"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đợi đệ với..." Một âm thanh non nớt gọi lớn vang lên trong vườn hoa bay tán loạn, một tiểu nam hài bốn tuổi bước chân ngắn, cố hết sức chạy băng băng ở trong hoa viên, muốn tìm được bóng dáng trong lòng kia, mùa thu mát mẻ lại không mang đến một cảm giác lạnh, mồ hôi trong suốt từ sợi tóc đen bóng chảy xuống, dọc theo đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, mang theo vô tận quyến luyến rơi xuống đất, dưới đôi lông mày dày đậm là một đôi mắt to trong sáng giống như thạch anh, dường như chứa đầy cả hơi nước, nháy mắt a nháy mắt, giọt nước mắt kia như rưng rưng sắp rớt, cái mũi thanh tú khéo léo thở ra khí, mồ hôi thấm ra một tầng mỏng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng thở mạnh đồng thời không quên kêu lên từng tiếng "Tỷ tỷ" .
Trong vườn cảnh thu lạnh lẽo đìu hiu, không một bóng người, chỉ có tiếng gió thi thoảng lướt qua vù vù, lá cây cũng nhiễm một màu ưu thương, nặng nề rơi xuống trên từ ngọn cây, những đóa hoa xinh đẹp thiên kiều bá mị cũng thu liễm vẻ đẹp diễm lệ, nhiễm lấy một màu trắng trong thuần khiết, chỉ đợi năm sau khoe sắc, chỉ có hoa hờ hững khoan thai nở rộ một mình, không phải mang mị thái tồi mi chiết yêu* mà là dáng vẻ khoan thai an nhàn. Trên bầu trời không thấy nhạn bay thành hàng, chỉ có những tiếng hò hét.
*tồi mi chiết yêu: chỉ hành động nịnh bợ, không có cốt cách
Trong khu vườn có vẻ hơi tiêu điều, tiểu nam hài không hề nao núng tìm kiếm bóng dáng tỷ tỷ, trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác ủy khuất khi bị vứt bỏ, tiếng kêu gọi không ngừng kéo dài, cuối cùng thành từng trận khóc thút thít chọc người đau lòng: "Ô ô... Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu... Tỷ không cần Duy nhi nữa sao... Ô ô..."
Đột nhiên một thanh âm nữ oa nhi vang lên, mang theo bất đắc dĩ: "Không phải muốn đệ theo sát sao, sao lại chậm như vậy."
Tiểu nam hài nghe được tiếng tỷ tỷ liền vui mừng ngẩng đầu lên, trên hai má hồng nhuận còn vương hai hàng nước mắt: "Tỷ tỷ!" Phi một cái, nhào vào trong lòng cô gái.
"Đừng khóc, đệ là một nam tử hán đó." Nữ hài nhấc lên tay áo, lau khô hai hàng nước mắt trên khuôn mặt tiểu nam hài, dắt tay tiểu nam hài đang cười đến ngây ngô đi đến chỗ sâu trong vườn, vừa đi vừa nhắc: "Phượng Duy Tĩnh, muốn để tỷ tỷ không ghét đệ thì không nên động đến việc gì là khóc, một chút khí khái nam tử cũng không có, nhưng mà cũng không thể quá cứng rắn, giống như cái đầu gỗ, thi thoảng đệ muốn làm nũng, có đôi khi..."
