Nhìn hai nha hoàn xinh đẹp trước mặt, Chu Dục cao quý tuấn mỹ nhíu hai hàng lông mày lại “Vô Ưu, Vô Sầu, ta đã nói với các ngươi, trừ ba bữa cơm và lúc đưa thuốc ra, bình thường không được đến ‘Tuyết Ngọc ban công’ này!”
“Chúng ta... Chúng ta... Là sợ Tô công tử ở một mình sẽ buồn bực thôi.”
“Chúng ta... Mang chim nhỏ đến cho Tô công buồn khỏi buồn.”
“Các ngươi đúng là càng lúc càng tự tiện.”
Chu Dục trầm giọng làm cho hai nha đầu khẩn trương, theo chủ nhân từ nhỏ đến lớn, hai người biết rõ lúc này hắn đang mất hứng “Hoàng chủ tử, ta, chúng ta coi như là đưa thuốc đến, bất quá là sớm trước nửa canh giờ thôi.”
“Đúng, đúng vậy! Nửa canh giờ sau cũng uống thuốc mà.”
“Không ngờ khi chuyện tốt bị quấy rầy, Tam hoàng tử người lại giận chó đánh mèo lên hai tiểu cô nương này.” Ngữ khí của Tô Thiếu Sơ mang đầy châm biếm “Quyết định thăng chức bổn hoàng tử từ dâm ma lên người rồi sao?”
“Sói đội lốt cừu mãi mãi cũng là sói, huống chi là ma quỷ đội lốt người, có lẽ cả đời này cũng không biết người là thứ sinh vật gì!” Nàng liếc xéo hắn một cái, xé môi nói: “Tô công tử, ngươi nhìn xem, đây là con chim nhỏ mà Vô Sầu thích nhất đó!”
“Mỗi đêm trước khi ngủ, nó đều hót cho ta nghe đó.”
Vô Ưu, Vô Sầu nhanh chóng cầm lồng chim lên đưa cho nàng xem nói, cho dù giới tính thật của Tô Thiếu Sơ là gì đi nữa, các nàng cũng đã quen gọi nàng là Tô công tử, bởi vì Tô Thiếu Sơ đối với bọn họ thủy chung đều là bộ dạng yêu chìu tựa như ca ca đối với muội muội vậy. Trong chiếc lồng tinh xảo, có một con chim nhỏ màu xanh, đuôi nhỏ vàng nhạt, tiếng hót sinh động dễ nghe “Thúy lam điểu (*)”. Tô Thiếu Sơ cười hỏi: “Là sủng vật của các ngươi sao? Quả nhiên cũng giống như hai người vậy, cực kỳ đáng yêu.”
(*) Thúy lam điểu: một con chim màu xanh, có giọng hót hayNhớ tới thời gian khi nàng vừa đến Trung Nguyên, lúc ấy đang chơi đùa cùng Lục gia Thiếu phu nhân Nhan San San, không cẩn thận làm cho con chim trong lồng bị bay đi, cuối cùng Nhan San San phải tính kế, bắt Lục Minh Triêu dùng khinh công đi bắt về.
“Tên của bọn chúng là gì?”
Vô Ưu, Vô Sầu được nàng khen, vui vẻ đưa lồng chim lên trước cho nàng xem:
“Của ta là Tô Tô.”
“Của ta là Sơ Sơ.”
“Tô Tô, Sơ Sơ?” Nghe vậy, Tô Thiếu Sơ ngẩn ra, sau đó không khỏi liếc nhìn hai con thúy lam điểu mà bật cười. Nụ cười này không hề có bất cứ giả tạo nào, không có bất kỳ ngụy trang nào, ấm áp mà rực rỡ, làm cho tiếng lòng bên trong Chu Dục rục rịch, đồng thời, mặt mày trầm xuống. “Các ngươi thích hai chú chim này lắm sao?” Có thể biết rõ phân lượng của mình trong lòng hai nha đầu này, ngay cả sủng vật yêu mến cũng đặt tên có liên quan đến nàng Vô Ưu dùng sức gật đầu. “Đây là phần thưởng năm ngoái chủ nhân ban cho chúng ta.”
“Hoàng chủ tử nói nếu chúng ta ngoan thì sẽ tặng nữa.” Vô Sầu một thân lục y cũng tranh nói “Là quà sinh nhật!” Vô Ưu lập tức sửa đúng lại: “Rõ ràng cũng có hai chúng ta ngoan thì tặng mà!”
“Quà sinh nhật?” Tô Thiếu Sơ hứng thú tà ác liếc nhìn Chu Dục. “Khó khi được Tam hoàng tử cao cao tại thượng nhớ kỹ sinh nhật của hai tiểu cô nương.”
Chu Dục chỉ cười lạnh nhạt, mâu đồng lạnh lùng: “Lúc ấy bổn hoàng tử cũng có nói, nếu không ngoan, không nghe lời, thì phải chịu giáo huấn!”
Đôi mắt thoáng qua vẻ sợ hãi, lồng chim trong tay Vô Ưu, Vô Sầu bị một lực mạnh đánh vào, lồng chim rơi mạnh xuống đất, hai con chim nhỏ hoảng sợ lập tức bay ra ngoài!
“Chu Dục!”
Vô Ưu, Vô Sầu chỉ thấy thân ảnh của Tô Thiếu Sơ như lướt đi, hai con chim nhỏ sợ hãi bay loạn xạ, hai người đồng thời ra tay một lúc, con chim hét lên một tiếng, trong nháy mắt, một con chim nhỏ rơi xuống đất, Vô Ưu, Vô Sầu đồng thời kinh la!
“Hoàng chủ tử!”
“Tô công tử!”
Các nàng sợ hãi nhìn tình huống trước mắt, Tô Thiếu Sơ một tay đặt lên gáy Chu Dục, tay kia bị Chu Dục cầm lấy, đồng thời, con chim còn lại cũng nằm ở tay kia của Chu Dục, đang liều mạng giãy dụa kêu to!
“Yêu đệ, với vết thương này, động tác của ngươi hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bổn hoàng tử.”
“Có lẽ đối với người như ngươi thì, mọi bản năng đều phải kích phát ra.”
Tô Thiếu Sơ nghiêm túc nói, không còn nụ cười thong dong như bình thường, chỉ thấy được hai mắt chìm xuống Chu Dục cũng cười quỷ dị. “Là hai con chim này làm ngươi dao động, hay là hai nha đầu kia bị tổn thương làm cho ngươi dao động?”
“Tam hoàng tử, tâm tình hỉ nộ vô thường của người, làm cho ai cũng phải dao động, giết hai con chim, đả thương hai nha đầu, ngươi muốn làm cái gì?”
“Nụ cười của ngươi.”
“Cái gì?”
“Chỉ cần nụ cười thật lòng của ngươi không dành cho bổn hoàng tử, ai làm cho ngươi cười, thì bổn hoàng tử lập tức giết người đó.”
Chu Dục cắn môi, chuyển bàn tay trong tay mình đến gần môi, hôn vào lòng bàn tay của nàng, con ngươi tà mị khóa chặt nàng lại, nụ cười làm cho người ta sợ hãi. “Ngẫm lại xem, đã có bao nhiêu người chết vì ngươi? Cho dù là nam hay nữ, chỉ cần yêu đệ ngươi tiếp tục làm ra hành động như vậy, thì càng làm cho bổn hoàng tử giết càng nhiều người thôi.”
Máu của con chim nhỏ vừa chết vẫn còn lại trên tay Chu Dục, lúc này lại nắm cổ tay của Tô Thiếu Sơ, máu tươi cũng nhuộm vào cổ tay nàng. “Máu trên tay bổn hoàng tử, cũng không thoát khỏi sự liên quan đến Tô Thiếu Sơ ngươi.”
“Tam hoàng tử, ta phát hiện muốn hiểu ngươi, rất khó, không hiểu ngươi, càng khó!”
Tô Thiếu Sơ rút lại bàn tay đặt lên gáy hắn, lấy tình huống hiện giờ của nàng, ra tay cũng không giải quyết được gì, nhưng Chu Dục lại không chịu buông cổ tay của nàng ra!
“Ồ! Vậy yêu đệ là hiểu hay không hiểu?”
“Bất đắc dĩ thôi, đối với ngươi, Thiếu Sơ chỉ hiểu ở một phương diện nào đó!” Nàng lạnh lùng nói: “Vô tâm vô tính, lấy đùa bỡn lòng người làm thú vui, giẫm đạp lên sự thật lòng của người khác.”
“Tốt lắm!” Chu Dục nhe răng cười!
