Hình Tuế Kiến đợi suốt hai ngày liền.
“Tiểu Thu, nếu có người tìm tôi thì đưa số điện thoại của tôi cho cô ta. Bảo cô ta gọi thẳng cho tôi.” Trước khi ra cửa, gã căn dặn.
Sau khi trở về, “Tiểu Thu, có điện thoại của tôi không?” Lúc đi ngang qua tầng trệt, gã dừng bước hỏi nhiều thêm một câu.
“Không có ạ.” Cô sinh viên làm thêm tò mò hỏi: “Ông chủ, anh đang chờ điện thoại hả?”
Câu hỏi này khiến gã ngớ người, “Không!” Gã lãnh đạm đáp, xoay gót lên lầu.
Gã không đợi điện thoại của ai mà chỉ tò mò muốn biết, rốt cuộc Kiều Duy Đóa giữ vững phong độ được bao lâu. Tuy ba trăm ngàn không phải khoản tiền lớn, nhưng tự dưng đến nơi khác mượn cũng chẳng phải dễ.
Trời bắt đầu chạng vạng.
“Đại ca, nghe nói hôm nay Bích Quế Viên khai trương, chúng ta có nên tới góp vui không?” Tiểu Béo giơ cánh tay mập núc ních khoác lên vai gã.
“Không đi.” Gã không thèm quay đầu, lập tức từ chối.
“Đại ca, người ta rất muốn tới xem cái vẻ đắc ý của tên Tống cà chớn kia thế nào.” Tiểu Béo cất giọng nhõng nhẽo với gã.
Cuối cùng Hình Tuế Kiến cũng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người anh em thân thiết mà nổi hết da gà.
“Cậu muốn đi thì đi, tôi không cản.” Thật lâu sau, gã mới bật ra một câu.
Mình anh ta đi thôi á? Thế thì có nghĩa khỉ gì!
“Đại ca, anh gọi cổ động Que Củi đi.” Tiểu Béo bắt đầu chuyển sách lược, “Nói thế nào thì Que Củi cũng vừa là bạn thân, vừa kiêm luôn người hùn vốn của công ty chúng ta, phải nể mặt chứ!”
Trong số các anh em, Que Củi là người thông minh và nhẫn nhục nhất. Tốt nghiệp đại học xong, Que Củi liền làm môi giới nhà đất, mà nơi anh ta công tác chính là công ty bất động sản Nguyên Dã.
“Que Củi hiện giờ là người quản lý át chủ bài, không cần chúng ta cổ vũ, khách hàng của cậu ta cũng đông vô số.” Hình Tuế Kiến vẫn bất động.
“Đại ca, sao anh có thể như vậy?” Trần Tiểu Béo kêu lên đầy sợ hãi, nói phóng đại: “Anh mua rất nhiều bảo hiểm của Khoái Ngủ, thế mà lại dửng dưng với Que Củi, làm anh em bất mãn!”
Nghe vậy, Hình Tuế Kiến khỏi cần suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại bấm số. Điện thoại vừa nhấc lên, gã liền hỏi ngay, “Hiệu quả công việc ra sao? Có muốn tôi mua giúp cậu một căn nhà không?” Gã cố ý nói cho Tiểu Béo nghe, vì gã biết nhất định Que Củi sẽ đáp không cần.
Nhưng hôm nay Que Củi rất lạ, ban đầu thì trầm mặc, kế tiếp cười toe toét: “Đại ca, đâu có ai chê bai hiệu xuất làm việc của bản thân.”
Vậy ý anh ta là muốn?
“Được, cậu giữ cho tôi một căn tốt nhất, nửa tiếng sau tôi tới.” Hình Tuế Kiến cúp điện thoại.
Đơn giản chỉ có thế, chưa tới một phút mà gã đã khẳng định sẽ mua nhà?
“Đại ca, anh thật cừ!” Tiểu Béo bật ngón táy cái.
Quả thật dứt khoát đến mức làm người ta cứng lưỡi.
Gã sắp xếp chồng hồ sơ trên bàn rồi đứng dậy sải bước ra cửa.
“Đại ca, chuyện mua nhà quan trọng như vậy, có nên bàn với chị em không? Biết đâu chị ấy cho anh một số ý kiến?” Tiểu Béo vừa nối gót theo sau vừa cất giọng ầm ĩ.
