Ngươi không nhìn lầm? Trình Khả Diệu hỏi.
Không có! Tiểu Mễ trả lời, Nô tỳ gặp nam tử kia hai lần, đều là ở trong khoảng cách gần nhìn thấy gương mặt hắn, vì vậy sẽ không nhìn lầm!
Như vậy, Trình Khả Diệu trầm ngâm một lát, chậm rãi hỏi: Nam tử kia bao nhiêu tuổi?
Ước chừng mười lăm tuổi. Tiểu Mễ đoán chừng nói.
Mười lăm tuổi? Trong lòng Trình Khả Diệu Tâm dấy lên một gợn sóng, thiếu niên mười lăm tuổi, dung mạo lại có chín phần tương tự Thúy Thần. Theo bà biết, Thúy Thần không người nhà khác, trên thế giới này không thể nào có người tương tự, trừ phi là người nhà. . . . . . mười lăm tuổi, mười lăm tuổi. . . . . .
Ánh mắt Trình Khả Diệu nhìn về phía bức họa trên tường, đột nhiên liếc thấy tiểu cô nương cười sáng lạn bên trong bức họa, trong đầu xẹt qua một ý niệm kinh người.
Đứa bé kia ai cũng không giống, bảy phần tương tự người nam nhân đó, lại có ba phần tương tự nữ nhân kia, bà vẫn hoài nghi đứa bé kia. . . . . . Nếu như lời tỳ nữ này nói là sự thật, như vậy nam tử vô tình gặp được đó có phải là. . . . . .
Trình Khả Diệu hoảng sợ lui hai bước, bị ý nghĩ trong lòng mình làm cho khiếp sợ, nhưng lại có một tiếng nói nhỏ vang lên: tại sao không nhìn thử? Có lẽ đó chính là thật! Cho dù không có khả năng cũng phải đi nhìn thử!
Trong lòng đã có chủ ý, Trình Khả Diệu nói với Tiểu Mễ: Hôm nay ngươi tự tiện xông vào cấm địa, vốn phải nặng đánh hai mươi đại bản sau đó đuổi ra khỏi Kim gia Nhìn thấy Tiểu Mễ sợ rụt lại, tiếp tục nói: Nhưng mà ta lại đột nhiên rất có hứng thú với người thiếu niên mà ngươi nói kia, vì vậy tạm thời không phạt ngươi, nhưng ngươi phải lập công chuộc tội, tìm ra người thiếu niên kia!
Tiểu Mễ lập tức quỳ xuống: Đa tạ lão tổ tông! Chần chờ chốc lát, Tiểu Mễ nói: Nhưng mà, nô tỳ chỉ ở trên đường chạm qua người nọ hai lần, vốn không biết gì nên tìm ở nơi nào. . . . . .
Trình Khả Diệu suy nghĩ, quyết tâm nói: Đi, gọi thiếu gia tới!
Dạ! Tiểu Mễ lĩnh mệnh đi.
Trong Lâm Phong các \ cũng chỉ còn lại Trình Khả Diệu. Chính là tất cả cũng không trở về được như ban đầu, lòng của Trình Khả Diệu không bao giờ bình tĩnh nữa, đối với việc an nhàn đến cuối đời, có lẽ bà không có phúc phận hưởng thụ. . . . . .
Khả Hân, Thúy Thần, hai người các ngươi ở trên trời phải phù hộ ta, để cho ta biết rõ chuyện này! Mười lăm năm trước ta vô lực ngăn cản bi kịch xuất hiện, mười lăm năm sau ta phải nhìn lại xem. . . . . . Trình Khả Diệu lầm bầm, giọng nói dần dần hạ xuống.
Nãi nãi! Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu, Trình Khả Diệu hồi hồn, cất giọng nói: Vào đi!
Một bóng dáng lấp lánh kim quang đi vào, Tiểu Mễ cơ trí đứng ở bên ngoài giữ cửa.
Nãi nãi, người tìm con. Kim Bích Đạc cung kính hành lễ với Trình Khả Diệu, trong lòng có chút nghi ngờ. Lâm Phong các chưa bao giờ để người ta đi vào, sao hôm nay nãi nãi lại để mình đi vào chứ?