“Hoàng chủ tử... đừng...” Vô Ưu, Vô Sầu đồng thời sợ hãi hô to, nhưng không kịp ngăn lại Chu Dục bóp chết con thúy lam điểu vẫn còn sống trong tay!
Máu tươi lần nữa nhuộm đỏ tay hắn, buông tay ra, xác con chim rơi xuống chân, hai con chim ban nãy còn làm cho Tô Thiếu Sơ rạng rỡ cười một tiếng, giờ toàn bộ đã chết trên mặt đất!
Thấy vậy, Chu Dục chỉ khoái trá cười, xoa hai má của nàng, nhìn máu đỏ nhiễm lên hai gò má tuấn tú của nàng, hắn càng cười sung sướng hơn: “Yêu đệ, thật ra bây giờ cũng là lúc nên mất đi vẻ thong dong bình thường rồi.”
Tô Thiếu Sơ bất động, mâu đồng đọng lại, khóe môi cắn chặt, từng chữ từng chữ như nghiến ra nói: “Vô Ưu, Vô Sầu rất thích hai con thúy lam điểu này, bởi vì, đó là do ngươi tặng cho các nàng.”
“Thế thì sao?”
“Các nàng là con gái ruột của ngươi.” Tô Thiếu Sơ hướng thẳng vào Chu Dục, con ngươi âm trầm làm cho người ta khó biết được điều nàng đang suy nghĩ, kiên định mà tinh tường nói: “Là con gái ruột của ngươi và Tống Mai Ngọc.”
“Cho nên?” Đối với nét mặt nghiêm trọng này của nàng, hắn chỉ thấy buồn cười, nhún nhún vai. “Ban đầu, bổn hoàng tử hoàn toàn không muốn giữ lại, ruột thịt hay không thì sao? Tuy là loạn luân sinh ra, nhưng cũng có kích thích mới mẻ nha, chỉ là giữ hay không giữ, phải xem bổn hoàng tử có cần hay không, đồ không cần, dù là ruột thịt cũng là dư thừa.”
Tô Thiếu Sơ mâu đồng một mảnh băng hàn, thản nhiên nói: “Ma quỷ không giống con người, đúng là lạnh lùng đến mức làm cho người ta phát sợ nha!”
“Có thể nhìn thấy nét mặt khó gặp này của yêu đệ, bổn hoàng tử sẽ xem nó như một câu ca ngợi.”
Chu Dục cười, ngón tay đầy máu xoa xoa môi nàng, nhìn đôi môi đỏ tươi, cái trán mang thần thái bất tuân nghiêm nghị kia, hắn không khỏi nheo mắt lại: “Yêu đệ, ngươi nhuốm máu, đúng là cực kỳ mê người nha!”
Sau đó, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, Tô Thiếu Sơ mâu đồng lãnh liễm, không chút đáp lại với đôi môi kia, không nói gì mặc cho hắn hôn lấy: “Đừng quên, lát nữa bổn hoàng tử sẽ cùng làm bạn với yêu đệ, đi tắm suối trị độc, có thể tự nhiên nhìn thấy thân thể mê người của yêu đệ, quả là làm cho người ta mong đợi.” Lời nói mập mờ, hơi thở ấm áp như trêu chọc vành tai của nàng Tô Thiếu Sơ cười nhạt: “Thiếu Sơ làm sao dám làm Tam hoàng tử người thất vọng.”
“Những lời này, càng làm cho bổn hoàng tử mong chờ thời khắc đêm nay nha.”
Chu Dục lần nữa đi đến môi nàng, liếm hết máu đỏ nơi khóe môi nàng, sau đó cười to rời khỏi Tô Thiếu Sơ nhắm mắt, giống như đang cố gắng kiềm chế cơn sóng dữ trong lòng mình, giờ này khắc này, tâm trạng gì cũng không nên phát tác. Nàng đưa tay lau môi, nhìn thấy Vô Ưu, Vô Sầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, nâng xác chim của mình lên: “Vô Ưu, Vô Sầu.”
Thấy vậy càng làm cho nội tâm của nàng áy náy, Chu Dục chỉ nhắm vào nàng, nhưng lại hại đến bọn họ, Tô Thiếu Sơ đang định mở miệng an ủi, không ngờ lại thấy các nàng cười to: “Đã chết, Tô Tô đã chết!”
“Sơ Sơ cũng đã chết!”
Kiểm tra xác con chim, sau khi xác định rồi, các nàng cùng nhau khanh khách bật cười, càng cười càng khoái trá: “Vô Ưu, Vô Sầu, đừng cười.” Tô Thiếu Sơ cau mày: “Nhưng Hoàng chủ tử đã giết Tô Tô nha!” Vô Ưu mở lòng bàn tay ra, xác con chim đẫm máu, lạnh băng vẫn nằm trong tay nàng. “Thì ra không ngoan, Tô Tô thật sự bị chủ nhân giết nha.”
“Không nghe lời cũng vậy nha, Sơ Sơ hoàn toàn bị bóp chết rồi!” Vô Sầu nhìn đống máu trong tay, chỉ còn lại cái cánh màu xanh là còn nguyên vẹn.
Hai tỷ muội không ngừng nói, sau đó lại cười, bộ dạng ngây thơ xinh đẹp, nhưng tay lại chảy đầm đìa máu, thoạt nhìn làm cho người ta sợ lạnh cả xương sống, Tô Thiếu Sơ chỉ cảm thấy xót xa, đi đến trước mặt các nàng: “Vô Ưu, Vô Sầu.” Nàng đẩy xác hai con chim trong tay các nàng đi, mặc kệ tay các nàng dính đầy máu tươi, dịu dàng hỏi: “Các ngươi rất thích Tô Tô và Sơ Sơ sao?”
Hai nàng nháy mắt mấy cái, cười cười gật đầu: “Vậy tại sao lại cười? Nên đau lòng thay cho bọn chúng, khóc một trận xong thì đem chôn.”
“Không cười thì phải làm thế nào? Khóc ư?” Vô Ưu dùng sức lắc đầu. “Hoàng chủ tử nói, thanh âm của chúng ta dễ nghe, muốn ở cạnh hắn thì chỉ được cười, nếu không thì chúng ta cũng vô dụng.”
Vô Sầu cũng gật đầu. “Hoàng chủ tử nói, hắn ghét người khóc sướt mướt, đó là thứ đàn bà vô dụng, thanh âm dễ nghe của chúng ta chỉ dùng để cười, nếu không hắn cũng không cần chúng ta.”
“Chúng ta không có mẹ, Ngôn thúc thúc cũng đã mất, không thể không có Hoàng chủ tử.”
“Cho nên, Hoàng chủ tử muốn chúng ta cười, chúng ta sẽ không khóc.”
“Vô Ưu, Vô Sầu!” Một cảm giác khó chịu níu chặt lòng, Tô Thiếu Sơ dịu dàng nói: “Miễn là không khóc trước mặt Chu Dục, dựa vào lòng ta khóc là được rồi.”
Đồng tử của hai nàng rung lên, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt bắt đầu xuất hiện, nhưng vẫn cố gắng nhịn, tiếp tục cười lớn: “Không được, nếu như khóc, người chúng ta dựa vào sẽ xảy ra chuyện, trước kia, dì Yên chết cũng là vì như vậy.” Nhớ tới dì Yên từng che chở chăm sóc các nàng, mắt của Vô Sầu ửng đỏ, nước mắt càng nhiều hơn, nhưng nghĩ đến nỗi sợ hãi lúc trước, các nàng không dám cho nước mắt chảy xuống: “Dì Yên? Lữ Yên Nương sao?” Lúc trước, từng có một cô gái rất xinh đẹp, đi theo bên cạnh Chu Dục nhiều năm Vô Ưu, Vô Sầu gật đầu “Lữ Yên Nương rất tốt với các ngươi.”
Tô Thiếu Sơ còn nhớ, người này xuất thân là thế gia ở Nam Thành, là cô gái xinh đẹp nhất lúc bấy giờ, sau đó trượng phu nàng phạm tội, nàng tư thông với Tam hoàng tử Chu Dục để cho trượng phu nàng được tha bổng, cũng vì vậy mà nàng bị nhà chồng vứt bỏ, nhà mẹ đẻ xem nàng là thứ vô sỉ, sau đó thì lưu lạc ở bên cạnh Chu Dục, tìm kiếm những thiếu niên, thiếu nữ xinh đẹp làm niềm vui cho Chu Dục, “Dì Yên rất dịu dàng, rất thương chúng ta, có một buổi tối, nàng hỏi chúng ta có xem nàng như mẹ, muốn rời khỏi cùng nàng không.” Nghĩ đến Lữ Yên Nương, Vô Ưu không nhịn được, khóc nức nở: “Ta cùng Vô Ưu rất thích nàng, dì Yên chưa bao giờ nói không quan tâm chúng ta, chúng ta nghĩ, theo dì Yên còn có một mẹ thương chúng ta, ta và Vô Ưu vui vẻ khóc với nàng, kết quả...” Nhớ tới những điều này, Vô Sầu cũng khó chịu: “Sáng hôm sau, chúng ta liền nhìn thấy... thi thể của dì Yên nằm bên hồ trong hoa viên.”
