Dự án người mẫu bàn tay nam thực ra đã rất phổ biến trong và ngoài nước, nhưng yêu cầu với người mẫu bàn tay khá cao, đường chỉ tay không được quá nhiều, không được có sẹo, da dẻ phải trắng trẻo… Trước kia từng gặp rất nhiều người có thể miễn cưỡng cho qua, nhưng khi gặp được người có điều kiện ưu tú bẩm sinh như Lý Cận Dữ, chị Lệ như nhặt được báu vật, không nói nhiều lời lập tức ra giá cao ký hợp đồng với anh.
Nhưng Lý Cận Dữ vẫn đang do dự chửi thề trong lòng.
Chị Lệ lại ra giá cao, nhanh chóng dứt khoát, còn tăng mức giá: “Mức lương tôi trả cậu là mức lương của siêu mẫu quốc tế, không tin cậu có thể đi hỏi thử người trong nghề, lần trước có một cậu nhóc đẹp trai, tôi chỉ trả cậu ấy năm trăm một ngày.”
Tiếng chửi thề trong đầu im bặt. Lý Cận Dữ không chút chần chừ cầm bút lên viết lớn tên mình..
Chị Lệ mãn nguyện cất giữ hợp đồng, nhớ lại lúc Kiều Mạch Mạch giới thiệu Lý Cận Dữ cho chị, vừa niêm phong hợp đồng vừa hỏi: “Tiền này đủ trị bệnh của nội cậu chưa?”
Tất nhiên là không đủ, nhưng ít ra có thể gom đủ phí chữa trị cho lần hóa trị đầu tiên, chi phí sau này sẽ nghĩ cách tiếp, tình hình hiện giờ của cậu, đi bước nào tính bước đó thôi.
“Không đủ.” Lý Cận Dữ nhìn chị thành thật đáp.
Quán café trong khu không đông lắm, thậm chí còn rất vắng vẻ.
Như dự đoán, chị Lệ gật gật đầu, không kiêng dè nói thẳng: “Vậy thì tiếp tục nghĩ cách, cái giá này xem như là mức lương cao nhất mà tôi có thể trả cho cậu rồi, cao hơn nữa thì quá đáng rồi. Thông thường lương đều trả theo tháng, nhưng nếu cậu cần gấp, tôi có thể cho cậu ứng trước một khoản, đóng phí hóa trị lần thứ nhất cho bà nội trước, bệnh của người già không trì hoãn được.”
Chị Lệ là người phụ nữ độc thân giàu có trong khu này, ly dị, “nhu cầu cao”, chung tình với tiểu thịt tươi. Cô theo đuổi đàn ông trước giờ luôn nắm chắc phần thắng. Nhưng cô thích mẫu đàn ông có cơ bắp chắc nịch, không mấy hứng thú với mẫu trai đẹp quá mức như Lý Cận Dữ, vì nếu hai người họ đứng chung với nhau, tiền tài của cô càng dễ bị lộ nhanh hơn. Nếu như bao nuôi, chị còn lo Lý Cận Dữ sẽ chết trên giường mất. Ứng trước lương là đãi ngộ lớn nhất của chị dành cho người đẹp trai.
Trước khi đi, chị Lệ tặng cho anh một lọ dưỡng da tay: “Tuy điều kiện bàn tay cậu rất tốt, nhưng ngày thường cũng nên gìn giữ, rảnh rỗi thì ngâm sữa tươi, đắp mặt nạ tay.” Tiếp đó, ánh mắt của chị Lệ dừng lại trên cánh tay gầy ốm nổi gân xanh của anh: “Vết sẹo trên cánh tay cậu, tôi góp ý cậu đi xăm che đi. Nếu không mỗi lần đều phải photoshop chỉnh sửa hậu kỳ rất phiền phức.”
Lý Cận Dữ rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Được.”
Chị Lệ xoay người chuẩn bi rời đi, đột nhiên lại nhớ ra gì đó, biểu cảm phức tạp quay lại nói với cậu: “Nếu cậu không ngại, tôi có người bạn đang tuyển người mẫu nội y nam, chị có thể giới thiệu cậu.”
“… Cảm ơn.”
Khóe môi Lý Cận Dữ giựt giựt, câu chửi thề trong lòng lại nổi lên.
Chị Lệ đi khỏi, Lý Cận Dữ không đứng dậy đi ngay mà ngồi trên sofa một lúc rồi mới đứng lên đi ra tìm họ.
Từ lúc anh bước ra, Diệp Mông vẫn luôn nhìn chằm chằm tay anh, đúng là thích hợp làm người mẫu bàn tay thật, trước kia sao lại không để ý đôi tay hoạt hình của anh, thon dài trắng trẻo, các đốt rõ ràng.
Có thể vì Lý Cận Dữ thấy ngại, cũng có thể vì thấy phiền, ho khụ một tiếng rồi cho tay vào túi quần, không cho cô nhìn nữa, giọng điệu chẳng dễ chịu gì: “Cô bắt cóc nội tôi làm gì?”
“Đâu dám” Diệp Mông bình thản giải thích:“Gặp ở cổng khu tôi sống đấy, trùng hợp thôi.”
Lý Cận Dữ cúi đầu quét mắt qua bà nội đang ngồi trên xe lăn, bà nội nháy mắt ra hiệu với anh, anh cạn lời quay đi mà cười, thì ra bà nội bắn tên có đích, muốn Diệp Mông làm bạn gái anh.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Anh nói với Diệp Mông.
