Một câu nói, thoáng chốc khiến không khí bên trong sân lạnh đến cùng, ngay sau đó tiếng trống cũng ngừng lại.
Gương mặt Mộ Dung Huyền tràn đầy vui vẻ cũng bởi vì Tử Diệp nói mà cứng đờ.
Hoàng, hoàng thượng, sao vậy? Rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện sắc mặt Tử Diệp không đúng, trong lòng Mộ Dung Huyền đột nhiên có chút lo lắng.
Nghe câu hỏi của Mộ Dung Huyền, sắc mặt Tử Diệp đột nhiên như trời quang đãng sau mưa, toát ra nụ cười như gió xuân.
Vẻ mặt Tử Diệp lúc lạnh lúc nóng, làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Trước khi bắt đầu buổi lễ, trẫm còn có chút chuyện phải nói, hiện tại, tuyên hoàng tử! Tử Diệp ra lệnh.
Tuyên hoàng tử —— Thái giám ở một bên vội vàng truyền lệnh của hoàng thượng, hôm nay hoàng thượng quá khác thường, vẫn nên cẩn thận hầu hạ, tránh khỏi không cẩn thận chọc giận mặt rồng.
Một tiếng lại một tiếng truyền đi, một bóng dáng rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tử Nguyệt Hi đi từng bước một vào sân, trong lòng có chút khó hiểu, vào lúc này không bắt đầu sắc phong, sao lại tuyên hắn vào đây?
Ta nghĩ các ngươi đều rất tò mò trẫm muốn nói gì đúng không? Tử Diệp hắng giọng nói, Hôm nay là đại điển sắc phong thái tử của Hí Triều quốc ta, trước đó, trẫm muốn giới thiệu một người với mọi người, một người rất quan trọng trong sinh mệnh của trẫm.
Ngừng một chút, tầm mắt người ở phía dưới càng thêm mê man, hắn lại nói: Nữ nhân này, đã trải qua với trẫm rất nhiều, cũng vì đứa bé của trẫm đã bỏ ra rất nhiều, qua nhiều năm như vậy nàng chịu khổ gì chúng ta không thể tưởng tượng được, trẫm. . . . . . rất áy náy, cũng rất đau lòng, hôm nay, trẫm phải ở chỗ này, ở trước mặt người trong thiên hạ, để nàng có vinh dự và hạnh phúc mà nàng đáng có!
Mộ Dung Huyền vẫn nhìn Tử Diệp, khi Tử Diệp chậm rãi nói ra, tim của nàng đập chầm chậm cũng nhanh lên, trên mặt ửng đỏ, trong lòng cũng bắt đầu kích động —— đã nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc thấy được nỗ lực của nàng sao! ? Hắn muốn thừa cơ hội này, cho nàng danh phận sao! ? Nàng thật sự thành công loại bỏ Lục Tình La, thay thế người trong lòng hắn sao! ? Nàng —— rốt cuộc cũng đợi được ngày này rồi ư! ?
Trong mắt bắt đầu tỏa ra vô hạn sáng rỡ, giờ khắc này, nàng còn mong chờ hơn việc nhi tử của mình được sắc phong làm thái tử!
Lại ngừng một chút, theo bản năng nhìn Mộ Dung Huyền ở bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ mỉa mai.
Chỉ
Gương mặt Mộ Dung Huyền tràn đầy vui vẻ cũng bởi vì Tử Diệp nói mà cứng đờ.
Hoàng, hoàng thượng, sao vậy? Rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện sắc mặt Tử Diệp không đúng, trong lòng Mộ Dung Huyền đột nhiên có chút lo lắng.
Nghe câu hỏi của Mộ Dung Huyền, sắc mặt Tử Diệp đột nhiên như trời quang đãng sau mưa, toát ra nụ cười như gió xuân.
Vẻ mặt Tử Diệp lúc lạnh lúc nóng, làm cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Trước khi bắt đầu buổi lễ, trẫm còn có chút chuyện phải nói, hiện tại, tuyên hoàng tử! Tử Diệp ra lệnh.
Tuyên hoàng tử —— Thái giám ở một bên vội vàng truyền lệnh của hoàng thượng, hôm nay hoàng thượng quá khác thường, vẫn nên cẩn thận hầu hạ, tránh khỏi không cẩn thận chọc giận mặt rồng.
Một tiếng lại một tiếng truyền đi, một bóng dáng rốt cuộc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tử Nguyệt Hi đi từng bước một vào sân, trong lòng có chút khó hiểu, vào lúc này không bắt đầu sắc phong, sao lại tuyên hắn vào đây?
Ta nghĩ các ngươi đều rất tò mò trẫm muốn nói gì đúng không? Tử Diệp hắng giọng nói, Hôm nay là đại điển sắc phong thái tử của Hí Triều quốc ta, trước đó, trẫm muốn giới thiệu một người với mọi người, một người rất quan trọng trong sinh mệnh của trẫm.
Ngừng một chút, tầm mắt người ở phía dưới càng thêm mê man, hắn lại nói: Nữ nhân này, đã trải qua với trẫm rất nhiều, cũng vì đứa bé của trẫm đã bỏ ra rất nhiều, qua nhiều năm như vậy nàng chịu khổ gì chúng ta không thể tưởng tượng được, trẫm. . . . . . rất áy náy, cũng rất đau lòng, hôm nay, trẫm phải ở chỗ này, ở trước mặt người trong thiên hạ, để nàng có vinh dự và hạnh phúc mà nàng đáng có!
Mộ Dung Huyền vẫn nhìn Tử Diệp, khi Tử Diệp chậm rãi nói ra, tim của nàng đập chầm chậm cũng nhanh lên, trên mặt ửng đỏ, trong lòng cũng bắt đầu kích động —— đã nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc thấy được nỗ lực của nàng sao! ? Hắn muốn thừa cơ hội này, cho nàng danh phận sao! ? Nàng thật sự thành công loại bỏ Lục Tình La, thay thế người trong lòng hắn sao! ? Nàng —— rốt cuộc cũng đợi được ngày này rồi ư! ?
Trong mắt bắt đầu tỏa ra vô hạn sáng rỡ, giờ khắc này, nàng còn mong chờ hơn việc nhi tử của mình được sắc phong làm thái tử!
Lại ngừng một chút, theo bản năng nhìn Mộ Dung Huyền ở bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ mỉa mai.
Chỉ
/222
|