“Hoàng chủ tử nói với chúng ta, không ngoan, không nghe lời, sẽ có kết quả như vậy.”
“Vô Ưu, Vô Sầu.” Tô Thiếu Sơ ôm các nàng vào lòng. Hồi tưởng lại hình ảnh đó, sáng hôm sau, tỉnh lại thấy người các nàng yêu mến đã chết, người nguyện ý ôm các nàng vào lòng, dỗ dành các nàng đã mất, các nàng rốt cuộc không chịu nổi, khóc thất thanh trong lòng Tô Thiếu Sơ: “Khi còn bé, chỉ có dì Yên và Yến tổng quản là quan tâm đến chúng ta.” Dì Yên sẽ dỗ dành các nàng, Yến tổng quản lại lấy đồ ăn dỗ ngọt các nàng: “Phong Ngôn cũng rất tốt, nhưng hắn chỉ biết yên lặng đứng một bên, chờ đến khi chúng ta khóc xong thì thôi.” Cho nên bình thường, các nàng thích nhất là phá Phong Ngôn. “Sau khi dì Yên chết, Hoàng chủ tử nói nếu chúng ta chỉ biết khóc thì đừng ở lại Tam Hoàng phủ nữa.”
“Cho nên chúng ta không thể khóc, nếu không ngay cả Tam hoàng tử cũng không cần chúng ta!”
Tô Thiếu Sơ vỗ vỗ hai tỷ muội đang nghẹn ngào nức nở trong lòng: “Tô công tử, chúng ta sợ rằng nếu chúng ta còn khóc, thì chúng ta sẽ không gặp lại ngươi nữa, chúng ta rất thích ngươi.”
“Đúng vậy! Chúng ta không muốn rời khỏi bên cạnh Tam hoàng tử, cũng không muốn không gặp được ngươi nữa.”
Vô Ưu, Vô Sầu khóc thút thít ôm lấy nàng, nét mặt lo sợ không thôi: “Các ngươi sợ ta bị giết sao?” Tô Thiếu Sơ thở dài. “Yên tâm đi! Tạm thời sẽ không xảy ra trong lúc này đâu.” Món đồ chơi còn chưa chơi đủ, Chu Dục nhất định sẽ không giết. Hai tỷ muội lắc đầu: “Ngươi không giống với dì Yên, địa vị trong lòng Hoàng chủ tử cũng không giống, chúng ta sợ Tô công tử quá tốt với chúng ta, ngươi lại không tốt với Hoàng chủ tử, Hoàng chủ tử sẽ đuổi chúng ta đi, chúng ta muốn gặp cũng không được gặp ngươi nữa.”
“Đúng vậy! Theo chủ nhân nhiều năm như vậy, chúng ta có thể nhìn thấy, Hoàng chủ tử thật sự đối xử với ngươi không giống với mọi người.”
Hai nha đầu không hiểu chuyện tình cảm giữa nam và nữ, không biết làm cách nào để hình dung, chỉ đành cường điệu “không giống với mọi người” lên. “Ta hiểu, chuyện giữa các ngươi và Tam hoàng tử, ta tự biết cách ứng phó.” Tô Thiếu Sơ cười xoa xoa đầu các nàng. “Ngoan, chúng ta cùng nhau chôn Tô Tô, Sơ Sơ trên tay các ngươi, hai người đi rửa tay đi, tiện thể lấy quần áo cho ta thay.”
Lúc này hai người mới phát hiện, vết máu trên tay mình và trên người con chim dính khắp nơi lên quần áo của Tô Thiếu Sơ, vội vàng giật mình buông tay, không dám ôm lấy nàng nữa Tô Thiếu Sơ vỗ vỗ các nàng, kéo tay áo xuống, tiếp lấy xác hai con chim trên tay các nàng. “Các ngươi đã sớm biết Hoàng chủ tử là cha ruột của các ngươi sao?” Vừa ôm hai con chim, nàng vừa hỏi. Ban nãy nàng nói chuyện với Chu Dục, hai nàng dường như không có chút kinh ngạc nào. Vô Ưu, Vô Sầu yên lặng không nói gì, cũng đồng nghĩa với cam chịu.
“Biết từ khi nào?”
Lại là một trận trầm lặng nho nhỏ, vẫn là Vô Ưu lên tiếng trả lời trước:
“Năm đầu tiên bước vào Tam hoàng phủ, là chính miệng Hoàng chủ tử nói.”
“Nhưng Hoàng chủ tử nói, chúng ta không được gọi hắn là cha, chỉ được gọi hắn là chủ nhân.” Vô Sầu lẩm bẩm chu môi, “Trừ phi chúng ta thật ngoan, thật nghe lời, như vậy sau này mới đồng ý cho chúng ta gọi hắn là cha.” Vì vậy, các nàng luôn cố gắng ngoan với Chu Dục.
Chu Dục rõ ràng là đang thưởng thức thái độ của hai đứa con loạn luân của mình, rõ ràng là đang vui vẻ xem kịch, Tô Thiếu Sơ hoàn toàn thất vọng “Vậy hắn có nói đến mẫu thân của các ngươi không?”
“Hoàng chủ tử nói không cần.” Vô Ưu lắc đầu: “Bởi vì khi sinh ra đã không có, nên cũng không cần.”
Lời đáp ngây thơ, làm Tô Thiếu Sơ nghiến răng: “Khá lắm Chu Dục.”
“Tô công tử, người đừng nóng giận mà! Hoàng chủ tử rất quan tâm đến ngươi, hắn thường nói ngươi rất thích đeo mặt nạ với hắn, chẳng những giới tính không thật, lời nói giả, mà nụ cười càng giả.” Dù nàng và Vô Sầu hoàn toàn không thấy Tô công tử giả chỗ nào, nhưng Hoàng chủ tử vẫn thường nói như vậy: “Không chỉ vậy, Hoàng chủ tử nói nếu ngươi cứ thích mang mặt nạ với hắn, thì hắn sẽ chơi đủ thân thể – thứ chân thật duy nhất của ngươi.” Vô Sầu bổ sung nói. Dâm ma hoàng tử này, có gì trên người hắn không phải là giả chứ! Tô Thiếu Sơ trợn trắng mắt cười lạnh. “Hoàng chủ tử còn nói, ngươi chỉ thật lòng với chúng ta, Tô công tử không thể đối xử với Tam hoàng tử như với chúng ta sao?”
“Đúng vậy! Tô công tử tốt với Hoàng chủ tử, Hoàng chủ tử sẽ tốt hơn với chúng ta, đây cũng là nguyên nhân mà chúng ta thường đến tìm Tô công tử chơi.”
Vô Ưu, Vô Sầu không ngừng cầu tình thay chủ tử nhà mình, từ ngày đầu tiên gặp nhau, rét lạnh nơi đầu đường, Tô Thiếu Sơ lấy bánh bao nóng và nước trà đến cho các nàng, các nàng đã thích vị “Tô công tử” tiêu sái dật nhã này, bởi vì từ đầu đến cuối, Tô Thiếu Sơ đều dịu dàng ân cần đối với các nàng, chưa bao giờ thay đổi, luôn làm bạn cùng nàng, nghe các nàng hưng phấn huyên thuyên đủ mọi chuyện mà không nói gì. Nhưng Tô công tử lại không như thế với Hoàng chủ tử, chỉ cần có Hoàng chủ tử ở đó, trừ phi là ở nơi có nhiều người, Tô công tử mới ở lại cùng các nàng, nếu chỉ có các nàng đi cùng Hoàng chủ tử, Tô công tử rất ít khi xuất hiện, vất vả lắm các nàng mới gặp được Tô công tử, nhưng Hoàng chủ tử lại không cho các nàng ở lại quá lâu, hại các nàng khi rảnh rỗi đều thừa dịp Hoàng chủ tử không có, len lén chạy đến. Hôm nay, các nàng chọc Hoàng chủ tử tức giận, sợ rằng Hoàng chủ tử sẽ không giữ các nàng bên cạnh, không cần các nàng nữa!