“Hả?” Diệp Mông ngây người: “Vậy còn bà nội cậu…”
Lý Cận Dữ trưng ra điệu bộ không thèm quan tâm, đôi chân dài vòng qua xe lăn của bà nội, không thèm quay đầu lại đi thẳng, dáng vẻ lười nhác nói: “Bảnh vậy, còn cần tôi làm gì.”
Hai bà cháu này đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau mà. Diệp Mông đi cũng không được, không đi cũng không xong. Thấy cô ngơ ra đó, bà cụ ở một bên nôn nóng đá vào cô, kèm theo ánh mắt nhìn cô, hàm răng giả cũng sắp bay ra rồi: “Con bé ngốc, mau đi theo đi.”
Đợi hai người đi xa, bà cụ mới lộ ra biểu cảm hài lòng, nhân viên điều dưỡng đều nhìn thấy hết, trên đường đẩy bà về bệnh viện, hứng thú nói: “Bà nội muốn bồng chắt rồi.”
Đẩu Cúc Hoa ngồi trên xe lăn lắc đầu, không yên tâm lại quay đầu nhìn, xót thương nhìn lại bóng lưng thon dài có chút nặng nề kia: “Tôi chỉ muốn tìm một người ở bên cạnh nó.” Sau khi xác nhận Diệp Mông đã theo kịp Lý Cận Dữ, bà mới thu lại tầm nhìn, mỉm cười thở dài, “Nếu không, tôi đi rồi, nó sẽ cô độc cả đời mất.”
Điều dưỡng sắc mặt kinh ngạc, cười nói: “Không đâu, cháu nội bà đẹp trai vậy, gái xếp hàng theo ấy chứ.”
“Cô không hiểu đâu.” Đẩu Cúc Hoa đưa tay quơ quơ.
Đèn đường của khu phố vẫn tùy hứng như vậy, một ngọn đèn sáng một ngọn đèn không, khiến con đường này u ám đi. Dọc đường lại rất náo nhiệt, đều là người dân trong khu đến bờ hồ Ninh Tuy tản bộ. Đôi nam nữ này rất bắt mắt trong dòng người, Diệp Mông cũng cảm nhận được hướng nhìn của các cô cậu học sinh ở xa xa kia.
Ánh mắt của học sinh gan dạ, hừng hực, không che giấu trốn tránh như nam nữ trưởng thành. Thế nên dù Diệp Mông có nhìn qua lại, người ta cũng không né tránh, vẫn cứ nhìn chăm chăm hai người họ, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Diệp Mông hiểu ánh mắt ngưỡng mộ đó, thời học sinh cô rất tò mò thế giới của người trưởng thành, ngưỡng mộ họ lý trí, tự do thoải mái, cũng rất ngưỡng mộ họ có thể công khai nắm tay, ôm hôn người mình thích.
Con người đúng là động vật mâu thuẫn, thời niên thiếu ngưỡng mộ sự thẳng thẳn, không che giấu của người trưởng thành. Sau khi trưởng thành lại ngưỡng mộ sự thuần khiết, mờ ám của tuổi thiếu niên.
“Cô xăm mình ở đâu đấy?” Lý Cận Dữ đột nhiên hỏi.
Diệp Mông tức khắc kéo tâm tư đặt trên người các học sinh kia về, phút chốc không phản ứng kịp: “Xăm mình gì?”
Lý Cận Dữ đi phía trước cô, hai tay đút túi quần xoay người lại, đi ngược, đồng bước với cô, hất cằm về phía cô, “Trên xương quai xanh đấy.”
Diệp Mông tức khắc che xương quai lại: “Cậu nhìn thấy từ bao giờ?”
“Che gì mà che” Anh trêu chọc, bình thản trêu: “Thấy hết từ đời nào rồi.”
“Thấy hết là phải cưới tôi đó.” Diệp Mông bắt lấy thời cơ nói.
Lý Cận Dữ cười cười: “Thôi đi, hay là đợi tôi xăm trên xương quai rồi cho cô xem lại, coi như huề.”
Đúng là khó lừa thật, Diệp Mông nói: “Cậu xăm chỗ nào?”
Anh ừ một tiếng, không cười nữa, vừa đi ngược vừa giơ cánh tay ra: “Chị Lệ nói vết sẹo này lộ quá.”
“Gần đây cậu lại thiếu tiền hả?” Người mẫu bàn tay, vậy mà cũng nghĩ ra được, cô buồn bực nói, “Cẩn thận bị lợi dụng.”
“Có hôm nào mà tôi không thiếu tiền?” Anh đút lại tay vào túi quần, xoay người lại đi về phía trước, cười nói: “Nếu chị Lệ đồng ý, tôi cũng không ngại, tiếc là người ta không có ưng tôi.”
Diệp Mông lạnh lùng nhìn anh: “Ồ, chị Lệ thì được, tôi thì không hả?”
“Ừ, ai cũng được, chỉ cô là không.” Lý Cận Dữ thản nhiên nói, vừa như trêu cô, vừa không giống đang trêu.
Cô nổi giận đùng đùng lôi anh đến chỗ một chị gái xăm trổ mà cô quen, cửa tiệm xăm hẹp, cửa lớn còn không cao bằng Lý Cận Dữ, Diệp Mông thì hoàn toàn thong thả, tư thế cô như bán người liếc nhìn chị chủ tiệm, cười mỉm chi hỏi: “Nhận em trai không?”
Hai người quá quen thuộc, chị gái kia cũng không ngạc nhiên gì nhìn qua Lý Cận Dữ ước chừng một lúc, bổ hột dưa, nhả vỏ: “Cơn gió nào đưa em đến đây vậy?”
Diệp Mông thuộc đường đi nước bước đi vào, dạo quanh tiệm một vòng, hất cằm về phía Lý Cận Dữ ở cửa: “Cậu ấy muốn xăm.”
