Từ trên trời, sáu bóng người bay xuống sao mà quen thuộc, Đệ Ngũ Long Quỳ vừa nhìn đã nhận ra những người kia đầu tiên, trong bụng mừng rỡ, rồi lại thấy sáu người cùng nhau tập kích Long Ứng Tình, Đệ Ngũ Long Quỳ sợ sẽ ngộ thương đến Phượng Tĩnh Xu nên lập tức hô lớn: Dừng tay, đừng đánh hắn!
Cũng trong lúc đó, Long Ứng Tình cảm thấy sau lưng chợt hiện lên sát khí thì phản ứng đầu tiên chính là vận công đẩy người trong ngực ra ngoài, tránh để nàng bị liên lụy, rồi sau đó nhanh chóng xoay người chặn lại một chiêu trước mặt. Đợi sau khi Đệ Ngũ Long Quỳ hô lên, mấy người trước mặt hắn lại lập tức thu tay, lui lại tạo thành một vòng bảo vệ Đệ Ngũ Long Quỳ ở phía sau.
Đệ Ngũ Long Quỳ cũng không kịp nói thêm gì, lập tức vòng qua mấy người xông đến chỗ Phượng Tĩnh Xu đang đưa hai tay ôm đầu, kiểm tra xem nàng có bị thương không, cũng vừa lúc thấy nét mặt lúc khổ sở lúc ngơ ngẩn của Hoàng Vũ Tĩnh.
Có phải hắn. . . . . . sai rồi không? Hắn không nên ép nàng, mặc kệ thế nào, có thể lại nhìn thấy nàng lần nữa đã là trời ban ơn lớn, nếu trong lòng hoài nghi nàng mất trí nhớ, tại sao không thể giữ trạng thái bình tĩnh đặt nàng lên vị trí ưu tiên, trước cẩn thận kiểm tra cho nàng xem rốt cuộc không đúng ở chỗ nào chứ?
Nghĩ như vậy, đối mặt với Hoàng Vũ Tĩnh, trong lòng Đệ Ngũ Long Quỳ đầy phiền muộn và hối hận.
Ngươi tránh ra! Thấy Đệ Ngũ Long Quỳ lại đến gần Hoàng Vũ Tĩnh, Long Ứng Tình khẩn trương tiến lên muốn đẩy hắn ra.
Ngươi làm gì đấy! Thấy Long Ứng Tình nhào về phía Đệ Ngũ Long Quỳ, Hoa Ngọc Dung không nhịn được tiến lên ngăn hắn.
Ngọc Dung, dừng tay! Đột nhiên, sau lưng Hoa Ngọc Dung vang lên tiếng hô vang đầy kích động, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, hai bóng dáng đã nhanh chóng lướt qua, ào về phía hình bóng co rúc ở trước mặt Đệ Ngũ Long Quỳ!
Hoa Ngọc Dung chỉ cảm thấy hoa mắt, lúc lấy lại bình tĩnh, đã nhìn thấy Phượng Duy Tĩnh luôn luôn giữ bình tĩnh và Tĩnh Ảnh trầm lặng lại quỳ hai đầu gối xuống đất, ôm chặt lấy bóng hình trên mặt đất đó!
Hắn quay đầu nhìn ba người sau lưng, vẻ mặt ba người cũng kích động, tiến lên, định chạy về phía trước.
Trong thiên hạ, có thể khiến năm người này đồng thời thay đổi sắc mặt, chỉ có một người. . . . . .
Nháy mắt, trong đầu Hoa Ngọc Dung thoáng qua một bóng dáng phong hoa tuyệt đại, vì vậy sắc mặt của hắn chợt hoàn toàn biến đổi, xoay người vọt tới, người đó, người đó lại là —— Tĩnh Tĩnh sao!?
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Đầu đau kinh khủng, sao tim cũng đập nhanh như vậy?
Cuối cùng nam tử mặc áo lam kia có ý tứ gì? Tại sao nàng lại có phản ứng lớn với những lời như vậy? Nàng rõ ràng không biết hắn, người duy nhất bên cạnh là Tĩnh có thể tin tưởng lệ thuộc vào cũng không biết nam nhân đó, tại sao nàng lại không cách nào không để ý đến lời của hắn?
Phượng Duy Tĩnh là ai?
Tĩnh Ảnh là ai?
Hoa Ngọc Dung là ai?
Văn Nhân Tĩnh Phong là ai?
Kim Bích Đạc là ai?
Tại sao hắn lại nói gì mà y phục màu đỏ? Ai mặc y phục màu đỏ? Khi nhắc tới tên chủ nhân đó lại khiến nàng đau lòng? Tại sao nàng lại cảm thấy đau lòng vì hắn?