“Aiz! Nếu Chu Dục đáng yêu như hai ngươi thì ta mới cười với hắn được chứ.” Chỉ tiếc, trong ấn tượng từ nhỏ đến lớn của nàng, Chu Dục chỉ có duyên cùng chữ “đáng sợ”, hoàn toàn cách biệt với “đáng yêu”. Hơn nữa, sau khi biết hắn đối xử với con gái mình như thế nào, đối với Chu Dục, trái tim nàng càng lạnh giá hơn. Với quyền thế và địa vị của Chu Dục, có con gái riêng loạn luân thì thế nào, nếu hắn muốn thì chuyện gì cũng có thể làm, còn sợ gì? Với tính cách và đời sống của hắn, cho dù có con gái riêng của chẳng làm nhiều người kinh ngạc. Trên thực tế, với những hành phi phóng đãng của hắn, đến nay chưa từng có đứa con riêng nào xuất hiện, làm cho dân gian bắt đầu đồn đãi về hắn, chất vấn năng lực của hắn. “Tô công tử, chúng ta chôn Tô Tô và Sơ Sơ dưới tàng cây bạch đàn đi.”
“Ta và Vô Ưu vừa may một chiếc áo mới cho ngươi đó! Mặc bộ ấy đi.”
Vô Ưu, Vô Sầu phát tiết xong, tâm trạng cũng dần khá lên, kéo Tô Thiếu Sơ đến dưới tàng cây bạch đàn cạnh bờ suối. “Được, nghe các ngươi hết.” Tô Thiếu Sơ cười một tiếng, đối với hai nha đầu này, nàng luôn không đành lòng làm trái lại. Năm đó, nhìn thấy Chu Dục cùng dì của mình, cũng là hầu gái Nam Nguyên Tống Mai Ngọc loạn luân, đồng thời còn biết tin tức Tống Mai Ngọc có thai mà còn bị đuổi giết!!!
Người nhà chỉ biết là nàng phá hư chuyện tốt của Chu Dục, không hề biết sự thật, chuyện này đến nay cũng chỉ chôn sâu dưới đáy lòng nàng, không có ai biết, Tống Mai Ngọc từng có thai. Nhìn Vô Sầu tiện tay lấy cây trúc bên cạnh, không ngừng đào đất dưới tàng cây bạch đàn, Vô Ưu lại chạy khắp nơi thu thập hoa, đặt lên mồ mả cho con chim yêu quý của các nàng. Không có ở bên cạnh Chu Dục, các nàng tựa như cô bé đồng lứa vậy, vừa đơn thuần vừa ngây thơ, chỉ tiếc, đi bên cạnh Chu Dục, ở phương diện nào đó, các nàng đã bị bóp méo, Tô Thiếu Sơ cũng không phải không biết bộ dạng lúc các nàng giết người như thế nào, cũng giống như xác hai con chim được các nàng nâng niu trên tay hiện giờ vậy, máu chảy đầm đìa!
“Tiếp tục cho các nàng ở lại bên cạnh Chu Dục sao?” Tô Thiếu Sơ chậm rãi mắt lại. “Ngọc phi nương nương, ngươi muốn đánh cược bằng “tình thương của cha” sao?”
Âm thanh dịu dàng nhưng đầy ưu thương, gương mặt tuyệt mỹ trước mắt cứng ngắc, bất đắc dĩ nhìn hai đứa bé còn nằm trong tã lót...“Tô gia Tiểu công tử, nếu như ta mặt dày đòi lại ân cứu mạng một năm trước, ngươi có đồng ý không?”
“Chỉ cần là điều nằm trong phạm vi của Thiếu Sơ.” Vừa mới tròn tám tuổi, Tô Thiếu Sơ không hiểu mình nên làm gì. “Ở Nam Nguyên, Minh tông Kiếm Sư địa vị phi phàm, tỷ đệ các ngươi là đệ tử duy nhất mà hắn nhận, tương lai dĩ nhiên có thành tựu hơn người, với hai đứa con gái này, ta không yên lòng về chúng.”
Tống Mai Ngọc lấy viên ngọc từ trong người ra, lau lau chùi chùi để nó phát ra luồng ánh sáng hồng của chính nó, sau đó đặt lên tay Tô Thiếu Sơ. “Viên hồng ngọc này giao cho ngươi, nếu sau này ngươi gặp được hắn, trong lúc nguy cấp có thể lấy nó ra.” Nàng buồn bã cười một tiếng. “Dù sao ta cũng sắp rời khỏi trần thế này rồi, được chính tay hắn giải quyết, coi như hiểu được hắn cũng từng dành tình cảm cho ta.”
“Phu nhân...” Biết nàng không muốn để cho nhiều người biết đến chuyện này, nhưng vì an toàn của nàng, nét mặt Thiếu Sơ do dự một lát, rồi kiên định nói: “Để Tô gia bảo vệ ngươi đi!”
“Không, đừng làm cho nhiều người bị cuốn vào chuyện này, hắn quyền thế hơn người, càng nhiều người chống lại hắn, càng kích thích tính hiếu chiến của hắn mà thôi.” Thanh âm nghiêm trọng, ẩn chứa đầy xúc động, “Vì đánh cược cho một chút tình thân còn sót lại trong hắn, cũng vì tương lai của con gái ta, hy vọng chúng có thể được phụ thân chăm sóc, ta dùng mười lăm năm này để đánh cược, nếu ta thua, hắn thật sự lãnh huyết vô tình như vậy, thì tự động sẽ có người đến dạy dỗ hắn thôi!”
“Phu nhân, ngươi không sợ... Hắn ác động đến nỗi làm nên chuyện bất lợi với con gái của người sao.”
“Tạm thời thì không.”
Hắn thương yêu Lục gia tiểu Thiếu chủ Lục Minh Triêu như thế mà, Tống Mai Ngọc yên lặng, ngửa mặt nhìn mặt trăng trên trời cao, “Cái gì cũng có, thực tế là chẳng có gì cả, chân chính giao ra thì sẽ nhận được, hắn không hiểu, cũng không tìm được thứ mình muốn, quyền thế địa vị hơn người, cũng chỉ là công cụ để hắn phát tiết mà thôi.”
Lúc đó, Tô Thiếu Sơ chỉ thấy vẻ mặt nàng thật đau lòng, thật đau lòng, tuổi còn nhỏ, nàng không thể nào hiểu hết ý của Tống Mai Ngọc, chỉ biết ngày hôm sau đến gặp nàng, nàng đã bị một chưởng của Chu Dục đánh gục!
Nàng trốn đằng sau bụi cỏ, giật mình đến nỗi không bật thốt nên lời, nhìn ánh mắt phiếm lệ quang của Tống Mai Ngọc, mỉm cười trước mặt Chu Dục rồi biến mất, nàng chấn động, không hiểu tại sao!
Tại sao nàng ta có thể mỉm cười, mỉm cười với người đã ép chết nàng, đến chết nàng cũng dịu dàng nhân từ như vậy chứ?
“Người đáng hận tất có nơi đáng thương, Chu Dục, ngươi ghét người dư thừa, nhưng ta ghét người vừa đáng hận vừa đáng thương, dù sao thì, người như vậy luôn có lý do để biện minh cho những hành vi của mình!”
Tô Thiếu Sơ mở mắt ra, giống như hạ một quyết định, khóe môi, đồng tử đều chớp chớp tỏ vẻ dứt khoát. “Ngươi thích đùa cợt với trái tim của người ta lắm đúng không? Vậy để ngươi thử nghiệm cảm giác, khi bị người khác đùa giỡn là như thế nào, coi như là để đáp lại ngươi vậy!”
“Wow, lá cây này xinh đẹp thật đấy, lá đỏ lại có màu vàng.”
“Phiến lá màu đỏ mà cũng có thể tỏa vàng sao?”
Vô Ưu, Vô Sầu chôn xác chim xong, chạy đến bên bờ suối rửa tay, nhìn thấy chiếc lá đỏ trôi theo đến, vẫn còn lòe lòe tỏa sáng trên mặt nước, hai người la lên, tựa như tìm được một vật quý hiếm vậy. “Chỉ có một cái thôi này! Thoạt nhìn xinh đẹp lại không giống những chiếc lá khác, trong khí trời giá lạnh như vậy vẫn không héo rũ.” Nếu không phải thật sự nhìn thấy, phiến lá đẹp như vậy, kể cũng không ai tin được. “Ở trên đỉnh trôi xuống à! Chẳng lẽ trên núi có loại lá xinh đẹp kỳ lạ này sao?” Vô Sầu nhìn lên vách đá cao ngàn trượng kia, lúc này, ánh nắng đã bớt chói, mặt trời cũng dịu đi. “Sao trước giờ đều không thấy nhỉ?”