Phượng Duy Tĩnh mặc tỷ tỷ lôi kéo, vẻ mặt hạnh phúc nhìn bóng lưng tỷ tỷ, nghe tỷ tỷ càu nhàu, mặc dù nghe không hiểu cái gì mà " khí khái nam tử hán ", cái gì gọi là "cứng rắn", nhưng hắn biết tỷ tỷ thích hắn ỷ lại, thích hắn làm nũng với nàng, nhưng lại không thích hắn chuyện gì cũng đều dựa vào nàng, hắn biết, mỗi lần chỉ cần hắn vừa khóc, tỷ tỷ liền xuất hiện, giúp hắn lau đi nước mắt, nắm tay hắn, dịu dàng nhắc nhở, mỗi khi lúc này, hắn liền cảm thấy mình thật hạnh phúc, mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Phượng Duy Tĩnh, Phượng Duy Tĩnh, phụ vương nói "Duy Tĩnh" chính là từ Duy Tĩnh Xu, có ý tứ, bởi vì tỷ tỷ phát hiện thấy hắn, tính mạng của hắn là tỷ tỷ ban cho, bởi vậy tỷ tỷ kêu Phượng Tĩnh Xu, vì vậy hắn liền kêu Phượng Duy Tĩnh, hắn thích tên này, bởi vì hắn thích tỷ tỷ nhất. Tỷ tỷ còn bí mật nói với hắn, hắn là đồng dưỡng tế mà nàng tuyển chọn, đồng dưỡng tế là có ý gì hắn không hiểu, nhưng tỷ tỷ nói làm đồng dưỡng tế của nàng sẽ giống như phụ vương mẫu hậu luôn luôn ở cùng nhau, hắn muốn cùng một chỗ với tỷ tỷ, cho nên hắn nhất định phải làm đồng dưỡng tế của tỷ tỷ. Cứ như vậy, Phượng Duy Tĩnh còn nhỏ tuổi mơ mơ màng màng ngốc nghếch liền bị Phượng Tĩnh Xu lừa gạt làm đồng dưỡng tế của Hiền vương phủ, từ đó trở mình không được... (Vân Nhi: á á á anh Tĩnh ngây thơ bị lừa gạt rồi!!!)
Phượng Tĩnh Xu một đường lải nhải dẫn theo Phượng Duy Tĩnh đến cái hốc lớn trong cây đại thụ mà nàng vô tình phát hiện được, hốc cây này nằm ở góc hậu viện vương phủ xa xôi, bình thường người ra vào rất ít, vì vậy liền trở thành nơi bí mật của Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh.
Phượng Tĩnh Xu mang theo Phượng Duy Tĩnh tiến vào động rồi lấy ra một hộp quẹt châm nến trong động. "Tỷ tỷ, tỷ muốn dùng pháp thuật sao?" Phượng Duy Tĩnh mở to mắt tò mò hỏi.
"Đúng vậy, Duy nhi phải nhìn kĩ nhé." Phượng Tĩnh Xu trả lời, nhìn thấy Phượng Duy Tĩnh nghiêm túc gật nhẹ đầu, ý cười không nhịn được tràn đầy trên khóe miệng. Sau đó tay phải duỗi ra, lộn xuống nắm thành một cái thủ quyết, lại làm ra vài động tác tay, lộn lên lần nữa, một vật thể hình trụ tinh sảo xuất hiện trên bàn tay.
Phượng Duy Tĩnh mở to mắt, chớp cũng không chớp, nhìn vật trong tay tỷ tỷ, đến hắn mở to mắt cũng nhìn không ra vật này xuất hiện trên tay tỷ tỷ như thế nào, cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực mở ra tròn tròn đến kinh ngạc cũng quên mất hô hấp. Thủ pháp thần kỳ này, mặc dù nhìn qua vài lần vẫn sẽ khiến cho người ta giật mình.
"Tỷ tỷ, đây là cái gì a?" Phượng Duy Tĩnh bỏ việc tìm hiểu nguyên lý "pháp thuật", lực chú ý bị vật thể hình trụ tinh sảo trên tay Phượng Tĩnh Xu hấp dẫn.
"Cái này gọi là vạn hoa đồng, đệ nhìn xuyên qua cái lỗ này, sau đó xoay chỗ này, sẽ nhìn thấy điều rất thú vị đó. Tặng cho đệ chơi a." Phượng Tĩnh Xu đặt vạn hoa đồng vào tay Phượng Duy Tĩnh.