Không biết. . . . . . không biết, không biết, không biết!!!
Đừng suy nghĩ, đau đầu quá! Đau quá! Tim đau quá, đau quá!
Sao bầu trời lại có màu này?
Một màu đỏ máu, đỏ đến nỗi làm người sợ hãi khiếp vía, thật giống như vào thời khắc nào đó, bầu trời cũng một màu đỏ máu như vậy, khi đó mưa ầm gió giật, khi đó ầm ầm cả ngày, khi đó cả tâm hồn đều tan nát. . . . . .
Là ai ? Là ai đi rồi sao?
Tại sao nàng không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì? Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ thấy được một bầu trời đầy máu. . . . . .
Là ai ? Là ai gọi ở bên tai?
Phượng Tĩnh Xu. . . . . .
Bọn họ đang gọi Phượng Tĩnh Xu?
Nàng không phải. . . . . . không phải Phượng Tĩnh Xu. . . . . . nàng chỉ là Hoàng Vũ Tĩnh, thanh mai trúc mã của Tĩnh, nàng không phải Phượng Tĩnh Xu, không phải, không phải. . . . . .
Trong đầu lại đột nhiên vang lên một tiếng quát nghiêm nghị: Nàng quên là ai mang chuông khắp cả người? Là ai mặc một thân áo đỏ? Là ai hóa thành phượng hoàng bay lên trời cao, là ai thiêu đốt cả tính mạng của mình? Nàng, thật sự —— quên —— là ai —— tên —— Tuân —— Thư —— sao!!? ?
Tuân Thư, Tuân Thư!
Phượng Tĩnh Xu, Phượng Tĩnh Xu!
Hoàng Vũ Tĩnh, Hoàng Vũ Tĩnh!
Nàng rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai!?
Bầu trời máu đỏ đột nhiên hiện lên từng gương mặt, trên mỗi gương mặt đều tràn đầy tình yêu say đắm sâu đậm và đau thương, bọn họ hé miệng, im lặng gọi: Phượng —— Tĩnh —— Xu ——
Hoàng Vũ Tĩnh đột nhiên cảm thấy một tia sáng chói đâm vào mắt, trong đầu chợt vang lên tiếng phượng hoàng kêu rõ to, rồi sau đó một bóng hình màu vàng óng xé tan trời, đó là —— hình ảnh của Phượng Hoàng!
Phượng Hoàng tựa như đang bay vòng quanh người nào đó, sau ba vòng, đã mang theo vô vàn quyến luyến, bay về đỉnh đầu một cây trâm máu, đồng thời cất lên giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm: Thần thú thượng cổ, phượng hoàng bình an! Thay đổi thiên mệnh, tự mình làm tế! Dẫn Huyết thần trâm, lấy máu làm khế ước! An lành đã hết, Sở Ảnh bình an!
Chi ——
Một tiếng kêu đau đớn, Phượng Hoàng vỗ hai cái cánh trên không trung, cuối cùng biến mất hầu như không còn. . . . . .
Hoàng Vũ Tĩnh khổ sở thở hổn hển, một đôi mắt màu tím nhiễm tơ máu đỏ, con ngươi co giật, xoay chuyển không ngừng, bên tai lại mơ hồ vang lên một giọng nói trong trẻo và tràn đầy quyến luyến, một tiếng lại một tiếng, đứt quãng:
Tĩnh Xu. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . .
Chỉ cần tỷ vui vẻ, không để tỷ bị thương, cái gì đệ cũng nguyện ý. . . . . .
Thư nhi rất vui, rốt cuộc Thư nhi cũng có thể giúp tỷ tỷ làm chuyện gì đó rồi. . . . . .
Nếu như, có một ngày, tỷ tỷ nhìn thấy một ca ca mặc y phục đỏ đeo đầy chuông, tỷ tỷ nhất định phải nắm lấy thật chặt. . . . . .
Thư nhi thích nụ cười của tỷ, thật ấm áp, thật ấm áp. . . . . .
Thư nhi. . . . . . Thư nhi. . . . . . Phượng Hoàng. . . . . . Phượng Hoàng. . . . . .
Trong đầu đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn làm người ta hít thở không thông, Hoàng Vũ Tĩnh run rẩy đôi môi, mở to hai mắt, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, nhìn về nơi bầu trời, dưới đáy lòng đau đớn kêu lên: Thư nhi. . . . . . Phượng Hoàng ——! ! !
Trong lòng la lên nhưng không cách nào thốt ra, chỉ có thể biến toàn bộ thành một tiếng thét chói tai đau thấu tim: A ——! ! !
