Tình Nhân Của Vua

Chương 2: Động tâm

/10


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người quả nhiên là có linh hồn!

Quan điểm này là Tần Oản Khanh sau một lần chết đi mới kết luận được.

Một đời trước, nàng sống ở thế kỷ hai mươi mốt, nơi khoa học kỹ thuật tiến bộ, nơi đó có phụ mẫu cùng huynh tỷ nàng yêu thương, từ nhỏ ở nhà nàng đã được sủng ái cùng quan tâm, vô ưu vô lo được học đến đại học.

Mà nàng được khen là thiên tài tuyệt thế, còn nhỏ tuổi đã có được thành tựu kinh người.

Đáng tiếc trời ghen ghét anh tài, trong quá trình nàng trưởng thành, các loại bệnh tật dồn dập tìm tới nàng. Khi nàng mười tám tuổi, ông trời đã cướp đi sinh mệnh của nàng.

Vốn tưởng rằng sau khi chết sẽ hóa thành làn khói nhẹ tiêu tan trong không khí, nhưng nào ngờ, người nhà vì nàng mất đi lại cố gắng siêu độ cho nàng, làm cho nàng trong mơ mơ màng màng mang theo trí nhớ của kiếp trước đi đầu thai.

Triều đại Đại Thịnh này, trong lịch sử nàng từng học hoàn toàn không có ghi lại.

Càng làm cho nàng tò mò là, linh hồn của nàng lại có thể từ hiện đại đầu thai đến cổ đại.

Điều này làm cho nàng nghĩ đến một quyển sách mà đời trước nàng đã xem, nội dung là vũ trụ là do vô số thời không cùng nhau tạo thành.

Cho nên vì thế mà trong lịch sử nàng học không có ghi lại triều đại Đại Thịnh này, cũng không phải là nó chưa từng tồn tại, mà là nó cùng với thời không của nàng bất đồng mà thôi.

Tuy rằng rất khó lý giải, nhưng thực sự linh hồn của nàng xác thực mang theo trí nhớ của kiếp trước, đầu thai đến nơi thời không chưa xác định này.

Qua sách sử nơi này, nàng biết được Đại Thịnh là một triều đại cổ xưa hơn so với triều đại Đường – Tống – Nguyên – Minh – Thanh mà ai ai cũng biết.

Tuy rằng Đại Thịnh phát triển đến thời Cảnh Liệt, bất luận là nông nghiệp hay quân đội, đã mạnh hơn trước rất nhiều lần, nhưng so với Tần Oản Khanh – người tiếp nhận kiến thức từ thế kỷ hai mươi mốt mà nói, nơi này phát triển cực kỳ lạc hậu.

Tin tức về đương kim Hoàng Đế Ngao Trinh, nàng nhiều ít cũng nghe nói từ phụ thân nàng Tần Thư Viễn một hai phần, hắn là một tên bạo quân trên người nhiễm máu tươi, là người hỉ nộ vô thường, trọng quyền trọng lợi.

Mà nàng vốn không muốn vào cung nhưng lại có tên nàng có trong danh sách tuyển tú đưa vào cung, đều là do đối thủ một mất một còn của phụ thân làm khó dễ.

Người nàng giữ lại trí nhớ kiếp trước, thuở nhỏ liền hiện ra năng lực siêu phàm. Phụ thân nàng đối với nàng yêu thương vô cùng, ngay cả nam tự duy nhất của Tần gia, cũng là đệ đệ Tần Nguyệt của nàng, địa vị ở Tần gia cũng không bằng một nửa của nàng.

Hơn nữa nàng có được vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn011, toàn bộ nam tử huyện Song Hỷ bất luận đã thành thân hay chưa đón thê đều muốn cưới nàng vào cửa.

Lí Đạt Phù – là con đại tài chủ Lí Diệu Tài huyện Song Hỷ, là người háo sắc, đã cưới vài tiểu thiếp nhưng vẫn ham luyến sắc đẹp của nàng, một lần tới cửa cầu thân bị cự tuyệt. Người Lí gia lòng mang ý hận, ỷ vào có quan hệ với Quốc sư trong triều, liền lén đem tên nàng đưa tới kinh thành.

Lúc Ân Thái Cực phái người tới Tần gia tuyên bố tin tức này, phụ thân nàng tức giận đến té xỉu, nói tình nguyện cho nàng gả cho một nông hộ bình thường, cũng không nguyện ý cho nàng làm phi tử của Hoàng Đế.

Dù sao đương kim thiên tử cũng không chỉ có giết huynh giết cha, ngay cả người làm bạn nhiều năm bên gối cũng đuổi tận giết tuyệt, nếu đem nàng đưa vào Hoàng cung, không phải vô duyên vô cớ đánh mất tánh mạng nàng sao?

Nhưng Ân Thái Cực tay cầm quyền cao, nếu cãi mệnh lệnh, khả năng sẽ mang đến họa diệt môn cho Tần gia.

Phụ thân nàng vì thế bệnh nhiều ngày liền, hận không thể từ quan hồi hương, từ nay về sau mai danh ẩn tích012, không hỏi thế sự.

Thấy phụ thân luôn đem chuyện của nàng để trong lòng, nàng liền nghĩ ra một kế, chính là lợi dụng hiểu biết quân sự cùng chính trị ở kiếp trước để đánh cược, đến khi vào cung hướng Hoàng Thượng đưa ra điều kiện trao đổi.

