Năm năm sau
Trong rừng rậm Tuyệt Lăng sơn luôn luôn âm u đột nhiên vang lên một tiếng ca ngọt ngào, tiếng ca thanh thúy dễ nghe, tựa như giọt nước mưa rơi trên tảng đá, đinh đinh đông đông, rất là êm dịu.
Trong rừng rậm âm u, một thiếu nữ hồng sam nhẹ nhàng qua lại trong bụi cây lùm cỏ, thần thái ung dung, giống như trở ngại trước mắt không hề tồn tại, cũng không sợ khí độc nồng đậm trong rừng rậm này, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ rực ngâm nga một bài hát kỳ quái.
Chỉ thấy thiếu nữ kia, đậu khấu niên hoa, băng cơ oánh triệt, tề nhuận như chi*; tóc búi như mây tóc mai như sương, mày ngài uyển chuyển, giữa lông mày còn có phượng hoàng lửa bay cao; đôi mắt tím hàm răng trắng tinh, hơi thở như lan, dieendaanleequuydonn từng đợt từng đợt mùi thơm lạ lùng từ trên người nàng phiêu tán ra; váy hà nguyệt bí*, ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phía. Thoạt nhìn, giống như tiên tử hạ phàm, dung mạo thoát tục, khí chất phi phàm. Chỉ thấy nàng dạo chơi trong rừng rậm này, dường như tiến vào chỗ không người, xem loài chim thú dữ trong rừng như không có gì.
*đậu khấu niên hoa: tuổi con gái; băng cơ oánh triệt: làn da như băng, óng ánh (mình nghĩ thế!!); tề nhuận như chi: mịn nhẵn như mỡ; váy hà nguyệt bí: váy màu ráng mây, khăn choàng màu mặt trăng(vẫn là để hán việt hay hơn!@@)
Rừng rậm này, là một tấm chắn lớn ở phía bắc Tuyệt Lăng sơn, khí độc trong rừng trùng trùng điệp điệp, lại có thú dữ ra vào, thêm khí hậu rét lạnh, bởi vậy không người nào dám tiến vào rừng rậm này, người ta gọi là Tử Vong sâm lâm. ( Vân Nhi: có lẽ sẽ có thắc mắc sao có Tử Vong sâm lâm rồi Tuyệt Tích sâm lâm. Ai không nhớ mình nhắc lại nha, mảnh rừng rậm là biên giới Việt Sa quốc và Lộng Phong quốc chính là Tuyệt Tích sâm lâm, mảnh rừng mà hai anh em nhà Long gặp nạn ấy, còn Tử Vong sâm lâm là mảnh rừng ở Xuyên Vân quốc, xem lại chương 19!)
Mà hiện tại, trong khu rừng rậm ít ai lui tới này lại truyền ra tiếng ca của thiếu nữ, sao lại không khiến người ngạc nhiên?
Lũ thú dữ ẩn núp trong rừng vểnh tai lên, lỗ mũi động đậy, lỗ tai lắc lắc, cho đến khi xác định thật sự có người tiến vào Tử Vong sâm lâm này, tất cả đều chuyển động!
Chỉ thấy chúng nó hoặc gắt gao đi theo, hoặc chạy nhanh bẩm báo, trong lúc nhất thời, rừng rậm yên lặng lại rộn rạo lên...
Bên này xao động không yên lặng, bên kia lại thản nhiên tự đắc. Người đi qua ở giữa rừng kia, đúng là Phượng Tĩnh Xu đã học xong đang xuống núi.
Phượng Tĩnh Xu vốn nên xuống núi vào ba năm trước đây lại đột nhiên bộc phát ý tưởng, cảm thấy mình lấy diện mạo mỹ nam “nhỏ “ mười hai tuổi xuống núi có phần hơi sớm, vì thế liền nhẫn nại, nhẫn nại nhẫn nại nữa... Nhịn ba năm, rốt cục nhịn không được, vì thế đến một ngày trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm, việc này lại sắp dấy lên một cơn thủy triều hái cỏ* điên cuồng -- sắc nữ cuối cùng cũng xuống núi!
*mình nghĩ đây là nữ9 tìm mĩ nam đấy, người ta ví lấy mĩ nữ là hoa đẹp, còn đây mĩ nam thì… là cỏ đẹp!!!(xem lại cuối chương 15 nhé!)
Dọc đường tâm tình vui sướng, chậm rì rì xuống núi từ phía sau Tuyệt Lăng sơn.