Sau một khắc, trong tiếng kêu gào thét đó, cả người Hoàng Vũ Tĩnh giống như dây đàn đứt đoạn, toàn thân mềm nhũn, hôn mê.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Sao rồi, sao? Nàng rốt cuộc thế nào?
Bên trong sơn động yên tĩnh, mấy bóng dáng cao lớn không ngừng đi tới đi lui, trong miệng càng không ngừng thúc giục, trên mặt cũng nóng vội, bước chân qua lại, quả thật hận không thể dậm một hố bùn sâu dưới đất.
Các ngươi đừng nóng vội, nàng không có gì đáng ngại. Đệ Ngũ Long Quỳ quay người nhìn mấy đôi sáng quắc lắc đầu nói.
Không sao? Không sao tại sao nàng lại có dáng vẻ khổ sở đó? Ngươi...ngươi, ngươi. . . . . . mất công mọi người đều nói ngươi là thần y, ta thấy người không khác gì lang băm! Hoa Ngọc Dung vội la lên, giọng điệu đó, hoàn toàn không chút tương xứng với y phục trắng toát trên người hắn, không những không phải tài tử hào hoa phong nhã, phong lưu phóng khoáng, ngược lại càng giống như phụ nhân thô tục bán đồ ngoài chợ.
Mấy người còn lại mặc dù không nói gì, nhưng sắc mặt cũng đều không tốt.
Đệ Ngũ Long Quỳ thấy mấy người không tin y thuật của hắn, trong lòng mặc dù tức giận, nhưng biết đây là bọn họ quan tâm sẽ bị loạn, chính hắn không phải như thế sao? Đặt mình vào trong hoàn cảnh nghĩ lại, ngược lại cũng sẽ giống như Hoa Ngọc Dung, huống chi, đoạn thời gian này chung đụng, bọn họ lại càng bao dung và tiếp nhận hắn, tiếp đó, cũng quan tâm chăm sóc hắn, vì vậy cũng không tính toán chi li lời của Hoa Ngọc Dung.
Hắn nói với mấy người mang nét mặt lo lắng: Bây giờ mạch tượng của nàng vững vàng, sắc mặt cũng dần dần dịu đi, ta kiểm tra cẩn thận, cũng không có chỗ nào không ổn, còn sắc mặt khổ sở, có thể là bởi vì lúc ấy ta đã quá nóng vội, ép bức nàng, khiến nàng dưới tình huống không hề chuẩn bị đột nhiên nhớ lại chuyện lúc trước, khiến nàng bị kích thích, vì vậy mới có thể sinh ra bệnh trạng đau đầu, điều này các ngươi không cần phải lo lắng, bình thường người có bệnh mất trí nhớ, lúc nhớ lại ký ức trước kia, cũng sẽ nảy sinh hiện tượng này. Đệ Ngũ Long Quỳ giải thích rõ cho mọi người hiểu, để cho bọn họ có thể yên tâm.
Nhưng, sao nàng lại mất trí nhớ? Chẳng lẽ là lúc rơi xuống sông đã bị thương ở đầu sao? Con mắt chăm chú nhìn người trên giường, Kim Bích Đạc mặc một thân màu vàng kim lại không bỏ qua chút đầu mối khả nghi nào.
Nói tới ba chữ mất trí nhớ , sắc mặt mọi người thay đổi.
Tìm mấy tháng, khi bọn hắn gần như mất đi lòng tin, đột nhiên lại gặp được nàng, còn chưa kịp cảm nhận vui mừng trong lòng, đã bị tin tức nàng mất trí nhớ hung hăng tạt cho một chậu nước lạnh, khiến bọn họ rất không dễ chịu.
Nghe được vấn đề của Kim Bích Đạc, Đệ Ngũ Long Quỳ cau mày lắc đầu, Ta đã kiểm tra rồi, trên đầu của nàng cũng không có bị thương hay có sẹo gì, dfienddn lieqiudoon hẳn không phải vì nguyên nhân bị đụng. . . . . .
Nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cái gì cũng không nhớ ra? Ngay cả tên của nàng cũng quên. . . . . . Phượng Duy Tĩnh vui buồn lẫn lộn, ánh mắt lo lắng không rời người trên giường.
Chẳng lẽ. . . . . . Văn Nhân Tĩnh Phong tựa như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt chợt thay đổi, đau buồn nói: Chẳng lẽ nàng là vì trốn tránh sao?
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người biến đổi.
Chẳng lẽ nàng thật sự vì một Tuân Thư, mà bỏ chúng ta không cần sao? Một câu hỏi, lại nặng nề, hung hăng đánh vào lòng của mọi người, trong lúc nhất thời, không có ai nói gì nữa.
