Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa

Chương 108

/164


“A!” Giản Tiểu Bạch hoảng sợ hét chói tai.

“Con thối tha này năm năm rồi mà mày còn giả vờ!” Ôn Hướng Đình cũng không vội vã tiến sát đến cô.

“Nói cho mày biết, ông đây tuy rằng không thể chơi kiểu kia được nữa nhưng mà tao vẫn còn có tay cho nên yên tâm đi! Tao sẽ cho mày trước khi chết được hưởng thụ một chút, sau đó vào lúc mày mơ mơ màng màng thì tao mới giết. Mày nói có được không?”

“Ông!” Giản Tiểu Bạch cong thắt lưng bảo vệ mình.

“Ha ha, được. Nếu tao không thế thì làm sao trước khi chết mày có thể hưởng thụ được cực lạc nhân gian chứ! Thấy tao thương mày ghê chưa, lại đây đi! Mỹ nhân bé nhỏ cho tao thử xem mày sâu cạn thế nào nhé! Giải quyết xong tiếc nuối của chúng ta năm năm trước!”

“Ôn Hướng Đình, ông tha cho tôi đi! Tôi không muốn chết!” Giản Tiểu Bạch cầu xin, trong mắt vì hoảng sợ mà đã ràn rụa nước mắt. Cô không thể chết được, Thiên Thiên của cô còn nhỏ như vậy.

“Mày nói không muốn chết với tao. Mày không có chết một mình được, tao sẽ giết chết mày rồi tao cũng sẽ chết, hai chúng ta cùng làm bạn chẳng phải tốt lắm sao?!” Ôn Hướng Đình cười đến dữ tợn, đôi mắt sáng quắc, nóng đến độ muốn bằng ánh mắt mà thiêu cháy Giản Tiểu Bạch.

Ánh mắt của hắn ta làm cho Giản Tiểu Bạch thấy buồn nôn: “Ông…, ông thả tôi ra đi!”

Cô đã bắt đầu òa khóc, hai vai run lên, vẻ mặt đầy đau đớn. Ôn Hướng Đình đột nhiên nhào tới, bàn tay béo ú xoa ngực của cô. Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy tóc gáy cả người đều dựng đứng cả lên. Dạ dày cuộn thốc lên ngay sau đó toàn bộ đồ trong dạ dày đều như sóng lớn cuộn trào mà trào lên. Kết quả là cô nôn hết ra ngoài. Đủ thứ dơ bẩn dính lên khắp người Ôn Hướng Đình.

Dường như không nghĩ tới cô sẽ nôn vào người mình nên Ôn Hướng Đình có chút sửng sốt. Hắn ta nổi điên lên: “Con mụ thối tha này sắp chết rồi còn không cho ông mày được sạch sẽ một chút, mày đi chết đi.”

Hắn nắm mái tóc dài của cô dùng sức cho cô hai cái tát vang dội. Bị hắn ta đánh, Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy đầu óc càng choáng váng, phản ứng trong dạ dày càng mãnh liệt.

“Ọe.” Cô lại ói một trận, lúc này là trực tiếp văng lên mặt hắn ta.

“Chết tiệt, con mụ thối tha, gớm chết mất.” Ôn Hướng Đình nhặt váy của Giản Tiểu Bạch trên mặt đất lên lau mặt: “Mày tưởng ói ra người tao thì tao sẽ không động vào mày hả? Nằm mơ đi!”

Hắn ta đẩy cô một cái, Giản Tiểu Bạch vốn đã bị trói chặt tay, trọng tâm không vững nên hắn ta chỉ đẩy một cái là cả người liền ngửa thẳng ra phía sau, đầu đập vào một khối cứng gì đó thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Ôn Hướng Đình lại nhào qua, đè lên người cô. “Con mụ chết tiệt để tao chơi mày.” Nói xong bàn tay béo ịch của hắn ta liền xoa lên người cô.

“Hu hu.” Giản Tiểu Bạch khóc lớn.

Ngay vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.

“A!”

Đột nhiên Ôn Hướng Đình hét thảm một tiếng. Giản Tiểu Bạch mở to hai mắt nhìn thấy Ôn Hướng Đình lăn qua một bên. Trên cánh tay cắm một thanh mã tấu Thụy Sĩ. Nơi cửa một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ màu vàng đi đến.

“Ô! Ôn Hướng Đình, mày bị cắt trứng rồi mà vẫn còn muốn bị cắt động mạch chủ sao?”

Người đàn ông có giọng nói rất trầm và êm tai.

Giản Tiểu Bạch giãy dụa ngồi dậy cuộn tròn người lại. Che đi sự bối rối của mình. Váy của cô đã rách thành hai mảnh rơi trên mặt đất. Ôn Hướng Đình kêu thảm ở một bên, thấy được người mang mặt nạ vàng hắn ta liền sửng sốt chỉ vào người đó: “Mày là người đó?”

Người đeo mặt nạ không nói gì, lớp mặt nạ đã che khuất vẻ mặt của anh ta chỉ có đôi mắt sáng ngời là hàm chứa nụ cười. Nụ cười đó đầy mỉa mai: “Ôn Hướng Đình, nếu mày muốn chết thì chết một mình đi, kéo một cô gái vô tội chết cùng như thế thì đúng là mất mặt quá.”

