nào miễn phí, vì vậy, cô rất tò mò muốn biết bữa tiệc này dùng vật gì để trao đổi.
Dĩ nhiên anh ta không giúp cô vô điều kiện! Đây là câu trả lời mà Tống Phỉ Nhiên đã chuẩn bị sẵn. Tuy nhiên, dưới ánh mắt cảnh giác cao độ của cô khiến anh ta nghẹn họng.
“Anh… dĩ nhiên vì yêu…” Khóe môi Tống Phỉ Nhiên khẽ thốt lời dịu êm, nhưng…
“Xin anh cứ thành thật.” Cô mất kiên nhẫn cắt ngang.
Tống Phỉ Nhiên lại ngẩn người.
“Anh đứng trước mặt tôi phô trương vẻ giàu sang, vì giờ đây giữa chúng ta không cùng chung tầng lớp. Do năm xưa tôi đưa ra lời chia tay làm anh luôn ôm hận trong lòng?” Cô đưa ra lập trường phán đoán, “Hiện nay ba trăm ngàn đối với anh là con số nhỏ, vì vậy anh muốn dùng nó để đổi lấy cơ hội sỉ nhục tôi?”
Lời của cô khiến Tống Phỉ Nhiên khiếp sợ, “Tại sao em… em có thể nghĩ như vậy?”
“Đây là kiểu lập luận bình thường.” Cô thản nhiên đáp, nhưng vừa nói dứt câu thì cô đã bị kéo ập vào một vòng tay.
“Không! Em hiểu lầm rồi! Đúng, anh thật sự có điều kiện, có mục đích!” Tống Phỉ Nhiên thẳng thắn thành khẩn, “Duy Đóa, điều kiện duy nhất, mục đích duy nhất của anh là…”
“Hy vọng em có thể trở về bên anh!” Anh ta cất tiếng nói từ con tim.
Đáp án này làm Duy Đóa ngỡ ngàng.
“Đêm chia tay cuối cùng của chúng ta, anh nói gì em còn nhớ không?” Giọng anh ta thì thầm như ngọn gió xuân thổi vào tai cô.
Phản ứng của Duy Đóa chỉ là mờ mịt. Thú thực nhắc về quá khứ, ký ức cô dành cho Tống Phỉ Nhiên rất mơ hồ.
“Anh nói, Duy Đóa, chỉ cần chúng ta nhẫn nại, chúng ta chờ đợi, sẽ có một ngày chúng ta được bên nhau.” Tống Phỉ Nhiên xoa nhẹ gò má cô, da diết nói: “Bởi vì em là người con gái duy nhất anh yêu!”
‘Chỉ cần chúng ta nhẫn nại, chúng ta chờ đợi, sẽ có một ngày chúng ta được bên nhau’. Những lời này vừa mơ hồ vừa quen thuộc trong ký ức của cô, dường như anh ta thực sự từng nói qua.
Cô nhíu chặt chân mày. Bởi vì khi gõ cánh cửa ký ức, có một âm thanh mỉa mai khác cũng văng vẳng bên tai cô, ‘Yêu nhau thắm thiết thế kia mà bày đặt diễn cảnh chia tay? Đúng là nhàm chán.’.
Ai, là ai? Tim cô đập thình thịch, bởi vì cô nhớ tới…
Ngay lúc Tống Phỉ Nhiên xoay mặt cô qua, đôi môi ấm áp chuẩn bị ấn xuống… Cô nhanh chóng đẩy Tống Phỉ Nhiên ra, vì…
“Upss, Tư Nguyên, hình như chúng ta làm phiền người ta rồi!” Một giọng nói lảnh lót chen ngang.
Duy Đóa không cần xoay người cũng biết, có một đôi mắt sâu thẳm chiếu trên người mình. Cô đứng thẳng người, không một lời giải thích, chẳng một tiếng chào hỏi, đưa tay ấn nút thang máy.
…
Vào nhà, Thường Hoan vẫn chưa về. Cô tắm rửa xong ra đứng le loi ngoài ban công, ánh mắt đờ đẫn dưới cơn gió lạnh.
Thành phố này rất phồn hoa nhưng cô lại rất nhỏ bé, sống cuộc đời khốn khổ giữa các vết nứt. Cô nỗ lực đè bẹp quá khứ, nhưng mỗi lần nhớ tới thì những thứ cô vùi lấp vẫn tuôn trào ào ạt khiến cô rất sợ.
Đột nhiên có một mùi thơm nồng đậm xộc vào mũi cô.
“Em muốn uống một ly không?” Ban công bên kia vang lên một giọng nói cắt ngang dòng suy tư của cô.
Cô quay đầu, ban công sát vách xuất hiện một gương mặt cười ôn hòa.
“Em không uống café, sợ mất ngủ.” Dù hương thơm kia rất quyến rũ, nhưng cô vẫn từ chối vì lo ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần.
“Cốc này mới là của em.” Anh vươn tay qua ban công, đưa cho cô ly nước ấm.
Duy Đóa thấy đó là ly ca cao nóng, nhìn hấp dẫn và thơm lừng. Cô cúi đầu uống một hớp, cảm giác ấm áp trút vào lòng. Rốt cuộc cô đã biết, vì sao cũng cùng một vòng tay mà trái tim cô vẫn không có cảm giác ngọt ngào ấm áp.
“Bó hoa rất đẹp, người ban nãy là mối tình đầu của em hả?” Tư Nguyên hỏi.
Duy Đóa giật mình, thật lâu sau mới đáp ‘Ừ’ một tiếng. Anh đã nghe được bao nhiêu rồi?
“Em muốn tâm sự không?” Anh vốn dĩ muốn để cô yên tĩnh, nhưng cô mặc chiếc áo ngủ mỏng manh đứng trước gió lạnh rất lâu rồi.
Cô nhíu mày, hỏi: “Tâm sự gì?”
Tư Nguyên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “À, tâm sự… vì sao bọn em chia tay, hoặc về đêm cuối cùng khi chia tay…” Phản ứng ban nãy của cô dường như bị vây hãm trong miền ký ức.
[1]Nguyên tác: tuyệt xử phùng sinh.
/131
|