Tô Thiếu Sơ nhìn chiếc lá kỳ lạ trong bàn tay, mâu đồng trong trẻo, nở nụ cười chói lọi. “Ngươi đã đến rồi sao? Tuyết Sơ?”
“Chúng ta... Chúng ta... Là sợ Tô công tử ở một mình sẽ buồn bực thôi.”
“Chúng ta... Mang chim nhỏ đến cho Tô công buồn khỏi buồn.”
“Các ngươi đúng là càng lúc càng tự tiện.”
Chu Dục trầm giọng làm cho hai nha đầu khẩn trương, theo chủ nhân từ nhỏ đến lớn, hai người biết rõ lúc này hắn đang mất hứng “Hoàng chủ tử, ta, chúng ta coi như là đưa thuốc đến, bất quá là sớm trước nửa canh giờ thôi.”
“Đúng, đúng vậy! Nửa canh giờ sau cũng uống thuốc mà.”
“Không ngờ khi chuyện tốt bị quấy rầy, Tam hoàng tử người lại giận chó đánh mèo lên hai tiểu cô nương này.” Ngữ khí của Tô Thiếu Sơ mang đầy châm biếm “Quyết định thăng chức bổn hoàng tử từ dâm ma lên người rồi sao?”
“Sói đội lốt cừu mãi mãi cũng là sói, huống chi là ma quỷ đội lốt người, có lẽ cả đời này cũng không biết người là thứ sinh vật gì!” Nàng liếc xéo hắn một cái, xé môi nói: “Tô công tử, ngươi nhìn xem, đây là con chim nhỏ mà Vô Sầu thích nhất đó!”
“Mỗi đêm trước khi ngủ, nó đều hót cho ta nghe đó.”
Vô Ưu, Vô Sầu nhanh chóng cầm lồng chim lên đưa cho nàng xem nói, cho dù giới tính thật của Tô Thiếu Sơ là gì đi nữa, các nàng cũng đã quen gọi nàng là Tô công tử, bởi vì Tô Thiếu Sơ đối với bọn họ thủy chung đều là bộ dạng yêu chìu tựa như ca ca đối với muội muội vậy. Trong chiếc lồng tinh xảo, có một con chim nhỏ màu xanh, đuôi nhỏ vàng nhạt, tiếng hót sinh động dễ nghe “Thúy lam điểu (*)”. Tô Thiếu Sơ cười hỏi: “Là sủng vật của các ngươi sao? Quả nhiên cũng giống như hai người vậy, cực kỳ đáng yêu.”
(*) Thúy lam điểu: một con chim màu xanh, có giọng hót hayNhớ tới thời gian khi nàng vừa đến Trung Nguyên, lúc ấy đang chơi đùa cùng Lục gia Thiếu phu nhân Nhan San San, không cẩn thận làm cho con chim trong lồng bị bay đi, cuối cùng Nhan San San phải tính kế, bắt Lục Minh Triêu dùng khinh công đi bắt về.
“Tên của bọn chúng là gì?”
Vô Ưu, Vô Sầu được nàng khen, vui vẻ đưa lồng chim lên trước cho nàng xem:
“Của ta là Tô Tô.”
“Của ta là Sơ Sơ.”
“Tô Tô, Sơ Sơ?” Nghe vậy, Tô Thiếu Sơ ngẩn ra, sau đó không khỏi liếc nhìn hai con thúy lam điểu mà bật cười. Nụ cười này không hề có bất cứ giả tạo nào, không có bất kỳ ngụy trang nào, ấm áp mà rực rỡ, làm cho tiếng lòng bên trong Chu Dục rục rịch, đồng thời, mặt mày trầm xuống. “Các ngươi thích hai chú chim này lắm sao?” Có thể biết rõ phân lượng của mình trong lòng hai nha đầu này, ngay cả sủng vật yêu mến cũng đặt tên có liên quan đến nàng Vô Ưu dùng sức gật đầu. “Đây là phần thưởng năm ngoái chủ nhân ban cho chúng ta.”
“Hoàng chủ tử nói nếu chúng ta ngoan thì sẽ tặng nữa.” Vô Sầu một thân lục y cũng tranh nói “Là quà sinh nhật!” Vô Ưu lập tức sửa đúng lại: “Rõ ràng cũng có hai chúng ta ngoan thì tặng mà!”
“Quà sinh nhật?” Tô Thiếu Sơ hứng thú tà ác liếc nhìn Chu Dục. “Khó khi được Tam hoàng tử cao cao tại thượng nhớ kỹ sinh nhật của hai tiểu cô nương.”
Chu Dục chỉ cười lạnh nhạt, mâu đồng lạnh lùng: “Lúc ấy bổn hoàng tử cũng có nói, nếu không ngoan, không nghe lời, thì phải chịu giáo huấn!”
Đôi mắt thoáng qua vẻ sợ hãi, lồng chim trong tay Vô Ưu, Vô Sầu bị một lực mạnh đánh vào, lồng chim rơi mạnh xuống đất, hai con chim nhỏ hoảng sợ lập tức bay ra ngoài!
“Chu Dục!”
Vô Ưu, Vô Sầu chỉ thấy thân ảnh của Tô Thiếu Sơ như lướt đi, hai con chim nhỏ sợ hãi bay loạn xạ, hai người đồng thời ra tay một lúc, con chim hét lên một tiếng, trong nháy mắt, một con chim nhỏ rơi xuống đất, Vô Ưu, Vô Sầu đồng thời kinh la!
“Hoàng chủ tử!”
“Tô công tử!”
Các nàng sợ hãi nhìn tình huống trước mắt, Tô Thiếu Sơ một tay đặt lên gáy Chu Dục, tay kia bị Chu Dục cầm lấy, đồng thời, con chim còn lại cũng nằm ở tay kia của Chu Dục, đang liều mạng giãy dụa kêu to!
“Yêu đệ, với vết thương này, động tác của ngươi hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bổn hoàng tử.”
“Có lẽ đối với người như ngươi thì, mọi bản năng đều phải kích phát ra.”
Tô Thiếu Sơ nghiêm túc nói, không còn nụ cười thong dong như bình thường, chỉ thấy được hai mắt chìm xuống Chu Dục cũng cười quỷ dị. “Là hai con chim này làm ngươi dao động, hay là hai nha đầu kia bị tổn thương làm cho ngươi dao động?”
“Tam hoàng tử, tâm tình hỉ nộ vô thường của người, làm cho ai cũng phải dao động, giết hai con chim, đả thương hai nha đầu, ngươi muốn làm cái gì?”
“Nụ cười của ngươi.”
“Cái gì?”
“Chỉ cần nụ cười thật lòng của ngươi không dành cho bổn hoàng tử, ai làm cho ngươi cười, thì bổn hoàng tử lập tức giết người đó.”
Chu Dục cắn môi, chuyển bàn tay trong tay mình đến gần môi, hôn vào lòng bàn tay của nàng, con ngươi tà mị khóa chặt nàng lại, nụ cười làm cho người ta sợ hãi. “Ngẫm lại xem, đã có bao nhiêu người chết vì ngươi? Cho dù là nam hay nữ, chỉ cần yêu đệ ngươi tiếp tục làm ra hành động như vậy, thì càng làm cho bổn hoàng tử giết càng nhiều người thôi.”
Máu của con chim nhỏ vừa chết vẫn còn lại trên tay Chu Dục, lúc này lại nắm cổ tay của Tô Thiếu Sơ, máu tươi cũng nhuộm vào cổ tay nàng. “Máu trên tay bổn hoàng tử, cũng không thoát khỏi sự liên quan đến Tô Thiếu Sơ ngươi.”
“Tam hoàng tử, ta phát hiện muốn hiểu ngươi, rất khó, không hiểu ngươi, càng khó!”
Tô Thiếu Sơ rút lại bàn tay đặt lên gáy hắn, lấy tình huống hiện giờ của nàng, ra tay cũng không giải quyết được gì, nhưng Chu Dục lại không chịu buông cổ tay của nàng ra!
“Ồ! Vậy yêu đệ là hiểu hay không hiểu?”
“Bất đắc dĩ thôi, đối với ngươi, Thiếu Sơ chỉ hiểu ở một phương diện nào đó!” Nàng lạnh lùng nói: “Vô tâm vô tính, lấy đùa bỡn lòng người làm thú vui, giẫm đạp lên sự thật lòng của người khác.”
“Tốt lắm!” Chu Dục nhe răng cười!
“Hoàng chủ tử... đừng...” Vô Ưu, Vô Sầu đồng thời sợ hãi hô to, nhưng không kịp ngăn lại Chu Dục bóp chết con thúy lam điểu vẫn còn sống trong tay!