“Mày với tên mặt nạ bạc là một người. Ông chưa quên bọn mày, có thành quỷ cũng không quên.”

“Vậy mày cứ đi biến thành quỷ đi!”

Người mặt nạ vàng đi qua, Ôn Hướng Đình không khỏi lui người về phía sau. Anh ta rút mã tấu cắm ở trên cánh tay Ôn Hướng Đình ra, một dòng máu tươi liền phun lên. Ôn Hướng Đình hừ lạnh, mồ hôi trên mặt cũng theo đó mà rơi xuống.

Người mặt nạ vàng lắc đầu, chặc lưỡi thở dài: “Mới thế này mày đã chịu không nổi? Tao xem mày có muốn chết cũng khó!”

Giọng điệu mỉa mai của anh ta có chút quen tai, Giản Tiểu Bạch dường như đã nghe ở đâu đó.

“Mày giết tao đi.” Ôn Hướng Đình khẽ la lên.

“Tự mày đi mà chết đi! Ngại quá tao là một người rất đặc biệt. Ở chỗ bọn tao thì tao chính là người đứng đầu. Mày càng bảo tao giết mày thì tao càng không muốn giết. Nếu mà mày cầu xin như vậy thì cái mạng của mày hôm nay đúng là không còn.”

Ôn Hướng Đình liều chết trừng anh ta. “Mày giết tao đi! Cầu xin mày đó!”

Người mặt nạ không để ý tới anh ta mà đem thanh mã tấu dính máu lau lên quần áo Ôn Hướng Đình. Sau đó đi tới cắt đứt dây thường trói tay Giản Tiểu Bạch ra.

Một lần nữa được tự do Giản Tiểu Bạch cúi đầu thấp giọng nói: “Cám ơn anh!”

“Đừng khách sáo!” Mặt nạ vàng cười đem cởi áo khoác của mình khoác cho cô.

Giản Tiểu Bạch choàng áo lên vai, một mùi hương riêng có của đàn ông hòa với mùi thuốc lá nhàn nhạt lan ra nơi chóp mũi. Cô lại cảm kích nói: “Cám ơn anh!”

Lúc này đây cô nâng ánh mắt lên, đối diện với một đôi mắt đàn ông ngăm đen. Anh ta có một đôi sáng ngăm đen sáng ngời, so với đêm tối còn đen hơn trong màn đêm đen ấy ngời lên ánh hào quang nháy mắt với Giản Tiểu Bạch: “Đi thôi, cô muốn ở trong này cả đời sao?”

“À!” Giản Tiểu Bạch bật cười, sau khi được cứu, tâm tư thả lỏng khiến cô không tự chủ được mà giãn mặt ra. “Cám ơn anh, anh mặt nạ vàng!”

“Mặt nạ vàng?” Anh ta ngoái đầu nhìn lại mà nở nụ cười. “Cái tên này tôi thích! Vậy thì sau này tên tôi sẽ là mặt nạ vàng.”

“Các người không được đi!” Ôn Hướng Đình la to, ôm cánh tay đầy máu đang xụi lơ buông xuống, hắn ta đứng lên lảo đảo vài cái.

Mặt nạ vàng cười khẽ: “Chút thương tích đó mà mày đã sợ đến vậy. Lá gan của mày cũng đâu có to lắm nhỉ.”

Ôn Hướng Đình không để ý tới sự châm biếm của mặt nạ vàng mà nói: “Giết tao đi! Tao thật sự muốn chết!”

Mặt nạ vàng lắc đầu: “Tao không thể giết mày. Người như mày, tao nhiều nhất là tra tấn một chút cho vui thôi. Giết mày sẽ làm ô uế tay của tao!”

Giản Tiểu Bạch cẩn thận chạy đến cửa, tránh khỏi Ôn Hướng Đình. Mặt nạ vàng thấy cô vẫn còn sợ hãi thì không khỏi nở nụ cười.

“Mỹ nhân bé nhỏ cô tự gọi xe về đi! Trong áo khoác của tôi có tiền lẻ.”

Lúc này mặt nạ vàng dường như đứng sựng, nín thở nghe ngóng xong rồi anh ta mới nói: “Mà thôi cô cũng đừng gọi xe nữa. Tôi đoán người tới cứu cô cũng đã đến, cô mau ra cửa lớn của cái nhà xưởng cũ này đi. Tôi phải đi rồi, cũng không muốn chuốc phiền toái!”

Nói xong mặt nạ vàng giống như gặp phải quỷ nhún người một cái nhảy lên một chỗ tường cao bên cạnh, động tác mạnh mẽ khiến Giản Tiểu Bạch sợ ngây người. Người đó quả thực đúng là võ nghệ cao cường, Spider Man hiện đại. Chỉ thấy anh ta nhảy một cái liền biến mất tăm.

Lén nhìn về phía mặt Ôn Hướng Đình, cô nhanh chóng chạy thẳng một mạch đến cửa lớn. Lúc này vài chiếc máy xe cùng một chiếc xe thể thao két một tiếng dừng ở trước cửa. Nhìn thấy người đàn ông từ trên xe thể thao bước xuống, đôi mắt Giản Tiểu Bạch nhịn không được mà đỏ rực.

/164

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status