Tuy rằng đã hơn mười năm chưa gặp phụ thân và mẫu thân, nhưng Phượng Tĩnh Xu cũng không vội trở về.
Mặc dù nhớ bọn họ, nhưng cũng tạm thời không nóng lòng. Lại qua mấy tháng nữa chính là sinh nhật phụ thân, có lẽ cũng nên tìm vài thứ làm hạ lễ đưa cho phụ thân —— ít nhất mặt ngoài là hạ lễ.
Nói tới tặng lễ, Phượng Tĩnh Xu có cái gì là không lấy ra chứ, mỗi một thứ lấy ra từ trong Thấm Xu Văn đều là trân bảo hiếm có. Nhưng mấy thứ kia quá mức kinh thế hãi tục, bởi vậy không thể để quá nhiều người biết, nếu không sẽ dẫn tới tranh đoạt không cần thiết, dfienddn lieqiudoon dẫn tới tai ương máu me. Bởi vậy chỉ có thể tìm một ít thứ coi như là trân bảo gì đó tại thế giới này rồi đưa cho phụ thân, về phần lén thì... Hắc hắc... Đưa cái gì đây? Vĩ gia *(xin mọi người tự động liên tưởng đến mỗ ca... )? Ừ ừ, cũng không tệ lắm...
* Vĩ gia: ở đây tác giả ko nói rõ là ai, dịch ra thì từ 'vĩ' là to lớn, vĩ đại, tuyệt vời, từ 'gia' thì là cha, ông.. vĩ nhân thì biết chứ vĩ gia thì chịu??!!mình cũng ko biết sao nên tạm dịch là phụ thân (gia gia) vĩ đại???
Chỉ thấy trên khuôn mặt thánh khiết của nữ hài nào đó đột nhiên lộ ra một nụ cười gian, tiên tử lập tức biến thành “bò cạp“...
Bởi vì vẫn đắm chìm ở trong mạch suy nghĩ của mình, nên Phượng Tĩnh Xu cũng không tra xét động tĩnh xung quanh chút nào, cho đến khi Thấm Xu Văn đột nhiên nóng rực, kéo thần của nàng về, mới phát hiện trong lúc bất tri bất giác nàng lại bị một đám mãnh thú vây quanh !
Phượng Tĩnh Xu nhìn quét một vòng, phát hiện vây quanh chính mình đúng là một ít mãnh thú như hổ, báo, sư tử, độc xà, ác sói vân vân, không khỏi có chút buồn cười.
Xưa nay vương không gặp vương nhóm động vật này lại sẽ vì nàng mà tề tụ một chỗ, có thể thấy được mặt mũi của nàng lớn thế nào.
Trong lòng Phượng Tĩnh Xu không sợ hãi. Trong ba năm này lần lượt thông qua tu luyện, tu vi của Phượng Tĩnh Xu đã tinh thông hơn so với ba năm trước đây, nay đã đạt tới bán tiên, trên đời này đã không có gì có thể uy hiếp chuyện và người của nàng, bởi vậy đối với đám động vật này, nàng còn không để vào mắt.
Nhưng kì lạ là đám động vật này, lại cũng chỉ vây quanh nàng, cái gì cũng không làm, hơn nữa cũng không có cái loại hơi thở đoạt lấy khi nhìn thấy con mồi, ngược lại có loại cảm giác nói không rõ, như là thăm dò, sùng bái vân vân. Lần này Phượng Tĩnh Xu có điều không hiểu, có lẽ là ảo giác của nàng sao?
Không để ý nhiều tới việc này, Phượng Tĩnh Xu vừa muốn cất bước rời đi, đột nhiên đám động vật có động tĩnh, nhưng tất cả đều tiến gần đến trước mặt Phượng Tĩnh Xu, hình thành một cái vòng cung, sau lưng Phượng Tĩnh Xu lập tức mở ra một chỗ hổng.
Phượng Tĩnh Xu tò mò xoay người vừa thấy, mặt khác một đám động vật đang chậm rãi mà đến, hơn nữa xem bộ dáng là nàng ngăn cản đường đi của đầu lĩnh đám động vật gì đó, bởi vì tất cả chúng nó đều có dáng vẻ cung kính, cúi thấp đầu.
Phượng Tĩnh Xu cũng không động, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, tò mò nhìn việc phát triển tiếp theo.
Chỉ thấy kia mấy đầu lĩnh đám động vật chậm rãi đi tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu, đi quanh nàng vài vòng, có một cái tiến đến gần ngửi ngửi bốn phía, đến cuối cùng lại ở trước mặt Phượng Tĩnh Xu đẩy ra, thân dưới hạ xuống, chân trước cong lại, quỳ xuống trước Phượng Tĩnh Xu!
