Tĩnh Nữ Truyền

Chương 196 - Chương 35

/222


Giáo chủ ma giáo?

Trong mắt Phượng Tĩnh Xu lóe lên một tia kinh ngạc, đưa mắt từ trên người Hoa Ngọc Dung chuyển sang nhìn Long Ứng Tình đang cứng đờ, nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch và hai mắt cố tự bình tĩnh lại lóe ra vẻ hốt hoảng, biết rõ Hoa Ngọc Dung nói tám chín phần mười là thật.

Có điều thì sao chứ?

Trong thiên hạ này, chỉ có Phượng Tĩnh Xu nàng không muốn nam nhân, không có nam nhân nàng muốn không nổi! Cho dù Long Ứng Tình đúng là giáo chủ ma giáo đã đoạt ngọc trụy Tỳ Hưu, chỉ cần hắn có thể thừa nhận ở trước mặt nàng, nàng cũng sẽ không trách hắn!

Phượng Tĩnh Xu vươn tay vỗ vỗ bả vai Hoa Ngọc Dung, ý bảo hắn im lặng, rồi sau đó nói với Long Ứng Tình: Tình, chàng ấy nói là sự thật sao?

Là thật sao?

Trong lòng Long Ứng Tình không ngừng suy nghĩ những lời này của Phượng Tĩnh Xu.

Không phải, không phải sự thật!

Hắn thật sự rất muốn không chút do dự trả lời như vậy.

Hắn không muốn để lại hình ảnh u tối của mình ở trong lòng Phượng Tĩnh Xu, huống chi trước đó trên đại hội võ lâm hắn còn vì tranh đoạt ngọc trụy Tỳ Hưu mà vung tay với nàng, còn từ trong tay của nàng đoạt mất ngọc trụy Tỳ Hưu. . . . . . dù nàng không phải người trong võ lâm, nhận được sự tán thành của chính đạo, thế mà hắn lại là giáo chủ ma giáo. Mặc dù hai người đều có được thân phận hoàng gia, nhưng nếu thân phận của hắn bị người đời biết, bọn họ sẽ không được phép ở chung một chỗ. . . . . .

Nhưng, nếu hắn thật sự phủ nhận vào lúc này, một khi sau này thân phận của hắn bị phơi bày, nàng nhất định sẽ không tha thứ cho hắn! Dù hắn không hiểu nàng bằng những nam nhân bên cạnh, nhưng một nữ nhân như nàng, tuyệt đối không tha thứ cho việc nói dối!

Liên tục suy nghĩ, rốt cuộc Long Ứng Tình vẫn phải ra quyết định. Hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn Phượng Tĩnh Xu đầy sự kiên quyết.

Đúng, ta chính là giáo chủ Mộ Ngâm giáo!

Nghe thấy Long Ứng Tình thừa nhận, Phượng Tĩnh Xu thả lỏng, đồng thời cũng biết, có thể thừa nhận thân phận của mình, đối với Long Ứng Tình mà nói cũng đã biểu thị sự coi trọng của hắn đối với nàng.

Giờ phút này, Long Ứng Tình được Phượng Tĩnh Xu tha thứ, còn nhận được nhiều khoan dung hơn.

Trong đầu nhớ lại một chuyện khác, Phượng Tĩnh Xu hỏi: Ngọc trụy Tỳ Hưu ở chỗ huynh sao?

Long Ứng Tình lắc đầu, thành thật trả lời: Ta đã giao cho hoàng huynh của ta rồi. Dường như Phượng Tĩnh Xu không có phản ứng gì với câu nói kia của hắn, nàng như vậy, khiến lòng hắn chợt bất ổn, thấp thỏm, vì vậy lúc này ngay cả trả lời cũng nhìn chằm chằm sắc mặt Phượng Tĩnh Xu không rời.

Hoàng huynh của huynh? Phượng Tĩnh Xu chau mày.