Máu tươi lần nữa nhuộm đỏ tay hắn, buông tay ra, xác con chim rơi xuống chân, hai con chim ban nãy còn làm cho Tô Thiếu Sơ rạng rỡ cười một tiếng, giờ toàn bộ đã chết trên mặt đất!
Thấy vậy, Chu Dục chỉ khoái trá cười, xoa hai má của nàng, nhìn máu đỏ nhiễm lên hai gò má tuấn tú của nàng, hắn càng cười sung sướng hơn: “Yêu đệ, thật ra bây giờ cũng là lúc nên mất đi vẻ thong dong bình thường rồi.”
Tô Thiếu Sơ bất động, mâu đồng đọng lại, khóe môi cắn chặt, từng chữ từng chữ như nghiến ra nói: “Vô Ưu, Vô Sầu rất thích hai con thúy lam điểu này, bởi vì, đó là do ngươi tặng cho các nàng.”
“Thế thì sao?”
“Các nàng là con gái ruột của ngươi.” Tô Thiếu Sơ hướng thẳng vào Chu Dục, con ngươi âm trầm làm cho người ta khó biết được điều nàng đang suy nghĩ, kiên định mà tinh tường nói: “Là con gái ruột của ngươi và Tống Mai Ngọc.”
“Cho nên?” Đối với nét mặt nghiêm trọng này của nàng, hắn chỉ thấy buồn cười, nhún nhún vai. “Ban đầu, bổn hoàng tử hoàn toàn không muốn giữ lại, ruột thịt hay không thì sao? Tuy là loạn luân sinh ra, nhưng cũng có kích thích mới mẻ nha, chỉ là giữ hay không giữ, phải xem bổn hoàng tử có cần hay không, đồ không cần, dù là ruột thịt cũng là dư thừa.”
Tô Thiếu Sơ mâu đồng một mảnh băng hàn, thản nhiên nói: “Ma quỷ không giống con người, đúng là lạnh lùng đến mức làm cho người ta phát sợ nha!”
“Có thể nhìn thấy nét mặt khó gặp này của yêu đệ, bổn hoàng tử sẽ xem nó như một câu ca ngợi.”
Chu Dục cười, ngón tay đầy máu xoa xoa môi nàng, nhìn đôi môi đỏ tươi, cái trán mang thần thái bất tuân nghiêm nghị kia, hắn không khỏi nheo mắt lại: “Yêu đệ, ngươi nhuốm máu, đúng là cực kỳ mê người nha!”
Sau đó, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, Tô Thiếu Sơ mâu đồng lãnh liễm, không chút đáp lại với đôi môi kia, không nói gì mặc cho hắn hôn lấy: “Đừng quên, lát nữa bổn hoàng tử sẽ cùng làm bạn với yêu đệ, đi tắm suối trị độc, có thể tự nhiên nhìn thấy thân thể mê người của yêu đệ, quả là làm cho người ta mong đợi.” Lời nói mập mờ, hơi thở ấm áp như trêu chọc vành tai của nàng Tô Thiếu Sơ cười nhạt: “Thiếu Sơ làm sao dám làm Tam hoàng tử người thất vọng.”
“Những lời này, càng làm cho bổn hoàng tử mong chờ thời khắc đêm nay nha.”
Chu Dục lần nữa đi đến môi nàng, liếm hết máu đỏ nơi khóe môi nàng, sau đó cười to rời khỏi Tô Thiếu Sơ nhắm mắt, giống như đang cố gắng kiềm chế cơn sóng dữ trong lòng mình, giờ này khắc này, tâm trạng gì cũng không nên phát tác. Nàng đưa tay lau môi, nhìn thấy Vô Ưu, Vô Sầu ngồi chồm hổm trên mặt đất, nâng xác chim của mình lên: “Vô Ưu, Vô Sầu.”
Thấy vậy càng làm cho nội tâm của nàng áy náy, Chu Dục chỉ nhắm vào nàng, nhưng lại hại đến bọn họ, Tô Thiếu Sơ đang định mở miệng an ủi, không ngờ lại thấy các nàng cười to: “Đã chết, Tô Tô đã chết!”
“Sơ Sơ cũng đã chết!”
Kiểm tra xác con chim, sau khi xác định rồi, các nàng cùng nhau khanh khách bật cười, càng cười càng khoái trá: “Vô Ưu, Vô Sầu, đừng cười.” Tô Thiếu Sơ cau mày: “Nhưng Hoàng chủ tử đã giết Tô Tô nha!” Vô Ưu mở lòng bàn tay ra, xác con chim đẫm máu, lạnh băng vẫn nằm trong tay nàng. “Thì ra không ngoan, Tô Tô thật sự bị chủ nhân giết nha.”
“Không nghe lời cũng vậy nha, Sơ Sơ hoàn toàn bị bóp chết rồi!” Vô Sầu nhìn đống máu trong tay, chỉ còn lại cái cánh màu xanh là còn nguyên vẹn.
Hai tỷ muội không ngừng nói, sau đó lại cười, bộ dạng ngây thơ xinh đẹp, nhưng tay lại chảy đầm đìa máu, thoạt nhìn làm cho người ta sợ lạnh cả xương sống, Tô Thiếu Sơ chỉ cảm thấy xót xa, đi đến trước mặt các nàng: “Vô Ưu, Vô Sầu.” Nàng đẩy xác hai con chim trong tay các nàng đi, mặc kệ tay các nàng dính đầy máu tươi, dịu dàng hỏi: “Các ngươi rất thích Tô Tô và Sơ Sơ sao?”
Hai nàng nháy mắt mấy cái, cười cười gật đầu: “Vậy tại sao lại cười? Nên đau lòng thay cho bọn chúng, khóc một trận xong thì đem chôn.”
“Không cười thì phải làm thế nào? Khóc ư?” Vô Ưu dùng sức lắc đầu. “Hoàng chủ tử nói, thanh âm của chúng ta dễ nghe, muốn ở cạnh hắn thì chỉ được cười, nếu không thì chúng ta cũng vô dụng.”
Vô Sầu cũng gật đầu. “Hoàng chủ tử nói, hắn ghét người khóc sướt mướt, đó là thứ đàn bà vô dụng, thanh âm dễ nghe của chúng ta chỉ dùng để cười, nếu không hắn cũng không cần chúng ta.”
“Chúng ta không có mẹ, Ngôn thúc thúc cũng đã mất, không thể không có Hoàng chủ tử.”
“Cho nên, Hoàng chủ tử muốn chúng ta cười, chúng ta sẽ không khóc.”
“Vô Ưu, Vô Sầu!” Một cảm giác khó chịu níu chặt lòng, Tô Thiếu Sơ dịu dàng nói: “Miễn là không khóc trước mặt Chu Dục, dựa vào lòng ta khóc là được rồi.”
Đồng tử của hai nàng rung lên, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt bắt đầu xuất hiện, nhưng vẫn cố gắng nhịn, tiếp tục cười lớn: “Không được, nếu như khóc, người chúng ta dựa vào sẽ xảy ra chuyện, trước kia, dì Yên chết cũng là vì như vậy.” Nhớ tới dì Yên từng che chở chăm sóc các nàng, mắt của Vô Sầu ửng đỏ, nước mắt càng nhiều hơn, nhưng nghĩ đến nỗi sợ hãi lúc trước, các nàng không dám cho nước mắt chảy xuống: “Dì Yên? Lữ Yên Nương sao?” Lúc trước, từng có một cô gái rất xinh đẹp, đi theo bên cạnh Chu Dục nhiều năm Vô Ưu, Vô Sầu gật đầu “Lữ Yên Nương rất tốt với các ngươi.”
Tô Thiếu Sơ còn nhớ, người này xuất thân là thế gia ở Nam Thành, là cô gái xinh đẹp nhất lúc bấy giờ, sau đó trượng phu nàng phạm tội, nàng tư thông với Tam hoàng tử Chu Dục để cho trượng phu nàng được tha bổng, cũng vì vậy mà nàng bị nhà chồng vứt bỏ, nhà mẹ đẻ xem nàng là thứ vô sỉ, sau đó thì lưu lạc ở bên cạnh Chu Dục, tìm kiếm những thiếu niên, thiếu nữ xinh đẹp làm niềm vui cho Chu Dục, “Dì Yên rất dịu dàng, rất thương chúng ta, có một buổi tối, nàng hỏi chúng ta có xem nàng như mẹ, muốn rời khỏi cùng nàng không.” Nghĩ đến Lữ Yên Nương, Vô Ưu không nhịn được, khóc nức nở: “Ta cùng Vô Ưu rất thích nàng, dì Yên chưa bao giờ nói không quan tâm chúng ta, chúng ta nghĩ, theo dì Yên còn có một mẹ thương chúng ta, ta và Vô Ưu vui vẻ khóc với nàng, kết quả...” Nhớ tới những điều này, Vô Sầu cũng khó chịu: “Sáng hôm sau, chúng ta liền nhìn thấy... thi thể của dì Yên nằm bên hồ trong hoa viên.”