"Vạn hoa đồng? Cho đệ sao?" Đôi mắt to của Phượng Duy Tĩnh lóe ra tia sáng kinh hỉ, cẩn thận nhận lấy vạn hoa đồng, nét mặt thận trọng kia dường như vạn hoa đồng là một bảo bối bằng thủy tinh dễ vỡ vậy. Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Phượng Tĩnh Xu, vì vậy liền dựa theo cách Phượng Tĩnh Xu mới vừa nói để mắt gần sát vào lỗ tròn rồi xoay, chỉ chốc lát sau, hắn kêu lên một tiếng, con ngươi ngạc nhiên mở to nhìn Phượng Tĩnh Xu, lại nhìn vạn hoa đồng, nhìn qua nhìn lại vài lần, cuối cùng nở nụ cười lúm đồng tiền rạng rỡ: "Tỷ tỷ, chơi thật tốt! Duy nhi rất thích!" (Vân Nhi: mình nghĩ chắc cái vạn hoa đồng là ống nhòm??)
Phượng Tĩnh Xu nhìn Phượng Duy Tĩnh ngạc nhiên cười thỏa mãn, cũng cười theo. Dưới ánh lửa mờ nhạt, Phượng Tĩnh Xu lơ đãng liếc mắt nhìn ngón trỏ phải, trên ngón tay đột nhiên lóe qua một chút kim quang, ánh mắt Phượng Tĩnh Xu loe lóe, nở nụ cười ý vị thâm trường, tâm tư không khỏi quay về thiên đình, thời khắc cùng Ngọc đế giằng co, yêu cầu bảo bối cuối cùng...
"Oa nhi, ngươi xem ngươi còn có yêu cầu gì nữa không?" Ngọc đế ngồi yên trên chỗ cao, dò hỏi Hoàng Vũ Tĩnh Xu.
Hoàng Vũ Tĩnh Xu suy nghĩ, đột nhiên cười hắc hắc, "Ngọc đế, ta còn có một yêu cầu cuối cùng, ta muốn người cho ta một món bảo bối..."
"Bảo bối gì?" Ngọc đế cảnh giác hỏi, chỉ sợ nàng lại đưa ra vấn đề gì khó khăn.
Nhưng thường thường ngươi sợ nhất điều gì liền sẽ xuất hiện điều đó, quả nhiên Hoàng Vũ Tĩnh Xu đưa ra một nan đề: "Phải tới cổ đại không khác nào tới xã hội nguyên thuỷ, nơi đó không có cái gì cả, không có tivi, không có máy tính, không có điều hòa, không có ô tô, không có máy bay, cái gì cũng không có, ta muốn giống như trong tiểu thuyết, muốn có bảo bối đóng gói toàn bộ mọi thứ ở hiện đại mang theo, ưm... Tốt nhất sao chép một địa cầu luôn đi, hắc hắc..." May mà có Lưu Tiểu Đồng cuồng tiểu thuyết truyền thụ cho nàng về định luật xuyên không một ngày không ngừng nghỉ, hiểu rõ lúc này ai mới là đại gia, nếu bọn họ muốn cầu cạnh nàng, nàng không cố gắng chiếm tiện nghi thì chẳng phải là uổng phí mười hai năm đặc huấn tộc trưởng sao?
Ngọc đế nghe lời Hoàng Vũ Tĩnh Xu nói, càng nghe mặt càng đen, thời điểm nghe được câu nói sau cùng, đã nghẹn một hơi ở ngực, thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép. Nữ Oa nương nương a, là ai viết tiểu thuyết xuyên không, thái quá như vậy, đóng gói toàn bộ mọi thứ ở hiện đại mang theo!? Quả thực giống như cái cửa hàng tiện lợi SevenEleven kia sao! (tác giả ẩn ẩn chen vào nói một chút: Ngọc đế rõ ràng yêu thích tiểu thuyết ngôn tình Đài Loan, ngay cả loại cửa hàng này cũng có thể thuận miệng nói ra... ) Chớ nói chi là làm lại địa cầu, oa nhi này có lòng ham muốn cũng thật lớn.(Vân Nhi: seveneleven là gì vậy tác giả ơi???)