Khung cửa che mất mặt của Lý Cận Dữ, chỉ nhìn thấy phần cổ của anh, chỗ yết hầu có một vết thẹo, trong đêm tối, nhìn vào giống như vết hickey vừa cấm kỵ vừa gợi cảm. Chị gái tattoo/xăm trổ hàm ý sâu xa hất vai Diệp Mông: “Ấy, bạn trai hả, hay.”
Diệp Mông cười cười, không phủ nhận, gọi Lý Cận Dữ vào.
Anh khom người đi vào, toàn thân phát sáng dưới ánh đèn, vừa trắng vừa trẻ, hệt như minh tinh vậy. Chị gái xăm trổ háo sắc ra mặt, cắn răng nói nhỏ bên tai Diệp Mông: “Mẹ kiếp, có phúc dung nhan ghê, lại một em trai hả?”
Diệp Mông mặc kệ chị ấy, nói với Lý Cận Dữ: “Cậu muốn xăm gì, nói với chị gái này đi, gọi chị ấy là chị Sư được rồi, “Sư” trong sư tử ấy, tay nghề của chị Sư rất tốt, cùng lắm hai ba ngày là hết sưng ngay.”
“Tách” Chị Sư bật đèn xăm lên, ra ý bảo anh ngồi xuống: “Muốn xăm gì?”
Lý Cận Dữ đưa cánh tay lên bục xăm: “Che vết sẹo này đi là được.”
Có vết sẹo nào mà Sư tỷ chưa từng thấy qua, hiển nhiên chỉ nhìn lướt qua, đưa ra góp ý đầy kinh nghiệm: “Xăm tia sét thấy sao? Độ dài vừa khớp.”
Anh không hứng thú với hình xăm: “Sao cũng được, che nó đi là được.”
“Được.”
Động tác Sư tỷ nhanh nhạy, cũng không lải nhải nhiều lời, bắt tay vào xăm ngay. Thực ra trước đây Lý Cận Dữ từng nghĩ xăm che vết sẹo đi, nhưng chịu không nổi thợ xăm lải nhải, tò mò về vết sẹo của anh, tò mò về con người của anh. Anh thấy phiền nên không đi làm.
Nhưng không ngờ chị Sư này, nhìn thì giống bà tám, nhưng bắt tay vào việc lại nghiêm túc, nhanh nhẹn, thuần thục như vậy.
Hai ba tiếng đồng hồ nhìn chằm chằm vào tay anh, tầm nhìn chưa từng di dời nơi khác, có thể thấy rõ chị ấy thật sự thích nghề này.
“Chị Sư”
Chắc không ngờ người đàn ông này sẽ mở miệng, chị Sư có hơi bất ngờ ngước mắt lên nhìn anh, tay vẫn tiếp tục công việc: “Sao đấy?”
“Hình xăm trên xương quai xanh của Diệp Mông là ý gì?”
Chị Sư cười, nhìn anh với hàm ý sâu xa: “Ý cậu muốn hỏi có phải bạn trai cũ không chứ gì?”
Lý Cận Dữ khụ một tiếng: “Chỉ là tò mò thôi.”
“Yên tâm, cô ấy ở ngoài cửa, không nghe thấy đâu, với lại lúc này chắc ngủ mất rồi.” Chị Sư giải thích “Trước đây cô ấy hay đưa các cậu em đến chỗ tôi xăm, nhưng cậu đừng nghĩ nhiều, cô ấy chỉ giúp tôi kiếm thêm mối làm ăn. Hình xăm đó là tên của mẹ cô ấy, không phải bạn trai cũ, cậu yên tâm.”
“Mẹ cô ấy tên Wyatt?”
“Tiếng Anh của cậu được đó, nghe phát âm này tôi còn tưởng mình đang xem bộ phim Mỹ nào nữa.” Chị Sư ngạc nhiên nhìn cậu, lại nói tiếp: “Thời buổi này ai mà không có tên tiếng Anh, ý nghĩa của cái tên này hình như là tinh anh, thần bí, Diệp Mông đặt cho mẹ mình đó, lúc đó cô ấy rất thích một bộ phim, trùng hợp trong đó có một nhân vật vừa thần bí vừa lớn mạnh mang tên đó, nên đã xăm lên người luôn.”
Xong chuyện, chị Sư hoàn trả người nguyên vẹn cho cô Diệp Mông đang nằm ngủ ngon lành trên sofa.
Diệp Mông đúng là ở đâu cũng ngủ được, nửa bên mặt bị đè đến toàn vân dấu, cô ngồi dậy đợi hoàn hồn, mới đứng lên nói với Lý Cận Dữ: “Đi thôi, đã trả tiền chưa?”
“Chị Sư không chịu lấy, nói ghi vào sổ cô.”
Diệp Mông thở dài một hơi, lười so đo: “Đi thôi.”
Đi ra cửa, trên cánh tay Lý Cận Dữ có băng bó, đột nhiên nhìn vào có hơi ốm yếu, anh bóc viên kẹo sữa, cho vào miệng ngậm rồi nhai, móc di động ra thuận miệng nói với cô: “Kết bạn Wechat đi, tôi chuyển tiền trả cô.”
Diệp Mông phản ứng có điều kiện từ chối: “Thôi đi, chút tiền đó, cậu tự mà giữ lấy.”
Ting
Cây gió tĩnh lặng, xung quanh yên ắng, trên nóc nhà có vài chú chim đang đứng tìm thức ăn, nhàn rỗi cúi xuống nhìn hai người họ. Có lẽ do sóng điện não của Diệp Mông chớp qua, kinh động đến con mèo cách bức tường, như bóng ảnh lướt qua, kêu lên một tiếng, nhảy cẩn lên nóc nhà, làm cho mấy chú chim hoảng sợ tung cánh tháo chạy.