Trình Khả Diệu xoay người, ánh mắt hiền từ nhìn Kim Bích Đạc, tôn tử khiến bà phải kiêu ngạo. Thở dài, bà mở miệng nói: Lâm Phong các là đặc biệt xây lên vì người thân của nãi nãi, Bích nhi, con tới xem đi, Trình Khả Diệu dắt tay Kim Bích Đạc nhìn từng bức họa trên tường, Hai vị này là tổ phụ tổ mẫu của nãi nãi, hai vị này là công công bà bà của nãi nãi, cũng chính là tằng tổ phụ tằng tổ mẫu (ông cố bà cố) của con, đây là. . . . . . hai ngươi này. . . . . . Còn có. . . . . . Trình Khả Diệu vừa nói xong, vừa đi về phía bên kia, cuối cùng dừng trước hai bức tranh cuối cùng, Đây là gia gia của con, Trình Khả Diệu hoài niệm nói, Năm đó khi ông ấy đi, phụ thân con còn chưa lớn đâu!
Kim Bích Đạc gật đầu, Phụ thân đã nói với con, người nói là nãi nãi đã khổ cực nuôi lớn phụ thân và các bá bá.
Trình Khả Diệu cảm thán, dời mắt đến bức họa cuối cùng, ánh mắt Kim Bích Đạc đi theo quay đầu sang.
Ồ! Kim Bích Đạc kinh ngạc kêu một tiếng, Nãi nãi, bọn họ là ai? Sao. . . . . .
Bọn họ là người thân của nãi nãi! Trình Khả Diệu nói, Con xem, đó là gia đình hài hòa cỡ nào! Nữ tử trong tranh là muội muội duy nhất của nãi nãi, nam tử kia là muội phu vì muội muội nãi nãi mà tự nguyện ở rể, còn có tiểu nữ nhi của bọn họ. . . . . .
Hả? Bọn họ tên là gì? Kim Bích Đạc nhìn chăm chú người nam nhân kia, lên tiếng hỏi.
Muội phu nãi nãi tên là Lục Thúy Thần, muội muội là Lục Trình Khả Hân, về phần nữ
Không có! Tiểu Mễ trả lời, Nô tỳ gặp nam tử kia hai lần, đều là ở trong khoảng cách gần nhìn thấy gương mặt hắn, vì vậy sẽ không nhìn lầm!
Như vậy, Trình Khả Diệu trầm ngâm một lát, chậm rãi hỏi: Nam tử kia bao nhiêu tuổi?
Ước chừng mười lăm tuổi. Tiểu Mễ đoán chừng nói.
Mười lăm tuổi? Trong lòng Trình Khả Diệu Tâm dấy lên một gợn sóng, thiếu niên mười lăm tuổi, dung mạo lại có chín phần tương tự Thúy Thần. Theo bà biết, Thúy Thần không người nhà khác, trên thế giới này không thể nào có người tương tự, trừ phi là người nhà. . . . . . mười lăm tuổi, mười lăm tuổi. . . . . .
Ánh mắt Trình Khả Diệu nhìn về phía bức họa trên tường, đột nhiên liếc thấy tiểu cô nương cười sáng lạn bên trong bức họa, trong đầu xẹt qua một ý niệm kinh người.
Đứa bé kia ai cũng không giống, bảy phần tương tự người nam nhân đó, lại có ba phần tương tự nữ nhân kia, bà vẫn hoài nghi đứa bé kia. . . . . . Nếu như lời tỳ nữ này nói là sự thật, như vậy nam tử vô tình gặp được đó có phải là. . . . . .
Trình Khả Diệu hoảng sợ lui hai bước, bị ý nghĩ trong lòng mình làm cho khiếp sợ, nhưng lại có một tiếng nói nhỏ vang lên: tại sao không nhìn thử? Có lẽ đó chính là thật! Cho dù không có khả năng cũng phải đi nhìn thử!