Vừa nhìn thấy mấy đầu lĩnh đám động vật quỳ xuống, động vật còn lại cũng đều quỳ xuống!
Phượng Tĩnh Xu nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời mộng lung, không biết cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Đang lúc thời điểm nàng mờ mịt, trong đầu đột nhiên xông vào vài tiếng kêu to, rõ ràng kêu là “Chủ nhân”!
Phượng Tĩnh Xu trợn to hai mắt, trừng mắt mấy đầu lĩnh đám động vật trước mắt này, thử hỏi: “Là... các ngươi gọi ta?”
Vốn tưởng rằng hành vi của mình có phần ngốc, vừa định cười nhẹ, kết quả lại nhìn thấy mấy đầu lĩnh đám động vật trước mặt này lại cùng nhau gật đầu!
“Cái gì, chủ nhân gì? Các ngươi nhận sai rồi?” Phượng Tĩnh Xu kỳ quái nói.
“Chủ nhân, chúng ta sẽ không nhận sai .”Trong đó một sói hồi đáp.”Trên người ngài có hơi thở của tổ tiên chúng ta, di@en*dyan(lee^qu.donnn hơn nữa trán ngài lại có đồ đằng phượng hoàng lửa, điều này chứng minh ngài được bách thú đồng ý nhận chủ, bách thú đều vì người hầu của ngài.”
“Cái gì? Tổ tiên? Ta gặp qua tổ tiên của các ngươi lúc nào, lại được bọn họ nhận chứ? Việc này lại có quan hệ gì với ấn ký phượng hoàng của ta?” Phượng Tĩnh Xu không hiểu hỏi.
“Tổ tiên chúng ta đều là tiên thú tu luyện thành tiên, chủ nhân có thể được chúng nó đồng ý nhất định phải đi Thiên Đình, hơn nữa chỉ có trán người được bách thú đồng ý mới có phượng hoàng lửa.” Một con hổ già giải thích.
Thiên Đình! Bách thú! Bách Thú Viên!
Phượng Tĩnh Xu giật mình nhớ tới ngày nào đó ở Thiên Đình!
Trong rừng rậm Tuyệt Lăng sơn luôn luôn âm u đột nhiên vang lên một tiếng ca ngọt ngào, tiếng ca thanh thúy dễ nghe, tựa như giọt nước mưa rơi trên tảng đá, đinh đinh đông đông, rất là êm dịu.
Trong rừng rậm âm u, một thiếu nữ hồng sam nhẹ nhàng qua lại trong bụi cây lùm cỏ, thần thái ung dung, giống như trở ngại trước mắt không hề tồn tại, cũng không sợ khí độc nồng đậm trong rừng rậm này, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ rực ngâm nga một bài hát kỳ quái.
Chỉ thấy thiếu nữ kia, đậu khấu niên hoa, băng cơ oánh triệt, tề nhuận như chi*; tóc búi như mây tóc mai như sương, mày ngài uyển chuyển, giữa lông mày còn có phượng hoàng lửa bay cao; đôi mắt tím hàm răng trắng tinh, hơi thở như lan, dieendaanleequuydonn từng đợt từng đợt mùi thơm lạ lùng từ trên người nàng phiêu tán ra; váy hà nguyệt bí*, ánh sáng rực rỡ tỏa ra bốn phía. Thoạt nhìn, giống như tiên tử hạ phàm, dung mạo thoát tục, khí chất phi phàm. Chỉ thấy nàng dạo chơi trong rừng rậm này, dường như tiến vào chỗ không người, xem loài chim thú dữ trong rừng như không có gì.
*đậu khấu niên hoa: tuổi con gái; băng cơ oánh triệt: làn da như băng, óng ánh (mình nghĩ thế!!); tề nhuận như chi: mịn nhẵn như mỡ; váy hà nguyệt bí: váy màu ráng mây, khăn choàng màu mặt trăng(vẫn là để hán việt hay hơn!@@)
Rừng rậm này, là một tấm chắn lớn ở phía bắc Tuyệt Lăng sơn, khí độc trong rừng trùng trùng điệp điệp, lại có thú dữ ra vào, thêm khí hậu rét lạnh, bởi vậy không người nào dám tiến vào rừng rậm này, người ta gọi là Tử Vong sâm lâm. ( Vân Nhi: có lẽ sẽ có thắc mắc sao có Tử Vong sâm lâm rồi Tuyệt Tích sâm lâm. Ai không nhớ mình nhắc lại nha, mảnh rừng rậm là biên giới Việt Sa quốc và Lộng Phong quốc chính là Tuyệt Tích sâm lâm, mảnh rừng mà hai anh em nhà Long gặp nạn ấy, còn Tử Vong sâm lâm là mảnh rừng ở Xuyên Vân quốc, xem lại chương 19!)