"Việc này, oa nhi a, chúng ta không có thứ đó..."
Hoàng Vũ Tĩnh Xu lành lạnh nhìn Ngọc đế một cái, sau đó bất đắc dĩ thở dài "Ai... Tâm lạnh, thờ ơ, ta đi, bye bye a..." Sau đó chậm rãi xoay người rời đi, lưu lại bóng lưng dường như đang nói "Không phải ta không đáp ứng giúp cho người, thật sự là người khiến tâm của ta lạnh băng, ta đi cũng thật bất đắc dĩ, ai kêu người không quá phúc hậu chi..."
Ngọc đế vừa thấy, lại vội vàng không ngừng gọi Hoàng Vũ Tĩnh Xu: "Oa nhi ngươi đừng đi a, ta... Ta... Ai! Được rồi!" Ngọc đế hung tâm, cắn răng nói: "Đợi sau khi ta và các khanh gia thương nghị rồi lại trả lời cho ngươi đi!"
Phượng Tĩnh Xu lấy lại tinh thần, lại nhìn kim văn loáng thoáng trên ngón trỏ, hắc hắc, cuối cùng có thể dùng, bảo bối bí mật của nàng! Ngọc đế nói bảo bối này có thể chứa đựng đồ, nhưng tốt nhất vẫn là tự mình sáng tạo, hơn nữa phải kết hợp với tiên thuật, tu luyện tiên thuật càng cao cường, liền có thể vận dụng càng tự nhiên.
Thấm Xu Văn. Từ lúc một khắc kia xuất hiện ở trên tay Phượng Tĩnh Xu, hoa văn mày vàng kim này chính là bảo bối thuộc loại độc nhất vô nhị của Phượng Tĩnh Xu nàng, nàng đặt tên cho nó là " Thấm Xu Văn ", kim văn thấm vào sinh mệnh Phượng Tĩnh Xu. Hiện tại ngoài một ít bảo vật mang theo từ thiên đình xuống và bàn đào thụ của mẹ nuôi Vương mẫu chứa ở trong Thấm Xu Văn ra, Phượng Tĩnh Xu còn chưa có mở ra chức năng sáng tạo của Thấm Xu Văn.(Vân Nhi: bạn nào đọc ở chương 9 sẽ biết lúc chị Xu sinh ra trên ngón tay có một hoa văn màu vàng kim, nó thấm nhập vào người chị nên mới gọi là Thấm Xu Văn đấy!!)
Thế giới là công bằng, dựa vào định luật cân bằng năng lượng, nếu như muốn sáng tạo một vài thứ, nhất định phải tiêu hao một vài thứ khác, Phượng Tĩnh Xu mới bốn tuổi, còn một năm mới nữa mới có thể tu tập tiên thuật, hiện tại chỉ có thể dựa vào căn cơ khi còn ở thiên đình tu luyện tiên thuật từ từ tìm kiếm sáng tạo một ít vật nhỏ, mà muốn sáng tạo ra vật gì đó, nhất định phải có được vật liệu liên quan, so với vạn hoa đồng này, Phượng Tĩnh Xu đã tìm một ít vật liệu chế tác, tỷ như giấy các-tông cứng, giấy màu sắc rực rỡ, về phần những thứ khác như là kính nhựa mỏng, thủy tinh cầu trong suốt, lá nhựa mỏng trong suốt ở thời đại này không có, từ lúc thời điểm ở thiên đình liền từ địa cầu thu thập rất nhiều vật liệu, hút những vật liệu này vào trong Thấm Xu Văn, lại ở trong đầu thầm ghi nhớ phương pháp chế tác, là có thể dễ dàng làm ra được.
Những thứ này cũng không phải không có căn cứ mà có thể một lần tưởng tượng là xong, nhất định cần phải có nguyên liệu, biết phương pháp chế tác mới có thể thành công, bởi vậy Phượng Tĩnh Xu ở trên thiên đình tốn gần một ngày đi xem sách ở Tàng Thư các, sau đó lại thu thập không ít sách lưu giữ trong Thấm Xu Văn, vì có một ngày sau này có thể dùng đến khi cần.
