Thần kỳ vậy sao?! Phượng Vu Dực kinh ngạc trừng mắt, Trời ơi, nếu ai có được vật này, đơn giản không chỉ là rong ruổi thiên hạ, tung hoành vô địch!
Phượng Tĩnh Xu mỉm cười, lại kiên định nói: Phụ thân, vật này chỉ có thể dùng một lần, tuyệt sẽ không dùng lần nữa.
Phượng Vu Dực ngừng lại, hiểu ý của Phượng Tĩnh Xu.
Vũ khí lợi hại như vậy, bất luận người nào có, cũng sẽ kích thích dã tâm mà đế vương cất giấu, khơi dậy chiến tranh thiên hạ, sinh linh đồ thán. Vì vậy chỉ dùng một lần này để uy hiếp, là phương thức tốt nhất rồi. Huống chi, để thiên hạ biết Lộng Phong quốc có thần khí như thế, khiến các nước kiêng kỵ không dám xâm phạm quốc thổ, chỉ sợ đây mới là mục đích thực sự của Phượng Tĩnh Xu rồi!
Trong đầu Phượng Vu Dực suy nghĩ một phen, rất nhanh đã đồng ý với cách làm của Phượng Tĩnh Xu.
Lúc này, Long Ứng Tình xuống ngựa đi đến bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, hắn cúi gập người kéo tay Phượng Tĩnh Xu nói: Tĩnh, một phen giày vò này của nàng lại khiến hoàng huynh ta và Viêm tướng quân sợ hãi, lúc này chắc là cả người bọn họ đã dính đầy cát bụi, vô cùng thảm hại, nếu không nàng giúp bọn họ một chút đi? Hắn biết nàng tuyệt đối có bản lĩnh này.
Phượng Tĩnh Xu cười cười, móc một chiếc khăn lụa ra từ trong vạt áo, tiện tay che mặt Long Ứng Tình lại, nói: Không phải là ta không giúp, mà một khi ta giúp bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ rất dễ bị nghi ngờ, ngược lại sẽ gây bất lợi cho bọn họ, chúng ta không thể để bọn họ bị tên Sa Y Hãn đó nắm được cán đúng không? Nói xong, sửa sang lại khăn lụa trên mặt Long Ứng Tình, nói: Được rồi, nhanh trở về đi! Lúc nãy Sa Y Hãn đã dời sự chú ý tập trung trên người ta, vì vậy mới không phát hiện huynh ở phía sau ta, hiện tại huynh không cần ra mặt nữa, miễn bị nắm lấy tóc.
Long Ứng Tình sờ sờ khăn lụa trên mặt, ồ một tiếng, ngoan ngoãn trở về.
Sau thời gian khoảng hai chén trà, bão cát phía đối diện rốt cuộc dần dần tản đi, quân đội hỗn loạn dưới lệnh của Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy đều đã yên tĩnh trở lại.
Phượng Tĩnh Xu nheo mắt nhìn lướt qua, cất cao giọng cười hỏi: Ah, Long điện hạ, con chó già giữ cửa cho các ngươi đâu?
Được Phượng Tĩnh Xu nhắc tới, mọi người mới nhớ ra lúc nãy Sa Y Hãn uy phong diễu võ dương oai ở trc đội ngũ lại không còn ở trên lưng ngựa nữa!
Đang lúc mọi người nghi ngờ, giọng Phượng Tĩnh Xu lại truyền tới: Ai nha, ta nói con chó già này, sao ngươi không giữ cửa lại đi ôm đùi ngựa rồi? Không phải là chân ngựa còn thơm hơn cửa chứ? Vậy thì ngươi muốn ngửi mùi vị của đùi ngựa sao?
Vừa dứt lời, mọi người ở đây đều chuyển tầm mắt sang con ngựa mà Sa Y Hãn cưỡi, con ngựa kia giống như nghe hiểu lời Phượng Tĩnh Xu nói, đột nhiên hí một tiếng, tung vó trước lên, lập tức xoay người đạp phía sau, tư thế xinh đẹp, đá vật thể đang ôm chân nó ra ngoài. Vì vậy mọi người liền nhìn thấy một “vật” dính đầy cát bụi run rẩy hét lên một tiếng, ầm hạ xuống, rơi trên nền đất cát ở phía trước.
Dường như ngại chưa đủ, con ngựa kia kêu hừ grừ grừ , hai móng sau chùng xuống, lấy tư thế ngồi như con người, đặt mông ngồi trên mặt đất, lấy chân đã bị “vật thể” ôm lấy, liên tục cọ xát trên mặt đất!