Mà câu trả lời của gã là đi thẳng về phía trước.
…
Trên đường lái xe tới chỗ giao dịch, Hình Tuế Kiến nhận được một cuộc điện thoại. Nội dung cú điện thoại đó khiến gã cau mày.
“Ông có chắc là ba trăm ngàn đó do chính Kiều Duy Đóa tự chuyển?”
Nghe được đáp án chính xác, gã nhíu chặt chân mày. Sự việc phát triển vượt qua dự đoán của gã.
“Tôi nhận được điện thoại của cô ả, khi kiểm tra máy tính thì thấy tên người gửi là…” Ông Từ thông báo với gã.
Tai nghe Bluetooth phát ra ba chữ rõ ràng, làm bầu không khí trong xe yên tĩnh vài giây.
“Con mẹ nó, em biết bọn họ cùng một duột!” Tiểu Béo cất tiếng mắng nhiếc trước tiên.
Mắt gã tối sầm.
“Chuyện năm đó trùng hợp vậy sao? Bọn họ vừa chia tay, tên Tống cà chớn thất tình tới quán bar nhậu nhẹt, còn thách anh uống rượu nữa.”
Năm đó gã tình cờ gặp Tống Phỉ Nhiên thất tình tại quán bar. Gần đây hai người kia xảy ra ‘xích mích’ khiến gã phải bực dọc. Nếu không bắt gặp cảnh cả hai ‘quấn quít say mê’, thì gã đã bị lừa.
“Đừng làm phiền tôi, nếu anh có hứng thú thì chưa hẳn tôi cũng vậy.” Khi Tống Phỉ Nhiên cầm ly rượu đến gần, gã thẳng thừng từ chối. Nhưng tại sao sau đó gã lại uống mấy ly rượu ấy? Gã không muốn hồi tưởng lại mảng ký ức gián đoạn kia nữa.
Tiểu Béo tức giận bất bình, “Đại ca, bọn em không biết tửu lượng của anh sao? Anh uống mãi không say! Một đứa chuốc rượu kê đơn, một đứa khai man trên tòa, đơn giản là muốn đẩy anh vào chỗ chết!”
Ngày đó khi nốc cạn mấy ly rượu, gã đã phát hiện có điều bất thường.
“Chắc chỉ trùng hợp thôi.” Ngón tay gã gõ tay vào vô lăng từng nhịp từng nhịp một.
Nhiều ngày nay gã đã đi điều tra, quả thật mười mấy năm qua Kiều Duy Đóa không có liên hệ gì với Tống Phỉ Nhiên. Nếu nói hai người chung xuống với nhau thì hơi chủ quan, nhưng rõ ràng năm đó bọn họ rất kì lạ.
“Trùng hợp con khỉ, đại ca anh ngồi tù thì ai hưởng lợi nhất? Chẳng phải cái tên Tống cà chớn đó sao?” Có một bí mật mà chỉ có Que Củi và Tiểu Béo mới biết.
Gã dừng xe trước cửa trung tâm giao dịch.
Lúc này đã hơn sáu giờ tối, nhưng trong trung tâm vẫn nhộn nhịp.
Ánh mắt gã dừng tại một điểm. Trong góc phòng khách có một cô gái đứng sát bên cửa sổ, cô ta dựng thẳng lưng, không biết đang dõi mắt về phương nào.
Hình Tuế Kiến nhíu mày trông theo ánh mắt cô, phát hiện vị trí cô đang nhìn dường như là chiếc xe hơi dòng sedan màu xanh đang chạy qua xe gã. Hình Tuế Kiến đang muốn nhìn kĩ người ngồi trong xe, thì bị Que Củi – người môi giới tài ba gõ cửa.
“Trò này càng lúc càng vui.” Dù hôm nay bận bịu đến ná thở, nhưng chiếc SUV của Hình Tuế Kiến vừa dừng lại, Que Củi đã tinh mắt thấy ngay. Que Củi nhếch nhếch khóe môi, chạy nhanh về hướng đó.
Góc cửa sổ phòng khách đã xuất hiện thêm một bóng người quấn quýt ôm lấy cô.
Hình Tuế Kiến nhìn Que Củi, thật ra cảnh tượng trước mắt gã chỉ liếc thoáng một giây hoặc có lẽ không hề.
“Hôm nay cô ta tới mượn ba trăm ngàn và đồng ý tái hợp.” Que Củi cười cười, dùng một câu đơn giản nhất để thông báo toàn bộ quá trình.