Trong lòng đã có chủ ý, Trình Khả Diệu nói với Tiểu Mễ: Hôm nay ngươi tự tiện xông vào cấm địa, vốn phải nặng đánh hai mươi đại bản sau đó đuổi ra khỏi Kim gia Nhìn thấy Tiểu Mễ sợ rụt lại, tiếp tục nói: Nhưng mà ta lại đột nhiên rất có hứng thú với người thiếu niên mà ngươi nói kia, vì vậy tạm thời không phạt ngươi, nhưng ngươi phải lập công chuộc tội, tìm ra người thiếu niên kia!
Tiểu Mễ lập tức quỳ xuống: Đa tạ lão tổ tông! Chần chờ chốc lát, Tiểu Mễ nói: Nhưng mà, nô tỳ chỉ ở trên đường chạm qua người nọ hai lần, vốn không biết gì nên tìm ở nơi nào. . . . . .
Trình Khả Diệu suy nghĩ, quyết tâm nói: Đi, gọi thiếu gia tới!
Dạ! Tiểu Mễ lĩnh mệnh đi.
Trong Lâm Phong các \ cũng chỉ còn lại Trình Khả Diệu. Chính là tất cả cũng không trở về được như ban đầu, lòng của Trình Khả Diệu không bao giờ bình tĩnh nữa, đối với việc an nhàn đến cuối đời, có lẽ bà không có phúc phận hưởng thụ. . . . . .
Khả Hân, Thúy Thần, hai người các ngươi ở trên trời phải phù hộ ta, để cho ta biết rõ chuyện này! Mười lăm năm trước ta vô lực ngăn cản bi kịch xuất hiện, mười lăm năm sau ta phải nhìn lại xem. . . . . . Trình Khả Diệu lầm bầm, giọng nói dần dần hạ xuống.
Nãi nãi! Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu, Trình Khả Diệu hồi hồn, cất giọng nói: Vào đi!
Một bóng dáng lấp lánh kim quang đi vào, Tiểu Mễ cơ trí đứng ở bên ngoài giữ cửa.
Nãi nãi, người tìm con. Kim Bích Đạc cung kính hành lễ với Trình Khả Diệu, trong lòng có chút nghi ngờ. Lâm Phong các chưa bao giờ để người ta đi vào, sao hôm nay nãi nãi lại để mình đi vào chứ?
Trình Khả Diệu xoay người, ánh mắt hiền từ nhìn Kim Bích Đạc, tôn tử khiến bà phải kiêu ngạo. Thở dài, bà mở miệng nói: Lâm Phong các là đặc biệt xây lên vì người thân của nãi nãi, Bích nhi, con tới xem đi, Trình Khả Diệu dắt tay Kim Bích Đạc nhìn từng bức họa trên tường, Hai vị này là tổ phụ tổ mẫu của nãi nãi, hai vị này là công công bà bà của nãi nãi, cũng chính là tằng tổ phụ tằng tổ mẫu (ông cố bà cố) của con, đây là. . . . . . hai ngươi này. . . . . . Còn có. . . . . . Trình Khả Diệu vừa nói xong, vừa đi về phía bên kia, cuối cùng dừng trước hai bức tranh cuối cùng, Đây là gia gia của con, Trình Khả Diệu hoài niệm nói, Năm đó khi ông ấy đi, phụ thân con còn chưa lớn đâu!
Kim Bích Đạc gật đầu, Phụ thân đã nói với con, người nói là nãi nãi đã khổ cực nuôi lớn phụ thân và các bá bá.
Trình Khả Diệu cảm thán, dời mắt đến bức họa cuối cùng, ánh mắt Kim Bích Đạc đi theo quay đầu sang.
Ồ! Kim Bích Đạc kinh ngạc kêu một tiếng, Nãi nãi, bọn họ là ai? Sao. . . . . .
Bọn họ là người thân của nãi nãi! Trình Khả Diệu nói, Con xem, đó là gia đình hài hòa cỡ nào! Nữ tử trong tranh là muội muội duy nhất của nãi nãi, nam tử kia là muội phu vì muội muội nãi nãi mà tự nguyện ở rể, còn có tiểu nữ nhi của bọn họ. . . . . .
Hả? Bọn họ tên là gì? Kim Bích Đạc nhìn chăm chú người nam nhân kia, lên tiếng hỏi.
Muội phu nãi nãi tên là Lục Thúy Thần, muội muội là Lục Trình Khả Hân, về phần nữ
/222
|