“Hoàng chủ tử nói với chúng ta, không ngoan, không nghe lời, sẽ có kết quả như vậy.”
“Vô Ưu, Vô Sầu.” Tô Thiếu Sơ ôm các nàng vào lòng. Hồi tưởng lại hình ảnh đó, sáng hôm sau, tỉnh lại thấy người các nàng yêu mến đã chết, người nguyện ý ôm các nàng vào lòng, dỗ dành các nàng đã mất, các nàng rốt cuộc không chịu nổi, khóc thất thanh trong lòng Tô Thiếu Sơ: “Khi còn bé, chỉ có dì Yên và Yến tổng quản là quan tâm đến chúng ta.” Dì Yên sẽ dỗ dành các nàng, Yến tổng quản lại lấy đồ ăn dỗ ngọt các nàng: “Phong Ngôn cũng rất tốt, nhưng hắn chỉ biết yên lặng đứng một bên, chờ đến khi chúng ta khóc xong thì thôi.” Cho nên bình thường, các nàng thích nhất là phá Phong Ngôn. “Sau khi dì Yên chết, Hoàng chủ tử nói nếu chúng ta chỉ biết khóc thì đừng ở lại Tam Hoàng phủ nữa.”
“Cho nên chúng ta không thể khóc, nếu không ngay cả Tam hoàng tử cũng không cần chúng ta!”
Tô Thiếu Sơ vỗ vỗ hai tỷ muội đang nghẹn ngào nức nở trong lòng: “Tô công tử, chúng ta sợ rằng nếu chúng ta còn khóc, thì chúng ta sẽ không gặp lại ngươi nữa, chúng ta rất thích ngươi.”
“Đúng vậy! Chúng ta không muốn rời khỏi bên cạnh Tam hoàng tử, cũng không muốn không gặp được ngươi nữa.”
Vô Ưu, Vô Sầu khóc thút thít ôm lấy nàng, nét mặt lo sợ không thôi: “Các ngươi sợ ta bị giết sao?” Tô Thiếu Sơ thở dài. “Yên tâm đi! Tạm thời sẽ không xảy ra trong lúc này đâu.” Món đồ chơi còn chưa chơi đủ, Chu Dục nhất định sẽ không giết. Hai tỷ muội lắc đầu: “Ngươi không giống với dì Yên, địa vị trong lòng Hoàng chủ tử cũng không giống, chúng ta sợ Tô công tử quá tốt với chúng ta, ngươi lại không tốt với Hoàng chủ tử, Hoàng chủ tử sẽ đuổi chúng ta đi, chúng ta muốn gặp cũng không được gặp ngươi nữa.”
“Đúng vậy! Theo chủ nhân nhiều năm như vậy, chúng ta có thể nhìn thấy, Hoàng chủ tử thật sự đối xử với ngươi không giống với mọi người.”
Hai nha đầu không hiểu chuyện tình cảm giữa nam và nữ, không biết làm cách nào để hình dung, chỉ đành cường điệu “không giống với mọi người” lên. “Ta hiểu, chuyện giữa các ngươi và Tam hoàng tử, ta tự biết cách ứng phó.” Tô Thiếu Sơ cười xoa xoa đầu các nàng. “Ngoan, chúng ta cùng nhau chôn Tô Tô, Sơ Sơ trên tay các ngươi, hai người đi rửa tay đi, tiện thể lấy quần áo cho ta thay.”
Lúc này hai người mới phát hiện, vết máu trên tay mình và trên người con chim dính khắp nơi lên quần áo của Tô Thiếu Sơ, vội vàng giật mình buông tay, không dám ôm lấy nàng nữa Tô Thiếu Sơ vỗ vỗ các nàng, kéo tay áo xuống, tiếp lấy xác hai con chim trên tay các nàng. “Các ngươi đã sớm biết Hoàng chủ tử là cha ruột của các ngươi sao?” Vừa ôm hai con chim, nàng vừa hỏi. Ban nãy nàng nói chuyện với Chu Dục, hai nàng dường như không có chút kinh ngạc nào. Vô Ưu, Vô Sầu yên lặng không nói gì, cũng đồng nghĩa với cam chịu.
“Biết từ khi nào?”
Lại là một trận trầm lặng nho nhỏ, vẫn là Vô Ưu lên tiếng trả lời trước:
“Năm đầu tiên bước vào Tam hoàng phủ, là chính miệng Hoàng chủ tử nói.”
“Nhưng Hoàng chủ tử nói, chúng ta không được gọi hắn là cha, chỉ được gọi hắn là chủ nhân.” Vô Sầu lẩm bẩm chu môi, “Trừ phi chúng ta thật ngoan, thật nghe lời, như vậy sau này mới đồng ý cho chúng ta gọi hắn là cha.” Vì vậy, các nàng luôn cố gắng ngoan với Chu Dục.
Chu Dục rõ ràng là đang thưởng thức thái độ của hai đứa con loạn luân của mình, rõ ràng là đang vui vẻ xem kịch, Tô Thiếu Sơ hoàn toàn thất vọng “Vậy hắn có nói đến mẫu thân của các ngươi không?”
“Hoàng chủ tử nói không cần.” Vô Ưu lắc đầu: “Bởi vì khi sinh ra đã không có, nên cũng không cần.”
Lời đáp ngây thơ, làm Tô Thiếu Sơ nghiến răng: “Khá lắm Chu Dục.”
“Tô công tử, người đừng nóng giận mà! Hoàng chủ tử rất quan tâm đến ngươi, hắn thường nói ngươi rất thích đeo mặt nạ với hắn, chẳng những giới tính không thật, lời nói giả, mà nụ cười càng giả.” Dù nàng và Vô Sầu hoàn toàn không thấy Tô công tử giả chỗ nào, nhưng Hoàng chủ tử vẫn thường nói như vậy: “Không chỉ vậy, Hoàng chủ tử nói nếu ngươi cứ thích mang mặt nạ với hắn, thì hắn sẽ chơi đủ thân thể – thứ chân thật duy nhất của ngươi.” Vô Sầu bổ sung nói. Dâm ma hoàng tử này, có gì trên người hắn không phải là giả chứ! Tô Thiếu Sơ trợn trắng mắt cười lạnh. “Hoàng chủ tử còn nói, ngươi chỉ thật lòng với chúng ta, Tô công tử không thể đối xử với Tam hoàng tử như với chúng ta sao?”
“Đúng vậy! Tô công tử tốt với Hoàng chủ tử, Hoàng chủ tử sẽ tốt hơn với chúng ta, đây cũng là nguyên nhân mà chúng ta thường đến tìm Tô công tử chơi.”
Vô Ưu, Vô Sầu không ngừng cầu tình thay chủ tử nhà mình, từ ngày đầu tiên gặp nhau, rét lạnh nơi đầu đường, Tô Thiếu Sơ lấy bánh bao nóng và nước trà đến cho các nàng, các nàng đã thích vị “Tô công tử” tiêu sái dật nhã này, bởi vì từ đầu đến cuối, Tô Thiếu Sơ đều dịu dàng ân cần đối với các nàng, chưa bao giờ thay đổi, luôn làm bạn cùng nàng, nghe các nàng hưng phấn huyên thuyên đủ mọi chuyện mà không nói gì. Nhưng Tô công tử lại không như thế với Hoàng chủ tử, chỉ cần có Hoàng chủ tử ở đó, trừ phi là ở nơi có nhiều người, Tô công tử mới ở lại cùng các nàng, nếu chỉ có các nàng đi cùng Hoàng chủ tử, Tô công tử rất ít khi xuất hiện, vất vả lắm các nàng mới gặp được Tô công tử, nhưng Hoàng chủ tử lại không cho các nàng ở lại quá lâu, hại các nàng khi rảnh rỗi đều thừa dịp Hoàng chủ tử không có, len lén chạy đến. Hôm nay, các nàng chọc Hoàng chủ tử tức giận, sợ rằng Hoàng chủ tử sẽ không giữ các nàng bên cạnh, không cần các nàng nữa!