Gã thản nhiên nhìn Que Củi, chuyện này thì có liên quan gì với gã?
“Tống Phỉ Nhiên là con sói đội lốt cừu, vì muốn bán hết lô nhà để lấy thành tích cho ba anh ta xem, có thủ đoạn nào mà anh ta từ?” Que Củi thâm nhập hang sói đã lâu, dĩ nhiên rất hiểu Tống Phỉ Nhiên, chỉ thương thay cho Kiều Duy Đóa!
“Cậu muốn nói gì?”
“Đại ca, Tống Phỉ Nhiên thích dùng thủ đoạn gì nhất, hình như trước kia em có nhắc với anh rồi!?” Que Củi mỉm cười, đã biết còn cố hỏi.
Sắc mặt Hình Tuế Kiến bỗng dưng căng xiết, những thủ đoạn ấy quả thực rất hèn hạ.
“Nếu em là Kiều Duy Đóa, em sẽ rất hận anh.” Que Củi tiếp tục cười rạng rỡ, “Bởi vì chính anh đạo diễn vở kịch hay, đẩy cô ta vào hố lửa.”
Chuyện này liên can quái gì đến gã?
“Mặc dù hôm nay đa số khách hàng đều tới ủy thác, nhưng khu dân cư Bích Quế Viên quả thật rất tốt.” Que Củi vừa chuyển đề tài, vừa đem tờ rơi quảng cáo đặt vào tay gã, “Đại ca, em giữ cho anh một căn tốt nhất. Một tầng hai hộ, anh mua đi!”
“Tại sao tôi phải mua nhà một tầng hai hộ?” Mặt gã chẳng chút biểu cảm.
“Em bảo đảm hệ thống cách âm rất tốt, anh giết người phanh thây ở bên trong cũng chưa chắc có ai nghe.”
Giết người phanh thây? Gã giống kẻ hung tàn lắm sao?
Que Củi hài hước bỏ nhỏ thêm một câu: “Còn nữa… rất thích hợp làm nơi giấu người đẹp ‘hung hăng’ để phục tùng ‘mãnh thú’. Em cam đoan chỉ cần đóng cửa sổ, anh và ‘hổ cái’ có đánh nhau chí chóe cũng chả sợ hàng xóm phàn nàn.”
Đánh nhau á?
“Đại ca, nên ra tay thì hãy ra tay. Bất kể là lang sói hay hổ cái, em tin anh đều có đủ khả năng dạy dỗ họ.” Ánh mắt Que Củi chợt lóe tia lạnh lùng.
“Đúng là người môi giới thâm niên, miệng lưỡi trơn tru quá.” Hơn nữa, sắc bén đến mức liếc mắt đã nhìn rõ kế hoạch tiếp theo của gã.
“Sao tôi chả hiểu các người nói gì vậy?” Chỉ có Trần Tiểu Béo là không hiểu mô tê gì.
“Đầu heo như mày thì không cần hiểu loài người bọn tao nói gì.” Que Củi gõ đầu Tiểu Béo.
“Ơ hay, cái tên Que Củi gầy tong này, mày dám chế giễu tao béo hả?” Tiểu Béo ồn ào.
Một người ngồi trong, một kẻ đứng ngoài bắt đầu trận khẩu chiến. Còn ánh mắt sâu thẳm của gã lại hướng về một nơi. Thực ra trong mảng ký ức gián đoạn kia chất chứa điều gì, thâm tâm gã rõ nhất.
…
Tống Phỉ Nhiên luôn quấn quýt bên cô, hễ tí là ôm chầm lấy. Hơn nữa, cả buổi tối tầm mắt anh ta vờn hết chỗ này qua chỗ khác. Lúc căng thẳng, anh ta càng xiết chặt cô hơn, như thể đang tuyên bố sự thắng lợi. Việc này kéo dài mãi đến khi trung tâm giao dịch đóng cửa. Tới khuya, anh ta dường như cũng không muốn đưa cô về.
“Muộn rồi, ngày mai em phải đi làm.” Cô nghiêm nét mặt nhắc nhở anh ta.
“Nghỉ việc đi, anh sẽ nuôi em.” Tống Phỉ Nhiên ôm lấy cô không chịu buông.