Mà hiện tại, trong khu rừng rậm ít ai lui tới này lại truyền ra tiếng ca của thiếu nữ, sao lại không khiến người ngạc nhiên?
Lũ thú dữ ẩn núp trong rừng vểnh tai lên, lỗ mũi động đậy, lỗ tai lắc lắc, cho đến khi xác định thật sự có người tiến vào Tử Vong sâm lâm này, tất cả đều chuyển động!
Chỉ thấy chúng nó hoặc gắt gao đi theo, hoặc chạy nhanh bẩm báo, trong lúc nhất thời, rừng rậm yên lặng lại rộn rạo lên...
Bên này xao động không yên lặng, bên kia lại thản nhiên tự đắc. Người đi qua ở giữa rừng kia, đúng là Phượng Tĩnh Xu đã học xong đang xuống núi.
Phượng Tĩnh Xu vốn nên xuống núi vào ba năm trước đây lại đột nhiên bộc phát ý tưởng, cảm thấy mình lấy diện mạo mỹ nam “nhỏ “ mười hai tuổi xuống núi có phần hơi sớm, vì thế liền nhẫn nại, nhẫn nại nhẫn nại nữa... Nhịn ba năm, rốt cục nhịn không được, vì thế đến một ngày trời trong nắng ấm, chim hót hoa thơm, việc này lại sắp dấy lên một cơn thủy triều hái cỏ* điên cuồng -- sắc nữ cuối cùng cũng xuống núi!
*mình nghĩ đây là nữ9 tìm mĩ nam đấy, người ta ví lấy mĩ nữ là hoa đẹp, còn đây mĩ nam thì… là cỏ đẹp!!!(xem lại cuối chương 15 nhé!)
Dọc đường tâm tình vui sướng, chậm rì rì xuống núi từ phía sau Tuyệt Lăng sơn.
Tuy rằng đã hơn mười năm chưa gặp phụ thân và mẫu thân, nhưng Phượng Tĩnh Xu cũng không vội trở về.
Mặc dù nhớ bọn họ, nhưng cũng tạm thời không nóng lòng. Lại qua mấy tháng nữa chính là sinh nhật phụ thân, có lẽ cũng nên tìm vài thứ làm hạ lễ đưa cho phụ thân —— ít nhất mặt ngoài là hạ lễ.
Nói tới tặng lễ, Phượng Tĩnh Xu có cái gì là không lấy ra chứ, mỗi một thứ lấy ra từ trong Thấm Xu Văn đều là trân bảo hiếm có. Nhưng mấy thứ kia quá mức kinh thế hãi tục, bởi vậy không thể để quá nhiều người biết, nếu không sẽ dẫn tới tranh đoạt không cần thiết, dfienddn lieqiudoon dẫn tới tai ương máu me. Bởi vậy chỉ có thể tìm một ít thứ coi như là trân bảo gì đó tại thế giới này rồi đưa cho phụ thân, về phần lén thì... Hắc hắc... Đưa cái gì đây? Vĩ gia *(xin mọi người tự động liên tưởng đến mỗ ca... )? Ừ ừ, cũng không tệ lắm...
* Vĩ gia: ở đây tác giả ko nói rõ là ai, dịch ra thì từ 'vĩ' là to lớn, vĩ đại, tuyệt vời, từ 'gia' thì là cha, ông.. vĩ nhân thì biết chứ vĩ gia thì chịu??!!mình cũng ko biết sao nên tạm dịch là phụ thân (gia gia) vĩ đại???
Chỉ thấy trên khuôn mặt thánh khiết của nữ hài nào đó đột nhiên lộ ra một nụ cười gian, tiên tử lập tức biến thành “bò cạp“...
Bởi vì vẫn đắm chìm ở trong mạch suy nghĩ của mình, nên Phượng Tĩnh Xu cũng không tra xét động tĩnh xung quanh chút nào, cho đến khi Thấm Xu Văn đột nhiên nóng rực, kéo thần của nàng về, mới phát hiện trong lúc bất tri bất giác nàng lại bị một đám mãnh thú vây quanh !