Bầu không khí yên tĩnh bên trong động khiến người ta hít thở không thông, sự ưu thương đã im hơi lặng tiếng tràn ngập khắp nơi.
Ta không biết các ngươi là ai, nhưng nơi này là nhà của ta và Tĩnh, nơi này của chúng ta không hoan nghênh các ngươi, các ngươi đi đi, tất cả cút ra ngoài cho ta!
Trong yên tĩnh, giọng một người trẻ tuổi mang theo địch ý vang lên.
Mọi người mới từ từ phục hồi tinh thần lại, nhìn về thiếu niên áo xanh trước mắt, rồi sau đó lại hiện lên những vẻ mặt khác biệt.
Nàng không phải là Tĩnh của người, nàng là người yêu của chúng ta, đối với chúng ta mà nói, ngươi mới là một người ngoài! Văn Nhân Tĩnh Phong vừa nhìn thấy người thiếu niên trước mắt này, ghen tức vẫn kiềm chế trong lòng lập tức bộc phát ra, nói chuyện cũng trở nên không khách khí .
Tiểu huynh đệ, ngươi nói cái gì vậy? Nơi này cùng lắm chỉ là một sơn động, cũng không phải là phòng ốc gì, tại sao có thể gọi là ‘ nhà ’ chứ? Theo ánh mắt của Kim mỗ, xem ra, ừ. . . . . . cũng chỉ là một nơi nghỉ chân tạm thời thôi, nếu tiểu huynh đệ so đo, chúng ta trả cho ngươi một chút bạc là được. Kim Bích Đạc híp mắt, giả bộ cười cầm bàn tính trước ngực lên tiện tay sờ sờ, nói chuyện cũng thầm mang theo mấy phần lạnh lẽo.
Tĩnh Ảnh luôn luôn im lặng không nói tiếng nào, chỉ nhích tới gần Phượng Tĩnh Xu mấy bước, căn bản không để ý tới lời của Long Ứng Tình.
Phượng Hàm Tiếu và Phượng Duy Tĩnh nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được suy nghĩ giống nhau, Phượng Hàm Tiếu chắp tay, nói: Nhị hoàng tử, không ngờ chúng ta lại gặp phải ở chỗ này, thật đúng là hữu duyên ....!
Long Ứng Tình nghe vậy sắc mặt biến hóa, cũng không trả lời.
Phượng Duy Tĩnh tiến lên một bước nói: Nhị hoàng tử, không biết vì sao lại ở nơi này? Thừa dịp hai nước Lộng Phong quốc và Việt Sa quốc sắp giao chiến, nhị hoàng tử lại một thân một mình xuất hiện ở Lộng Phong quốc, chẳng lẽ sẽ không sợ chúng ta giam giữ ngươi lại để đối phó hoàng huynh của ngươi sao? Người đời đều biết, tình cảm giữa nhị hoàng tử và thái tử Việt Sa quốc xưa nay rất hòa thuận, nếu như. . . . . .
Lời tuy chưa hết, ý nghĩa lại biểu đạt rất rõ ràng.
Long Ứng Tình thấy không thể gạt được hai người hoàng gia trước mắt, vì vậy cũng không làm bộ như không biết, cũng bày ra dáng vẻ hoàng tử nói: Vì sao bản cung tới mà không bẩm rõ với hai vị, hai vị chỉ cần biết, bản cung cũng không có ác ý là được. Lại ngẫm tới chuyện mà Phượng tiểu vương gia nói, xưa nay bản cung nghe nói tác phong chiến đấu của quân đội Lộng Phong quốc quang minh chính đại, chưa bao giờ ra ám chiêu gì, vì vậy bản cung yên tâm cực kì. Huống chi, nếu hai vị không muốn hiềm khích giữa hai nước càng lớn, tạo thành tổn thất không thể vãn hồi, hai vị không những không thể động đến bản cung, chỉ sợ hai vị còn phải bảo vệ cho bản cung thật tốt, bình yên vô sự đưa Bản cung về Việt Sa quốc đi!
Phượng Hàm Tiếu và Phượng Duy Tĩnh nhìn nhau, thầm nghĩ này lời nhị hoàng tử này lời tuy có lý, nhưng mà ở thời kỳ hai nước chiến tranh, hình như cũng không phải là có chuyện như vậy. . . . . .