Trên người cô tỏa một hương thơm nhè nhẹ, chỉ dựa sát vào mới có thể ngửi được. Mùi hương thoang thoảng ấy quanh quẩn bên chóp mũi, làm lay động bản năng người đàn ông.
Duy Đóa nhăn mày. Mới hẹn hò buổi đầu tiên, Tống Phỉ Nhiên đã lặp lại câu này không dưới một lần.
“Thôi, đi làm vẫn tốt hơn.” Cô trả lời khách sáo.
“Có gì tốt chứ? Tay em đều chai sần cả rồi!” Tống Phỉ Nhiên kéo tay cô, đau lòng nói.
Anh ta vẫn săn sóc như xưa, chỉ là Duy Đóa hết cách để ‘nhập vai’. Cô nhẹ nhàng rút tay mình về.
“Mai mốt có vấn đề gì liên quan đến tiền nong, anh đều giải quyết giúp em, em sẽ không khổ nữa!” Tống Phỉ Nhiên thề thốt.
Vì sao nghe những lời ngon ngọt đó mà cô chẳng chút cảm động? Khi Tống Phỉ Nhiên cúi xuống định hôn lên môi cô, cô khẽ ngiêng đầu lách qua một bên để nụ hôn anh ta rớt trên tóc mình.
“Cho em thêm chút thời gian.” Cô nghiêm mặt lùi về phía sau từng bước, lãnh đạm nói.
Tính cô khá bảo thủ, cô không có cách làm cho mười ba năm xa cách bỗng trở thành vô hình. Thực tế, sự nhiệt tình của Tống Phỉ Nhiên khiến cô mất tự nhiên. Hơn nữa, cô rất sợ bị đàn ông đụng chạm.
“Anh vui quá nên nóng vội.” Tống Phỉ Nhiên cười ngượng ngùng.
Khi anh ta cười, nhìn như cậu học sinh.
Cô không phải tuýp phụ nữ tùy tiện, nếu đã đồng ý hẹn hò thì cô lập tức sẽ sai khiến bản thân phải hòa nhập, huống chi tuổi cô chẳng còn nhỏ nữa. Thế nhưng vì sao đối với Tống Phỉ Nhiên, cô luôn tồn tại một sự cảnh giác?
“Tiểu Thu, nếu có người tìm tôi thì đưa số điện thoại của tôi cho cô ta. Bảo cô ta gọi thẳng cho tôi.” Trước khi ra cửa, gã căn dặn.
Sau khi trở về, “Tiểu Thu, có điện thoại của tôi không?” Lúc đi ngang qua tầng trệt, gã dừng bước hỏi nhiều thêm một câu.
“Không có ạ.” Cô sinh viên làm thêm tò mò hỏi: “Ông chủ, anh đang chờ điện thoại hả?”
Câu hỏi này khiến gã ngớ người, “Không!” Gã lãnh đạm đáp, xoay gót lên lầu.
Gã không đợi điện thoại của ai mà chỉ tò mò muốn biết, rốt cuộc Kiều Duy Đóa giữ vững phong độ được bao lâu. Tuy ba trăm ngàn không phải khoản tiền lớn, nhưng tự dưng đến nơi khác mượn cũng chẳng phải dễ.
Trời bắt đầu chạng vạng.
“Đại ca, nghe nói hôm nay Bích Quế Viên khai trương, chúng ta có nên tới góp vui không?” Tiểu Béo giơ cánh tay mập núc ních khoác lên vai gã.
“Không đi.” Gã không thèm quay đầu, lập tức từ chối.
“Đại ca, người ta rất muốn tới xem cái vẻ đắc ý của tên Tống cà chớn kia thế nào.” Tiểu Béo cất giọng nhõng nhẽo với gã.
Cuối cùng Hình Tuế Kiến cũng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người anh em thân thiết mà nổi hết da gà.
“Cậu muốn đi thì đi, tôi không cản.” Thật lâu sau, gã mới bật ra một câu.
Mình anh ta đi thôi á? Thế thì có nghĩa khỉ gì!
“Đại ca, anh gọi cổ động Que Củi đi.” Tiểu Béo bắt đầu chuyển sách lược, “Nói thế nào thì Que Củi cũng vừa là bạn thân, vừa kiêm luôn người hùn vốn của công ty chúng ta, phải nể mặt chứ!”