Vừa vặn ngày ấy trời tốt, lễ tuyển tú lại xuất hiện thiên cẩu ăn mặt trời.

Nàng biết cổ nhân đối với hiện tượng này thập phần e ngại, nên nàng liền nói đây là phúc trạch, lại không nghĩ rằng Ngao Trinh lại vạch trần mưu kế của nàng.

Bất đắc dĩ, nàng lại phải lợi dụng việc người cầm quyền đều có dã tâm muốn mở rộng bờ cõi, khiến hắn không thể không chấp nhận điều kiện của nàng.

Nhưng qua vài lần giao phong, nàng nàng cảm nhận được, Ngao Trinh không phải là Hoàng Đế không có óc, ý nghĩ hắn sắc bén khôn khéo, hơn nữa trực giác sâu sắc, nhất là cặp mắt màu lam kia phảng phất như hiểu biết tất cả, nàng phải đem hết toàn lực ra mới có thể trấn định trước mặt hắn.

Bất quá nàng không muốn đối đầu cùng hắn, mục đích của nàng rất đơn giản, chính là đem hết toàn lực ngăn chặn khả năng mình bị nhét vào hậu cung.

Làm nữ nhân của Hoàng Đế, có lẽ có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, có lẽ có thể giành hết sủng ái của ba ngàn hậu cung, nhưng cuối cùng đều tránh không khỏi có kết cục bi thảm.

Trở thành đệ nhất nữ mưu sĩ của Đại Thịnh cũng không phải là tâm nguyện của nàng, nàng khát vọng là có thể hưởng thụ tự do cùng khoái hoạt ở đời này.

Từ sau khi Hoàng Thượng chính miệng phong nàng làm nữ mưu sĩ, nàng liền được an bài sống ở Nguyệt Ương Cung. Vị trí của Nguyệt Ương Cung vô cùng hẻo lánh, cực kì đơn sơ, mà nàng cũng bị Hoàng Thượng hoàn toàn quên, bởi vì nàng dù là thần tử, nhưng ngay cả cơ hội vào triều nghị chính cũng không có.

Mỗi ngày chỉ có hai cung nữ mười lăm mười sáu tuổi hầu hạ.

Một người tên là Kim Châu, một người tên là Ngân Bảo, hai tiểu nha đầu nhu thuận đáng yêu, lần đầu tiên khi nhìn thấy nàng, các nàng còn tưởng rằng gặp được tiên nữ.

Kim Châu, Ngân Bảo thường xuyên cảm khái với nàng.

“Tần cô nương dung mạo tuyệt mỹ, khí chất thoát tục, vì sao cam nguyện ở trong Nguyệt Ương Cung làm nữ mưu sĩ? Nếu vào cung làm phi, tương lai nhất định sẽ được lòng Hoàng Thượng, vị trí Hoàng Hậu sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống đầu Tần cô nương.”

Tần Oản Khanh nghe xong bật cười.

Nếu nàng để ý đến vị trí Hoàng Hậu, nàng cần gì phải dùng hết tâm kế hướng Hoàng Thượng tranh thủ trao đổi điều kiện? Huống hồ lão bà của thiên tử không phải ai cũng có thể làm được, nhất là lão bà của Ngao Trinh.

Giữa trưa hôm sau, sau khi Kim Châu, Ngân Bảo đem Nguyệt Ương Cung quét tước sạch sẽ, các nàng cầm con diều hình Ngô Công013 khổng lồ mà Tần Oản Khanh làm cho các nàng cách đây không lâu ở trong sân.

Dù sao các nàng còn nhỏ tuổi lại ham chơi, đáng tiếc kỹ thuật thả diều không tốt, Ngô Công khổng lồ bay trên trời còn chưa đến một nén nhang, liền bơi vì sai lầm, nên vướng phải nhánh cây cao nhất trong đình viện Nguyệt Ương Cung.

Hai tiểu nha đầu vẻ mặt như đưa đám, ở dưới gốc cây gấp đến độ rối tay rối chân, Tần Oản Khanh ngồi trong đình viện lật xem sách thấy không khỏi lắc đầu thở dài đứng dậy.

Chỉ thấy nàng thân áo trắng điểm mũi chân, nhẹ nhàng nhảy lên cây, Kim Châu, Ngân Bảo nhất thời càng nhìn chủ tử trên cành cây thêm chăm chú.

“Oa! Tần cô nương thật là lợi hại…”

Tần Oản Khanh ở trên nháy cây lấy được con diều, bởi vì đứng rất cao, tầm nhìn trở nên rông lớn, ngoài ý muốn thấy một bóng đen, người nọ cầm trong tay một gói to màu đen, lén lút hướng hồ cách đó không xa đi đến.

Nàng nhịn không được cau mày. Theo nàng biết, Nguyệt Ương Cung là nơi hẻo lánh nhất Hoàng cung, ngày thường người rất thưa thớt, ngay cả thái giám cũng cực kỳ ít có khả năng xuất hiện ở nơi này.

Như vậy, nam tử lén lút kia, đến tột cùng muốn làm cái gì?

= = = = = = = = = = ta là thánh chuyển cảnh ( €–€

/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status