Lúc này, Hoa Ngọc Dung ở sau lưng mọi người lên tiếng nói: Nếu như chúng ta không bắt nhị hoàng tử Việt Sa quốc, mà là giáo chủ Ma giáo làm loạn trên đại hội võ lâm, giết chết vô số võ lâm hào kiệt, thừa dịp loạn cướp đi ngọc trụy Tỳ Hưu thì sao!?
Cũng trong lúc đó, Long Ứng Tình cảm thấy sau lưng chợt hiện lên sát khí thì phản ứng đầu tiên chính là vận công đẩy người trong ngực ra ngoài, tránh để nàng bị liên lụy, rồi sau đó nhanh chóng xoay người chặn lại một chiêu trước mặt. Đợi sau khi Đệ Ngũ Long Quỳ hô lên, mấy người trước mặt hắn lại lập tức thu tay, lui lại tạo thành một vòng bảo vệ Đệ Ngũ Long Quỳ ở phía sau.
Đệ Ngũ Long Quỳ cũng không kịp nói thêm gì, lập tức vòng qua mấy người xông đến chỗ Phượng Tĩnh Xu đang đưa hai tay ôm đầu, kiểm tra xem nàng có bị thương không, cũng vừa lúc thấy nét mặt lúc khổ sở lúc ngơ ngẩn của Hoàng Vũ Tĩnh.
Có phải hắn. . . . . . sai rồi không? Hắn không nên ép nàng, mặc kệ thế nào, có thể lại nhìn thấy nàng lần nữa đã là trời ban ơn lớn, nếu trong lòng hoài nghi nàng mất trí nhớ, tại sao không thể giữ trạng thái bình tĩnh đặt nàng lên vị trí ưu tiên, trước cẩn thận kiểm tra cho nàng xem rốt cuộc không đúng ở chỗ nào chứ?
Nghĩ như vậy, đối mặt với Hoàng Vũ Tĩnh, trong lòng Đệ Ngũ Long Quỳ đầy phiền muộn và hối hận.
Ngươi tránh ra! Thấy Đệ Ngũ Long Quỳ lại đến gần Hoàng Vũ Tĩnh, Long Ứng Tình khẩn trương tiến lên muốn đẩy hắn ra.
Ngươi làm gì đấy! Thấy Long Ứng Tình nhào về phía Đệ Ngũ Long Quỳ, Hoa Ngọc Dung không nhịn được tiến lên ngăn hắn.
Ngọc Dung, dừng tay! Đột nhiên, sau lưng Hoa Ngọc Dung vang lên tiếng hô vang đầy kích động, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, hai bóng dáng đã nhanh chóng lướt qua, ào về phía hình bóng co rúc ở trước mặt Đệ Ngũ Long Quỳ!
Hoa Ngọc Dung chỉ cảm thấy hoa mắt, lúc lấy lại bình tĩnh, đã nhìn thấy Phượng Duy Tĩnh luôn luôn giữ bình tĩnh và Tĩnh Ảnh trầm lặng lại quỳ hai đầu gối xuống đất, ôm chặt lấy bóng hình trên mặt đất đó!
Hắn quay đầu nhìn ba người sau lưng, vẻ mặt ba người cũng kích động, tiến lên, định chạy về phía trước.
Trong thiên hạ, có thể khiến năm người này đồng thời thay đổi sắc mặt, chỉ có một người. . . . . .
Nháy mắt, trong đầu Hoa Ngọc Dung thoáng qua một bóng dáng phong hoa tuyệt đại, vì vậy sắc mặt của hắn chợt hoàn toàn biến đổi, xoay người vọt tới, người đó, người đó lại là —— Tĩnh Tĩnh sao!?
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Đầu đau kinh khủng, sao tim cũng đập nhanh như vậy?
Cuối cùng nam tử mặc áo lam kia có ý tứ gì? Tại sao nàng lại có phản ứng lớn với những lời như vậy? Nàng rõ ràng không biết hắn, người duy nhất bên cạnh là Tĩnh có thể tin tưởng lệ thuộc vào cũng không biết nam nhân đó, tại sao nàng lại không cách nào không để ý đến lời của hắn?
Phượng Duy Tĩnh là ai?
Tĩnh Ảnh là ai?
Hoa Ngọc Dung là ai?
Văn Nhân Tĩnh Phong là ai?
Kim Bích Đạc là ai?
Tại sao hắn lại nói gì mà y phục màu đỏ? Ai mặc y phục màu đỏ? Khi nhắc tới tên chủ nhân đó lại khiến nàng đau lòng? Tại sao nàng lại cảm thấy đau lòng vì hắn?
Không biết. . . . . . không biết, không biết, không biết!!!
Đừng suy nghĩ, đau đầu quá! Đau quá! Tim đau quá, đau quá!
Sao bầu trời lại có màu này?