Trong số các anh em, Que Củi là người thông minh và nhẫn nhục nhất. Tốt nghiệp đại học xong, Que Củi liền làm môi giới nhà đất, mà nơi anh ta công tác chính là công ty bất động sản Nguyên Dã.
“Que Củi hiện giờ là người quản lý át chủ bài, không cần chúng ta cổ vũ, khách hàng của cậu ta cũng đông vô số.” Hình Tuế Kiến vẫn bất động.
“Đại ca, sao anh có thể như vậy?” Trần Tiểu Béo kêu lên đầy sợ hãi, nói phóng đại: “Anh mua rất nhiều bảo hiểm của Khoái Ngủ, thế mà lại dửng dưng với Que Củi, làm anh em bất mãn!”
Nghe vậy, Hình Tuế Kiến khỏi cần suy nghĩ nhiều, cầm điện thoại bấm số. Điện thoại vừa nhấc lên, gã liền hỏi ngay, “Hiệu quả công việc ra sao? Có muốn tôi mua giúp cậu một căn nhà không?” Gã cố ý nói cho Tiểu Béo nghe, vì gã biết nhất định Que Củi sẽ đáp không cần.
Nhưng hôm nay Que Củi rất lạ, ban đầu thì trầm mặc, kế tiếp cười toe toét: “Đại ca, đâu có ai chê bai hiệu xuất làm việc của bản thân.”
Vậy ý anh ta là muốn?
“Được, cậu giữ cho tôi một căn tốt nhất, nửa tiếng sau tôi tới.” Hình Tuế Kiến cúp điện thoại.
Đơn giản chỉ có thế, chưa tới một phút mà gã đã khẳng định sẽ mua nhà?
“Đại ca, anh thật cừ!” Tiểu Béo bật ngón táy cái.
Quả thật dứt khoát đến mức làm người ta cứng lưỡi.
Gã sắp xếp chồng hồ sơ trên bàn rồi đứng dậy sải bước ra cửa.
“Đại ca, chuyện mua nhà quan trọng như vậy, có nên bàn với chị em không? Biết đâu chị ấy cho anh một số ý kiến?” Tiểu Béo vừa nối gót theo sau vừa cất giọng ầm ĩ.
Mà câu trả lời của gã là đi thẳng về phía trước.
…
Trên đường lái xe tới chỗ giao dịch, Hình Tuế Kiến nhận được một cuộc điện thoại. Nội dung cú điện thoại đó khiến gã cau mày.
“Ông có chắc là ba trăm ngàn đó do chính Kiều Duy Đóa tự chuyển?”
Nghe được đáp án chính xác, gã nhíu chặt chân mày. Sự việc phát triển vượt qua dự đoán của gã.
“Tôi nhận được điện thoại của cô ả, khi kiểm tra máy tính thì thấy tên người gửi là…” Ông Từ thông báo với gã.
Tai nghe Bluetooth phát ra ba chữ rõ ràng, làm bầu không khí trong xe yên tĩnh vài giây.
“Con mẹ nó, em biết bọn họ cùng một duột!” Tiểu Béo cất tiếng mắng nhiếc trước tiên.
Mắt gã tối sầm.
“Chuyện năm đó trùng hợp vậy sao? Bọn họ vừa chia tay, tên Tống cà chớn thất tình tới quán bar nhậu nhẹt, còn thách anh uống rượu nữa.”
Năm đó gã tình cờ gặp Tống Phỉ Nhiên thất tình tại quán bar. Gần đây hai người kia xảy ra ‘xích mích’ khiến gã phải bực dọc. Nếu không bắt gặp cảnh cả hai ‘quấn quít say mê’, thì gã đã bị lừa.
“Đừng làm phiền tôi, nếu anh có hứng thú thì chưa hẳn tôi cũng vậy.” Khi Tống Phỉ Nhiên cầm ly rượu đến gần, gã thẳng thừng từ chối. Nhưng tại sao sau đó gã lại uống mấy ly rượu ấy? Gã không muốn hồi tưởng lại mảng ký ức gián đoạn kia nữa.
Tiểu Béo tức giận bất bình, “Đại ca, bọn em không biết tửu lượng của anh sao? Anh uống mãi không say! Một đứa chuốc rượu kê đơn, một đứa khai man trên tòa, đơn giản là muốn đẩy anh vào chỗ chết!”
Ngày đó khi nốc cạn mấy ly rượu, gã đã phát hiện có điều bất thường.