Tiếng lạch bạch vang lớn.
Diệp Mông cũng bất ngờ như chú chim, cố gắng bắt lấy linh cảm sắp vụt tắt kia: “Cậu mới nói gì? Kết bạn Wechat?”
Lý Cận Dữ đã nhét lại điện thoại vào túi, ấn chặt bông băng trên cánh tay nhịn đau, nửa cười nửa không bước ra ngoài nói: “Thật đáng tiếc, bị chị gái từ chối rồi.”
Diệp Mông bị tiếng “chị gái” gãi đúng chỗ.
Vô thức định kéo anh lại giải thích, kết quả bất cẩn nắm vào bông băng trên cánh tay anh, Lý Cận Dữ đau điếng người suýt xoa: “Cô muốn phế tay tôi luôn hay gì.”
Diệp Mông mãi lo xin lỗi, tay thì như bị ma ám vẫn kéo giữ, gương mặt kiểu sao tôi lại làm thế chứ cục cưng: “Tôi xót cậu còn không kịp kìa, bé yêu.”
Lý Cận Dữ cười khổ thành tiếng, đau thấu trời, gương mặt đẹp trai nghiến răng: “Còn không buông ra sẽ bị viêm đó.”
Diệp Mông cuối cùng cũng có phản ứng, vội buông ra, gương mặt đau lòng: “Thế nào rồi bé yêu? Có cần quay lại kiểm tra không?”
“Cô còn gọi tôi bé yêu nữa, tôi ném cô xuống hồ đó.” Lý Cận Dữ nén đau nói.
“Được, trước khi chết còn được cậu ôm một lát, tôi cũng mãn nguyện rồi.” Diệp Mông không biết thẹn, chân thành đáp trả.
“Cô biến thái hả?”
Diệp Mông nhìn thẳng mặt cậu nín thở nói: “Lý Cận Dữ, tôi ở lại đây là vì cậu, nếu không gặp cậu, có lẽ bây giờ tôi đã về Bắc Kinh rồi.”
Cảm giác đau dần giảm bớt, Lý Cận Dữ đứng lên, Diệp Mông thành ra ngẩng lên nhìn, anh bàng quan lạnh nhạt nói: “Đừng tưởng tôi không biết, Phương Nhã Ân nói cô không thể tiếp tục sống ở Bắc Kinh nữa.”
Lời nói đườm mật bị vạch trần, cô thở dài: “… Thôi được. Thực ra cũng còn nguyên nhân khác, ví dụ như Bắc Kinh đúng là một thành phố khiến người ta phiền muộn. Vậy còn cậu, tại sao cậu lại rời khỏi Bắc Kinh?”
Lý Cận Dữ ngẩn người: “Ai nói cô biết tôi từ Bắc Kinh về?”
Bây giờ xăm mình đều phải chứng thực, phải kiểm tra căn cước.
“Vừa rồi tôi có nhìn thấy căn cướcc của cậu, cậu là người Bắc Kinh, còn ở khu Triều Dương nữa.”
Diệp Mông đọc cả số chứng minh thư ra.
Lý Cận Dữ cúi đầu tự giễu, khép mắt lại nói: “Bởi vì cho dù làm thế nào cũng không được người khác công nhận, cho dù tôi làm hoàn mỹ đến đâu đi nữa.” Ánh mắt anh sâu thẫm, giống như hồ nước chết, ánh mắt này khiến Diệp Mông nhớ rất lâu, đến sau này cô về Bắc Kinh vẫn luôn bất giác nhớ lại, ở cái trấn nhỏ Ninh Tuy ấy, còn có một người đang bị giam giữ, một người khiến tim ta thổn thức.
“Lý Cận Dữ, tôi đưa cậu đến một nơi.” Diệp Mông đột nhiên nói.
“Đi đâu?”
“Quán bar.” Diệp Mông xoay người nói vọng vào mượn xe chị Sư, chị Sư ném chìa khóa ra, cô tóm gọn trong tay: “Cảm ơn, chút nữa chạy về trả chị.”
Xe của chị Sư rất nhỏ cũng rất cũ, xe hơi sang số. Thân hình cao lớn của Lý Cận Dữ nhồi vào ghế phụ cũng khá miễn cưỡng, anh có hơi lo sợ thắt dây an toàn vào, “Cô chắc cô biết lái không? Hay là gọi xe đi.”
“Ngồi yên.” Diệp Mông hết sức mạnh bạo, nói một câu khiến người ta câm nín.
Lý Cận Dữ ngồi yên, thân hình hơn một mét tám, nhưng lại ngồi hệt như học sinh tiểu học, sau đó chờ cô khởi động xe.
Diệp Mông bất động một hồi lâu.
Lý Cận Dữ nhìn sang cô, thấy cô chau mày, không biết đang nghĩ gì, ngoan ngoãn nhắc khéo một câu: “Tôi thắt dây an toàn rồi.”
Diệp Mông đột nhiên có chút mất kiên nhẫn: “Đợi chút, đừng ồn.”
“…”
“…”
Khí trời âm u, xung quanh vốn yên lặng không bóng người, ngoài con mèo trên tường lúc thì nằm, lúc nhảy vọt ra, vật sống duy nhất trong con hẻm chính là hai người họ.
Lý Cận Dữ cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ xe: “Mười phút rồi, còn không đi nữa thì tôi về nhà ngủ đây.”
