Tĩnh Nữ Truyền

Chương 165 - Chương 7

/222


Đột nhiên, trong đám người phát ra một tiếng hô: Cô nương cứu mạng với! Cô nương cứu lấy chúng tôi với!

Những người còn lại cũng không khỏi đi theo kêu cứu, một khắc trước còn thương xót khóc thầm mọi người, sau một khắc giống như thấy được cứu tinh liều mạng cầu cứu Phượng Tĩnh Xu.

Một phụ nhân trong đó diện mạo bị đen bẩn khóc kể lể: Cô nương, cứu lấy chúng tôi đi! Lũ lụt tới, cuốn hoa màu của chúng ta đi, ngay cả nhà cũng bị cuốn đi rồi, bây giờ chúng tôi không chỗ có thể đi, trừ chờ chết, chúng tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ!

Phượng Tĩnh Xu xuống ngựa, đỡ lão nhân trên mặt đất lên, quay đầu hỏi: Trước đó các ngươi không có nhờ giúp đỡ sao?

Phải tìm ai đây! Lão nhân gia được Phượng Tĩnh Xu đỡ dậy mang gương mặt khô đét rơi lệ nói, Thành chủ chạy rồi, nha môn chạy, ngay cả kho lúa cũng trống không! Điều này làm cho chúng ta sống thế nào!

Phượng Tĩnh Xu híp mắt lại, trong mắt lóe lên tia sắc bén.

Thành chủ bỏ thành, Đoạn Hồng Văn, bản cung nhất định phải làm thịt lột da ngươi!

Nhìn người đau khổ đầy đất, Phượng Tĩnh Xu tức giận quát lên: Chẳng lẽ lại thật sự không có ai ra ngoài trợ giúp những người đáng thương này sao! ?

Cũng không phải là không có ai chìa tay giúp đỡ, vị Diệp cô nương đó đang chẩn bệnh cho mọi người ở trong viện! Một nhóm người thu lại tiếng khóc trả lời Phượng Tĩnh Xu.

Diệp cô nương?

Đúng vậy! Tâm địa Diệp cô nương tốt! Kể từ sau khi trong thành có người bệnh chết, nàng đã tìm một số đại phu đồng ý giúp đỡ chẩn bệnh cho mọi người ở trong viện, lúc trước ta bị cảm nhiễm phong hàn, vần là Diệp cô nương trị hết! Một vị lão phu nhân trên mặt ửng màu tươi sáng, giống như đang khen nữ nhi của mình.

Đúng vậy, đúng vậy! Diệp cô nương không hổ là nữ nhi của Diệp thành chủ, rất xinh đẹp lại rất thân thiết, tuyệt không giống như là thiên kim thành chủ thiên kim ! Những người khác cũng rối rít phụ họa.

Thành chủ? Thành chủ thành Bạch Vũ là Đoạn Hồng Văn, Đoạn Hồng Văn chạy trốn, lại ra một Diệp thành chủ , theo thái độ quen thuộc của những người này đối với vị Diệp thành chủ , chỉ có một khả năng. . . . . .

Các ngươi nói thành chủ, là thành chủ trước kia sao?

Đúng, chính là Diệp thành chủ! Những người này thấy Phượng Tĩnh Xu đặt câu hỏi, cũng không gấp để cho nàng cứu người, tại chỗ xé cổ họng bắt đầu nói đủ thứ về thành chủ Bạch Vũ Diệp Diễn Nhữ trước đó, trong lời nói không khỏi để lộ ra sùng kính đối với Diệp Diễn Nhữ.

Diệp thành chủ yêu dân như con. . . . . .

Diệp thành chủ công chính vô tư. . . . . .

Diệp thành chủ cương trực. . . . . .

Gặp tai hoạ, Diệp thành chủ chủ động bán gia sản lấy tiền chuẩn bị lương. . . . . .

Có người bị thương được Diệp thành chủ tự mình băng bó. . . . . .

Nhà nào thất lạc trẻ con Diệp thành chủ chủ động tìm giúp. . . . . .

Diệp thành chủ. . . . . .

Thao thao bất tuyệt, trong miệng mọi người chỉ có một người —— Diệp thành chủ.

Có lẽ trong suy nghĩ của dân chúng, hắn mới là thành chủ chân chính, mặc dù hắn đã bị thế, hắn vẫn là thành chủ. Mặc dù hắn đã không còn lại thành chủ thành Bạch Vũ, lại vĩnh viễn là thành chủ trong lòng dân chúng thành Bạch Vũ.

Phượng Tĩnh Xu cắt ngang bọn hắn mà nói, Như vậy, hiện giờ Diệp thành chủ ở nơi nào?

Một câu nói, lại thành công khiến bọn họ ngậm miệng lại, xem ra bọn họ cũng không biết Diệp Diễn Nhữ ở đâu, nếu như Diệp Diễn Nhữ ở đây cũng sẽ không xảy ra loại hỗn loạn này.

Ngay khi Pượng Tĩnh Xu thầm nghĩ, một tiểu cô nương sợ hãi mà nói: Chúng ta không biết Diệp thành chủ đi đâu, nhưng Tùy Ngữ tỷ tỷ hẳn biết.

Phượng Tĩnh Xu ngẩng đầu lên, Tùy Ngữ?

Tùy Ngữ tỷ tỷ là nữ nhi Diệp thành chủ. Tiểu cô nương giải thích cho Phượng Tĩnh Xu. Bây giờ Tùy Ngữ tỷ tỷ đang ở Dung viện, mới có thể tìm được nàng.

Phượng Tĩnh Xu lập tức phân phó nói với Lãnh Phong Đường sau lưng: Lãnh phó tướng, mang người bên trong tới chỗ ngoài thành đi, những người khác trong thành cũng cô gắng tập trung rút lui, nhưng bệnh nhân bị bệnh không cần mang tới chỗ Trương Liêm, ngươi phái người khác nói cho Trương Liêm, để cho hắn nhanh chóng dựng một doanh trạ khác, đặc biệt thu nạp bệnh nhân bị bệnh, để ngừa ệnh lây cho đám người.

Dạ! Lãnh Phong Đường lĩnh mệnh, xoay người bắt đầu hạ mệnh.

Phượng Tĩnh Xu nói với tiểu cô nương kia: Tiểu muội muội, bây giờ muội có thể mang ta đi tìm Tùy Ngữ tỷ tỷ không?

Tiểu cô nương lo lắng nhìn người bên cạnh, có chút không xác định.

Muội yên tâm, nhìn ra băn khoăn của nàng, Phượng Tĩnh Xu an ủi: dfienddn lieqiudoon Ta sẽ mang mọi người an toàn ra ngoài, ta thật sự có việc gấp cần tìm Tùy Ngữ.

Vậy, vậy cũng được. . . . . . Tiểu cô nương vươn tay, lôi kéo Phượng Tĩnh Xu muốn đi.

Phượng Tĩnh Xu kéo nàng, dưới tiếng kinh hô của nàng kéo nàng lên ngựa, mang theo một đôi binh lính, đi tới phía nàng chỉ.

Sau lưng, truyền đến tiếng đối thoại như ẩn như hiện.

Nàng là ai. . . . . .

Các ngươi ngay cả Phượng Trạch công chúa cũng không biết sao? Nàng là lĩnh chủ đất phong của các ngươi!

A!

A! !

Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn sau lưng Phượng Tĩnh Xu,


/222

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status