“Chắc chỉ trùng hợp thôi.” Ngón tay gã gõ tay vào vô lăng từng nhịp từng nhịp một.
Nhiều ngày nay gã đã đi điều tra, quả thật mười mấy năm qua Kiều Duy Đóa không có liên hệ gì với Tống Phỉ Nhiên. Nếu nói hai người chung xuống với nhau thì hơi chủ quan, nhưng rõ ràng năm đó bọn họ rất kì lạ.
“Trùng hợp con khỉ, đại ca anh ngồi tù thì ai hưởng lợi nhất? Chẳng phải cái tên Tống cà chớn đó sao?” Có một bí mật mà chỉ có Que Củi và Tiểu Béo mới biết.
Gã dừng xe trước cửa trung tâm giao dịch.
Lúc này đã hơn sáu giờ tối, nhưng trong trung tâm vẫn nhộn nhịp.
Ánh mắt gã dừng tại một điểm. Trong góc phòng khách có một cô gái đứng sát bên cửa sổ, cô ta dựng thẳng lưng, không biết đang dõi mắt về phương nào.
Hình Tuế Kiến nhíu mày trông theo ánh mắt cô, phát hiện vị trí cô đang nhìn dường như là chiếc xe hơi dòng sedan màu xanh đang chạy qua xe gã. Hình Tuế Kiến đang muốn nhìn kĩ người ngồi trong xe, thì bị Que Củi – người môi giới tài ba gõ cửa.
“Trò này càng lúc càng vui.” Dù hôm nay bận bịu đến ná thở, nhưng chiếc SUV của Hình Tuế Kiến vừa dừng lại, Que Củi đã tinh mắt thấy ngay. Que Củi nhếch nhếch khóe môi, chạy nhanh về hướng đó.
Góc cửa sổ phòng khách đã xuất hiện thêm một bóng người quấn quýt ôm lấy cô.
Hình Tuế Kiến nhìn Que Củi, thật ra cảnh tượng trước mắt gã chỉ liếc thoáng một giây hoặc có lẽ không hề.
“Hôm nay cô ta tới mượn ba trăm ngàn và đồng ý tái hợp.” Que Củi cười cười, dùng một câu đơn giản nhất để thông báo toàn bộ quá trình.
Gã thản nhiên nhìn Que Củi, chuyện này thì có liên quan gì với gã?
“Tống Phỉ Nhiên là con sói đội lốt cừu, vì muốn bán hết lô nhà để lấy thành tích cho ba anh ta xem, có thủ đoạn nào mà anh ta từ?” Que Củi thâm nhập hang sói đã lâu, dĩ nhiên rất hiểu Tống Phỉ Nhiên, chỉ thương thay cho Kiều Duy Đóa!
“Cậu muốn nói gì?”
“Đại ca, Tống Phỉ Nhiên thích dùng thủ đoạn gì nhất, hình như trước kia em có nhắc với anh rồi!?” Que Củi mỉm cười, đã biết còn cố hỏi.
Sắc mặt Hình Tuế Kiến bỗng dưng căng xiết, những thủ đoạn ấy quả thực rất hèn hạ.
“Nếu em là Kiều Duy Đóa, em sẽ rất hận anh.” Que Củi tiếp tục cười rạng rỡ, “Bởi vì chính anh đạo diễn vở kịch hay, đẩy cô ta vào hố lửa.”
Chuyện này liên can quái gì đến gã?
“Mặc dù hôm nay đa số khách hàng đều tới ủy thác, nhưng khu dân cư Bích Quế Viên quả thật rất tốt.” Que Củi vừa chuyển đề tài, vừa đem tờ rơi quảng cáo đặt vào tay gã, “Đại ca, em giữ cho anh một căn tốt nhất. Một tầng hai hộ, anh mua đi!”
“Tại sao tôi phải mua nhà một tầng hai hộ?” Mặt gã chẳng chút biểu cảm.
“Em bảo đảm hệ thống cách âm rất tốt, anh giết người phanh thây ở bên trong cũng chưa chắc có ai nghe.”
Giết người phanh thây? Gã giống kẻ hung tàn lắm sao?
Que Củi hài hước bỏ nhỏ thêm một câu: “Còn nữa… rất thích hợp làm nơi giấu người đẹp ‘hung hăng’ để phục tùng ‘mãnh thú’. Em cam đoan chỉ cần đóng cửa sổ, anh và ‘hổ cái’ có đánh nhau chí chóe cũng chả sợ hàng xóm phàn nàn.”