Hai tiểu hài tử chơi đùa trong hốc cây, cho đến khi Phượng Tĩnh Xu nhạy bén nghe thấy ở nơi xa có người gọi, mới mang theo Phượng Duy Tĩnh ra ngoài.
Trong vườn cảnh thu lạnh lẽo đìu hiu, không một bóng người, chỉ có tiếng gió thi thoảng lướt qua vù vù, lá cây cũng nhiễm một màu ưu thương, nặng nề rơi xuống trên từ ngọn cây, những đóa hoa xinh đẹp thiên kiều bá mị cũng thu liễm vẻ đẹp diễm lệ, nhiễm lấy một màu trắng trong thuần khiết, chỉ đợi năm sau khoe sắc, chỉ có hoa hờ hững khoan thai nở rộ một mình, không phải mang mị thái tồi mi chiết yêu* mà là dáng vẻ khoan thai an nhàn. Trên bầu trời không thấy nhạn bay thành hàng, chỉ có những tiếng hò hét.
*tồi mi chiết yêu: chỉ hành động nịnh bợ, không có cốt cách
Trong khu vườn có vẻ hơi tiêu điều, tiểu nam hài không hề nao núng tìm kiếm bóng dáng tỷ tỷ, trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác ủy khuất khi bị vứt bỏ, tiếng kêu gọi không ngừng kéo dài, cuối cùng thành từng trận khóc thút thít chọc người đau lòng: "Ô ô... Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ đang ở đâu... Tỷ không cần Duy nhi nữa sao... Ô ô..."
Đột nhiên một thanh âm nữ oa nhi vang lên, mang theo bất đắc dĩ: "Không phải muốn đệ theo sát sao, sao lại chậm như vậy."
Tiểu nam hài nghe được tiếng tỷ tỷ liền vui mừng ngẩng đầu lên, trên hai má hồng nhuận còn vương hai hàng nước mắt: "Tỷ tỷ!" Phi một cái, nhào vào trong lòng cô gái.
"Đừng khóc, đệ là một nam tử hán đó." Nữ hài nhấc lên tay áo, lau khô hai hàng nước mắt trên khuôn mặt tiểu nam hài, dắt tay tiểu nam hài đang cười đến ngây ngô đi đến chỗ sâu trong vườn, vừa đi vừa nhắc: "Phượng Duy Tĩnh, muốn để tỷ tỷ không ghét đệ thì không nên động đến việc gì là khóc, một chút khí khái nam tử cũng không có, nhưng mà cũng không thể quá cứng rắn, giống như cái đầu gỗ, thi thoảng đệ muốn làm nũng, có đôi khi..."
Phượng Duy Tĩnh mặc tỷ tỷ lôi kéo, vẻ mặt hạnh phúc nhìn bóng lưng tỷ tỷ, nghe tỷ tỷ càu nhàu, mặc dù nghe không hiểu cái gì mà " khí khái nam tử hán ", cái gì gọi là "cứng rắn", nhưng hắn biết tỷ tỷ thích hắn ỷ lại, thích hắn làm nũng với nàng, nhưng lại không thích hắn chuyện gì cũng đều dựa vào nàng, hắn biết, mỗi lần chỉ cần hắn vừa khóc, tỷ tỷ liền xuất hiện, giúp hắn lau đi nước mắt, nắm tay hắn, dịu dàng nhắc nhở, mỗi khi lúc này, hắn liền cảm thấy mình thật hạnh phúc, mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Phượng Duy Tĩnh, Phượng Duy Tĩnh, phụ vương nói "Duy Tĩnh" chính là từ Duy Tĩnh Xu, có ý tứ, bởi vì tỷ tỷ phát hiện thấy hắn, tính mạng của hắn là tỷ tỷ ban cho, bởi vậy tỷ tỷ kêu Phượng Tĩnh Xu, vì vậy hắn liền kêu Phượng Duy Tĩnh, hắn thích tên này, bởi vì hắn thích tỷ tỷ nhất. Tỷ tỷ còn bí mật nói với hắn, hắn là đồng dưỡng tế mà nàng tuyển chọn, đồng dưỡng tế là có ý gì hắn không hiểu, nhưng tỷ tỷ nói làm đồng dưỡng tế của nàng sẽ giống như phụ vương mẫu hậu luôn luôn ở cùng nhau, hắn muốn cùng một chỗ với tỷ tỷ, cho nên hắn nhất định phải làm đồng dưỡng tế của tỷ tỷ. Cứ như vậy, Phượng Duy Tĩnh còn nhỏ tuổi mơ mơ màng màng ngốc nghếch liền bị Phượng Tĩnh Xu lừa gạt làm đồng dưỡng tế của Hiền vương phủ, từ đó trở mình không được... (Vân Nhi: á á á anh Tĩnh ngây thơ bị lừa gạt rồi!!!)