Diệp Mông từ từ giãn chân mày ra, chỉ vào bên dưới ghế ngồi: “Lâu rồi tôi không chạy xe sang số, chính giữa kia là chân ga hay là nắp xăng?”
Lý Cận Dữ lạnh nhạt liếc qua: “Đó là thắng xe.”
Nhưng Lý Cận Dữ vẫn đang do dự chửi thề trong lòng.
Chị Lệ lại ra giá cao, nhanh chóng dứt khoát, còn tăng mức giá: “Mức lương tôi trả cậu là mức lương của siêu mẫu quốc tế, không tin cậu có thể đi hỏi thử người trong nghề, lần trước có một cậu nhóc đẹp trai, tôi chỉ trả cậu ấy năm trăm một ngày.”
Tiếng chửi thề trong đầu im bặt. Lý Cận Dữ không chút chần chừ cầm bút lên viết lớn tên mình..
Chị Lệ mãn nguyện cất giữ hợp đồng, nhớ lại lúc Kiều Mạch Mạch giới thiệu Lý Cận Dữ cho chị, vừa niêm phong hợp đồng vừa hỏi: “Tiền này đủ trị bệnh của nội cậu chưa?”
Tất nhiên là không đủ, nhưng ít ra có thể gom đủ phí chữa trị cho lần hóa trị đầu tiên, chi phí sau này sẽ nghĩ cách tiếp, tình hình hiện giờ của cậu, đi bước nào tính bước đó thôi.
“Không đủ.” Lý Cận Dữ nhìn chị thành thật đáp.
Quán café trong khu không đông lắm, thậm chí còn rất vắng vẻ.
Như dự đoán, chị Lệ gật gật đầu, không kiêng dè nói thẳng: “Vậy thì tiếp tục nghĩ cách, cái giá này xem như là mức lương cao nhất mà tôi có thể trả cho cậu rồi, cao hơn nữa thì quá đáng rồi. Thông thường lương đều trả theo tháng, nhưng nếu cậu cần gấp, tôi có thể cho cậu ứng trước một khoản, đóng phí hóa trị lần thứ nhất cho bà nội trước, bệnh của người già không trì hoãn được.”
Chị Lệ là người phụ nữ độc thân giàu có trong khu này, ly dị, “nhu cầu cao”, chung tình với tiểu thịt tươi. Cô theo đuổi đàn ông trước giờ luôn nắm chắc phần thắng. Nhưng cô thích mẫu đàn ông có cơ bắp chắc nịch, không mấy hứng thú với mẫu trai đẹp quá mức như Lý Cận Dữ, vì nếu hai người họ đứng chung với nhau, tiền tài của cô càng dễ bị lộ nhanh hơn. Nếu như bao nuôi, chị còn lo Lý Cận Dữ sẽ chết trên giường mất. Ứng trước lương là đãi ngộ lớn nhất của chị dành cho người đẹp trai.
Trước khi đi, chị Lệ tặng cho anh một lọ dưỡng da tay: “Tuy điều kiện bàn tay cậu rất tốt, nhưng ngày thường cũng nên gìn giữ, rảnh rỗi thì ngâm sữa tươi, đắp mặt nạ tay.” Tiếp đó, ánh mắt của chị Lệ dừng lại trên cánh tay gầy ốm nổi gân xanh của anh: “Vết sẹo trên cánh tay cậu, tôi góp ý cậu đi xăm che đi. Nếu không mỗi lần đều phải photoshop chỉnh sửa hậu kỳ rất phiền phức.”
Lý Cận Dữ rất nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Được.”
Chị Lệ xoay người chuẩn bi rời đi, đột nhiên lại nhớ ra gì đó, biểu cảm phức tạp quay lại nói với cậu: “Nếu cậu không ngại, tôi có người bạn đang tuyển người mẫu nội y nam, chị có thể giới thiệu cậu.”
“… Cảm ơn.”
Khóe môi Lý Cận Dữ giựt giựt, câu chửi thề trong lòng lại nổi lên.
Chị Lệ đi khỏi, Lý Cận Dữ không đứng dậy đi ngay mà ngồi trên sofa một lúc rồi mới đứng lên đi ra tìm họ.
Từ lúc anh bước ra, Diệp Mông vẫn luôn nhìn chằm chằm tay anh, đúng là thích hợp làm người mẫu bàn tay thật, trước kia sao lại không để ý đôi tay hoạt hình của anh, thon dài trắng trẻo, các đốt rõ ràng.
Có thể vì Lý Cận Dữ thấy ngại, cũng có thể vì thấy phiền, ho khụ một tiếng rồi cho tay vào túi quần, không cho cô nhìn nữa, giọng điệu chẳng dễ chịu gì: “Cô bắt cóc nội tôi làm gì?”
“Đâu dám” Diệp Mông bình thản giải thích:“Gặp ở cổng khu tôi sống đấy, trùng hợp thôi.”
Lý Cận Dữ cúi đầu quét mắt qua bà nội đang ngồi trên xe lăn, bà nội nháy mắt ra hiệu với anh, anh cạn lời quay đi mà cười, thì ra bà nội bắn tên có đích, muốn Diệp Mông làm bạn gái anh.
“Đi thôi, tôi đưa cô về.” Anh nói với Diệp Mông.
“Hả?” Diệp Mông ngây người: “Vậy còn bà nội cậu…”
Lý Cận Dữ trưng ra điệu bộ không thèm quan tâm, đôi chân dài vòng qua xe lăn của bà nội, không thèm quay đầu lại đi thẳng, dáng vẻ lười nhác nói: “Bảnh vậy, còn cần tôi làm gì.”