Đánh nhau á?
“Đại ca, nên ra tay thì hãy ra tay. Bất kể là lang sói hay hổ cái, em tin anh đều có đủ khả năng dạy dỗ họ.” Ánh mắt Que Củi chợt lóe tia lạnh lùng.
“Đúng là người môi giới thâm niên, miệng lưỡi trơn tru quá.” Hơn nữa, sắc bén đến mức liếc mắt đã nhìn rõ kế hoạch tiếp theo của gã.
“Sao tôi chả hiểu các người nói gì vậy?” Chỉ có Trần Tiểu Béo là không hiểu mô tê gì.
“Đầu heo như mày thì không cần hiểu loài người bọn tao nói gì.” Que Củi gõ đầu Tiểu Béo.
“Ơ hay, cái tên Que Củi gầy tong này, mày dám chế giễu tao béo hả?” Tiểu Béo ồn ào.
Một người ngồi trong, một kẻ đứng ngoài bắt đầu trận khẩu chiến. Còn ánh mắt sâu thẳm của gã lại hướng về một nơi. Thực ra trong mảng ký ức gián đoạn kia chất chứa điều gì, thâm tâm gã rõ nhất.
…
Tống Phỉ Nhiên luôn quấn quýt bên cô, hễ tí là ôm chầm lấy. Hơn nữa, cả buổi tối tầm mắt anh ta vờn hết chỗ này qua chỗ khác. Lúc căng thẳng, anh ta càng xiết chặt cô hơn, như thể đang tuyên bố sự thắng lợi. Việc này kéo dài mãi đến khi trung tâm giao dịch đóng cửa. Tới khuya, anh ta dường như cũng không muốn đưa cô về.
“Muộn rồi, ngày mai em phải đi làm.” Cô nghiêm nét mặt nhắc nhở anh ta.
“Nghỉ việc đi, anh sẽ nuôi em.” Tống Phỉ Nhiên ôm lấy cô không chịu buông.
Trên người cô tỏa một hương thơm nhè nhẹ, chỉ dựa sát vào mới có thể ngửi được. Mùi hương thoang thoảng ấy quanh quẩn bên chóp mũi, làm lay động bản năng người đàn ông.
Duy Đóa nhăn mày. Mới hẹn hò buổi đầu tiên, Tống Phỉ Nhiên đã lặp lại câu này không dưới một lần.
“Thôi, đi làm vẫn tốt hơn.” Cô trả lời khách sáo.
“Có gì tốt chứ? Tay em đều chai sần cả rồi!” Tống Phỉ Nhiên kéo tay cô, đau lòng nói.
Anh ta vẫn săn sóc như xưa, chỉ là Duy Đóa hết cách để ‘nhập vai’. Cô nhẹ nhàng rút tay mình về.
“Mai mốt có vấn đề gì liên quan đến tiền nong, anh đều giải quyết giúp em, em sẽ không khổ nữa!” Tống Phỉ Nhiên thề thốt.
Vì sao nghe những lời ngon ngọt đó mà cô chẳng chút cảm động? Khi Tống Phỉ Nhiên cúi xuống định hôn lên môi cô, cô khẽ ngiêng đầu lách qua một bên để nụ hôn anh ta rớt trên tóc mình.
“Cho em thêm chút thời gian.” Cô nghiêm mặt lùi về phía sau từng bước, lãnh đạm nói.
Tính cô khá bảo thủ, cô không có cách làm cho mười ba năm xa cách bỗng trở thành vô hình. Thực tế, sự nhiệt tình của Tống Phỉ Nhiên khiến cô mất tự nhiên. Hơn nữa, cô rất sợ bị đàn ông đụng chạm.
“Anh vui quá nên nóng vội.” Tống Phỉ Nhiên cười ngượng ngùng.
Khi anh ta cười, nhìn như cậu học sinh.
Cô không phải tuýp phụ nữ tùy tiện, nếu đã đồng ý hẹn hò thì cô lập tức sẽ sai khiến bản thân phải hòa nhập, huống chi tuổi cô chẳng còn nhỏ nữa. Thế nhưng vì sao đối với Tống Phỉ Nhiên, cô luôn tồn tại một sự cảnh giác?
/131
|