Phượng Tĩnh Xu một đường lải nhải dẫn theo Phượng Duy Tĩnh đến cái hốc lớn trong cây đại thụ mà nàng vô tình phát hiện được, hốc cây này nằm ở góc hậu viện vương phủ xa xôi, bình thường người ra vào rất ít, vì vậy liền trở thành nơi bí mật của Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh.
Phượng Tĩnh Xu mang theo Phượng Duy Tĩnh tiến vào động rồi lấy ra một hộp quẹt châm nến trong động. "Tỷ tỷ, tỷ muốn dùng pháp thuật sao?" Phượng Duy Tĩnh mở to mắt tò mò hỏi.
"Đúng vậy, Duy nhi phải nhìn kĩ nhé." Phượng Tĩnh Xu trả lời, nhìn thấy Phượng Duy Tĩnh nghiêm túc gật nhẹ đầu, ý cười không nhịn được tràn đầy trên khóe miệng. Sau đó tay phải duỗi ra, lộn xuống nắm thành một cái thủ quyết, lại làm ra vài động tác tay, lộn lên lần nữa, một vật thể hình trụ tinh sảo xuất hiện trên bàn tay.
Phượng Duy Tĩnh mở to mắt, chớp cũng không chớp, nhìn vật trong tay tỷ tỷ, đến hắn mở to mắt cũng nhìn không ra vật này xuất hiện trên tay tỷ tỷ như thế nào, cái miệng nhỏ nhắn đỏ rực mở ra tròn tròn đến kinh ngạc cũng quên mất hô hấp. Thủ pháp thần kỳ này, mặc dù nhìn qua vài lần vẫn sẽ khiến cho người ta giật mình.
"Tỷ tỷ, đây là cái gì a?" Phượng Duy Tĩnh bỏ việc tìm hiểu nguyên lý "pháp thuật", lực chú ý bị vật thể hình trụ tinh sảo trên tay Phượng Tĩnh Xu hấp dẫn.
"Cái này gọi là vạn hoa đồng, đệ nhìn xuyên qua cái lỗ này, sau đó xoay chỗ này, sẽ nhìn thấy điều rất thú vị đó. Tặng cho đệ chơi a." Phượng Tĩnh Xu đặt vạn hoa đồng vào tay Phượng Duy Tĩnh.
"Vạn hoa đồng? Cho đệ sao?" Đôi mắt to của Phượng Duy Tĩnh lóe ra tia sáng kinh hỉ, cẩn thận nhận lấy vạn hoa đồng, nét mặt thận trọng kia dường như vạn hoa đồng là một bảo bối bằng thủy tinh dễ vỡ vậy. Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Phượng Tĩnh Xu, vì vậy liền dựa theo cách Phượng Tĩnh Xu mới vừa nói để mắt gần sát vào lỗ tròn rồi xoay, chỉ chốc lát sau, hắn kêu lên một tiếng, con ngươi ngạc nhiên mở to nhìn Phượng Tĩnh Xu, lại nhìn vạn hoa đồng, nhìn qua nhìn lại vài lần, cuối cùng nở nụ cười lúm đồng tiền rạng rỡ: "Tỷ tỷ, chơi thật tốt! Duy nhi rất thích!" (Vân Nhi: mình nghĩ chắc cái vạn hoa đồng là ống nhòm??)
