Tĩnh Nữ Truyền

Chương 125 - Chương 41

/222


Cây liễu xanh ngọc bích rũ xuống tựa như những hạt ngọc nước ướt át, phất phới nhẹ nhàng như muốn nói gì nhưng lại còn xấu hổ, bồng bềnh xao động trên mặt hồ nơi quang cảnh đẹp mê người, những làn sóng gợn lăn tăn như được vẽ ra trên mặt hồ xanh biếc, rải rác ảnh ngược của cây liễu xanh đầy phong tình, những bông hoa yêu kiều xinh đẹp, hay đàn chim chóc hăng hái, còn có những chiếc chuông nhỏ trên mái đình bên hồ khẽ chấn động, phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Kim gia không hổ là gia đình phú quý, dùng từ hoàng kim khắp nơi để hình dung cũng không quá đáng, mấy gian phòng gia chủ đều dùng ngọc thạch thượng đẳng lót đường, ngay cả phòng khách cũng lộng lẫy xa xỉ. Đây là một gia tộc truyền thừa sự giàu có mấy đời tích lũy mà thành. Giàu không quá ba đời, ý trong câu này cũng không được chứng thực ở Kim gia, ngược lại, trải qua từng đời tích lũy, Kim gia có vẻ càng phát ra khí chất khoan thai, không nói tới người, tòa nhà này, khắp nơi đã thể hiện khí chất giàu có nhà người ta, khiến người ta có loại cảm giác khí phách và tinh tế cũng tồn tại. Vật trang trí lộ rõ vẻ xa hoa nhưng lại không tục khí, mỗi một đồ dùng, đều được điêu khắc chạm trổ tin tế, cẩn thận cũng có thể thấy hoa văn tinh xảo chỗ chân bàn.

Tác phẩm như vậy, sợ rằng cũng chỉ có hoàng gia mới có thể sánh ngang, dù cho bất kỳ đồ hoàng tộc nào cũng không thể bằng được.

Đến Kim gia cũng hai ba ngày rồi, Phượng Tĩnh Xu tìm tòi Kim gia mấy lần, không để lại dấu vết tìm được một ít theo như lời hạ nhân nói, biết được một tin tức như trong dự liệu ——từ xưa tới nay chưa từng có ai nuôi chim ở Kim gia.

Cũng không ngoài ý muốn của Phượng Tĩnh Xu, bởi vì từ khi mới bắt đầu đã biết những lời phản ứng lúc đó của Trình Khả Diệu là giả, nàng đột nhiên nghĩ tới một chi tiết bị nàng xem nhẹ, hay là một chi tiết mà Kim Bích Đạc vô ý để sơ hở, hoặc là nói, là giọng điệu —— lộ ra giọng điệu hơi vội vàng.

Theo lý thuyết, Kim Bích Đạc kết giao với bọn họ chỉ ở trên phương diện làm ăn khiến nàng và hắn có chỗ lui tới, đối với người bên cạnh nàng cũng sẽ không quen thuộc, nhưng ngày đó khi đến phủ tể tướng đón bọn họ, vừa mới nói chuyện với nàng mấy câu, Kim Bích Đạc đã hỏi tới một người, một người lẽ ra không nên có liên quan gì tới hắn —— Duy nhi.

Tại sao Kim Bích Đạc lại đột nhiên hỏi Duy nhi vậy? Coi như Duy nhi thường xuyên ở chung một chỗ với nàng, nhưng trình độ dính người cũng không kịp Thư nhi, Kim Bích Đạc muốn hỏi, cũng có thể hỏi Thư nhi, mà không phải Duy nhi.

Lúc ấy mặc dù Phượng Tĩnh Xu lưu ý đến, nhưng cũng không để ở trong lòng, sau lại bị chuyện ‘ Thúy Thần ’ dẫn đi sự chú ý, da.nlze.qu;ydo/nn cho đến khi ý tưởng vừa rồi chợt lóe lên nhớ tới điểm đáng ngờ này. Trực giác nói cho nàng biết, có lẽ nên liên hệ Duy nhi và. . . . . . Thúy Thần với nhau.

Công chúa thật có hứng, sao lại một mình ở bên hồ thưởng trà? Một giọng hơi từ tính vang lên ở sau lưng Phượng Tĩnh Xu.

Phượng Tĩnh Xu cong lên nụ cười, vẫn giơ ấm trà lên cao rót ra chén một dòng nước màu xanh, xuyên thấu qua dòng nước thưởng thức cảnh đẹp mùa hè trước mặt. Ao nước lớn nhất Kim gia —— không, phải nói là hồ, trong lòng hồ có một ngôi đình, bị một hồ nước vòng quanh, trong hồ còn trồng không ít hoa sen quý giá, mùa hè sen hồng, lá xanh hoa yêu kiều. Hoa sen trên hồ đã nở rộ, nhiều đóa hoa chập chờn trong gió nhẹ chập chờn ra vẻ phong tình e thẹn, giống như mỹ nhân trong trước, xoay múa khiến người say đắm, để tâm tình người nhìn vui tai vui mắt, trong lòng lại nảy lên vô số bong bóng màu hồng, vô cùng thỏa mãn.

Phượng Tĩnh Xu ở nơi đẹp đẽ dưới trời hạ này chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân, từ từ kiểm tra một chút đầu mối. Cũng không có ai đến quấy rầy nàng, Duy nhi, Thư nhi, Hoa Ngọc Dung và Tử Mộng Cơ được nãi nãi mang theo xem kịch, để ăn mừng nhận được mấy tôn nhi, lão nhân gia hưng phấn mời đoàn kịch nổi danh Long Hải thành đến Kim gia hát cả ba ngày, muốn mời thân thích các gia đình và một ít bằng hữu làm ăn trong thành tới bày tiệc ăn mừng, đây là do Phượng Tĩnh Xu và Tử Mộng Cơ đã hết sức yêu cầu lão nhân gia khiêm tốn, lão nhân gia lầu bầu lẩm bẩm miễn cưỡng bày tiệc, mới làm lễ ba ngày, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chưa đã ghiền. Nếu không phải vì Tử Mộng Cơ mang vẻ mặt ưu buồn nói nếu lão nhân gia rêu rao lớn như vậy có thể sẽ khiến người trong cung nhận xét, kiêng kỵ, lúc này Trình Khả Diệu mới thu hồi lại ý niệm ăn mừng không kiêng dè.

Vào lúc nhàn rỗi này, Phượng Tĩnh Xu thật vất vả mới có được, đặc biệt dặn dò mấy nam nhân đừng đến quấy rầy, ai biết không phải là nam nhân của nàng lại tự chạy tới đây.

Tại sao Kim công tử không đi tiền viện xem kịch vậy?

Trên mặt hồ phản xạ tia sáng rực rỡ trên y phục, động tác Kim Bích Đạc tiêu sái vung vạt áo lên ngồi xuống, giọng điệu dường như có chút buồn bã: Kể từ khi mấy người các ngươi tới, nãi nãi cũng không quan tâm ta, ta còn đi xem kịch làm gì! Cũng không phải là nhân vật chính!

Ánh mắt Phượng Tĩnh Xu không hề rời khỏi dòng nước gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng ngây thơ bĩu môi của Kim Bích Đạc, không khỏi bật ra nụ cười chân thành, Ta nghe thấy lời của công tử, làm sao lại cảm thấy có chút vị chua đấy?

Kim Bích Đạc cũng không sợ bị chê cười, nói thẳng: Là rất chua đó! Khi mấy người huynh đệ cùng thế hệ chúng ta sinh ra cũng chưa từng được nãi nãi chào




/222

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status