Một màu đỏ máu, đỏ đến nỗi làm người sợ hãi khiếp vía, thật giống như vào thời khắc nào đó, bầu trời cũng một màu đỏ máu như vậy, khi đó mưa ầm gió giật, khi đó ầm ầm cả ngày, khi đó cả tâm hồn đều tan nát. . . . . .
Là ai ? Là ai đi rồi sao?
Tại sao nàng không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì? Trước mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ thấy được một bầu trời đầy máu. . . . . .
Là ai ? Là ai gọi ở bên tai?
Phượng Tĩnh Xu. . . . . .
Bọn họ đang gọi Phượng Tĩnh Xu?
Nàng không phải. . . . . . không phải Phượng Tĩnh Xu. . . . . . nàng chỉ là Hoàng Vũ Tĩnh, thanh mai trúc mã của Tĩnh, nàng không phải Phượng Tĩnh Xu, không phải, không phải. . . . . .
Trong đầu lại đột nhiên vang lên một tiếng quát nghiêm nghị: Nàng quên là ai mang chuông khắp cả người? Là ai mặc một thân áo đỏ? Là ai hóa thành phượng hoàng bay lên trời cao, là ai thiêu đốt cả tính mạng của mình? Nàng, thật sự —— quên —— là ai —— tên —— Tuân —— Thư —— sao!!? ?
Tuân Thư, Tuân Thư!
Phượng Tĩnh Xu, Phượng Tĩnh Xu!
Hoàng Vũ Tĩnh, Hoàng Vũ Tĩnh!
Nàng rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai!?
Bầu trời máu đỏ đột nhiên hiện lên từng gương mặt, trên mỗi gương mặt đều tràn đầy tình yêu say đắm sâu đậm và đau thương, bọn họ hé miệng, im lặng gọi: Phượng —— Tĩnh —— Xu ——
Hoàng Vũ Tĩnh đột nhiên cảm thấy một tia sáng chói đâm vào mắt, trong đầu chợt vang lên tiếng phượng hoàng kêu rõ to, rồi sau đó một bóng hình màu vàng óng xé tan trời, đó là —— hình ảnh của Phượng Hoàng!
Phượng Hoàng tựa như đang bay vòng quanh người nào đó, sau ba vòng, đã mang theo vô vàn quyến luyến, bay về đỉnh đầu một cây trâm máu, đồng thời cất lên giọng nói trầm thấp mà uy nghiêm: Thần thú thượng cổ, phượng hoàng bình an! Thay đổi thiên mệnh, tự mình làm tế! Dẫn Huyết thần trâm, lấy máu làm khế ước! An lành đã hết, Sở Ảnh bình an!
Chi ——
Một tiếng kêu đau đớn, Phượng Hoàng vỗ hai cái cánh trên không trung, cuối cùng biến mất hầu như không còn. . . . . .
Hoàng Vũ Tĩnh khổ sở thở hổn hển, một đôi mắt màu tím nhiễm tơ máu đỏ, con ngươi co giật, xoay chuyển không ngừng, bên tai lại mơ hồ vang lên một giọng nói trong trẻo và tràn đầy quyến luyến, một tiếng lại một tiếng, đứt quãng:
Tĩnh Xu. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . .
Chỉ cần tỷ vui vẻ, không để tỷ bị thương, cái gì đệ cũng nguyện ý. . . . . .
Thư nhi rất vui, rốt cuộc Thư nhi cũng có thể giúp tỷ tỷ làm chuyện gì đó rồi. . . . . .
Nếu như, có một ngày, tỷ tỷ nhìn thấy một ca ca mặc y phục đỏ đeo đầy chuông, tỷ tỷ nhất định phải nắm lấy thật chặt. . . . . .
Thư nhi thích nụ cười của tỷ, thật ấm áp, thật ấm áp. . . . . .
Thư nhi. . . . . . Thư nhi. . . . . . Phượng Hoàng. . . . . . Phượng Hoàng. . . . . .
Trong đầu đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn làm người ta hít thở không thông, Hoàng Vũ Tĩnh run rẩy đôi môi, mở to hai mắt, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, nhìn về nơi bầu trời, dưới đáy lòng đau đớn kêu lên: Thư nhi. . . . . . Phượng Hoàng ——! ! !
Trong lòng la lên nhưng không cách nào thốt ra, chỉ có thể biến toàn bộ thành một tiếng thét chói tai đau thấu tim: A ——! ! !
Sau một khắc, trong tiếng kêu gào thét đó, cả người Hoàng Vũ Tĩnh giống như dây đàn đứt đoạn, toàn thân mềm nhũn, hôn mê.