Phượng Tĩnh Xu nhìn Phượng Duy Tĩnh ngạc nhiên cười thỏa mãn, cũng cười theo. Dưới ánh lửa mờ nhạt, Phượng Tĩnh Xu lơ đãng liếc mắt nhìn ngón trỏ phải, trên ngón tay đột nhiên lóe qua một chút kim quang, ánh mắt Phượng Tĩnh Xu loe lóe, nở nụ cười ý vị thâm trường, tâm tư không khỏi quay về thiên đình, thời khắc cùng Ngọc đế giằng co, yêu cầu bảo bối cuối cùng...
"Oa nhi, ngươi xem ngươi còn có yêu cầu gì nữa không?" Ngọc đế ngồi yên trên chỗ cao, dò hỏi Hoàng Vũ Tĩnh Xu.
Hoàng Vũ Tĩnh Xu suy nghĩ, đột nhiên cười hắc hắc, "Ngọc đế, ta còn có một yêu cầu cuối cùng, ta muốn người cho ta một món bảo bối..."
"Bảo bối gì?" Ngọc đế cảnh giác hỏi, chỉ sợ nàng lại đưa ra vấn đề gì khó khăn.
Nhưng thường thường ngươi sợ nhất điều gì liền sẽ xuất hiện điều đó, quả nhiên Hoàng Vũ Tĩnh Xu đưa ra một nan đề: "Phải tới cổ đại không khác nào tới xã hội nguyên thuỷ, nơi đó không có cái gì cả, không có tivi, không có máy tính, không có điều hòa, không có ô tô, không có máy bay, cái gì cũng không có, ta muốn giống như trong tiểu thuyết, muốn có bảo bối đóng gói toàn bộ mọi thứ ở hiện đại mang theo, ưm... Tốt nhất sao chép một địa cầu luôn đi, hắc hắc..." May mà có Lưu Tiểu Đồng cuồng tiểu thuyết truyền thụ cho nàng về định luật xuyên không một ngày không ngừng nghỉ, hiểu rõ lúc này ai mới là đại gia, nếu bọn họ muốn cầu cạnh nàng, nàng không cố gắng chiếm tiện nghi thì chẳng phải là uổng phí mười hai năm đặc huấn tộc trưởng sao?
Ngọc đế nghe lời Hoàng Vũ Tĩnh Xu nói, càng nghe mặt càng đen, thời điểm nghe được câu nói sau cùng, đã nghẹn một hơi ở ngực, thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép. Nữ Oa nương nương a, là ai viết tiểu thuyết xuyên không, thái quá như vậy, đóng gói toàn bộ mọi thứ ở hiện đại mang theo!? Quả thực giống như cái cửa hàng tiện lợi SevenEleven kia sao! (tác giả ẩn ẩn chen vào nói một chút: Ngọc đế rõ ràng yêu thích tiểu thuyết ngôn tình Đài Loan, ngay cả loại cửa hàng này cũng có thể thuận miệng nói ra... ) Chớ nói chi là làm lại địa cầu, oa nhi này có lòng ham muốn cũng thật lớn.(Vân Nhi: seveneleven là gì vậy tác giả ơi???)
"Việc này, oa nhi a, chúng ta không có thứ đó..."
Hoàng Vũ Tĩnh Xu lành lạnh nhìn Ngọc đế một cái, sau đó bất đắc dĩ thở dài "Ai... Tâm lạnh, thờ ơ, ta đi, bye bye a..." Sau đó chậm rãi xoay người rời đi, lưu lại bóng lưng dường như đang nói "Không phải ta không đáp ứng giúp cho người, thật sự là người khiến tâm của ta lạnh băng, ta đi cũng thật bất đắc dĩ, ai kêu người không quá phúc hậu chi..."