Hoàng huynh của hắn chính là đại hoàng tử Việt Sa quốc – Long Ứng Thiên. Phượng Duy Tĩnh ở trong lòng nàng nhắc nhở.

Long Ứng Thiên?

Trong đầu Phượng Tĩnh Xu đột nhiên thoáng qua hai bóng dáng nho nhỏ, một người mười hai tuổi, một người chín tuổi ở phía Tây Bắc rừng rậm Tuyệt Tích. . . . . .

Nổi lên ý niệm này, lại liên hệ với chiêu thức lúc giao thủ với Long Ứng Tình, một ý nghĩ đã được xác định rõ ——

Lý Long Thiên và Lý Long Tình, với huynh đệ các huynh, là quan hệ như thế nào? Phượng Tĩnh Xu hỏi Long Ứng Tình, trong mắt lóe lên ý cười.

Đột nhiên từ trong miệng Phượng Tĩnh Xu nghe được hai cái tên quen thuộc, toàn thân Long Ứng Tình chấn động, cặp mắt nhanh chóng đỏ lên, Nàng . . . . . nàng biết hai cái tên này! Quả nhiên. . . . . . quả nhiên chính là nàng!

Hắn nhìn Phượng Tĩnh Xu, toàn thân kích động đến không nhịn được mà phát run.

Hắn rốt cuộc đã tìm được! Nàng quả nhiên chính là tiểu nữ hài năm đó đã cứu hắn và hoàng huynh ở Khách Sa!

Phượng Tĩnh Xu nhìn gương mặt kích động của Long Ứng Tình cười nói: Hoàng Vũ Tĩnh là tên giả mà năm đó ta đã dùng, huynh và Long Ứng Thiên cũng dùng tên giả, tất nhiên ta cũng có thể.

Tĩnh. . . . . . Long Ứng Tình lại nhịn không được kêu tên Phượng Tĩnh Xu, giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như một con mèo con kêu meo meo làm nũng với chủ nhân.

Phượng Tĩnh Xu vỗ vỗ mấy nam nhân còn treo ở trên người nàng, mấy người lưu luyến không rời buông tay ra, đứng ở bên cạnh Phượng Tĩnh Xu.

Nàng giang hai cánh tay ra với Long Ứng Tình, trên mặt lộ ra một nụ cười xinh đẹp: Lý Long Tình, mấy năm không gặp, huynh đã lớn thế này rồi, có phải huynh muốn ta gọi huynh như thế này không!

Đây là Phượng Tĩnh Xu, với giọng điệu và xưng hô của tiểu nữ hài đó, đã nói ra câu đầu tiên với tiểu nam hài sau thời gian năm năm.

Tĩnh. . . . . . Tĩnh! Thấy Phượng Tĩnh Xu giang hai tay, nghe thấy giọng điệu quen thuộc của Phượng Tĩnh Xu, rốt cuộc Long Ứng Tình chảy hai hàng nước mắt, chạy như bay tiến lên nhào vào trong lòng nàng.

Ta cho là ta đã không tìm được nàng! Ta cho là nàng đã quên ta! Ta cho là. . . . . . oa oa oa . . . . . Long Ứng Tình ở trong lòng Phượng Tĩnh Xu, phát tiết sự sợ hãi ra ngoài.

Được rồi, ta không có quên huynh, ta chỉ là khôi phục trí nhớ, gặp đám người Duy nhi, nhất thời kích động, cho nên mới không quan tâm huynh! Đừng khóc, khóc nữa sẽ khiến mọi người chê cười đó!

Hừ! Cười thì cười đi! Dù sao ta cũng nhỏ hơn bọn hắn, có quyền khóc, không sợ bị cười! Long Ứng Tình tùy hứng nói.

Ơ, ngươi nhỏ thế à? Khóc mà cũng phải quang minh chính đại sao? Văn Nhân Tĩnh Phong không nhìn nổi, lại bắt đầu ở một bên khó chịu.

Năm nay ta mới mười bốn! Còn chưa có búi tóc ! Long Ứng Tình


/222

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status