Hai bà cháu này đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau mà. Diệp Mông đi cũng không được, không đi cũng không xong. Thấy cô ngơ ra đó, bà cụ ở một bên nôn nóng đá vào cô, kèm theo ánh mắt nhìn cô, hàm răng giả cũng sắp bay ra rồi: “Con bé ngốc, mau đi theo đi.”
Đợi hai người đi xa, bà cụ mới lộ ra biểu cảm hài lòng, nhân viên điều dưỡng đều nhìn thấy hết, trên đường đẩy bà về bệnh viện, hứng thú nói: “Bà nội muốn bồng chắt rồi.”
Đẩu Cúc Hoa ngồi trên xe lăn lắc đầu, không yên tâm lại quay đầu nhìn, xót thương nhìn lại bóng lưng thon dài có chút nặng nề kia: “Tôi chỉ muốn tìm một người ở bên cạnh nó.” Sau khi xác nhận Diệp Mông đã theo kịp Lý Cận Dữ, bà mới thu lại tầm nhìn, mỉm cười thở dài, “Nếu không, tôi đi rồi, nó sẽ cô độc cả đời mất.”
Điều dưỡng sắc mặt kinh ngạc, cười nói: “Không đâu, cháu nội bà đẹp trai vậy, gái xếp hàng theo ấy chứ.”
“Cô không hiểu đâu.” Đẩu Cúc Hoa đưa tay quơ quơ.
Đèn đường của khu phố vẫn tùy hứng như vậy, một ngọn đèn sáng một ngọn đèn không, khiến con đường này u ám đi. Dọc đường lại rất náo nhiệt, đều là người dân trong khu đến bờ hồ Ninh Tuy tản bộ. Đôi nam nữ này rất bắt mắt trong dòng người, Diệp Mông cũng cảm nhận được hướng nhìn của các cô cậu học sinh ở xa xa kia.
Ánh mắt của học sinh gan dạ, hừng hực, không che giấu trốn tránh như nam nữ trưởng thành. Thế nên dù Diệp Mông có nhìn qua lại, người ta cũng không né tránh, vẫn cứ nhìn chăm chăm hai người họ, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Diệp Mông hiểu ánh mắt ngưỡng mộ đó, thời học sinh cô rất tò mò thế giới của người trưởng thành, ngưỡng mộ họ lý trí, tự do thoải mái, cũng rất ngưỡng mộ họ có thể công khai nắm tay, ôm hôn người mình thích.
Con người đúng là động vật mâu thuẫn, thời niên thiếu ngưỡng mộ sự thẳng thẳn, không che giấu của người trưởng thành. Sau khi trưởng thành lại ngưỡng mộ sự thuần khiết, mờ ám của tuổi thiếu niên.
“Cô xăm mình ở đâu đấy?” Lý Cận Dữ đột nhiên hỏi.
Diệp Mông tức khắc kéo tâm tư đặt trên người các học sinh kia về, phút chốc không phản ứng kịp: “Xăm mình gì?”
Lý Cận Dữ đi phía trước cô, hai tay đút túi quần xoay người lại, đi ngược, đồng bước với cô, hất cằm về phía cô, “Trên xương quai xanh đấy.”
Diệp Mông tức khắc che xương quai lại: “Cậu nhìn thấy từ bao giờ?”
“Che gì mà che” Anh trêu chọc, bình thản trêu: “Thấy hết từ đời nào rồi.”
“Thấy hết là phải cưới tôi đó.” Diệp Mông bắt lấy thời cơ nói.
Lý Cận Dữ cười cười: “Thôi đi, hay là đợi tôi xăm trên xương quai rồi cho cô xem lại, coi như huề.”
Đúng là khó lừa thật, Diệp Mông nói: “Cậu xăm chỗ nào?”
Anh ừ một tiếng, không cười nữa, vừa đi ngược vừa giơ cánh tay ra: “Chị Lệ nói vết sẹo này lộ quá.”
“Gần đây cậu lại thiếu tiền hả?” Người mẫu bàn tay, vậy mà cũng nghĩ ra được, cô buồn bực nói, “Cẩn thận bị lợi dụng.”
“Có hôm nào mà tôi không thiếu tiền?” Anh đút lại tay vào túi quần, xoay người lại đi về phía trước, cười nói: “Nếu chị Lệ đồng ý, tôi cũng không ngại, tiếc là người ta không có ưng tôi.”
Diệp Mông lạnh lùng nhìn anh: “Ồ, chị Lệ thì được, tôi thì không hả?”
“Ừ, ai cũng được, chỉ cô là không.” Lý Cận Dữ thản nhiên nói, vừa như trêu cô, vừa không giống đang trêu.
Cô nổi giận đùng đùng lôi anh đến chỗ một chị gái xăm trổ mà cô quen, cửa tiệm xăm hẹp, cửa lớn còn không cao bằng Lý Cận Dữ, Diệp Mông thì hoàn toàn thong thả, tư thế cô như bán người liếc nhìn chị chủ tiệm, cười mỉm chi hỏi: “Nhận em trai không?”
Hai người quá quen thuộc, chị gái kia cũng không ngạc nhiên gì nhìn qua Lý Cận Dữ ước chừng một lúc, bổ hột dưa, nhả vỏ: “Cơn gió nào đưa em đến đây vậy?”
Diệp Mông thuộc đường đi nước bước đi vào, dạo quanh tiệm một vòng, hất cằm về phía Lý Cận Dữ ở cửa: “Cậu ấy muốn xăm.”
Khung cửa che mất mặt của Lý Cận Dữ, chỉ nhìn thấy phần cổ của anh, chỗ yết hầu có một vết thẹo, trong đêm tối, nhìn vào giống như vết hickey vừa cấm kỵ vừa gợi cảm. Chị gái tattoo/xăm trổ hàm ý sâu xa hất vai Diệp Mông: “Ấy, bạn trai hả, hay.”