Ngọc đế vừa thấy, lại vội vàng không ngừng gọi Hoàng Vũ Tĩnh Xu: "Oa nhi ngươi đừng đi a, ta... Ta... Ai! Được rồi!" Ngọc đế hung tâm, cắn răng nói: "Đợi sau khi ta và các khanh gia thương nghị rồi lại trả lời cho ngươi đi!"
Phượng Tĩnh Xu lấy lại tinh thần, lại nhìn kim văn loáng thoáng trên ngón trỏ, hắc hắc, cuối cùng có thể dùng, bảo bối bí mật của nàng! Ngọc đế nói bảo bối này có thể chứa đựng đồ, nhưng tốt nhất vẫn là tự mình sáng tạo, hơn nữa phải kết hợp với tiên thuật, tu luyện tiên thuật càng cao cường, liền có thể vận dụng càng tự nhiên.
Thấm Xu Văn. Từ lúc một khắc kia xuất hiện ở trên tay Phượng Tĩnh Xu, hoa văn mày vàng kim này chính là bảo bối thuộc loại độc nhất vô nhị của Phượng Tĩnh Xu nàng, nàng đặt tên cho nó là " Thấm Xu Văn ", kim văn thấm vào sinh mệnh Phượng Tĩnh Xu. Hiện tại ngoài một ít bảo vật mang theo từ thiên đình xuống và bàn đào thụ của mẹ nuôi Vương mẫu chứa ở trong Thấm Xu Văn ra, Phượng Tĩnh Xu còn chưa có mở ra chức năng sáng tạo của Thấm Xu Văn.(Vân Nhi: bạn nào đọc ở chương 9 sẽ biết lúc chị Xu sinh ra trên ngón tay có một hoa văn màu vàng kim, nó thấm nhập vào người chị nên mới gọi là Thấm Xu Văn đấy!!)
Thế giới là công bằng, dựa vào định luật cân bằng năng lượng, nếu như muốn sáng tạo một vài thứ, nhất định phải tiêu hao một vài thứ khác, Phượng Tĩnh Xu mới bốn tuổi, còn một năm mới nữa mới có thể tu tập tiên thuật, hiện tại chỉ có thể dựa vào căn cơ khi còn ở thiên đình tu luyện tiên thuật từ từ tìm kiếm sáng tạo một ít vật nhỏ, mà muốn sáng tạo ra vật gì đó, nhất định phải có được vật liệu liên quan, so với vạn hoa đồng này, Phượng Tĩnh Xu đã tìm một ít vật liệu chế tác, tỷ như giấy các-tông cứng, giấy màu sắc rực rỡ, về phần những thứ khác như là kính nhựa mỏng, thủy tinh cầu trong suốt, lá nhựa mỏng trong suốt ở thời đại này không có, từ lúc thời điểm ở thiên đình liền từ địa cầu thu thập rất nhiều vật liệu, hút những vật liệu này vào trong Thấm Xu Văn, lại ở trong đầu thầm ghi nhớ phương pháp chế tác, là có thể dễ dàng làm ra được.
Những thứ này cũng không phải không có căn cứ mà có thể một lần tưởng tượng là xong, nhất định cần phải có nguyên liệu, biết phương pháp chế tác mới có thể thành công, bởi vậy Phượng Tĩnh Xu ở trên thiên đình tốn gần một ngày đi xem sách ở Tàng Thư các, sau đó lại thu thập không ít sách lưu giữ trong Thấm Xu Văn, vì có một ngày sau này có thể dùng đến khi cần.
Hai tiểu hài tử chơi đùa trong hốc cây, cho đến khi Phượng Tĩnh Xu nhạy bén nghe thấy ở nơi xa có người gọi, mới mang theo Phượng Duy Tĩnh ra ngoài.
/222
|