“Aiz! Nếu Chu Dục đáng yêu như hai ngươi thì ta mới cười với hắn được chứ.” Chỉ tiếc, trong ấn tượng từ nhỏ đến lớn của nàng, Chu Dục chỉ có duyên cùng chữ “đáng sợ”, hoàn toàn cách biệt với “đáng yêu”. Hơn nữa, sau khi biết hắn đối xử với con gái mình như thế nào, đối với Chu Dục, trái tim nàng càng lạnh giá hơn. Với quyền thế và địa vị của Chu Dục, có con gái riêng loạn luân thì thế nào, nếu hắn muốn thì chuyện gì cũng có thể làm, còn sợ gì? Với tính cách và đời sống của hắn, cho dù có con gái riêng của chẳng làm nhiều người kinh ngạc. Trên thực tế, với những hành phi phóng đãng của hắn, đến nay chưa từng có đứa con riêng nào xuất hiện, làm cho dân gian bắt đầu đồn đãi về hắn, chất vấn năng lực của hắn. “Tô công tử, chúng ta chôn Tô Tô và Sơ Sơ dưới tàng cây bạch đàn đi.”
“Ta và Vô Ưu vừa may một chiếc áo mới cho ngươi đó! Mặc bộ ấy đi.”
Vô Ưu, Vô Sầu phát tiết xong, tâm trạng cũng dần khá lên, kéo Tô Thiếu Sơ đến dưới tàng cây bạch đàn cạnh bờ suối. “Được, nghe các ngươi hết.” Tô Thiếu Sơ cười một tiếng, đối với hai nha đầu này, nàng luôn không đành lòng làm trái lại. Năm đó, nhìn thấy Chu Dục cùng dì của mình, cũng là hầu gái Nam Nguyên Tống Mai Ngọc loạn luân, đồng thời còn biết tin tức Tống Mai Ngọc có thai mà còn bị đuổi giết!!!
Người nhà chỉ biết là nàng phá hư chuyện tốt của Chu Dục, không hề biết sự thật, chuyện này đến nay cũng chỉ chôn sâu dưới đáy lòng nàng, không có ai biết, Tống Mai Ngọc từng có thai. Nhìn Vô Sầu tiện tay lấy cây trúc bên cạnh, không ngừng đào đất dưới tàng cây bạch đàn, Vô Ưu lại chạy khắp nơi thu thập hoa, đặt lên mồ mả cho con chim yêu quý của các nàng. Không có ở bên cạnh Chu Dục, các nàng tựa như cô bé đồng lứa vậy, vừa đơn thuần vừa ngây thơ, chỉ tiếc, đi bên cạnh Chu Dục, ở phương diện nào đó, các nàng đã bị bóp méo, Tô Thiếu Sơ cũng không phải không biết bộ dạng lúc các nàng giết người như thế nào, cũng giống như xác hai con chim được các nàng nâng niu trên tay hiện giờ vậy, máu chảy đầm đìa!
“Tiếp tục cho các nàng ở lại bên cạnh Chu Dục sao?” Tô Thiếu Sơ chậm rãi mắt lại. “Ngọc phi nương nương, ngươi muốn đánh cược bằng “tình thương của cha” sao?”
Âm thanh dịu dàng nhưng đầy ưu thương, gương mặt tuyệt mỹ trước mắt cứng ngắc, bất đắc dĩ nhìn hai đứa bé còn nằm trong tã lót...“Tô gia Tiểu công tử, nếu như ta mặt dày đòi lại ân cứu mạng một năm trước, ngươi có đồng ý không?”
“Chỉ cần là điều nằm trong phạm vi của Thiếu Sơ.” Vừa mới tròn tám tuổi, Tô Thiếu Sơ không hiểu mình nên làm gì. “Ở Nam Nguyên, Minh tông Kiếm Sư địa vị phi phàm, tỷ đệ các ngươi là đệ tử duy nhất mà hắn nhận, tương lai dĩ nhiên có thành tựu hơn người, với hai đứa con gái này, ta không yên lòng về chúng.”
Tống Mai Ngọc lấy viên ngọc từ trong người ra, lau lau chùi chùi để nó phát ra luồng ánh sáng hồng của chính nó, sau đó đặt lên tay Tô Thiếu Sơ. “Viên hồng ngọc này giao cho ngươi, nếu sau này ngươi gặp được hắn, trong lúc nguy cấp có thể lấy nó ra.” Nàng buồn bã cười một tiếng. “Dù sao ta cũng sắp rời khỏi trần thế này rồi, được chính tay hắn giải quyết, coi như hiểu được hắn cũng từng dành tình cảm cho ta.”
“Phu nhân...” Biết nàng không muốn để cho nhiều người biết đến chuyện này, nhưng vì an toàn của nàng, nét mặt Thiếu Sơ do dự một lát, rồi kiên định nói: “Để Tô gia bảo vệ ngươi đi!”
“Không, đừng làm cho nhiều người bị cuốn vào chuyện này, hắn quyền thế hơn người, càng nhiều người chống lại hắn, càng kích thích tính hiếu chiến của hắn mà thôi.” Thanh âm nghiêm trọng, ẩn chứa đầy xúc động, “Vì đánh cược cho một chút tình thân còn sót lại trong hắn, cũng vì tương lai của con gái ta, hy vọng chúng có thể được phụ thân chăm sóc, ta dùng mười lăm năm này để đánh cược, nếu ta thua, hắn thật sự lãnh huyết vô tình như vậy, thì tự động sẽ có người đến dạy dỗ hắn thôi!”
“Phu nhân, ngươi không sợ... Hắn ác động đến nỗi làm nên chuyện bất lợi với con gái của người sao.”
“Tạm thời thì không.”
Hắn thương yêu Lục gia tiểu Thiếu chủ Lục Minh Triêu như thế mà, Tống Mai Ngọc yên lặng, ngửa mặt nhìn mặt trăng trên trời cao, “Cái gì cũng có, thực tế là chẳng có gì cả, chân chính giao ra thì sẽ nhận được, hắn không hiểu, cũng không tìm được thứ mình muốn, quyền thế địa vị hơn người, cũng chỉ là công cụ để hắn phát tiết mà thôi.”
Lúc đó, Tô Thiếu Sơ chỉ thấy vẻ mặt nàng thật đau lòng, thật đau lòng, tuổi còn nhỏ, nàng không thể nào hiểu hết ý của Tống Mai Ngọc, chỉ biết ngày hôm sau đến gặp nàng, nàng đã bị một chưởng của Chu Dục đánh gục!
Nàng trốn đằng sau bụi cỏ, giật mình đến nỗi không bật thốt nên lời, nhìn ánh mắt phiếm lệ quang của Tống Mai Ngọc, mỉm cười trước mặt Chu Dục rồi biến mất, nàng chấn động, không hiểu tại sao!
Tại sao nàng ta có thể mỉm cười, mỉm cười với người đã ép chết nàng, đến chết nàng cũng dịu dàng nhân từ như vậy chứ?
“Người đáng hận tất có nơi đáng thương, Chu Dục, ngươi ghét người dư thừa, nhưng ta ghét người vừa đáng hận vừa đáng thương, dù sao thì, người như vậy luôn có lý do để biện minh cho những hành vi của mình!”
Tô Thiếu Sơ mở mắt ra, giống như hạ một quyết định, khóe môi, đồng tử đều chớp chớp tỏ vẻ dứt khoát. “Ngươi thích đùa cợt với trái tim của người ta lắm đúng không? Vậy để ngươi thử nghiệm cảm giác, khi bị người khác đùa giỡn là như thế nào, coi như là để đáp lại ngươi vậy!”
“Wow, lá cây này xinh đẹp thật đấy, lá đỏ lại có màu vàng.”
“Phiến lá màu đỏ mà cũng có thể tỏa vàng sao?”
Vô Ưu, Vô Sầu chôn xác chim xong, chạy đến bên bờ suối rửa tay, nhìn thấy chiếc lá đỏ trôi theo đến, vẫn còn lòe lòe tỏa sáng trên mặt nước, hai người la lên, tựa như tìm được một vật quý hiếm vậy. “Chỉ có một cái thôi này! Thoạt nhìn xinh đẹp lại không giống những chiếc lá khác, trong khí trời giá lạnh như vậy vẫn không héo rũ.” Nếu không phải thật sự nhìn thấy, phiến lá đẹp như vậy, kể cũng không ai tin được. “Ở trên đỉnh trôi xuống à! Chẳng lẽ trên núi có loại lá xinh đẹp kỳ lạ này sao?” Vô Sầu nhìn lên vách đá cao ngàn trượng kia, lúc này, ánh nắng đã bớt chói, mặt trời cũng dịu đi. “Sao trước giờ đều không thấy nhỉ?”
Tô Thiếu Sơ nhìn chiếc lá kỳ lạ trong bàn tay, mâu đồng trong trẻo, nở nụ cười chói lọi. “Ngươi đã đến rồi sao? Tuyết Sơ?”
/11
|