Diệp Mông cười cười, không phủ nhận, gọi Lý Cận Dữ vào.
Anh khom người đi vào, toàn thân phát sáng dưới ánh đèn, vừa trắng vừa trẻ, hệt như minh tinh vậy. Chị gái xăm trổ háo sắc ra mặt, cắn răng nói nhỏ bên tai Diệp Mông: “Mẹ kiếp, có phúc dung nhan ghê, lại một em trai hả?”
Diệp Mông mặc kệ chị ấy, nói với Lý Cận Dữ: “Cậu muốn xăm gì, nói với chị gái này đi, gọi chị ấy là chị Sư được rồi, “Sư” trong sư tử ấy, tay nghề của chị Sư rất tốt, cùng lắm hai ba ngày là hết sưng ngay.”
“Tách” Chị Sư bật đèn xăm lên, ra ý bảo anh ngồi xuống: “Muốn xăm gì?”
Lý Cận Dữ đưa cánh tay lên bục xăm: “Che vết sẹo này đi là được.”
Có vết sẹo nào mà Sư tỷ chưa từng thấy qua, hiển nhiên chỉ nhìn lướt qua, đưa ra góp ý đầy kinh nghiệm: “Xăm tia sét thấy sao? Độ dài vừa khớp.”
Anh không hứng thú với hình xăm: “Sao cũng được, che nó đi là được.”
“Được.”
Động tác Sư tỷ nhanh nhạy, cũng không lải nhải nhiều lời, bắt tay vào xăm ngay. Thực ra trước đây Lý Cận Dữ từng nghĩ xăm che vết sẹo đi, nhưng chịu không nổi thợ xăm lải nhải, tò mò về vết sẹo của anh, tò mò về con người của anh. Anh thấy phiền nên không đi làm.
Nhưng không ngờ chị Sư này, nhìn thì giống bà tám, nhưng bắt tay vào việc lại nghiêm túc, nhanh nhẹn, thuần thục như vậy.
Hai ba tiếng đồng hồ nhìn chằm chằm vào tay anh, tầm nhìn chưa từng di dời nơi khác, có thể thấy rõ chị ấy thật sự thích nghề này.
“Chị Sư”
Chắc không ngờ người đàn ông này sẽ mở miệng, chị Sư có hơi bất ngờ ngước mắt lên nhìn anh, tay vẫn tiếp tục công việc: “Sao đấy?”
“Hình xăm trên xương quai xanh của Diệp Mông là ý gì?”
Chị Sư cười, nhìn anh với hàm ý sâu xa: “Ý cậu muốn hỏi có phải bạn trai cũ không chứ gì?”
Lý Cận Dữ khụ một tiếng: “Chỉ là tò mò thôi.”
“Yên tâm, cô ấy ở ngoài cửa, không nghe thấy đâu, với lại lúc này chắc ngủ mất rồi.” Chị Sư giải thích “Trước đây cô ấy hay đưa các cậu em đến chỗ tôi xăm, nhưng cậu đừng nghĩ nhiều, cô ấy chỉ giúp tôi kiếm thêm mối làm ăn. Hình xăm đó là tên của mẹ cô ấy, không phải bạn trai cũ, cậu yên tâm.”
“Mẹ cô ấy tên Wyatt?”
“Tiếng Anh của cậu được đó, nghe phát âm này tôi còn tưởng mình đang xem bộ phim Mỹ nào nữa.” Chị Sư ngạc nhiên nhìn cậu, lại nói tiếp: “Thời buổi này ai mà không có tên tiếng Anh, ý nghĩa của cái tên này hình như là tinh anh, thần bí, Diệp Mông đặt cho mẹ mình đó, lúc đó cô ấy rất thích một bộ phim, trùng hợp trong đó có một nhân vật vừa thần bí vừa lớn mạnh mang tên đó, nên đã xăm lên người luôn.”
Xong chuyện, chị Sư hoàn trả người nguyên vẹn cho cô Diệp Mông đang nằm ngủ ngon lành trên sofa.
Diệp Mông đúng là ở đâu cũng ngủ được, nửa bên mặt bị đè đến toàn vân dấu, cô ngồi dậy đợi hoàn hồn, mới đứng lên nói với Lý Cận Dữ: “Đi thôi, đã trả tiền chưa?”
“Chị Sư không chịu lấy, nói ghi vào sổ cô.”
Diệp Mông thở dài một hơi, lười so đo: “Đi thôi.”
Đi ra cửa, trên cánh tay Lý Cận Dữ có băng bó, đột nhiên nhìn vào có hơi ốm yếu, anh bóc viên kẹo sữa, cho vào miệng ngậm rồi nhai, móc di động ra thuận miệng nói với cô: “Kết bạn Wechat đi, tôi chuyển tiền trả cô.”
Diệp Mông phản ứng có điều kiện từ chối: “Thôi đi, chút tiền đó, cậu tự mà giữ lấy.”
Ting
Cây gió tĩnh lặng, xung quanh yên ắng, trên nóc nhà có vài chú chim đang đứng tìm thức ăn, nhàn rỗi cúi xuống nhìn hai người họ. Có lẽ do sóng điện não của Diệp Mông chớp qua, kinh động đến con mèo cách bức tường, như bóng ảnh lướt qua, kêu lên một tiếng, nhảy cẩn lên nóc nhà, làm cho mấy chú chim hoảng sợ tung cánh tháo chạy.
Tiếng lạch bạch vang lớn.