**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****
Sao rồi, sao? Nàng rốt cuộc thế nào?
Bên trong sơn động yên tĩnh, mấy bóng dáng cao lớn không ngừng đi tới đi lui, trong miệng càng không ngừng thúc giục, trên mặt cũng nóng vội, bước chân qua lại, quả thật hận không thể dậm một hố bùn sâu dưới đất.
Các ngươi đừng nóng vội, nàng không có gì đáng ngại. Đệ Ngũ Long Quỳ quay người nhìn mấy đôi sáng quắc lắc đầu nói.
Không sao? Không sao tại sao nàng lại có dáng vẻ khổ sở đó? Ngươi...ngươi, ngươi. . . . . . mất công mọi người đều nói ngươi là thần y, ta thấy người không khác gì lang băm! Hoa Ngọc Dung vội la lên, giọng điệu đó, hoàn toàn không chút tương xứng với y phục trắng toát trên người hắn, không những không phải tài tử hào hoa phong nhã, phong lưu phóng khoáng, ngược lại càng giống như phụ nhân thô tục bán đồ ngoài chợ.
Mấy người còn lại mặc dù không nói gì, nhưng sắc mặt cũng đều không tốt.
Đệ Ngũ Long Quỳ thấy mấy người không tin y thuật của hắn, trong lòng mặc dù tức giận, nhưng biết đây là bọn họ quan tâm sẽ bị loạn, chính hắn không phải như thế sao? Đặt mình vào trong hoàn cảnh nghĩ lại, ngược lại cũng sẽ giống như Hoa Ngọc Dung, huống chi, đoạn thời gian này chung đụng, bọn họ lại càng bao dung và tiếp nhận hắn, tiếp đó, cũng quan tâm chăm sóc hắn, vì vậy cũng không tính toán chi li lời của Hoa Ngọc Dung.
Hắn nói với mấy người mang nét mặt lo lắng: Bây giờ mạch tượng của nàng vững vàng, sắc mặt cũng dần dần dịu đi, ta kiểm tra cẩn thận, cũng không có chỗ nào không ổn, còn sắc mặt khổ sở, có thể là bởi vì lúc ấy ta đã quá nóng vội, ép bức nàng, khiến nàng dưới tình huống không hề chuẩn bị đột nhiên nhớ lại chuyện lúc trước, khiến nàng bị kích thích, vì vậy mới có thể sinh ra bệnh trạng đau đầu, điều này các ngươi không cần phải lo lắng, bình thường người có bệnh mất trí nhớ, lúc nhớ lại ký ức trước kia, cũng sẽ nảy sinh hiện tượng này. Đệ Ngũ Long Quỳ giải thích rõ cho mọi người hiểu, để cho bọn họ có thể yên tâm.
Nhưng, sao nàng lại mất trí nhớ? Chẳng lẽ là lúc rơi xuống sông đã bị thương ở đầu sao? Con mắt chăm chú nhìn người trên giường, Kim Bích Đạc mặc một thân màu vàng kim lại không bỏ qua chút đầu mối khả nghi nào.
Nói tới ba chữ mất trí nhớ , sắc mặt mọi người thay đổi.
Tìm mấy tháng, khi bọn hắn gần như mất đi lòng tin, đột nhiên lại gặp được nàng, còn chưa kịp cảm nhận vui mừng trong lòng, đã bị tin tức nàng mất trí nhớ hung hăng tạt cho một chậu nước lạnh, khiến bọn họ rất không dễ chịu.
Nghe được vấn đề của Kim Bích Đạc, Đệ Ngũ Long Quỳ cau mày lắc đầu, Ta đã kiểm tra rồi, trên đầu của nàng cũng không có bị thương hay có sẹo gì, dfienddn lieqiudoon hẳn không phải vì nguyên nhân bị đụng. . . . . .
Nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cái gì cũng không nhớ ra? Ngay cả tên của nàng cũng quên. . . . . . Phượng Duy Tĩnh vui buồn lẫn lộn, ánh mắt lo lắng không rời người trên giường.
Chẳng lẽ. . . . . . Văn Nhân Tĩnh Phong tựa như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt chợt thay đổi, đau buồn nói: Chẳng lẽ nàng là vì trốn tránh sao?
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người biến đổi.
Chẳng lẽ nàng thật sự vì một Tuân Thư, mà bỏ chúng ta không cần sao? Một câu hỏi, lại nặng nề, hung hăng đánh vào lòng của mọi người, trong lúc nhất thời, không có ai nói gì nữa.
Bầu không khí yên tĩnh bên trong động khiến người ta hít thở không thông, sự ưu thương đã im hơi lặng tiếng tràn ngập khắp nơi.