Phụt. . . . . . Ha ha ha ha ha! ! ! Phượng Tĩnh Xu nhìn thấy con ngựa phía trước nghe hiểu lời của nàng, lại cùng chung mối thù với nàng ghét bỏ đá Sa Y Hãn, bỗng cảm thấy buồn cười, đặc biệt là khi chứng kiến con ngựa kia càng không
Phượng Tĩnh Xu mỉm cười, lại kiên định nói: Phụ thân, vật này chỉ có thể dùng một lần, tuyệt sẽ không dùng lần nữa.
Phượng Vu Dực ngừng lại, hiểu ý của Phượng Tĩnh Xu.
Vũ khí lợi hại như vậy, bất luận người nào có, cũng sẽ kích thích dã tâm mà đế vương cất giấu, khơi dậy chiến tranh thiên hạ, sinh linh đồ thán. Vì vậy chỉ dùng một lần này để uy hiếp, là phương thức tốt nhất rồi. Huống chi, để thiên hạ biết Lộng Phong quốc có thần khí như thế, khiến các nước kiêng kỵ không dám xâm phạm quốc thổ, chỉ sợ đây mới là mục đích thực sự của Phượng Tĩnh Xu rồi!
Trong đầu Phượng Vu Dực suy nghĩ một phen, rất nhanh đã đồng ý với cách làm của Phượng Tĩnh Xu.
Lúc này, Long Ứng Tình xuống ngựa đi đến bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, hắn cúi gập người kéo tay Phượng Tĩnh Xu nói: Tĩnh, một phen giày vò này của nàng lại khiến hoàng huynh ta và Viêm tướng quân sợ hãi, lúc này chắc là cả người bọn họ đã dính đầy cát bụi, vô cùng thảm hại, nếu không nàng giúp bọn họ một chút đi? Hắn biết nàng tuyệt đối có bản lĩnh này.
Phượng Tĩnh Xu cười cười, móc một chiếc khăn lụa ra từ trong vạt áo, tiện tay che mặt Long Ứng Tình lại, nói: Không phải là ta không giúp, mà một khi ta giúp bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ rất dễ bị nghi ngờ, ngược lại sẽ gây bất lợi cho bọn họ, chúng ta không thể để bọn họ bị tên Sa Y Hãn đó nắm được cán đúng không? Nói xong, sửa sang lại khăn lụa trên mặt Long Ứng Tình, nói: Được rồi, nhanh trở về đi! Lúc nãy Sa Y Hãn đã dời sự chú ý tập trung trên người ta, vì vậy mới không phát hiện huynh ở phía sau ta, hiện tại huynh không cần ra mặt nữa, miễn bị nắm lấy tóc.
Long Ứng Tình sờ sờ khăn lụa trên mặt, ồ một tiếng, ngoan ngoãn trở về.
Sau thời gian khoảng hai chén trà, bão cát phía đối diện rốt cuộc dần dần tản đi, quân đội hỗn loạn dưới lệnh của Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy đều đã yên tĩnh trở lại.
Phượng Tĩnh Xu nheo mắt nhìn lướt qua, cất cao giọng cười hỏi: Ah, Long điện hạ, con chó già giữ cửa cho các ngươi đâu?
Được Phượng Tĩnh Xu nhắc tới, mọi người mới nhớ ra lúc nãy Sa Y Hãn uy phong diễu võ dương oai ở trc đội ngũ lại không còn ở trên lưng ngựa nữa!
Đang lúc mọi người nghi ngờ, giọng Phượng Tĩnh Xu lại truyền tới: Ai nha, ta nói con chó già này, sao ngươi không giữ cửa lại đi ôm đùi ngựa rồi? Không phải là chân ngựa còn thơm hơn cửa chứ? Vậy thì ngươi muốn ngửi mùi vị của đùi ngựa sao?
Vừa dứt lời, mọi người ở đây đều chuyển tầm mắt sang con ngựa mà Sa Y Hãn cưỡi, con ngựa kia giống như nghe hiểu lời Phượng Tĩnh Xu nói, đột nhiên hí một tiếng, tung vó trước lên, lập tức xoay người đạp phía sau, tư thế xinh đẹp, đá vật thể đang ôm chân nó ra ngoài. Vì vậy mọi người liền nhìn thấy một “vật” dính đầy cát bụi run rẩy hét lên một tiếng, ầm hạ xuống, rơi trên nền đất cát ở phía trước.
Dường như ngại chưa đủ, con ngựa kia kêu hừ grừ grừ , hai móng sau chùng xuống, lấy tư thế ngồi như con người, đặt mông ngồi trên mặt đất, lấy chân đã bị “vật thể” ôm lấy, liên tục cọ xát trên mặt đất!
Phụt. . . . . . Ha ha ha ha ha! ! ! Phượng Tĩnh Xu nhìn thấy con ngựa phía trước nghe hiểu lời của nàng, lại cùng chung mối thù với nàng ghét bỏ đá Sa Y Hãn, bỗng cảm thấy buồn cười, đặc biệt là khi chứng kiến con ngựa kia càng không
/222
|