Diệp Mông cũng bất ngờ như chú chim, cố gắng bắt lấy linh cảm sắp vụt tắt kia: “Cậu mới nói gì? Kết bạn Wechat?”
Lý Cận Dữ đã nhét lại điện thoại vào túi, ấn chặt bông băng trên cánh tay nhịn đau, nửa cười nửa không bước ra ngoài nói: “Thật đáng tiếc, bị chị gái từ chối rồi.”
Diệp Mông bị tiếng “chị gái” gãi đúng chỗ.
Vô thức định kéo anh lại giải thích, kết quả bất cẩn nắm vào bông băng trên cánh tay anh, Lý Cận Dữ đau điếng người suýt xoa: “Cô muốn phế tay tôi luôn hay gì.”
Diệp Mông mãi lo xin lỗi, tay thì như bị ma ám vẫn kéo giữ, gương mặt kiểu sao tôi lại làm thế chứ cục cưng: “Tôi xót cậu còn không kịp kìa, bé yêu.”
Lý Cận Dữ cười khổ thành tiếng, đau thấu trời, gương mặt đẹp trai nghiến răng: “Còn không buông ra sẽ bị viêm đó.”
Diệp Mông cuối cùng cũng có phản ứng, vội buông ra, gương mặt đau lòng: “Thế nào rồi bé yêu? Có cần quay lại kiểm tra không?”
“Cô còn gọi tôi bé yêu nữa, tôi ném cô xuống hồ đó.” Lý Cận Dữ nén đau nói.
“Được, trước khi chết còn được cậu ôm một lát, tôi cũng mãn nguyện rồi.” Diệp Mông không biết thẹn, chân thành đáp trả.
“Cô biến thái hả?”
Diệp Mông nhìn thẳng mặt cậu nín thở nói: “Lý Cận Dữ, tôi ở lại đây là vì cậu, nếu không gặp cậu, có lẽ bây giờ tôi đã về Bắc Kinh rồi.”
Cảm giác đau dần giảm bớt, Lý Cận Dữ đứng lên, Diệp Mông thành ra ngẩng lên nhìn, anh bàng quan lạnh nhạt nói: “Đừng tưởng tôi không biết, Phương Nhã Ân nói cô không thể tiếp tục sống ở Bắc Kinh nữa.”
Lời nói đườm mật bị vạch trần, cô thở dài: “… Thôi được. Thực ra cũng còn nguyên nhân khác, ví dụ như Bắc Kinh đúng là một thành phố khiến người ta phiền muộn. Vậy còn cậu, tại sao cậu lại rời khỏi Bắc Kinh?”
Lý Cận Dữ ngẩn người: “Ai nói cô biết tôi từ Bắc Kinh về?”
Bây giờ xăm mình đều phải chứng thực, phải kiểm tra căn cước.
“Vừa rồi tôi có nhìn thấy căn cướcc của cậu, cậu là người Bắc Kinh, còn ở khu Triều Dương nữa.”
Diệp Mông đọc cả số chứng minh thư ra.
Lý Cận Dữ cúi đầu tự giễu, khép mắt lại nói: “Bởi vì cho dù làm thế nào cũng không được người khác công nhận, cho dù tôi làm hoàn mỹ đến đâu đi nữa.” Ánh mắt anh sâu thẫm, giống như hồ nước chết, ánh mắt này khiến Diệp Mông nhớ rất lâu, đến sau này cô về Bắc Kinh vẫn luôn bất giác nhớ lại, ở cái trấn nhỏ Ninh Tuy ấy, còn có một người đang bị giam giữ, một người khiến tim ta thổn thức.
“Lý Cận Dữ, tôi đưa cậu đến một nơi.” Diệp Mông đột nhiên nói.
“Đi đâu?”
“Quán bar.” Diệp Mông xoay người nói vọng vào mượn xe chị Sư, chị Sư ném chìa khóa ra, cô tóm gọn trong tay: “Cảm ơn, chút nữa chạy về trả chị.”
Xe của chị Sư rất nhỏ cũng rất cũ, xe hơi sang số. Thân hình cao lớn của Lý Cận Dữ nhồi vào ghế phụ cũng khá miễn cưỡng, anh có hơi lo sợ thắt dây an toàn vào, “Cô chắc cô biết lái không? Hay là gọi xe đi.”
“Ngồi yên.” Diệp Mông hết sức mạnh bạo, nói một câu khiến người ta câm nín.
Lý Cận Dữ ngồi yên, thân hình hơn một mét tám, nhưng lại ngồi hệt như học sinh tiểu học, sau đó chờ cô khởi động xe.
Diệp Mông bất động một hồi lâu.
Lý Cận Dữ nhìn sang cô, thấy cô chau mày, không biết đang nghĩ gì, ngoan ngoãn nhắc khéo một câu: “Tôi thắt dây an toàn rồi.”
Diệp Mông đột nhiên có chút mất kiên nhẫn: “Đợi chút, đừng ồn.”
“…”
“…”
Khí trời âm u, xung quanh vốn yên lặng không bóng người, ngoài con mèo trên tường lúc thì nằm, lúc nhảy vọt ra, vật sống duy nhất trong con hẻm chính là hai người họ.
Lý Cận Dữ cuối cùng cũng không nhẫn nhịn được nữa, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ xe: “Mười phút rồi, còn không đi nữa thì tôi về nhà ngủ đây.”
Diệp Mông từ từ giãn chân mày ra, chỉ vào bên dưới ghế ngồi: “Lâu rồi tôi không chạy xe sang số, chính giữa kia là chân ga hay là nắp xăng?”
Lý Cận Dữ lạnh nhạt liếc qua: “Đó là thắng xe.”
/79
|