Ta không biết các ngươi là ai, nhưng nơi này là nhà của ta và Tĩnh, nơi này của chúng ta không hoan nghênh các ngươi, các ngươi đi đi, tất cả cút ra ngoài cho ta!
Trong yên tĩnh, giọng một người trẻ tuổi mang theo địch ý vang lên.
Mọi người mới từ từ phục hồi tinh thần lại, nhìn về thiếu niên áo xanh trước mắt, rồi sau đó lại hiện lên những vẻ mặt khác biệt.
Nàng không phải là Tĩnh của người, nàng là người yêu của chúng ta, đối với chúng ta mà nói, ngươi mới là một người ngoài! Văn Nhân Tĩnh Phong vừa nhìn thấy người thiếu niên trước mắt này, ghen tức vẫn kiềm chế trong lòng lập tức bộc phát ra, nói chuyện cũng trở nên không khách khí .
Tiểu huynh đệ, ngươi nói cái gì vậy? Nơi này cùng lắm chỉ là một sơn động, cũng không phải là phòng ốc gì, tại sao có thể gọi là ‘ nhà ’ chứ? Theo ánh mắt của Kim mỗ, xem ra, ừ. . . . . . cũng chỉ là một nơi nghỉ chân tạm thời thôi, nếu tiểu huynh đệ so đo, chúng ta trả cho ngươi một chút bạc là được. Kim Bích Đạc híp mắt, giả bộ cười cầm bàn tính trước ngực lên tiện tay sờ sờ, nói chuyện cũng thầm mang theo mấy phần lạnh lẽo.
Tĩnh Ảnh luôn luôn im lặng không nói tiếng nào, chỉ nhích tới gần Phượng Tĩnh Xu mấy bước, căn bản không để ý tới lời của Long Ứng Tình.
Phượng Hàm Tiếu và Phượng Duy Tĩnh nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được suy nghĩ giống nhau, Phượng Hàm Tiếu chắp tay, nói: Nhị hoàng tử, không ngờ chúng ta lại gặp phải ở chỗ này, thật đúng là hữu duyên ....!
Long Ứng Tình nghe vậy sắc mặt biến hóa, cũng không trả lời.
Phượng Duy Tĩnh tiến lên một bước nói: Nhị hoàng tử, không biết vì sao lại ở nơi này? Thừa dịp hai nước Lộng Phong quốc và Việt Sa quốc sắp giao chiến, nhị hoàng tử lại một thân một mình xuất hiện ở Lộng Phong quốc, chẳng lẽ sẽ không sợ chúng ta giam giữ ngươi lại để đối phó hoàng huynh của ngươi sao? Người đời đều biết, tình cảm giữa nhị hoàng tử và thái tử Việt Sa quốc xưa nay rất hòa thuận, nếu như. . . . . .
Lời tuy chưa hết, ý nghĩa lại biểu đạt rất rõ ràng.
Long Ứng Tình thấy không thể gạt được hai người hoàng gia trước mắt, vì vậy cũng không làm bộ như không biết, cũng bày ra dáng vẻ hoàng tử nói: Vì sao bản cung tới mà không bẩm rõ với hai vị, hai vị chỉ cần biết, bản cung cũng không có ác ý là được. Lại ngẫm tới chuyện mà Phượng tiểu vương gia nói, xưa nay bản cung nghe nói tác phong chiến đấu của quân đội Lộng Phong quốc quang minh chính đại, chưa bao giờ ra ám chiêu gì, vì vậy bản cung yên tâm cực kì. Huống chi, nếu hai vị không muốn hiềm khích giữa hai nước càng lớn, tạo thành tổn thất không thể vãn hồi, hai vị không những không thể động đến bản cung, chỉ sợ hai vị còn phải bảo vệ cho bản cung thật tốt, bình yên vô sự đưa Bản cung về Việt Sa quốc đi!
Phượng Hàm Tiếu và Phượng Duy Tĩnh nhìn nhau, thầm nghĩ này lời nhị hoàng tử này lời tuy có lý, nhưng mà ở thời kỳ hai nước chiến tranh, hình như cũng không phải là có chuyện như vậy. . . . . .
Lúc này, Hoa Ngọc Dung ở sau lưng mọi người lên tiếng nói: Nếu như chúng ta không bắt nhị hoàng tử Việt Sa quốc, mà là giáo chủ Ma giáo làm loạn trên đại hội võ lâm, giết chết vô số võ lâm hào kiệt, thừa dịp loạn cướp đi ngọc trụy Tỳ Hưu thì sao!?
/222
|