Phượng Tĩnh Xu nhìn quét một vòng, phát hiện vây quanh chính mình đúng là một ít mãnh thú như hổ, báo, sư tử, độc xà, ác sói vân vân, không khỏi có chút buồn cười.
Xưa nay vương không gặp vương nhóm động vật này lại sẽ vì nàng mà tề tụ một chỗ, có thể thấy được mặt mũi của nàng lớn thế nào.
Trong lòng Phượng Tĩnh Xu không sợ hãi. Trong ba năm này lần lượt thông qua tu luyện, tu vi của Phượng Tĩnh Xu đã tinh thông hơn so với ba năm trước đây, nay đã đạt tới bán tiên, trên đời này đã không có gì có thể uy hiếp chuyện và người của nàng, bởi vậy đối với đám động vật này, nàng còn không để vào mắt.
Nhưng kì lạ là đám động vật này, lại cũng chỉ vây quanh nàng, cái gì cũng không làm, hơn nữa cũng không có cái loại hơi thở đoạt lấy khi nhìn thấy con mồi, ngược lại có loại cảm giác nói không rõ, như là thăm dò, sùng bái vân vân. Lần này Phượng Tĩnh Xu có điều không hiểu, có lẽ là ảo giác của nàng sao?
Không để ý nhiều tới việc này, Phượng Tĩnh Xu vừa muốn cất bước rời đi, đột nhiên đám động vật có động tĩnh, nhưng tất cả đều tiến gần đến trước mặt Phượng Tĩnh Xu, hình thành một cái vòng cung, sau lưng Phượng Tĩnh Xu lập tức mở ra một chỗ hổng.
Phượng Tĩnh Xu tò mò xoay người vừa thấy, mặt khác một đám động vật đang chậm rãi mà đến, hơn nữa xem bộ dáng là nàng ngăn cản đường đi của đầu lĩnh đám động vật gì đó, bởi vì tất cả chúng nó đều có dáng vẻ cung kính, cúi thấp đầu.
Phượng Tĩnh Xu cũng không động, chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, tò mò nhìn việc phát triển tiếp theo.
Chỉ thấy kia mấy đầu lĩnh đám động vật chậm rãi đi tới trước mặt Phượng Tĩnh Xu, đi quanh nàng vài vòng, có một cái tiến đến gần ngửi ngửi bốn phía, đến cuối cùng lại ở trước mặt Phượng Tĩnh Xu đẩy ra, thân dưới hạ xuống, chân trước cong lại, quỳ xuống trước Phượng Tĩnh Xu!
Vừa nhìn thấy mấy đầu lĩnh đám động vật quỳ xuống, động vật còn lại cũng đều quỳ xuống!
Phượng Tĩnh Xu nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời mộng lung, không biết cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?
Đang lúc thời điểm nàng mờ mịt, trong đầu đột nhiên xông vào vài tiếng kêu to, rõ ràng kêu là “Chủ nhân”!
Phượng Tĩnh Xu trợn to hai mắt, trừng mắt mấy đầu lĩnh đám động vật trước mắt này, thử hỏi: “Là... các ngươi gọi ta?”
Vốn tưởng rằng hành vi của mình có phần ngốc, vừa định cười nhẹ, kết quả lại nhìn thấy mấy đầu lĩnh đám động vật trước mặt này lại cùng nhau gật đầu!
“Cái gì, chủ nhân gì? Các ngươi nhận sai rồi?” Phượng Tĩnh Xu kỳ quái nói.
“Chủ nhân, chúng ta sẽ không nhận sai .”Trong đó một sói hồi đáp.”Trên người ngài có hơi thở của tổ tiên chúng ta, di@en*dyan(lee^qu.donnn hơn nữa trán ngài lại có đồ đằng phượng hoàng lửa, điều này chứng minh ngài được bách thú đồng ý nhận chủ, bách thú đều vì người hầu của ngài.”
“Cái gì? Tổ tiên? Ta gặp qua tổ tiên của các ngươi lúc nào, lại được bọn họ nhận chứ? Việc này lại có quan hệ gì với ấn ký phượng hoàng của ta?” Phượng Tĩnh Xu không hiểu hỏi.
“Tổ tiên chúng ta đều là tiên thú tu luyện thành tiên, chủ nhân có thể được chúng nó đồng ý nhất định phải đi Thiên Đình, hơn nữa chỉ có trán người được bách thú đồng ý mới có phượng hoàng lửa.” Một con hổ già giải thích.
Thiên Đình! Bách thú! Bách Thú Viên!
Phượng Tĩnh Xu giật mình nhớ tới ngày nào đó ở Thiên Đình!
/222
|