Tĩnh Nữ Truyền

Chương 135 - Chương 49.2

/222


Phượng Tĩnh Xu lại qua loa thay đổi sự thật một lần nữa, che giấu chuyện có ý tốt thôi miên Lục Tình La, đổi thành chính nàng tự động mất đi nhớ.

Kể ra mọi chuyện một hồi, Phượng Tĩnh Xu lập luận sắc sảo Lục Tình La đau khổ thê thảm thế nào, khiến Tử Mộng Cơ và Trình Khả Diệu nghe đến đôi mắt đẫm lệ, mà chủ nhân chính vẫn mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: đây là đang nói ta sao?

. . . . . . Cho nên, rốt cuộc có gặp Tử hoàng hay không, muội cho rằng vẫn nên chờ Tình di tốt hơn rồi mới r lựa chọn đi!

Đúng, Tĩnh Xu nói đúng, phải khiến nương tốt hơn rồi tự mình lựa chọn. . . . . . A! ? Tốt hơn!? Tử Mộng Cơ đang phụ họa, đột nhiên chú ý tới một từ —— tốt hơn.

Không phải muội nói cơ hội để nương có thể khôi phục rất nhỏ sao? Tử Mộng Cơ ngơ ngác hỏi.

Đúng vậy! Trình Khả Diệu vừa gạt lệ vừa lên tiếng ủng hộ Tử Mộng Cơ, bày tỏ hai người bọn họ đều nghe được.

Phượng Tĩnh Xu vô tội nháy mắt, Con không có nói như vậy mà! Con chỉ nói muốn khôi phục trí nhớ của Tình di phải xem tình hình mà thôi!

Tử Mộng Cơ và Trình Khả Diệu hai mặt nhìn nhau, đúng, nàng không nói, đều là do họ đoán được chưa! ?

Vậy ý của muội là. . . . . . Tử Mộng Cơ không kịp chờ đợi hỏi.

Phượng Tĩnh Xu lại lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa, Chỉ cần tìm được điểm mấu chốt khiến nàng thất thường , có lẽ là có thể khiến nàng hồi phục lại tâm tình, nói không chừng kích thích nàng khôi phục trí nhớ cũng có thể đấy chứ. Da.nlze Ban đầu phong bế trí nhớ của Lục Tình La là lo lắng một khi nàng khôi phục trí nhớ, mà bọn họ lại không tìm được đứa bé của Lục Tình La, khiến nàng sụp đổ lần nữa, cho nên Phượng Tĩnh Xu mới có thể để Hắc Linh Lung thôi miên ngăn trí nhớ của nàng lại.

Hôm nay, đã xác nhận Duy nhi chính là con trai của Lục Tình La, như vậy điều bọn họ lo lắng cũng không còn nữa.

Mấu chốt? Mấu chốt gì? Tử Mộng Cơ vẫn khó hiểu.

Thí dụ như nói. . . . . . Lúc ấy bởi vì bị đuổi giết mà sinh ra đứa bé trước. . . . . . Phượng Tĩnh Xu chậm rãi nói.

Trong mắt Trình Khả Diệu đột nhiên lóe ra một tia sáng. Đứa bé?

Tử Mộng Cơ mờ mịt, Muội nói là. . . . . . hoàng đệ sao? Làm sao có thể?

Hoàng đệ như vậy, ngay cả mình cũng không gần gũi với hắn, sao có thể khiến mẫu thân khôi phục trí nhớ đây? Chẳng lẽ nói. . . . . . Ở trong lòng nương, chính nữ nhi như nàng sống cùng mấy năm, lại kém hơn thai nhi chưa ra đời sao?

Lúc này, Phượng Tĩnh Xu không quản phản ứng của hai người, trực tiếp gọi một tiếng: Duy nhi, đệ đi ra đi!

Sau bức bình phong, bóng dáng Phượng Duy Tĩnh chợt xuất hiện, khiến Tử Mộng Cơ và Trình Khả Diệu không hề chuẩn bị lại sợ hết hồn.

Duy nhi. Phượng Tĩnh Xu đứng lên, đi tới trước người Phượng Duy Tĩnh.

Tĩnh nhi. Phượng Duy Tĩnh cúi đầu nhìn người trong lòng trước mặt.

Duy nhi, còn nhớ rõ thân thế của đệ không? Phượng Tĩnh Xu nhẹ giọng hỏi.

Phượng Duy Tĩnh gật đầu, Dĩ nhiên nhớ! Cả đời này, ta cảm kích trời xanh nhất chính là đã đưa ta đến bên cạnh nàng.

Phượng Tĩnh Xu nghe vậy mỉm cười, tiếp theo đó đưa mắt nhìn Phượng Duy Tĩnh thật sâu, Như vậy, Duy nhi, đệ có tin tưởng lời ta nói?

Phượng Duy Tĩnh không hề dị nghị gật đầu, Dĩ nhiên tin tưởng!

Phượng Tĩnh Xu cúi đầu, yên lặng dắt tay Phượng Duy Tĩnh đi tới trước mặt của Lục Tình La, lại kéo tay Lục Tình La, để cho hai người nắm tay nhau, lời nói chậm rãi nhưng rõ ràng từng chữ từng chữ truyền đến: Duy nhi, ta muốn nói cho đệ biết, đây chính là nương của đệ, mẫu thân thân sinh của đệ!

Phượng Duy Tĩnh vẫn được nắm tay rốt cuộc vào giờ khắc này choáng váng, thân thể run run.

Cái gì! ? Ba giọng nói đầy khiếp sợ vang lên, Tử Mộng Cơ và Phượng Duy Tĩnh đều kinh ngạc, Lục Tình La cũng thất kinh, ngược lại là Trình Khả Diệu trấn tĩnh nhất —— bởi vì bà đã sớm có suy đoán.

Cái này cũng quá sức tưởng tượng rồi, muội nói đệ ấy là nhi tử của nương? Vậy bây giờ hoàng đệ đang ở trong Cúc uyển là ai!? Tử Mộng Cơ nhất thời không thể tiếp nhận tin tức lớn như vậy. Mặc dù tình tỷ đệ giữa nàng và Tử Nguyệt Hi cũng không sâu đậm, nhưng dù sao cũng là đệ đệ quen biết vài chục năm, làm sao trong một buổi sáng nói không phải thì là không phải đây?

Phượng Tĩnh Xu vẫn không để ý tới lời nói của Tử Mộng Cơ, nàng chỉ nhìn Phượng Duy Tĩnh thật sâu, thật sâu, trong mắt là câu hỏi không tiếng động: đệ tin tưởng ta sao?

Mặc dù bị lời nói của Phượng Tĩnh Xu làm cho kinh sợ, nhưng Phượng Duy Tĩnh cũng không bỏ qua ý hỏi và lo lắng che giấu


/222

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status